Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

AAAAA

Detention

Tác giả: KukkiisArt  (có vẻ tác giả đã xóa tài khoản này rồi TT^TT)
Người dịch: Chirikatori Taku
Thể loại: (hơi) hài, one-shot
Rating: PG-15
Words: 1,940
Couple: Harry/Draco
Link gốc + hình
Permission
Chú ý: Bản dịch này đã có sự cho phép của chính tác giả, xin mọi người hãy tôn trọng và đừng tự ý đem đi lung tung.

*****

Cấm túc, trò Potter. Trừ nhà Gryffindor 20 điểm.” Có tiếng nói thì thầm sau lưng lọt vào tai nó với giọng điệu đay nghiến, còn ai nữa ngoài Hoàng tử Độc dược, Severus Snape. Lời nhắn ngắn ngủn được viết lên tấm giấy da của Malfoy đã bốc cháy và biến mất khỏi bàn học của Harry. “Tôi biết trò và trò Malfoy đây hầu như không thể ngừng cuộc trò chuyện lý thú của mình, vì thế trò có thể tiếp tục trò chuyện sau buổi học trong lúc lau dọn phòng.” Snape nhìn Malfoy tỏ vẻ khó chịu. “Trò cũng bị cấm túc, trò Malfoy.”
Harry không thể nhịn được cười khi nhìn thấy vẻ mặt bực dọc của Malfoy. Hoàng tử Băng giá trông thiệt giận dữ. Gã chỉ muốn nhạo báng và chế giễu Harry vì làm nổ vạc dược, rồi bây giờ gã phải dọn sạch cái đống bừa bộn mà tên bốn mắt chết tiệt kia cùng làm với gã.
“Vui rồi ha.” Ron thì thầm, nhếch mép với Harry và lấy cùi chỏ thúc vào be sườn nó.
“Cám ơn nhe Ron.” Harry mỉa mai đáp.
“Suỵt!” Hermione ở dãy bàn trước lên tiếng.
Buổi học kết thúc đột ngột sau khi Seamus Finnigan cũng làm nổ vạc của mình. Độc dược bên trong văng tung tóe lên khắp quần áo của cậu bạn Dean Thomas và bắt đầu hòa tan lớp vải. Một Snape bực bội buộc Dean lột đồ trước cả lớp để phòng ngừa cậu ta bị trúng độc. Tất nhiên…chẳng còn cách nào để lớp học tập trung trở lại cho nên lớp được tan sớm. Sau khi mọi người rời khỏi chỉ còn Bậc thầy Độc dược và hai kẻ đối địch nhau ở lại. Malfoy trông bực bội như Snape, và hai người họ đang lườm nhau. Harry thắc mắc không biết ai sẽ bỏ cuộc trước? Hoàng tử Băng giá của Slytherin hay vị giáo sư Độc dược khét tiếng. Nghi vấn của nó đã được giải đáp nhanh chóng sau khi có tiếng gõ cửa.
“Ừm ~” Giọng Snape sắc như dao. Cánh cửa mở ra và một học sinh năm nhất sợ sệt, run rẩy đứng đó. Một Ravenclaw. Harry chưa gặp nó bao giờ.
“D-Dạ. Thưa G-Giáo sư…Bà Pomfrey mời ngài đi đến…B-Bệnh Thất.” Thằng nhóc lắp bắp. Harry nghe Malfoy tự mình lẩm bẩm ‘Thảm hại.’
“Vậy à.” Snape nói rồi quay sang nhìn Harry. “Potter. Trò và trò Malfoy lau dọn phòng. Trò không được phép bỏ đi trước khi làm xong việc.” Ông ta gay gắt nói rồi rời đi với thằng bé Ravenclaw tội nghiệp.
Hoàng tử Băng giá ngồi lên trên bàn của Snape và uyển chuyển bắt chéo chân. “Ôi chà, Potter. Nhìn xem đống bừa bộn mà bọn sư tử vụng về mày gây ra kìa.” Gã thốt lên kèm nụ cười lạnh trên gương mặt nhợt nhạt của mình.
Harry nhìn thằng nhóc kiêu ngạo đang ngồi ở kia. “Đi xuống đi Malfoy, Snape bảo CẢ HAI đứa lau dọn chỗ này đó.”
“Tsk. Như mày mong muốn Potter. Tao sẽ không đụng vào thứ dơ bẩn đó đâu. Tao chắc sẽ mắc phải bệnh lạ hay gì đó lắm.”
Harry thở dài. Thiệt hết cách. Malfoy cư xử giống ông hoàng như mọi ngày. Harry nghĩ bộ nó còn mong chờ điều gì khác sao? Thằng trai tóc đen cầm giẻ lau và một xô nước. “Rót nước” nó đọc cộng thêm một cái vẫy đũa thì cái xô đã đầy nước sạch. Lại thở dài, nó bắt đầu lau sàn nhà tràn ngập độc dược sủi bọt màu xanh lá của Seamus. Việc này khiến Harry tự hỏi không biết cái giẻ lau trong lớp Độc dược thật sự đã được ếm bùa chống độc, a-xít, và độc dược đủ loại hay không?
“Mày biết rõ việc mày đang làm ở đây a.” Malfoy đang quan sát nó sít sao và nói, lôi Harry ra khỏi ý nghĩ vẩn vơ. “Má mày dạy mày hả?…Ôi xin lỗi, tao quên mất, mày đâu có má.” Gã tiếp tục nói bằng giọng điệu buồn tẻ. Thứ này thậm chí nghe chẳng giống một lời xúc phạm nghiêm trọng. Nhưng mà…gã tóc vàng này luôn có thứ gì đó khiến Harry cực kỳ dễ nổi cáu.
“Im đi Malfoy.” Nó nói và cố giữ bình tĩnh trong khi tiếp tục lau sàn.
“Rồi nếu không thì sao hả?” Giờ Malfoy nói có vẻ đỡ chán hơn. Bộ tao là thằng hề của mày thuê hay gì, Harry giận dữ nghĩ.
“Thôi nào, Potter, mày chán quá đi.” Malfoy nói trong phút chốc nghe có vẻ thiệt thất vọng, và rồi gã ướt nhẹp từ đầu tới chân. Harry đã đá cái xô về phía gã và quần áo-được-người-thiết-kế-riêng của Malfoy ướt đẫm trong thứ nước bẩn có màu nâu đen.
“POTTER!!!” Giờ thì đến lượt Harry nhìn thích thú. Khung cảnh một Draco Malfoy ướt nhẹp toàn tập khẳng định sẽ làm cho đời nó tươi sáng hơn rất nhiều.
“EXPELLIARMUS!” Malfoy hét chói tai và Harry văng ra trước khi nó kịp chộp đũa phép của mình.  Nó đập vào mấy cái kệ sách trên tường. Niềm vui Harry vừa nhen nhóm vài giây trước giờ đã tắt, lưng nó đau nhức và sàn nhà nó vừa mới lau thì lại bẩn nữa. Nó tóm lấy cây đũa phép.
“STUPIFY”, một tia sáng đỏ rồi Draco văng ra, rớt xuống bàn và làm nó sụm xuống cùng mấy cái ghế và 3 cái vạc ở trên bàn. Gã tóc vàng nằm trên sàn giữa đống bàn ghế gãy, bất động.
“Malfoy?” Không ai đáp.
“Draco?” Harry chạy qua bên người tên tóc vàng và khuỵu gối. “Ối.” Nó thì thào. Tên tóc vàng trông bình thường nhưng có lẽ đầu gã đã bị va trúng và đã bất tỉnh. Harry nâng gã lên.
“Ê?” Nó lúng túng nhìn gã trai trong vòng tay mình. Gã nhẹ quá. Và có thể nhận thấy thân thể gã thật mỏng manh qua lớp quần áo. Trong phút chốc Harry thậm chí còn thấy hối hận vì đã sử dụng một câu thần chú mạnh như thế lên một tên nhóc dường như được làm từ gốm sứ. Tên Gryffindor cẩn thận đặt tên nhóc còn bất tỉnh kia nằm trên bàn của Snape.
“Ối, mày ướt hết rồi.” Nó khẽ thốt. Nó chắc là Hermione sẽ biết câu thần chú tẩy sạch và hong khô, nhưng mà cô nàng không ở đây. Vì thế Harry nới lỏng cà-vạt của Malfoy, cởi áo choàng và mở khuy áo cộc tay(1) của gã. Thậm chí cả áo sơ-mi của Draco cũng ướt đẫm nước bẩn. Vì vậy Harry cũng cởi cái áo đó ra luôn. Nó để lộ khuôn ngực trần của gã trai. Và lần đầu tiên trong đời Harry cảm thấy rằng Draco thật sự đạt được danh hiệu “Hoàng tử Băng giá” bằng ngoại hình của gã. Làn da gã trắng đến nỗi gần như trong suốt, bên trên lớp da thì không hề có lông và láng mịn. Gã trông mỏng manh như nó đã cảm nhận khi Harry ôm gã trong vòng tay của mình. Be sườn gã nhô ra và có thể dễ dàng đếm được từng cái xương một. Nhưng mà một thứ khác thu hút sự chú ý của Harry. Eo của Malfoy cứ như của con gái ấy, cong cong và mềm mại.
Đột nhiên Harry cảm thấy như nó đang làm việc gì xấu xa vậy. Giống như cởi quần áo của một cô gái đã bất tỉnh và nhìn chằm chằm vào thân thể cô ta. Nhưng đây chỉ là Malfoy, là Malfoy mà. Harry lắc lắc đầu và tiếp tục cởi quần áo của thằng nhóc nhợt nhạt kia. Nó lột sạch đống quần áo ướt nhẹp của gã trong khi cố hết sức không nhìn vào cơ thể hiện tại đang trần trụi hoàn toàn của gã. Mình cần che gã lại, gã không thể cứ nằm như thế, Harry nghĩ, rồi cởi áo sơ-mi và áo chùng của mình ra. Khi mà nó vừa mới cởi áo sơ-mi ra để quấn quanh người Draco thì gã ta tỉnh lại.
“Potter?” Gã rên nhẹ. Giọng nói cáu kỉnh kiềm nén khiến cơn run rẩy chạy xuống gáy Harry và nó cảm thấy mình xấu xa hơn bao giờ hết. Hai gò má nó nóng rực. Draco mất khoảng một giây để gã nhận thấy chuyện gì đang diễn ra. “MÀY ĐANG LÀM CÁI QUỶ GÌ VẬY HẢ POTTER!!!” gã nạt nó với giọng gần như là kích động trong khi gã cố kéo áo sơ-mi sát vào cơ thể trần trụi của mình để che lại. Gã di chuyển điên cuồng đến mức suýt rơi khỏi bàn của Snape. Harry suýt chút nữa không chụp được gã trước khi gã rơi xuống, rồi lại kéo gã hướng về mình. Nó lấy tay bao phủ cơ thể mảnh khảnh kia. Cảm giác thật tuyệt. Draco bị sốc trong chốc lát rồi bắt đầu vùng vẫy.
“BỎ RA, ĐỒ XẤU XA!” gã vẫn còn bị kích động và chống trả kịch liệt, nhưng Harry có vẻ đặc biệt mạnh hơn. Nó không nhúc nhích đến một phận thậm chí chẳng hề cố sức.
“Malfoy, bình tĩnh coi!”
“BUÔNG RAAA!”
“DRACO!!!” Harry đột ngột tóm mạnh lấy cái eo mềm mại của Draco và tên Slytherin ngay lập tức im lặng. Gã trai tóc đen ngạc nhiên trong khi nó nhận ra những ngón tay mình đè lên tấm lưng Draco, nó siết chặt lấy eo của vị Hoàng tử kia mạnh đến mức vừa vặn trong  tay nó như thể chẳng có gì cả. Nó cảm thấy là nếu nó dùng sức thêm tý nữa gã ta sẽ gãy làm hai. Draco thở gấp và đầu thì cúi xuống, đôi mắt mở to, gò má đỏ lên vì hụt hơi, và đang nhón chân đứng, chẳng mặc gì ngoài cái sơ-mi của Harry.
“Buông…tao ra đi.”
“Hông.” Harry thậm chí không nghĩ đến việc buông ra. Nó chưa bao giờ cảm thấy bất cứ điều gì như thế này. Mặc dù cũng đã được một năm từ lúc nó có cảm giác y như vậy khi lần đầu tiên ôm một cô gái. Lần này thì hoàn toàn khác. Mặc dù thậm chí gã còn mỏng manh hơn nhưng Draco không phải là con gái. Harry bừng tỉnh khỏi trạng thái mất hồn rồi chậm rãi ngẩng đầu. Ánh mắt nó quanh quẩn ở chiếc cổ thon dài, nhợt nhạt và đầy khêu gợi của Draco, cho đến khi nó bắt gặp đôi mắt màu xám-của-bão của Draco.
“Potter, tao cảnh cáo mày. Thôi ngay đi!” Giọng của Malfoy yếu ớt và nghe có vẻ khêu gợi hơn là cảnh cáo. Và Harry tình nguyện đón nhận lời mời gọi đó. Trong lúc đôi môi tụi nó chạm vào nhau lần đầu tiên, mọi thứ trong đầu Harry đều tan biến hết. Lớp học, cấm túc, những lo lắng của nó về Voldemort và cả những ganh đua của nó đối với Draco Malfoy, mọi thứ đều tan biến. Draco dường như cũng cảm thấy như vậy bởi vì cơ thể căng thẳng của gã từ từ thả lỏng trong vòng tay Harry. Thật sự có cảm giác là gã ta đang tan ra trong cái ôm của nó. Để giữ bản thân mình đứng vững Draco vòng đôi tay mảnh khảnh của gã quanh cổ Harry. Harry cảm thấy có gì đó nóng và cứng đè ép lên nơi nhạy cảm của mình. Tuy nhiên đó là một cảm xúc hoàn toàn mới mẻ đối với nó.
“Mày đang cương lên kìa, Malfoy.”
“Im đi, Potter.” Khác với lần đầu nhẹ nhàng và thận trọng, lần này đôi môi của tụi nó va vào nhau. Hiện tại nó giống như một cuộc tranh tài. Không như Harry, Draco dường như có nhiều kinh nghiệm và điêu luyện hơn. Nụ hôn thô bạo đó khiến máu Harry nóng lạnh từng cơn. Nó siết chặt eo của gã trai tóc vàng hơn khiến gã rên lên.
Với một tiếng ‘két’ cánh cửa mở toang. Cả hai đứa kinh sợ và xanh mặt nhìn về phía cửa. Đôi môi tụi nó đỏ lên vì hôn hít, Harry thì không mặc áo, còn Draco thì chẳng mặc gì NGOÀI cái áo sơ-mi, ôm sát lấy nhau, căn phòng bừa bộn hoàn toàn. Không mất đến một giây thì giáo sư Snape đã biết được chuyện gì đang diễn ra.
“ĐẾN VĂN PHÒNG TÔI!!! NGAY.LẬP.TỨC.” Giọng ông ta vang như sấm. Và ông ta lại biến mất nhanh chóng ý như lúc xuất hiện. Đóng sầm cửa lại sau lưng mình. Tụi nó trố mắt nhìn nhau.
“Chúng ta gặp rắc rối rồi.”
“Ờ.” Harry buông eo Draco ra và nhìn vào dấu vết màu đỏ mà nó để lại trên cơ thể nhợt nhạt kia. Nó thấy bản thân mình hy vọng là những dấu vết này cứ lưu lại đó mãi mãi.
“Thánh Potter. Thiệt vĩ đại. Nhờ mày mà chúng ta sẽ bị phạt cấm túc trong 3 năm tới luôn đó.” Draco rên rỉ và bắt đầu nhặt lại đống quần áo ướt của mình. Harry không đáp lại. Cái ý nghĩ giản đơn về việc trong 3 năm tới được một mình với Draco sau mỗi buổi học môn Độc dược đã giữ tâm trí nó cực kỳ bận rộn.
“Trái Đất gọi Potter?! Mày đang nhỏ giãi kìa đồ dở hơi! Đi thôi.” Một Malfoy giờ đã ăn mặc chỉnh tề, rít lên. Harry chỉ gật đầu và đi theo Hoàng tử của nó.
“Draco?”
“Cái gì?!”
“Sao eo mày mềm mại quá vậy?” Draco sựng lại và ngó Harry bằng cặp mắt xám mở to. Gã mở miệng ra và khép lại, rồi đột nhiên gã bừng bừng đỏ mặt và quay đi. “Bởi…của…” Gã lầm bầm nhỏ đến mức Harry gần như chẳng nghe được gì.
“Tao nghe không rõ.” Nó hơi bối rối nói.
“Ôi Slytherin ơi, Potter, rửa lỗ tai của mày đi! Tao nói: ĐÓ LÀ SỞ THÍCH CỦA TAO! Hài lòng chưa?”
Giờ thì đến lượt Harry đỏ mặt. “Hài lòng rồi.” Nó nhấn mạnh. Với nụ cười muộn trên mặt, nó lẽo đẽo theo sau chàng Hoàng tử của nó đi xuyên qua những hành lang tối. Thiệt là một sở thích hấp dẫn, nó nghĩ. Nó tưởng tượng lần tới nó thực sự sẽ được ôm siết vòng eo xinh đẹp đó đến mức nào trong vòng tay mình.

***END***

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top

Tags: #hbvd