Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Sleepy Dream

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

- Tác giả: Flandusgirl (https://twitter.com/flandusgirl)
- Dịch bởi: Dirie & Dobee
- AO3: https://archiveofourown.org/works/25603723
- Oneshot

- Tóm tắt:

George thích nghe giọng Dream khi hắn đang ngái ngủ.

- Notes của tác giả:

Tác phẩm hoàn toàn là hư cấu.

(***)

George là một người rất tinh ý. Anh luôn để ý tới mọi điều nhỏ nhặt về những người xuất hiện trong cuộc đời anh. Và có lẽ anh đặc biệt dành thời gian để ý đến những thứ về Dream, nhưng chẳng thể ngăn mình ngừng lại được. Anh muốn biết mọi điều liên quan tới hắn.

Vì khoảng cách địa lý giữa George và Dream là cả một đại dương, nên cả hai chủ yếu chỉ trò chuyện qua Discord. Đôi khi hai người liên lạc qua Snapchat, nhưng thường là gọi cho nhau xuyên xuốt 90% thời gian cả hai thức. Đôi khi Sapnap sẽ cùng gọi với hai người, có điều thường chỉ có hai người họ thôi. Cả hai có thể vẫn đang trong cuộc gọi với đối phương mà làm những điều trần tục nhất trên đời.

Thi thoảng, đối với George mà nói, việc nhớ tới sự chênh lệch múi giờ thật sự khó. Nhiều lúc George ngẫu nhiên gọi cho Dream vào ban ngày, chỉ để người đàn ông bên kia bắt máy khi nửa mơ nửa tỉnh. Trong vài lần đầu tiên, George nói xin lỗi rồi bảo hắn ngủ tiếp đi, hắn đương nhiên lập tức ngủ thật. Nhưng thời gian dần trôi, George bắt đầu nhận ra giọng Dream khi ngái ngủ là thanh âm mà anh yêu thích nhất trên thế giới này.

George dần thường xuyên 'vô tình' gọi cho Dream. Hầu hết thời gian Dream đều không thể cúp máy vì quá mệt, nên George chỉ ở trong cuộc gọi, lắng nghe tiếng thở và ngáy nhè nhẹ của Dream vài phút trước khi cúp máy. Đã có lần George để cuộc gọi đó, nghe tiếng Dream ngủ mãi cho đến khi hắn thức dậy, đôi khi tới hàng giờ đồng hồ. Tất thảy đều xứng đáng để được nghe giọng Dream khi ngái ngủ.

George thích nghe giọng Dream ngái ngủ nhất là những lúc hắn gọi cho anh đầu tiên ngay sau khi vừa ngủ dậy. Khi gọi anh, hắn thường vẫn đang ngủ dở, còn ngáp ngắn ngáp dài rồi vươn vai khi George bắt máy. Điều ấy luôn làm George cười vì anh biết anh là người đầu tiên xuất hiện trong tâm trí Dream khi hắn vừa thức giấc.

Một tiểu tiết mà George vừa nhận ra, Dream chẳng trả lời cuộc gọi của bất kỳ ai chừng nào hắn còn đang ngủ. Anh nghe mọi người nói nếu Dream phớt lờ cuộc gọi của họ thì liền biết chắc rằng hắn thực sự đang ngủ. George đã tham gia Teamspeak với Sapnap, anh hỏi cậu có bao giờ gọi điện cho Dream khi hắn đang ngủ hay không.

"Anh ấy chả bao giờ bắt máy cả. Chẳng hạn nếu em chết hay gì đó thì làm sao. Ảnh thô lỗ thực sự." Sapnap vừa ngồi xuống vừa nói, gác chân lên bàn, còn nhấm nháp chút ngũ cốc khô. "Em chắc rằng giờ ảnh đang lăn ra ngủ, và em thề ảnh sẽ không trả lời cuộc gọi của em đâu."

George lúc này rất tò mò. Nghĩ tới việc Dream chỉ bắt máy khi anh gọi khiến anh hơi bồn chồn. George nghĩ đã tới lúc thực hiện một thí nghiệm nhỏ để chứng minh xem giả thuyết của mình có đúng hay không.

"Em thử gọi em ấy đi. Để xem ẻm có bắt máy không. Sau đó anh sẽ gọi cho ẻm, xem ẻm có trả lời anh không." George cười nói, khẽ cắn môi. Anh có thể nghe tiếng cậu rướn người để với lấy cái điện thoại đặt trên bàn.

"Được, em sẽ gọi cho ảnh." Nói rồi Sapnap lướt lướt màn hình điện thoại tìm cuộc trò chuyện với Dream trên Discord. Cậu nhấn nút gọi và bật loa ngoài để George cùng nghe. Cả hai đều im lặng khi nó bắt đầu đổ chuông. George thầm hy vọng rằng Dream sẽ không bắt máy. Anh thích cái cảm giác được làm người đặc biệt. "Được rồi, anh ấy không trả lời." Sapnap cúp máy sau một phút kiên nhẫn chờ Dream bắt máy.

"Vậy giờ anh gọi em ấy luôn." George cầm điện thoại lên rồi bấm vào cuộc trò chuyện với Dream. Anh chần chừ một lát, cảm thấy thật bồn chồn, hồi hộp trước khi nhấn nút gọi và mở loa ngoài. Tiếng chuông vang lên chưa đầy mười giây đã dừng lại, chất giọng nửa tỉnh nửa mơ của Dream phát ra từ đầu dây bên kia.

"A lô?" Dream líu nhíu qua điện thoại, George liền nhoẻn miệng cười thật tươi và gò má cũng ửng hồng.

"Này, em đang ngủ hả?" George hỏi, dù rằng anh thừa biết đáp án vì giọng hắn nghe rõ ràng là như vậy.

"Ừm, sao? Anh có sao không?" Dream hỏi, George nghe thấy tiếng sột soạt, có lẽ hắn vừa ngả đầu xuống gối. Anh có thể hình dung ra hình ảnh Dream hiện tại; cuộn tròn trên giường, điện thoại đặt giữa tai và gối, mái tóc màu vàng lạnh của hắn rối tung vì đang ngủ.

"Ờm, anh không sao. Ngủ tiếp đi. Khi nào thức dậy thì gọi lại cho anh." George nhẹ nhàng nói, ý cười hiện rõ trong giọng điệu. Anh nghe tiếng Dream hít thở sâu, và cả tiếng khò khò. George còn chưa nhận được hồi đáp, nghĩa là Dream đã chìm vào giấc ngủ thật say rồi. George đợi một lúc trước khi cúp máy và nhìn lại vào màn hình máy tính. Anh hoàn toàn quên mất Sapnap vẫn đang trong cuộc gọi với mình.

"Chà, em thấy lòng trung thành của ảnh đặt ở đâu rồi." Sapnap khúc khích cười trêu chọc, George khẽ hừ một tiếng. "Ý em là cũng dễ hiểu mà. Anh ấy chỉ nghe máy khi người gọi là bạn trai ảnh thôi. Em hiểu rồi."

"Anh không phải bạn trai ẻm." George lại hừ một tiếng, ngồi lại trên ghế và co cả đầu gối lên.

"Chưa thôi." Sapnap nhoẻn miệng cười trước khi bắt đầu nhấm nháp tiếp đống ngũ cốc khô.

Đảm bảo rằng Dream có cách khiến George cảm thấy mình đặc biệt. Chính những điều nhỏ nhặt ấy làm George phấn khích bồn chồn và làm trái tim anh đập loạn nhịp. Giọng Dream khi ngái ngủ chắc chắn khiến cả hai điều kể trên xảy ra, thường là cùng một lúc. Nhưng giờ George đã biết đối với Dream anh đặc biệt đến thế nào. Giả thuyết của anh là đúng, và anh có bằng chứng chứng minh điều ấy.

-end

Hãy follow Twitter của tác giả và kudo cho tác giả tại AO3 nhé~
Wattpad rất bất tiện vì không gắn được link, nên các cậu có thể qua WordPress của mình ;)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top