Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Người ta thường nói, tuyết đầu mùa thường đặc biệt ấm hơn những khoảng thời gian khác, vì thời điểm này hơi ấm của thu vẫn còn vởn quanh, tuyết cũng đặc biệt không quá lạnh. Mà ở Nivara, gần như cả 12 tháng đều bị cái lạnh thấu xương bào mòn, duy chỉ có tháng 5 và tháng 6 là có chút hơi nhiệt, trời lặng gió mà tuyết cũng không rơi. Mà giờ đây đã là giữa tháng 7, trời ngoài việc nắng kéo dài cùng gió thổi mạnh thì tuyết vẫn chưa rơi, đây có thể nói là điều vô cùng hiếm gặp ở chốn giá rét cằn cõi này.

Thẩm Tại Luân kết thúc buổi học vào lúc 8 giờ tối như thường lệ, tay xách cặp, một tay khác lại cầm điện thoại hết bấm bấm lại lướt lướt, như đang rất chú tâm vào thứ xuất hiện sau tấm màn hình kia. Cửa kính hình bầu dục cao hơn 4 mét, vì lực gió tác động mà va cầm cập vào nhau, âm thanh như có thể bị vỡ nát bất cứ lúc nào. Mà cậu cũng không mấy để ý, dù sao thì bài báo xuất hiện trên màn hình điện thoại cũng thú vị hơn.

[chính quyền Trost đã tiến hành bắt dữ một nhóm đối tượng gồm hơn 32 thiếu niên có độ tuổi khoảng từ 17 đến 23 tuổi buôn bán chất cấm trái phép. Theo báo cáo điều tra, hơn một nửa thành viên ở trên là vượt cảnh trái phép từ Aurelia đến bến cảng Giff tại Trost. Hiện tại đã thu lại hơn 2 tấn cần sa, trong đó có hơn một nửa là dạng bột nén và ống tiêm kim loại. Chính quyền Zirith đã tiến hành thảo luận và đưa ra hình phạt cho những người trên. Qua tình báo từ nhiều nguồn...]

Đôi mày mỏng hơi nhếch lên, cảm giác thích thú hiện lên dưới đáy mắt, song lại vụt tắt ngay tức khắc. Thẩm Tại Luân tắt điện thoại, nhét vào túi áo măng tô dài của mình, chập chững bước đi. Cậu băng qua hành lang dài với vô vàn ngã rẽ, cuối cùng dừng lại ở đại sảnh chính, khoảng sân rộng lớn với kiến trúc hình trụ rỗng, ngước lên phía trên là bầu trời Nivara đầy sao và mây.

Vốn tiết học buổi tối sẽ kết thúc vào lúc 7 giờ, nhưng Thẩm Tại Luân còn phải đợi em gái tan lớp rồi mới có thể về, vậy nên Thẩm Tại Luân quyết định ở lại lớp làm luôn bài tập về nhà để đỡ chán. Cậu ngồi lên ghế đá dài trước sân, gác chân chờ đợi. Lúc đầu Thẩm Vi tính đề nghị rằng bản thân sẽ trốn tiết học đàn tối nay để cả nhóc và Thẩm Tại Luân được về sớm, nhưng Thẩm Tại Luân lại đoán được tâm tư bé nhỏ của cô em gái, thẳng thắn từ chối lời mời gọi béo bở này để cô bé tiếp tục lớp học đàn.

Cậu ngồi gác đôi chân dài lên bồn hoa phía trước, ánh mắt lờ đờ như sắp ngủ. Giờ này sân trường vắng queo, tiết trời lại lạnh lẽo, ngay cả việc mấy máy môi cũng có thể tạo ra một làn khói trắng chứng tỏ hiện tại đang rất lạnh. Thẩm Tại Luân chôn cả đầu vào cái khăn bông màu trắng to sụ, làn da mỏng vì lạnh mà trông tái nhợt vô cùng, nhìn cậu chẳng khác gì người bệnh cả.

Thẩm Tại Luân vốn đã quen với kiểu thời tiết giá rét này. Vốn năm nào Nivara cũng vào đông rất sớm, nói thẳng ra thì vùng đất này trước nay chỉ xuất hiện hai kiểu mùa duy nhất đó là đông và thu. Hơn cả, Nivara chưa từng có nắng. Thẩm Tại Luân lúc đầu sống ở vùng thôn quê sát núi, ở đó ấm hơn thành phố trung tâm rất nhiều, thậm chí còn có thể trồng trái cây và rau củ. Lúc vừa chuyển về đây, Thẩm Tại Luân ngay lập tức ngã bệnh, phải nằm liệt giường hơn một tuần mới khỏi hẳn, lí do là vì chênh lệch nhiệt độ khá nhiều.

Thẩm Tại Luân nhìn chằm chằm vào mũi dày da màu đen trên chân, không tự chủ được mà cong ngón chân cọ cọ vài cái lên lớp vải bông mềm mại ấm áp bên trong. Cậu chẹp chẹp môi, cảm nhận lớp da môi khô lại có chút bong tróc nứt nẻ.

Lớp học của Thẩm Vi kết thúc đã là chuyện của 30 phút sau. Cô nhóc với mái tóc nâu dài ngang lưng, khăn quàng trắng dày quấn quanh cổ, cặp sách đeo sau lưng đập bịch bịch theo mỗi bước nhảy của cô nhóc. Thẩm Vi thấy anh trai đang ngồi ngoài sân, gió lạnh thổi qua, chân tăng tốc chạy về phía cậu.

"anh ơi"

Thẩm Tại Luân quay đầu, mắt liền nhìn thấy bóng hình của cô em gái nhỏ. Cậu đứng lên, chân có hơi mỏi do phải ngồi lâu, mà giờ cũng không quan trọng nữa.

"Thẩm Vi, cẩn thận sàn trơn"

Tiếng nói thanh lạnh vọng tới, lạnh nhạt cũng rất dịu dàng, như dòng suối ấm chảy vào trong tai. Thẩm Vi ở bước cuối cùng, nhảy bổ về phía Thẩm Tại Luân, đu chặt lên người của cậu, trông chẳng khác gì con lười cả. Cô nhóc bám riết không buông, mặc cho Thẩm Tại Luân có vươn tay kéo đẩy cũng không xê dịch. Cậu thở dài.

"em nặng quá, sẽ đè chết anh đó"

"suỵt! không được chê em béo"

Nhóc con thả cậu ra, lùi lại mấy bước nhìn Thẩm Tại Luân, miệng cười hì hì.

"hôm nay em lại bị phát, bị bắt đứng đến gần 20 phút, chân siêu mỏi, không thể đi được nữa"

Thẩm Tại Luân tay đút túi, ánh mắt cong cong nhìn Thẩm Vi "ồ, lại không nghe lời giáo sư nữa à?"

Cô nàng xua tay, chống nạnh tỏ vẻ không phục "không đúng, rõ là bà cô ấy sai mà, sao lại phạt em chứ. Còn nói, cái gì mà 'được đằng chân lên đằng đầu', 'không xem ai ra gì'. Phì, em có làm gì đâu!"

Thẩm Vi lại bắt đầu lên giọng, tích cực chê bai giáo viên dạy thanh nhạc của mình. Thẩm Tại Luân đã quá quen với việc này, không quan tâm nữa mà ngoảnh đầu bỏ đi. Thẩm Vi cũng lẽo đẽo theo sau.

Cả hai bước lên một chiếc xe con trông có vẻ khá là sang trọng và sành điệu. Đầu mui xe còn có gia huy của Gia tộc họ Thẩm uy lực, ai nhìn vào cũng cảm thấy rất e ngại. Xe lăn bánh, lao vút đi giữa con đường vắng vẻ.

Cả quãng đường, Thẩm Vi liên tục lải nhải đủ thứ chuyện trên trời dưới biển, cô nhóc rất phấn khích, kể cũng rất hăng say. Mà Thẩm Tại Luân lại không mấy để tâm, bị hỏi tới cũng chỉ đáp qua loa vài câu, vốn là chỉ để đối phó cái mồm nhanh nhảu của Thẩm Vi.

Xế hộp bốn bánh lao vun vút giữa con đường tối tăm, hai bên đường là hàng cây cao rợp bóng trông hết sức âm u và hưu quạnh. Thẩm Tại Luân gác tay lên bệ cửa kính, ánh mắt mông lung rời rạc nhìn ra bên ngoài cửa xe. Trong đôi mắt đen láy ánh lên những điểm sáng của bầu trời sao lấp lánh.

Lấp ló sau rặng cây cao là một hồ nước rộng lớn, mặt nước tĩnh lặng như trở thành tấm gương soi khổng lồ, chiếu lại vẻ đẹp của bầu trời đêm, của những vì tinh tú lấp lánh, của ánh trăng bạc xinh đẹp cô đơn.

Thẩm Tại Luân ngẩn người thất thần hồi lâu, đến khi xe dừng lại trước một cánh cổng sắt to lớn, cậu mới hoàn hồn trở lại. Những vệ sĩ với bộ vest đen giống y như nhau, tay chân thoăn thoắt gỡ chốt mở cổng. Cánh cổng to lớn mở ra, chiếc xe ô tô đen cũng chạy vụt vào, tiếp sau đó, cổng bị khoá chặt.

Lồng chim sắt đã đóng lại, lần nữa nhốt hoạ mi nhỏ ở bên trong

Vào đến bên trong căn biệt thự to lớn là cả một kiến trúc lâu đài hoàng gia hiện ra. Hệ thống đèn điển đảm bào luôn được thắp sáng, người hầu giúp việc đi đi lại lại, rất trật tự, rất có quy củ.

Cửa xe mở ra, Thẩm Vi như bay nhảy phóc ra ngoài, hít lấy hít để cảm giác se lạnh của tiết trời. Thẩm Tại Luân từ tốn bước ra ngoài, đồng tử đen láy giãn ra, cả người thả lỏng. Từ xa, một tốp người hầu nhanh chân chạy tới, mỗi người một tay, lấy cặp, cởi áo ngoài ra cho hai người. Hai người khác với hai tấm áo choàng bằng lông sói trên tay, căn chuẩn thời gian tiến tới khoác vào cho Thẩm Tại Luân và Thẩm Vi.

Dù đã tiếp xúc với cách chăm sóc có phần thái quá này từ lâu, nhưng Thẩm Tại Luân vẫn có cảm giác không muốn để người khác làm thay mình, cậu có thể tự mặc áo. Riêng Thẩm Vi thì không cảm thấy có gì là kì quạc, tuỳ ý để người hầu bọc lên người đủ thứ vải vóc lông lá.

Hai người thảnh thơi bước vào trong nhà, theo sau là hàng giúp việc dài luôn trong trạng thái đầu cúi thấp chân bước đều, nhìn có hơi khoa trương. Thảm lót sàn trong nhà cũng là bằng vải nỉ siêu mềm siêu ấm. Cứ cách một đoạn hành lang là sẽ xuất hiện một cái máy sưởi luôn trong chế độ hoạt động không ngừng nghỉ. Trên tường còn treo cả những bức tranh cổ xưa quý giá, nhiều bức thậm chí có giá trị vượt mức 8 con số. Ai nhìn vào cũng cảm thấy, Thẩm gia trang trí theo phong cách đơn giản, nhưng mỗi một đồ vật trong căn nhà này đều đáng giá bằng cả một gia tài của ai đó.

Thẩm Tại Luân tính xoay bước trở về gian nhà riêng của mình, vừa quay đầu qua ngã rẽ đã giật mình vội dừng chân, xuýt nữa thì đâm sầm vào lồng ngực của tên vệ sĩ áo đen trước mắt. Kẻ này ăn mang lịch sự, tai có đeo bộ tai nghe truy cập không dây, gương mặt lãnh đạm không có chút cảm xúc gì.

Thẩm Tại Luân cau mày, lạnh nhạt ra lệnh "tránh ra"

Tên vệ sĩ áo đen đó vẫn không nhúc nhích. Cậu liếc hắn một cái, liền muốn đi ngang qua hắn, từ đằng sau, một tên vệ sĩ lại xông ra, ngang nhiên chắn đường.

"thiếu gia xin thứ lỗi, ngài thủ lính căn dặn, sau khi thiếu gia trở về liền đưa thiếu gia đến đại sảnh"

Một tên trong đó nói. Thẩm Tại Luân cau mày, cảm thấy vô cùng khó chịu.

"tới đại sảnh? làm gì?"

"việc đó không nằm trong phận sự của chúng tôi, mong thiếu gia hiểu cho"

Thẩm Tại Luân đảo lưỡi, cảm giác bực bội khó chịu nhen nhóm trong lòng. Cậu dứt khoát quay đầu, phất áo bỏ đi. Mà Thẩm Vi cũng có chút lo lắng, muốn đi theo Thẩm Tại Luân. Nhưng ngay lập tức, hai tên vệ sĩ liền tiến tới chắn đường.

"tiểu thư xin dừng bước, thủ lĩnh không cho gọi ngài, mong ngài có thể quay về phòng"

Thẩm Vi liếc nhìn tên vệ sĩ, hùng hổ dơ chân tính đạp hắn, nhưng một tấc đất hắn cũng không rời, bộ dáng chết cũng không cho cô đi. Thẩm Vi tức lắm nhưng không thể làm gì, trừng mắt đe doạ hai người bọn họ rồi bỏ đi, bước chân phát ra tiếng động khá lớn.
-
Thẩm Tại Luân bước chân vào đại sảnh của căn dinh thự, phía trước liền hiện ra một gian phòng cực lớn. Thẩm Tại Luân rẽ trái, bước đi mạnh bạo như muốn đạp lủng cả sàn nhà. Mà phía xa xa, trên bộ bàn ghế salon dài theo phong cách hoàng gia, một nhóm người nhỏ đang ngồi ở đó, không khí lạnh lẽo áp bức toả ra từ phía họ đặc biệt mạnh mẽ.

Thẩm Tại Luân đến càng gần, bước đi lại càng trở nên nhẹ bẫng, tựa như chuồn chuồn đáp nước. Cậu dừng lại, cách phía nhóm người kia một đoạn, lẳng lặng quan sát.

Mà người đàn ông tóc trắng có vẻ đã nhận ra cậu, tay vẫy vẫy, lên tiếng gọi.

"đứng đó làm gì mau qua đây"

Cùng lúc đó, hai người ngồi trên ghế salon cũng quay đầu lại, nhìn cậu. Thẩm Tại Luân bất ngờ chạm mắt với một thiếu niên trẻ, đôi mắt nai to tròn tựa viên ngọc trai dưới đáy biển đang nhìn cậu, ánh mắt có chút hiu quạnh.

"giới thiệu, đây là con trai cả của tôi" Thẩm Đình lạnh nhạt giới thiệu, sau lại quay về phía Thẩm Tại Luân "giới thiệu đi"

Thẩm Tại Luân máy móc cúi đầu, giọng nói không mấy cảm xúc vang lên "xin chào, tôi là Thẩm Tại Luân"

Người phụ nữ với vẻ ngoài quyến rũ xinh đẹp, rất âm u cũng rất bí ẩn. Bà ta nhìn cậu, ánh mắt cong cong lại không hề phản ánh ý cười.

"chàu cậu Thẩm, tôi là Lý Nguyệt, thủ lĩnh của Empress Liora Daeva" song, bà ta quay về phía thiếu niên đứng cạnh mình "còn đây là con trai tôi. Nó có hơi kì lạ, mong cậu thông cảm"

Thẩm Tại Luân dời mắt từ người phụ nữ sang thiếu niên cao lớn đứng bên cạnh. Hắn có mái tóc màu đen, khô và xơ, tóc mái dài đến mắt. Gương mặt hắn xanh xao hốc hác, quầng thâm đen hiện lên dưới đôi mắt nai xinh đẹp. Hắn nhìn Thẩm Tại Luân, mấp máy môi.

"Tôi tên Lý Hi Thừa, khoảng thời gian sắp tới mong cậu giúp đỡ"

-----

tác giả vừa chỉnh sửa lại chap intro, chủ yếu bổ sung thêm thể loạicảnh báo về nội dung của fic, đọc kĩ rồi hãy quyết định nhảy hố, cám ơn<3

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top