Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

bbbb

You cry

Tác giả: TalksToMirrors
Người dịch: Chirikatori Taku
Thể loại: Romance & Hurt/Comfort, Oneshot
Rate: T
Words: 4k+
Pairing: Harry & Draco
Summary: Khi Phòng Cần Thiết quyết định ‘chơi xấu’ hai học sinh, nhốt họ lại bên trong với nhau, như thế thì làm sao họ có thể chung sống hòa bình với nhau được đây?
Link gốc English
Permission
Chú ý:  Chủ nhà đã  được tác giả cho phép dịch rồi, cho nên cảm phiền mọi người đừng mang lung tung nha (chắc cũng hổng ai thèm làm như thế đâu ha!).

 *****

Tránh ra coi!” Harry thở hổn hển. Nó bất ngờ bị một vật nặng đè lên mình sắp chết rồi. Trời thì tối, không khí thì có mùi ẩm mốc, làm như trước đó nó chưa đủ khó thở vậy.
“Potter?” Một giọng nói quen thuộc phát ra từ phía trên, lọt thẳng vô lỗ tai nó, và một luồng hơi ấm thổi qua cổ nó. Harry ngừng việc ngọ nguậy để cố gắng đẩy người đó ra, chớp mắt kinh ngạc.
“Malfoy?” Giọng nói nghe như bị nghẹn và miệng nó thì đột nhiên khô khốc. Nó cố nuốt xuống nhưng chẳng có ích gì. Nó đột nhiên thấy cổ họng mình khô rát còn hơn sa mạc Sahara nữa. Tụi nó nằm đó im lặng sững sờ trong phút chốc, và tâm trí của Harry đã bay đi đâu đó để cho cơ thể của Malfoy ép sát với cơ thể nó trong bóng tối. Nhưng cũng chẳng kéo dài được bao lâu trước khi nó nhận thức được là ai đang nằm ở trên người nó.
Nó trợn mắt và có thể nghe thấy tiếng thở hắt ra, rồi cả hai đứa nó tách ra, cố gắng tránh xa nhau ra nhất có thể. Dường như tụi nó bị nhốt trong một nơi nhỏ hẹp, và Harry cảm thấy chân Malfoy đè lên chân nó.
“Mày đã làm cái quái gì vậy?” Harry có thể mường tượng nụ cười khẩy trên gương mặt tên tóc vàng mặc dù nó không thể  tận mắt thấy, và cau mày đáp lại, dù vậy nó thấy vui sướng nhận ra cái giọng nam cao hơi hoảng loạn dưới lớp nọc độc.
“Chẳng làm gì cả!”
Chuyện này chẳng phải lỗi của nó. Nó đang đi ngon lành xuống tầng ba nơi mà nó vừa mới bỏ lại Hermione và Ron ở thư viện, theo như lời Ron là định có một buổi chiều yên tĩnh hơn trong Phòng Cần Thiết. Đại sảnh đã vắng hoe khi nó núp sau một tấm thảm che dấu một con đường dẫn tới lầu bảy. Chẳng có gì kì lạ hay khác thường cả.
Lâu đài khá vắng vẻ trong kì nghỉ đông, hầu hết mọi người đã về nhà để đón Giáng Sinh với gia đình, và Harry thấy bản thân nó hết sức tận hưởng sự tĩnh lặng này, lờ đi những cảm giác khát khao mãnh liệt. Làm sao mà nó có thể trở về nhà Dursley được. Nó sẽ bị ném ra ngoài lần nữa nếu xuất hiện ở bậc thềm nhà họ trước nghỉ hè. Thậm chí còn không chắc sau này nó có bị ném ra ngoài hay không.
Đi tới bức tranh của Barnabas Gàn Dở và dừng lại để nghĩ về những gì nó thích làm trong phần thời gian còn lại của ngày. Nhưng trước khi nó có thể đi tới đi lui, thì cánh cửa đã hiện ra và từ từ hé mở. Nó nhìn chằm chằm cánh cửa trong giây lát, rồi từ từ bước tới, trong đầu nó bắt đầu vang lên hồi chuông cảnh báo. Vừa chạm tay vào nắm cửa bằng vàng và đẩy cửa ra thì một sức mạnh đột ngột làm nó ngã về trước đâm vào vật gì đó cưng cứng. Nó thấy cặp mắt xám sửng sốt trước khi căn phòng hút nó vào, đem kẻ có đôi mắt xám vào theo.
Rồi giờ thì nó ở đây. Trong một nơi tối tăm quen thuộc đến lạ, giờ mắt nó đã thích ứng với bóng tối, với Draco Malfoy. Và nó chẳng biết làm thế nào thoát khỏi cái nơi quỷ quái này.
 “Chẳng có gì? Mày nghĩ tao ngu à? Mày đâm vào tao rồi đột nhiên tao bị lôi vào trong cái gầm xếp này với mày-“
 “Ở đâu?” Đầu óc Harry dường như đã bị tê liệt, không chịu nghĩ gì hơn ngoài bóng tối bao trùm nó.
 “Cái gì? Chứ mày cho rằng ở đâu? Chỗ này thì nhỏ, ẩm mốc và còn tối nữa. Còn thứ gì khác hơn gầm xếp hả?”
Cái gầm xếp. Một cái gầm xếp chết tiệt. Sao căn phòng lại biến thành một cái gầm xếp trong tất cả các thứ nó có thể biến thành chứ.
Harry thở ra một hơi run rẩy, tựa lưng lên bức tường phía sau nó. Phổi của nó dường như đã ngừng hoạt động, và nó không thể để thở được. Và từ nơi nào đó sâu kín trong đầu nó vang vọng một tiếng hét giận dữ, mang lại cảm giác sợ hãi quen thuộc, chìm xuống trong lòng nó, khiến cho chân nó nặng như chì.
 “Mày còn dám trở lại đây sau những gì mày đã làm hồi hè năm ngoái à? Mày chẳng là gì ngoài một tên quái vật vô tích sự! Dudley đã lấy lại phòng của nó rồi, và mày cũng  như thế!” Nó dành phần thời gian còn lại của kì nghỉ hè để lau dọn, làm cỏ, nấu nướng và làm những việc lặt vặt khác trước khi nó bị nhốt lại trong gầm xếp kèm theo một miếng bánh mì mốc và chút nước. Sau nhiều năm, giờ thì cái gầm xếp thậm chí còn nhỏ hơn, nhưng thực tế là nó vẫn có thể đứng trong đó được điều đó cho thấy nó thấp như thế nào rồi. Ron ắt hẳn phải khuỵu gối mới vừa, còn Harry chỉ cần cúi xuống thôi.
Cuối mùa hè, nó đã bị sụt kí rất nhiều đến nỗi có thể thấy xương của nó lòi cả ra làn da tái nhợt, và dượng Vernon đã đánh nó đến mức khiến cả người nó thâm tím, nhưng dường như chẳng ai chú ý cả. Harry chỉ đảm bảo thay đồ và tắm gội khi không ai có cơ hội để mà nhìn thoáng qua cơ thể gầy guộc và bị ngược đãi của nó. Đã phải mất gần như cả học kì đầu để tăng cân lại, nhưng giờ thì Harry hoàn toàn vui vẻ nói rằng các cơ bắp gầy còm bất ngờ phát triển hồi năm ngoái khi chơi Quidditch đã xuất hiện lại.
Draco nhận thấy sự im lặng bất thường, rốt cuộc nó cũng nhận ra là tên Gryffindor không có hít thở và rồi nó cầm đũa phép nâng lên gần mặt Potter. Tên Gryffindor cam đảm kia dường như đang rơi vào hoảng loạn. Nó đợi một lát, nhưng sau vài cơn run rẩy không kiềm chế được Potter không cho thấy dấu hiệu nào là đang sống, sự giận dữ của Draco dường như tan đi, thay vào đó là sự e sợ.
 “Potter?” Nó ngần ngừ gọi, nhưng chẳng có dấu hiệu gì cho biết Potter nghe thấy. Chuyện gì vậy nè? Potter chưa bao giờ hành động như vầy. Quá im lặng và … hoảng sợ. Draco chưa bao giờ thấy tên ngu Gryffindor sợ hãi, và giờ tên đó có v cực vẻ kì hoảng sợ.
 “Potter, hít thở đi!” Cậu ta lại lo sợ, nhích thân mình ra xa hơn, thu chân đến sát ngực. Draco hoang mang nhìn, hoàn toàn không biết mình nên làm gì.
 “Potter? Potter! Potter! Chết tiệt, trả lời tao coi!” Draco nhỏ giọng chửi thề, với tay nắm lấy vai tên Gryffindor mà lắc lắc, nhưng vừa lúc nó chạm vào, Potter dường như rên nhẹ và cuộn tròn người lại, rúc đầu dưới cánh tay, vẫn còn run rẩy.
 “HARRY POTTER!” Draco rống lên, giờ đã hoàn toàn hoảng sợ, và không biết làm sao mới có thể khiến tên kia đáp lời. Điều này làm nó thực sự sợ hãi.
Tên Gryffindor kia nhảy dựng lên gần cả thước, thở hắt ra, đầu ngước lên, và Draco có thể thấy được nước mắt tèm lem trên mặt và nó nhanh chóng lùi lại.
Potter đang khóc? Chuyện quái quỷ gì đang xảy ra vậy? Có phải nó bị tên đần kia đánh đến bất tỉnh và đang trong ảo giác. Nó tự nhéo mình, chỉ để đảm bảo nó không phải đang nằm mơ.
Harry sợ hãi nhìn chằm chằm vào Malfoy người đang nhìn nó ngờ vực. Nếu đã suy sụp hoàn toàn trước mặt kẻ thù ở trường của mình, trong một cái gầm xếp nhỏ – không, không vào nơi đó lần nữa – trong một cái phòng tí tẹo, rồi thì nó sẽ không còn cách nào khác ngoài việc đối mặt với điều đó.
Tụi nó nhìn nhau chằm chằm một lúc lâu, và Harry theo quán tính vuốt mớ tóc che vết thẹo. Khi tay nó chạm vào cái gì ẩm ướt trên mặt. Chết tiệt. Harry điên cuồng lau đi những vệt nước mắt, nổ lực hết sức để không nghĩ đến những loại thông tin mới mẻ mà giờ đây Malfoy dùng cho những lời chế giễu của nó.
Đứa bé cực kỳ Mít ướt, chắc chắc là như thế rồi.
Làm sao mà nó có thể mất kiểm soát như thế? Mọi thứ nó có thể thấy chỉ là bóng tối, và khi nó cảm thấy những bức tường ép lên nó liền mất kiểm soát. Nó ghét cảm giác bị nhốt lại trong một cái gầm xếp bé tẹo dưới cầu thang cứ như là ở thiên đường và cả địa ngục. Thiên đường là bởi vì Dudley hay dượng Vernon đều không thèm đếm xỉa đến nó, nhưng nơi đó cũng là địa ngục vì đó cũng là ngục thất cho riêng bản thân nó.
 “Xảy ra chuyện gì vậy?” Câu hỏi giống như là mệnh lệnh hơn, nhưng nó mất đi sự khing miệt thường ngày và Harry phát hiện bản thân nó đang cân nhắc làm thế nào để trả lời. Trong phút cuối nó dừng việc cân nhắc và quắc mắt nhìn tên Slytherin tóc vàng, kẻ vừa chứng kiến khoảnh khắc yếu đuối nhất của nó.
 “Không liên quan đến mày”, nó nói một cách lạnh lùng nhất có thể, trong lúc đó nhắc nhở bản thân là đây là Hogwarts và nó sẽ không bị thương tổn khi ở trong căn phòng nhỏ xíu này. Không có tên muggle nào có thể chui vô được khuôn viên trường…hay là họ làm được? Dumbledore sẽ không để người nhà Dursley vào bên trong lâu đài, phải không? Nếu bọn họ đòi gặp nó… Không, dân muggle không được phép xuất hiện tại Hogwarts.
 “Đừng có mà cố ra vẻ với tao, Potter. Mày đã hoảng sợ, mày không thèm thở và mày không thèm phản ứng gì hết. Mày thậm chí còn đang khóc—”
 “Ừ, vậy đó! Không ai trong chúng ta thích bị giam trong không gian nhỏ cả.” Draco nhìn chăm chú nó một lúc trước khi nheo mắt nghi ngờ.
 “Sao mày lại sợ…gầm xếp hả?” Nó chú ý thấy Potter lần nữa nao núng khi nó nhắc đến gầm xếp. Nhưng lạ thay nó chẳng có đủ sự thôi thúc cho dù nhỏ nhất để nó bới móc điều đó ra, xảy ra chuyện gì vậy? Nơi này đang làm nó thay đổi.
Rõ ràng việc đó rất nghiêm trọng, nếu không Potter sẽ không cư xử như thế này. Nhưng mà nó rất muốn một lời giải thích. Tim nó vẫn đang đập rất nhanh, cho dù nó sẽ không bao giờ thừa nhận điều này với bất cứ ai, biểu hiện của Potter làm nó rất sợ.
 “Vậy là mày sợ những không gian nhỏ. Tại sao vậy?” Nó chẳng mong chờ gì câu trả lời, và bản thân nó đã chuẩn bị việc Potter lẩn tránh câu hỏi. Nó có cả ngày để chờ, có trời mới biết khi nào nó mới thoát ra khỏi chỗ này.
 “Tại—chết tiệt” Potter có vẻ như đang chống chọi với điều gì đó, và đang quơ tay xung quanh trong bóng bối, trông cực kỳ lo lắng, và Draco thắc mắc là cái quái gì đang xảy ra vậy.
 “Sợ ông kẹ hay gì à?” Daco chỉ đùa thôi, nhưng Potter dường như bị nghẹn và xanh mặt, điên cuồng nhìn xung quanh mình. Hiện tại nó tò mò muốn chết rồi. Potter giở trò gì đây?
 “Potter, chuyện gì vậy?” Bằng cách nào đó nó vẫn giữ được giọng nhẹ nhàng, không biểu lộ bất cứ sự hứng thú nào mà nó đang cảm thấy. Nó quan sát trong khi cảm xúc lướt qua trên mặt Potter, nhanh đến nỗi nó không thể nào hiểu được. Cuối cùng, tên Gryffindor ngước mặt lên khỏi lòng mình, nhìn chằm chằm vào mắt tên Slytherin. Và những gì nó thấy trong đôi mắt đó ắt hẳn đã tiết lộ những gì mà nó cần.
Harry nhìn xuống lòng mình lần nữa, nhìn chăm chăm vào cái quần tây của mình, rối rắm. Có phải nó thật sự sẽ nói cho Draco Malfoy, sự thật về cuộc sống nó, về cái gầm xếp của nó? Ôi điều đó cũng chẳng mất mát gì; Malfoy đã thấy nó khóc rồi. Và nó thà thấy phản ứng hả hê của Malfoy còn hơn là sự thương hại của Hermione hay Ron. Harry ghét sự thương hại.
Harry hít sâu vào, và trước khi nó có thể trốn tránh liền nhắm mắt lại và thốt ra.
 “Tao-từngsốngtronggầmxếp” Draco sửng sốt nhìn tên Gryffindor người hiện tại đang ngồi thẳng lưng, mắt nhắm lại và tay siết chặt lại. Potter đã lẩm bẩm điều gì ngớ ngẩn và giờ trông có vẻ sẵn sàng đợi bất cứ ai đập mình.
 “Hả? Mày nói nhanh quá, Potter, tao hổng có hiểu”, Draco cực kỳ cố gắng để giữ thái độ lịch sự, trong khi thật sự thì nó chỉ muốn moi ra câu trả lời và giải quyết cho xong. Potter dường như nhìn lén nó qua mớ tóc đen, cắn cắn môi. Draco nhìn chăm chú một lúc trước khi nhún vai. Bây giờ không phải lúc thích hợp.
 “Potter, tao đang chờ đây” Nó nhướng mày và kinh ngạc khi Potter gần như mỉm cười. Sự ngạc nhiên ắt hẳn đã lộ ra bởi vì Potter đã mỉm cười và khịt mũi. Draco sốc đến nỗi không quan tâm là nó là người bị cười. Potter mỉm cười với nó. Với nó.
Harry Potter vừa mới mỉm cười với Draco Malfoy. Nó ắt hẳn đã đỏ mặt nếu họ của nó không phải là Malfoy. Nhưng nó là một Malfoy vì vậy nó dẹp bỏ biểu cảm kinh ngạc và chuyển thành ánh nhìn bình tĩnh hơn. Harry – không, Potter đang quan sát nó, có vẻ là lần đầu thả lỏng khi bọn nó bị kẹt trong đây. Nó tự hỏi không biết đã được bao lâu rồi. Chắc chắn ai đó sẽ phát hiện tụi nó mất tích.
Draco thở dài. Chẳng ai chú ý nó đã mất tích trong một khoảng thời gian dài. Nó đã dành quá nhiều thời gian giam mình ở đâu đó, điều này làm bọn họ thôi làm phiền nó, và bên cạnh đó hầu hết mọi người đã về nhà trong dịp Giáng Sinh. Và nó biết là Potter chắc chắn đã đến đây sau khi bảo đám bạn mặc kệ mình, đó không phải là lần đầu.
 “Tao… đã từng sống trong một cái gầm xếp” Draco căng lỗ tai ra mà nghe tiếng thì thầm, và nó phải mất một lúc mới có thể hiểu được Potter đang nói cái gì, nhưng khi nó hiểu được…
 “CÁI GÌ?” Harry nhăn mặt trước tiếng hét bất thình lình của Malfoy, gần như không kiềm chế được sự thúc giục che lỗ tai nó lại. Nó vẫn chưa nói cho Malfoy rằng nó vẫn còn đang sống trong một cái gầm xếp, không cần thiết phải khơi ra hết cả câu chuyện đau lòng. Vậy thì sẽ ra sao nếu Cậu Bé Sống Sót là một tên đồng bóng bị người đãi người đã không biết cách vì bản thân mình chống lại những tên Muggle đáng khinh. Nếu không ai quan tâm đến chuyện gì đã xảy ra với nó thì nó sẽ giữ lại hết mọi chuyện.
 “Ừm thì, tao được phép giật mình một chút khi tao đột nhiên bị nhốt trong một -” Malfoy giơ một bàn tay lên bảo nó im lặng, đột nhiên trông có vẻ hoàn toàn bị xúc phạm. Harry quá sốc đến nỗi không cảm thấy phẫn nộ. Đây không phải là phản ứng mà nó đã dự kiến.
 “Đợi chút, mày đang nói là mày sống trong một cái gầm xếp? Và chẳng ai làm gì hết!”
 “Tao đã từng -” Draco làm tên Gryffindor im lặng lần nữa.
 “Đừng có mà xạo. Tao có thể nói điều đó không phải sự thật. Vậy đó là nguyên nhân mà ngoại hình mày thay đổi sau mỗi kì nghỉ hè.” Draco quan sát Potter và có thể thấy một cách rõ ràng sự thay đổi khi học kì bắt đầu. Potter luôn có vẻ nhỏ hơn và yên lặng hơn sau mỗi kì nghỉ hè, một sự đối lập hoàn toàn với mọi người khác khi trở lại trường học. Draco đã thấy được Potter một lần nữa trở nên tự tin và mạnh mẽ hơn. Nó chú ý thấy dáng đi hơi khập khiễng biến mất. Nhưng nó chưa bao giờ nghĩ đến tất cả những chuyện đó là bởi vì những tên Muggle?
Không. Một tai nạn Quidditch hay điều gì đó tương tự có vẻ sẽ hợp lý hơn.
Potter được cho là được đối xử như một ông hoàng tại nhà. Những tên Muggle sẽ quỳ gối trước mặt cậu ta, chờ đợi những mệnh lệnh và dâng tặng những món quà và những lời ca ngợi. Nhưng nếu những điều mà tên Gryffindor đang nói là thật và xét thấy sự hoảng sợ lúc nãy, Potter không có nói xạo. Vậy điều đó có nghĩa là…Potter bị ngược đãi?
Draco rất cố gắng để kiềm lại ham muốn cười như điên. Vị cứu tinh của thế giới pháp thuật bị ngược đãi.
Ngược đãi.
Draco cảm thấy đầu óc mờ mịt, chuyện này chẳng hợp lý gì cả. Chẳng bao giờ có bất cứ thiết bị quan sát về — ờ chắc là có, nhưng không ai nghĩ đến việc kiểm tra chúng, hoặc là chưa bao giờ đủ tinh ý để có thể chú ý đến chúng. Harry Potter bị người thân Muggle của mình ngược đãi là điều không thể nào. Rõ ràng họ đã sai.
 “C-Cái gì?” Harry nói lắp. Malfoy nói việc đó cứ như là sự thật hiển nhiên, một cách quá hờ hững. ‘Vậy đó là nguyên nhân’ giống như là cậu ta đã nghi ngờ lâu lắm rồi. Vì lý do nào đó điều này làm trong lòng Harry nổi cáu. Malfoy có quyền gì mà cư xử lãnh đạm chết tiệt về việc dượng của Harry đánh đập nó và nhốt nó vào cái gầm xếp chết dẫm đó? Ờ, Malfoy không có biết về vụ đánh đập, nhưng mà cũng vậy thôi! Chẳng lẽ Malfoy không nhận ra là Harry thật sự không thích nói về điều đó sao? Có trời mới biết chuyện gì sẽ xảy ra nếu ai đó phát hiện. Harry rùng mình với cái ý nghĩ đơn giản đó.
Nhưng nó sẽ làm gì với Malfoy đây? Cậu ta không phản ứng như Harry đã dự kiến. Giống như là Malfoy giận dữ. Nhưng mà về cái gì?
 “Thay đổi? Ý mày là sao?” Draco cảm thấy hoàn toàn không thể tin được. Potter bị mù sao? Cậu ta không thấy cậu ta đã thay đổi như thế nào trong những tháng vừa qua sao? Cậu ta chắc chắn đã cao hơn được vài inch, cậu ta đỡ tái nhợt hơn, và không trông có vẻ cậu ta đang hồi phục sau căn bệnh trầm trọng nữa.
Mắt cậu ta dường như sáng hơn mặc dù chúng vẫn nhìn chăm chú mọi thứ với một cách cảnh giác, và cậu ta cười nhiều hơn, và khi cậu ta cười thì những người xung quanh không thể nhịn được mà cười theo, có một điều gì đó về Harr–Potter làm mọi người muốn…à, trong trường hợp của Draco thì muốn cởi sạch quần áo và điên cuồng ‘ăn’ tên Gryffindor kia, nhưng …ưm. Draco nhìn Potter từ trên xuống dưới, ờ thì tất cả những gì mà nó có thể thấy trong bóng tối, nhưng nhanh chóng nhìn đi chỗ khác khi nó chạm đôi mắt xanh lá tò mò. Tên chết tiệt.
Trông cậu ta không giống như một cành cây bị suy dinh dưỡng nữa, và cái mông đó — Draco bỏ lửng. Đây không phải là lúc để mà có thể nghĩ về Harry Potter giả tưởng của nó, bởi vì tin nó đi chúng có thể làm nó xao lãng trong nhiều giờ. Và giờ Draco cần phải tỉnh táo nếu nó sắp dụ dỗ tên ngu ngốc cứng đầu kia tiết lộ những tin khác nữa. Sao cậu ta không nói cho mọi người? Cậu ta là Cậu Bé Sống Sót mà. Bọn họ sẽ làm mọi việc vì cậu ta.
 “Tự lấy cho mình một cái gương chết dẫm đi Potter. Khoan, trở về việc quan trọng hơn đã. Sao mày không nói cho mọi người biết hả?” Draco nhíu mày khi Potter phá ra cười, mặc dù thật là khó mà giữ vẻ mặt cau mày của nó khi âm thanh tuyệt vời trong tiếng cười của Potter nhảy múa trong không khí. Âm thanh ấy ngoài tên sóc chồn và con máu bùn kia không phải ai cũng thường xuyên được nghe. Potter luôn quá yên lặng khi xung quanh có nhiều người.
 “Gì? Đừng có cười nữa tên đần, tao không thấy cái gì mắc cười cả.” Potter có vẻ cố hít thở một cách bình tĩnh, chỉ để lọt ra vài tiếng khịt mũi. Draco không kiên nhẫn nhìn trong khi tên Gryffindor nhắm mắt lại một chút và sau đó mở ra, cho rằng đủ bình tĩnh để cư xử như người bình thường, những người thật sự để tâm tới tình trạng của mình.
 “Điều đó chỉ là — ưm, không có ý xúc phạm đâu Malfoy, nhưng chúng ta chưa bao giờ hòa hợp, đúng không?” Harry không chờ câu trả lời. “Và nghĩ đến việc mày thật sự là người đầu tiên tao nói về chuyện đó…điều này thật mỉa mai, không phải sao?” Harry cười khúc khích lần nữa vì cái tình huống ngớ ngẩn này. Cho dù một triệu năm nữa nó cũng không đoán được là nó sẽ thổ lộ một trong những bí mật được che giấu cẩn trọng nhất của nó cho Malfoy nghe.
 “Tao chẳng thấy có gì mắc cười cả, Potter.” Harry chậm rãi lắc đầu, cố gắng suy nghĩ theo lý trí nhưng không thành công.
 “Ừm thì không có mắc cười…nhưng mày phải công nhận là điều này thật kỳ quái.” Hiện giờ Malfoy trông có vẻ hoàn toàn cáu tiết, và Harry quyết định đây là lúc ngâm cái miệng chết tiệt của mình lại.
Draco nhìn chằm chằm vào tên Gryffindor trong vài giây. Sau đó nó lắc đầu, cố gắng hoàn toàn thất bại để trút bỏ ra khỏi đầu cái cảm giác nhẹ nhàng bao phủ nó khi mà Potter nói nó là người đầu tiên mà cậu ta kể.
 “Sao…mày lại kể cho tao? Trong tất cả đống người ở trong cái trường này, sao mày lại nói cho tao biết? Potter nhún vai cúi đầu, và Draco cảm thấy sắp sửa cần dỗ ngọt thêm chút nữa. Nhưng sau đó Potter đột ngột nhìn lên, ánh mắt bọn nó không rời nhau và nó ngập ngừng mỉm cười, Draco một lần nữa quá sốc đến nỗi chẳng làm gì được ngoài việc nhìn chăm chăm.
“Tao nghĩ mày là một trong những người duy nhất không thương hại tao. Ờ, còn có Snape…nhưng mày biết đó.” Harry nhún vai và bắt đầu chọc chọc lớp vải của cáo ống quần nó lần nữa. Cái ý nghĩ về việc nó nói cho Snape nghe về chuyện nhà Dursley thật buồn cười và hoàn toàn thiệt đáng sợ. Bậc thầy Độc Dược sẽ phản ứng thế nào, Harry không biết và thực sự cũng không muốn tìm hiểu.
 “Và rồi tao nên làm gì đây? Sao mày không nói cho tên Weasley hay Granger ấy? Họ sẽ chạy đi nói cho Dumbledore và sắp xếp lại mọi thứ, điều mà tao không hiểu là tại sao tự mày không làm gì cho mình—”
 “Tao không thể nói với cụ Dumbledore được! Và bên cạnh đó chẳng có ích gì khi mọi người phát hiện ra cả, tao vẫn sẽ phải trở lại nhà Dursley, chuyện là như vậy đó.”
 “Bọn họ sẽ không bắt mày trở lại đó đâu! Thậm chí cả cái tên gàn dở cực kỳ yêu thích bọn Muggle sẽ thấy được chuyện đó là cực kỳ không an toàn!”
 “Malfoy, mày chẳng biết gì về cuộc sống của tao cả! Mày không nghĩ là cụ Dumbledore biết sao?”
 “Cái gì? Mày vừa nói là mày không thể nói với ổng mà! Mày chẳng có chút lý lẽ nào cả —”
 “Ờ, tao sống ở đó suốt và gia đình Dursley đã hiền lành khá nhiều trong mùa hè này nếu như mày so sánh với quá khứ…” Mắt của Malfoy mở to và Harry nhăn mặt. “V-Và dù sao đi nữa, mày đừng có tưởng cụ Dumbledore sẽ không cài ai ở đó canh chừng tao…vì vậy cụ ắt hẳn đã biết được, nhưng mà…” Harry ngập ngừng. Nó không thích nghĩ tới việc thầy Hiệu trưởng đã luôn biết việc gia đình Dursley đối xử với nó như thế nào, nhưng lại cứ bỏ mặc.
 “Vậy là mày đang nói là Dumbledore biết từ lâu cả nhưng chưa bao giờ làm gì hết?” Harry nhún vai, nhưng khi nó thấy tên Slytherin sắp nổi điên lần nữa, nó nhanh chóng lui lại.
 “Ý tao là tao không chắc nữa, và tao chưa bao giờ muốn thừa nhận bất cứ điều gì bằng việc nói điều gì đó. Điều quan trọng là tao sẽ trở lại nhà Dursley. Và chỉ còn một mùa hè nữa thôi và sau đó tao sẽ mãi mãi thoát khỏi bọn họ.” Harry cảm giác là nó đang thuyết phục bản thân mình nhiều hơn là thuyết phục Malfoy, nhưng mà trước đây nó đã có hàng ngàn cuộc tranh luận với bản thân, và nó biết chẳng có giải pháp nào cả. Nó sẽ phải sống sót, nó cay đắng nghĩ, giống như nó luôn làm thế.
Draco nhìn trong khi Potter khoanh tay trên đầu gối, đầu tựa lên trên đó. Nó phải làm cái quái gì đây? An ủi cái tên kia, hoặc có lẽ là cố gắng bảo đảm với cậu ta. Draco cắn môi, và nhích từng bước chậm rãi lại gần Potter…ưm được rồi, Harry. Đứa tóc đen ngẩng đầu lên khi Draco tằng hắng, hiện tại đang khuỵu gối trước mặt tên Gryffindor. Cặp mắt màu xám đậm gặp xanh lục bảo và trong khoảnh khắc đó bọn nó chỉ ngồi ở đó, chìm đắm vào nhau thậm chí điều đó nghe có vẻ ngớ ngẩn đối với thẩm mỹ của Draco.
Draco từ từ nâng tay lên và đặt bàn tay an ủi đó lên cánh tay của cậu ta, dự đoán phản ứng của Harry khi nó làm thế. Tên Gryffindor dường như rụt nhẹ lại, nhưng không có tránh né và mắt bọn họ chẳng hề rời nhau. Draco hơi mỉm cười và Harry cảm thấy khóe miệng nó cong lên một chút xíu xiu.
 “Điều đó không đến nỗi tệ, đúng hông?” Draco cảm giác muốn tát mình khi lỡ lời nói ra. Nó có cảm giác câu trả lời là có; điều đó thật tệ và nhất là chắc chắc còn tồi tệ hơn nhiều nữa.
Trước khi lầm bầm Harry không đùa cợt khịt mũi khi mà nó có thể cảm thấy mắt nó đau, những ký ức lãng quên từ lâu lại hiện lên. Ừ, đâu tệ lắm.
“Tao bị bầm dập nhưng vẫn sống, tao cho là có thể còn thảm hơn.” Malfoy khó hiểu nhìn qua nó, và Harry nhăn mặt trước cách diễn đạt của nó.
 “Bầm dập? Bọn họ không…Ý tao là bọn họ chưa bao giờ đánh mày đúng không?” Harry trầm mặc, che tầm mắt nó khỏi Malfoy giờ đang cúi mình gần với nó, thật sự quá gần đến nỗi Harry có thể gần như cảm giác được hơi thở của tên Slytherin phả lên mặt nó. “Merlin ơi! Bọn họ đánh mày, đúng không?” Harry cười buồn, nhún vai hờ hững, ngoảnh đi và nhìn xuống bụng nó lần nữa.
Trước khi Draco biết nó đang làm gì, tay nó đã vươn ra phía trước và tóm lấy cằm của Harry, nâng đầu cậu ta lên để nó có thể nhìn thấy, cơn giận của nó chết dần trong cổ họng khi mà mắt tụi nó gặp nhau. Harry thở gấp khi nó nhận thấy tụi họ gần nhau đến mức nào, mũi gần như chạm vào nhau bởi vì Draco vô thức tiến về trước. Harry thở mạnh nhưng không có quay đi.
Cả hai yên lặng trong một lúc lâu, chỉ kinh ngạc trước cảm giác xung điện trong không khí xung quanh bọn nó, kêu tanh tách trong bóng tối. Malfoy nhích từ từ về trước, nghiêng đầu mình để trán nó có thể chạm vào trán Harry, hơi thở mát lạnh của nó thổi lên mặt Harry, truyền sự xao xuyến ngọt ngào đến tim Harry. Đột nhiên nóng quá, nhưng khi Harry chớp mắt thì khoảnh khắc ấy đã biến mất. Malfoy lại ngả người ra sau, và Harry bị bỏ lại thở hổn hển.
Malfoy suýt nữa hôn nó. Malfoy. Harry không có nhiều cơ hội để khám phá sự tiến triển mới mẻ này, kỳ lạ là điều đó không làm nó cảm thấy kinh tởm nhiều như nó đã nghĩ. Thực sự là điều đó chẳng có gì để sợ cả.
 “À…ừm…” Malfoy đỏ mặt và lúng túng, và Harry lấy làm ngạc nhiên trước cảnh tượng này, Draco Malfoy đang đỏ mặt. Nó chẳng nói gì, ngoài việc để tên tóc vàng cố gắng trấn tĩnh lại, bởi vì kì lạ thay Harry chẳng cảm thấy bối rối gì hết, hiện tại nó còn có thể cười tự mãn nữa là. Nó cuối cùng cũng có thể tìm ra cách để làm Malfoy bối rối, và ngay bây giờ nó chuẩn bị dùng đến.
 “Ngay khi tao thoát khỏi đây được tao sẽ nói cho Dumbledore biết có–“ Harry cắt ngang lời nói của Malfoy bằng cách tóm lấy cà-vạt Slytherin của cậu ta và kéo mạnh Malfoy về trước để môi tụi nó chạm vào nhau. Cả hai đứa nó rên lên vì sự va chạm đột ngột và Malfoy như tan vào trong vòng tay tên kia. Không cần phải chống cự lại điều mà nó đã ao ước vì nó đã để ý tới tên Gryffindor từ năm tháng trước rồi.
Chẳng đứa nào chú ý bóng tối đã trở nên sáng hơn hay những bức tường thu hẹp xung quang tụi nó đã biến mất, hai đứa chỉ lo chú ý nhau và cái cảm giác cơ bắp uốn éo dưới đầu ngón tay chúng. Tay ghì chặt tóc và lưỡi khiêu vũ cùng nhau khám phá từng nơi mà chúng có thể chạm tới. Bọn nó không nhận thấy sự thật là hiện tại chúng nó đang nằm ườn ra sàn trên thân thể nhau, Harry ghìm chặt Malfoy dưới sàn còn chân Malfoy thì quấn lỏng quanh eo của tên Gryffindor. Vì thế đương nhiên bọn nó không nghe thấy có tiếng bước chân hướng về phía này. Nếu bọn nó biết thì may ra bọn nó ắt hẳn có thời gian để trốn nhưng sự thật thì—
 “Potter! Malfoy! Tụi bây nghĩ tụi bây đang- DỪNG NGAY LẬP TỨC!” Harry giật mạnh môi nó khỏi môi Malfoy và nhìn quanh, cả người nó đơ ra khi mắt nó thấy cái bóng đen lờ mờ của vị giáo sư Độc Dược đang ở phía trên tụi nó.
 “T-Thưa thầy”
 “Đến văn phòng Hiệu trưởng, NGAY!”

š *** Hết ***

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top

Tags: #hbvd