Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Anh chàng kì lạ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng



( Hetalia fanfic đều được viết trong khoảng thời gian ít nhất một năm trước nên nếu có gì đó quá cũ thì mong bạn đọc hiểu cho. Lần cuối fic này được cập nhật là 10/2017 nên nó khá cũ rồi. )




Tên của tôi là Ivan Braginsky . Tôi 20 tuổi và  là một bartender kiêm chủ sở hữu Ruslan. Nếu bạn từng nghe qua nó thì không nhầm đâu , nó là một gay bar rất nổi tiếng ở Moscow.Tôi chẳng có gì xấu hổ về điều đó.Đặc biệt là khi nước Nga đã chấp nhận hôn nhân đồng tính. Giờ thì quán bar càng có nhiều khách hơn và mọi người ai cũng cởi mở hơn. Hồi trước khi những điều luật về LBGT chưa được thông qua , những người thuộc thế giới thứ ba như tôi rất khốn khổ nhưng giờ đã khác. Chúng tôi có thể vui vẻ , hò hét , giao lưu và tìm bạn tình một cách công khai , thoải mái. Tôi hạnh phúc vì điều đó , tất cả chúng tôi đều thấy vậy !





Hay có lẽ là ngoại trừ anh chàng tóc xám ở góc quầy kia. Anh ta đã ngồi khóc chừng khoảng hai hay ba tiếng gì đó và say quắc cần câu. Theo như anh nói thì có vẻ cơn say đã làm anh đi vào nhầm quán bar . Vì cái tên Elizaveta hiển nhiên không thể dành cho con trai được và anh thì luôn mồm gọi là cô ấy chứ không phải anh hay cậu ấy.Thật tệ nếu như có tên nào đó tranh thủ bày trò với anh.Tuy chưa nhìn được khuôn mặt nhưng thân hình không tệ đâu. Đặc biệt là đôi chân dài kia ,hàng cực phẩm đó nha ~  Ai da , đúng gu của tôi chỉ tiếc lại là trai thẳng. Nếu là gay thì chắc chắn tôi không đề ai nẫng tay trên đâu, đấy vừa nói xong đã có một tên háo sắc mò đến .





- Tôi có thể mời anh một ly không ?





Tên vừa đến là khách quen của tôi, Elvin Vanorway - một gã playboy có hạng với vẻ ngoài điển trai . Chúng tôi thường nói chuyện đôi ba câu về rượu nhưng giờ tôi nghĩ tôi cần tống cổ hắn ra khỏi quán ngay và luôn. Quán bar của tôi không đáng bị đập phá vì một tên playboy tán tỉnh nhầm người. Ít nhất tôi không muốn nhìn anh chàng kia bị sang chấn tâm lí suốt phần đời còn lại của mình. Hơn ai hết tôi hiểu rõ độ phiền phức của những căn bệnh tâm lí. Tốt nhất là tôi nên ra phía đó thôi. Trước khi điều gì đó tồi tệ xảy ra.





-Xin lỗi,anh chàng này là người của tôi. Có lẽ anh nên tìm người khác đi, người anh em.






Tôi mỉm cười khi thấy khuôn mặt hắn tái mép lại với đôi mắt hiện rõ dòng chữ " không thể tin nổi". Không quá khó hiểu khi Elvin có ánh mắt như vậy, tôi vốn dĩ nổi tiếng là lạnh nhạt mà ~ Còn được tôn phong là quý ông lịch lãm độc thân





- Thật thất lễ , tôi không biết đây là người của đại ca... Haha đừng giận tôi nhé !





Nụ cười trên khuôn mặt cậu ta không tự nhiên và cứng ngắc như một pho tượng thạch ca mới được phác hoạ. Nó khiến tôi chỉ muốn ôm bụng cười đến lăn lộn trên mặt đất nhưng thôi giờ tôi cần giữ hình tượng. Hình như tôi nghe loáng thoáng chữ "đại ca" thì phải ?Giọng hắn nhỏ , quá nhỏ so với nền nhạc Good time của quán tôi. Nhưng thôi kệ ai quan tâm đến hắn ta nữa khi có một người xinh đẹp như vậy ở trước mắt cơ chứ. Anh chàng say xỉn đi nhầm quán có đôi mắt ruby đỏ với một làn sương mỏng mơ màng khiến người ta mê say. Khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ lựng càng làm mái tóc xám nổi bật. Ánh mắt của tôi không thể rời khỏi anh, dù chỉ là một giây ngắn ngủi cũng không thể. Dáng vẻ khiêu khích mê hoặc tâm trí tôi. Đáng tiếc làm sao! Đây tuyệt đối là mẫu người của tôi đó,chỉ tính ngoại hình thôi đã ăn khớp 100% rồi.






-Hửm?





Chất giọng Đức thuần tuý, đặc trưng đến mức không thể nhầm lẫn .Anh ngẩng đầu và nhìn thẳng vào tôi. Hình như anh đã tỉnh rượu? Ánh mắt không che dấu bất kì điều gì làm lộ suy nghĩ bộc trực của anh. Dòng suy nghĩ "đây là ai ? Ý cậu ta là gì ?" giống như được viết ra, không ai là không thể thấy được nó. Hiển nhiên là anh vẫn không hiểu nổi mình đang uống ở quán bar nào. Nhưng nhìn bộ dạng không hẳn là đi nhầm đâu ? Linh cảm mách bảo tôi rằng có một vị khách tôi quen đã dẫn anh đến đây.





-Anh hẳn không biết gì về quán của tôi đúng không ? Ngọn gió nào đưa anh đến đây vậy , anh chàng bất hạnh ?






Thất tình , vào nhầm gaybar, suýt bị "cho vào tròng " , bị nhìn với con mắt đói khát , còn gì tệ hơn như thế đối với một gã trai thẳng ? Tôi không biết liệu anh có phải tuýp người nhớ hết tất cả những việc mình làm khi say khi tỉnh rượu hay không nhưng nếu có thì sẽ thú vị lắm đây. Mấy cậu bạn bình thường của tôi đều có biểu hiện hết sức buồn cười khi biết tôi quản lí nơi này chứ đừng nói đến việc tới đây. Nhưng nếu đó là anh, hiển nhiên sẽ là một màn kịch hay.






-Tôi không hiểu rõ cậu đang nói gì nhưng Francis đã dẫn tôi đến đây .







Francis ? Ý anh ấy là Francis Bonneyfoy ? Cái gã playboy hạng nhất đấy không phải vừa vào phòng riêng với cậu tình nhân người Anh rồi sao ?  Vậy ra anh là cậu bạn ồn ào mà Francis luôn nhắc đến.Tôi cứ tưởng anh ta là người tốt hoá ra đến lúc cần thì vẫn trọng sắc khinh bạn như vậy.... Cứ như vậy đem bạn mình vứt ở quầy bar. Tuy rằng tôi có thể đảm bảo các vị khách khác làm việc gì đó thái quá không có nghĩa là tôi có thể ngăn họ đến tà lưa bạn anh ta đâu. Phải biết rằng mấy thứ thuốc kích thích không khó tìm ở khu này nha.Chỉ cần một viên thôi là đủ thảm hoạ rồi đó!






-Tên anh là gì ? Tôi là Ivan Braginsky , chủ quán kiêm bartender của nơi này. Hân hạnh






Đằng nào cũng không "ra tay " được thôi thì cứ làm bạn đi? Dù sao thì nước chảy đá mòn mà. Biết đâu trong tương lai tôi có thể thành công có một chỗ đứng nào đó ở trong trái tim anh. Nếu nói về kiên trì, Ivan này tuyệt đối sẽ không thua ai đâu!






-Tôi là Gilbert Beilschmidt , sinh viên năm ba khoa luật trường MGU* . Hmmm...Mặc dù nhìn cậu trẻ hơn tôi nhưng chắc tôi ko nên ngạc nhiên khi cậu sở hữu nơi này nhỉ? Không gian không tồi đâu và rượu cũng rất ngon nữa, Braginsky.






Ô hô ! Cùng trường với tôi, chỉ hơn tôi một tuổi và học luật ? Hmm, tôi nghĩ anh hợp với ngành gì đó liên quan đến sân khấu hơn ? Nhưng nếu là ngành luật thì tôi nên cẩn thận một chút.... Tôi cũng không muốn bị pháp luật sờ gáy vì lỡ làm cái gì đâu. Tuy rằng hiện tại Gilbert đang buồn đến mức cư xử khác hoàn toàn so với tính cách vốn có nhưng tôi có thể xử lí được.





- Hãy gọi tôi là Ivan và thật tệ là tôi phải công nhận việc anh lớn tuổi hơn tôi. Tôi cũng học MGU đấy nhưng là năm hai khoa tâm lý học. Đây là rượu do nhà tôi làm đấy! Nó rất ngon đúng không ?




Rượu trong quán là do ngôi nhà vốn có lịch sử làm rượu hàng trăm năm của tôi cung cấp nên tôi không tốn quá nhiều tiền. Điều này phần nào  giải thích được việc tôi dư dả hơn một chút so với những người khác.






-Ừm, tôi phải công nhận điều đó đấy.







Anh mỉm cười. Có lẽ anh bó tay trước kiểu tự khen bản thân của tôi hay có lẽ anh cười vì không biết nói gì. Nhưng kệ thôi, ai quan tâm cơ chứ! Đặc biệt là khi nụ cười của anh đang hiện hữu ở ngay đây. Tựa như ánh tà dương chiếu trên cánh tuyết, rực rỡ và ấm áp làm con người ta chỉ muốn giữ lại cho riêng mình. Hình như tôi vừa nghe thấy một thứ mà Francis luôn gọi là "tiếng chuông hạnh phúc " ? Tôi đã thấy nó kể cả khi tôi đã khinh thường gã người Pháp sến sẩm khi nghe anh ta nói về nó sao? Nực cười làm sao, trớ trêu làm sao khi chính bản thân tôi giờ đây lại vướng vào thứ tình cảm này. Thứ tình cảm mà tôi tưởng rằng sẽ chẳng bao giờ xuất hiện lần nữa khi tận mắt nhìn thấy cảnh năm đó.







-Vậy cứ uống thoải mái đi, hôm nay tôi sẽ đãi anh.






Tôi che dấu những suy nghĩ vẩn vơ bằng một nụ cười mỉm. Thật may mắn làm sao khi tôi có đủ kiến thức để không bộc lộ hết ra ngoài. Nếu không Ivan này sẽ chết không có chỗ chôn mất, đúng như cô bạn người Việt của tôi từng nói " sĩ khả sát bất khả nhục" ** .





-Cảm ơn cậu .






Anh mỉm cười lần nữa với tôi và tôi biết anh đang nghĩ gì. Hoặc có lẽ là tôi nghĩ vậy nhưng sẽ chẳng quan trọng đâu, giờ là thời cơ thích hợp cho tôi. Điều rõ ràng nhất bây giờ chính là anh đã mở lòng và coi tôi như một người bạn. Bằng một chút mánh khoé nhỏ hay chỉ đơn giản là vài chai rượu, tôi không tin là anh không nói ra hết. Biểu hiện vừa Gil đã chứng tỏ tửu lượng của anh cực kì cực kì kém cho nên tôi sẽ tích cực lợi dụng nó.






-Bù lại hãy kể cho tôi chuyện gì đã xảy ra với anh , được chứ ?





Động tác của anh khựng lại, đông cứng ngay tức khắc. Dường như tôi vừa đam trúng cái mà anh không muốn nhất thì phải? Nhìn anh kìa, anh hoá đá trong vòng một giây và thậm chí còn suýt sặc đến nơi. May mắn làm sao anh kiềm nén lại được nếu không e là cả tôi-người đang đứng trước anh cũng bị hoạ lây.Dường như anh muốn nói cái gì đó song lại chẳng thể cất thanh lời, cứ ngập ngừng mãi không thôi. Bộ dáng thật khôi hài. Nếu có ai có thể nhịn được cười, tôi e người đó đã không phải người thường. Tất nhiên tôi không phải người đó, nụ cười đã hiện hữu trên môi tôi từ rất lâu rồi.





-Ý của cậu là gì hả ? Quý ngài tuyệt vời đây chẳng có vấn đề gì hết !





Phải mất rất lâu sau anh mới nói được nhưng lại chẳng thật thà gì hết .Chỉ cần nhìn vào điệu bộ của anh là biết. Giọng nói gấp gáp cùng khuôn mặt đỏ bừng làm anh thất bại một cách thảm bại. Cho dù không học nghành tâm lí học như tôi cũng có thể đoán ra anh đang nói dối.





- Hm, hình như vừa nãy anh cư xử khác hoàn toàn nha ?





Ánh mắt của anh lảng đi. Dừng lại ở bất cứ đâu mà anh cho rằng có thể tránh được tôi. Nhưng đoán xem? Chẳng có nơi nào như thể ở đây cả! Số phận của anh thật đáng thương mà, tôi chưa thấy ai gặp phải vận kiểu này. Này là xui xẻo cùng cực luôn đó!





- Nếu cậu thực sự muốn thì được.....






Yay! Tôi thắng ! Nice point, Ivan ! Lần này tôi nhất định phải biết hết tất cả mọi thứ về anh  mới được! Cho dù phải đóng cửa trễ cũng không sao hết! Đằng nào thì tôi cũng không nợ môn hay nghỉ quá số buổi quy định mà. Đêm nay hẳn sẽ là một đêm tốt đẹp nha ~




-------------------------------------------------------

*MGU : Đại học Tổng hợp Quốc gia Moskva mang tên M.V. Lomonosov (tiếng Nga: Московский государственный университет имени М.В.Ломоносова, thường viết tắt là МГУ, MGU) là trường đại học lớn nhất và lâu đời nhất ở Nga, được thành lập từ năm 1755.Cho đến nay, đã có 11 người thuộc đại học này được nhận giải Nobel và 5 người khác nhận được huy chương Fields. Nói cách khác nó là trường điểm =))) Dạng như đại học quốc gia hay NEU của bên mình ấy.

** Sĩ khả sát bất khả nhục : có thể giết nhưng không thể làm nhục người quân tử

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top