Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

5555

NẮM TAY NHAU ĐI GIỮA NHÂN GIAN

Author: tiểu ân ân
Disclaimer: Các nhân vật thuộc về JKW và vài nhân vật của tác giả
Rating: 18 +; soft yaoi
Pairings: Harry/Draco | James/Lucifer/Anglina
Category: [ Sex|Violence|Pink|Happy ending]
Summary: phần 2 của ‘nắm tay em đi đến tận cùng thế giới’
 bản thân ân ân thấy p2 này dỡ tệ, đúng là k nên làm p2 mà =.= nhưng mờ ý tưởng trong đầu mà k viết ra dễ điên lắm, cho nên ” cố đấm ăn xôi thui” nhưng dù sao mình viết p2 này có mục đích cho 2 ng happy forever luôn, k có như p1 . mà nhắc trc là p2 này ngược vô cùng vì tâm trạng ân đang bị rối loạn  he he nhưng mà HE là HE hihi. k nhẫn tâm chia rẽ 2 ng đâu.

‘Harry’

Cậu yếu ớt gọi, ánh mắt vô vọng nhìn về con đường hoang vắng trước mặt, những gì còn lại của phố Wall nổi tiếng một thời. Cơn mưa vô tình trút xuống mang theo vẻ thê lương. Cậu đưa tay quẹt lên đôi mắt xám, không biết rằng nước mắt hay những giọt mưa. Tay còn lại cậu nắm chặc lấy con gấu bông yêu thích của mình, kéo lê nó theo.

Từng cơn gió lạnh buốt như muốn cuốn đi cơ thể ốm yếu của cậu. Môi cậu không ngừng mấp mấy.

‘Harry’

Những đoạn tường mục đột ngột rơi xuống, đẩy cậu ngã. Cậu ôm vết thương, run rẩy dưới cơn mưa. Cậu khó khăn đứng lên, cánh tay đầy máu ôm lấy con gấu bông ướt đẫm của mình vào lòng.

‘Harry….. về….. nhớ’

Những từ rời rạc chẳng ý nghĩ kia, đã từng có một người luôn vui mừng mà đón nhận chúng, luôn hiểu chúng một cách kỳ lạ. Đã từng luôn hi vọng cậu có thể nói nhiều hơn, câu nói có thể dài hơn, đã từng.

Tia sét xé toạt bầu trời, cậu sợ hãi, ôm chặc con gấu bông hơn, cô đơn. Trước mắt mờ mịt, cậu cố nhìn về phía trước dưới màn mưa dày đặc. Tìm kiếm một hình bóng, cậu đưa tay ra như níu giữ một cái gì đó, nhưng tất cả, chỉ còn lại quá khứ.

‘Harry’

———————- ——————–

‘Harry’ Một giọng nói ngọt ngào gọi hắn. Hắn rời mắt khỏi khung cảnh mưa bão sau cửa sổ. Quay lại nhìn người phụ nữ vừa gọi tên mình.

Người phụ nữ tóc đỏ cười hạnh phúc với hắn đặt một tách cafe lên bàn làm việc.

‘Hôm nay thời tiết không tốt, anh cẩn thận kẻo cảm lạnh’

Cô chỉnh lại khăn choàng trên cổ hắn, hắn ôm vợ mình vào lòng, đặt lên má cô ta một nụ hôn.

‘James về chưa em?’ Hắn thì thầm vào tai cô.

Cô chưa kịp trả lời thì cửa phòng bật mở. Một cậu bé trạc 13, 14 tuổi. Đôi mắt xanh biết, đặt biệt là mái tóc rối lúc nào cũng không vào nép được bước vào.

‘Cha, mẹ. Con về rồi’

Ginny đến ôm lấy cậu con trai của mình. Cô không hạnh phúc gì bằng có được nó. Nó giống chồng cô, Harry Potter đến không ngờ, chỉ thiếu mỗi vết sẹo hình tia chớp trên trán. Hắn cũng xoa đầu cậu con trai của mình.

‘Con đến nhà cậu Ron ngoan chứ?’

‘Vâng ạ’ Nó lanh lợi gật đầu.

“Mình dùng cơm thôi, thức ăn đã sẳn sàngrồi’ Ginny nói.

Hắn ôm lấy eo cô và cùng vợ con bước vào căn bếp ấm cúng. Bên ngoài, trời không ngừng gào thét qua những đợt sét như muốn xé nát cả chân trời.

———————- ——————

Cậu cứ bước về phía trước, dù cơ thể trĩu nặng và vết thương ngày một đau rát hơn.

‘Harry’

Đôi môi tím tái vì lạnh và mất máu không ngừng gọi tên hắn.

Con đường vắng tanh, như thế giới chỉ còn lại mình cậu. Hiện tại là thời đại trỗi dậy của quỷ dữ, đâu đâu chúng cũng có thể hiện diện và tấn công con người lẫn phù thủy. Còn ai dám liều mình đi giữa đêm đen như thế này? Cậu cứ đi mãi, bản thân cũng chẳng biết mình đi đến đâu. Cứ chìm dần vào bóng tối.

Một lúc sau, Có một cậu bé trạc 11, 12 tuổi. Mái tóc bạch kim tuyệt đẹp bệch cả lên trán vì mưa, làn da trắng nhợt như tái hơn vì lạnh. Đôi mắt xám bổng sáng lên khi trông thấy cậu đang đi phía trước, cậu ta vội vàng chạy đến níu lấy tay cậu.

‘Anh hai, sao anh lại chạy ra đây, nguy hiểm lắm, chúng có thể xuất hiện bất cứ lúc nào’
Cậu ta lo sợ cố kéo cậu quay lại.

‘Harry, anh muốn … Harry’ Cậu nhìn về phía cậu ta nói.

‘Anh hai, về thôi’ Cậu ta nắm hai tay cậu và chợt hoảng hốt thốt lên khi phát hiện cánh tay đầy máu của cậu’ Anh hai, tay anh bị thương rồi’

‘Harry’ Nhưng cậu vẫn bướng bỉnh không chịu đi.

‘Anh hai’ Cậu ta thấy xót xa khi anh trai mình ra nhiều máu đến đỏ cả chiếc áo sơ mi mỏng manh.

‘Harry’

Mất hết kiên nhẫn cậu ta gào lên, át cả tiếng sấm.

‘Anh Harry không về nữa đâu’

Nhưng cậu ta chợt hối hận ngay lập tức khi thấy đôi mắt anh mình long lên, nó buồn đến mức có thể làm con người ta tuyệt vọng khi nhìn vào đôi mắt xám đó. Rồi cậu ta chua xót nhìn cậu khóc, và cậu ta cũng khóc.

‘Anh hai….. em xin lỗi…. xin lỗi’

Cậu ta ôm lấy cậu, vỗ về.

‘Harry về…’ Cậu nói trong tiếng nấc.

‘Mình về thôi, anh hai’

Nhưng cậu chỉ khụy xuống, bất lực .

Cậu ta nhìn anh mình mà lòng đau như cắt, lúc đó có một cô gái cũng trạc tuổi cậu, cầm một cái ô màu hồng hớt hãi chạy đến. Đôi mắt đen của cô bé to tròn lém lĩnh. Mái tóc đen dài ướt đẫm vì nước mưa tạt vào.

‘Luc, nhanh lên, tớ thấy bọn chúng ở phía kia tòa nhà’ Cô bé chỉ về hướng bên phải con đường, cố lấy lại nhịp thở.

‘Anh hai, đi thôi, chúng đến rồi’

Nhưng cậu không phản ứng chỉ lầm bầm tên hắn. Thấy thế, cô bé nhanh nhẹn, nắm lấy tay cậu, hết sức dịu dàng nói.

‘Anh Draco, về thôi, nếu chúng bắt được, anh sẽ không thể gặp lại anh Harry nữa đâu’
Nghe vậy, cậu ngoan ngoãn đứng dậy.

‘Angel, cám ơn cậu’ Cậu ta nói rồi đỡ anh trai mình mà nhanh chóng cùng cô bạn thân, Angelina, bước nhanh về phía sau. Vội vả trong cơn mưa khi những tiếng rít và gầm gừ ngày một gần hơn.

——————- ——————-

‘Nhanh lên’ Con quỷ với đôi mắt đỏ rực ngự trị trên gương mặt quái dị cầm troi quất liên tục lên đoàn người trước mặt mình. Cậu bị hắn vụt lên lưng, loạng choạng ngã dúi dụi về phía trước làm đoàn nô lệ bị khựng lại. Con quỷ tức giận nắm lấy cậu rồi ném mạnh xuống nền đá.

‘Thằng khốn, không nhanh chân lên là tao giết’ Hắn gầm gừ bằng thứ tiếng người điếc tai khó nghe. Cậu sợ hãi, xiêu vẹo đứng dậy rồi theo hàng lúc nãy đi tiếp.

Khi đoàn người đi đến một thung lũng. Thì hòa vào các đoàn nô lệ khác, Một nhóm các quái vật lẫn quỷ dữ to lớn và hung hãn, dẫn họ đi sâu vào thung lũng. Rồi để họ lại với hàng đống đá và bắt đầu công việc khuân vác.

Cậu ngơ ngác chẳng biết làm gì, đành nhìn theo những người xung quanh và bắt chước làm giống họ nhưng cũng không được yên thân. Cậu cố gắng di chuyển một hòn đá, nhưng chưa được hai bước đã phải buông rơi nó vì quá nặng, đôi tay cậu rớm máu. Con quỷ canh chừng gần đó liền quất cho cậu mấy roi, da thịt cậu hiện lên những vết hằn đầy máu, nổi hẳn trên làm da trắng mịn. Cậu đau đến không gượm dậy nỗi, mà vì thế càng bị đánh nhiều hơn.

Cho đến khi một người đàn ông tóc vàng cao lớn, dáng vẻ cơ bắp gần đó, chạy đến và đỡ cậu dậy, giúp cậu di chuyển hòn đá thì con quỷ thôi không đánh cậu nữa. Anh ta lắc đầu nhìn cậu ngán ngẩm nghĩ. Với dáng vẻ của cậu làm sao có thể làm công việc tay chân này. Nhìn đôi bàn tay mềm mại chẳng chút chai sần, nước da trắng và thân hình mỏng manh của cậu đủ biết cậu đã từng sống trong sung sướng, chắc do thiếu nô lệ nộp mà bị đưa đại vào đây cho đủ số. Anh cũng đã thấy nhiều trường hợp như thế, nhưng người như vậy chỉ sống được vài tuần rồi cũng bị đánh đến chết, hay lao lực mà chết.
Đến xế chiều, cậu và nhóm nô lệ được lùa vào một vách đá gần đó và phát thức ăn. Cậu cầm cái đĩa của mình rồi sợ hãi trốn vào một góc, thế nhưng khi vừa ngồi xuống thì một tên tóc xoăn dài quá vai với gương mặt hiểm ác cùng hai ba tên hung hăng khác đi đến chỗ cậu.

‘Thằng ngốc, mày chắc cũng ngu đến nổi không biết ăn đâu, đừng để phí phạm’ Hắn ngang nhiên giật đồ ăn trên đĩa của cậu, rồi một tên khác đạp cậu ngã xuống, làm cái đĩa trên tay rơi ra và đồ ăn còn sót lại văng tung tóe.

‘Đừng… mà’ Cậu cố gắng kháng cự. Nhưng ngay khi vừa mới ngồi dậy lại bị một tên khác đạp cậu bẹp dí dưới đất.

Bọn người kia cười ha hả rồi bỏ đi, mọi người điều chứng kiến nhưng chẳng ai lên tiếng, bản thân họ còn chưa lo nổi thân mình, chỉ giương mắt nhìn cậu không xúc cảm. Cậu đưa tay lên quệt nước mắt trên bộ mặt lấm lem của mình. Bụng cậu réo lên vì đói, cậu ôm bụng co người lại.

‘Harry… đói’ Cậu mím chặt môi, nhìn vào ít thức ăn nằm trên đất, đã mấy ngày rồi cậu không được ăn gì. Cậu đắng đo rồi cuối cùng bò về phía cái đĩa của mình, nhặt nó cùng một ít đồ ăn trên đất bỏ vào miệng.

‘Đừng có ăn, bẩn rồi’ Người đàn ông lúc nãy đến đỡ cậu dậy, gạt tay cậu ra khỏi thức ăn rơi vụng dưới đất.’Mày lấy của tao mà ăn đi’

Anh đưa thức ăn của mình cho cậu, rồi ngồi xuống bên cạnh. Cậu đưa đôi mắt xám ngây thơ nhìn anh một lúc dò xét rồi ngần ngại cầm lấy. Cậu không khách sáo mà chén sạch nó rồi đưa trả cái đĩa cho anh.

‘Cám … ơn, no..’

Anh xoa đầu cậu cười.’Mày thiệt là ngốc mà chẳng có biết cái gì cả’.Vì cậu nói không rành, lại ngờ nhệch nên những tên khác thừa cơ ức hiếp và ai cũng nói cậu là đồ ngốc cả, chính anh cũng thấy thế, nhưng anh không giống họ, có thể đi làm những việc tàn nhẫn với đồng loại của mình, hay lạnh lùng đưa mắt nhìn một người yếu thế bị hà hiếp.
‘Không ngốc’ Cậu cãi bướng lại bằng cái giọng rất dễ thương làm anh bật cười.
‘Phải rồi, mày không ngốc’

‘Mày tên Harry phải không?’ Anh hỏi khi thấy cậu luôn miệng gọi cái tên đó.

Cậu lắc đầu’ Harry …về’

Anh nhíu mày suy nghĩ những lời nói đứt quảng của cậu. Mười năm làm bác sỉ trong quân y giúp anh biết được hẳn cậu đang bị vẫn đề về thần kinh, có thể không phải là bệnh bẩm sinh, do khủng hoảng mà thôi, với lại trong cái thời đại bây giờ, con người ta không phát điên thì kể cũng lạ.

‘Mày tìm người tên Harry?

Cậu gật đầu.

‘Vậy mày tên là gì?’ Anh hỏi mà không chắc cậu có biết tên mình hay không, anh đưa chai nước lên uống một ngụm.

‘Draco’ Cậu nhìn anh và lặng mím môi lại.

‘Draco? Cái tên đẹp đó, nhưng tao thấy mày chẳng giống một con rồng tý nào. Cứ như một con thằng lằng vậy’ Anh cười khùng khục vì cái ý nghĩ đó. Nhưng mau chóng nhận ra ánh mắt xám của cậu nhìn chai nước của anh châm châm.

‘Mày khát nước?’

Cậu mừng rở gật đầu. Đón lấy chai nước và tu ừng ực.

’ Thiệt là hết chổ nói’ Anh lắc đầu’ Tao là Troy, mày cứ gọi tao như thế’

Cậu lại gật đầu ngoan ngoãn nhìn anh. Rồi đưa chai nước lại, tròn xoe mắt nói ‘ nữa’
‘Shit’ anh chửi rủa rồi ngồi dậy, túm lấy chai nước của thằng bạn thân gần bên đó đưa cho cậu. Anh chàng kia vội vả giật lại nhưng Troy hất tay bạn mình ra’ Cho tao mượn đi, lát tao hứng chai khác trả mày.’ Rồi anh thở dài nhìn sang cậu uống nước một cách vô tư. Anh chẳng hiểu sao cậu lại có thể tồn tại trên thế gian hiểm ác này cho đến nay, chắc là một ai đó đã che chở cậu, có thể là cái người tên Harry mà cậu tìm kiếm và họ đã lạc mất nhau, hoặc chăng người đó đã bỏ rơi cậu!

——————— ——————-

Harry nhíu mày nhìn những tờ thông báo trên bàn làm việc. Sự nghiệp mà cậu gầy công gây dựng đã đi tong chỉ vì đám ma quỷ từ địa ngục chui lên, phá hủy tất cả. Nhưng sao cũng được, cậu đã nắm lại gần nữa thế giới từ tay chúng. Một khi tìm được đứa bé trong lời tiên tri, giết nó thì sẽ chẳng có ác ma nào hồi sinh được nữa. Đám quỷ dữ cũng sẽ bị đánh lui về nơi thuộc về chúng.

Hắn hừ lạnh với hai bản báo cáo cần phê duyệt. Một cái đề nghị hắn cho quân giải cứu phía Bắc Âu, cái khác là ở biên giới Mỹ-Canada. Tất nhiên hắn sẽ đưa người đến biên giới, đơn giản vì nơi đó tập hợp rất nhiều nô lệ, nếu thành công, hắn có thể tận dụng đám người trai tráng đó chiến đấu cho hắn. Còn phía Bắc Âu chỉ toàn người già và phụ nữ, cứu được cũng không đem đến ít lợi chi. Trẻ con thì đặc biệt giam riêng, theo như tình báo của hắn, bọn ma quỷ này luôn tìm đứa trẻ tiên tri, theo như bây giờ nó cũng tầm 12 -14 tuổi. Thế nên bọn chúng khi tìm được đứa nào không phải thì liền giết sạch hoặc lấy máu tươi.

Đang bận rộn suy tính, bổng nhiên cửa phòng hắn bật mở. Ron với khuôn mặt tươi tỉnh bước vào. Vừa ngẩn đầu lên, hắn liền nói.

‘Cậu đây rồi, hay quá, tớ đang định tìm cậu. Chúng ta phải sắp xếp đến biên giới Canada cuối tuần này’

Thế nhưng Ron dường như không mấy để ý đến lời hắn mà cười rạng rở thông báo.
‘Harry, chúng ta tìm ra tung tích đứa trẻ rồi’

Hắn thoáng im lặng, rồi nhanh chóng trưng ra một nụ cười.

——————- —————–

‘Mày điên rồi Troy!’ Một tên da trắng, thân người vạm vỡ bưng đồ ăn của mình ngồi xuống cạnh anh. Gã vừa ăn vừa tiếp tục lãi nhãi’ Cái quái gì ám mày mà mày lại đi chăm bẩm tên ẻo lả khùng điên chết tiệt đó?

Gã chỉ tay vào mặt cậu, cậu biễu môi với gã rồi nhanh giấu mặt sau lưng Troy. Troy hất tay cậu bạn mình gầm gừ ’ Mày thôi đi John, mày rên rỉ gần cả tháng không biết mệt sao? giữ hơi mà làm chuyện khác đi. Tao mà còn nghe mày nói câu nào nữa thì đừng trách’

John biết tính bạn mình nên đành im lặng nhưng vẫn tức anh ách khi mà Troy lại phí sức giúp một tên ngốc như cậu. Gã thừa lúc anh không để ý, liền làm mặt quỷ dọa nạt cậu. Cậu bị dọa sợ hãi níu lấy áo Troy. Thấy thế anh quay sang cậu hỏi’ Sao vậy Draco?’
Troy liền hiểu ra vung chân đạp John một cú’ Biến đi John’ Gã bạn anh lườm cậu một cái rồi tức mình bỏ đi, trước khi đi còn ném lại một câu’ Tối nay tao không thèm canh giữ “vật báo” này tiếp mày đâu’. Tuy là nói thế nhưng anh biết gã bạn miệng mồm ác khẩu của mình chỉ là nói như vậy, nhưng thực tâm rất là tốt bụng, chẳng qua thấy anh bị thương vì lo cho cậu nên mới như thế.

Ở nơi toàn là một lũ đàn ông đang thời kỳ sung sức mà chung quanh chẳng có một móng đàn bà phụ nữ, trong khi đó, cậu ở đây, chẳng khác nào món mồi béo bở cho nhưng con cầm thú đội lốt người. Dẫu xinh đẹp cách mấy, cũng là một thằng con trai. Thế nhưng cũng không thiếu những con người biến thái cố gắng dụ dỗ cậu. Chỉ mới tuần trước, cậu ngu ngốc bị 4 tên dụ đi. Bọn chúng tinh ranh, bảo rằng đi theo bọn chúng sẽ đến được chổ Harry, cái người mà cậu luôn miệng gọi tên. Cậu nghe cái tên đó liền không suy nghĩ mà đi theo bọn họ. Đến khi biết mình bị lừa cũng đã muộn. Có gào khóc cũng chẳng có ai cứu, may là Troy đến kịp lúc trước khi bọn chúng xâm hại cậu, nhưng cũng đã dọa cậu sợ hãi một phen.

Anh vì cậu mà đánh nhau một trận, toàn thân đầy vết thương. Cậu từ đó ngoan ngoãn, ai nói gì cũng không nghe, chỉ bám riết lấy anh. Nhưng anh biết chẳng bao lâu cậu sẽ nổi cơn lại mò tìm cái người tên Harry đó, đã có lần cậu lén trốn đi, bị đám quỷ sai canh gát đánh đến bất tỉnh. Anh đã hứa là sau khi thoát khỏi nơi này sẽ dẫn cậu đi tìm, thế nhưng hơn tháng rồng trôi qua, cậu ngày một ủ rủ, nằm mơ đêm nào cũng gọi cái tên đó rồi khóc rấm rức.

‘Uống nhiều nước đi Draco, lát ra ngoài đó khiên đá sẽ nóng lắm đó’ Anh đưa cậu chai nước, cậu ngoan ngoãn uống hết.

Giờ nghĩ trưa qua mau, đám tay sai cầm roi đến thúc giục những nô lệ trở lại công việc. Cậu theo sát anh, chỉ có thể di chuyển những tảng đá nhỏ, nhưng do không dám ngừng tay, nên đám quỷ cũng để yên cho cậu làm vì việc nặng của cậu anh đã gánh lấy làm hết rồi. Dù trong người bị thương, anh vẫn ráng sức làm nếu không, cậu sẽ bị đám quỷ dữ đánh, bạn anh thấy thế tức giận mà lầu bầu điếc cả tai. Thế nhưng thấy vẽ mặt hối hận của cậu, ngón tay thon dài của cậu cứ sờ sờ lên vết thương của anh và luôn miệng xin lỗi với đôi mắt đẫm nước đó, việc gì phiền muộn cũng tan biến.

Tiếng roi da quất vào da thịt người, tiếng rên la cùng tiếng những tản đá trơ rọi va vào nhau lạnh lùng. Không gian quen thuộc đó bổng chóc bị một loạt tiếng nổ chọc thủng. Bốn phía khói đen tỏa ra, tiếng la hét ngày một lớn. Cậu sợ hãi ngồi xuống ôm đầu.
John chạy đến chổ bạn mình, gã thở hòng hộc nói’ Troy, dẫn thằng đần này chạy đi, quân kháng chiến đánh vào rồi, nếu ở đây sẽ bị thương’

Troy lập tức kéo cậu cùng bạn mình chạy theo dòng người cũng đang hối hả cố trốn thoát. Thật là hỗn loạn, anh cố gắng nắm chặc lấy tay cậu, sợ cậu lạc mất. Quân kháng chiến, nghe thật tràn đầy hi vọng. Nói cho cùng thì không làm nô lệ cho đám ma quỷ cũng thành tay sai danh dự cho con người. Những chuyện này, bản thân anh rõ nhất. Quá khứ của anh, có cố gắng mấy cũng không thể thay đổi được! Dù là bên nào cũng sẽ là con cờ trong tay kẻ khác, nếu không muốn là con chốt thí, thì phải hi sinh nhiều thứ. Càng lên cao, càng có nhiều thứ, càng mất đi nhiều thứ khác. Cuộc đời chẳng bao giờ vẹn toàn, con người luôn tự gạt chính mình mà sống.

Ba người cố gắng trốn thoát, nhiều người trong đám nô lệ cũng vùng lên hỗ trợ quân kháng chiến. Nhưng anh thì không, anh nhìn trước được. Anh chỉ thừa dịp này trốn đi, không theo một bên nào, bình an cùng cậu và bạn mình được tự do. Sau đó sẽ tìm cái người mà cậu ngày đêm gọi tên đó, chỉ đơn giản là vậy. Không tham gia vào một cuộc chiến nào nữa, hòa bình hay không hòa bình, tự do hay không tự do cũng chẳng còn là gì đối với anh.

Những tiếng nổ ngày một lớn, dòng người xung quanh càng lúc càng thưa dần, từng người, từng người ngã gục xuống. Mạng sống con người có thể dễ dàng mất đi như thế? Anh không tránh khỏi cũng bị thương. Chẳng biết như thế nào nhưng sau lưng nóng rát lên, cậu lo lắng níu lấy anh, John và cậu dìu anh chạy, nhưng càng lúc thấy cơ thể càng nặng trĩu, anh ngã xuống lúc nào không hay chỉ nghe văng vẳng bên tai tiếng cậu không ngừng gọi tên anh, rồi nghe mọi người la toán lên rằng quân kháng chiến đã thắng. Cuối cùng, thứ duy nhất anh thấy là hình ảnh cậu chạy vụt đi khỏi anh, cậu gọi lớn tên một người trong vui sướng vào lao về phía trước. Anh chỉ biết đó không phải là tên anh rồi mọi thứ tối sầm đi.

——————- ——————

Cậu ôm lấy thân mình, khóc cũng không còn ra tiếng, chỉ có thể dùng ánh mắt bi thương mà nhìn vào hắn. Trong đầu câu hỏi” tại sao?” không ngừng theo mỗi đòn roi hắn quất lên người cậu mà hiện ra. Cậu đã trông mong ngày gặp lại hắn thế nào, từng giờ từng phút chưa bao giờ thôi nghĩ đến. Nên giữa dòng người đông đảo hôm đó, cậu thoáng chốc đã nhận ra hắn, cậu mừng vui chạy đến. Cuối cùng thì những gì cậu nhận được chỉ là sự lạnh lùng tàn khốc của hắn. Cậu đã làm gì sai? Có phải hắn trách cậu không ngoan, không nghe lời hắn?

“Khai ra, em trai mày đang ở đâu?” hắn lạnh lùng tra hỏi. Nhưng cậu sợ không nói được một câu nào.

Hắn tra tấn đến khi mỏi nhừ cả tay và nhận ra rằng cậu hiện tại đầu óc đã không còn bình thường để hắn có thể tra xét chuyện gì nữa. Tuy nhiên, cậu dù bây giờ đã khác lúc trước nhiều, không còn là cậu trai 15 – 16 tuổi khiêu ngạo hóng hách ở Hogwarts nữa nhưng cậu làm cái hình cảnh Draco Malfoy đáng ghét ngày xưa trong hắn nổi dậy. Hắn nhớ đến những chuyện cậu đã ức hiếp hắn ra sao, thế nhưng bây giờ có điều gì đó rất không đúng. Tại sao cậu lại nhìn hắn với ánh mắt đó? Tại sao cậu có thể gọi tên hắn một cách ngọt ngào như thế?

Hắn đánh cậu đến ngất xỉu, liền sau đó hắn lại dội nước cậu. Do cậu vốn yếu ớt nên chỉ mở nổi mắt ra, cơ thể không cử động được. Hắn tức giận nắm lấy cậu nhấn vào chậu nước cho đến khi cậu ngộp thở đến nổi phải vùng vẩy để thoát ra mới thôi. Hắn vứt cậu xuống và tiện tay xối hết chậu nước lên người cậu. Hắn biết, tiết trời nơi này vốn ngày nóng đêm lạnh. Cậu run lên, sặc sụa co vào một góc, đưa mắt thiết tha nhìn hắn, nhưng chỉ vừa thì thầm gọi tên hắn thì hắn như phát điên tóm lấy cậu, tán cậu đến khi ọc ra một ngụm máu.

‘Tao cấm mày dùng ánh mắt đó nhìn tao, không được gọi tên tao’ Hắn gầm gừ.

Ánh mắt đó của cậu làm hắn khó hiểu lẫn bối rối, cái giọng nhẹ tênh của cậu làm hắn bực tức, đầu hắn nhức bưng bưng. Kể từ cái lúc cậu từ đâu nhào đến ôm chầm lấy hắn, hắn đã thấy chuyện này không bình thường rồi. Nhưng hắn mặc kệ, bởi vì em trai cậu là cậu bé trong lời tiên tri, hắn đang dày công suy tính bắt được nó thì bổng nhiên cậu xuất hiện, có thể làm con tin và tóm được thằng bé đó một cách dễ dàng. Hắn đã nhanh chóng thu thập hồ sơ, sau chiến tranh với Voldemort, gia đình cậu ly tán, chẳng hiểu sau cha mẹ cậu trốn ra được Azkaban đến thế giới Muggle và sinh ra một đứa con trai, cậu thì bị truy đuổi rồi làm điếm trong một ổ chứa ở London và bị người ta đánh đến khùng khùng điên điên. Lúc đứa bé sinh ra cũng là lúc lũ quỷ trổi dậy, cha mẹ cậu chết và cậu mang em trai mình trốn đi, đến bây giờ cũng đã hơn 10 năm. Tuy nhiên, hắn có điềm khó hiểu trong hồ sơ này, với tình trạng tinh thần của cậu có thể nuôi một đứa bé sơ sinh hay sao? Huống chi lại trốn chạy được lâu như vậy?

Nhưng hắn để chuyện đó qua một bên, hiện tại điều hắn trong chờ là em trai cậu đến cứu cậu và hắn sẽ tóm gọn. Hắn nhìn cậu một lúc và cơn đau đầu mỗi lúc một nhiều, hắn bỏ mặc cậu lại trong căn phòng tối và lạnh lùng bước ra. Từ khi đem cậu về tra khảo đã được 3 ngày, cũng là 3 ngày nay đầu hắn tự nhiên đau đến không chịu nổi, giống như hơn 10 mấy năm về trước vết sẹo làm hắn đau vậy. Thêm một chuyện nữa, cậu xuất hiện đến giờ, nhưng người xung quanh hắn có biểu hiện rất lạ, vợ hắn, hai người bạn thân và cả cậu con trai của hắn. Hắn thì cố gắng moi tin từ cậu nhưng bọn họ lại có vẻ bất cần, Ron cứ nằng nặc đòi đem cậu đến nhà lao giam giữ, vợ hắn thì không muốn hắn gặp cậu, cứ tìm mọi cách ngăn hắn. Hermione thì khôn ngoan bảo rằng cậu bị tâm thần, cho dù tra khảo cũng không thể hỏi được gì, chi bằng cứ nhốt lại đợi người đến cứu cậu thì tốt hơn, vì nhỡ cậu chết sẽ không làm con tin được.

Thế nhưng, chẳng biết vì sao, từ lúc gặp lại cậu, hắn như phát cuồng, không nhìn thấy cậu thì rất khó chịu trong lòng, nhưng nhìn thấy rồi thì đầu hắn bắt đầu đau nhức, hắn đành hành hạ cậu để tự làm dịu mình. Bao nhiều chuyện liên tiếp xảy ra, hắn không thể nghĩ thông, đành trở về phòng vùi đầu vào gối.

Ngày hôm sau, chẳng thể khá hơn được, hắn không thể tập trung vào việc gì. Bước qua bước lại trong phòng làm việc, cuối cùng hắn cũng đi về nơi nhốt cậu. Cậu vẫn còn ướt sủng cả người, do thân thể không chổ nào không bị thương, cậu chẳng thể nhấc nổi mình, vừa vặn cơn sốt ập đến, cậu nằm một chổ cố gắng thở yếu ớt mà miệng không ngừng gọi tên hắn.

Cậu đã quen với bóng tối căn phòng, tia sáng từ cánh cửa nơi hắn vừa mở ra để bước vào làm cậu chú ý. Nhìn thấy hắn, cậu không giấu được nét vui mừng trên mặt. Vẫn ngây thơ hi vọng có thể hắn đã không còn giận cậu nữa, bây giờ lại đến bên cậu ngọt ngào dỗ dành như ngày xưa. Nhưng hắn chỉ đến lôi cậu đứng dậy, thấy thân nhiệt cùng bộ dạng của cậu, hắn cũng biết cậu đang lên cơn sốt. Hắn không muốn mất đi con tin, liền quay trở lại với một bộ quần áo khô và một lọ thuốc, hắn chẳng nhẹ nhàng mà nắm lấy tóc cậu rồi giật ngược ra sao, chỉ vừa mở miệng hắn đã tống hết lọ thuốc vào mồm cậu. Sau đó hắn lấy ra hai cái còng, một cái nhỏ còng tay cậu lại, cái còn lại là dành cho đôi chân. Cậu định gọi tên hắn, nhưng chữ Harry quen thuộc chưa thốt được trọn vẹn hắn đã giáng cho cậu một bạt tay.

‘Không được mở miệng, tao không muốn nghe giọng nói của mày’

Cậu chỉ biết ngoan ngoãn gật đầu, cuối mặt xuống lau đi vết máu trên miệng. Nước mắt cũng thế mà tuông ra.

‘Không được khóc, nín ngay lập tức’ Hắn nắm cầm cậu kéo lên thô bạo rồi ra lệnh.
Chẳng đợi cậu phản ứng, hắn lôi cậu theo ra ngoài. Sợi xích vướng víu và nặng ghì chân cậu làm cậu vấp ngã té nhào ra đất nhiều lần khi cậu cố gắng đuổi kịp hắn trên hành lang. Hắn dẫn cậu theo vào mọi nơi trong nhà, bắt cậu đứng bên cạnh hắn, không được đưa mắt nhìn hắn, không được nói gì với hắn, càng không được khóc. Đến được nữa buổi, chân cậu mỏi nhừ, chỉ muốn khụy xuống nhưng cậu biết làm thế hắn sẽ lại nổi giận. Cậu cố gắng đứng tiếp, lén nhìn hắn viết chi chít nhưng chữ khó hiểu lên giấy da, chân cậu như không còn cảm giác được nữa, sắp ngã xuống đến nơi thì hắn đột nhiên ngồi dậy, kéo cậu đi.

Tại phòng ăn, cậu không nhịn được mà nước mắt trào ra. Cậu có thể chịu đựng việc hắn đánh đập cậu thế nào nhưng việc này làm cậu có cảm giác như ai đó đang bóp lấy tim mình, vô cùng khó chịu, thở cũng không thở nổi. Hắn không còn thương cậu nữa, hắn đã chán ghét cậu rồi. Cậu nhìn hắn vuốt ve và ôm hôn cô gái bên cạnh, cậu chỉ biết mím chặt môi đứng nhìn, cố gắng kìm ném tiếng nấc để hắn không nghe thấy. Tại sao hắn lại hôn cô ta, hắn lại vuốt tóc cô ta, lại còn cười với cô ta. Hắn luôn là giữ nụ cười đó với cậu cơ mà, cậu là người hắn chỉ ôm vào lòng và luồn tay vào mái tóc cậu, hắn chỉ hôn một mình cậu rồi thì thầm vào tai cậu những câu nói êm dịu.

Cậu cuối đầu nhìn xuống đôi tay đầy sẹo rướm máu trở nên bé nhỏ trong chiếc còng, cậu không muốn nhìn thấy hắn thêm nữa, một ý nghĩ chợt đến với cậu. Đó không phải là Harry của cậu? Harry của cậu sẽ không bao giờ đối xử với cậu như thế, Harry của cậu luôn chìu chuộng cậu, không bao giờ làm gì tổn hại đến cậu, Harry của cậu càng không thể đi đối với người khác thương yêu như thế. Đó chỉ có thể là người khác, không phải Harry, Harry không đánh đập cậu, không lạnh lùng với cậu, không phải Harry…, không phải Harry….

‘Xoãng…’

Tiếng vỡ vang lên làm cậu giật mình. Một bát cơm bị ném xuống chân cậu vỡ tan tành. Cậu lùi lại một bước , ngẩng đầu lên đã thấy hắn đứng trước mặt, cô gái và cậu bé trông giống hắn đưa mắt nhìn về phía cậu.

‘Nhặt lên ăn’ Hắn ra lệnh.

Cậu run run cuối xuống theo lời hắn bóc những hạt cơm lẫn trong mảnh thủy tinh. Chưa nuốt được vào bụng hạt nào hắn thấy cậu chậm chạp chướng mắt, liền lấy tay nhấn đầu cậu xuống chổ thức ăn trên sàn.

‘Đồ đáng chết’ Hắn chửi rủa.

Nói rồi hắn đùng đùng bỏ đi, dẫn theo vợ và con hắn, bỏ mặc cậu ở lại. Cậu lấy tay chùi đi đồ ăn lẫn cùng máu do miễng vỡ thủy tinh cấm vào dính trên mặt. Môi rách một đường, cậu nghe đầu lưỡi mặn chát, nước mắt theo máu trôi vào trong khuôn miệng. Cậu ngồi bệch xuống, ôm gối khóc, mặc kệ vết thương đau rát mà không ngừng nghĩ đến hắn. Không ngừng tự gạt mình Harry đó không phải là Harry của cậu. Harry của cậu không bắt cậu ăn đồ ăn bẩn, Harry của cậu luôn đút cậu ăn mỗi khi cậu hờn dỗi làm nũng không chịu ăn cơm, Harry của cậu luôn nấu thức ăn cậu thích nhất cho cậu. Harry của cậu, Harry của cậu, cậu chỉ muốn Harry của cậu…

———————— ———————–

Thấm thoát hơn một tuần lễ trôi qua. Hắn không nhốt cậu lại nữa, cho cậu tự do đi lại trong nhà với xiềng chân và còng tay. Hắn vẫn lãnh đạm, tàn ác với cậu như vậy. Ngày nào không hành hạ cậu thì hắn thấy tâm trí không thoải mái, cơn đau đầu ngày một nhiều hơn. Tối tối, khi hắn đã yên bình cùng vợ trong chăn đệm ấm cúm, cậu co ro ngồi ở một góc nhà nhìn qua cửa sổ, mơ hồ nhớ đến những lúc sống cùng hắn và em trai mình mà vừa cười vừa khóc.

Đêm nay trời lạnh hơn bình thường, chiếc áo sơ mi mỏng manh không khỏi làm

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top

Tags: #hbvd