Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 1: Khởi Đầu Của Duyên Nợ

Dưới bầu trời thu tĩnh mịch của kinh thành, phủ Thừa tướng hiện ra trong ánh sáng hoàng hôn rực rỡ, tựa như một bức tranh hoàn mỹ giữa chốn phồn hoa. Những cánh liễu xanh rì vươn mình trong gió, rủ bóng xuống mặt hồ phẳng lặng, nơi phản chiếu những tia nắng cuối cùng của ngày. Trong không khí se lạnh, từng làn gió nhẹ thoảng qua mang theo hương thơm ngát của hoa cỏ và mùi đất ẩm.

Liễu An Cẩm, con trai độc nhất của Thừa tướng, ngồi bên bờ hồ, ánh mắt sâu thẳm nhìn vào làn nước trong veo. Mái tóc dài đen nhánh của y buông lơi như dòng suối chảy, khung cảnh xung quanh như trở nên mờ ảo trước vẻ đẹp thanh thoát của y. Y diện bộ trường sam trắng, đơn giản nhưng sang trọng, càng tôn lên vẻ thuần khiết tựa như một đóa hoa sen nở giữa dòng đời ồn ã.

Tuy nhiên, lòng y không hề bình yên. Mặc cho những ánh mắt ngưỡng mộ từ bốn phương, y cảm thấy như mình đang bị giam cầm trong một chiếc lồng vàng. Nhan sắc đó, tuy mang lại cho y sự chú ý, nhưng cũng kéo theo những trói buộc từ gia đình, từ xã hội. Những lời cầu hôn từ các bậc phú quý đều chỉ khiến y thêm nặng trĩu tâm tư. Y luôn mơ ước có được tự do, nhưng cuộc sống của một công tử trong phủ Thừa tướng lại không cho phép điều đó.

“Tiểu Cẩm, ngươi đang làm gì dưới đó?” Giọng nói uy nghi nhưng đầy ấm áp từ phía sau vang lên, khiến y giật mình.

Liễu Quý Hồng, phụ thân của y, đứng trên hành lang phủ, dáng người thẳng tắp, đôi mắt sáng quắc. Ông là một bậc quân tử, uy quyền trong triều đình, được Hoàng thượng trọng dụng. Dù bận rộn với chính sự, ông luôn dành cho An Cẩm sự yêu thương hết mực.

“Phụ thân, con chỉ đang ngắm cảnh một chút.” An Cẩm quay đầu lại, ánh mắt dịu dàng nhưng trong lòng vẫn nặng trĩu.

“Con đã lớn rồi, không nên mãi lo ngắm cảnh như trẻ nhỏ.” Liễu Quý Hồng nhẹ nhàng nhắc nhở, giọng điệu mang theo sự trìu mến. “Thời gian qua, ta nhận được không ít lời cầu hôn cho con. Con cũng đã đến tuổi trưởng thành, có lẽ nên nghĩ đến chuyện lập gia đình.”

Lời nói của phụ thân không làm An Cẩm ngạc nhiên, nhưng chúng lại như những mũi kim đâm thẳng vào lòng y. Y biết rằng, một ngày nào đó, y sẽ phải bước vào cuộc hôn nhân mà mình không chọn lựa. Thế nhưng, trong tâm hồn nhạy cảm của mình, y không thể chấp nhận chuyện đó.

“Phụ thân, xin hãy cho con thêm thời gian,” y khẽ nói, giọng điệu nhỏ nhẹ nhưng kiên quyết.

Liễu Quý Hồng nhìn y thật lâu, ánh mắt ông như chứa đựng nhiều tâm tư. Cuối cùng, ông thở dài, gật đầu. “Được, nhưng con cũng nên chuẩn bị tâm lý. Ta không thể để con mãi ở trong phủ như thế này.”

An Cẩm cảm ơn phụ thân bằng một nụ cười nhẹ, nhưng trong lòng y biết rằng khoảng thời gian tự do của mình không còn nhiều.

Cùng lúc đó, tại phủ Vương gia.

Vương Thừa Khải, người được biết đến như vị Vương gia tàn nhẫn nhất kinh thành, đang đứng trong phòng, ánh mắt sâu thẳm nhìn tấm thiệp mời trên bàn. Đó là thiệp mời từ phủ Thừa tướng, mời y đến dự lễ mừng sinh thần của Liễu An Cẩm.

“Liễu An Cẩm…” Hắn thì thầm tên y, trong lòng dâng lên một cảm giác hứng thú kỳ lạ. Hắn đã nghe rất nhiều về nhan sắc của vị công tử này, nhưng chưa từng được gặp mặt. Danh tiếng về vẻ đẹp của An Cẩm đã lan truyền khắp nơi, khiến bất cứ ai cũng phải ngưỡng mộ.

Vương Thừa Khải không phải người dễ dàng bị thu hút bởi cái đẹp, nhưng lần này, có điều gì đó trong lòng hắn khiến hắn cảm thấy bồn chồn. Hắn muốn biết liệu người được gọi là “mỹ nam duy nhất của thiên hạ” kia có thật sự xứng đáng với danh tiếng ấy.

“Chuẩn bị ngựa. Ta sẽ đến phủ Thừa tướng vào ngày mai.” Hắn ra lệnh, đôi mắt sắc lạnh như đã quyết định một điều gì đó.

Ngày hôm sau, lễ mừng sinh thần Liễu An Cẩm được tổ chức rực rỡ tại phủ Thừa tướng. Khắp nơi trong phủ được trang hoàng lộng lẫy, khách mời là những nhân vật quyền quý trong triều, các đại thần và quan lại cùng gia đình đều tụ tập. Không khí nơi đây tràn ngập tiếng cười nói, nhưng ánh mắt mọi người đều hướng về một nhân vật chính.

Liễu An Cẩm xuất hiện như một vì sao sáng giữa đám đông, bộ y phục trắng tinh khôi của y khiến cho vẻ đẹp thêm phần rạng ngời. Khí chất thanh tao của y làm cho mọi người phải dừng lại, cảm thán. Đối với An Cẩm, y tựa như bức tranh sống động nhưng lại không thể chạm tới.

Khi Vương Thừa Khải bước vào đại sảnh, mọi âm thanh bỗng chốc lặng đi. Hắn là người mà bất cứ ai cũng phải e dè, với quyền lực cùng sự tàn nhẫn khiến người khác phải kính sợ. Hắn bước đến gần An Cẩm, ánh mắt không rời khỏi y, như một con sói đang rình rập con mồi.

Khi hai người chạm mắt, An Cẩm cảm thấy một luồng khí lạnh chạy dọc sống lưng. Y biết rõ thân phận và tiếng tăm của Vương Thừa Khải, nhưng ánh mắt mãnh liệt của hắn khiến y không thể né tránh.

“Liễu công tử, nghe danh đã lâu, nay được gặp mặt quả không uổng công.” Vương Thừa Khải cất giọng trầm thấp, ánh mắt sắc lạnh nhưng không che giấu sự hứng thú. Hắn như một cơn bão, ẩn chứa sức mạnh nhưng lại đầy quyến rũ.

Liễu An Cẩm khẽ cúi đầu, ánh mắt y thoáng chút lo lắng. Trong lòng y dâng lên một dự cảm không lành. Lần gặp gỡ này, y biết rằng mình sẽ không thể thoát khỏi vòng tay của vị Vương gia đầy quyền lực này.

Từ giây phút này, số phận của Liễu An Cẩm bắt đầu thay đổi, cuốn y vào vòng xoáy của quyền lực, tình yêu và những bi kịch không thể tránh khỏi. Cái giá phải trả cho nhan sắc và số phận sẽ là gì, khi tình yêu và trách nhiệm đan xen trong những lối đi chật chội của cung đình? Chỉ có thời gian mới trả lời được câu hỏi ấy.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top