Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

hehe thang

Quyển 12: Thiên Địa Vô Cực - chương 001

Tác giả: Tâm Mộng Vô Ngân

Chương 993: Bất tường chi triệu (Điềm xấu xuất hiện).

Dịch: Tiểu linh

Biên dịch: Humanity

Biên tập: Humanity

Nguồn: www.tangthuvien.com

Bấm vào đây để xem nội dung.

Cuồng phong gào thét, mây mù phủ kín đỉnh núi, bầu trời không chút nắng, khắp nơi có vẻ âm trầm.

Đứng trên đỉnh ngọn núi đơn độc, nhìn thấy mặt đất mênh mông, gương mặt anh tuấn của Liệt Thiên ánh lên vẻ mê man cùng suy tư.

Sau ngàn năm, trở lại mặt đất, hùng tâm trước đây thực chưa từng dao động chút nào sao?

Tự hỏi lòng, Liệt Thiên bàng hoàng thở dài, điều chính mình thực sự ham muốn là uy nghiêm cùng vinh dự của sự chí cao vô thượng sao? Hoặc giả, thời điểm gặp mặt năm đó, tâm của hắn đã bất tri bất giác sinh ra chuyển biến. Nhưng vốn là vua của Yêu vực, hắn cần phải kiên trì quyết định của bản thân, tuân theo lời thề đã lập.

Thời gian trôi nhanh, sanh mệnh già đi, ngàn năm tuế nguyệt, không ngừng luân hồi. Trong lần tái sinh thứ hai, cố nhân gặp lại, phần tiếc nuối đó vẫn lặng yên trong lòng hắn, che dấu đi hùng tâm tráng trí xưa kia.

Thở dài một hơi, Liệt Thiên xoay người, thấy Bạch Như Sương đứng yên lặng phía sau, nhẹ giọng hỏi:

- Nàng đang lo lắng?

Bạch Như Sương than nhẹ:

- Thiếp đang thử quên đi nhiều chuyện.

Liệt Thiên nở nụ cười, khe khẽ nói:

- Quên hết những chuyện không vui, nàng sẽ càng bình tĩnh hơn.

Bạch Như Sương nói:

- Quên đi chuyện nặng nề nhất, tâm của thiếp tự sẽ không còn lo lắng.

Nụ cười trên mặt Liệt Thiên biến mất, vỗ vai nàng nói:

- Đau thương chỉ là tạm thời, không lâu sau, ta sẽ làm trên mặt nàng tràn đầy nụ cười, sẽ không vì bất cứ sự tình gì mà lo lắng trở lại.

Bạch Như Sương nhìn Liệt Thiên, thân thể nhẹ nhàng dựa vào lồng ngực hắn, mơ mộng nói:

- Liệt Thiên, nếu như ông trời chỉ cho chàng một lựa chọn, chàng mong muốn nhất là cái gì? Quyền lợi? Tình yêu?

Liệt Thiên nhìn phía chân trời, ánh mắt bàng hoàng mà do dự.

Gió, trôi qua cùng thời gian, dần dần tĩnh lặng. Đỉnh núi, mây mù càng dày, hơi nước nhàn nhạt che lấp Liệt Thiên cùng Bạch Như Sương, cảm giác như ở trong tiên cảnh.

Đột nhiên, thân thể Liệt Thiên chấn động, quay mạnh nhìn về phương xa, trong mắt thần quang bắn ra, toàn thân lộ ra khí tức của kẻ mạnh.

Phát giác chuyển biến của hắn, Bạch Như Sương ngẩng đầu hỏi:

- Thiên, sao vậy?

Hai mắt Liệt Thiên nhắm chặt, một hồi lâu mới bình tĩnh lại, nhíu mày nói:

- Vừa rồi cảm ứng được một luồng khí tức đáng sợ, tràn ngập hơi thở tử vong, tựa như tử thần giáng xuống.

Bạch Như Sương kinh dị nói:

- Đó là ai vậy?

Liệt Thiên nói:

- Không rõ lắm, luồng khí tức này lần đầu tiên ta tiếp xúc được, cảm giác rất lạ lẫm, nhưng lại hết sức kinh người.

Hàng mi thanh tú của Bạnh Như Sương nhíu chặt lại, nhân vật có thể để cho Liệt Thiên càm thấy khiếp sợ, đó không thể là một người đơn giản.

Lúc này, sườn núi bóng người chớp động, chỉ thấy Tam Nhãn Long Lang bay vụt đến, khoảnh khắc tựu đến trước mặt hai người.

- Chủ nhân, vừa thu được tin tức, cao thủ Hư Vô Giới Thiên cùng Kiếm Vô Trần trước mắt đang tại Hải vực.

Sắc mặt Liệt Thiên chợt biến đổi, kinh ngạc nói:

- Hải vực? Bọn chúng đến đó làm gì?

Tam Nhãn Long Lang đáp:

- Điều này hiện nay còn chưa biết rõ, chúng ta đang tiếp tục thám thính. Mặt khác, Huyền Dạ cùng Hổ Vương đã xuất hiện ở nhân gian, đang dẫn theo đại quân Yêu vực chinh chiến tứ phương, tình thế rất thuận lợi, đã quét ngang nửa mảnh sơn hà, thu phục được rất nhiều môn phái tu chân. Phân tích tình huống trước mắt, chỉ cần Vu Thần cùng Trừ Ma liên minh không nhúng tay, không bao lâu, chúng ta có thể thống nhất nhân gian, tiến đến thống nhất Thất Giới.

Liệt Thiên nói:

- Việc này làm rất tốt, nhưng muốn thống nhất nhân gian không phải như vậy dễ dàng như vậy. Hiện tại, ngươi phái người lưu ý đến hành tung của Thiên Sát, ta nghĩ đã đến lúc cùng hắn gặp mặt rồi.

Tam Nhãn Long Lang đáp:

- Chủ nhân yên tâm, thuộc hạ bây giờ đi làm ngay.

Nói xong rời đi.

Bạch Như Sương nhìn Liệt Thiên, nhẹ nhàng hỏi:

- Chàng có nắm chắc không?

Liệt Thiên điềm nhiên nói:

- Không, nhưng ta cần phải đối mặt.

Bạch Như Sương không nói, chỉ tựa vào ngực hắn, khẽ nhắm mắt lại.

Gió nhẹ thổi lên, hơi nước mập mờ, như mộng như ảo, mông lung phiêu dật.

--------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------

Sân nhỏ yên tĩnh, hương hoa thoang thoảng. Một cô gái quần xanh ngồi dưới tán hoa quế, mặt tươi cười nhìn phía trước, khóe môi nhếch lên nụ cười có vài phần tinh nghịch.

Trong sân, một người đàn ông anh tuấn xoay qua xoay lại, hưng phấn lên tiếng hỏi:

- Ngọc Loan, thế nào? Anh tuấn không?

Cô gái quần xanh khẽ cười nói:

- Không sai, Ma Vương giáp này huynh mặc vào vừa vặn, nhưng màu sắc ảm đạm đi một ít.

Tư Đồ Thần Phong cười nói:

- Đây là báu vật của Ma vực, trời sanh đã có màu sắc như vậy, còn có cách nào khác chứ.

Trần Ngọc Loan nói:

- Đúng thế, báu vật quý nhất Ma vực, đứng hạng thứ nhất trong hai mươi bốn thần khí của Đại La Chư Thiên, đáng tiếc là không thích hợp mặc trong thời gian dài.

Tư Đồ Thần Phong không để ý, điềm nhiên nói:

- Dù sao huynh cũng không quan tâm, thỉnh thoảng mặc một lần, thể nghiệm một lần là được.

Nói xong toàn thân hào quang chợt lóe, liền cởi bỏ Ma Vương giáp.

Tiếp nhận Ma Vương giáp, Trần Ngọc Loan lên tiếng:

- Thứ này bỏ thì đáng tiếc, lưu lại thì vô tình, thật sự là khó làm.

Tư Đồ Thần Phong an ủi nói:

- Đừng lo lắng, huynh tin tưởng trên đời thế nào cũng có biện pháp tịnh hóa ma khí trên bề mặt nó, để nó chuyển biến thành một thần khí chân chính.

Trần Ngọc Loan liếc hắn, khẽ cười nói:

- Hi vọng như huynh nói đi.

Tư Đồ Thần Phong hắc hắc cười, đột nhiên ôm eo của nàng, thấp giọng nói:

- Ngọc Loan, huynh ...

Trừng hắn một cái, Trần Ngọc Loan lộ vẻ thẹn thùng nói:

- Bại hoại, coi chừng có người thấy...

Tư Đồ Thần Phong lấy lòng nói:

- Không có người, huynh để ý qua rồi.

Trần Ngọc Loan không nói, khe khẽ cúi đầu né tránh ánh mắt của hắn.

Thu được dấu hiệu ngầm, Tư Đồ Thần Phong trong lòng kích động, vội vàng hai tay dùng sức, ôm chặt thân thể Trần Ngọc Loan, định thừa cơ thân mật.

Ai ngờ lúc này, Không Linh điểu ở trên mái hiên đột nhiên thấp giọng ngâm một tiếng, đánh thức Trần Ngọc Loan đang chìm đắm trong mê say.

Đẩy Tư Đồ Thần Phong ra, sắc mặt Trần Ngọc Loan ửng đỏ, thấy hắn vẻ mặt thất vọng, không khỏi hé miệng khẽ cười, ngón tay chỉ chỉ hành lang, nhẹ giọng nói:

- Có người đến rồi, chúng ta đến đại điện xem thử có xảy ra việc gì hay không?

Tư Đồ Thần Phong vẻ không vui, trừng mắt Không Linh điểu, lẩm nhẩm:

- Tên thú quỷ quái không biết tình cảm, lần sau cho ta đứng xa chút.

Nói xong theo Trần Ngọc Loan rời đi.

Đi trên hành lang, Trần Ngọc Loan gặp Phật Thánh Đạo Tiên, phát hiện sắc mặt của ông nghiêm túc, không khỏi lên tiếng hỏi:

- Sao vậy, chẳng lẽ cãi nhau cùng Lưu Tinh tiền bối sao?

Phật Thánh Đạo Tiên nhìn nàng, nghiêm túc nói:

- Nha đầu, nguy hiểm đang tới gần.

Trần Ngọc Loan tim nhảy mạnh, trầm giọng nói:

- Tiền bối khẳng định?

Phật Thánh Đạo Tiên ánh mắt quái dị, thở dài nói:

- Lần này, ta thấy không rõ.

Hai hàng lông mày của Trần Ngọc Loan nhíu chặt lại, lạnh lùng nói:

- Trước hết đến đại điện, Thần Phong lập tức thông báo mọi người.

Một lát sau, trong đại điện liên minh, Trần Ngọc Loan ngồi ghế minh chủ trên cao, ánh mắt quét qua hai bên, trầm giọng nói:

- Việc này mọi người nghĩ thế nào?

Quy Vô đạo trưởng lo lắng nói:

- Trước mắt không rõ nguy hiểm từ đâu tới, chúng ta căn bản không thể phòng ngự.

Bắc Phong nói:

- Với thực lực của chúng ta nơi đây, trừ phi là Yêu Hoàng hoặc Thiên Sát đến tập kích, bình thường địch nhân không làm gì được chúng ta.

Lưu Tinh nghe vậy lắc đầu nói:

- Lão quái đã có dự cảm, vậy tựu biểu thị lần này không thể xem thường, không phải dễ dàng có thể ứng phó.

Dương Thiên tán đồng nói:

- Ta cũng có cùng cảm giác, Mộc Tiêu của ta hiện tại xao động không yên, một mực nhắc nhở ta nhanh chóng rời đi.

Thiên Mục Phong mày kiếm khẽ nhíu lại, trầm ngâm nói:

- Theo lời Phật Thánh Đạo Tiên tiền bối, nguy hiểm không xuất phát từ phía Yêu Hoàng cùng Thiên Sát, vậy thế gian còn có địch nhân nào đáng sợ, đủ để đẩy chúng ta vào nguy cơ? Vu Thần? Hoặc là Địa Âm Tà Linh?

Khiếu Thiên nói:

- Lúc này đàm luận còn không có ý nghĩa, chúng ta trước mắt cần làm là lựa chọn hành động thích hợp, hết sức giảm bớt tổn thất.

Trần Ngọc Loan nghe xong ý kiến của mọi người, đứng dậy nói:

- Khiếu Thiên nói đúng, bất kể người đến là ai, chúng ta đều cần phải đối mặt, bởi vậy hiện tại trước tiên sơ tán đệ tử liên minh, để những người tu vi còn kém tạm thời rời xa. Việc này do Quy Vô đạo trưởng xử lý, ông mang theo đệ tử liên minh tiến hành rút lui, nếu cần thì cùng Văn Bất Danh phối hợp, bảo tồn thực lực. Những người khác cùng đi theo ta, phân bố bốn phía Phục Long cốc, nghênh chiến cường địch.

Mọi người nghe lời đều động thân, theo Trần Ngọc Loan rời đi.

Đứng yên giữa không trung, Trần Ngọc Loan nhìn về phương xa, trên mặt thần sắc lạnh lùng. Trên vai, Không Linh điểu đứng yên nhìn mãi về phía chân trời, đôi mắt hồng hồng toát ra vài phần nghiêm trọng.

Lúc này, chân trời bay tới vài đám mây đen, chớp mắt đã bao phủ cả góc trời, khiến cho chung quanh Phục Long cốc phương viên vài trăm dặm trở nên u ám, khắp nơi cuồng phong gào thét, sấm chớp nổ vang.

Thấy vậy, Trần Ngọc Loan vẻ mặt biến hẳn, vội vàng huýt sáo dài làm hiệu, đem triệu tập cao thủ liên minh lại.

Nhìn lên đỉnh đầu, Trần Ngọc Loan nói:

- Trời đất biến sắc, đại kiếp đã tới, mọi người cẩn thận.

Lưu Tinh sắc mặt âm trầm, lo lắng nói:

- Khí thế như vậy, so với Địa Âm Tà Linh còn muốn làm cho người ta sợ hãi, rốt cuộc người đến là thần thánh phương nào?

Dương Thiên thần sắc bất an, nhẹ giọng nói:

- Luồng khí tức nọ thật đáng sợ, tựu giống như Tử Thần giá lâm, vô tình, tàn khốc, lạnh như băng.

Thiên Mục Phong nói:

- Nhiên Đăng Phật Ấn trong lòng ta run rẩy không ngừng, ẩn ẩn có loại cảm giác không tốt.

Thấy mọi người thần tình ưu lự, Bắc Phong quát lên:

- Sợ cái gì, cùng lắm thì như cái chết, có gì phải sợ.

Nói xong giơ cao hai tay, toàn thân hào quang phát ra, ngưng tụ thành một cột ánh sáng, bắn thẳng lên đỉnh đầu.

Thấy Bắc Phong không chút sợ hãi, mọi người đều được cổ vũ, đều tự kiên định niềm tin, chia nhau bố trí lồng sáng phòng ngự, sau đó lưu ý động tĩnh chung quanh.

Trên trời, mây gió hội tụ, mưa to dày đặc kéo đến, mang theo tia chớp gào thét, hướng tới mặt đất bổ xuống.

Ánh sáng chợt lóe, hắc ám lại đến, tiếng sấm điếc tai vang tận mây xanh, tựa như thiên thần phẫn nộ, muốn hủy diệt hết thảy thánh linh.

Trong mưa to, tia chớp càng phát ra dày đặc.

Từ lúc ban đầu thỉnh thoảng xuất hiện, đến sau lại liên miên không ngừng, cho đến khi hình thành một màng lưới ánh sáng, nhốt Trần Ngọc Loan, Tư Đồ Thần Phong, Phật Thánh Đạo Tiên, Lưu Tinh, Thiên Mục Phong, Dương Thiên, Khiếu Thiên, Bắc Phong tám người trong một khu vực đặc thù.

Phát giác tình huống khác thường, Phật Thánh Đạo Tiên nhắc nhở:

- Mọi người cẩn thận, tia chớp này có chút quỷ dị...

Lời còn chưa dứt, đỉnh đầu ánh sáng chợt lóe, ba mươi bảy tia chớp uốn lượn vặn vẹo, hình thành một lưới ánh sáng rạng rỡ, từ trên cao hướng tám người Trần Ngọc Loan chiếu xuống.

Tốc độ của tia chớp không người nào theo kịp.

Khi tám người vừa phát hiện rơi vào hiểm cảnh, tia chớp đáng sợ đó đã đánh tới, đánh lên kết giới phòng ngự của tám người, đương tràng đem kết giới của Tư Đồ Thần Phong cùng Khiếu Thiên bổ ra, lực lôi điện hung hăng bắn văng hai người.

2

Sáu người còn lại tình huống tốt hơn, ai nấy đều bị đánh rơi xuống mặt đất, nhưng không bị lôi điện đánh trúng.

Ánh mắt để ý hai người bị thương, Trần Ngọc Loan lớn tiếng nói:

- Cẩn thận, nhanh chóng phòng ngự.

Luồng sáng lại chớp lên, chùm tia chớp thứ hai lại đến, lưới điện càng thêm dày đặc, khí thế càng thêm đáng sợ, phảng phất như tiếng gọi của Tử Thần vang lên giữa không trung.

Đang trong nguy hiểm, Phật Thánh Đạo Tiên quát lên:

- Đây không phải tia chớp bình thường, có chút giống với Lôi Thần quyết mà Lục Vân tu luyện.

Dương Thiên nghe vậy, lớn tiếng hỏi:

- Lôi Thần quyết chính là bí ẩn bất truyền của Dịch viên, cả thiên hạ ngoại trừ Lục Vân không ai luyện thành, sao lại xuất hiện tại đây?

Phật Thánh Đạo Tiên vừa tăng cường phòng ngự, vừa nói:

- Ta cũng không biết, dù sao mọi người phải cẩn thận, cần nhanh chóng thoát khỏi khu vực này, nếu không đối chúng ta cực kì bất lợi.

Lưu Tinh nói:

- Trước mắt muốn thoát khỏi khốn cảnh, chỉ có hai biện pháp, thứ nhất là minh chủ thi triển Thiên Hậu linh, dùng lực lượng thần thánh của nó phá vỡ mây đen trên đỉnh đầu. Thứ hai, Thiên Mục Phong thi triển Nhiên Đăng Phật Ấn, dùng ánh Phật quang rực rỡ tịnh hóa tà khí xung quanh.

Nghe vậy, Trần Ngọc Loan nói:

- Tốt, ta lập tức bắt đầu.

Thiên Mục Phong nói:

- Ta cũng đến, chúng ta cùng lúc thi triển, sớm thoát khỏi hạn chế.

Trong cơn mưa, tia chớp dày đặc, tiếng sấm điếc tai, mang theo khí chí dương chí cương thế gian, liên miên không ngừng hướng mặt đất đánh xuống.

Trong sơn cốc, đá vụn như mưa, đại điện của Trừ Ma liên minh trong cơn mưa gió bị tia chớp đánh trúng, khoảnh khắc liền hóa thành tro bụi.

Trên mặt đất, Tư Đồ Thần Phong cùng Khiếu Thiên nhanh chóng né tránh, hai người thân thụ trọng thương, nhưng không cách nào nghỉ ngơi, tình huống hết sức nguy kịch.

Giữa không trung, Trần Ngọc Loan sắc mặt ngưng trọng, quanh thân hào quang màu tím vờn quanh, một luồng thánh khí uy nghiêm từ trên người nàng bộc phát, lập tức trải rộng khắp nơi.

Bên hông, tiếng chuông đinh tai, vố số phù chú ánh sáng xoay quanh nàng, theo sự xoay chuyển của Thiên Hậu linh mà dâng lên, nháy mắt liền dừng ở trên đầu nàng, miệng hướng phía chân trời.

Hét lớn một tiếng, Trần Ngọc Loan toàn thân chân nguyên nhanh chóng gia tăng, chỉ trong chớp mắt đã đạt đến điểm giới hạn, hội tụ tại trên Thiên Hậu linh, bộc phát hào quang hơn cả mặt trời.

Thời khắc này, Trần Ngọc Loan tựa như nữ thần, quanh thân hào quang màu tím lưu chuyển, tản mát ra một luồng khí chất siêu phàm thoát tục.

Trên đỉnh đầu, Thiên Hậu linh kịch liệt chấn động, nhanh chóng xoay tròn, phát ra một bó hào quang màu tím, cũng cùng tia chớp từ trời giáng xuống đối chọi, cuối cùng chấn vỡ tia chớp, bắn vào bên trong mây đen.

Bên này, tình hình Thiên Mục Phong lại khác hẳn. Khi hắn thi triển Nhiên Đăng Phật Ấn, quanh thân ánh vàng kim rực rỡ, vô số phù chú ánh sáng nhà Phật bay ra bốn bề, hình thành một kết giới Phật pháp quanh người hắn.

Kết giới này có chút thần kì, trên bề mặt phân bố tám hình Phật vàng kim, hiển thị hình thái khác nhau, tùy theo sự thúc động chân nguyên trong cơ thể Thiên Mục Phong, phát ra tám luồng ánh sáng thần thánh Phật pháp, hội tụ trên Nhiên Đăng Phật Ấn ở đỉnh đầu hắn khiến nó bộc phát ra hào quang chói mắt, tựa như ánh Phật rọi chiếu.

Phản kích của hai người cùng lúc triển khai, hào quang màu tím thần thánh, ánh Phật sắc kim rọi chiếu, ánh xạ lẫn vào nhau, cùng mây đen trên bầu trời hình thành đối lập rõ rệt.

Giữa không trung, tia chớp như kiếm, tiếng sấm dày đặc, khi gặp phải cột sáng tím cùng ánh Phật sắc kim thì dòng khí ở giữa bắt đầu khởi động, cuồng phong hội tụ, dùng phương thức mạnh mẽ va chạm, triển khai đối kích.

Quá trình này vẫn tiếp tục, Trần Ngọc Loan cùng Thiên Mục Phong toàn lực đối kháng, trải qua một lúc lâu, mỗi người đều thụ trọng thương, cuối cùng đánh vỡ mây đen.

Bầu trời, bỗng chốc quang đãng, mưa to cũng đột nhiên dừng lại, cả quá trình tựa như thiên tai phủ xuống, không để người ta nắm bắt được chút không khí khác thường nào.

Thu hồi thần khí, Trần Ngọc Loan thở dài một hơi, nghi hoặc nói:

- Kì quái, vì sao không thấy địch nhân?

Phật Thánh Đạo Tiên sắc mặt nghiêm trọng, nhìn lên bầu trời rộng lớn, nhíu mày nói:

- Cảm giác rất quỷ dị, nguy hiểm nọ hoàn toàn chưa qua đi. Tựa hồ trước đó chỉ là một tín hiệu bắt đầu mà thôi.

- Tín hiệu bắt đầu? Công kích đáng sợ như thế nếu chỉ là bắt đầu, vậy địch nhân đó tất nhiên có lai lịch kinh thiên động địa.

Kinh hãi nhìn bầu trời, trên gương mặt cao ngạo của Bắc Phong lộ ra vẻ lo lắng.

Thở dài u oán, Trần Ngọc Loan nói:

- Mọi người đừng suy nghĩ quá nhiều, phải thừa cơ điều chỉnh thân thể một chút.

Nói xong xoay người, đến xem Tư Đồ Thần Phong cũng Khiếu Thiên đang bị thương.

Lưu Tinh nhìn về chân trời, nhẹ giọng nói:

- Lão quái, ngươi đoán địch nhân đến từ đâu?

Phật Thánh Đạo Tiên chần chờ nói:

- Điều này khó nói, cảm giác địch nhân này trong tà có chánh, khí tức rất kì lạ, không cách nào tra rõ.

Bật cười khổ sở, Lưu Tinh không nói nhiều lời, ánh mắt nhìn qua những người khác.

Chỉ chốc lát, mọi người hội tụ một chỗ, Trần Ngọc Loan nói:

- Lần này địch nhân của chúng ta rất đáng sợ, hi vọng mọi người kiên định niềm tin, đồng tâm hiệp lực, cộng...

Không Linh điểu hót lên một tiếng bên tai mọi người.

Trần Ngọc Loan nghe thấy cả kinh, gấp giọng nói:

- Cẩn thận, có khí tà ác đến...

- Mau xem, mây đen trên bầu trời lại hiện ra.

Kinh ngạc nhìn trên đỉnh đầu, Dương Thiên lớn tiếng nhắc nhở.

Mọt người vừa tản ra vừa bố trí phòng ngự, đồng thời ngẩng đầu nhìn chân trời.

Trên bầu trời cao thẳm, một đám mây đen đang tiến tới, trong nháy mắt tựu bao phủ phương viên hơn mười dặm, khiến cho chung quanh Phục Long cốc lại rơi vào hắc ám.

Đồng thời, một luồng khí tức tử vong ép đến, cùng với nó là từng trận âm phong, gây cho người ta một loại cảm giác như đang ở địa ngục.

- Toàn lực phòng ngự, mỗi người đều tự cẩn thận.

Trong tiếng thét dài, Trần Ngọc Loan phi thân lên, không đợi mây đen có hành động, trước tiên phát động công kích, những người còn lại đều cứ vậy tiếp tục.

Lúc này, dưới bầu trời âm u, tám bóng người chớp lóe tung hoành đan xen, đều tự phát ra công kích mạnh mẽ, hướng mây đen bên trên công kích.

Trên mây, đột nhiên vang lên một tiếng rống giận, tựa như sét đánh giữa trời quang, nhất loạt đánh rơi tám người đang tấn công xuống đất.

Sau đó, tia chớp trong đám mây đen tập trung dày đặc, cột sáng như ngàn vạn kiếm ánh sáng mảnh mai, mang theo âm vang "ri ri", trải rộng khắp mọi ngõ ngách, không để cho tám người một cơ hội đào thoát.

Một tiếng ngâm nhẹ, bốn phía tà khí tán đi, Không Linh điểu hóa thân thành mũi tên ánh sáng, bay vào đám mây đen.

Ngay lúc này, trong mây đen chớp nhoáng ánh sáng, tiếng sấm không ngừng chấn rung bên tai, khí thánh linh cùng tà ác hội tụ một thể, tức thì phát sinh một tiếng nổ mạnh, đồng thời làm vỡ nát mây đen.

Trên mây, ánh đỏ chợt lóe, Không Linh điểu bắn ngược trở về, đâm sầm vào trong bùn đất, toàn thân khí tức hỗn loạn, không ngờ bị thương nặng đến không dậy nổi.

Nâng đỡ Không Linh điểu, Trần Ngọc Loan quan tâm hỏi:

- Hồng Hồng, ngươi có bị nặng lắm không?

Không Linh điểu rên khẽ, thần quang hai mắt tán khai. Vì thế, Trần Ngọc Loan nhanh chóng đưa một luồng chân nguyên vào cơ thể nó, mới giúp cho nó sống lại.

Ngẩng đầu, Trần Ngọc Loan nhìn phía chân trời, chỉ thấy phía trên mây đen đã vỡ vụn là một con rồng đen thật lớn, toàn thân toát ra hơi thở tử vong.

Trên lưng hắc long, một người đàn ông đứng thẳng, quanh thân lôi điện chớp lóe, tròng mắt đỏ như lửa hàm chứa tàn khốc, lạnh lùng cùng cừu hận, hợp với đầu tóc dài màu đỏ tung bay, tựa như Lôi Thần hiển linh.

Thu hồi ánh mắt, Trần Ngọc Loan nhìn thoáng qua mọi người, phát hiện mọi người vẻ mặt mờ mịt, hiển nhiên ai cũng không nhận ra người này.

Vì vậy, tâm tình nàng rất trầm trọng, nhưng trên mặt lại không một chút biểu hiện, trái lại cố ra vẻ trấn định nói:

- Mọi người bảo trì khoảng cách nhất định, chiếu cố lẫn nhau, trước thử tra xem thực lực của đối phương một chút.

Dương Thiên sắc mặt trầm trọng, thấp giọng nói:

- Địch nhân này cực kì đáng sợ, Mộc Tiêu của ta nói cho ta biết, rồngđen đó là U Minh Ma Long trong truyền thuyết, có sức hủy diệt vạn vật, sức người không có khả năng kháng cự được.

Trần Ngọc Loan nghe vậy, còn chưa kịp mở miệng, Lưu Tinh bên cạnh liền kinh hô:

- U Minh Ma Long? Con này không phải bị Vân Chi Pháp giới phong ấn sao?

Khiếu Thiên than:

- Vân Chi Pháp giới bị Lục Vân diệt rồi, phong ấn của bọn họ tự nhiên cũng mất đi hiệu lực.

Phật Thánh Đạo Tiên nhìn lên đỉnh đầu, sắc mặt kinh biến nói:

- Nghe nói, tại Nam Cương có một truyền thuyết cổ xưa, nếu như có người cưỡi rồng đen đạp mây mà đến, hắn chính là Tử Thần của địa ngục.

- Tử thần? Ông nói là chúng ta hiện tại...

Bất an nhìn Phật Thánh Đạo Tiên, Thiên Mục Phong lo lắng nói.

Trầm trọng gật đầu, Phật Thánh Đạo Tiên nghiêm túc nói:

- Đúng vậy, chúng ta đã gặp phải Tử Thần.

Mọi người cả kinh, cùng nhau trao đổi một cái ánh mắt, lập tức cảnh giác nhìn về phía chân trời.

Lúc này, rồng đen khổng lồ phẫn nộ gầm lên một tiếng thật lớn, cuồng phong trong miệng rồng bắn ra, mang theo uy lực rung chuyển trời đất, nhất loạt quét ngang Phục Long cốc, hất bắn toàn bộ tám người Trần Ngọc Loan bay đi.

Kinh hãi xuất hiện trong đáy mắt mọi người. Đối diện động vật khổng lồ đáng sợ như vậy, trong lòng tám người không khỏi nổi lên một cảm giác bất lực.

Phật Thánh Đạo Tiên thấy vậy lớn tiếng nói:

- Tình huống nguy kịch, trước tiên né tránh.

Trần Ngọc Loan nói:

- Không được, nơi đây là căn cứ địa của Trừ Ma liên minh, chúng ta không thể buông bỏ được. Hiện tại các ngươi mỗi người tự cẩn thận, ta đi đối phó người trên lưng Ma Long, xem có thể đuổi hắn đi hay không.

Nói xong thân hình chợt lóe, trong nháy mắt đã đến không trung phía trên Ma Long, căm tức nhìn người đàn ông tóc đỏ toàn thân phát sáng nọ.

Thấy Trần Ngọc Loan cố chấp không đi, Phật Thánh Đạo Tiên nhẹ thở dài một tiếng, lớn giọng nói:

- Mọi người tản ra, chúng ta bố trận chờ đợi, hội tụ lực lượng mọi người, phát động phản kích.

Sáu người theo lời tiến hành, nhanh chóng kết thành trận pháp Thất Tinh, sau đó đồng thời phát động công kích.

Từ xa nhìn lại, dưới bầu trời âm u, Thất Tinh trận lấp loáng, phát ra các sắc hào quang liên miên không ngừng, tổ hợp thành một luồng sáng kỳ lạ rực rỡ.

Đối diện công kích của bảy đại cao thủ, U Minh Ma Long không chút để ý, quanh thân hào quang màu đen lưu chuyển, dễ dàng tránh thoát thế công của bảy người.

Sau đó, trảo trước của Ma Long đột nhiên đưa ra, một lưỡi đao ánh sáng màu đen hình trảo rồng nghênh gió giãn dài ra, hướng đến trận pháp do bảy người tạo thành phóng tới.

Nhìn thấy tình hình này, Phật Thánh Đạo Tiên hét lớn một tiếng, "Huyền cực liệt từ kim cương quyển" trên cổ tự động bay ra, phát ra ánh vàng kim chói mắt, nhanh chóng lớn thành gấp trăm lần, vừa lúc nghênh đón một kích đó của U Minh Ma Long.

Giữa không trung, ánh ma màu đen cùng ánh phật màu vàng gặp nhau, cả hai kịch liệt va chạm, bộc phát hoa lửa rực sáng liên tục kéo dài.

Giây lát, hoa lửa tán đi, Huyền Cực Liệt Từ Kim Cương quyển của Phật Thánh Đạo Tiên bị đánh rơi, khôi phục nguyên hình.

Ma Long trảo do U Minh Ma Long phát xuất khí thế lại kém đi, khi gặp phải trận thế do bảy người liên hợp hình thành, có chút dao động vài cái, liền tan biến vô hình.

Một kích không thành, U Minh Ma Long rít gào một tiếng, âm ba mãnh liệt chấn tai như trận trận gió lốc, chấn đắc bảy người đều toàn thân run rẩy, màng hào quang hộ thể cơ hồ bị ép vỡ.

3

Cảm giác hơi tức giận, Bắc Phong phẫn nộ gầm lên một tiếng, thừa dịp Ma Long không tiến công, thân thể lăng không xoay tròn, hào quang màu trắng quanh thân hội tụ, hình thành một cột băng, giống như một thanh kiếm sắc bén, đột nhiên đánh vào thân thể Ma Long.

Xung quanh, mọi người thấy vậy, chia nhau triển khai công kích. Tư Đồ Thần Phong thi triển Ngũ Hành Kiếm quyết, Lưu Tinh huy động Thiên Tà Ma Hồn đao, Thiên Mục Phong thúc động Nhiên Đăng Phật Ấn, Dương Thiên thi triển tuyệt kỹ của Thần Ma Động Thiên, lại thêm Khiếu Thiên hóa thân thành Thiên Lang, Phật Thánh Đạo Tiên phản kích lần thứ hai.

Tiến công đồng thời phát ra liên tiếp, tựa như pháo hoa mừng năm mới đầy màu sắc.

Trên mây, U Minh Ma Long trợn tròn mắt, đối với bảy người tiến công có chút tức giận, nguyên nhân là vì cột băng của Bắc Phong khiến nó không cách nào tránh thoát, thân thể bị mạnh mẽ đánh vào, khiến nó cảm thấy mặt mũi mất hết.

Với U Minh Ma Long mà nói, nó tự nhận là thiên hạ bá chủ, tuy bị phong ấn mấy ngàn năm, nhưng khí chất cuồng ngạo, bá đạo vẫn không chút suy giảm, trái lại càng thêm cường thịnh.

Vì vậy, khi có người hoài nghi uy tín của nó thì nó há có thể không tức giận?

Lúc này, Ngũ Hành thần kiếm của Tư Đồ Thần Phong bắn về phía chân trời, tựa như năm con rồng thần, xoay chuyển công kích quanh Ma Long.

Thiên Tà Ma Hồn đao của Lưu Tinh bá đạo kinh người, làn đao rung chuyển trời đất dài đến vài trăm trượng, tựa như là một lưỡi đao tử vong màu đen, nhằm vào cổ - bộ phận yếu ớt nhất của U Minh Ma Long chém tới.

Hào quang Nhiên Đăng Phật Ấn của Thiên Mục Phong vàng chói chớp lóe, khí chất từ bi, tường hòa, mơ hồ có sức khắc chế Ma Long.

Dương Thiên cùng Phật Thánh Đạo Tiên tiến công lợi hại, phối hợp cùng Thiên Lang Khiếu Nguyệt của Khiếu Thiên, hình thành một màn công kích đầy uy lực.

Ngẩng đầu, Ma Long ngâm dài, dư âm kịch liệt tựa như tiếng sấm phẫn nộ cuồn cuộn, một cái lại một cái tiếp nối, trong phương viên vài trăm dặm, phát sinh vụ nổ có tính hủy diệt mạnh, chẳng những chấn lui được tiến công của bảy người, còn khiến cho ngọn núi đổi vị trí, mặt đất phá vỡ, nhân gian lâm vào hủy diệt.

Lúc này đây, U Minh Ma Long là chúa tể trời đất. Nó đang cơn phẫn nộ, chỉ là một tiếng rống giận rít gào, cũng đủ để hủy diệt hết thảy.

Giữa không trung, tiến công của bảy người bị cuồng phong cuốn lấy, rơi vào một vùng không gian vặn vẹo, thân thể hoàn toàn không chịu khống chế, ngoại trừ toàn lực phòng ngự ở ngoài, căn bản không còn sức né tránh.

Trên mây, Trần Ngọc Loan sắc mặt kinh hãi, nàng đang hỏi lai lịch của người đàn ông, kết quả người đó hờ hững không đáp, dưới chân lại truyền đến khí tức hủy diệt.

Vì vậy, Trần Ngọc Loan yêu kiều hét lên một tiếng, Thiên Hậu linh bên hông bắn vụt về phía chân trời, ngay lúc đạt đến độ cao nhất định thì tự động quay lại, vừa xoay tròn phát ra thanh âm rung trời, vừa bắn ra những cột sáng tím, ngay khi vừa rơi xuống liền bành trướng trong chớp mắt, hóa thành một cột sáng khổng lồ đường kính vượt quá trăm trượng, hướng về Ma Long đánh lên một kích.

Một kích này, hội tụ sức lực toàn thân của Trần Ngọc Loan, chỉ là một kích duy nhất, uy lực to lớn, quả thực kinh người.

Thấy vậy, người đàn ông tóc đỏ đó cười lạnh một tiếng, thân thể bay vụt lên đón nhận, hai lòng bàn tay ánh điện lóe sáng, phát ra hai luồng sét điện, trên đỉnh đầu hình thành một vòng sáng cực lớn, vừa hay ngăn trở công kích của Trần Ngọc Loan.

Chớp mắt, sức mạnh hai người chạm nhau. Thế công của Trần Ngọc Loan chiếu thẳng xuống, người đàn ông tóc đỏ lại phản kích khuếch tán diện rộng, như vậy, tiến công của Trần Ngọc Loan lấy điểm kích vào mặt từ trên sẽ chiếm được ưu thế.

Nhưng có điều khiến người ta kinh hãi. Trần Ngọc Loan mặc dù công phá được phòng ngự của người tóc đỏ, nhưng dư lực còn lại khi chạm vào thân thể Ma Long lại bị nó dễ dàng phá giải, phảng phất như thân thể của nó hư ảo, căn bản không có nơi chịu lực.

Thất vọng bật cười, Trần Ngọc Loan liếc qua người tóc đỏ đã bị đẩy lui, sau đó bay lên, hướng thẳng về U Minh Ma Long triển khai đợt công kích thứ hai.

Lúc này, Không Linh điểu trên vai tựa hồ hiểu được tâm ý của nàng, lập tức hót dài lanh lảnh, sau khi áp chế được ma khí của Ma Long, không đợi Trần Ngọc Loan phát động, Không Linh điểu bắn minh đi. Ngay tại thời điểm tới gần đột nhiên tỏa sáng, hình thành một mũi tên ánh sáng đỏ đậm, bắn thẳng hướng đến cổ là vị trí yếu ớt nhất của Ma Long.

Ma Long ngước lên trời rít dài, linh thức minh mẫn vô cùng. Tại thời khắc Không Linh điểu nhích động, Ma Long đã nhận ra ý đồ của nó, lúc này quay đầu lại, há miệng phun ra một quầng lửa sáng sắc đen, nuốt lấy Không Linh điểu.

Thấy vậy, Trần Ngọc Loan la lên thất thanh, nhanh chóng phốc thẳng đến Ma Long, ngọc tiêu trong tay vung lên, một vòng làn kiếm liên tiếp hội tụ lại thành cột, bắn thẳng vào trong miệng Ma Long.

Phẫn nộ trừng mắt, hào quang trong mắt Ma Long chợt lóe, hai luồng sức mạnh vô hình chém ra, lập tức đánh bay Trần Ngọc Loan, khiến nàng trọng thương hộc máu.

Trong lúc lui về phía sau, Trần Ngọc Loan có chút chán nản. Sự mạnh mẽ của Ma Long vượt ngoài dự đoán, cơ hồ so với tứ Linh thần thú nàng gặp qua còn bá đạo hơn vài phần, điều này làm cho nàng cảm thấy bất lực, rất muốn bỏ cuộc.

Song trong lòng nàng biết, bản thân không thể bỏ cuộc, không chỉ vì thân phận minh chủ, còn là vì phần kiên trì đó, chính mình cần phải kiên cường đối diện.

Nghĩ vậy, Trần Ngọc Loan trở tay đánh ra một chưởng, mượn lực ổn định thân thể.

Sau đó, thân hình nàng nhoáng lên, tránh khỏi chính diện đối mặt Ma Long, chuyển đến vị trí bảy người còn lại, lớn giọng nói:

- Mọi người cố gắng kiên trì, chúng ta trước tiên tụ tập lại.

Trước đó, công kích của Trần Ngọc Loan và Không Linh điểu, phân tán chú ý lực của U Minh Ma Long, khiến cho bảy người đang trong tuyệt cảnh tạm thời có cơ hội lấy lại hơi thở.

Lúc này, bọn họ thấy Trần Ngọc Loan xuất hiện, vội vàng tiến lại gần nàng, khoảnh khắc tám người liền tụ tập cùng nhau.

Trên đỉnh đầu, Ma Long rít gào, phương viên mấy trăm dặm bên trong cuồng phong gào thét, không gian vặn vẹo, kinh động tám người giữa không trung đều sắc mặt tái nhợt, trong đáy mắt người nào cũng toát ra biểu tình tang thương.

Ngẩng đầu, Trần Ngọc Loan quan sát tình hình phía trên, phát hiện một tia sáng đỏ lóe qua, Không Linh điểu đã không chết trong miệng Ma Long.

Bên cạnh, Phật Thánh Đạo Tiên nghiêm túc nói:

- Thời gian không còn nhiều, nếu lại không đi hẳn phải lưu lại nơi đây rồi.

Trần Ngọc Loan sắc mặt kiên định, lắc đầu nói:

- Không thể tránh lui, chúng ta cần nghĩ biện pháp đối phó. Vừa rồi ta thử dò xét qua một chút, người tóc đỏ đó thực lực kinh người, nhưng còn chưa đạt tới mức độ của Địa Âm Tà Linh. Bởi vậy, lúc này uy hiếp lớn nhất của chúng ta chính là U Minh Ma Long.

Lưu Tinh trầm giọng nói:

- Ma Long này hết sức cổ quái, công kích của chúng ta đối với nó tựa hồ hoàn toàn không có hiệu quả, đến lúc này cũng chỉ có bị đánh mà thôi. Hơn nữa thực lực của Ma Long kinh người, chúng ta không thể chịu nỗi lâu dài.

Một bên, Dương Thiên nói:

- Khí thế của Ma Long làm cho người ta sợ hãi, giống như vua của loài người, Mộc Tiêu của ta nhìn thấy nó toàn thân phát run, căn bản không dám công kích. Theo Mộc Tiêu biết được, U Minh Ma Long đến từ Cửu U Bí Cảnh, có thuộc tính hắc ám rất mạnh chống đỡ được mọi pháp quyết công kích, là một loại sinh mạng mạnh mẽ bất diệt. Lúc trước, Vân Chi Pháp giới phong ấn nó, cũng tuyệt không phải dựa vào nhân lực, mà dùng sức mạnh trời đất, đem nó trói buộc tại đáy Hắc Long đàm.

Trên mây, Ma Long rít gào một tiếng, đầu rồng to lớn đột nhiên trầm xuống, dọa cho Trần Ngọc Loan tám người hoảng sợ thất sắc.

Đối diện Ma Long, trong lòng mọi người đều sinh ra sợ hãi, chỉ có Trần Ngọc Loan mặt không chút thay đổi, nhìn chằm chằm vào mắt nó.

Hai cặp mắt đối nhau, U Minh Ma Long đã nhận ra sự bất kính của Trần Ngọc Loan, há miệng phun ra một luồng gió lốc màu đen cuốn tới tám người. Thấy vậy, Phật Thánh Đạo Tiên bảy người nhanh chóng tránh né, Trần Ngọc Loan lại hờ hững không động, Không Linh điểu trên đầu vai liên tục hót lên.

Chớp mắt, gió lốc đến gần, thân hình Trần Ngọc Loan nhoáng lên, trong nháy mắt xuất hiện tại trước mặt Ma Long, ngọc tiêu trong tay huy động, xuất chiêu "Tâm Kiếm Vô Ngân" đâm vào con mắt của Ma Long.

Ánh sáng âm u chợt lóe, U Minh Ma Long rống lên giận dữ, một luồng sát khí đáng sợ như có thực, đi trước một bước đánh trúng thân thể Trần Ngọc Loan.

Tiếng kêu thảm thiết từ miệng nàng vang lên. Dưới sự phẫn nộ của Ma Long, làn sát niệm tàn bạo đó tựa như sức mạnh ngàn quân, ăn mòn thân thể Trần Ngọc Loan.

Nhìn thấy Trần Ngọc Loan rơi xuống như lá rụng, Tư Đồ Thần Phong vẻ mặt phẫn nộ kinh hãi, rống lớn lao tới nàng.

Phật Thánh Đạo Tiên thấy vậy, dặn dò:

- Mang nha đầu đi trước, chúng ta cản phía sau.

Nói xong hô gọi những người còn lại, không để ý thân thể trọng thương, từ phương vị khác phát động tấn công để phân tán sự chú ý của Ma Long.

Trên tầng mây, người đàn ông tóc đỏ ánh mắt sắc bén, từ đầu đến cuối không nói một lời, nhưng lại lộ ra oán hận rất nặng.

Giữa không trung, Tư Đồ Thần Phong tiếp được thân thể Trần Ngọc Loan, thấy sắc mặt nàng tái nhợt, hơi thở suy yếu, không khỏi lo lắng hỏi:

- Ngọc Loan, muội thế nào? Đừng dọa huynh.

Bật cười khổ, Trần Ngọc Loan nói:

- Muội không sao, may là trước đó có mặc Ma Vương giáp, nếu không thì...

Tư Đồ Thần Phong thần sắc vui vẻ, vội nói:

- Không việc gì là tốt rồi, chúng ta đi mau.

Trần Ngọc Loan nghe vậy, lắc đầu nói:

- Không được, đã là kiếp nạn hẳn không cách nào né tránh, nếu không nó cũng không sẽ bức đến cửa.

Tư Đồ Thần Phong vội nói:

- Không đi, chúng ta đều phải chết.

Trần Ngọc Loan điềm nhiên hỏi:

- Huynh sợ sao?

Tư Đồ Thần Phong sững sốt, sau đó nói:

- Không, huynh không sợ, nhưng huynh không muốn muội gặp chuyện.

Cười cười, Trần Ngọc Loan lại lên tiếng:

- Nếu không sợ, vậy huynh có tin tưởng muội không?

Tư Đồ Thần Phong nghe hiểu ý tứ của nàng, chần chờ nói:

- Huynh tin tưởng, nhưng ...

Trần Ngọc Loan nói:

- Không có nhưng gì cả, nếu huynh tin tưởng muội, hãy nghe lời muội, muội có biện pháp thay đổi thế cục.

Tư Đồ Thần Phong nghi ngờ hỏi:

- Muội có biện pháp gì, không cố ý an lòng người đấy chứ?

Đẩy ra hắn, Trần Ngọc Loan nói:

- Đừng hỏi nhiều, một lát sẽ biết. Hiện tại trước tiên hãy triệu tập mọi người lại.

Nói rồi tiến gần đến sáu người đang tiến công.

Thấy Trần Ngọc Loan quay lại, Phật Thánh Đạo Tiên cả giận nói:

- Nha đầu, ngươi thật không cần mạng chăng?

Trần Ngọc Loan điềm nhiên nói:

- Với thực lực của U Minh Ma Long, ông nghĩ rằng chúng ta có khả năng chạy trốn đến đâu? Hiện tại mọi người nghe hiệu lệnh của ta, lập tức ngừng công kích, toàn bộ tập trung lại.

Khó hiểu nhìn nàng, Lưu Tinh hỏi:

- Một khi ngừng tiến công, chúng ta sẽ bị công kích, khi đó...

Trần Ngọc Loan lắc đầu nói:

- Sai rồi, Ma Long này kì thực hoàn toàn chưa chính thức tiến công, nó đang đùa giỡn chúng ta. Từ bắt đầu đến giờ, nó nếu thực sự muốn tấn công, trong chúng ta sớm có người đã chết. Mà tình huống thực tế là nó rất cao ngạo, trong mắt tràn đầy khinh thường, tùy ý để chúng ta tiến công, căn bản không coi vào đâu.

Nghe vậy, mọi người cũng nghĩ thấy có lý, lấy lực phá đất chuyển núi của U Minh Ma Long, thật muốn phát động tiến công, tuyệt sẽ không là tình cảnh như vậy. Hiểu được điều này, Thiên Mục Phong hỏi:

- Minh chủ đối với chuyện này có đối sách?

Trần Ngọc Loan nói:

- Theo ta suy nghĩ, thừa lúc nó đắc ý, chúng ta phát động một kích cuối cùng. Lần này, Thiên Mục Phong cùng Phật Thánh Đạo Tiên liên thủ, hội tụ lực lượng của hai người, thúc động Nhiên Đăng Phật Ấn, khiến khí chất cực kì thánh khiết của nó ngưng tụ lên thân thể Không Linh điểu, để nó phát động một kích mạnh nhất.

4

Vẻ mặt Phật Thánh Đạo Tiên thoáng động đậy, than nhẹ:

- Không Linh điểu vốn là vật thánh linh của Phật môn, nếu là có thể dung hợp với lực lượng của Nhiên Đăng Phật Ấn, đích xác có thể bộc phát uy lực kinh người.

Thiên Mục Phong lên tiếng:

- Nếu vậy, cứ quyết định như thế, bắt đầu đi!

Trần Ngọc Loan nói:

- Không cần vội, ta còn nói chưa xong. Ngoại trừ hai vị nghênh chiến Ma Long ra, Bắc Phong đến kiềm chế người tóc đỏ đó, thi triển khí Huyền Băng của ông để phong tỏa hoạt động của hắn, sau đó Lưu Tinh tiền bối, Dương Thiên, Khiếu Thiên, Thần Phong đồng thời tiến công, nếu không giết được hắn cũng phải vây khốn được hắn. Hơn nữa, hai bên tiến công cần phải phối hợp mật thiết, Thiên Mục Phong bên này cần hấp dẫn được U Minh Ma Long, không để nó có cơ hội công kích người khác, một tổ khác tất phải nắm chặt thời cơ, không thể cho người tóc đỏ có chỗ để hoạt động.

Nghe xong lời của nàng, Phật Thánh Đạo Tiên hỏi:

- Nha đầu, ngươi đâu, muốn làm gì?

Trần Ngọc Loan nói:

- Tất cả các vị chỉ để phối hợp hành động của ta, đến lúc đó các vị tự nhiên sẽ biết. Hiện tại bắt đầu đi.

Nói xong phi thân bay thẳng lên trời.

Thiên Mục Phong quát nhẹ một tiếng, trầm giọng nói:

- Tiền bối, bắt đầu đi.

Phật Thánh Đạo Tiên thu hồi ánh mắt, đi tới phía sau hắn, trầm giọng nói:

- Cẩn thận!

Nói xong hai tay áp vào trên lưng hắn, chân nguyên nhà Phật trong cơ thể cuồn cuộn không ngừng tiến vào trong người hắn.

Tiếp thụ chân nguyên của Phật Thánh Đạo Tiên, thực lực Thiên Mục Phong tăng mạnh, toàn thân tản mát ra hào quang sáng rực, cả người tựa như hình Phật hiện thế, uy nghiêm tựa thần thánh.

Hai tay kết ấn, Thiên Mục Phong trong miệng lẩm nhẩm, Nhiên Đăng Phật Ấn trước ngực tự động bay lên, vừa chuyển động xoay tròn, vừa tản mát ánh Phật, bốn phía quay cuồng phát ra chín quầng hào quang ánh vàng tựa như có thực, tổ hợp thành chín tượng Phật vàng, liên kết cùng khí tức của hắn, tất cả dung hợp làm một.

Như vậy, phương viên trong vài chục trượng, ánh kim như đuốc, khí tức Phật môn mạnh mẽ dung hợp hội tụ, khiến cho Nhiên Đăng Phật Ấn bộc phát ra hào quang chói lọi như ánh mặt trời.

Giữa không trung, Không Linh điểu ngửa mặt lên trời huýt dài, đợi khi Thiên Mục Phong đem Phật pháp thúc động đến cực hạn thì thân thể đã hóa thành ánh hào quang trong chớp mắt, phút chốc chạm vào Nhiên Đăng Phật Ấn.

Đến lúc này, chỉ thấy ánh kim quang chợt lóe, Không Linh điểu lập tức biến mất, sau đó một con chim ánh sáng đỏ sậm như phượng hoàng vút lên trời, trong lúc bay lên liền nhanh chóng to ra, chốc lát đã hóa thành một con chim rực máu dài mấy chục trượng, vừa phát ra âm thanh không linh thần thánh, vừa lao tới U Minh Ma Long.

Đối với U Minh Ma Long, nó và Không Linh điểu khí tức trái ngược, hai loài trời sanh là đối địch, đối nó có uy hiếp nhất định.

Trước đó, thực lực Không Linh điểu không mạnh, nó có thể không thèm để ý. Nhưng lúc này, con Không Linh điểu trước mắt dĩ nhiên thực lực đã tăng mạnh, nó sao có thể không đề cao cảnh giác?

Vì vậy, U Minh Ma Long rống giận như sấm, toàn thân hào quang màu đen lưu động, tại phần đầu hội tụ thành một vầng khói sáng màu xanh thẫm, vừa thay đổi hình thái, vừa bay đến Không Linh điểu.

Trên tầng mây, nhóm năm người Bắc Phong sau khi Thiên Mục Phong phát động, liền triển khai thế công mạnh mẽ.

Đầu tiên, Dương Thiên phát động tiến công, cuốn lấy người tóc đỏ.

Sau đó, Bắc Phong thi triển Cực Địa Hàn Băng, dùng tốc độ nhanh nhất đóng băng không gian trăm trượng quanh người tóc đỏ, ngay cả Dương Thiên cũng bị phong ấn.

Kết quả, phạm vi hoạt động của người tóc đỏ bị hạn chế, nhưng thân thể lại có thể di động trong phạm vi mấy trượng, hơn nữa còn triển khai phản kích.

Bên ngoài, Lưu Tinh, Khiếu Thiên, Tư Đồ Thần Phong bắt đầu xuất kích, ba người né khỏi vị trí của Bắc Phong cùng Dương Thiên, mỗi người đều đem chân nguyên thúc động đến cực hạn, phát động một chiêu hủy diệt.

Nhìn đến đây, Trần Ngọc Loan sắc mặt nghiêm túc, lập tức ẩn khí tức cả người, thân thể nhanh chóng bay về vị trí trên lưng Ma Long.

Khoảnh khắc, Trần Ngọc Loan đã tiếp cận thân thể Ma Long, tay phải rút trong ngực ra một vật, vỗ nhanh xuống Ma.

Thời khắc này, một luồng ánh kim từ trong lòng bàn tay Trần Ngọc Loan tản ra, mang theo sức mạnh thần thánh uy nghiêm rung trời động đất, khiến U Minh Ma Long phẫn nộ rống to.

Lúc này, Không Linh điểu cùng vầng khói xanh thẫm do U Minh Ma Long phát ra gặp nhau, cả hai một đỏ một xanh sau khi dung hợp, trong nháy mắt nổ mạnh, truyền ra một tiếng sấm vang trời.

Trong gió, Không Linh điểu rên rỉ một tiếng, nhanh chóng rơi xuống đất.

Trên mây, U Minh Ma Long toàn thân bị chấn động, cũng bị thương không nhẹ.

Cùng lúc đó, thế công của đám người Lưu Tinh cũng chính đến gần, lực hủy diệt mạnh mẽ đó dung hợp lẫn nhau, sau khi làm vỡ nát huyền băng, liền xuất hiện tại trên đỉnh đầu người tóc đỏ.

Thấy vậy, người tóc đỏ sắc mặt nghiêm trọng, hai lòng bàn tay phát ra hai tia chớp, dùng lực lượng chí dương chí cương đón đỡ công kích của ba người.

Như vậy, chỉ thấy hào quang rực rỡ chói mắt, âm thanh tựa như sấm, những vụ nổ dày đặc liên tục kéo dài, bao phủ phương viên vài dặm.

Ánh kim quang chạm thân thể, giận dữ tru lên thét dài! Lúc vật trong tay Trần Ngọc Loan tiếp xúc đến thân thể U Minh Ma Long, lập tức bộc phát ra ánh sáng động trời, tức thì bao phủ trời đất. Một khắc đó, rồng thần chợt hiện trong ánh kim quang, biến thành một thanh kiếm sắc bén, đâm vào thân thể Ma Long.

Đối với việc này, U Minh Ma Long điên cuồng xoay chuyển thân thể, thân hình khổng lồ trong nháy mắt thu nhỏ lại, trong miệng phát ra tiếng kêu thê lương thảm thiết.

Màn này chỉ gần là quang cảnh kéo dài trong chốc lát. Sau đó, hình bóng Ma Long lại biến mất, rồi xuất hiện ở phía chân trời xa xôi, trong miệng rống giận thét dài.

Trong mây mù, người tóc đỏ lọt vào một chiêu hủy diệt của đám người Lưu Tinh, trọng thương tại chỗ, nhưng khí tức vẫn mạnh mẽ, trong miệng phát ra tiếng gầm gừ phẫn nộ.

Sau đó, bóng hắn nhoáng lên, biến mất một cách thần bí, chỉ trong chốc lát lại xuất hiện giữa không trung, hai lòng bàn tay phát ra tia chớp dày đặc. Sau khi bị thương nặng, hắn lần đầu tiên phát động công kích chính thức.

Thời khắc này, tia chớp thét gào phóng tới, liên miên không ngừng, kéo dài liên tục, một chiêu khiến đám người Trần Ngọc Loan đau đớn thê thảm.

Trong tám người, dư lực của Dương Thiên đích thực nhiều hơn một chút, đối mặt khoảnh khắc nguy khốn, vội vàng động thân bắn ra, cùng người tóc đỏ triển khai giao phong kịch liệt.

Theo phân tích tình huống mà Dương Thiên gặp được, thực lực của người tóc đỏ rất đáng sợ, không hề dưới chính mình, nhưng có một điểm rất kỳ quái, pháp quyết hắn tu luyện mạnh mẽ bá đạo, nhưng không có chút tà dị.

Cười chua xót, người tóc đỏ thu hồi công kích, lắc mình xuất hiện tại trên lưng U Minh Ma Long, nhìn tám người xa xa, trong ánh mắt lộ ra sát khí lẫm liệt.

Đối việc này, mọi người lại tràn đầy khó hiểu, người này vì sao cừu hận cao thủ liên minh như vậy, rốt cuộc vì lý do gì?

Hội tụ một chỗ, Trần Ngọc Loan nhìn bảy người trọng thương, nhẹ giọng nói:

- Chúng ta không thua, mọi người cố gắng lên.

Bắc Phong kính nể nhìn nàng, nghiêm túc nói:

- Trải qua lần này, ta mới chân chính thừa nhận thân phận minh chủ của ngươi.

Trần Ngọc Loan cười khổ, khẽ nói:

- Kỳ thật, ông chỉ thấy được một bộ phận mà thôi.

Mọi người nghe vậy, sắc mặt đều biến đổi, hiểu được hàm nghĩa trong lời nàng.

Nhìn về phía chân trời, Phật Thánh Đạo Tiên nói:

- Nha đầu, ngươi vừa rồi sử dụng chính là Thánh Long phù?

Trần Ngọc Loan gật đầu đáp:

- Đúng vậy, chính là nó. Lúc trước, ta quên vật này, sau lại đột nhiên nghĩ đến, U Minh Ma Long nếu là đến từ Cửu U, vậy tất nhiên cùng Địa Âm Tà Linh có chút tương tự, thêm nữa nó xưng là Ma Long, phù này lại có tên Thánh Long, hai cái vừa đúng đối lập, vậy nên liền lớn mật đánh cuộc.

Thở dài cảm thán, Phật Thánh Đạo Tiên nói:

- Nha đầu, ngươi thật sự là mệnh phú quý, ngay cả Tử Thần đều bị ngươi làm kinh sợ thối lui.

Nhìn phía chân trời, Trần Ngọc Loan lại lên tiếng:

- Hắn còn chưa đi, tựa hồ còn không phục.

Thiên Mục Phong nói:

- Đúng vậy, lấy sức mạnh của U Minh Ma Long, chúng ta nếu không có Thánh Long phù khắc chế nó, hôm nay tuyệt đối là không chiếm được tiện nghi.

Khiếu Thiên nhắc nhở:

- Hiện tại tình huống của chúng ta không ổn, trước tiên còn phải chữa thương, đề phòng bất trắc.

Trần Ngọc Loan nghe vậy gật đầu, khẽ than:

- Đi thôi, nơi này đã bị hủy, chúng ta trước tiên ly khai.

Mọi người không bàn gì thêm, theo sau nàng, hướng phương xa mà đi.

Phía chân trời, người tóc đỏ đó dừng lại trong chốc lát, đến khi nhóm người Trần Ngọc Loan hoàn toàn không thấy bóng, mới điều khiển U Minh Ma Long biến mất vào hư không.

Gió, nhè nhẹ thổi.

Phục Long Cốc ngày xưa huy hoàng đã bị hủy diệt như vậy, chỉ còn lại một ít bụi đất theo gió tung bay.

Là duyên?

Là nghiệt?

Biểu hiện điều gì sau chuyện này?

Trên mây, bóng đen chợt lóe, Vu Thần hiện thân, xem đến cảnh tượng tàn phá, lẩm bẩm:

- Truyền thuyết từ xưa cuối cùng đã xuất hiện. Lần này, ai lại là người thu thập tàn cuộc đây? Lục Vân? Thiên Sát? Hay còn có người khác?

Trong gió nhẹ, không người đáp lại, tiếng nói nhàn nhạt từ từ tan đi, rất nhanh trên không trung liền khôi phục lại yên tĩnh...

Trên lối mòn thanh tĩnh, cành liễu phất phơ theo gió, hương hoa tỏa ngát bốn phương. Ngay đầu đường, trong một trường đình, một người đàn ông áo trắng đứng yên bất động, khuôn mặt anh tuấn với nụ cười vài phần nhợt nhạt, chính đang nhìn hướng về ngọn núi phía xa.

Trên bầu trời, mây mù lơ lửng, những khóm hoa dại trên mặt đất cũng cúi đầu ủ rũ, nguyên nhân đó là do thiếu ánh mặt trời. Đột nhiên, một trận gió lớn thổi qua, vài chiếc lá khô giữa không trung bay múa, bay đến gần bên người áo trắng.

Đưa tay tiếp lấy một chiếc lá rụng, người áo trắng cười nhẹ nói:

- Lá khô đã rời cành còn có thể theo gió lại bay, huống chi là người còn chưa chết?

Dứt lời thu tay, lá khô theo gió nhè nhẹ bay ra ngoài đình.

Thu hồi ánh mắt, người áo trắng mất đi nụ cười, thấp giọng nói:

- Thời tiết đã đổi, ta có lẽ cũng nên về rồi.

Xoay người, cất bước rời khỏi trường đình.

- Nếu đã tới rồi, ngươi cũng đừng về.

Đột nhiên xuất hiện thanh âm kéo hình bóng áo trắng ở lại, người nói là một lão già áo hoa tuổi khoảng sáu mươi.

Xoay lại, người áo trắng nhìn lão, cau mày lên tiếng:

- Thì ra là ngươi! Vài ngày không gặp, tu vi của ngươi tăng tiến cũng thật kinh người.

Lão già áo hoa lãnh đạm nói:

- Quá khen rồi, so với Ma Thần tôn chủ ngươi, một chút tu vi đó của Lý Trường Xuân ta có tính được gì.

Bật cười ha hả, người áo trắng Bạch Vân Thiên nói:

- Sau kịch biến, tính cách của ngươi thật sự là thay đổi rất nhiều, ngay cả lời nói cũng trở thành khiêm nhường rồi.

Khẽ hừ một tiếng, Lý Trường Xuân không để ý đến châm chọc của hắn, điềm nhiên trả lời:

- Thiên hạ hiện nay, chánh đạo suy nhược, ma đạo hưng thịnh. Nếu ngươi nắm chắc cơ hội, tất có thể ngạo thị Thất Giới.

Bạch Vân Thiên ánh mắt khẽ biến, cười lạnh nói:

- Cùng với cọp bàn âm mưu lấy da, đó chính là chuyện ngu xuẩn.

Lý Trường Xuân đáp:

- Thời cuộc rung chuyển, hợp tác hai bên cùng có lợi, ngươi chẳng lẽ không có phần hùng tâm đó?

Bạch Vân Thiên hừ giọng:

- Nếu đem ngươi đổi thành Thiên Ma giáo chủ, ta sẽ không có gì dị nghị. Nhưng là ngươi, ta sẽ không tin tưởng.

5

Lý Trường Xuân hơi giận, không cam lòng lên tiếng:

- Đừng kiêu ngạo, ngươi hiện tại bất quá cũng cô độc, không thể hoàn thành đại sự. Nếu ngươi cùng ta hợp tác, giúp ta giết chết Kiếm Vô Trần, ta tất nhiên giúp ngươi giải quyết chướng ngại trên con đường phía trước. Như vậy so với từng người chúng ta một mình làm việc, tỷ lệ thành công lớn hơn nhiều.

Bạch Vân Thiên cười lạnh nói:

- Với ngươi ta hai người, ngươi thật cho rằng có thể hoàn thành đại sự? Theo như ta biết, lúc trước ngươi vì xếp đặt cho Kiếm Vô Trần, không tiếc đẩy Lâm Vân Phong cùng Trương Ngạo Tuyết vào chỗ chết. Kết quả, kế hoạch của ngươi thành công. Nhưng ngươi lại bỏ qua Lục Vân là người nên quên. Ta nếu cùng ngươi hợp tác, hẳn chẳng khác gì tự tìm cái chết.

Lý Trường Xuân sắc mặt khẽ biến, âm trầm nói:

- Ngươi không hối hận?

Bạch Vân Thiên lãnh đạm đáp:

- Với tình huống của ngươi, thiên hạ vốn đã tìm không ra ai sẽ cùng ngươi hợp tác, ngươi một người còn có thể lật trời hay sao?

Phẫn nộ hừ một tiếng, Lý Trường Xuân lên tiếng:

- Bạch Vân Thiên ngươi nhớ kỹ, sau này ngươi sẽ hối hận.

Nói xong hình bóng lóe lên, lập tức biến mất không còn tung tích.

Bạch Vân Thiên mắng:

- Người hối hận là ngươi, bởi vì ngươi đang tìm cái chết.

Dứt lời chậm rãi rời đi.

Chỉ chốc lát, Bạch Vân Thiên dừng lại, lẩm nhẩm:

- Thiên hạ hiện tay, tình thế dần dần hiện rõ, Trừ Ma liên minh, Yêu vực, Hư Vô Giới Thiên, Địa Âm Thiên Sát, Vu Thần, Lục Vân, thiên hạ chia sáu, ai có thể đi đến cuối cùng, người đó hẳn trực tiếp ảnh hưởng đến lợi ích của Ma Thần tông ta. Hoặc là, ta nên... ha ha ha, chủ ý không sai.

Nói xong toàn thân ánh sáng chợt lóe, người liền biến mất.

******

Ly khai Bạch Vân Thiên, Lý Trường Xuân lòng đầy tức giận nhưng lại không chỗ phát tiết.

Lúc trước, lão từng phân tích qua tích cách của Bạch Vân Thiên, phát giác có khả năng hợp tác.

Ai ngờ Bạch Vân Thiên ngữ khí sắc bén, cự tuyệt một hơi, còn nói lão đại sự khó thành, như vậy sao không tức giận?

Nhưng tỉnh táo suy nghĩ, Bạch Vân Thiên nói cũng có vài phần hợp lý. Thiên hạ hiện tại, thế lực rõ ràng, còn có ai sẽ cùng mình hợp tác đây?

Nghĩ đến đây, lão không khỏi thở dài, mất mát thật sâu hiện lên trong đáy mắt.

Trước kia, lão hào khí oai phong, được xưng Lục viện đệ nhất nhân.

Sau đó, lão hùng tâm tráng chí, vọng tưởng cười ngạo Thất Giới.

Hôm nay, lão một lòng báo thù, nhưng tiền đồ gian nan, tựa hồ càng về sau càng không thuận lợi.

Cuộc đời của lão cứ như đảo ngược, càng đi càng lùi lại.

Thở dài u oán, Lý Trường Xuân nhìn về chân trời, trong lòng lại hỏi, trời cao chẳng lẽ thật sự vô tình?

Trong hoang mang, Lý Trường Xuân có chút ngơ ngác, trong bất tri bất giác, đi tới một khe sâu, nơi này âm khí rất nặng, cảm giác có chút quỷ dị.

Ngừng lại, Lý Trường Xuân thu hồi tâm thần, ánh mắt lưu ý bốn phía, phát hiện nơi này yên tĩnh một cách đáng sợ.

Nghiêng người, linh thức tìm kiếm động tĩnh chung quanh, nhanh chóng một luồng khí tức quỷ dị dũng mãnh ào vào đáy lòng.

- Người nào, còn không hiện thân?

Trong tiếng quát, ba bóng xám chợt hiện vây quanh quanh lão.

Nhìn ba bóng xám, sắc mặt Lý Trường Xuân khẽ biến, hào quang màu xanh thẫm trên người đối phương tà ác âm trầm, tựa như câu hồn sứ giả của địa ngục, lộ ra băng lãnh, tàn khốc.

- Các ngươi là ai, tu vi như vậy, tất nhiên lai lịch bất phàm?

Bật cười lạnh, một bóng xám đáp:

- Người sắp chết, cần gì hỏi nhiều.

Nói xong hào quang xanh thẫm chợt lóe, người đó hóa thành một lệ quỷ, đánh tới Lý Trường Xuân.

Bên cạnh, hai bóng xám ảo hóa ra vô số hình bóng, kết thành một kết giới quỷ dị trong vòng mười trượng, mặt ngoài vạn ngàn lệ quỷ, điên cuồng hội tụ vào giữa.

Phát giác nguy hiểm đến gần, Lý Trường Xuân hét giận lên một tiếng, trường kiếm bên thân tự động bay ra, xoay quanh trên đầu, tản mát ra hào quang màu tím, xua đẩy khí tà ác đang tới gần.

Hoàn thành phòng ngự, Lý Trường Xuân sắc mặt âm trầm, tay trái bắt kiếm quyết, tay phải lấy ngón tay thay kiếm, xuất chiêu Thiên Kiếm Cửu Quyết đệ thất quyết - Phá Thiên quyết.

Đến lúc này, tiếng kiếm ngân vang điếc tai, vô số ánh kiếm phân ra chém khắp nơi, chỉ trong khoảnh khắc cả sơn cốc đã nhiễm một tầng hào quang tím, đè áp ba hào quang xanh thẫm quỷ dị của ba bóng xám.

Kinh ngạc hô lên một tiếng, ba bóng người xoay chuyển giữa không trung, nguy nguy hiểm hiểm né tránh tiến công của lão, lùi lại ra xa xa.

- Thiên Kiếm quyết! Ngươi là Lý Trường Xuân?

Ngạo nghễ bất động, Lý Trường Xuân đáp:

- Không sai, chính là ta. Các ngươi là ai?

Tức giận hừ một tiếng, một bóng xám cất tiếng:

- Chúng ta là Luyện Hồn sứ giả, ta là Kim Hồn, bọn họ là Kim Động cùng Kim Thiên.

Lý Trường Xuân ánh mắt cả kinh, cảnh giác nói:

- Các ngươi muốn làm gì ở đây?

Kim Hồn đáp:

- Làm gì không cần thiết nói với ngươi, bây giờ hay ngươi chịu chết đi.

Lý Trường Xuân vội lên tiếng:

- Chậm đã, trước không vội động thủ, các ngươi vì sao phải giết ta?

Kim Hồn nói:

- Ta cao hứng, thế nào?

Lý Trường Xuân hai mắt híp lại, trầm ngâm nói:

- Lời này không thật, các ngươi giết ta sợ là có ý đồ khác đi?

Bên cạnh Kim Hồn, Kim Động quát:

- Hỏi rồi ngươi cũng không sống được, hay là không biết lại tốt hơn một chút.

Lý Trường Xuân cười lạnh đáp:

- Vậy thì khó nói, có lẽ chúng ta không cần động thủ cũng có thế giải quyết vấn đề.

Kim Động thoáng nghĩ, hỏi:

- Ngươi nói vậy có ý gì?

Kim Thiên một bên đáp:

- Rất đơn giản, nếu hắn không muốn chết, hẳn muốn cầu xin chúng ta.

Kim Thiên hỏi:

- Có đúng là như vậy không?

Lý Trường Xuân lắc đầu nói:

- Sai rồi, không phải sợ chết, cũng không phải cầu xin các ngươi, mà là muốn cùng các ngươi làm một giao dịch.

Kim Hồn ba người nghe vậy, trao đổi ánh mắt, đồng thanh hỏi:

- Giao dịch gì? Ngươi nói.

Lý Trường Xuân trong lòng mừng thầm lên tiếng:

- Đầu tiên, các ngươi cần cho biết, các ngươi có mục đích gì, sau đó ta mới nói ra mục đích của ta rõ ràng được.

Kim Hồn nói:

- Mục đích của chúng ta rất đơn giản, chính là vật trong lồng ngực ngươi.

Lý Trường Xuân cười thần bí, vừa đưa tay vào lòng lấy ra Tụ Linh hồ, vừa nói:

- Vật này là Tụ Linh hồ, có thể nuốt tiên giết phật, hấp yêu, nạp quỷ, diệt ma. Các ngươi xuất thân từ Luyện Hồn Động Thiên, nói vậy vật này đối với các ngươi càng nhiều chỗ hữu dụng?

Trong mắt Kim Hồn lộ ra vẻ tham lam, gật đầu nói:

- Không sai, vật đó vốn là bảo vật trấn cung của Luyện Hồn Động Thiên ta, mà vài trăm năm trước đột nhiên mất tích, không biết ở nơi nào.

Lý Trường Xuân nghe vậy cả kinh, lập tức vui vẻ, cười nhẹ nói:

- Nguyên lai còn có nguyên do này, thật là trùng hợp. Hiện tại, vật này đã trong tay ta, trả các ngươi tự nhiên có thể, nhưng các ngươi phải đáp ứng ta một điều kiện, xem như là hợp tác lẫn nhau.

Kim Hồn không nói, trầm mặc. Kim Thiên nói:

- Chúng ta nếu là không đồng ý, cưỡng đoạt thì sao?

Lý Trường Xuân điềm nhiên đáp:

- Vật ấy là bảo vật trấn cung của các ngươi, có lực lượng thần kì gì, trong lòng các ngươi đều hết sức rõ ràng. Ta nếu có nó, các ngươi cho là ta biết phương pháp vận dụng hay không? Thêm nữa, cứ tính ta cuối cùng không là đối thủ của các ngươi, bức ta nóng nảy, ta một tay hủy nó, vậy sau đó các ngươi có thể được cái gì?

Kim Thiên không nói, Kim Động hỏi:

- Ngươi có điều kiện gì, hay là hãy nói trước, chúng ta cân nhắc một chút.

Lý Trường Xuân cười nói:

- Kì thật điều kiện của ta rất đơn giản, chúng ta hợp tác lẫn nhau, các ngươi giúp ta đối phó Kiếm Vô Trần, sau khi sự thành, Tụ Linh hồ ta trả lại các ngươi. Hơn nữa, Hậu Nghệ thần cung trên người Kiếm Vô Trần cũng để các ngươi sở hữu, ta chỉ vì báo cừu.

Kim Động hoài nghi nói:

- Có việc tốt như vậy? Kiếm Vô Trần đó không dễ đối phó?

Lý Trường Xuân khe khẽ thở dài, khổ sở đáp:

- Các ngươi có thể không rõ ràng, ta từng có lòng tranh bá Thất Giới. Từ sau khi Huyền Phong chết, ta tâm nguội ý lạnh, một lòng chỉ cầu báo thù. Cả đời này, người duy nhất ta cảm thấy thẹn là Huyền Phong, hắn là con ta, nhưng ta lại không cách nào cùng hắn thừa nhận, chỉ có thể thu hắn làm đồ đệ. Sau lại, ta vì đền bù áy náy trong lòng, sáng lập Huyền Phong môn, hi vọng hắn có thể ngạo thị Thất Giới. Nhưng lúc hắn sắp thành công, Kiếm Vô Trần đã đánh vỡ giấc mộng của ta, ra tay giết chết Huyền Phong. Vì vậy, ta trong lòng phát ra lời thề, vô luận như thế nào cũng muốn vì Huyền Phong báo thù. Vì vậy, các ngươi chỉ cần trợ giúp ta giết Kiếm Vô Trần, không kể dùng thủ đoạn gì, sau khi xong việc Tụ Linh hồ cùng Hậu Nghệ thần cung đều thuộc về các ngươi.

Lưu ý vẻ mặt của lão không giống nói dối, Kim Hồn ba người không khỏi trao đổi bằng mắt, trầm tư một hồi lâu, Kim Hồn mở miệng nói:

- Việc này chúng ta có thể nghiên cứu, vấn đề duy nhất lúc này là ngươi có biện pháp gì đối phó Kiếm Vô Trần?

Lý Trường Xuân căm hận đáp:

- Phương pháp có rất nhiều, hữu hiệu nhất là mượn đao giết người, để cho Lục Vân trước đánh hắn bị thương nặng, sau đó chúng ta nửa đường chặn lại, như vậy là nhất cử lưỡng tiện.

Nghe vậy, Kim Hồn nhìn hai người bên cạnh liếc mắt một cái, gật đầu nói:

- Được, chúng ta đáp ứng ngươi, bất quá có một kỳ hạn. Vượt qua ba tháng, hợp tác của chúng ta trong lúc đó đều tự giải trừ, đến lúc đó ngươi đừng trách chúng ta trở mặt không nhận người.

Lý Trường Xuân nghe xong, trong lòng thoáng tính toán, lập tức đồng ý nói:

- Tốt, cứ định như vậy. Nếu qua ba tháng đều không có, ta như cũ đưa Tụ Linh hồ trả các ngươi.

Kim Hồn thoáng mừng, cười nói:

- Ngươi phải nhớ kĩ lời này, đừng để cán lọt vào tay chúng ta.

Lý Trường Xuân mỉm cười gật đầu, trong lòng lại cười lạnh: "Trước cho các ngươi cao hứng một chút, đến lúc đó các ngươi hãy chờ mà khóc đi."

Thời gian sau đó, song phương thương nghị một chút, cuối cùng Kim Hồn ba người theo Lý Trường Xuân rời đi, trước tìm Liễu Tinh Hồn, triển khai hành động nhằm vào Kiếm Vô Trần.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top

Tags: