Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sunoo ngồi lặng yên trước chiếc gương nhỏ, đôi mắt ngấn nước vì những cảm xúc khó chịu dâng trào trong lòng. Cậu không nhìn vào gương, không dám đối diện với sự thật trên khuôn mặt mình. Những đốm tàn nhang lốm đốm trên da như những vết sẹo vô hình, giam giữ cậu trong sự tự ti mà không gì có thể xóa nhòa. Cậu đã quen với việc bị nhìn bằng ánh mắt lạ lùng từ những người xung quanh, quen với những lời bàn tán phía sau lưng về ngoại hình của mình. Nhưng sâu thẳm trong lòng, điều đau đớn nhất là việc cậu đã đem lòng yêu Lee Heeseung, người mà cậu biết rằng sẽ không bao giờ thuộc về mình.
Mọi thứ bắt đầu từ buổi đấu bóng rổ giữa các trường cấp 2. Khi Sunoo lần đầu tiên nhìn thấy Heeseung trên sân, ánh mắt cậu lập tức bị cuốn hút. Heeseung nổi bật giữa đám đông với vóc dáng cao ráo, nụ cười rạng rỡ và sự tự tin tỏa ra từ anh khiến mọi người xung quanh không thể rời mắt. Heeseung giống như một ngôi sao xa xôi, tỏa sáng lấp lánh, và từ khoảnh khắc ấy, Sunoo biết rằng mình đã phải lòng anh.
Sunoo đã đặt mục tiêu rất rõ ràng: vào cùng trường cấp 3 với Heeseung. Cậu đã cố gắng hết sức để đậu vào trường danh tiếng mà Heeseung học, chỉ để có thể gần anh hơn, để được ngắm nhìn người mà cậu thầm thương trộm nhớ. Nhưng khi Sunoo bước vào môi trường mới, những kỳ vọng lãng mạn của cậu nhanh chóng bị đè bẹp bởi thực tế tàn nhẫn.
Heeseung, với vẻ ngoài hoàn hảo và tài năng nổi bật, được mọi người xung quanh yêu mến. Hàng loạt mỹ nam, mỹ nữ trong trường đều ngưỡng mộ anh, và Sunoo nhận ra rằng cậu chỉ là một cái bóng mờ nhạt giữa vô số người đẹp đẽ đó. Mỗi lần thấy Heeseung cười đùa với bạn bè, lòng Sunoo lại trĩu nặng. Cậu nhận ra rằng mình không thuộc về cùng một thế giới với anh. Heeseung như một ngôi sao ở tận trời cao, còn Sunoo chỉ là người dưới mặt đất, mãi mãi không thể vươn tới.
Dù vậy, Sunoo vẫn cố gắng tiếp cận Heeseung theo những cách nhỏ nhặt nhất. Cậu gửi những tin nhắn hỏi bài tập, chỉ để có cớ trò chuyện với anh. Những câu chúc ngủ ngon vu vơ cũng trở thành thói quen mỗi đêm, nhưng cậu biết rằng tất cả chỉ là do mình tự đánh lừa bản thân. Heeseung luôn trả lời lịch sự, nhưng cũng chẳng khác gì cách anh đối xử với bất kỳ ai khác. Anh luôn nhẹ nhàng, thân thiện, nhưng không hề có bất kỳ dấu hiệu nào cho thấy anh coi cậu là gì hơn một người bạn bình thường.
Sunoo tự giễu bản thân, cảm thấy mình thật ngớ ngẩn khi cứ ôm mộng về một thứ không bao giờ có thật. Cậu biết rõ rằng Heeseung không bao giờ nhìn thấy cậu theo cách cậu nhìn anh. Anh thuộc về một vũ trụ khác, một thế giới của những người đẹp đẽ, hoàn hảo – nơi mà Sunoo không có chỗ đứng.
Đêm nay, như bao đêm khác, Sunoo lại gửi tin nhắn chúc Heeseung ngủ ngon. Ngón tay cậu run nhẹ khi bấm gửi, trái tim thắt lại trong lồng ngực. Cậu biết rằng tin nhắn này sẽ nhận lại một câu trả lời lịch sự, ngắn gọn, giống như bao lần trước. Nhưng chỉ cần một lời hồi đáp từ Heeseung, chỉ cần một chút quan tâm dù là nhỏ nhất, cũng đủ để Sunoo cảm thấy lòng mình ấm áp. Cậu không mong đợi gì hơn.
Nhưng rồi, ngay sau khi gửi tin nhắn, Sunoo lại chìm vào những suy nghĩ tiêu cực về bản thân. Cậu không thể ngừng tự hỏi: "Mình làm thế này để làm gì? Anh ấy đâu có quan tâm thật sự đến mình. Mình chỉ là một kẻ tầm thường trong mắt anh ấy."
Sunoo nhìn vào chiếc gương trước mặt, nhưng cậu không thể nhìn thẳng vào hình ảnh phản chiếu. Cậu ghét cái nhìn ấy – những đốm tàn nhang, làn da không đều màu, mái tóc thiếu sức sống. Cậu đã từng nghĩ đến việc trang điểm để che đi những khuyết điểm, để trở nên đẹp hơn trong mắt Heeseung. Nhưng Sunoo biết rõ rằng lớp trang điểm ấy sẽ không kéo dài mãi. Khi lớp ngụy trang biến mất, sự xấu xí của cậu sẽ lộ ra, và rồi Heeseung sẽ chán ghét cậu. Đó là nỗi sợ hãi lớn nhất của Sunoo – sự từ chối của người mà cậu yêu thương.
"Mình mãi mãi sẽ không bao giờ đủ tốt cho anh ấy," Sunoo thì thầm với chính mình, cảm thấy lòng mình chìm sâu hơn vào sự tuyệt vọng. Tình yêu mà cậu dành cho Heeseung dường như càng ngày càng trở nên đau đớn, bởi nó không bao giờ được đáp lại. Cậu cảm thấy mình như đang đứng ở một ngã rẽ, nơi mà tình cảm và sự tự ti của cậu giao thoa, tạo nên một vòng xoáy không lối thoát.
Sunoo tự hỏi, liệu có bao giờ Heeseung thật sự nhìn thấy cậu – không phải là một người bạn mờ nhạt, mà là một người con trai đã yêu anh từ rất lâu. Nhưng câu trả lời luôn là "không". Sunoo biết rằng tình cảm của mình sẽ mãi mãi là một giấc mơ không tên, một điều gì đó không bao giờ trở thành hiện thực.
Và đêm nay, khi nằm trên giường, ánh mắt Sunoo dõi theo chiếc điện thoại với hy vọng nhận được tin nhắn từ Heeseung. Cậu tự hỏi, liệu có phải tình yêu của mình đã sai? Liệu có phải sự tự ti đã ngăn cản cậu bước tới? Nhưng dù có tự hỏi bao nhiêu lần, Sunoo vẫn không thể tìm được câu trả lời. Tất cả những gì cậu biết là cậu yêu Heeseung, nhưng cậu cũng biết rằng tình yêu ấy không bao giờ thuộc về cậu.
Và thế là, như bao đêm khác, Sunoo lại gửi tin nhắn chúc ngủ ngon, rồi chìm vào giấc ngủ với hình ảnh của Heeseung trong tâm trí – một hình ảnh đẹp đẽ, hoàn hảo và xa vời.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top