Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chap 2: Gặp lại...


Những ngọn gió mùa đông bắc cứ thổi hun hút làm cho tôi lạnh buốt cả xương sống.... người thì run cầm cập thế nhưng tôi vẫn cố đuổi theo cái dáng đó, và kết quả là.... Tôi chẳng thấy ai cả, thế nhưng lúc nảy tôi nhớ rõ là mình đã nhìn thấy bóng dáng của 1 cô gái mà, tôi cười, 1 nụ cười nhạt nhưng buồn có lẽ do tôi nhớ cô quá nên đâm ra hoang tưởng mất rồi, tôi vẫn cười, cảm giác hụt hẫng đang lan truyền trong cơ thể của tôi. Tôi ngước mặt lên trời chỉ để những giọt nước mắt không rơi xuống, tôi thở bằng miệng như 1 cách quen thuộc mà tôi tiết chế cảm xúc, sau đó tôi lại cười rồi leo lên xe đạp, đạp về nhà, thỉnh thoảng có ngó nhìn lại phía sau như tìm kiếm 1 ai đó.... Chạy thêm 1 đoạn nữa, gió thì vẫn thổi heo hút, tôi vẫn đạp xe từ từ......tôi nhìn thấy 1 cô gái đang ngồi co ro, đầu gục xuống gối, dáng người thanh mảnh, ôm ốm, nhìn có vẻ quen quen, lục lọi lại trong trí nhớ thì tôi ngờ ngợ đây chính là cô gái lúc nảy, nhưng cô ấy làm gì ở đây giờ này nhỉ?! Không lẽ cô ấy là ma?! Nhưng tôi không hề sợ ma, nghĩ thế tôi bạo gan lại hỏi:

- Cô gì ơi! Sao giờ này cô không về mà ở đây giữa đêm khuya vắng lặng thế này?! – tôi nhẹ nhàng đến gần cô gái ấy hơn.

Bỗng nhiên chẳng trả lời mà cô ấy khóc, tôi nghe được những tiếng thút thít đó, giữa màn đêm yên tĩnh thanh vắng của mùa đông chỉ có tiếng côn trùng kêu thế mà tiếng khóc thút thít cô lại làm cho đám côn trùng yên lặng như và chẳng còn hó hé nữa.... thế không trả lời nên tôi lại hỏi tiếp:

- Này cô ơi! Cô đừng khóc nữa,.... Nhà cô ở đâu tôi sẽ đưa cô về, nói thật với cô là tôi nhìn cô rất quen, cô có thể cho tôi xem mặt của cô có được không?! – tôi chỉ còn cách cô ấy khoảng 3 bước chân.

Chẳng nói lời nào cô gái còn khóc lớn hơn như những lời than ai oán... làm xé tan màn đêm yên tĩnh, có vài người đi đường nhìn tôi với ánh mắt như dành cho 1 kẻ bị khùng, vì đã quá giờ giới nghiêm mà còn 1 mình tôi lang thang, à không đâu phải mình tôi còn cô gái này nữa mà.... Thấy tội nghiệp cho cô gái mà 1 phần sợ cô ấy hoảng loạn nên tôi chưa dám lại gần,... sau suy nghĩ đó của tôi thì tôi lại có ý nghĩ quay về nhà và mặt kệ cô gái, nhưng tôi lại nghĩ như vậy có quá ác không?! tôi vẫn nhìn cô gái với rất nhiều dấu chấm hỏi???! càng nhìn cô gái tôi càng thấy cô giống như thiên thần của tôi 2 năm về trước, nhưng cô gái này có vẻ gầy hơn 1 tí... bước thêm 1 bước tôi khụy gối xuống, nhẹ nhàng cầm tay ngước mặt cô gái lên.... Và tôi đã muốn đứng tim khi trước mặt tôi là 1 cô gái vs gương mặt trắng bệch không còn 1 giọt máu, và tôi cũng nhận ra rằng cô gái ấy cũng chính là cô – người mà tôi yêu thầm bấy lâu nay, nhưng chưa 1 lần dám thổ lộ, tôi nhớ cô đến điên dại, tôi không nghĩ là mình lại gặp cô trong 1 tình huống như thế này, thật bất ngờ, trong lòng tôi đang len lỏi cái cảm giác gì đó rất là vui, tôi vẫn mỉm cười và ôm chầm lấy cô.... bỗng nhiên tôi thấy lòng mình ấm lên lạ thường, ôm cô nảy giờ tôi cảm nhận được người cô đang rất lạnh, chắc là do cô đi bộ giữa khuya mùa đông lạnh lẽo này, tôi liền lấy trong ba – lô ra 1 cái áo khoác rất dày, mặt vào cho cô, cô vẫn khóc thút thít và nước mắt rơi lả chả lên vai tôi, nhẹ nhàng dùng tay lau nước mắt cho cô rồi sau đó tôi nhìn cô hỏi:

- Nếu bây giờ cô không muốn về nhà thì qua nhà em ở hết đêm nay cũng được, mai em sẽ đưa cô về nhà sớm, có được không?! - tôi lấy tay cô kẹp giữa 2 tay của tôi xoa xoa cho tay cô ấm hơn, tôi không nói gì chỉ gật đầu nhẹ, thế là sau đó tôi chở cô về nhà của tôi.

Trên đường đi mặc dù có rất nhiều cái muốn hỏi nhưng tôi vẫn im lặng, và cô cũng vậy chúng tôi đều im lặng nhưng trong lòng tôi đang rất ấm áp mặc dù gió cứ thổi mạnh và liên tục....

Chạy đến tiệm net 55 tôi vào để lấy đôi dép bỏ quên hôm trước:

- Cô đứng đây đợi em 2' nha! Em vào lấy đôi dép bỏ quên rồi ra liền.... – tôi cười trừ.

Chạy thật nhanh vào tong tiệm anh Thanh đang ngồi ở máy chủ ngước lên nhìn tôi vẻ bất ngờ như mún hỏi "sao giờ này còn chưa về?!" tôi hểu và chỉ cười trừ ròi nói:

- Anh cho em xin lại đôi dép hôm bữa em chơi mà bỏ quên.

- Nè.... Mà sao hôm nay em nhớ đến đôi dép bỏ quên vậy?! mày để đây cả tháng... anh tưởng mày dư định cho anh mà không nói! – anh đưa đôi dép cho tôi và cười ghẹo tôi.

- ủa?! mà sao mày để xe ở ngoài không sợ mất xe hả nhóc?! Thời buổi này trộm nhiều lắm đó nha.... Trong này chạy ra đó cũng 20m mày mất xe chắc đấy nếu có thằng trộm. – anh nói nói chuyện lúc nào cũng pha tí hề hề đùa đùa nhưng cũng có vẻ đúng và có phần lo lắng cho tôi.

- Chời anh nói lạ! em đi với bạn em nữa mà... - tôi phản bác và nói thêm:

- Chắc anh già rồi.... lẩm cẩm rồi kìa, thôi em về nha, cảm ơn anh đã giữ đôi dép suốt gần cả tháng giúp em. – tôi cười cười rồi chạy ra ngoài leo lên xe đạp chở cô về nhà.... Còn 1 mình anh Thanh nói 1 mình:

- Thằng này lạ! rõ là nó đi 1 mình.... Cái xe nó bỏ ngoải, vậy mà mình nói thì nó kêu đi vs bạn, mà mình có thấy đứa nào đâu. Haizz.... Còn nít bây giờ tụi nó ảo tưởng quá xá....

Nói rồi anh Thanh lại tiếp tục công việc của mình....

Còn tôi vẫn sau khi ra khỏi quán thì chở cô về nhà...cả 2 chúng tôi vẫn im lặng, như có vẻ cô rất mệt mỏi, cô dựa đầu vào lưng tôi trong suốt khoảng thời gian về nhà tôi....khi đến nhà tôi nhẹ nhàng gọi cô dậy mở cửa cho cô vào nhà và dắt xe vào, đóng cửa lại.... định bật đèn thì cô giữ tay tôi lại, nhìn tôi như ý "đừng có bật" tôi hiểu ý và cũng không bật đèn, nhưng cái đèn trong nhà tắm thì vẫn sáng nhưng chỉ heo hắt vì cái bóng đèn đó cũng không to lắm....

Cô ngồi xuống nền nhà, nét mặt mệt mỏi như 1 người vô hồn... bây giờ tôi cũng chẳng biết phải làm gì cho đúng, thôi thì tôi chỉ biết quan tâm cô và làm hết sức thôi, người con gái từng làm tim tôi tan vỡ.... bây giờ lại như vậy chắc hẵn cuộc sống trong thời gian qua của cô không mấy tốt đẹp....nhìn mà tôi xót xa... không biết chồng cô đâu mà lại để cho cô đi lang thang trong 1 đêm đông lạnh lẽo như vậy?! chắc cô cũng còn lạnh lắm, nghĩ thế tôi đi bắt nước sôi để pha sữa và ít để lau người cho cô....

Tôi đi lại ngồi đối diện cô:

- Chắc cô lạnh lắm phải không?! cô có thể tự tắm được không?! – tôi hỏi và xem thái độ của cô.

Cô vẫn không trả lời, đôi mắt lại rưng rưng sắp khóc.... Thấy thế tôi liền ôm cô vào lòng và dỗ...

- Thôi cô đừng có khóc mà.... Không có chuyện gì xảy ra với cô nữa đâu.

- Sao em cứ ôm cô hoài vậy?! 2 năm không gặp em vẫn biến thái như xưa..... – cô trả lời mà tôi vẫn còn ngỡ ngàng, buông tay ra không ôm cô nữa, tôi nhìn cô cười...

- Có gì lạ hay sao mà em há hốc mồm ra nhìn cô thế.... Nước sôi rồi kìa.... – thái độ của cô đột ngột thay đổi, khiến tôi quá đổi bất ngờ, chỉ mới lúc nảy cô còn không nói lời nào mà bây giờ nói chuyện cứ như không có chuyện gì xảy ra.

- À....ờ.... - tôi tắt bếp mà lấy trong tủ lạnh ra 1 hộp sữa hiệu ông thọ ( trên đời có mình ông này là đờn ông mà có sữa :D ) rồi pha vào ly đưa cô uống.

- Ngoài trời vẫn còn rất lạnh cô uống đi cho ấm. – tôi nhìn cô cười ái ngại.

Cô nhận lấy ly sữa từ tôi, xong cô lại đưa ngược lại cho tôi và nói:

- Em đút cho cô uống nha! Tự nhiên cô muốn như vậy! – cô vẫn nhìn tôi làm trái tim tôi đập liên hồi và nghe lời cô như 1 con mèo ngoan.

Thế là tôi đút cho tôi uống sữa.... từng muỗng từng muỗng đến hết ly, tôi hơi lãng lang hay sao ấy mà mãi không nhận ra người cô đang rất dơ chắc là vì lúc nảy cô ngồi khóc ở bên vệ đường....

- cô có muốn đi tắm cho thoải mái hơn không?! – tôi nhẹ nhàng hỏi cô.

- ừ nhưng cô không có đồ. – cô trả lời nhỏ.

- Cỡ cô chắc mặc quần áo của chị em được, chị em cũng ốm ốm như cô. – nói rồi tôi chạy lên lầu vào phòng của chị tôi lựa 1 đống đồ tôi cho là được nhất đem xuống cho cô lựa...

Tôi kêu cô chọn 1 bộ đi.... thì cô chỉ cười sau đó cô nói:

- Cô muốn được mặc áo sơ mi trắng của em và cho cô mượn tạm cái quần jean ngắn này nha!

- Trời đang lạnh lắm cô mặc vậy có được không?! – tôi lo lắng cho cô.

- Cô có áo khoác của em rồi mà... chỉ sợ em không có áo sơ mi trắng thôi.

Nói rồi tôi đem đống đồ của chị tôi về lại phòng và qua phòng tôi lấy trong tủ ra 1 cái áo sơ mi trắng viền đen, tay dài...

Bất chợt tôi khựng lại trong phòng của mình... tôi không tin những gì đang xảy ra với mình đều là sự thật cho dù đây là mơ tôi cũng chấp nhận sống mãi trong giấc mơ này thôi...

Mang cái áo xuống nhà dưới, thì tôi chẳng thấy cô đâu, đột nhiên tôi cảm thấy bất an... tôi đi 1 vòng từ trên xuống dưới tìm nhưng chẳng thấy, tôi nghĩ không lẽ là cô lại đi lang thang ở ngoài đường?! chắc không lý nào là vậy đâu, trong không gian yên ắng đó tôi lại nghe tiếng xả nước trong nhà tắm, đi nhẹ nhẹ đến nhà tắm tôi nghĩ đó là cô, càng tiến đến gần tôi rồi tôi đứng sau cái tủ lạnh để nhìn trộm cô tắm, cô bận đèn bên trong mà bên ngoài lại tắt hết đèn nên tôi nhìn thấy được tất cả mọi thứ trên cơ thể cô.... từ mái tóc, gương mặt và cả hình cong chữ S mọi thứ đều hoàn hảo,không biết vô tình hay cố ý mà cô còn hát, "Closed off from love, I didn't need the pain

Once or twice was enough and it was all in vain

Time starts to pass, before you know it you're frozen...." Bài hát Bleeding Love cứ vang lên, cô thuộc luôn cả bài, từng câu hát của cô đã được tôi ôm trọn trong lòng, tôi im lặng chỉ đứng ngắm cô và nghe cô hát, giọng hát đó không quá mãnh liệt như Leona Lewis nhưng nó lại nhẹ nhàng và tha thiết theo cách riêng của cô, bây giờ tôi biết thêm 1 điều là cô hát rất hay, đã đẹp đã giỏi mà bây giờ cô còn hát hay như vậy nữa thì làm sao tôi có thể không yêu cô cơ chứ?! Đang miên man suy nghĩ có tiếng nói vọng ra:

- Em cứ định đứng ngắm cô như vậy mà không mang áo vào cho cô à?! – đứng nhìn cái bóng của cô nhấp nháy môi nói chuyện mà sao tôi thấy nóng trong người. (thiệt ra là nóng từ lúc mới nhìn thấy ai đó nude dòi, bớt bớt nghe mới có 16 thôi á)

- Vâng! Em đến đưa ngay. – tôi có hơi giật mình pha tí ngượng ngùng khi trộm ngắm người ta tắm rồi còn bị phát hiện.

Tôi đi đến vặn nhẹ cửa và 1 tay cầm áo đưa vào bên trong, cô vẫn điềm nhiên hát đi hát lại bài Bleeding love, lúc thì nhẹ nhàng lúc thì cuồng nhiệt, tay cô mềm mại chạm vào tay như có 1 luồng điện chạy vào cơ thể tôi, bất giác tôi rung mình, và lắc đầu điên hồi như đang muốn xóa tan cái suy nghĩ đen tối của mình, cuối mặt xuống đất tôi đi thật nhanh ra ngoài, trước đó tôi có nghe tiếng cười khẽ từ cô. tôi đoán chắc cô biết tôi có ý nghĩ đen tối rồi, tự nhiên tôi thấy sợ, sợ cô nghĩ tôi là người không tốt, là 1 kẻ biến thái, 35, .... Xong lại có 1 cái suy nghĩ khác ùa đến, cô và mình chẳng là gì của nhau, chỉ là mình đang giúp đỡ cô thôi! Chỉ tối nay thôi.... Ngày mai... cô sẽ lại về với những người thân của cô và mình lại cứ ôm hình bóng của cô trong lòng, rồi lại típ tục đau khổ 1 mình, điều đó có đáng không?! không điều đó thật sự không đáng, mình đã đau khổ 2 năm rồi, bây giờ mình nên kết thúc nó thay vì cứ mãi mụ mị chìm đắm trong khoảnh khắc cô thương hại ban phát hạnh phúc cho mình để rồi sau mình lại đau khổ 1 đời... Chúa ơi! Con mong là đêm nay sẽ trôi qua thật nhanh và ánh bình minh sẽ đến thật sớm, để con không còn phải đau khổ vì mối tình không có đoạn kết của con nữa...

"cạch" tiếng cánh cửa được mở ra làm tôi hết hồn, quay lại nhìn thì chẳng thấy ai.... Lạ thật! nảy cô vừa ở trong đó, nghĩ thế tôi tiến lại gần và vịn nhẹ lên cánh cửa nhìn vào bên trong vẫn chẳng thấy ai, đột nhiên tôi thấy lạnh gáy, da gà tự nhiên nổi hết trơn, thu hết can đảm quay lại sau, từ từ....từ từ và.... Tôi mất phương hướng té xuống sát tường, các bạn có biết tôi thấy gì không???! tôi thấy cô mặt thì bầm tím và đầy máu me, tóc tai rối bù, người có dính máu, và vẫn mặc cái quần jean ngắn cùng với cái áo sơ mi của tôi, đứng hỏng mặt đất, tôi vừa sợ vừa lo cho cô..... sau đó cố gắng giữ bình tỉnh tôi đứng dậy và đi lại ôm chầm lấy cô, nhưng tôi ôm không được, 2 tay tôi như mún ôm cô nhưng cũng chỉ quơ trong không trung, tôi sợ.... những giọt nước mắt của tôi rơi xuống đều đều nhưng không bật thành tiếng, cô giơ nhẹ cánh tay lên hứng những giọt nước mắt đó, rồi như có 1 phép lạ cơ thể của cô dần trở lại như 1 người thường, tôi trố mắt ngạc nhiên, nhìn cô như thắc mắc nhiều điều.... cô mỉm cười như hiểu ý của tôi.

Cô không nói gì chỉ nắm tay tôi đi lên lầu, ngang qua phòng chị tôi, đến phòng tôi rồi sau đó là... ra lang cang, cô ngồi bệt xuống nền lang cang và tôi cũng vậy. tôi im lặng như chờ đợi cô giải thích... giọng cô bắt đầu thều thào nói nhỏ như sợ người khác nghe thấy....

- Dạo này em khác nhiều quá! .... 2 năm rồi không gặp em mà cô cứ tưởng đâu là 20 năm, bây giờ trông em trưởng thành hơn trước, không còn loi nhoi hay chạy theo cô sau mỗi giờ học nữa và cũng không còn đứng trên lầu lên lặng lẽ quan sát cô nữa, bây giờ em cũng cao hơn cô rồi, em.....

- Em muốn nghe cô kể về chuyện của cô hơn.... Em muốn nghe chuyện đó hơn là chuyện cô so sánh em và lúc trước... đã có chuyện gì xảy ra với cô vậy?! kể em nghe đi cô.... – tôi cắt ngang lời của cô.

- Cô là ma đó.... Cô đã chết rồi, cái gương mặt lúc nảy là của cô lúc chết đó....em có sợ không?! – ánh mắt của cô thật buồn.

Tôi cười nhạt:

- Nếu em sợ thì lúc đó em đã bỏ chạy thay vì ôm cô rồi. em muốn nghe mọi việc trong 2 năm qua của cô, cô kể em nghe đi...

- Cách đây khoảng 1 năm rưỡi thì cô lấy chồng, cô không yêu anh ta, nhưng ba mẹ cô ép cô phải lấy. vì thương ba mẹ nên cô cũng đồng ý, sau khi lấy hắn về thì hắn đối xử không tốt với cô, cô không hòa hợp được chuyện cợ chồng với hắn, hắn không nói nhưng để trong lòng, mỗi ngày sau khi đi làm về hắn đều vào quán bar uống rượu thật say, rồi sau đó mới về đến nhà, cô đi dạy về dọn dẹp nhà xong, thì lại chuẩn bị giáo án để ngày mai đi dạy, hắn bấm chuông, cô ở trong nhà ra mở cửa trễ cho hắn thế là hắn đánh cô, hắn mắng chửi cô 1 cách không thương tiếc, sau đó vì không chịu đựng được hắn nên cô đã về nhà ba mẹ ở nhưng hắn sợ mang tiếng xấu cho hắn nên hắn đã sang nhà ba mẹ cô rước cô về,... vì không muốn ba mẹ buồn vì cô nên cô đã đồng ý theo hắn về.... những chuỗi ngày sau đó của cô vẫn không mấy tốt đẹp...hắn vẫn tiếp tục hành hạ cô.... "hic....hic....." và trong 1 lần giằng co với hắn cô đã bị đập đầu vào cạnh bàn ở phòng khách, hôm đó cô vừa mới ra viện vì suy nhược cơ thể,.... "hức....hức......" thể xác lẫn tâm hồn cô đã quá mệt mỏi với phần đầu bị chấn thương khá nặng cô đã rất cố gắng... lúc đó cô đã nghĩ đến em và cô muốn sống....nhưng rồi cô thấy 2 thiên thần đến dẫn đường cho cô đi, cô đã khóc và xin 2 thiên thần ấy cho cô ở lại trần gian 1 đêm thôi vì cô còn 1 tâm nguyện cuối cùng chưa làm xong, khi làm xong cô sẽ lặp tức đi ngay, cuối cùng thì 2 thiên thần ấy cũng đồng ý cho cô ở lại.... và trong 1 đêm ấy nếu người cô muốn gặp có ý định hoặc muốn rời xa cô thì cô sẽ dần biến mất, và hồn bay phách lạc... đó là lý do vì sao lúc nảy em thấy được hình ảnh của cô khi chết, lúc đó em đã mong cho trời sáng thật nhanh để rời xa cô... rồi lúc em khóc, những giọt nước mắt đầy tình cảm đó đã giúp cô có cơ thể như con người trở lại... em sẽ không còn đau khổ nữa đâu vì sau cô sẽ có 1 người khác đến thay thế vị trí của cô yêu em! Em với cô gặp nhau là duyên nhưng người kia với em là nợ... bây giờ cô sẽ nói ý nguyện cuối cùng của cô cho em nghe....

Tôi lấy tay che miệng cô lại:

- Nếu cô nói xong thì cô phải đi đúng không?!

Cô nhẹ gật đầu.

- Vậy thì cô đừng nói, em hiểu mà! Từ rất lâu rồi trong lòng em chỉ có 1 người thôi! Em phớt lờ tất cả mọi thứ chỉ để hình bóng của người đó mãi là số 1 trong trái tim của em thôi! Em nhớ người đó da diết như muốn phát điên, rồi những lúc em ngây ngô nhờ về người đó rồi em tự cười, tự vui. Em rất thích được thấy người đó cười, những lúc như vậy nhìn người đó chẳng khác gì thiên thần, có thể đối với 1 ai đó người đó của em là cỏ rác nhưng đối em người đó là cả thể giới là trái tim của em, là thiên thần trong của em ở đây này....và người đó chính là cô, em thật sự rất yêu cô! – nói đến đây tôi nhìn vào đôi mắt sâu thẳm ấy và cầm lấy tay của cô đặt lên tim tôi, từ từ ngồi lại gần cô hơn và đặt lên môi cô 1 nụ hôn...cô im lặng không nói gì chỉ đáp trả nụ hôn của tôi, người tôi nóng ran lên mặc dù ngoài lang cang có gió thổi vi vu nhè nhẹ....dưới ánh trăng của mùa đông, có 2 người 1 âm 1 dương đang hôn nhau, gió rất lạnh nhưng lòng họ rất ấm, và ông trời đã cho phép họ là 1 nhưng chỉ trong đêm nay thôi.... Ngày mai khi bình minh lên mọi thứ sẽ khác!   


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top

Tags: