Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chap 20: Em trốn kĩ thật đấy!!


  Mời Bạn Đọc Tiếp Tại Trang :

Ngồi trên xe tôi còn ngỡ ngàng, không tin là chỉ 1 vài phút nữa tôi sẽ gặp lại Linh Phụng, lòng tôi hân hoan như đang nở hoa, 2 bàn tay tôi đan vào nhau lâu lâu tay này lại xoa xoa tay kia thấy vậy thằng Hoàng cười dùng ngôn ngữ cổ trang chọc tôi :

- lát nữa sẽ gặp lại mỹ nhân thôi, sa hảo bằng hữu của ta sốt ruột thế ?!

- Biết là vậy nhưng tao vẫn thấy lo lo gì đó,.... - tôi lo lắng trả lời.

- Có lẽ là do mày nhạy cảm quá thôi!! - thằng Hoàng nói rồi tiếp tục lái xe.

- ừ....có lẽ vậy!! - tôi nhẹ trả lời mà mắt vẫn nhìn qua ô cửa xe. sau đó thì tôi và thằng Hoàng đều im lặng....

- Đến chưa ?! sao mày chạy lâu thế ?! - tôi nóng lòng hỏi.

- gì mày cũng phải từ từ chứ!! thằng Hòa đang đứng trước cái hẻm đó đợi tụi mình mà, nó thấy xe tao sẽ vảy vay tay thôi. - thằng Hoàng dửng dưng.

- kìa kìa.....mày thấy không nó đang ở phía trước kìa. - nghe thằng Hoàng chỉ tôi cũng hướng mắt nhìn theo, trong lúc đang ôm cua quẹo vào thì có 1 chiếc taxi chạy ra cũng may thằng Hoàng phản xạ mạnh liền thắng xe không thì suýt nữa cả 2 đứa tôi đã mất mạng, chiếc taxi vẫn chạy bon bon để lại phía sau là những lời la mắng từ thằng Hoàng....

Thấy xe của chúng tôi vừa quẹo vào thì thằng Hòa nhanh chân chạy đến tươi cười nói:

- 2 anh mới tới!!

- ừ....giờ mày dẫn anh vào trong đó luôn đi. - tôi nói.

- dạ, dạ..... - nó nói rồi mở cửa ra phía sau xe ngồi, sẵn tiện chỉ tay cho chúng tôi chạy vào....nó ra hiệu cho chúng tôi dừng lại, tôi vì quá nóng lòng nên đã nhanh chóng tót xuống xe, thằng Hoàng cùng thằng Hòa cũng xuống xe tôi liền hỏi nó:

- là nhà nào ?!

Nó chỉ tay qua bên kia đường rồi nói:
- là cái nhà đó đó anh!

Tôi không nói gì chỉ nhanh chân bước vội vã qua bên kia đường hướng cái nhà mà thằng Hòa vừa chỉ tay, trong lòng đầy rộn ràng.

Thấy nhà đóng cửa tôi lo lắng hỏi:
- sao nhà lại đóng cửa ?! còn Linh Phụng đâu???!

- ủa ?! lúc nảy em còn thấy chị Linh Phụng ở trong nhà này mà, rồi yên tâm em mới ra đầu đường đứng đợi 2 anh! - thằng Hòa nói rồi cũng trố mắt bất ngờ khi thấy nhà khóa cửa.

- có khi nào cô ấy đi đâu không ?! đi vòng đâu hỏi xem sao ?! - thằng Hoàng đưa ra ý kiến.

Tôi chỉ gật đầu cái nhẹ rồi quay lưng bước đi thì nghe tiếng từ sau gọi hỏi:

- mấy cậu là ai ?!

- dạ, bọn cháu là bạn của cái cô ở cái nhà này, bác có biết cô ấy đi đâu rồi không ạ ?!

- thằng Hoàng nhanh miệng trả lời, tôi cũng chậm rãi bước đến.

- cậu nói gì lạ! nhà này là nhà của tui mà! - bà chủ ngôi nhà trả lời kèm theo đó là còn có phần hơi ngạc nhiên khi nghe thằng Hoàng nói.

rất nhanh trí tôi liền sửa khéo ngay:
- dạ là cái cô gái thuê nhà của bác đó ạ!

- à....ra mấy cậu là bạn của cô gái đó đó hả ?! các cậu đến trễ rồi cô ấy vừa trả nhà cho tôi cách đây chắc khoảng nữa tiếng gì đó. - nghe bà chủ nhà nói mà tôi không tin vào những gì mình vừa nghe "cái gì mà đến trễ" "cái gì mà vừa đi cách đây nữa tiếng" tôi nghe mà choáng váng thất vọng não nề, nước mắt ứ đọng trên khóe mi như muốn tuông ra bất cứ lúc nào như lúc này tôi cần phải giữ bình tĩnh để nghĩ cách tìm Linh Phụng....nghĩ thế tôi lại hít 1 hơi thật sâu kìm nén cảm xúc xuống, rồi quay sang hỏi bà chủ nhà:

- vậy bác có biết cô ấy đi đâu không ạ ?!

- tui cũng không biết nữa....thôi mấy cậu về đi, coi có cách nào đó liên lạc với cổ, chú tui chỉ cho thuê nhà, ai tới thì tui cho thuê à còn lại tui không có biết đâu !! - nhìn cách nói chuyện đuổi khéo của bà chủ nhà thằng Hoàng quay sang nhìn tôi, tôi hiểu ý nó nói:
- chúng ta về thôi!!

Nói rồi tôi bỏ đi trước tiện tay lau nhẹ 2 dòng lệ vừa tuôn trên 2 bên má, đơn giản là vì tôi chẳng muốn người khác nhìn mình yếu đuối.... lúc nảy khi chạy vào thì có 1 chiếc taxi chạy ra, chắc là Linh Phụng trên chiếc xe rời khỏi, tôi chỉ suy đoán vậy thôi, có thể cô ấy đã đoán được tôi đã cho đàn em đi tìm cô ấy nên cô ấy mới nhanh chóng rời khỏi đó....thôi được rồi nếu cô ấy không muốn gặp tôi thì tôi cũng sẽ không làm phiền cô ấy nữa....vấn đề bây giờ chỉ là thời gian nữa thôi, tôi chắc rằng 1 ngày nào đó cô ấy sẽ trở về thôi, và tôi vẫn sẽ vui vẻ chào đón cô ấy!!

Thằng Hoàng cùng thằng Hòa đi phía sau tôi mà cũng có chút gì đó buồn buồn....thằng Hoàng vừa lái xe vừa cố bắt chuyện vs tôi và cả thằng Hòa để không khí bớt nhạt nhẽo, u ám:

- à Hòa....dạo này sống sao rồi em ?! lấy vợ chưa ?!

- dạ, em là đàn em làm sao mà cả gan dám lấy vợ trước 2 huynh đây!! - thằng Hòa từ tốn trả lời.

- cái thằng này....nói vậy sao được....thích đứa nào rồi thì cứ nói nếu eo hẹp về mặt tiền bạc thì anh xin giúp cho mày 20 chai lấy vợ, chịu không ?! - thằng Hoàng hào phóng nói.

- dạ, lòng tốt của anh em xin ghi nhận nhưng em xin phép không nhận đâu ạ!! - thằng Hòa lịch sự từ chối.

- sao lại không nhận ?! mày chê ít hả ?! - thằng Hoàng ngạc nhiên khi thằng Hòa không nhận.

- dạ, không phải! chẳng qua em nhận tiền của anh như vậy em ngại lắm, dù gì em cũng thân trai tráng đi làm tích tiền cưới vợ nó vẫn hay hơn là tiền của anh cho chứ.

- được!! thằng này được, càng lâu không gặp lại mày càng ra dáng đàn ông con trai rồi đó, tốt thôi !! sống như vậy mới bản lĩnh... đó giờ mày cũng giúp anh nhiều việc, tụi mình sống vs nhau vì cái tình chữ nghĩa huynh đệ anh em, mày không nhận thì cũng phải lấy xem như của hồi môn anh cho 2 đứa vậy!

Thấy cuộc nói chuyện của thằng Hoàng vs thằng Hòa 1 thằng muốn cho mà 1 thằng lại không nhận...lằng nhằng quá nên tôi nói thêm cho thằng Hoàng:

- thôi thì thằng Hoàng nó cũng nói vậy rồi thì em cũng nên nhận đi cho nó vui, mốt anh cũng cho mày thôi!! anh biết mày sống nghĩa khí dựa trên đôi tay của mày, điều đó rất đáng nễ trọng, nhưng đó cũng xem như quà cưới....mày có muốn chối cũng không được đâu nhé! - tôi nói rồi nở 1 nụ cười nhạt.

- tối này mày rảnh không đi bar vs tụi anh đi, lâu rồi không vào đó, hôm nay mình làm 1 bữa không say không về nha!! - thằng Hoàng hào hứng nói.

- dạ, em sao cũng được!!

nói quay sang hỏi tôi:
- còn mày thì sao ?!

- tới luôn! không say không về! - tôi trả lời nó như thể không có chuyện gì xảy ra trước đó.

  

- Em biết có cái quán này mới mở cũng được lắm hay tối nay anh em mình đến đó nha! - thằng Hòa cười tươi nói.

- ừ....vậy lát tụi mình đến đó..... - thằng Hoàng trả lời còn tôi thì im lặng như cũng nhếch mép cười nhẹ như thể cũng đồng tính....

Sau khi về tôi nghỉ ngơi thì trời cũng nhanh chóng sụp tối.... tôi, thằng Hoàng cùng thằng Hoàng nhanh chóng đến quán bar mà thằng Hòa đã giới thiệu trước đó, nhìn tên quán bar tôi ngạc nhiên xen lẫn sự thích thú nên có nhếch mép lên 1 tí...."Thầm" là cái tên của quán bar, tôi đã đi rất nhiều bar ở cái đất Sài Gòn này nhưng chưa ba giờ thấy cái bar nào tên ngộ như vậy!! không biết là quán này có gì đặc biệt hay chính cái tên quán đã làm nên cái sự đặc biệt của quán bar này mà khách cứ kéo đến nườm nượp, sau khi gửi xe chúng tôi nhanh chóng tiến vào bên trong....

Tìm 1 cái bàn ở góc khuất của bar chúng tôi ngồi trò chuyện và uống rượu, gọi 1 chai Hennessy ra bàn cùng vs 1 dĩa trái cây ....dô được vài ly thì thằng Hoàng cao hứng đi ra sàn bar nhảy, thằng Hòa cũng đi theo duy chỉ mỗi mình tôi là ở lại, đơn giản vì tôi thích thế.... có men rượu vào thì con người ta lại càng tỉnh trong cái say như ông Nguyễn Bỉnh Khiêm cũng tỉnh trong cái say và hôm nay tôi cũng...tôi cũng đang say nhưng trong tiềm thức của tôi lại tỉnh hơn bao giờ hết, tôi nhớ Linh Phụng thât nhiều, tôi nhớ những lúc cô ấy dậy sớm tưới hoa, tôi nhớ khi cô ấy dọn dẹp nhà mặc dù đi làm về rất mệt nhưng vì tôi và vì cái nhà chúng tôi đang sống cô ấy vẫn làm, nhớ đến những lúc chúng tôi được ở cạnh nhau, những lúc cô ấy làm nũng muốn tôi yêu thương nhiều hơn, nhớ đến những lúc tôi vô tâm làm cô ấy buồn, 2 người con gái có những nét rất giống nhau và là 2 chị em, thế nhưng sự đời thật trớ trêu, ông ấy đã cướp mất đi cô chị và để lại cô em 1 mình bơ vơ rồi 1 lần tình cờ ông ấy lại khiến cho chúng tôi gặp nhau để rồi mọi chuyện diễn ra thật tệ hại như ngày hôm.....Càng nghĩ tôi càng thấy đau đầu, tôi vì lẽ gì mà nhớ Linh Phụng đến thế chứ ?! chỉ mới có vài ngày thôi từ lúc cô ấy ra mà tôi đã nhớ cô ấy như vậy rồi.....lỡ như 1 ngày nào đó cô ấy lại vô tình biến mất trước mắt tôi như Linh Phương đã từng làm với tôi thì sao đây???! không được nhất định tôi sẽ chẳng để cho chuyện đó xảy ra 1 lần nữa, thứ nhất: tôi không thể phụ lòng Linh phương, thứ hai: Linh phụng xứng đáng được nhận những điều tốt đẹp hơn bây giờ và thứ ba là: tôi nợ cô ấy....Chẳng cần biết thứ tình cảm tôi dành cho cô ấy là cái gì đi chăng nữa thì tôi vẫn nhất quyết sẽ tìm cô ấy cho bằng được, tôi tin vào bản thân mình.....dù cho cô ấy chân có chạy nhanh như con tuấn mã nhưng với tài trí của tôi thì cô ấy cũng phải khuất phục thôi!! tôi chắc chắn điều đó....nhưng phải làm sao để cô ấy từ bỏ ý định trả thù tên Mạnh Long đây ????! Điều này quả thật nan giải....người ta nói: "đừng bao giờ đắc tội với tiểu nhân hoặc mỹ nhân" bởi vì tiểu nhân sẽ nhớ rất dai, nó không dám làm gì bạn nếu nó biết bạn tài giỏi hơn nó nhưng nó sẽ luôn tìm thời cơ thích hợp để đánh lén hoặc cung kích cho người khác đánh bạn kiểu như mượn đao giết người nhưng Linh Phụng lại không phải là tiểu nhân! mà cô ấy là "mỹ nhân".....cũng như vậy thôi, vì biết mình chân yếu tay mềm không thể 1 mình đánh quật được kẻ thù nhưng trong lòng nuôi hận 1 ngày nào đó sẽ tiêu diệt được kẻ thù, đàn bà nói riêng và mỹ nhân nói chung họ đều rất mưu mô bởi người đời thường nói: "lòng dạ đàn bà đa đoan khó đoán" là vậy, tuy bề ngoài họ có thể rất xinh đẹp dễ coi nhưng 1 khi đã gây ra lỗi để họ căm phẫn thì họ sẽ ra tay 1 cách tàn bạo nhất có thể huống hồ chi đây lại là kẽ giết chết chị gái mình, như vậy thì hỏi làm sao mà không thể không hận cho được ??! Còn tôi thì sao ?! tại sao tôi lại bỏ ý định trừng phạt hắn như ban đầu?! Đơn giản là vì tôi nhìn thấy được, những kẽ sống không có đức mặc dù sống trong xa hoa sung sướng nhưng tâm lúc nào cũng không tịnh, và tôi tin nhân quả trên đời này, và nếu tôi trả thù hắn, sau này hắn có con có cháu, chúng nó sẽ lại tìm con, cháu của tôi để gây nhau, oan oan tương báo bao giờ mới hết????! cách tốt nhất là cứ phó thác cho ông trời lo!!..... dù sao thì Linh Phương cũng đã mất, tôi bỏ đi được lòng hận thù đó có phải là tôi đang giúp cô ấy thanh thản thêm 1 phần không phải bận tâm vì chuyện ở nhân gian này mà mau mau được lên chốn thiên đàng không ?! cũng đúng theo tâm nguyện của cô ấy trước đi mất còn gì.....thằng Hoàng cũng từng nói là tôi đã yêu Linh phụng rồi nhưng tôi chưa chắc chắn được điều đó, hiện tại tôi cảm thấy trống vắng khi không có cô ấy ở bên thôi!! có thể trong hoạt động của bộ não của tôi luôn luôn nghĩ cô ấy sẽ bên cạnh tôi, nên chí ít hình bóng của cô ấy cũng hiện hữu,....nhưng !! nếu tôi không yêu cô ấy vậy thì tôi cũng nên buông tay cho cô ấy đi tìm tình yêu của đời mình chứ ?! mặc dù tôi biết cô ấy cũng có tình cảm với tôi, nhưng tôi đã không yêu hoặc không tốt vs cô ấy thì tại sao tôi không thử buông tay để những người đến sau có cơ hội chăm sóc cô ấy thật tốt?! Chuyện này ngày càng rối ren mà, càng nghĩ lại càng mâu thuẫn...

Dù có chuyện gì đi nữa thì tôi sẽ nhanh chóng tìm ra em thôi!! cứ tin ở tôi....tôi sẽ đưa em về, nếu em lỡ bước, bước vào vũng lầy thì tôi sẽ xuống vũng lầy đó và sẽ cố gắng đẩy em ra khỏi vũng lầy đó....cứ tin ở tôi....tôi sẽ làm được.....

Ngồi suy nghĩ 1 lát mà cũng đã quá nữa đêm rồi, định đứng dậy 1 chút cho đầu óc tỉnh táo mà ai ngờ tôi vừa đứng dậy đã trụ không nổi liền chao đảo cũng may là sau đó tôi cố bình tỉnh lại mà đứng vững được.....những hành động của tôi không biết vô tình hay cố ý mà lại có 1 người nhìn thấy và nảy giờ vẫn cứ nhìn tôi với anh mắt đầy xót thương....rất tiếc là chỉ "Thầm" và lặng nhìn chứ không đi đến hay nói vs đối phương bất cứ câu nào.....Ông trời thật là khéo trêu ngươi, khi đêm nay vô tình tôi lại nhìn thấy bóng dáng của tên Mạnh Long bước vào bar.....

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top

Tags: