Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chapter 04: Believe

'Ngươi chỉ là một robot.'

Đây là mật mã để tắt nguồn JK0109, hiện giờ là Jeon Jungkook. Taehyung, hắn vô tình khởi động anh và cũng vô tình tắt anh đi. Taehyung lập tức chạy đến đỡ Jungkook, người anh buông lõng và ngã khuỵ xuống. Đôi mắt kia nhắm nghiền nhưng nơi khóe mắt vẫn còn vương chút ánh hồng. Tay anh lặng băng, hiện trạng thật giống với lúc Taehyung tìm thấy anh. Hắn trầm mặt rồi mắng thầm sau đó nói với Byunghoon:

"Đưa Anzil vào trong..."

"Ừm..."

Taehyung đưa anh vào lều, hắn đặt anh nằm thoải mái trên nệm và nhìn anh một hồi lâu. Nói thật hắn đã hơi dè chừng không biết nên khỏi động lại Jungkook không, vì hắn sợ. Sợ phải đối diễn với tình huống khó xử kia lần nữa.

Nội tâm hỗn loạn là thế nhưng hắn rất nhanh đã trở nên lí trí, nếu không phải vì Jungkook thì cũng vì tinh cầu. Vì Jeon Jungkook chính là chìa khóa cho cuộc cách mạng mới của nhân loại, việc tìm ra Cherish không thể chậm trễ. Tim hắn đập rất nhanh, Taehyung chầm chậm nói ra câu mật mã:

"Xin chào con người."

Taehyung hồi hộp chờ anh tỉnh lại, trong đầu hiện lên hàng vạn câu nói khi phải đối diện với Jungkook lần nữa. Cứ tưởng hiện ra trước mắt là đôi mắt sáng long lanh mê hồn kia của anh nhưng hồi âm chỉ là một giọng nữ, từng chữ như ghim sâu vào tim hắn:

"Lỗi! Hệ thống tạm dừng."

"Xin chào con người." Hắn nói một cách rõ ràng hơn.

"Hệ thống tạm dừng."

"Xin chào con người!" Taehyung gần như hét lên.

"Hệ thống tạm dừng..."

Vẫn là một Jeon Jungkook lặng thinh như thế. Tất cả những gì hắn nhận được chỉ gói gọn trong bốn chữ 'Hệ thống tạm dừng.'

Taehyung đảo mắt liên tục, tim hắn co thắt lại. Hắn đang lo lắng tột cùng. Nhưng, lo lắng về thứ gì? Hắn thật sự lo lắng cho tương lai của nhân loại sao? Hay Kim Taehyung ích kỷ đang lo lắng cho một AI là Jeon Jungkook?

Hắn không thể thừa nhận vế sau, vì hắn nhận thức được những gì mình đã nói, đã làm - nó quá đỗi tự cao và chắc chắn đã làm tổn thương Jeon Jungkook dù ít hay nhiều. Hối hận chính là cái từ tệ hại nhất mà hắn từng vướng phải trong đời. Kim Taehyung là con người, và con người thì ai ai cũng sẽ có một lần hối hận dù sai lầm đó là lớn hay là nhỏ.

Tay Jungkook lạnh băng, buông lõng. Taehyung nhìn những vết trầy xướt trên tay anh, hắn xoa nhẹ chúng rồi bất lực níu lấy sợi hy vọng mỏng manh mà nói thêm lần nữa:

"Xin chào...con người."

Đáp lại vẫn là bốn chữ - "Hệ thống tạm dừng."

Tay Taehyung run rẩy, hắn lắp ba lắp bắp tự trấn an bản thân:

"K-không...không thể như vậy được...rõ ràng ban nãy vẫn còn rất tốt mà. Chẳng phải chỉ là tắt nguồn thôi sao..."

Trong lòng Taehyung đang có lửa, hắn lo lắng đến phát điên. Lo rằng anh sẽ không bao giờ tỉnh lại nữa, lo rằng sau này không thể thấy anh cười, đôi mắt long lanh kia sẽ chẳng thể mở ra...

Và đau hơn nữa khi biết tất cả những chuyện này đều là do hắn làm nên.

Một tuần, đủ khiến con tim này rung động. Taehyung không thừa nhận, nhưng nó không thay đổi hiện thực. Như việc dù hắn có không chịu thừa nhận rằng trái đất đã hoang tàn thì sự thật vẫn không thay đổi.

Bởi vì rung động không chọn thời điểm. Thậm chí hắn còn có thể rung động ngay từ lần gặp đầu tiên, đó gọi là tiếng sét ái tình. Hắn xứng đáng chịu những thứ này. Vì lời đã ra khỏi miệng thì không thể rút lại được nữa.

Như hắn từng nói, anh chỉ là một robot. Có lẽ nếu Jeon Jungkook thật sự không thể tỉnh lại nữa thì mọi kí ức trong một tuần ngắn ngủi đó trong hắn đều sẽ tan biến.

Với điều kiện hắn không rung động.

Kim Taehyung rung động rồi, vì vậy hắn chẳng thể quên.

Taehyung vùi mặt vào tay anh, nước mắt đã lưng tròng nhưng hắn vẫn cứng đầu níu lại. Tiếng hắn vang lên run rẩy tột cùng:

"Anh tỉnh lại đi mà. Cùng tôi, tìm Cherish, được không?"

.

Đã năm ngày kể từ lúc Jungkook ngưng hoạt động. Taehyung đã âm thầm nhờ Byunghoon kiểm tra Anzil, quả thật là thấy dãy số 16117. Bảo sao anh luôn sợ như thế...16117, kẻ thù và nỗi ám ảnh của toàn bộ robot. Ngay sau đó Anzil được trụ sở cử người đưa về tinh cầu PT340 gấp, Taehyung thì giấu anh đi và không để ai phát hiện. Byunghoon là bạn thân của hắn nên tất nhiên cũng giúp hắn bao che.

Hơn nữa ai dám động vào Kim Taehyung khi hắn có chỗ dựa tốt như thế? Nếu mẹ hắn từ bỏ viện nghiên cứu thì đồng nghĩa với việc mọi công trình từ trước đến nay đều sẽ sụp đổ. Và số người ít ỏi ở tinh cầu tất nhiên là vuốt  mặt cũng phải nể mũi rồi.

Những ngày sau Byunghoon đã nhiều lần gắn chip vào Jungkook để kiểm tra nhưng chẳng thể phát hiện ra gì, có lẽ một phần vì công nghệ của Jungkook quá khác so với những gì cậu từng tiếp xúc ở tinh cầu.

Jungkook là khác biệt. Khác về giao diện là thấy rõ nhất, khác hơn nữa là về trí tuệ của anh. Công nghệ kia không hẳn gọi là quá cao cấp hay cực kì tiến bộ, chỉ là nó khác hoàn toàn với tầm hiểu biết của họ.

Tựa như, nếu việc tiến đến tương lai có hai con đường và nhân loại đều chọn con đường thứ nhất thì anh lại đơn độc ở con đường thứ hai vậy. Cũng những thuật toán và thiết bị đó nhưng cách sắp xếp và vận hành đều xa lạ.

Byunghoon nói với Taehyung đang đứng trong góc lều:

"Có hai nguyên nhân. Một là do tác động bên ngoài gây ảnh hưởng, hai là hệ thống không muốn hoạt động."

"Hệ thống không muốn hoạt động?"

Byunghoon gật đầu:

"Ý trên mặt chữ. Jungkook là một người máy với công nghệ khác biệt hơn bất cứ thứ gì trên tinh cầu PT340 nên việc có muốn hoạt động hay không cũng nằm trong dự đoán của mình" Cậu dọn dụng cụ vào hộp, nói tiếp: "Giống như con người khi bị bệnh vậy. Một số trường hợp vì không muốn đối mặt với thực tại nên không muốn tỉnh, chỉ có thể sống một cuộc đời như người thực vật."

Byunghoon quay sang cởi dần cúc áo của anh, Taehyung thấy thế lập tức hỏi:

"Cậu làm gì thế!"

"Thì kiểm tra xem có gì tác động bên ngoài hay không."

Taehyung đi vào vỗ vỗ vai cậu:

"Ra đi, để tớ làm."

"Rồi rồi."

Byunghoon ra ngoài, cậu thẫn thờ nhìn anh, tự lẩm nhẩm:

"Không muốn tỉnh sao."

Từ khi biết đến Jungkook thì họ có rất nhiều cái lần đầu. Lần đầu tận mắt thấy hệ ý thức đỉnh cao của một AI.

Và lần đầu thấy một người máy rơi nước mắt.

Taehyung quay lại nhiệm vụ chính. Hắn cởi áo và kiểm tra nửa thân trên của anh, không có điểm gì kì lạ. Tay hắn dần di chuyển xuống thắt lưng nhưng lại dừng ở đó, sau khi suy nghĩ một hồi Taehyung cũng quyết định dừng lại. Hắn nằm phịch xuống cạnh anh rồi dùng một tay gối đầu, tay còn lại sờ dọc theo sóng mũi thẳng tắp của Jungkook. Taehyung nói nhỏ:

"Nhanh tỉnh dậy nào."

.

Dù Jungkook có không tỉnh lại thì Taehyung vẫn phải tiếp tục nhiệm vụ. Hắn đặt anh lên phi thuyền, vị trí vẫn như mọi khi. Anh nhắm nghiền mắt, đôi lông mi dài kia cứ lặng thinh như thế.

Hắn và Byunghoon lại tiếp tục chuỗi ngày không mấy vui vẻ ở Trái Đất, nói thẳng ra là nhàm chán. Cả ngày ngoài lượn trên không và bảnh mắt tìm sự sống qua ra-đa thì chẳng có gì mới mẻ. Vì Jungkook gặp chuyện nên cuộc tìm kiếm Cherish cũng dừng lại, mọi việc đều trở nên đơn giản đến mức buồn chán. Taehyung may mắn là lần này có Byunghoon, những lần trước hắn đều đi một mình nên lúc trở về ít nói hơn hẳn.

...

Đã hai tuần kể từ lúc Jungkook ngưng hoạt động, mỗi ngày hắn luôn đều đặn nói "Xin chào con người." nhưng lúc nào nhận lại cũng là bốn chữ "Hệ thống tạm dừng." kia.

Đang trên đường dò xét khu vực mới thì chuông reo lên inh ỏi, trên màn hình hiện lên một cuộc gọi màu đỏ. Là cuộc gọi từ lãnh đạo cấp cao, người này khá quen thuộc, không ai khác chính là mẹ Taehyung, bà Nol.

"Con nghe." - Hắn nói.

"Mọi chuyện vẫn ổn chứ?"

Taehyung liếc mắt sang Jungkook bên cạnh, đáp:

"Không hẳn, thật ra con đang có vài vấn đề cần mẹ giúp đấy."

"Đã mười hai năm rồi mẹ không nghe câu đó."

"Thôi nào, con cần giúp thật mà mẹ."

Bà Nol phía bên kia ném đống usb hỏng trên tay vào thùng rác rồi thong thả ngồi vào ghế tựa. Môi bà có chút ý cười trả lời hắn.

"Nói đi."

"Chắc ngài Harold đã nói với mẹ về người máy con đã gặp rồi nhỉ? Hôm trước con vô tình tìm được mã tắt nguồn của anh ấy nhưng giờ không khởi động lại được. Byunghoon đã kiểm tra rồi nhưng nó cứ báo hệ thống tạm dừng."

Bà trầm ngâm một lúc rồi trả lời:
"AI không phải chuyên môn của mẹ nhưng mẹ nghĩ có một thứ giúp được đấy."

Màn hình 'ting' lên một tiếng làm Taehyung giật bắn mình. Thứ bà vừa gửi là một file với tên khá lạ, dung lượng cũng cực kì lớn. Taehyung hỏi:

"Mẹ vừa gửi gì thế?"

"Là chương trình mẹ được chính phủ gửi tặng. Nó là chương trình mã hóa dữ liệu giúp chúng ta ép buộc một người máy phải hoạt động. Chính phủ tạo ra nó để đối phó với các thiết bị mất kiểm soát nguồn. Con cứ việc chép chương trình vào người máy đó là được."

Phải, nếu là PT340 thì không những con người mà cả người máy cũng sẽ bị bóc lột sức lao động. Người máy tắt nguồn vì hết năng lượng hoặc do hoạt động quá tải. Tuy nhiên, bên trong mỗi người máy đều có một năng lượng dự trữ và chính phủ tạo ra phần mềm kia để ép buộc chúng dùng nguồn năng lượng dự trữ đó trong trường hợp khẩn cấp.

"Vâng, con chỉ sợ không thành công. Mẹ biết đấy, anh ấy có công nghệ khá kì lạ."

"Sẽ được thôi vì chương trình cũng khá đơn giản."

Taehyung gật đầu lia lịa, đáp:

"Vâng."

"Taehyung à, ở đấy phải cẩn thận nhé."

"Vâng con biết rồi, vẫn đang khá ổ-"

Chưa dứt câu thì phi thuyền phải thắng gấp, hắn mải mê chép dữ liệu cho anh nên xém nữa đã tông phải cây. Cuộc gọi đang kết nối cũng bị ngắt luôn.

Byunghoon từ phía sau phóng lên, nói:

"Hạ cánh chút đi. Phi thuyền hư là tớ không cho đi ké đâu."

Taehyung thở dài:

"Rồi rồi."

Thế là cả hai phải hạ cánh một lúc để chờ Taehyung gọi anh dậy. Hắn ngồi trong phi thuyền, một tay giữ lấy tay Jungkook lên màn hình để chép dữ liệu, tay còn lại thì nhắn tin với mẹ về việc vừa nãy. Sau một hồi chờ đợi cùng vài dòng tin nhắn thì dữ liệu cũng chép xong. Cậu nhẹ nhàng đặt tay anh xuống rồi hồi hộp nói câu quen thuộc:

"Xin chào con người."

"..."

Không một tiếng đáp lại. Taehyung nhìn gương mặt đẹp như tượng trước mặt với ánh mắt có chút hoảng, người này ôm tia hi vọng cuối cùng và nói một cách rõ ràng hơn:

"Xin chào con người..."

"Mật khẩu chính xác, con người Jeon Jungkook khởi động."

Chương trình mà Nol gửi khiến người máy phải khởi động một cách ép buộc. Khoảng im lặng vừa rồi chính là lúc Jungkook đang đấu tranh để tống đống dữ liệu kia ra và tiếp tục tắt nguồn. Nhưng mọi nỗ lực đều không thành ngay sau đó.

Taehyung mừng đến mức quên luôn cả việc mình đang bên trong phi thuyền. Hắn nhảy dựng lên khiến đầu đập vào thành cửa đau điếng. Jungkook dần mở mắt, đôi mắt anh vẫn tràn đầy sự thất vọng như đêm hôm ấy, nó như đang sát muối vào tim hắn vậy. Mất vài giây sau giọng anh mới nhàn nhạt:

"Xin chào, tôi là JK0109."

"Jungkook..."

Hắn lo lắng dữ liệu vừa rồi bao gồm cả phần xóa luôn dữ liệu cũ của Jungkook. Nếu chút kí ức ngắn ngủi giữa anh và hắn trong thời gian qua mà biến mất thì có lẽ hắn sẽ dằn vặt thật lâu.

"Tôi là JK0109." Anh nghiêng đầu.

"Cậu là ai?"

"Đừng đùa nữa."

"Tôi hai mươi bốn tuổi."

Tim cậu đau thắt lại, giọng cậu van nài:

"Tôi sai rồi."

"Chúng ta quen nhau sao?"

Taehyung vươn tay sờ tóc anh. Jungkook hất văng tay cậu rồi cảnh giác lùi ra xa, anh đáp với ánh mắt khó chịu:

"Tôi không quen cậu vậy nên đừng động vào cơ thể tôi!"

"Đừng như vậy mà. Jungkook à, tôi thật sự biết sai rồi."

"Cậu đang nói về cái gì vậy? Tôi là JK0109, cậu tên gì?"

Taehyung đảo mắt liên tục, cậu không biết là anh đang giận hay thật sự không nhớ gì. Taehyung quyết định làm một phép thử:

"Không có anh nên không ai làm gối ôm cho tôi cả, lạnh chết đi được."

Jungkook cúi đầu, vành tai anh dần ửng hồng. Taehyung mừng thầm, cũng may anh vẫn ổn. Hắn biết anh đang giận nên mỗi câu từ đều phải suy nghĩ rất cẩn thận. Taehyung chầm chậm nói:

"Tôi xin lỗi, hôm đó tôi sai rồi. Đừng giận nữa mà..."

Lời xin lỗi lúc này không có giá trị, vì nó không đủ để bù đắp lại từng ấy câu từ làm anh thương tổn.

Taehyung nhích người về phía anh bao nhiêu thì anh nhích người ra xa bấy nhiêu. Đến khi thấy anh bị dồn sát cửa thì mới chịu dừng. Hắn đặt tay mình lên mu bàn tay Jungkook, nói:

"Đừng giận nữa nh-"

Jungkook hất tay người đó ra không thương tiếc với đôi mày nhíu chặt lộ rõ vẻ khó chịu. Anh xoay người mở cửa phi thuyền rồi lao ngay ra ngoài. Byunghoon đang đứng gần đó thì bị anh lấy làm bia đỡ đạn, anh trốn sau lưng Byunghoon và nhất định không chịu gặp hắn. Taehyung chạy tới, vẻ mặt cậu trông không ổn chút nào:

"Cậu tránh ra."

"Tớ cũng muốn tránh lắm."

Nhưng Jungkook đang nắm chặt áo Byunghoon và chôn chân tại chỗ. Đang đứng ngắm cây ngắm đất thì lại bị kéo vào tình huống khó xử thế này.

Anh nói:

"Tôi sẽ đi chung với cậu ấy."

"Anh không được!"

"Đó là quyền của tôi."

Byunghoon lúng túng:

"C-chờ đã, cái tình huống quái quỷ gì thế này."

Cậu lôi Jungkook lên trước mặt Taehyung và mệt mỏi lớn giọng:

"Hai người tự xử lí đi?!" - Nói xong thì cậu bỏ vào phi thuyền.

Hắn nhanh chân chạy đến nắm lấy đôi bàn tay đã trở nên ấm áp của anh:

"Chúng ta vào trong nói chuyện."

"Tôi sẽ nghe lời cậu vậy."

"Tốt l-"

"Tôi sẽ đi bộ."

Jungkook nào có quên, thậm chí còn nhớ rất kỹ là đằng khác. Hắn từng bảo anh nếu thích thì đi bộ luôn đi, và hắn nghĩ anh không dám sao?

Kí ức của con người có thể dần bị lãng quên nhưng dữ liệu trong bộ nhớ của robot thì không. Như Taehyung từng biết, Jeon Jungkook chính là một người máy có lòng tự tôn rất cao đấy.

Mắt anh thật buồn, đôi mi kia ngày càng run rẩy khi nhìn thấy Kim Taehyung trước mắt. Thật nhiều câu nói tổn thương hiện lên trong tâm trí, anh nhẹ giọng:

"Tôi phải nhường chỗ trên chiếc phi thuyền ấm áp kia cho những con người mà cậu tìm được nữa chứ."

"Anh đang nói nhảm gì vậy? Việc tìm Cherish anh định sẽ làm một mình chắc?"

"Cậu đoán đúng rồi. Tôi sẽ làm một mình."

Mắt hắn lúc này đã đầy tơ máu, Taehyung siết tay thành đấm đến độ hiện lên gân xanh. Sự tự tôn nhỏ bé trong Taehyung không cho phép hắn nói thêm một lời ngọt ngào, vì tận sâu trong thâm tâm hắn vẫn xem anh là một người máy.

"Anh dựa vào đâu mà lợi dụng tôi? Chán rồi thì anh vứt à?" Hắn nói.

"Tôi đã cho cậu rất nhiều thông tin về Cherish. Nhưng Kim Taehyung cậu nói ra hai chữ lợi dụng mà không ngượng miệng à? Người lợi dụng là cậu mới phải. Cậu lợi dụng tôi để tìm Cherish đúng chứ?"

Anh cười nhạt:

"Tôi không ngốc, từng suy nghĩ đó dễ đoán hơn cậu tưởng đấy."

Chỉ là tên người máy cố chấp này muốn bên cạnh hắn thêm một lúc nữa nên trước sau đều giả ngốc. Anh nghĩ, biết đâu hắn sẽ thay đổi? Có lẽ anh đã lầm. Thật nực cười, Jeon Jungkook anh cho đi nhiều như thế nhưng nhận lại chỉ là những câu tổn thương từ hắn. Cho đi như vậy, đến cuối cùng lại trắng tay.

Jungkook nhẹ nhàng quay đi, anh còn nói thêm:

"Và tôi lại không có nhu cầu hợp tác với người không tôn trọng mình. Phải, tôi chỉ là một người máy đấy. Nếu cậu muốn thì cứ đọc ra cái mã tắt nguồn chết tiệt đó rồi ném tôi vào đống phế liệu như Anzil muốn đi. Dù sao đối với cậu tôi cũng chỉ là một khối sắt không hơn không kém mà phải không?"

Từng chữ mà Jungkook nói ra đều rất vất vả. Nơi cổ họng nghẹn ứ khiến lồng ngực cứ âm ỉ đau. Tiếng anh nhẹ hẫn đi trước khi khuất bóng vào cánh rừng trước mặt:

"Cứ xem như tôi đã tin tưởng nhầm người đi."

Hành trình đi tìm yêu thương thật khó khăn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top