Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 2.2: Đôi mắt

Thời gian trôi nhanh như một cơn gió. Thoáng chốc đã đến ngày Nhã Đan được đưa vào phòng phẫu thuật cấy ghép giác mạc. Tất cả mọi chỉ số của Nhã Đan đều rất tốt, trong vòng chưa đầy 2 tuần đã có thể đáp ứng các xét nghiệm tiền phẫu thuật giác mạc. Giác mạc được hiến tặng đã được vận chuyển từ bệnh viện Thành Phong đến bệnh viện Hải Thương, và bảo quản rất kỹ càng. Bệnh nhân hiến giác mạc là một cô gái bị ung thư não giai đoạn cuối, cô ấy đã chủ động hiến tạng, để lại cơ hội được ngắm nhìn thế giới cho Nhã Đan. Trước ngày Nhã Đan lên bàn mổ, mẹ Khương đã đi khấn vái ở chùa chiền khắp nơi, xin rất nhiều tấm bùa bình an về lót dưới gối ngủ của con gái. Bà ấy tin rằng, sự thành tâm của bà sẽ được ơn trên ghi nhận, ơn trên sẽ phù hộ độ trì cho Nhã Đan vượt qua cuộc phẫu thuật một cách suôn sẻ.

Mặc dù cuộc phẫu thuật này đã được các y bác sĩ đảm bảo thành công hơn 90%, Trần Diệu vẫn cảm thấy lo lắng cho con gái vô cùng. Nhã Đan lấy tay sờ lên khuôn mặt của mẹ, vội lau nước mắt trên mặt bà ấy, rồi tươi tỉnh cười nói:

- Mẹ ơi, mẹ đừng khóc nữa. Các bác sĩ ở đây giỏi lắm, họ sẽ phẫu thuật cho con thật thành công mà. Mẹ và cha yên tâm chờ con nha!

Khương Tam Dân cảm thấy tinh thần con gái thoải mái như vậy, càng vững tin hơn vào tay nghề của các y bác sĩ của bệnh viện Hải Thương. Ông dìu vợ mình vào ghế ngồi chờ, hai vợ chồng nắm chặt tay nhau tự nhủ: Nhã Đan chắc chắn sẽ vượt qua cuộc phẫu thuật lần này.

Sau khi cuộc phẫu thuật kết thúc, Nhã Đan được đưa về phòng hồi sức để được theo dõi tình trạng sức khỏe. Vài ngày đầu, Nhã Đan vẫn chưa thích ứng được với cặp giác mạc mới, cảm giác rất khó chịu nhưng không thể lấy tay sờ vào được. Đến sáng ngày thứ ba, khi những ánh nắng ấm áp vừa chiếu rọi qua khe cửa sổ nhỏ của phòng bệnh, đôi mắt của Nhã Đan dường như đã cảm thụ được thứ ánh sáng trong veo ấy. Đôi hàng mi cong của Nhã Đan khẽ rung nhẹ, đôi mắt từ từ thấy được khung cảnh xung quanh mình. Nhã Đan vui sướng kêu lên:

- Mẹ ơi! Cha ơi! Con nhìn thấy được rồi! Mắt con đã nhìn bình thường được rồi!

Trần Diệu vẫn đang vắt khăn ấm bên trong nhà vệ sinh, nghe tiếng con gái liền vội chạy ra xem có chuyện gì. Bà ấy vừa nhìn vào đôi mắt hổ phách mới của con gái, chợt cảm thấy có chút ngơ ngác, nhưng giây tiếp theo đã bình tĩnh chạy đến ôm lấy cô ấy. Nhã Đan thấy mẹ chạy đến cũng bước xuống giường, dang tay ôm lấy bà ấy. Mẹ Khương vuốt ve mái tóc, hai bên thái dương của đứa con gái bé nhỏ:

- Con gái của mẹ, con nhìn thấy lại rồi sao? Con gái có nhìn thấy mẹ không? Mẹ ở ngay đây này.

- Con thấy mà mẹ, con còn thấy rõ đôi mắt mệt nhoài của mẹ nữa. Chắc mấy bữa nay cha mẹ chăm sóc con vất vả lắm. - Nhã Đan vừa nói, vừa dụi đầu vào lòng mẹ. - À mà mẹ ơi, cha con đâu rồi? Sao nãy giờ con không thấy cha ở trong phòng vậy?

- Cha con vừa mới đi xuống căn tin mua đồ ăn sáng cho chúng ta rồi. Một lát nữa, ông ấy quay lại sẽ cảm thấy vô cùng bất ngờ cho mà coi. - Trần Diệu nắm lấy bàn tay con gái, ân cần nói.

Từ nãy đến giờ, bà Khương vẫn mải ngắm đôi mắt mới màu hổ phách quá đỗi xinh đẹp của con gái. Tuy ban đầu có chút xa lạ, nhưng dù gì nó cũng đã là một phần cơ thể của Nhã Đan. Trần Diệu không chỉ thầm cảm ơn bệnh nhân đã hiến tặng đôi mắt đẹp đẽ như thế cho con gái của bà, mà trong lúc đi chùa thỉnh bùa bình an cho con gái, bà cũng đã cầu nguyện cho người đó kiếp sau sẽ có một đời an yên, không vướng bận sầu đau. Đôi mắt này không chỉ là món quà mà ông trời bù đắp cho Nhã Đan, chính nó cũng sẽ mở ra một tương lai khác mà cô ấy chưa bao giờ nghĩ đến.

Hết chương 2

–o0o–

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top