Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 3 : Xin lỗi em

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

" Nào nào, em đừng như vậy chứ. Chuyện của hai năm trước lỗi là ở anh, cho anh xin lỗi, để hôm nay anh mời em bữa này chuộc tội nhé. " Hoàng Phong không những không tức giận trước câu trả lời của Thanh Yên mà còn dịu dàng xuống nước xin lỗi cô. Mặc dù lời nói của anh nghe như một lời đề nghị, nhưng nó lại mang sức cuốn hút khiến cô không thể chối từ

Lạc Thanh Yên mặc kệ người đối diện mà thưởng thức bữa ăn, dù sao thì cô cũng cần lấp đầy cái bụng đói này trước đã, cô đã không ăn gì kể từ sáng nay rồi. Những món ăn Hoàng Phong vừa gọi cũng kịp lúc được bưng ra. Anh đẩy đĩa bánh cheesecake xoài nhỏ xinh vừa phía cô. Chiếc bánh cheesecake được làm từ lớp kem phô mai béo ngậy, mịn màng và đường sữa ngọt ngào, trên cùng là lớp thạch xoài màu vàng óng, tạo nên một dáng vẻ đầy hấp dẫn. Nhìn vào đĩa bánh, cô không thể không ngạc nhiên trước sự tỉ mỉ trong từng chi tiết, từ hình dáng đẹp mắt cho đến màu sắc sáng tạo.

Bình thường, Thanh Yên đã rất thích bánh ngọt. Một mình cô có thể ăn liền lúc ba chiếc bánh nhỏ chỉ bằng lòng bàn tay. Đôi khi, chỉ cần nhìn thấy những chiếc bánh tinh tế đó, ánh mắt của cô sẽ sáng lên và lòng cô đầy phấn khích. Nhưng cho dù Thanh Yên rất thích, cô lại không hề muốn nhận lấy chiếc bánh từ anh. Cô liếc nhìn đĩa bánh, có chút không phục nhìn Hoàng Phong, cuối cùng cũng không nhịn được mà cất lời trách móc anh.

" Tôi không hiểu lắm, nếu như anh đã có người yêu mới rồi thì sao vẫn còn cố tìm tới tôi vậy ? "

" Người yêu mới ? Bé con, trong hai năm qua anh chưa từng yêu thêm bất kì ai. Thanh Yên, anh thật sự rất hối hận vì chuyện năm đó, anh nhớ em rất nhiều, luôn tự trách bản thân mình tại sao lại làm như vậy, em có thể tha thứ cho anh mà để anh có một cơ hội thứ hai được chứ ? "Hoàng Phong nhíu mày nhìn Thanh Yên, chắc là cô bé đã hiểu lầm anh từ lúc chiều khi Tạ Huyền Linh cứ liên tục bám riết lấy anh rồi. Anh lắc nhẹ ly Chivas 25 trong tay, khẽ nhếch môi.

" Bạn nữ em nhìn thấy hồi chiều là em họ anh, kém tuổi em, anh cũng từng nhắc qua với em rồi thì phải. Dù sao thì con bé đấy cũng không nằm trong vùng quan tâm của anh. " Anh vừa ăn vừa giải thích.

Lạc Thanh Yên ngạc nhiên trước câu trả lời của Hoàng Phong, đúng là anh có từng nhắc với cô, anh có một cô em họ rất phiền phức, nhưng cô cũng chẳng để ý tới vậy. Dù là vậy thật, nhưng giờ mà trả lời anh thì cô tự chấp nhận mình còn tình cảm với anh mất.

Hoàng Phong hài lòng nhìn từng biểu cảm trên khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, đẩy đĩa bánh cheesecake xoài về phía cô một lần nữa như đang thỏa hiệp.

" Cho anh xin lỗi Yên Yên vì đã làm Yên Yên hiểu lầm, Yên Yên đồng ý nhận quà chuộc lỗi của anh nhé ? "

Lạc Thanh Yên hít một hơi sâu rồi cầm dĩa lên cắt một miếng bánh nhỏ bỏ vào miệng. Mặt bánh được trang trí bởi những lát xoài chín mọng, vàng ươm, xếp thành hình hoa cánh quạt, tạo nên một vẻ đẹp mắt và tinh tế. Thêm vào đó là một vài lá bạc hà xanh tươi điểm xuyết, tạo điểm nhấn sinh động và tươi mới cho đĩa bánh. Khi cắn một miếng nhỏ, lớp kem phô mai mềm mịn hòa quyện với hương vị xoài tươi ngon, tan chảy trong miệng, để lại một dư vị ngọt ngào và thanh mát. Lạc Thanh Yên cảm nhận được một sự ngọt ngào đặc biệt hơn bình thường, không biết có phải do lời giải thích từ anh hay không.

" Vị không tệ chứ ? " Ánh mắt Hoàng Phong đầy ý cười nhìn Thanh Yên, cô bé nhỏ này dù có tỏ ra mạnh mẽ thế nào thì đối với anh cô vẫn chỉ là một cô nhóc trẻ con mà thôi.

" Ừm ăn cũng được. " Cô gật đầu tỏ vẻ tán thành trước câu hỏi của anh.

Không khí giữa hai người cũng như dần được nới lỏng hơn, không còn sự gượng gạo như lúc đầu nữa. Ăn xong, Hoàng Phong liền đứng lên thanh toán mặc cho Thanh Yên từ chối, anh nói dù sao đây cũng là một phần của quà chuộc lỗi của anh.

Thong thả đi bộ cùng anh ra thang máy, Hoàng Phong quay sang nhìn Thanh Yên, cất lời hỏi cô.

" Em muốn đi đâu đó không ? "

" Em không, hôm nay em hơi mệt, muốn về nghỉ một chút. " Thanh Yên nhìn giờ trên điện thoại, mới vậy mà đã chín giờ tối rồi.

" Thế còn ngày mai ? Có muốn đi đâu không anh đưa đi. " Hoàng Phong ánh mắt đầy mong chờ nhìn cô, dù sao đây cùng là lần đầu họ gặp mặt sau hai năm xa cách, anh muốn để lại vài ấn tượng tốt với cô một chút. Nói rồi anh bấm thang máy xuống tầng 9.

Lạc Thanh Yên lắc đầu từ chối, " Mai em đi xử lý giấy tờ rồi, chắc không tiện cho anh đâu lắm đâu. " Cô biết chắc, chỉ cần tiếp xúc thêm một vài lần nữa, cô chắc chắn sẽ chẳng thể cưỡng lại sức hút từ người đàn ông này, mà một lần nữa mù quáng yêu anh.

Triệu Hoàng Phong có chút bất mãn trước phản ứng của cô, im lặng đưa cô về phòng xong liền chỉ qua phía đối diện phòng cô.

" Vậy anh không làm phiền em nữa, có chuyện gì cần anh giúp thì cứ gõ cửa phòng anh nhé. "

Lạc Thanh Yên gật đầu với anh rồi bước vào trong phòng, khóa trái cửa lại. Hoàng Phong đợi cô vào bên trong sau đó mới quay người mở cửa phòng mình.

Thanh Yên vừa vào trong liền thở dài một cái, đến nằm mơ cô cũng không ngờ được Triệu Hoàng Phong thế mà lại ở phòng ngay đối diện. Hồi chiều, sự chú ý của cô đều dồn trên cô em họ đi cùng Hoàng Phong, chỉ mong có thể thoát khỏi tình huống đó một cách nhanh nhất nên chẳng hề để ý xem anh ở phòng nào. Để mà nói thì ấn tượng của cô với cô em họ này của anh cũng không quá sâu. Thanh Yên từng nhìn thấy Huyền Linh qua một lần anh gọi video với cô, tuy chỉ lướt qua một chốc nhưng cô thật sự bất ngờ dưới diện mạo của cô em này. Tạ Huyền Linh kém cô hai tuổi, cô bé có dáng người cao hơn cô, khuôn mặt cũng góc cạnh hơn cô chút ít. Để mà nói thì trước khi Hoàng Phong nói với cô, cô đã tưởng rằng Huyền Linh hơn tuổi cô.

Thanh Yên thoát khỏi dòng suy nghĩ của bản thân, cầm điện thoại lên gọi cho Lâm Ngọc Nhiên.

" Ủa quỷ này biết gọi cho tao rồi hả ? Tao tưởng mày về khách sạn xong quên luôn bạn mày là ai rồi chứ. "

Lạc Thanh Yên lơ đãng vứt chiếc điện thoại lên giường.

" Mày không tin được chuyện gì vừa xảy ra đâu Ngọc Nhiên ạ. " Bước chân tiến tới tủ quần áo. Thanh Yên nói rồi lựa chọn một bộ đồ ngủ màu kem thanh thoát. Bàn tay nhẹ nhàng cởi bỏ chiếc váy maxi. Ánh đèn nhẹ lấp lánh phản chiếu trên da thịt trắng mịn, cả căn phòng như được phủ lên một lớp sắc màu ấm áp và yên bình.

" Có chuyện gì bất ngờ tới nỗi đến cả tao cũng không tin được thế ? " Giọng nói của Ngọc Nhiên vọng ra từ chiếc điện thoại.

Thay xong quần áo, Thanh Yên tiến đến nằm lên giường, cầm điện thoại lên, tiếp tục trò chuyện với Ngọc Nhiên.

" Tao vừa gặp Triệu Hoàng Phong đấy. "

" Gì cơ, Triệu Hoàng Phong yêu mày hai năm trước á ? " Ngọc Nhiên hỏi, giọng đầy tò mò. Cô nửa đùa nửa thật. " Thế hai bạn đã làm những gì với nhau rồi ? "

" Ừ đấy, thôi đi, anh ta thì làm gì được bạn mày. Nãy tao đang dùng bữa thì Hoàng Phong tự dưng đi đến, ngồi xuống ăn cùng tao. Mà cũng trùng hợp thật đấy, bao nhiêu nơi ở mà anh ta lại chọn trúng khách sạn này. " Thanh Yên nghiêng đầu, thanh âm nhẹ nhàng như gió thoảng. " Anh ấy còn gọi một phần cheesecake xoài cho tao ăn, nói là quà chuộc lỗi. "

" Bánh cheesecake xoài á ? Bánh hồi trước mày cứ cố để làm thử mãi ấy hả ? " Ngọc Nhiên vừa nói vừa nhìn chăm chú vào cô qua màn hình điện thoại.

Lạc Thanh Yên khẽ cười, ánh mắt mơ màng như lạc vào quá khứ. " Ừ mày nhắc tao mới nhớ đấy, đúng là loại bánh đó." Hồi đó vì chuẩn bị cho lúc Hoàng Phong qua chơi mà Thanh Yên đã tập mãi để làm được loại bánh này cho anh ăn. Lúc Triệu Hoàng Phong qua mà cô vẫn còn chưa học được. Ngày nào cũng làm cho anh ăn thử. Vậy mà chẳng bao giờ thấy anh chê ngán. Sau mỗi lần ăn xong, anh còn khen ngon rồi nói với Thanh Yên lần sau lại làm cho anh nhé.

Lâm Ngọc Nhiên gật gù qua màn hình, "Thế mà giờ mọi thứ đã khác quá rồi nhỉ. Mày có bao giờ nghĩ tới chuyện quay lại với anh ta không?"

Thanh Yên thở dài, nhìn xa xăm ra phía ngoài cửa sổ. "Đã hai năm trôi qua, mọi thứ thay đổi nhiều lắm. Nghĩ về kỷ niệm cũ, tao vẫn thấy tiếc nuối và đau lòng."

Giọng nói Ngọc Nhiên đầy lạc quan và động viên. "Tao luôn tôn trọng quyết định của mày mà. Chỉ cần mày hạnh phúc là được."

Lạc Thanh Yên mỉm cười nhẹ, cảm nhận sự ấm áp từ bạn thân. "Cảm ơn mày, Ngọc Nhiên."

"Thôi, muộn rồi, mày đi nghỉ sớm đi, đừng suy nghĩ nhiều quá nhé. Nếu cần gì, cứ gọi cho tao."

Thanh Yên nở nụ cười. "Ừ, tao biết rồi. Mày cũng nghỉ ngơi sớm nhé."

Bạn cô vẫy tay chào qua màn hình rồi cúp điện thoại.

-

Triệu Hoàng Phong đứng lặng lẽ bên cửa sổ, ánh mắt dõi theo những chiếc lá vàng rơi xuống đường. Cảnh tượng mùa thu Hà Nội se se lạnh càng làm cho lòng anh thêm phần buồn bã và trống trải. Hai năm đã trôi qua kể từ ngày anh nói lời chia tay với Lạc Thanh Yên, nhưng cảm giác hối hận và đau đớn vẫn còn nguyên vẹn như ngày hôm đó.

Anh nhớ lại từng chi tiết, từng khoảnh khắc của ngày ấy. Mỗi tin nhắn đều chứa đựng nỗi đau, cảm giác thất vọng hiện rõ qua từng câu chữ, khiến anh chẳng thể nào quên. Khi đó, anh nghĩ rằng quyết định rời xa cô sẽ mang lại hạnh phúc cho cả hai, nhưng thực tế không như anh nghĩ. Sự thiếu vắng của cô trong cuộc sống hàng ngày khiến anh cảm thấy cô đơn và lạc lõng.

Triệu Hoàng Phong thường tự hỏi liệu cô có thể tha thứ cho anh không, liệu anh có cơ hội để sửa chữa sai lầm của mình hay không. Nhưng mỗi lần nghĩ đến, lòng anh lại ngập tràn nỗi sợ hãi. Sợ rằng cô đã quên anh, đã tìm được hạnh phúc mới, và rằng những lời nói đau lòng anh đã thốt ra không thể nào lấy lại được.

Bất chợt, tiếng chuông điện thoại anh vang lên, từng chút một cắt ngang dòng suy nghĩ của anh. Hoàng Phong lười biếng liếc nhìn người gọi điện cho anh, không nhịn được mà cười khẩy một cái, có vẻ như cô em gái họ kia lại đem phiền phức tới cho anh rồi. Bởi vì người gọi đến, không ai khác chính là ông Triệu, bố của anh. 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top