Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

• 6 •

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


- Em cứ ngủ trong phòng của thầy, thầy sẽ ra sofa nằm.

Heeseung ôm một cái gối cùng với một cái chăn dự phòng cho khách, đứng ở cửa phòng mình nói với em. Jaeyun đứng đối diện hắn, gật gù cảm ơn, dù sao thì em cũng thấy ngại chứ, em là khách mà.

- Em ngủ ngon.

Heeseung mỉm cười dịu dàng với cậu rồi rời khỏi đóng cửa phòng lại. Jaeyun dứt mắt khỏi cánh cửa, quay về sau nhìn một vòng trong phòng. Đơn giản, gọn gàng, nhìn rất là Heeseung. Trên bàn hắn tuy chồng chất đầy tài liệu, hồ sơ, giáo án dạy học... nhưng vẫn được đặt lại rất ngay ngắn. Jaeyun không dám chạm vào đồ của thầy, chỉ nhìn thấy bên cạnh bàn làm việc còn có một kệ sách rất cao, và sách thì kín cả. Em ngồi xuống giường, liếc sang bên tủ đầu giường thì thấy một cuốn album cũ. Jaeyun mở mắt sáng thêm chút, tự nhiên tò mò, em theo bản năng cầm nó lên rồi lật ra.

Là Heeseung hồi đi học.

Em phụt cười, nhìn cái cậu học sinh gầy gò mọt sách trong ảnh. Có lẽ hắn từ nhỏ đến lớn đều chăm học như vậy, từng trang một tổng hợp ảnh từ hồi hắn lớp 7 đến đại học năm 4 đều đeo cặp kính dày cộm đó. Nhưng thần kì thay càng lớn hắn thật sự càng đẹp ra, trong album có mấy bức là chụp trong các lễ hội trường, thầy Lee hiếm hoi được mấy lần bỏ kính ra vuốt tóc lên lại nhân đôi sự đẹp trai. Nhưng về cơ bản thì với hình tượng thầy giáo như hiện tại hắn cũng có quá trời nữ sinh theo đuổi rồi.

Jaeyun lật đến một trang, trong đó là bức ảnh Heeseung năm lớp 11 chụp cùng ba mẹ với một tủ các loại giải thưởng cùng bằng khen ở sau.

Em giật mình khi nhìn kĩ lại bằng khen trên tay hắn lúc bấy giờ, sau đó em xông ra khỏi phòng, tay cầm theo cuốn album ảnh vẫn đang lật ngay cái trang đó.

- Thầy! Thầy Lee!!

- Vâng!! Thầy đây!!

Heeseung đang nằm nghịch điện thoại, hắn bị em gọi như báo cháy, giật bắn người vội vã ngồi dậy lấy cặp kính trên bàn đeo vào. Jaeyun xông vào chỗ trống ở sofa ngay cạnh hắn, bày album ra chỉ vào tấm hình khiến em hoảng hồn.

- Cái.. Cái này không phải là bằng khen xuất sắc các môn của trường chuyên X sao??

- Ư.. Đúng rồi, có chuyện gì sao? - Heeseung thắc mắc, khó hiểu đưa tay gãi gãi mặt nhìn Jaeyun chớp chớp mắt.

- Thầy..?? Vậy... là thầy học giỏi lắm còn gì...?

Jaeyun ngỡ ngàng trông thấy vẻ mặt như kiểu "Bình thường lắm mà, em ngạc nhiên làm gì?" của hắn, Jaeyun không ngậm nổi mồm lại. Nhìn lại tấm hình, trên bằng khen vẫn in rõ cái tên Lee Heeseung, Jaeyun càng nói càng nhỏ giọng.

- Ahahaha.. Em bất ngờ vậy sao?

Heeseung khịt mũi tự hào vì chiến tích học tập của mình được em khen lấy khen để. Gia cảnh Heeseung không phải kiểu quá giàu có nhưng cũng đủ điều kiện để nuôi nấng hắn, từ nhỏ Heeseung luôn rất chăm chỉ và ham học nên đậu được vào trường chuyên cấp ba nhất nhì thành phố còn thường xuyên đứng đầu toàn trường trong các kì thi. Nói không ngoa, Heeseung trở thành tượng đài học tập của các đàn em khối dưới vào niên khoá năm đó, hắn còn từng được ví như là thiên tài hay toàn diện ngàn năm có một, nhưng hắn không quan tâm mấy chỉ muốn làm giáo viên ngoại ngữ vì hắn thích tiếng Anh.

Jaeyun ngỡ ngàng đủ lâu rồi em chợt nhớ ra gì đó, em quay sang nhìn thẳng vào Heeseung, hắn cũng đáp lại ánh mắt của em bằng vẻ trông chờ câu nói tiếp theo của Jaeyun định nói.

- Vậy thầy còn nắm rõ mấy môn học khác ngoài tiếng Anh không? Nhất là Toán ấy.

- Thầy vẫn còn đấy! Trong kệ sách phòng thầy vẫn còn nhiều sách luyện đề Toán được cho, nếu em cần thầy sẽ đưa em ôn-

- Không! Mình tôi nuốt gì nổi mấy cái khô khan khó hiểu đó chứ! Tôi đang muốn nhờ thầy kèm học đây!

- Kèm học?

Heeseung bất ngờ hỏi lại, xém chút hắn còn tưởng mình nghe lầm.

- Không giấu gì thầy, tôi học tập đi xuống bị ba mẹ tống khỏi nhà không cho vào nữa nên giờ tôi phải lấy lại xếp hạng trong top 10 để được chui vào nhà.

Hắn nhất thời không nghĩ ra gì để nói, im lặng nhìn em mà vẫn chưa hết bất ngờ vì không mấy tin Jaeyun - giáo bá nổi tiếng không sợ trời không sợ đất cũng sẽ có ngày này, bình thường cứ nghĩ em báo thủ như thế vì ba mẹ chấp thuận chống lưng, ra là vì ở xa nhau...

- À à.. thầy không cần lo chuyện học phí tôi sẽ đàng hoàng trả cho thầy, tiền nhà ở nhờ thầy nữa.

- Vậy... nếu muốn lấy lại top 10 Jaeyun sẽ phải chờ đến thi cuối tháng còn gì?

- Vâng! Em xin phép ở nhờ thầy từ đây đến một tháng nữa ạ! - Đứa nhỏ thẳng thắn nói với thầy Lee.

Heeseung hoàn tất đăng tải dữ liệu sau đó choáng ngợp nhận ra hắn cùng em sẽ chung sống dưới một mái nhà trong một tháng nữa. Mặt hắn đỏ lên, nghĩ này nghĩ nọ, Jaeyun nhận ra mau chóng tức giận đá vào chân hắn một cái.

- Cái đồ thầy giáo biến thái! Thầy nhắm dạy được không thì nhận lời đi không tôi sẽ đi kiếm thầy khác!

- Thầy nhận! Thầy nhận! Có chết cũng sẽ nhận!

Nghe hắn nhận lời xong, Jaeyun nhìn dáng vẻ đang gập đầu liên tục xin lỗi em còn đang cuống quít lên vì vui mừng được Jaeyun nhờ vả mà không tin hắn lại có khối trí tuệ kinh khủng như thế. Em nhớ không nhầm thì hình như Heeseung cũng đã 26, hơn em tận tám tuổi, hành động trước em lúc nào cũng như đồ ngốc bị bắt nạt nhưng kiến thức từ thuở tám năm trước vẫn còn nhớ như in và tự tin dạy em tất cả mọi môn em yếu.

Đúng là đừng bao giờ nên trông mặt mà bắt hình dong.

Không hổ danh người từng được gọi là thiên tài.

- Vậy được rồi tôi đi ngủ đây thầy cũng mau nghỉ đi!

Jaeyun gập album lại rồi đứng dậy bỏ về phòng trong khi Heeseung còn đang ậm ừ chưa kịp phản ứng với em lại câu nào.

Em đóng chặt cửa phòng, tắt đèn rồi thả người nằm xuống tấm nệm mềm mại toả ngát đầy mùi hương nam tính nhẹ nhàng của thầy Lee. Jaeyun nằm nhìn trần nhà một lúc rồi xoay người đắp chăn ngủ thật ngon.


.


- Thầy Lee.

Jaeyun ngồi xuống sàn nhà, em nhìn người đàn ông trưởng thành nằm trên sofa, chân của hắn dài hơn nhiều nên lọt cả ra khỏi chăn, khuôn mặt sắc nét anh tuấn im lìm ngủ, chút ánh trăng từ ngoài cửa sổ ban công ghé vào khuôn mặt ấy còn tôn lên vẻ ôn nhu khó tả.

Heeseung đang ngủ ngon.

Có vẻ Jaeyun lạ giường, với cả hắn không có gối ôm, với thói quen nằm ngủ phải ôm gối như em Jaeyun cảm thấy vô cùng trống trải vì hắn chỉ độc duy có một cái gối đầu và một tấm chăn, đến nỗi Jaeyun phải lấy gối đầu để ôm nhưng lăn qua lộn lại vẫn không ngủ được.

Em cũng không biết mình bị gì, đột nhiên lại ra đây ngồi nhìn hắn ngủ. Heeseung lúc ngủ sẽ tháo kính bỏ ra chỗ khác nên giờ cái vẻ mọt sách hằng ngày của hắn chả còn nữa, đột nhiên nó khiến Jaeyun bị thu hút đến lạ. Sống mũi cao, đôi môi mỏng, mắt hai mí đang nhắm nghiền cùng đôi chân mày sắc mỏng tinh tế đang giãn ra thoải mái, càng nhìn càng thấy ngũ quan hắn vô cùng hài hoà, vô cùng thuận mắt.

Jaeyun lim dim mắt, ngã đầu tựa lên lồng ngực đang đều đều phập phồng của hắn.

- Heeseung, vào phòng ngủ với em đi.

Đồng hồ tích tắc nhích vào số mười hai.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top