Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

百鬼繪卷 (BÁCH QUỶ HOẠ ĐỒ)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Author: XKAIISTARX

Translator & editor: Tiểu Tâm Khiết

Rating: T

Genres: Romance/Angst

Pairing: China - Vietnam

Status: Completed

Summary: Thiên hạ này không thể thay thế nửa quãng đời tươi đẹp ta có người. China. Vietnam. ChiViet.

"Huynh phải đi thật sao?"

Bàn tay mảnh khảnh đang thận trọng gấp từng nếp quạt trắng tinh dừng khựng, chủ nhân của chúng giờ đã chuyển sự chú ý sang nơi khác. Mắt mật ong ôn nhu ngước lên chạm vào đồng tử hổ phách thăm dò, gam màu thân thuộc đến độ hắn ngỡ đang nhìn vào chính bản thân mình. Nữ nhân sở hữu mọi sự chú ý của hắn dè dặt chuyển hướng ánh nhìn, thoáng để lộ chiếc cổ cao trắng ngần. Trái tim hắn lỡ nhịp, và hắn tự hỏi vu vơ, liệu nàng có cho phép hắn lại gần và vén những sợi tóc nâu rủ xuống sau tai chăng.

Những mảnh linh phù nhàu nát dưới ngón tay hắn, đâu đó vang lên tiếng gà gáy báo hiệu bình minh tới. Sức nặng của thanh kiếm mà hắn giắt bên hông như một lời nhắc nhở về sự kiện sắp xảy ra. Tuy nhiên hắn vẫn mỉm cười, ung dung, trong mắt chỉ duy nhất hiện lên lòng tôn thờ dáng hình trước mặt.

"Muội sẽ nhớ ta chứ?"

"Không." – câu trả lời quá nhanh và quá sắc lạnh, tương phản hoàn toàn với lời thì thầm lúc trước của nàng, hắn mỉm cười dịu dàng khi thấy vành tai nàng ửng đỏ.

"Muội có thể hát cho ta nghe chứ?"

"Không." – một lần nữa, giọng nàng vang lên gãy gọn. Nàng có biết hắn muốn được chạm vào nàng biết bao nhưng vẫn phải kìm lòng. Nếu giờ hắn làm vậy, hắn sẽ chẳng thể nào rời đi được nữa.

"Vậy, ít nhất muội cũng sẽ cầu nguyện cho ta chứ, vu nữ tôn kính?"

Nàng quay lại đối diện với hắn, đôi mắt màu hổ phách lấp lánh – hắn hy vọng là vì nỗi mong mỏi và buồn phiền cho chuyến đi sắp tới của mình. "Huynh đúng là một tên ngốc. Nam tử hán đại trượng phu không cần cầu nguyện để thành công."

"Có lẽ vậy," – hắn đăm chiêu, rồi đột nhiên nghiêng đầu tinh nghịch – "nhưng dù sao đi chăng nữa, ta vẫn tin vào nó, và sẽ là một vinh dự lớn với ta khi nhận được lời chúc phúc từ một đệ nhất vu nữ như muội."

Nàng thở dài, bàn tay đang nắm hờ trước bụng buông thõng. "Huynh quả là một pháp sư nực cười." Bước lại gần, tay nàng vuốt nhẹ lên lớp vải mềm mại trên trường bào của hắn. Đôi mắt nàng khép hờ, còn hắn chăm chú dõi theo cánh môi nàng hé mở, thì thầm những lời nguyện cầu bảo vệ an toàn và hỗ trợ hắn. Mí mắt khẽ chớp, khi kết thúc, bàn tay nàng lưỡng lự rụt về, như thể không chắc nên để ở đâu.

Một cách thầm lặng, tay hắn ôm nàng nép vào lồng ngực, cúi đầu đặt một nụ hôn lên trán nàng, thanh khiết như dòng nước mát lạnh. Nàng hít một hơi thật sâu, môi run rẩy và mắt nhắm nghiền.

"Hãy đợi ta." – giọng hắn thì thầm bên tai nàng.

"Muội vốn dĩ đâu được lựa chọn." – câu trả lời của nàng cũng lặng lẽ không kém.

"Dĩ nhiên là được." – hắn đáp lại, vương chút tổn thương – "Ta sẽ không bao giờ bắt buộc muội phải làm điều gì đó mà muội không muốn."

"Muội biết điều đó. Nhưng việc huynh rời đi chỉ làm mọi thứ thêm phức tạp. Muội vẫn sẽ phải tiếp đãi huynh khi huynh quay trở lại, đúng không? Chẳng ai khác muốn cả. Cơ bản là huynh đang buộc muội phải ở lại đây."

Sự ngạc nhiên của hắn được nguỵ trang bằng một nụ cười. "Vậy thì ta phải nhanh chóng trở về, như vậy muội sẽ không bị mắc kẹt lâu hơn." Tiếng phong linh ngân vang xoa dịu đôi tai khi hắn nuối tiếc rời khỏi nàng, lòng hân hoan trước ẩn ý trong lời nói của nàng. "Ta xin thề với danh nghĩa của một chiến binh."

.

.

.

拢扇 山河皆寂灭 风云聚散只刹那

(Lũng phiến, sơn hà giai tịch diệt. Phong vân tụ tản chỉ sát na.)

Gấp quạt, núi sông đều chỉ là đống hoang tàn. Gió mây cuốn đến trong chớp mắt.

Vương Diệu di chuyển một cách đĩnh đạc, đôi tay dứt khoát rải những lá bùa xuống mặt đất. Bên dưới hắn, tên yêu quái thân pháp cũng không tệ chút nào, y né tránh phù chú và những nhát kiếm của hắn một cách dễ dàng trong khi vẫn giữ nụ cười trên khuôn mặt đáng sợ. Cau mày, hắn phẩy tay, bạch phiến phát ra một cơn gió phá tan mọi vật cản trên đường đi.

Hắn mượn lực phi thân, thanh kiếm trên tay vạch những đường cong lạnh lẽo, cắt đứt tấm áo choàng của yêu quái.

"Tên ngốc". Tên yêu quái cau có, vận khí đánh bật lưỡi kiếm khỏi tay hắn. Y khẽ ra hiệu, ngay lập tức đám tiểu quỷ chạy đến vây quanh hắn, buộc hắn lùi lại. Vương Diệu không ngừng đọc thần chú, bạch phiến lia đến đâu, đám quỷ hồn tiêu phách tán đến đó.

拈诀 八方妖魔 满目 魑魅魍魉厮杀

(Niệm chú bát phương yêu ma, mãn mục si mị võng lượng tư sát.)

Niệm chú triệu gọi ma quỷ từ bốn phương tám hướng. Yêu ma quỷ quái tự tàn sát lẫn nhau.

Hắn triệu hồi quỷ hồn, những vệt âm khí nhợt nhạt đủ màu tương kích với ma pháp của yêu quái. Tiếng hét và kêu la ai oán như muốn xé rách màng nhĩ, hắn vẫn kiên cường ngưng thần quan sát. Trong khung cảnh hỗn loạn, hắn vội vàng tìm kiếm tên đầu mục.

Một cái bóng lao tới dưới chân hắn, trong chớp mắt Vương Diệu kịp tung linh phù. Nó rền rĩ và tan thành ngàn hạt bụi đen. Phất quạt, một cơn lốc ào đến cuốn bay lũ tiểu quỷ, hắn chạy xuống nền ruộng cằn cỗi, lần theo hướng mà lũ quỷ chạy đến.

Một tràng triệu hồi chú thoát ra khỏi miệng hắn, không ngừng tụ khí, dọn đường cho hắn tiến tới. Thuỵ Sư vồ vập, cắn xé những con quỷ không may mắn nằm trong tầm ngắm của nó trong khi Sơn thần nghiền nát chúng như thể dẫm lên những miếng đậu phụ, nhưng đối tượng mà hắn nhắm tới lại không có mặt trong đám hỗn loạn này.

Nhảy lên đống đổ nát, thân ảnh Vương Diệu lướt nhanh như chớp, xuyên qua tầng tầng lớp lớp quỷ binh, không chút nao núng khi đối diện với ma khí. Chiếc giày của hắn giẫm lên mũi đá nhọn chỉ bằng nửa bàn tay, nhưng không bị rách chút nào. Nhìn thấy tên yêu quái ngang ngược đứng trên đỉnh một ngọn núi đã sụp đổ, nét mặt hắn trong thoáng chốc ngưng trọng.

"Mau dừng tay!" – hắn hét lên, trong đôi mắt như đang có một ngọn lửa cháy lên hừng hực. Hộ thân trận tạo nên một quầng sáng hư ảo uốn lượn xung quanh hắn, nhìn từ xa không khác nào thiên sứ giáng trần. Tên yêu quái nhếch cười, đôi mắt đen chuyển sang màu huyết sẫm, và hắn không thể giấu cái chậc lưỡi chán ghét của mình khi đôi cánh đen nhô khỏi lưng y.

咒结

十万寒鸦也不过天狗幻化

(Chú kết. Thập vạn hàn nha giả bất quá thiên cẩu huyễn hoá.)

Kết ấn chú. Mười vạn con quạ hung dữ chẳng qua chỉ là phép thuật của Thiên cẩu.

Quỷ quyệt. Không phải ác độc, mà là quỷ quyệt.

Hắn nguyền rủa khi tên yêu quái có cánh bất chợt phẩy tay, một loạt kiếm khí lao vun vút về phía hắn. Hắn liên tục chuyển đổi tư thế trong không trung, vừa né đòn vừa niệm phép hô phong hoán vũ. Đột nhiên, hắn khuỵ ngã. Trên cánh tay, máu từ vết chém vẽ thành những vệt màu trông thật đáng sợ.

Vội nhìn lên, hắn tái mặt, hít một ngụm khí lạnh khi nhận ra chú pháp mà tên yêu quái đang lẩm bẩm. Vô số quạ đen phủ kín bầu trời, không một tia sáng nào có thể lọt qua. Những phiến lông sắc như kim tiễn thi nhau bắn xuống. Lũ quạ với cái mỏ cứng như sắt và móng vuốt tẩm độc không ngừng tấn công hắn. Chúng lao vào hộ thân trận, nhăm nhe phá vỡ tấm khiên duy nhất mà hắn còn duy trì được vào lúc này.

Vương Diệu có thể cảm thấy hộ thân trận đã có những vết nứt lớn. Chúng lan rộng từ đỉnh xuống tứ phía, báo hiệu sự sụp đổ không thể tránh khỏi. Hắn quyết định thay đổi chiến thuật.

Xông thẳng về phía yêu quái, hắn la lên câu thần chú mạnh nhất, không màng đến việc toàn bộ nội lực đều bị rút cạn. Lũ quạ bị đẩy lui đi, nhường cho hắn tầm nhìn rõ ràng.

Hắc mao tiếp tục rơi như mưa khi hắn chĩa đầu quạt thẳng vào mục tiêu của mình...

倾轧 血亦为剑何惧怕

(Khuynh yết, huyết diệc vi kiếm hà cụ phạ.)

Tiêu diệt, máu sẽ trở thành thanh kiếm cắt đứt sự sợ hãi của ta.

Và ngã, thân thể vô lực rơi xuống đống đất đá bên dưới. Bạch phiến tuột khỏi bàn tay hắn, hô hấp giờ cũng trở nên quá đỗi khó khăn. Hắn đã quá trễ.

Tầm nhìn của hắn chỉ còn là một bóng đen mờ mịt, hắn nghe thấy tiếng bước chân chậm rãi tiến về phía mình. Phổi của hắn bị xuyên thủng, lưng bị vô vàn mảnh vụn đâm vào, còn chân phải bị bẻ ngoặt như một con rối hỏng. Tay hắn run rẩy không ngừng, tuyệt vọng cố siết lá bùa cuối cùng giấu trong ống tay áo, máu nhuộm đỏ đất.

Tên yêu quái dừng lại trước mặt hắn, và hắn chớp mắt đau đớn khi nhìn thấy lưỡi kiếm trong tay y. Thanh kiếm của hắn.

Vậy ra, đây là cách mà hắn kết thúc cuộc đời mình.

Hắn gắng gượng nhấc tay lên, chỉ để rên rỉ đau đớn vì tên yêu quái dẫm một chân lên bụng mình. Lá bùa phất phơ chạm đất, một góc đã thấm đậm màu đỏ. Tầm nhìn của hắn càng mờ hơn nữa khi y nắm chặt chuôi kiếm, Vương Diệu chớp mắt chậm chạp, đấu tranh để giữ lại chút tỉnh táo cuối cùng.

Hắn không thể chết. Hắn đã lập lời hứa. Nàng sẽ không bao giờ tin tưởng hắn nữa.

Thanh kiếm rơi xuống, và hắn cảm thấy bóng tối đã nuốt trọn lấy mình.

.

.

.

Nàng đã rời đi để tìm hắn, nàng đã chứng kiến một cảnh tượng quá kinh khủng mà lẽ ra nàng phải ngăn chặn nó xảy ra. Nàng chỉ ước giá như có thể đến sớm hơn.

Mặt đất cằn cỗi, không một dấu vết của sinh vật, dù là của nhân giới hay ma giới, còn sót lại. Sự im lặng ngột ngạt và bầu không khí vẫn còn nguyên sát ý. Không có máu, không tro bụi, không có mảnh vải nào trên mặt đất, nhưng Liên không thể rũ bỏ cảm giác có điều gì đó không ổn đã xảy ra.

Đi qua đống đổ nát, nàng sững người khi nhận ra các mảnh bùa rách trên mặt đất. Guồng chân chạy, nàng lao qua những dãy đá nhấp nhô, lách mình qua các khe đá hẹp, y phục tung bay như cánh chim trời.

Càng đi, nàng càng tìm được thêm những mảnh bùa rải rác. Linh phù và linh thuỷ bình nằm chỏng chơ trên nền đất bụi bặm, và nàng không thể ngăn thanh âm kinh hoàng thoát ra từ cổ họng khi nhìn thấy cây bạch phiến quen thuộc đã từng đẹp đẽ và tràn đầy sức mạnh, giờ gẫy nát và vấy bẩn bùn nâu.

Như thể hôn mê, nàng cứng ngắc quay đầu lại. Đôi mắt ngưng lại trên thân thể bất động trên mặt đất, ngay lập tức những ngón tay của nàng siết chặt đến trắng bệch. Chậm rãi nhích từng bước, nàng tiến đến gần thân thể kia, bóng nàng đổ dài một cách thê lương lên nam nhân mà nàng biết rõ hơn ai hết và cũng quan tâm nhiều hơn bất cứ ai.

"Huynh luôn luôn là một rắc rối. Nhưng ngay cả muội cũng không dám nghĩ tới điều này." – nàng rút thanh kiếm ra khỏi lồng ngực đã thôi phập phồng thở, trước khi khuỵ gối quỳ xuống cạnh cơ thể đóng băng của hắn. Bàn tay nàng nắm lấy bàn tay trái của hắn, không quan tâm đến vết máu vương trên y phục và trên tay mình.

Tay hắn thật lạnh, rất rất lạnh, chi chít vết cắt sâu, máu khô đọng thành dòng. Quần áo của hắn, vốn dĩ lúc nào cũng sạch sẽ và gọn gàng, giờ rách nát và thấm ướt máu. Đôi mắt màu mật ong tràn đầy sinh khí chỉ còn lại cái nhìn vô hồn. Nhìn hắn lúc này, Liên rất muốn hét lên cho thoả cơn thịnh nộ, giận dữ, bất lực.

"Diệu huynh..." – ghì chặt lòng bàn tay hắn trước ngực, nàng mặc cho nước mắt tuôn rơi – "Trong số tất cả những lời hứa để phá vỡ, tại sao huynh lại chọn điều này? Huynh có biết," – nàng ghì chặt hơn, cho đến khi áp lực chạm mức không thể chịu nổi – "huynh đã đem đến bao nhiêu rắc rối cho muội lúc này không? Muội phải hoàn thành công việc của huynh, huynh có biết không? Có lẽ nếu muội ghì mạnh thêm, cơn đau ở đây sẽ không còn nữa."

Đồng tử màu hổ phách ngập trong đau khổ và mất mát khi nàng nhìn chằm chằm vào khuôn mặt đẫm máu của tình nhân quá cố. "Tên ngốc Vương Diệu, muội đau lắm. Muội thấy rất đau."

.

.

.

"Ta đã tìm thấy ngươi rồi."

Tên yêu quái thờ ơ nhìn vào vu nữ đứng đầu thần điện, đôi mắt loé lên những tia chết chóc. Trong bóng tối của màn đêm, đôi cánh trên lưng y càng rõ rệt hơn so với trước, và nàng nhận thấy khuôn mặt của y biến dạng như một loài chim ăn thịt.

"Vu nữ." – y uể oải nói – "Con người tôn kính, mạnh mẽ nhất vùng đất này. Ngươi có nghĩ rằng mình có thể đánh bại ta?"

Không bận tâm đến lời nói của y, nàng thủ thế, khép chặt hai mắt. Linh khí trong cơ thể ngưng đọng, thoát ra mặt đất tạo thành những vệt sáng uốn lượn đan xen. Không lâu sau, một pháp trận vẽ từ linh khí của nàng được hoàn thiện.

Một tiếng gầm bị cắt đứt đột ngột vang lên phía sau nàng, Liên mở mắt, thản nhiên nhìn con quỷ bị tiêu diệt bởi ô pháp trận hình ngũ giác.

起舞

临月舒霓裳 指点星斗步飞踏

(Khởi vũ.

Lâm nguyệt thư nghê thường chỉ điểm tinh đẩu bộ phi đạp.)

Điệu múa đầu tiên

Bên cạnh mặt trăng, tay áo cuồn cuộn bay. Ngón tay chạm tới sao trời, những bước đi lấp lánh trên vòm không.

Liên bắt đầu nhảy múa.

Vừa thì thầm niệm chú vừa vận lực tụ tập linh khí từ mặt đất, nàng phát ra vô số luồng phép thuật tiêu diệt lũ quỷ đói đang đau đớn gào thét. Tà váy xoay tròn như mộng ảo, nàng đưa hai bàn tay lên trời, đôi chân trần lướt trên mặt đất một cách duyên dáng. Những ngón tay vẽ vào không khí những đường cong huyễn hoặc, từng động tác uyển chuyển như nước chảy mây bay.

Thiên thạch rơi rớt từ pháp trận thứ hai trên không trung, nhằm thẳng vào những con quỷ đang hỗn loạn chạy trốn. Né tránh những móng vuốt và vũ khí, hai bàn tay nàng thoăn thoắt kết ấn. Trong giây lát, nàng ngửa người ra sau, thành công tránh được mũi tên bay sượt qua chân.

Không rời mắt khỏi tên yêu quái, nàng lập ấn triệu hồi hai trong tứ thần, Thanh Long và Huyền Vũ. Thuỷ thần trấn giữ phương đông và phong thần trấn giữ phương bắc, hai linh thú xuất hiện càn quét toàn bộ chiến trường.

再舞 众鬼退避 雷霆 一念神威叱咤

(Tái vũ, chúng quỷ thoái tị . Lôi đình. Nhất niệm thần uy sất trá.)

Điệu tiếp theo, ma quỷ thoái lui. Sấm rền. Một chữ thốt lên mang theo sức mạnh không gì cản nổi.

Chắp hai tay trước ngực như thể đang cầu nguyện, nàng hướng thẳng lên trời, miệng niệm chú với cùng một nhịp điệu. Một cơn đau bóp nghẹt trái tim nàng, bén ngọt như thể xé nát cơ thể nàng ra làm từng mảnh nhỏ.

Một cơn giông tố kéo đến. Những tia sét giáng xuống, phá hủy bất cứ thứ gì nó chạm đến. Đá vỡ vụn, cây cháy rụi, nước sùi bọt và bốc hơi nghi ngút, trong khi lũ quỷ bị đốt cháy thành hư không. Sấm ì ùng ngay sau đó, âm thanh gieo rắc nỗi sợ hãi cùng cực.

Rúm ró, run rẩy, đám quỷ gầm rít ầm ầm, không dám tấn công nhưng cũng không thể rời bỏ chủ nhân của mình. Nàng dường như cũng đã kiệt sức, tuy trên mặt vẫn thản nhiên nhưng hơi thở đã yếu dần. Một ngọn lửa màu đen phóng như chớp về phía nàng, loé xanh sẫm khi được chiếu sáng bởi những tia sét.

Nhảy khỏi đường đi của nó, nàng hét lên khi ngọn lửa – hay chính xác hơn, một lưỡi kiếm – để lại một vết thương sâu trên mạn sườn bên trái. Ngay tại vị trí mà nàng đứng lúc trước, y gầm gừ với ác ý, mọi sự nhẫn nại giờ không còn. Y chĩa kiếm thẳng về phía nàng, nhưng nàng chẳng có vẻ gì là tránh né. Thay vào đó, nàng hướng mu bàn tay ra ngoài, và thốt ra duy chỉ một chữ.

Và thở ra.

Một luồng sáng quét qua toàn bộ rào chắn và chiến trường xung quanh. Ánh sáng tinh khiết thần thánh. Lũ quỷ sợ hãi bị lóa mắt, tan thành những làn khói đen mảnh. Những tên khác ở quá xa cũng không thoát được trận mưa sao băng và sấm sét. Liên có thể nghe thấy tên yêu quái thét lên trong đau đớn và tiếng kim loại rơi trên mặt đất.

Ánh sáng mờ dần, và cùng với nó là hai linh thú nàng triệu hồi. Sấm chớp và thiên thạch.

终舞 谁拭我眼角契结与我天下

(Chung vũ. Thuỳ thức ngã nhãn giác khiết kết dữ ngã thiên hạ.)

Điệu cuối. Ai sẽ lau đi những giọt nước mắt của ta và hứa ở bên ta suốt cuộc đời này.

Đôi cánh của yêu quái đã cháy rụi, lộ ra đầu xương trắng hếu. Huyết nhãn nheo lại vì đau đớn, chỉ một cử động nhỏ cũng khiến y cảm thấy như rụng rời tứ chi. Đám quỷ, hay tàn quân còn lại của chúng, liếc nhìn tên đầu mục đã bị đánh bại rồi tháo chạy. Nhưng cũng chẳng được bao xa, pháp trận mà nàng tạo nên đã thiêu chúng thành tro bụi, không sót dù chỉ một con.

Tên yêu quái quay lại và loạng choạng đứng dậy ngay khi nhìn thấy nàng, đôi mắt điên cuồng tìm đường thoát thân. Không màng đến vết thương trên tay, Liên lẩm bẩm một câu thần chú, chân quét thành một vòng cung rộng. Một dãy rào chắn vây xung quanh y, kẻ chỉ biết điên cuồng tìm cách phá vỡ nó.

Bất chấp tất cả, nàng dùng hết sức lực tụ hội thần lực từ các vì tinh tú và năng lượng tự nhiên từ địa cầu. Dùng cơ thể mình như một chiếc bình chứa linh lực, nàng triệu gọi linh hồn của các vị thần, những nhân vật duy nhất có khả năng chế ngự tên yêu quái tàn ác của ma giới.

Điều này dành cho Vương Diệu.

Đôi mắt nàng chợt loé sáng, và nàng không nhớ được chuyện gì tiếp theo.

.

.

.

Điều tiếp theo nàng nhận thức được khi mở mắt ra là cái lạnh tê tái và cơn đau bên mạn sườn. Nằm dưới ánh trăng mờ mịt, nàng cảm thấy mệt mỏi, vô cùng mệt mỏi. Pháp chú của nàng đã hết linh nghiệm, dấu vết cuối cùng của sức mạnh và năng lượng cũng đã biến mất. Nàng rất muốn băng bó vết thương ở bụng, nhưng dù có vậy thì nàng cũng biết giờ quá muộn rồi.

Lục phủ ngũ tạng của nàng đã tổn thương nặng nề.

Trên nền đất gồ ghề lạnh căm, nàng nhìn lên mặt trăng, lần đầu tiên sau một thời gian dài trong lòng mới cảm thấy hoàn toàn thanh tịnh. Kỳ lạ thay, nàng không sợ chết. Có lẽ thường xuyên triệu gọi những linh hồn đã khiến nàng quen với khái niệm về thế giới bên kia và thế giới tâm linh.

Cơn đau ở mạn sườn tê liệt như có ngàn mũi kim châm, và nàng càng lúc càng khó tỉnh táo để biết mình đang ở chốn nào. Có lẽ chết theo cách này là điều đã định sẵn dành cho nàng; nàng là người mạnh nhất, và kẻ mạnh nhất luôn luôn hi sinh trước trong trận chiến. Nó thật hợp lý. Nàng đã ngăn chặn được ác quỷ, và hòa bình sẽ được đảm bảo ít nhất một thế kỷ nữa. Nàng đã hoàn thành mục đích của mình, và Vương Diệu...

"Diệu huynh...," – nàng thì thào với chính mình – "Ta sẽ sớm gặp lại huynh." Suy nghĩ ấy an ủi nàng, và nàng gắng gượng ngồi dậy một lần nữa để ngắm nhìn những vì tinh tú xa xôi. Việc hít thở bắt đầu trở nên đau đớn, nàng gập người ho, cơ thể yếu ớt run rẩy dù chỉ khẽ chuyển động.

Đã đến lúc rồi.

Liên mỉm cười bình thản khi sự sống rời bỏ cơ thể của mình. Nàng không để ý đến mặt đất thấm ướt máu, không để ý tới khung cảnh đổ nát xung quanh. Nàng không nghĩ đến trách nhiệm của đệ nhất vu nữ, cũng không phải sức mạnh thần thánh của mình. Suy nghĩ cuối cùng của nàng chỉ là bản thân và riêng mình mà thôi.

Và nàng nghĩ về nam nhân có đôi mắt màu mật ong khiến trái tim nàng thổn thức.

天下 难抵这半世韶华

(Thiên hạ nan chỉ giá bán thế thiều hoa.)

Thiên hạ này không thể thay thế nửa quãng đời tươi đẹp ta có người.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top