Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Oneshot

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


"Giá như tôi cũng có thể rời xa chị dễ dàng như vậy."

"Rốt cuộc là vì tôi không thể..."

"...hay là vì tôi không muốn?"


————————
1971

- Đưa tay cô cao lên một chút.

- Thế này?

- Phải, giờ thì làm lại từ đầu nào.

Natalya quay về chỗ cũ, cô hít một hơi sâu. Tiếng nhạc rộn rã lại vang lên từ chiếc máy phát cũ kĩ. Người con gái Đông Âu khoác lên mình bộ váy truyền thống màu đỏ và trắng, đầu đội vòng hoa có ruy băng. Không nơi nào trên người cô gái là không xinh đẹp đến mê lòng. Cô nhảy múa uyển chuyển theo giai điệu đầy tình ý như một bông bồ công anh trắng muốt, mỏng manh, tự do tự tại. Đáng tiếc, Natalya chưa từng giống như vẻ bề ngoài của mình.

"Trong số chúng tôi, có lẽ cô là người coi khinh cái gọi là tự do tự tại nhất. Chúng ta thật không giống nhau chút nào."

Liên nghĩ thầm trong đầu, và một phần trong cô suýt chút nữa đã nói ra thành tiếng. Cô sờ sờ môi mình, mỉm cười trìu mến. Trước mắt cô hẳn là khung cảnh đẹp đẽ nhất cô từng thấy trong hơn một năm nay. Nó đã lặp đi lặp lại mỗi đêm, tại đây, như một qui luật không gì có thể xáo trộn. Cô không phiền, ngược lại thì cô khá thích thú. Để bản thân chìm vào điệu nhạc này một lúc cũng không phải một ý tồi. Rất xứng đáng để cô bỏ ra một đêm. Rất xứng đáng để cô bỏ ra nhiều đêm.

Theo chân lối nhạc dịu dần, động tác của cô gái càng chậm rãi. Cô xoay người điệu nghệ rồi dừng hẳn lại. Natalya thở hắt ra, cô ngẩng mặt lên nhìn người trước mặt, thái độ dương dương tự đắc ẩn hiện trong lời vấn:

- Thế nào?

- Kết màn đẹp lắm.

Gật gù, Liên mạnh dạn vỗ tay cho phần trình diễn hút hồn kia. Cô không ngại khen ngợi người khác, với Natalya lại càng không. Thấy vậy, Natalya cuối cùng cũng buông lỏng thân mình, cô ngồi phịch xuống. Cô nàng biết mình đã làm tốt, nhưng nghĩ đến việc phải làm y hệt trước mặt anh trai mình, cô không khỏi hồi hộp. Liên nhìn thấu tâm tư của người con gái, cô đưa tay vén tóc mai người, ân cần như chạm vào một dải lụa quý.

- Không phải lo. Chỉ cần cô phát huy, anh trai cô nhất định sẽ xiêu lòng cho xem. Ai có thể tranh với cô nữa?

- Xem chị kìa, không cần phải nịnh.

Nhìn Liên cười cười, Natalya cũng nhẹ nhõm đi phần nào. Cô đến bên cạnh Liên, tựa đầu vào vai cô gái, miệng lẩm bẩm thứ gì đó. Người phụ nữ Châu Á cứ để như vậy, họ đã luôn như vậy. Hương thơm dễ chịu trên tóc người kia làm cho Natalya chỉ muốn gục xuống mà ngủ. Cô ước mình có thể làm như vậy. "Tôi tự hỏi liệu cô làm thế với anh trai mình không?" Trong biển suy nghĩ mêng mông, một ý nghĩ ngoi lên khiến Liên không kìm được lòng mình mà hỏi.

- Nhưng Natalya, cô có từng nghĩ, trên đời này đâu phải chỉ Ivan mới đối tốt với cô?

Từng từ từng chữ lọt vào tai khiến Natalya tỉnh hẳn, cô nhìn người phụ nữ. Cô không giận, cũng không thấy phiền, cô chỉ thấy mệt mỏi mà thôi.

- Tôi chỉ cần anh trai, còn lại sao cũng được.

Dứt lời, cô nàng đứng hẳn dậy. Vì cô không thấy mơ màng nữa, cũng không có hứng tán chuyện, và sẽ thật tệ nếu ai đó bắt gặp họ như thế này, giữa khuya, với Natalya trong bộ váy sặc sỡ nổi bần bật. Còn Liên, cô khựng lại vài giây, mắt trân trân nhìn người con gái lùi khỏi mình vài bước. Có phải cô đã làm Natalya khó chịu rồi? Nhưng trông cô ta vẫn tỉnh bơ kia mà?

- Cũng muộn rồi, chị cố gắng ngủ sớm một chút.

Cô gái Đông Âu lật đật đi ra ngoài, để lại Liên một mình trong gian phòng le lói ánh đèn. Sao cô còn muốn lưu lại đó chứ? Cô sẽ lại đến vào đêm sau kia mà. Giống như cô đã làm suốt 1 năm nay vậy.

"Sau cùng thì tất cả cũng chỉ vì một mục đích."

"Vì anh trai."

"Và chỉ anh thôi."

————————

    Ánh ban mai xuyên qua lớp rèm mỏng, rọi đến con người đang yên vị trong gian phòng. Liên cẩn thận chải mái tóc đen nhánh, đầu không ngừng nghĩ về chuyện tối qua. Như bao lần khác, Natalya lại đến chỗ cô. Họ đã có một thoả thuận, rằng Liên sẽ giúp cô nàng người Belarus hoàn thiện màn nhảy múa của mình, đổi lại, cô sẽ được trở về Việt Nam sớm hơn dự kiến. Natalya chưa từng nói thêm gì về điệu múa ấy, nhưng cô chắc mẩm nó được dành cho tiệc sinh nhật của Ivan. Có lẽ đó là lý do Natalya chọn cô, Katyusha không phải là người giỏi giữ bí mật. Nghe qua thì đó là một cuộc trao đổi đôi bên cùng có lợi, nhưng Liên mong chờ hơn thế. Sự có mặt của Natalya mỗi đêm như một ánh sáng le lói đưa cô ra khỏi mọi phiền não của cuộc chiến này. Chỉ một chút thôi, rồi cô sẽ quay trở lại với công việc thường ngày của mình. Đêm qua lại hơi khác.

"Em đến và đi thật nhẹ nhàng."

"Giống như hạt bồ công anh không chút gánh nặng."

"Nhưng tôi biết em cũng có gánh nặng của riêng mình."

Cô chưa từng bất mãn về bản thân đến vậy. Sao cô có thể cứ thế nói ra những gì trong đầu? "Ngu ngốc, quá ngu ngốc." Giá như ký ức về đêm hôm qua sẽ tan dần theo giấc ngủ của Natalya, kể cả câu hỏi vô ý không nên xuất hiện kia. Cô không thể hiểu Natalya, cũng không hiểu nổi bản thân mình. Từ bao giờ cô đã quan tâm đến những chuyện vặt vãnh không vạ đến mình? Cô chưa từng như thế này. Cô không nên như thế này.

Đêm nay, Natalya lại tới. Nhưng cô nàng phải chờ mất một lúc bởi Liên còn bận bịu đi công chuyện gì đó với Carlos. Người con gái Đông Âu cũng không muốn ngồi không, cô nhìn qua chiếc bàn gỗ của chủ nhân căn phòng. Giấy tờ ngổn ngang, bút viết đã gần hết mực. Liên ít khi để cho góc làm việc của mình bừa bộn đến vậy, cô phải giúp một tay mới được.

- Báo cáo kết quả thu hoạch, Hỗ trợ xây dựng công trình thuỷ điện, và... Cái gì đây?

Dưới đống tài liệu vương vãi là một bức ảnh đen trắng được đóng khung cẩn thận. Natalya nhặt nó lên, là một cô gái châu Á. Cô ta ôm một bó hoa và cười mỉm rạng rỡ. Nheo mắt, mảnh trí nhớ rời rạc rõ ràng hơn trong đầu cô gái. Cô biết người này. Đây là hiện thân Đài Loan- người học trò cũ luôn khiến Vương Diệu buồn lòng. Cô từng nghe về Đài Loan nhưng không biết rằng Liên có quen cô nàng. Nhưng cũng đâu có gì lạ kia chứ? Họ ở rất gần nhau kia mà. Natalya không muốn nghĩ nhiều, cô đặt tấm ảnh gọn gàng ở một góc khuất sáng. Thật kỳ lạ, Liên có thói quen chỉ treo ảnh trên tường. Trong căn phòng này đâu đâu cũng có những bước ảnh của Liên chụp cùng các lãnh đạo thân thích hay các hiện thân dưới trướng. Vậy tại sao? Tại sao chỉ có ảnh của cô gái người Đài này là được đặt riêng rẽ một chỗ chứ? Không hợp lý chút nào.

Đúng lúc này, cánh cửa phòng bị bật tung ra. Liên lảo đảo bước vào. Nhìn thấy Natalya, cô cũng không bất ngờ, cô đã đoán trước từ khi nhìn thấy đèn phòng được bật sẵn qua ô cửa sổ.
Natalya nhìn người phụ nữ, mặt cô hơi đỏ, phần tóc được buộc đã tuột ra phân nửa, tay chân loạng choạng trông rất buồn cười.

- Chị uống rượu đấy à?

Natalya không nhịn được mà chắc lằng. Nếu cô sớm biết Liên sẽ trở về với bộ dạng này, cô nhất định sẽ giữ Liên lại cả buổi.

- Lúc Carlos về vẫn còn sớm, tôi đi uống chút. Quên mất vụ của cô.

Cô nàng Châu Âu gật gù, hai tay đỡ Liên ngồi xuống. Cô không chắc hai người họ có thể tiếp tục luyện tập trong hoàn cảnh này. Nhưng sinh nhật của Ivan đã rất gần rồi, và cô vẫn chưa tự tin lắm. Như nhìn ra nỗi lòng của người đối diện, Liên mở lời:

- Không sao, chúng ta vẫn sẽ tiếp tục.

Dứt lời, Liên đưa tay chạm đến chiếc máy phát cổ lỗ sĩ thân quen. Natalya cũng không lề mề, cô thay bộ lễ phục rồi vào vị trí cũ.

    Tiếng nhạc vui tai lại cất lên. Như mọi lần, Natalya nhảy múa. Nhưng tâm trí cô nàng đang dâng lên một cảm xúc khác. Một thứ cảm xúc khó hiểu luôn làm cô bối rối khi ánh mắt hai người chạm nhau giữa điệu nhạc đầy màu sắc hân hoan. Thật là khốn khổ. Natalya không dám sai sót, cô càng chật vật với dòng suy nghĩ miên man đang bủa vây mình. Đưa tay, xoay người. Từng động tác đều duyên dáng như nước và thậm chí uyển chuyển hơn mọi ngày. Cô thấy mình cũng lâng lâng.

"Quái lạ."

Chẳng có một thứ rượu nào ở đây, nhưng mặt cô đã nóng lên rồi, có khi là hơn cả con người đang ngà ngà say kia. Chỉ đến khi đôi tay Liên chìa ra trước mặt, cô nàng mới lờ mờ nhận ra giai điệu êm ái kia đã kết thúc từ bao giờ. Natalya cầm tay Liên đứng lên theo phản xạ, để rồi ngượng ngùng vội rút tay mình lại. Cô không biết nên nói gì, cô không dám ngẩng lên kẻo phải gặp lại đôi mắt mênh mông của người phụ nữ.

- Có phải tôi múa rất tệ không?

Natalya buột miệng, cô biết mình đã bị xao nhãng.

- Đẹp lắm.

Liên đưa tay chạm vào chiếc vòng hoa sặc sỡ, di ngón tay đến vành tai thiếu nữ, chạm nhẹ vào chiếc khuyên bạc của cô nàng.

- Bảo sao Ivan và Katyusha lại thương cô đến vậy. Cơ mà họ cũng sẽ không trụng nước sôi tôi đâu nhỉ?

Lời tình tứ thốt ra từ miệng người trước mặt khiến Natalya chết sững tại chỗ. Đây... chắc là do rượu đúng không?

- Tôi cũng là một người tử tế kia mà.

Liên nở một nụ cười hơi... đểu cáng. Bất ngờ, cô búng vào chiếc khuyên tai của Natalya, làm cho cô gái Châu Âu giật thót mình. Thấy vậy, Liên bật cười khanh khách, cô ngã ngửa ra sau giường, đuôi tóc bị tuột dây xoã hẳn ra. Natalya vừa tức, vừa buồn cười, vừa xấu hổ. Cô rướn người về phía Liên làm bộ đe dọa, lại quên mất họ hiện đang ở đâu. Sau một tràng khúc khích, cô nàng người Việt he hé mở mắt, nhìn thẳng vào người phía trên, khoảng cách giữa hai người chỉ vỏn vẹn hai đốt ngón tay.

- Chị rất biết cách trêu tức tôi đấy, đồ say xỉn chết giẫm.

Ma xui quỷ khiến thế nào, Natalya cúi đầu xuống. Liên cứ để như vậy, cô mím môi mình, nhắm mắt mặc kệ Natalya tuỳ ý hành xử. Họ sờ tóc nhau, hôn lấy nhau, môi chạm môi, nhưng chỉ có vậy. Qua một lúc, cảm nhận được hơi ấm mềm mại rời xa, Liên mới mở mắt.

- Cô về được không? Tôi hơi buồn ngủ.

Natalya không đáp, chỉ ngồi dậy, thu dọn đồ đạc của mình. Giống như người vừa chợt tỉnh mộng, tâm trí cô không có lấy một chút minh mẫn. Trước khi ra về, cô ngoái đầu lại nhìn về phía bàn làm việc. Bức ảnh đó giống như đang cười cợt cô, cô cảm thấy nó, kể cả trong bóng tối.

"Mày đã làm gì thế này?"

Natalya cất gót rời khỏi đó mà không lưỡng lự.

—————————

- Ý tôi là, tôi có thể tự mình luyện tập cho tới sinh nhật của anh trai. Cảm ơn chị suốt thời gian qua.

Trong căn phòng họp chỉ có Liên và Natalya, những người kia đã về từ sớm. Về Liên, cô hơi bất ngờ, dường như chẳng nhớ gì về chuyện đêm qua.

- Kể cả buổi tổng duyệt ư? Dù sao chúng ta đã mất một buổi tập vào đêm hôm trước.

"Buổi tập vào đêm hôm trước." Những chữ này càng xoáy sâu vào lòng dạ của Natalya. Thôi thì, ít nhất là Liên đã quên sạch mọi thứ. Cô vừa thở phào nhẹ nhõm, vừa thất vọng và mất mát. Thực tình, cô không muốn bản thân là người duy nhất phải nghĩ ngợi và trằn trọc về một kỉ niệm chung của họ. Đúng, cô đã chủ động. Nhưng vậy thì sao? Liên không buồn ngăn cô lại. Họ đã chẳng còn tỉnh táo và thậm chí Liên đã sớm bị rượu làm cho mụ mị.

"Thật không công bằng."

Natalya chống chế qua loa rồi quay về nhà công vụ của mình. Thật phiền phức, cô không chỉ phải tập múa một mình, cô sẽ còn phải tránh mặt người phụ nữ đó một thời gian đây.

—————————

   Một đêm, hai đêm, không biết bao đêm cứ thế trôi qua. Đêm nay là một đêm đặc biệt- đêm sinh nhật của Ivan, cũng là ngày Liên phải về nước. Natalya đi song song chị gái mình, nghe cô chị than thở tiếc nuối khi người đồng chí Việt Nam đã bỏ lỡ bữa tiệc đêm nay.

- Thật là... chị đã mong chúng ta sẽ có thể tập trung đông đủ một lần. Ivan đã rất mong chờ kia mà.

Natalya vẫn còn đang mông lung với suy nghĩ riêng mình. Cô nghía qua nhà của Liên. Nơi đây đã "chết" quá nửa sau khi cô ấy dọn đi. Trống trải, tối tăm, y hệt trước đây.

"Liên, chị cứ vậy mà đi. Thật là dễ dàng."

Điệu múa đêm ấy của Natalya chẳng thoả được những kì vọng lẫn băn khoăn suốt ngần ấy thời gian. Khi những người khác đã về, cô mới bước vào từ cửa chính, với bộ lễ phục xinh đẹp và tinh xảo. Cô múa, như một con búp bê được lên dây cót, giống như bản nhạc vô hồn đang nhấn chìm trái tim cô. Sau cùng, nó cũng chỉ là thứ được phát đi phát lại mà thôi, không thể so được với tất cả của những đêm ấy. Trong một khoảnh khắc, tràng pháo tay của hai người anh chị kéo cô gái trở về với thực tại. Cô rất muốn mỉm cười rồi sà vào lòng anh trai, nhưng giờ cô không thể.

- Em muốn về sớm một chút.

"Chỉ có vậy ư?"

"Natalya, mày thật đáng cười."

Sự hài lòng của Ivan và Katyusha cũng không khiến cô nhẹ nhõm. Cô biết mình sẽ chẳng bao giờ quay về như trước được nữa. "Còn Liên thì sao?" Natalya tự hỏi? Liệu chị ta sẽ đang tay trong tay nhảy múa với cô em người Đài Loan kia, hay họ sẽ âu yếm quây quần như cô và chị đã từng? Ai mà biết được? Có khi họ đã làm như vậy từ trước kia rồi.

   Rảo bước trên cung đường quen thuộc, cô ghé vào căn nhà nhỏ đang bị bỏ trống. Liên đã mang đi tất cả, thành ra nó chỉ còn lại đồ nội thất và đèn đóm có sẵn.

"Kể cả bức ảnh của cô ấy."

Một phần trong Natalya mong rằng Liên sẽ quên béng bức ảnh ở đây, như cách cô ấy quên đi nụ hôn giữa hai người. Nhưng mong ước mãi là mong ước. Tắt đèn, vòng hoa váy vóc đều làm cô thấy thảm thương. Hóa ra si mê những gì không thể với tới có thể khiến người ta kiệt sức tới vậy. Cô lại lần nữa ngờ ngệch mà vướng vào nó.

"Giá như tôi cũng có thể rời xa chị dễ dàng như vậy."

"Rốt cuộc là vì tôi không thể..."

"...hay là vì tôi không muốn?"

END

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top