Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 2. Quái vật

Tức thật. Tôi đã nằm lăn qua lăn lại từ nãy đến giờ mà chẳng ngủ được. Mà cũng hay. Tiện thể không ngủ thì chắc sẽ không phải gặp duyên âm. Thôi thì lấy truyện ra đọc tới sáng vậy.

- Grừ Grừ Grừ Grừ......

"Âm thanh gì vậy?" - Mai bỏ cuốn truyện đang đọc dở xuống giường nhìn xung quanh.

- Gràoooooo......

"Chắc là mèo hoang thôi nhỉ!" - Tự trấn an bản thân.

"Mà mèo bị đau họng hay sao mà tiếng kì cục quá."

"Khốn nạn."

"Mèo máy Doraemon hay sao mà nói được luôn kìa."

"Ơ khoan! Dừng khoảng chừng là 2 giây."

"Ai vừa nói 'khốn nạn' thế kia?" - Mai nhìn lên phía trên trần nhà.

"Không lẽ là ăn trộm. Không ăn trộm cũng là biến thái." - Mai nghĩ thầm.

Hắn vừa nói ''khốn nạn'' chắc là tính đột nhập nhà mình nhưng thấy đèn vẫn mở, biết mình còn thức nên mới cay cú đây này.

* Kẽo kẹt, xì xào, xào xạc, bịch.

"Trời ơi. Một loạt âm thanh gì diễn ra liên tiếp vừa rồi thế kia." - Nói nhỏ.

Tôi quyết định hé mở cửa sổ ban công một chút nhìn ra bên ngoài xem đã có chuyện gì xảy ra.

*Bịch, lăn lăn,....

"Một...mộtt....cái đầ............" - Mai hốt hoảng rồi ngất đi.

.....................................

- Diệu: Gì đây! Một con ma giả tiếng mèo bị đau họng tiếp đến nói "khốn nạn" rồi hàng loạt tiếng rơi rớt bụi cây cuối cùng thì cậu thấy đầu nó rơi lăn lóc.

- Diệu: Nghe cũng hài hài. Cơ mà gặp tui trong trường hợp đó chắc cũng bất tỉnh nhân sự giống bà.

"Nhưng bà không thấy lạ hả?"

"Thì bà gặp ma nó đã là chuyện độc lạ rồi đó." - Diệu vừa cười vừa đáp.

"Không phải. Chuyện khác cơ."

"Chuyện khác? Thôi bà nói ra luôn đi được không?"

"Tui ra ban công rồi ngất xỉu từ lúc đó như bà cũng vừa nghe rồi đúng không?"

- Diệu: Ừ! Đúng rồi.

"Vậy tại sao...."

"Tại sao lúc sáng bà/tui lại ở trên giường!" - Cả hai đồng loạt nói.

- Diệu: Trời ơi. Bà làm tui sợ quá.

"Tui mới là người nên sợ nhất lúc này thì đúng hơn á."

- Diệu: Thôi. Hôm nay, ngay trong hôm nay, dù sao hai tiết chiều nay được nghỉ. Chúng ta triển khai càng nhanh càng tốt.

- Diệu: Vậy từ lúc ngất xỉu đó đến sáng. Bà không mơ thấy ''người đó'' nữa hả?

"Ừm. Nhắc mới nhớ, đúng là tui không mơ thấy nữa."

- Diệu: Tui nói cái này. Có hơi ghê một chút nhưng xin lỗi bà nha.

"Cứ nói đi không sao đâu."

- Diệu: Có khi bà không mơ thấy là do "người đó" đang ở bên cạnh bà. Vừa hay bà ngất ở gần ban công nhưng sáng ra lại trên giường nữa. Nhưng tui lại nghĩ đây không phải duyên âm, vì chỉ có người thật mới có thể động vào bà.

"Bà nói cũng đúng."

"Hahaha! Tui mà, sự suy luận tài tình của thám tử Nguyễn Diệu." - Diệu cười đắt ý.

"Nhưng 'người đó' rốt cuộc là có ý gì với tui chứ và là ai? Vì sao lại không ra mặt."

- Diệu: Có thể là có uẩn khúc đằng sau. Khiến chàng trai trong mộng không thể ra mặt với bé Mai nhà ta.

"Nè! Bà thôi đi, đùa gì mà thấy ghê quá."

- Diệu: Biết đâu được.

.............................................

- Con đừng quá lo lắng.

"Vậy là sao ạ? Rốt cuộc con có bị duyên âm theo thật hay không!?"

- Mọi thứ rồi từ từ con sẽ rõ. Để tránh hoang mang thì thầy chắc chắn với con rằng người đó thật sự rất tốt.

"Tụi con cảm ơn thầy nhiều. Xin phép tụi con về đây ạ."

- Không có gì. Từ giờ về nhà con cứ thoải mái, đừng suy nghĩ quá nhiều.

............................................

"Nè sao mặt cứ bí xị ra thế kia." - Diệu quay sang Mai rồi nói.

"Sư thầy đã nói như vậy rồi thì bà cũng nên thoải mái hơn một chút đi."

"Vừa rồi chúng ta cũng chỉ kể về người trong giấc mơ chứ cũng chưa kể vụ bà thấy cái đầu rớt từ nóc nhà xuống kia."

"Nhưng một người tu hành lâu năm như thế rồi, chùa này cũng uy tín lắm. Việc con ma kia thì tui với bà cùng điều tra riêng sau."

"Này! Hôm nay sang nhà tui ngủ cùng được không?" - Mai quay sang nói với Diệu với nỗi lo lắng.

"Để coi. Chắc là được á, để tui gọi điện về cho mẹ không mẹ tui lại lo."

"Cảm ơn bà nhiều."

"Có gì đâu mà phải cảm ơn. Bạn bè nhau không mà."

.........................................

- Diệu: Wow! Bà ở một mình mà nhà cửa sạch sẽ ngăn nắp quá trời luôn.

"Không ngăn nắp mẹ tui về một phát thấy là tui xong đời."

- Diệu: Mà mẹ bà đi Sài Gòn bao giờ về vậy?

"Không biết nữa. Mẹ tui lên đấy đi làm, mà thường thì các dịp lễ mẹ tui vẫn sẽ về nhà ý."

"Anh trai thì muốn sống tự lập nên cũng ra ở riêng. Chỗ làm của anh tui cũng khá xa so với nhà ở đây nên anh thuê trọ gần nơi làm để ở luôn."

- Diệu: Ò ra vậy. Bà với tui gia đình đều giống nhau. Người thân đều phải đi làm xa....

"Mẹ bà về rồi khi nào đi nữa vậy?"

- Diệu: Chắc khoản cuối tuần sau ấy.

Sau đó thì chúng tôi cùng luyên thuyên trò chuyện trên trời dưới đất. Cùng nhau ăn tối rồi làm bài tập về nhà. Tôi và Diệu quyết định tối nay sẽ thức đêm thêm một lần nữa để xem nếu có Diệu ở cạnh thì liệu tôi vẫn gặp những chuyện kì lạ kia. Và đặt biệt là có gặp được người đó nữa không.

"Khoảng thời gian bà nhìn thấy cái đó là lúc nào bà nhớ không thế?" - Diệu.

"Chắc tầm 11 giờ mấy. Lúc đó tui không có để ý đến giờ giấc nhiều cho lắm, chỉ có lướt nhìn vội đồng hồ báo thức trên bàn học."

"Cứ cho là khoảng đó. Vậy thì cứ thức chờ xem sao thôi." - Diệu.

"Nhưng mà....tui sợ quá bà ơi. Với cả khiến bà phải gặp lại thêm một lần nữa thì tui cũng sợ bà bị ảnh hưởng đến giấc ngủ." - Diệu lo sợ quay sang Mai nói.

"Không sao đâu. Tui cũng sợ thật, nhưng lần này có bà ở cạnh nên tui nghĩ mình sẽ mạnh dạn hơn."

.........................................

- Diệu: *Ngáp. Trời ơi, giờ đã là 11 giờ 50 phút rồi mà chả thấy động tĩnh gì.

"Hay đúng thật là do bà ở đây nên mới không gặp được."

- Diệu: Nếu vậy cũng hay. Vậy là chỉ có bà mới có duyên với họ thôi.

"Mình ráng thức thêm chút nếu 12 giờ vẫn không động tĩnh gì thì mình đi ngủ."

- Diệu: Nếu đêm nay an toàn. Chắc tui cũng muốn qua ở chung với bà luôn quá.

"Đây luôn sẵn sàng! Mẹ tui cũng dễ, bạn bè thân thiết của tui cũng rất ít nên có được bạn bè chơi thân thì mẹ tui cũng rất mừng."

- Diệu: Cũng muốn lắm chứ. Nhưng gia đình tui chắc chắn sẽ phản đối.....

- Diệu: Này Mai! 12 giờ rồi này.

"Nè! Theo tui ra ban công một chút được không?"

- Diệu: Đ... được nhưng mà lần đầu của tui nên cho tui núp sau bà một chút nha.

"Rồi rồi."

Mai và Diệu tiến lại gần cửa ban công. Mai từng bước nhẹ nhàng kéo cửa kính hé một chút rồi cẩn thận nhìn ra ngoài quan sát.

- Diệu: Thấy gì không?

"Không! Không thấy gì hết luôn."

Mai mạnh dạn mở cửa ra. Cả hai đều bước ra ngoài nhìn ngó xung quanh hồi lâu nhưng chỉ toàn thấy một màu đen tối cùng với chút ánh sáng len lõi từ ánh trăng, phía xa xa có chút ánh đèn đường mập mờ. Cả hai chỉ đành biết thở dài một hơi.

- Diệu: Vậy là hết. Vào nhà thôi bà ơi, ở ngoài này lạnh quá.

"Ừm."

"KHOAN ĐÃ." - Mai giựt lấy cổ áo của Diệu rồi đẩy cô lẩn bản thân ngồi khum người xuống.

"Cái bà này bị gì vậy. Rách áo người ta bây giờ" - Diệu ngạc nhiên quay sang nói.

"Suỵt."

"Bà không nghe thấy hả?"

- Diệu: Nghe thấy? Nghe là nghe cái gì mới được?

"Cậu nhìn xuống con đường phía xa kia đi. Nhớ đừng để lộ ra, cẩn thận một chút."

- Diệu: Đâu nào.

- Grừ Grừ Grừ Grừ......

- Diệu: Ơi bây ơi! Bà nói cho tui biết chắc chắn là mình không nằm mơ đi.

"Bà không nằm mơ đâu. Vừa rồi tui lôi bà còn quay sang mắng tui được mà."

- Diệu: Một con quái vật kì lạ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top