Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

hgdfghdfghdfghfhg

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tu Chân Thế Giới – Tác giả: Phương Tưởng

Tiết 31: Tuyển chọn

Dịch: keny

Nguồn: 4vn.eu

[i]

Bấm vào đây để xem nội dung.

Số lần Tả Mạc tới Đông Phù khá nhiều, mỗi lần đều sẽ dạo chơi. Nhưng hôm nay bồi nữ nhân dạo phố, đặc biệt là một đám nữ nhân, loại vận động đòi hỏi yêu cầu đối với nhục thể rất cao này, đại khái chỉ có tu giả luyện thể mới có thể miễn cưỡng kiên trì được.

Nhìn các nàng đang bận bán chác, Tả Mạc liền lủi đi.

Trước tiên phải mua vàng ròng, lần trước câu mà Bồ yêu thuận miệng nói hắn vẫn còn ghi nhớ kỹ càng. Còn phải mua thêm ngọc giản về cơ sở phù trận, tuy môn phái cũng có truyền thụ nhưng chỉ có lèo tèo mấy thứ. Phù trận là thứ mà cơ hồ tất cả tu giả đều phải học, vô luận là luyện khí hay là luyện đan đều cần phải hiểu phù trận.

Tả Mạc lại là vì khai khẩn linh điền linh điền. Ngọc giản không tốn bao nhiêu tinh thạch, quý nhất là vàng ròng, cái giá hai mươi viên nhị phẩm tinh thạch khiến hắn nghiến răng nghiến lợi nhưng hắn vẫn quyết định phải mua.

Suy nghĩ của hắn hiện tại cùng trước đây đã hơi khác, trước kia tinh thạch là ưu tiên số một, hiện tại tuy hắn vẫn yêu tinh thạch như mạng nhưng có sự bất đồng.

Từ sau khi tứ sư cô nói toạc ra, hắn liền rõ ràng vì cái gì những chuyện kì quái lại nằm trên con người mình, những mộng tưởng giản đơn mà hắn luôn ước ao phút chốc tan biến thành vụn phấn, hắn mơ hồ không biết tương lai rồi sẽ đi về đâu. Phía trước là cái gì đang chờ đợi hắn? Tan xương nát thịt? Hay là tìm được đáp án? Hắn đều không biết.

Những thứ ngày xưa luôn khiến hắn xuýt xoa không thôi nhưng sao hôm nay lại thật buồn tẻ vô vị.

Hắn tìm một nơi an tĩnh ngồi xuống, bắt đầu nhớ lại lúc mình phóng thích đạo kiếm mang. Không có người dạy hắn, ngay cả Bồ yêu cũng chỉ tạo điều kiện cho chính hắn thể ngộ. Đối với Bồ yêu hắn chỉ có cảm kích, nếu như không có Bồ yêu có lẽ ngay cả cơ hội tìm kiếm câu trả lời hắn cũng không có.

Cơ hội đến tay, làm sao có thể không trân trọng?

Hắn không có ý thức được chính mình đang thoát thai hoán cốt, hắn chỉ bỗng nhiên minh bạch một ít tâm tình của Vi Thắng sư huynh. Chấp niệm, chấp niệm mà chết cũng không hối hận! Mỗi lần vừa nghĩ tới cải dung mạt thức, khuôn mặt cứng nhắc như vết dao đâm sâu vào trái tim hắn, đề tỉnh hắn rằng... đã từng có người cải biến khuôn mặt của hắn, đã từng có người xóa đi ký ức của hắn. Cảm giác thâm nhập cốt tủy thiêu đốt tâm hồn này khiến hắn không cách nào trầm tĩnh lại được.

Hắn muốn có câu trả lời!

Khởi điểm của bản thân đến mức độ nào, hắn rất rõ, hắn không muốn lại tiếp tục lãng phí dù chỉ là một chút thời gian. Hắn thử tất cả biện pháp, vắt hết đầu óc, dùng hết thủ đoạn, tất cả đều chỉ làm sao cho chính mình mạnh lên, chính mình có được sức mạnh —— hắn muốn câu trả lời!

Trên con đường người đến người đi như mắc cửi, không ai nhận thấy trong góc có một con người bé nhỏ đang ngồi khoanh chân, trầm tư suy nghĩ.

Trong biển lửa cuồng vũ, Bồ ngồi trên bia mộ, đầy vẻ lười nhác đang nghe âm khuê.

Mấy nữ đệ tử cuối cùng cũng mua bán xong xuôi, trên mặt ai ai cũng đều tràn đầy vẻ thỏa mãn. Tả Mạc cuối cùng không nhịn được thở dài một hơi, hiện tại hắn rất muốn chắp cánh để về nhà. Tao ngộ hôm nay khiến hắn được nếm thử qua tư vị của lực lượng, hắn nhịn không được muốn tiếp tục được huấn luyện.

Nhưng xuất phát từ an toàn của mấy nữ đệ tử, hắn đành ngồi lên phong hành hạc giấy, đi theo các nàng với tốc độ rùa bò.

Về đến tiểu viện, chuyện đầu tiên Tả Mạc làm chính là đem vàng ròng cùng hắc kim trùng cho vào hộp, đào một cái hố nhỏ trên tiểu tiệt linh mạch rồi chôn đi.

Chôn xong, hắn tiến vào thức hải, đối mặt Bồ yêu nói: "Bồ, chúng ta tiếp tục!"

Hơi hơi bất ngờ, Bồ lười nhác ngạc nhiên hỏi: "Tiếp tục? Tiếp tục cái gì?"

Tả Mạc ngẩn ngơ, nhưng rất nhanh hắn khôi phục lại trấn định: "Ngươi muốn có điều kiện?"

"Hì hì, cùng người thông minh nói chuyện thật nhẹ cả người. Đỡ phải dài dòng." Bồ nhè nhẹ cười khẽ cười, đứng lên nói: "Cái này đúng đạo lý mà, thiên hạ làm gì có bữa ăn nào miễn phí? Hì hì, ta muốn hồn phách."

"Hồn phách?" Tả Mạc bị dọa cho nhảy dựng.

Bồ yêu thần tình nhẹ nhàng, ngữ khí vui vẻ nói: "Hồn phách chính là thứ tốt, vị đạo tiên mỹ, sinh cơ bừng bừng. Mấy cái thứ như máu tươi thịt người, so với nó đều kém rất xa."

Sơ sơ mấy câu thôi mà Tả Mạc đã mồ hôi đầy đầu. Trong đầu bất giác nghĩ đến một đại ma đầu, ăn thịt người qua ngày, bạt gân trừu tủy, hấp thực hồn phách. Đối với một tên tu giả lòng không chí lớn, trước đây chỉ chăm chăm làm Linh Thực phu như hắn, mấy thứ như hồn phách chỉ cần nhắc thôi đã đủ để khiến hắn sợ hãi không thôi.

"Không được!" Tả Mạc cương quyết cự tuyệt, thằng Bồ yêu này quả nhiên là một đại ma đầu!

Hắn tuy khát vọng lực lượng, nhưng hắn cũng tuyệt đối không muốn chính mình trở thành nô lệ cho lực lượng!

"Ngươi không muốn học kiếm sao? Hì hì, trừ kiếm, ta còn có rất nhiều thứ có thể dạy cho ngươi. Ta có vô số pháp bảo, hì hì, chỉ cần hồn phách ngươi tiêu chuẩn tốt một chút ta đều có thể đổi cho ngươi nga. . ." Đầu lưỡi tinh hồng của Bồ yêu liếm liếm môi, ngữ khí tràn đầy dụ hoặc.

"Không được!" Tả Mạc bỗng trầm tĩnh lại, hắn ngồi xuống trước mặt Bồ yêu nói: "Ta đối với giết người không hứng thú."

"Nga?" Bồ yêu xoa xoa trán, nheo lại con mắt: "Ta phải nói rõ ràng cho ngươi một chút, mạng của người khác làm sao trân quý bằng mạng chính mình đây? Hì hì, kỳ thật giết người là chuyện rất đơn giản, ngô, một hồn phách, ta sẽ cho ngươi hảo hảo tham ngộ đạo kiếm ý này, còn có thể dạy ngươi rất nhiều thứ tốt."

"Ta biết ngươi không có hảo tâm mà." Tả Mạc nhìn nhìn coi chừng Bồ, lành lạnh nói: "Đáng tiếc ngươi tính sai rồi."

Bồ yêu vẫn cười hì hì.

Tả Mạc chỉ cảm giác thấy toàn thân cứng đờ, không sao động đậy được.

"Ta sai rồi?" Bồ yêu đột nhiên đề cao âm lượng.

"Hì hì, đã bao nhiêu năm rồi nhỉ...hình như trước nay không có kẻ nào dám đứng trước mặt ta nói ta sai rồi!"

Hắn chậm rãi đi tới trước mặt Tả Mạc đang cứng đờ như khúc gỗ, hai tay băng lãnh siết nhè nhẹ cổ Tả Mạc: "Sợ hãi? Hì hì, quá đúng! Ta thực nghiệm qua rất nhiều lần mới phát hiện ra sợ hãi mới chính là điều kiện tạo nên hồn phách hảo hạng. Ngươi biết không? Hồn phách chết đi sau nỗi sợ hãi cường liệt giống như mỹ tửu lên men đến giai đoạn tốt nhất, chỉ cần ăn một lần thì mãi mãi không quên được nữa."

Ngón tay băng lãnh vạch một đường máu trên cổ Tả Mạc, trên mặt Bồ yêu vẫn nguyên nụ cười hì hì vô hại, nhưng con mắt màu xích hồng đỏ rực chớp động điên cuồng.

Tả Mạc toàn thân run lạnh, hắn liều mạng nhắc nhở mình không được sợ, nhưng nỗi sợ hãi giống như vô cùng vô tận, không sao xua đi được. Vô luận hắn nỗ lực như thế nào đi chăng nữa toàn thân hắn vẫn không nhích động mảy may.

"Giãy dụa không có ích gì đâu." Bồ yêu vẫn cười, nhãn thần băng lãnh: "Ngươi quá ngu xuẩn thật khiến ta thất vọng, chẳng lẽ ngươi không biết, sủng vật thì phải hiểu sủng vật được phép nghĩ gì chứ?"

Loại cảm giác này phi thường khó chịu!

Bị thao túng, bị khống chế, thân bất do kỷ. . .

Trong lòng Tả Mạc giống như bị cái gì châm đốt, nỗi sợ hãi nhanh chóng bị phẫn nộ chiếm cứ, huyết dịch toàn thân đột nhiên sôi trào, hắn không kìm được mở miệng mắng to: "Đi chết đi!"

"Tiểu gia hỏa thật là quật cường." Bồ yêu lắc đầu bật cười, tay phải nhè nhẹ khẽ siết.

"A!" Tả Mạc phát ra một tiếng kêu thảm, cả người như bị một bàn tay vô hình hung hăng ghìm chặt, thân thể lâm vào tình trạng rất quỷ dị.

Cơn đau lan tràn toàn thân giống như vô số kim châm, từng cái từng cái đâm vào thân thể, hắn hoảng loạn kêu gào.

Nhưng vào lúc này, một cổ khí lưu từ trong ngực Tả Mạc đột nhiên vọt tới.

"Muốn đảo loạn?" Bồ yêu giống như nhìn thấy một hài đồng nghịch ngợm, trong miệng cười nhẹ nói. Cả người lại đột nhiên tan biến trên mặt đất, sau đó lại xuất hiện bên người Tả Mạc, tay phải nhè nhẹ cắm vào lồng ngực Tả Mạc!

Cánh tay thoải mái từ trong lồng ngực Tả Mạc rút ra, chỉ thấy giữa ngón tay tay hắn xuất hiện một viên hạt châu nhỏ năm màu.

Viên châu này lớn chỉ tầm hạt đậu xanh, màu sắc như Lưu Ly, bên trong quang mang lưu động.

Nhởn nhơ đem hạt tiểu châu đặt trước mặt quan sát một hồi, tự ngôn tự ngữ (lẩm bẩm nói chuyện một mình): "Nguyên lai là thứ này." Nói xong, liền chuẩn bị nặn vỡ viên tiểu châu.

Nhưng đúng lúc này, hắn bỗng ngừng động tác trên tay.

Từng lũ khói đen từ trong bia mộ tán phát ra, trong chớp mắt trên biển lửa mây đen lượn lờ.

Hỏa diễm cuồng vũ tứ phía, tựa hồ đối với đám mây đen lơ lửng này khá là e ngại, không có bạo ngược như trước. Còn viên tinh thần trong hư không cũng bị đám mây đen che mờ đi quang mang, ảm đạm đi rất nhiều.

Bồ yêu kinh ngạc đứng ngây ra, con mắt huyết đồng chớp động tư vị rất khó hiểu, tựa hồ có ai thương, tựa hồ có khai tâm, tựa hồ có nhớ lại, tựa hồ có cả phẫn nộ. . .

Qua thật lâu, hắn mới nhẹ giọng nói.

"Ngươi thật sự muốn tuyển chọn thứ phế vật này?"

Mây đen hơi hơi kích động, tầng tầng tuôn động áp xuống biển lửa khiến cho biển lửa gần như bị áp chế, ảm đạm muốn tắt, viên tinh thần trong hư không cũng cơ hồ biến mất.

Bồ yêu đứng yên như tượng gỗ, không nói một lời.

Mây đen càng phát ra nồng hậu, toàn bộ thức hải đã một mảnh đen kìn kịt, vươn tay ra không nhìn thấy ngón.

Hắn bỗng cười lạnh, quang mang trong mắt huyết đồng đại thịnh: "Ngươi phải biết, muốn thuyết phục ta, không dễ dàng như vậy đâu."

Chung quanh tĩnh lặng, mây đen không có bất cứ phản ứng nào, song phương bắt đầu cầm cự nhau.

Không biết qua bao lâu, quang mang trong mắt huyết đồng của Bồ yêu dần dần ảm đạm, hắn bỗng khẽ cười một tiếng, mang theo vẻ tang thương theo năm tháng, hết cách đành nhún nhún vai: "Kết quả mỗi lần đều là dạng này, thật không thú vị chút nào."

Ngón tay khẽ bắn, viên Lưu Ly tinh châu trên tay đã chìm vào thể nội Tả Mạc.

Trong chớp mắt mây đen tiêu tán sạch sẽ.

Biển lửa mất đi áp chế một lần nữa hừng hực thiêu đốt, viên tinh thần trong hư không cũng quang mang thiểm động sáng lòa trở lại.

Bồ yêu đứng lên bia mộ rất lâu, im lặng không nói.

Tả Mạc dần tỉnh lại, mở mắt ra, vội vàng kiểm tra toàn thân thấy lông tóc vẫn chưa bị tổn thương, lúc này mới thở ra một hơi.

Đến cùng đã phát sinh chuyện gì? Sao Bồ yêu lại bỏ qua cho mình?

Ngay khi hắn đang nghi hoặc, Bồ yêu nhảy ra.

"Ngươi tỉnh lại cũng thật lâu nha." Trên mặt Bồ yêu đầy vẻ cười nhạo: "Thần thức thật là quá yếu ớt, vốn ta còn muốn chơi một chút, chuyện mặc cả trả giá như thế này đã mấy ngàn năm nay không làm qua, ngươi lại làm mất hứng thú của ta. Nhưng nghĩ lại cũng bình thường, kẻ mà ngay cả ý thức dung mạo đều không có, tâm tự nhiên cũng nhu nhược. Đáng thương a."

Tả Mạc im lặng, hai quyền bất giác nắm chặt.

"Nói đến hồn phách mới nhớ, có một chỗ có hồn phách, ngươi không cần giết người, chẳng qua rất nguy hiểm, như thế nào? Có hứng thú sao?" Bồ yêu thần tình nhởn nhơ nói.

"Chỗ nào?" Tả Mạc không kìm được hỏi, lời Bồ yêu đã ngay lập tức gãi vào chỗ ngứa trong lòng hắn.

"Hì hì, ngươi hiện tại chưa cần biết. Yên tâm, sẽ không bắt ngươi giết người. Ngươi chỉ cần nói, đồng ý hay không đồng ý. Còn chuyện thù lao, chờ ngươi đủ điều kiện rồi, tự nhiên sẽ thanh toán cả gốc lẫn lãi."

"Ta đồng ý." Không nghĩ nhiều, Tả Mạc lập tức gật đầu. Chỉ cần không bắt hắn giết người, nguy hiểm nào hắn cũng không sợ.

Người như hắn còn có cái gì để mất nữa đâu.

"Ai, cuối cùng cũng hoàn thành được bút giao dịch này, chỉ vì mấy cái hồn phách, thật không dễ dàng a. Loại sinh ý này, đã quá lâu không làm qua, quả nhiên trình độ mặc cả thụt lùi nhiều." Bồ yêu lão khí hoành khí cảm khái.

Tả Mạc không biết nên nói cái gì cho phải.

Bồ yêu quay mặt lại: "Được rồi, chúng ta tiếp tục đàm phán một bút giao dịch khác."

"Bút giao dịch khác?" Tinh thần cảnh giác trong lòng Tả Mạc nhảy vọt lên, lại có chút khó hiểu.

"Tinh thạch, ta muốn tinh thạch." Bồ yêu cười hì hì nói: "Muốn thể nghiệm kiếm ý? Mười viên nhị phẩm tinh thạch một lần, như thế nào, rất tiện nghi chứ?"

Tả Mạc trợn mắt há mồm.

Tu Chân Thế Giới – Tác giả: Phương Tưởng

Tiết 32: Cự tuyệt

Dịch: keny

Nguồn: 4vn.eu

Bấm vào đây để xem nội dung.

Qua rất lâu, Tả Mạc ngẩng đầu lên, vẻ mê mang trong hai mắt phút chốc khôi phục lại như thường, hai người biết Tả Mạc đã có lựa chọn.

Tả Mạc thành thật nói: "Đa tạ ý tốt của hai vị đại ca, tiểu đệ xin tâm lĩnh. Mấy năm nay ta ở trong Vô Không kiếm môn đã quen, trưởng bối sư môn đối với ta cũng khá là chiếu cố nên không có ý ly khai!"

Ngữ khí không nặng, nhưng trong lời nói thấu ra vẻ kiên quyết.

Tiểu kiếm màu ám kim thiểm động giữa ngón tay Tả Mạc, tốc độ du tẩu cực nhanh, mang theo một dải kim quang giống như một đạo lôi điện bàng bạc.

Tả Mạc ánh mắt lộ rõ vẻ hớn hở.

《 Canh Kim quyết 》 cuối cùng đã đột phá tầng thứ ba! Đột phá tầng thứ ba xong Canh Kim khí mang cũng phát sinh biến hóa, vốn màu ám kim nhàn nhạt càng thêm rực rỡ, quang trạch sáng ngời, ngưng luyện thành kim kiếm trở nên tinh trí mười phần. Tựa như con cá nhỏ linh hoạt vô cùng.

Tiểu kim kiếm rất nhỏ, phạm vi vận động chỉ trong lòng bàn tay hắn, hơn nữa kiếm chiêu biến hóa rất đơn giản, không có quá nhiều kỹ xảo hoa lệ. Song nếu một kiếm tu có kinh nghiệm nhìn thấy nhất định sẽ ngạc nhiên phát hiện, kim kiếm nho nhỏ này trong quá trình vận động, cư nhiên lại uẩn hàm một tia kiếm ý nhàn nhạt.

Tả Mạc cũng có thể cảm thụ được tia kiếm ý mỏng như tơ lụa này, tuy trong lòng hắn có hớn hở song không nhịn được mà tiếc rẻ.

Về đến nhà, vô luận hắn có cố gắng nhớ lại như thế nào đi nữa cũng không cách nào tìm lại được cảm giác lúc trước. Rốt cuộc Tả Mạc đành chịu bó tay, chỉ còn cách dùng tinh thạch thuê Bồ yêu để thể nghiệm kiếm ý.

Một lần mười viên nhị phẩm tinh thạch ...

Dốc hết túi cuối cùng mới ngộ ra một tia kiếm ý! Chính nhờ tia kiếm ý này hắn mới lập tức đột phá tầng thứ ba 《 Canh Kim quyết 》.

So sánh với trước đây, hiện tại Bồ yêu đã hoàn toàn lột xác, biến thành gian thương lục thân bất nhận chỉ nhận tinh thạch. Tả Mạc không biết đến cùng lần trước đã phát sinh chuyện gì, Bồ yêu vì sao sau đó lại bỏ qua chính mình? Rất rõ ràng, thái độ của Bồ yêu đối với hắn đã phát sinh biến hóa rất vi diệu.

Tựa hồ càng thêm bực mình, càng thêm không dễ nói chuyện, không có việc gọi đến hắn hắn cũng không thèm để ý nữa. . .

Nhưng không biết tại sao, Bồ yêu như hiện tại lại càng khiến Tả Mạc cảm thấy an tâm, phải mất thêm tinh thạch cũng được.

《 Canh Kim quyết 》 đột phá tầng thứ ba, hắn chỉ cần có thêm một loại pháp quyết đạt tới tầng thứ ba nữa là có thể trở thành Linh Thực phu. Trở thành Linh Thực phu địa vị trong môn sẽ phát sinh biến hóa nghiêng trời lệch đất, môn phái cũng sẽ cho phép hắn tư nguyên lớn hơn, chỉ có như thế hắn mới có thể tấn tốc đề cao thực lực bản thân.

Vấn đề bây giờ là lựa chọn loại pháp quyết nào để làm đột phá khẩu.

Cuối cùng hắn quyết định chọn 《 Thảo Mộc quyết 》. Trong các loại đê giai pháp quyết,《 Thảo Mộc quyết 》 nổi tiếng vì chỉ pháp phức tạp, đây là nguyên nhân lớn nhất để Tả Mạc chọn nó. Chỉ pháp, hầu như trong tất cả đê giai pháp quyết đều có thể nhìn thấy bóng dáng của nó. Đê giai tu giả tu vi không đủ, thường thường cần phải có chỉ pháp tương trợ mới có thể hoàn chỉnh làm phép. Tuy đến Kim Đan kỳ thì chỉ pháp cơ hồ tan biến, nhưng trước đó chỉ pháp lại là kỹ xảo vô cùng thực dụng.

Ngay khi Tả Mạc đang chuyên tâm luyện tập chỉ pháp trong Thảo Mộc quyết, trong thức hải Bồ yêu đang ngồi trên bia mộ hừ nhẹ một câu, tự ngôn tự ngữ: "Ngươi tuyển một thứ phế vật như thế này sao?"

Luyện tập rất lâu, Tả Mạc phát hiện bản thân gặp phải bình cảnh, muốn tiến thêm một bước khó càng thêm khó. Thật ra, chỉ pháp của hắn đã tương đương thành thục, chỉ thiếu một phần viên mãn lưu sướng, lô hỏa thuần thanh. Nghĩ lại cảm giác đặc thù lúc dùng Thảo Mộc quyết giúp Lý Anh Phượng sư tỷ nhổ cỏ, hắn đoán rằng đó hẳn là phương hướng để đột phá. Chính là cảm giác huyền diệu này cùng với cảm giác lúc hắn đối địch phóng thích một kiếm kia giống hệt như nhau không phải cứ nghĩ là được, cho dù hắn suy nghĩ muốn nát óc cũng sờ không được đầu mối.

Cầu trợ Bồ yêu? Đáng tiếc trên thân Tả Mạc một xu tinh thạch cũng không còn.

Liên tiếp mấy ngày, một chút đầu mối cũng không thông, bản tính quật cường trong cốt tử Tả Mạc đã kích phát hắn.

Không phải chỉ là chỉ pháp thôi sao?

Hắn nghĩ đến một biện pháp.

Hắn bưng một chậu nước, hai tay cắm vào trong nước, bắt đầu luyện tập chỉ pháp trong nước.

Cảm giác trong nước quả nhiên bất đồng, trở lực lớn hơn rất nhiều, vốn chỉ pháp đã khá thục luyện lập tức trở nên lộn xộn.

Tinh thần Tả Mạc hơi rung lên, hắn đã thấy được con đường cần đi!

Trường hợp hắn sợ nhất chính là tìm không ra phương hướng, chỉ cần có phương hướng rồi thì vấn đề có lớn hơn nữa đều có thể vượt qua.

Ngay lúc này Thi Tường cùng Lương Lạc đúng hẹn đến bái phỏng. Hai người này đến bái phỏng quả thực khiến Tả Mạc rất ngoài ý, hắn vốn vẫn cho là hai người chỉ thuận miệng nói vậy thôi, không ngờ đối phương thật sự tìm tới tận cửa.

Hai tu giả Ngưng Mạch kỳ chạy tới thăm một tên ngoại môn đệ tử Luyện Khí kỳ, nói ra thật không một ai tin tưởng.

"Ha ha, Tả tiểu đệ chỉ mấy ngày không gặp mà tu vi đã tiến bộ không nhỏ a. Ta xem không bao lâu nữa hẳn là đến Trúc Cơ." Thi Tường cười nói, trên mặt đầy vẻ quan thiết (quan tâm+thân thiết) : "Không biết vật cần cho Trúc Cơ sư đệ đã chuẩn bị chưa? Ta có mấy viên Trúc Cơ đan ở đây, phẩm chất rất tốt."

Tả Mạc lại càng cẩn thận, tự nhiên ân cần không phải gian thì cũng là trộm, đối phương nhiệt thiết (nhiệt tình+thiết tha) đến như thế khiến hắn bất giác đề cao tinh thần giới bị.

Trên miệng vội vàng nói: "Thi đại ca không cần phí tâm, đoạn thời gian trước tứ sư cô ban cho mấy viên Trúc Cơ đan đã đầy đủ cho ta dùng."

Lương Lạc cùng Thi Tường im lặng nhìn nhau, điều này không qua được ánh mắt quan sát của Tả Mạc.

Thi Tường cười nói: "Vậy là được vậy là được!" Nhưng trong lòng thầm hô không hay, chẳng lẽ mấy trưởng bối Tả Mạc đã bắt đầu nhận ra tiềm lực của hắn?

"Thiên tài như Tả tiểu đệ đặt ở đâu cũng đều khiến người ta chú mục a, ha ha, không biết lúc nào trở thành nội môn đệ tử, chúng ta biết để tới khánh chúc khánh chúc." Hắn vẫn không chết tâm, tiếp tục thăm dò.

Tả Mạc lắc đầu: "Bản môn phải sau Trúc Cơ mới có thể trở thành nội môn đệ tử, bây giờ vẫn còn sớm."

Thi Tường lại cháy lên hy vọng, trên mặt lại kinh nhạ vạn phần: "Nga, chẳng lẽ dạng thiên phú kỳ tài như Tả tiểu đệ cũng phải chịu thứ quy ước này?"

Đoán không ra đối phương đến cùng muốn làm gì, Tả Mạc cẩn thận nói: "Thi đại ca nói nơi nào, ta làm gì được tính là thiên tài?"

Lương Lạc đứng bên cạnh sớm đã hơi bực mình, hắn xưa nay vốn ưa thích thẳng đến thẳng đi, dứt khoát mở miệng: "Tả tiểu đệ không bằng tới Xích Kiếm môn chúng ta, chỉ cần ngươi chịu tới tuyệt đối sẽ là hạch tâm đệ tử!"

Thi Tường mặt đầy vẻ khẩn trương chăm chú nhìn Tả Mạc.

Tả Mạc ngạc nhiên, qua nửa buổi mới có phản ứng, chần chừ cười nói: "Hai vị đại ca không phải đang nói đùa chứ, tiểu đệ tự biết mình có bao nhiêu phân lượng."

Thi Tường thành thật nói: "Chúng ta không nói đùa, đích xác là thành ý thỉnh mời. Thiên phú Tả tiểu đệ xuất chúng mà chỉ là mạn mạn tu đồ (tu luyện qua loa), gian khổ trong đó hẳn Tả tiểu đệ cũng rất là rõ ràng. Thiên phú như thế nên nhanh chóng Trúc Cơ, thoát ly khỏi tục vụ để chuyên tâm tu luyện, tiếp nhận chỉ điểm của trưởng bối, ngày sau có thể hay không đắc chứng đại đạo ta không dám bảo đảm, nhưng thành tựu Kim Đan lại có hy vọng rất lớn!"

Tả Mạc ngốc ngốc nhìn hai người trước mặt này.

"Nếu bị tục vụ quấn thân quá lâu, chỉ sợ thiên phú có tốt cách mấy cũng sẽ hoang phế." Thi Tường ngữ khí trầm trọng nói.

Bọn họ là thật. . .

Tả Mạc đã tin tưởng lời nói của hai người, bỗng đột nhiên hắn lại cảm thấy chuyện này thật quá hoang đường. Lúc nào, bản thân lại biến thành thiên phú xuất chúng, được người ta cất công thỉnh mời gia nhập môn phái?

Thiên phú? Chính mình chắc chắn là không có, nếu không tại sao chưởng môn lại không nhìn ra? Chính trưởng môn đã một tay đem mình nhặt về mà. Trước kia chắc hắn còn suy nghĩ, có thật ánh mắt chưởng môn có vấn đề, nhưng buổi tối hôm đó chứng kiến khí thế chưởng môn cùng mấy vị sư thúc để lộ ra, hắn mới hiểu được nguyên lai bình thường các vị sư thúc không hiển sơn không lộ thủy, đều là loại nhân vật lợi hại phi phàm.

Chính mình được hai người trước mặt đặt vào trong mắt quá nửa chắc là bởi vì Bồ yêu. Nếu như người khác gặp chuyện như hắn, hắn tuyệt đối tin rằng sẽ còn lợi hại hơn nhiều.

Hắn nhớ tới hai năm trước, trong sát na mở đôi mắt ra. . .

Nhớ lại chính mình lau mồ hôi như mưa trong linh điền. . .

Thi Tường cùng Lương Lạc không nói chuyện, bọn họ yên lặng đợi Tả Mạc lựa chọn. Tuy bọn họ không rõ chuyện tốt như thế này sao còn do dự. Bọn họ thành ý đủ cả mười phần, dạng đãi ngộ như thế cấp cho một tên đệ tử Luyện Khí kỳ, ngay cả trong toàn Xích Kiếm môn cũng là tuyệt vô cận hữu (hiếm có).

Qua rất lâu, Tả Mạc ngẩng đầu lên, vẻ mê mang trong hai mắt phút chốc khôi phục lại như thường, hai người biết Tả Mạc đã có lựa chọn.

Tả Mạc thành thật nói: "Đa tạ ý tốt của hai vị đại ca, tiểu đệ xin tâm lĩnh. Mấy năm nay ta ở trong Vô Không kiếm môn đã quen, trưởng bối sư môn đối với ta cũng khá là chiếu cố nên không có ý ly khai!"

Ngữ khí không nặng, nhưng trong lời nói thấu ra vẻ kiên quyết.

Trong thức hải của hắn, Bồ yêu không nhịn được thổ ra hai chữ: "Ngu ngốc!"

Trên mặt Thi Tường cùng Lương Lạc bất giác lộ ra thần sắc thất vọng, song bọn hắn cũng biết lúc này nói nhiều vô ích. Hai người cũng không còn tâm tình để nói nhiều, tán gẫu xong mấy câu liền cáo từ ly khai.

Đưa hai người đi xong, Tả Mạc lại về tiểu viện, tiếp tục vùi đầu luyện tập 《 Thảo Mộc quyết 》.

Sau lần suýt chết trước đó, Bồ yêu đối với Tả Mạc không hề để ý, Tả Mạc cũng vui vẻ thành thật yên lặng. Ma đầu không dày vò hắn là hắn đã tạ ơn trời đất. Mỗi ngày đi một chuyến Lãnh Vụ cốc, học tập quản lý các loại linh dược. Sau khi 《 Canh Kim quyết 》 đến tầng thứ ba, uy lực đại trướng, hắn đem toàn bộ linh dược trong Lãnh Vụ cốc đều kiểm tra qua một lần, không nghĩ tới quả nhiên phát hiện một ít sâu bệnh ẩn sâu trong linh dược. Phí sức chín trâu hai hổ trừ hết sâu bệnh,《 Canh Kim quyết 》 của hắn lại càng trở nên thành thục.

Hắn bây giờ còn chưa thể tế luyện phi kiếm, liền quyết định dùng canh kim tiểu kiếm thi triển kiếm quyết, suy đoán kiếm ý.

Trong nước luyện tập 《 Thảo Mộc quyết 》, mài luyện chỉ pháp.

Thời gian còn lại, hắn đều dùng cho 《 Thai Tức Luyện Thần 》. 《 Thai Tức Luyện Thần 》 chủ yếu dùng để tăng cường thần thức, nhưng Tả Mạc lại phát hiện, nó đồng dạng cũng có thể tăng trưởng linh lực, hiệu quả so với thứ hạ cấp như《 Thập Chính tâm pháp 》 vượt trội hơn nhiều. Hắn liền vứt bỏ 《 Thập Chính tâm pháp 》, cải luyện 《 Thai Tức Luyện Thần 》.

Mỗi ngày hắn chỉ dành hai canh giờ nghỉ ngơi, thời gian còn lại toàn tâm toàn ý đặt lên tu luyện, tu luyện không ngừng.

Hắn muốn trong đoạn thời gian này, đột phá 《 Thảo Mộc quyết 》 tầng thứ ba.

Nếu lại qua một đoạn thời gian, mùa linh cốc lại đến, hắn bắt đầu trở nên bận rộn. Như vậy thời gian có thể tu luyện sẽ giảm đi rất nhiều.

Trong bồn đầy nước, một đôi cánh tay khô gầy, từ cổ tay đến đầu ngón tay đều chìm trong nước.

Tả Mạc nhắm mắt lại, bế khí ngưng thần.

Bỗng mười ngón tay khô gầy vạch động, quang ảnh nhanh như chớp lưu lại tầng tầng ám lưu hư ảo, lại thêm mấy phần tư vị u lãnh biến ảo. Tốc độ biến hóa của chỉ pháp cực nhanh, mặt nước sôi trào, vô số cỗ ám lưu kích động không ngừng, nhưng lấy làm kỳ là ngay cả nửa điểm bọt nước cũng không bắn lên.

Đôi cổ tay giống như thép nguội, lạnh lẽo bất động nhưng mười ngón lại linh hoạt kinh người, chỉ pháp hoa mắt biến ảo vô cùng vô tận.

Nhắm hai mắt lại, hơi thở Tả Mạc phút chốc trở nên nặng nề.

Động tác trên tay dần dần tăng nhanh, ngón tay trong bồn nước đã không còn nhìn thấy rõ ràng, vô số sóng nước dập dờn. Tốc độ càng lúc lại càng nhanh, từng sóng nước va chạm ngày càng kịch liệt.

Nước trong bồn giống như bị một sức mạnh vô hình đẩy bật lên, mặt nước đã cao lên tầm 2 cm.

Tùy theo tốc độ mười ngón tay, mặt nước cũng càng lúc càng cao.

Đôi tay khô gầy phảng phất như có được hấp lực vô cùng kỳ dị, từng bước hút nước trong bồn treo lên giữa không trung.

Đột nhiên, Tả Mạc mở choàng mắt ra!

Mười ngón tay trong nước mãnh liệt dao động như dây đàn. Ba!!! Nước treo giữa không trung giống như bình đựng bị vỡ, hóa thành vô số tia thủy tiễn, tóe xạ tung tóe!

Trong mắt Tả Mạc hiện ra vẻ vui mừng.

Tu Chân Thế Giới – Tác giả: Phương Tưởng

Tiết 33: Mầm xuân ngọc bài

Dịch: keny

Nguồn: 4vn.eu

Bấm vào đây để xem nội dung.

Ngọc bài của Linh Thực phu chia làm mầm xuân, hạ hoa, thu thực, đông tịch bốn cấp, mỗi cấp bậc lại tiếp tục có phân chia.

Tả Mạc vui sướng tiếp lấy ngọc bài, vì khối ngọc bài nho nhỏ này khổ cực đoạn thời gian qua xem ra đều không uổng phí!

Đông Phù.

Vốn là một trong mười ba trọng trấn của Thiên Nguyệt giới nên số lượng các loại tu giả đều khá hoàn thiện đầy đủ. Tuy rằng Thiên Nguyệt giới thuộc quyền quản hạt của Côn Luân cảnh , kiếm tu môn phái nhiều nhất, nhưng cho dù có là kiếm tu, yêu cầu đối với các loại tài nguyên tuyệt đối không có chút nào ít hơn bình thường. Tất nhiên hạch tâm đệ tử các môn phái đại đa số chuyên tu phi kiếm song vẫn hết sức chiêu lãm các loại tu giả khác.

Tu giả khác nhau thì đãi ngộ cũng khác, tu giả cùng loại nhưng tu vi bất đồng thì đãi ngộ cũng không giống nhau. Bởi thế, nghề nghiệp các loại tu giả là một vấn đề quan trọng, nếu để một tên kiếm tu đi làm Linh Thực phu là việc phi thường khó khăn. Hơn nữa đối với mỗi tu giả mà nói, nếu họ có một công việc chuyên nghiệp rồi cho dù bọn họ có phải đổi đến môn phái khác, đổi môi trường sinh hoạt khác cũng vẫn có thể rất nhanh tìm được công việc vừa ý.

Các loại tu giả bất đồng đều có phong bình (phong tặng+bình chọn) viện cho chính mình, Linh Thực phu thì có Linh Thực viện, Hoạn Ngữ giả có Hoạn Ngữ viện.

"Chúc mừng ngươi, Linh Thực phu mà tuổi còn trẻ như vậy tại Đông Phù rất là hiếm thấy a. Mà ngươi còn có thể lĩnh ngộ đến tầng thứ tư 《 Tiểu Vân Vũ quyết 》, tiền đồ không thể hạn lượng!" Linh Thực phu phụ trách thẩm định cười tươi đưa cho Tả Mạc một khối ngọc bài, trên ngọc bài ẩn ẩn có thể nhìn thấy một gốc kiều non mịn mầm, chung quanh Ngũ Hành quang mang lưu chuyển.

Ngọc bài của Linh Thực phu chia làm mầm xuân, hạ hoa, thu thực, đông tịch bốn cấp, mỗi cấp bậc lại tiếp tục có phân chia.

Tả Mạc vui sướng tiếp lấy ngọc bài, vì khối ngọc bài nho nhỏ này khổ cực đoạn thời gian qua xem ra đều không uổng phí!

Linh Thực phu ở Đông Phù chỉ có tư cách phát phóng mầm xuân ngọc bài, muốn ngọc bài càng cao thì phải đến chỗ phồn hoa hơn. Song trong thời gian ngắn, Tả Mạc hoàn toàn không cần phải suy xét vấn đề này, ngọc bài Linh Thực phu đề thăng vô cùng khó khăn. Hạ hoa ngọc bài cần phải có năm loại pháp quyết đạt tới tầng thứ năm, trừ điều này ra còn cần phải hiểu được khai khẩn linh điền tứ phẩm trở lên.

Cảm ơn tiền bối nhắc nhở xong, Tả Mạc liền ly khai Linh Thực viện, mới đi ra đến cửa lập tức có vô số người xông tới.

"Tả tiên sinh, tệ môn cần gấp Linh Thực phu, không biết tiên sinh có nguyện ý. . ."

"Ngài đừng nghe hắn, hắn chỉ là tiểu môn phái, không lấy đâu ra đãi ngộ tốt. Bản môn thế lực hùng hậu, đãi ngộ cho ngài rất chu đáo. . ."

"Nếu như ngài nguyện ý tới bản môn. . ."

. . .

Chìm trong oanh tạc của vô số lời mời, đầu Tả Mạc ông ông nhức nhối vô cùng.

Nhưng đúng lúc này, đột nhiên một thanh âm hồn hậu vang vọng đến: "Không có ý tứ, các vị đừng ngăn trở sư điệt của ta, xin lỗi, nhường một chút."

Thanh âm không cao vang nhưng tất cả người nghe rất rõ ràng, một cổ ám lực ùa tới khiến đám người tự động tách ra. Riêng phần tu vi này tức thì quá đủ để toàn bộ người có mặt ở đây im miệng lại.

Nhìn người mập mạp đang cười mị mị từ từ tiến lại, trong lòng Tả Mạc cả kinh, vội vàng tiến lên hành lễ: "Tam sư thúc!" Lại nhìn về Lý Anh Phượng sau người Diêm Nhạc hành lễ: "Sư tỷ!"

Nét cười trên mặt Diêm Nhạc lại càng hòa ái dễ gần, vỗ lên bả vai Tả Mạc: "Không sai không sai, không nghĩ tới trong môn phái cũng có thể có được một Linh Thực phu, chưởng môn chỉ sợ còn không biết. Nếu không phải vừa lúc ta tới Đông Phù làm việc, chỉ sợ còn không biết."

Lúc này Lý Anh Phượng cũng cười nói: "Đoạn thời gian trước nhìn sư đệ nhổ cỏ ta đã biết bản môn chắc sẽ có một vị Linh Thực phu, chỉ là không nghĩ tới tốc độ của sư đệ lại nhanh như vậy. Chúc mừng sư đệ!"

"May mắn may mắn!" Đối mặt Diêm Nhạc sư thúc, Tả Mạc trong lòng khẩn trương vô cùng, trong thức hải của hắn chính là đang chứa chấp một tên ma đầu a!

Vạn nhất sư thúc phát hiện. . .

Hắn miễn cưỡng bảo trì vẻ trấn định, miệng nói: "Mấy ngày nay vận khí rất tốt, vốn ta cũng cho là phải thật lâu nữa cơ."

"Điều này chứng tỏ vận khí bản môn rất vượng!" Diêm Nhạc cười đến rách cả mang tai, ngữ khí tràn ngập vui mừng: "Đi, hôm nay chuyện mừng lớn như vậy, ngươi ưa thích cái gì đều lấy cho ta, cứ tính là lễ vật sư thúc cho ngươi."

Lý Anh Phượng ở một bên cười nói: "Đúng a, sư đệ đột ngột như vậy, sư tỷ như ta ngay cả thời gian chuẩn bị lễ vật cũng đều không có."

"Không sao không sao, sư tỷ quá khách khí." Tả Mạc khoát tay lia lịa, đứng bên người tam sư thúc, hắn căng thẳng vô cùng ngay cả thở mạnh cũng không dám.

Nhưng tam sư thúc không nói hai lời trực tiếp lôi kéo hắn đi.

Nếu nói trong môn phái ai giàu nhất, vậy nhất định là tam sư thúc, tam sư thúc nhiều năm chưởng quản các loại sản nghiệp của bản môn, của để dành được chắc không ít. Cứ nhìn bây giờ mà xem ra, Diêm Nhạc sư thúc tựa hồ muốn bồi dưỡng Lý Anh Phượng sư tỷ thành người kế nghiệp hắn. Ít nhất Tả Mạc cảm giác điều này rất đúng đắn, người hào sảng đại lượng như Lý Anh Phượng sư tỷ là nhân tuyển tốt nhất. Hơn nữa, quan hệ giữa hắn với nàng xưa nay đều vô cùng tốt đẹp.

Cửa hiệu tam sư thúc dẫn hắn đến hiển nhiên cao cấp hơn không biết bao nhiêu lần so với các cửa hiệu hắn từng đến, các loại pháp bảo bên trong khiến hắn nhìn đến hoa mắt rối loạn.

Thứ hắn lấy nhiều nhất chính là ngọc giản. Đối với hắn ngọc giản ghi chép các loại tâm pháp pháp quyết mới là thứ hắn tối cần.

Diêm Nhạc cũng chú ý tới điểm này, đối với thái độ của Tả Mạc càng hân thưởng. Tả Mạc trước khi Trúc Cơ đã có được mầm xuân ngọc bài, đủ để thuyết minh thiên phú của hắn không tồi. Lấy được ngọc bài rồi lại tịnh không tham đồ hưởng thụ, lấy nhiều nhất lại là ngọc giản thuyết minh hắn có dục vọng tiến thủ cường liệt.

Đệ tử tuổi còn trẻ mà đã đồng thời hội đủ hai điểm này thì cho dù cơ duyên không tốt, cũng nhất định có thể đạt tới độ cao không sai.

Không có một trưởng bối nào lại không ưa thích đệ tử như thế này, huống hồ là người sớm đã có thói quen môn hạ đệ tử tầm thường như Diêm Nhạc? Hắn cũng biết trước đây không có quan chú (quan tâm+chăm chú) tên đệ tử này, nếu đến lúc này mà còn không lôi kéo, vậy thì quá dốt nát đi. Diêm Nhạc lần này tới Đông Phù làm việc, vừa lúc nghe nói có người lấy được ngọc bài, liền đi qua xem có thể chiêu lãm được hay không, không nghĩ tới đó lại là đệ tử bản môn.

Diêm Nhạc không nhịn được đem một đống pháp bảo mà Tả Mạc dùng được cấp cho hắn.

Lý Anh Phượng ở một bên cũng nhận ra, vị cương thi sư đệ này của nàng tuy chưa có Trúc Cơ, nhưng trên thực tế đã trở thành một trong những hạch tâm đệ tử của bản môn.

Có lẽ sau này nếu tương lai tốt đẹp, trong Vô Không kiếm môn Vi Thắng sư huynh chủ chiến Tả Mạc sư đệ chủ nội, còn nàng kế thừa sư phụ phụ trách đối ngoại. Đặc biệt là chức trách của nàng cùng Tả Mạc thì không người nào có khả năng thay thế. Hơn nữa cứ từ hiện tại mà xét, La Ly sư huynh hẳn là không cách nào uy hiếp đến địa vị Vi Thắng sư huynh. Trong khi quan hệ giữa Vi Thắng sư huynh cùng Tả Mạc sư đệ rất tốt, đối với các trưởng bối điều này tự nhiên sẽ khiến mọi người cao hứng.

Lý Anh Phượng sau khi suy nghĩ rõ ràng cũng không chút keo kiệt, đem cho Tả Mạc hai kiện pháp bảo.

Tả Mạc đã hoàn toàn choáng váng, tâm thần hoảng hốt nâng lên một đống pháp bảo ngọc giản. Những thứ này tiện tay lấy ra một cái đều là thứ trước kia hắn chỉ dám mơ ước, mà hiện nay trên tay hắn đang cầm cả một đại đội.

Khuôn mặt hòa ái thân thiện của sư thúc khiến hắn cảm giác như lạc vào thế giới khác. Hai năm qua, trừ lúc tỉnh lại hắn mới gặp qua chưởng môn cung các sư thúc duy nhất một lần, sau đó liền không gặp lại lần nào nữa.

Mà hết thảy chuyện này, chỉ bởi vì hắn lấy được một khối ngọc bài.

Hỏa Uế nhạn phi hành bình ổn, phần lưng khoan hậu mềm mại ngồi trên đó thập phần thoải mái, hơn xa con phong hành hạc giấy ốm yếu trước kia.

"Tiểu sư điệt còn không có tọa kỵ nhỉ." Diêm Nhạc hòa nhã nói, sau đó quay mặt qua Lý Anh Phượng nói: "Ta nhớ được còn có mấy con Hỏa Uế nhạn, đem một con cấp cho sư điệt. Nhớ nói cho kẻ dưới nhớ đúng giờ đem linh thảo sang."

"Là." Lý Anh Phượng đáp.

Trong lòng Tả Mạc âm thầm tự nhủ, bản môn quả nhiên có nhiều thứ tốt mà.

Lúc ba người về đến sơn môn, một đám ngoại môn đệ tử sớm đã xếp thành hàng trước sơn môn đón chào, hiển nhiên chưởng môn đã biết tin hắn lấy được ngọc bài.

Trong nhãn thần bọn họ thập phần phức tạp, có đố kị, có hâm mộ, có cả không cam lòng. . .

Một ngày trước mọi người còn đều là ngoại môn đệ tử, một ngày sau bọn họ đã phải ra nghênh tiếp. Vi Thắng sư huynh trở thành nội môn đệ tử không nhiều người ngoài ý, dù sao hắn cũng là nhân vật đứng đầu trong đám ngoại môn đệ tử , trong lòng chúng nhân sớm đã xây dựng một hình tượng cường đại cho hắn rồi.

Nhưng còn Tả Mạc, trong suy nghĩ của bọn họ đây là chuyện rất bất ngờ. Trừ công phu 《 Tiểu Vân Vũ quyết 》 cùng khuôn mặt cương thi quanh năm bất động thanh sắc ra, ấn tượng mà hắn có thể lưu lại cho mọi người thực sự là quá ít ỏi.

Một nhóm người khác thì hai mắt nhìn Tả Mạc tràn đầy vẻ kinh nghi cùng sợ hãi, bọn họ đã từng khi phụ qua Tả Mạc, chỉ sợ Tả Mạc không quên chuyện cũ, đứa ngốc cũng biết chuyện Tả Mạc trở thành nội môn đệ tử đã là điều chắc chắn.

Nhìn vào ánh mắt những người này, trong lòng Tả Mạc có một tư vị không nói nên lời. Chính mình rời xa quần thể này tức là chính mình đã tiến thêm một bước. Hiện tại bất cứ một điểm tiến bộ nào hắn đều trân quý vạn phần. Còn ánh mắt mấy ngoại môn đệ tử kia, hắn không hề để ý.

Hỏa Uế nhạn không có ngừng lại mà men theo hai hàng người chào đón hoan nghênh từ từ tiến lên.

Không Không đường là nghị sự đường của Vô Không kiếm môn, quá nửa đại sự trong môn đều diễn ra tại nơi này. Đến khi bọn người Tả Mạc tới nơi, chưởng môn cùng mấy vị sư thúc đều sớm đã chờ đợi trong Không Không đường, trên mặt mọi người đều lộ ra hỉ sắc nhàn nhạt.

Môn hạ đệ tử lại có người có thể lấy được mầm xuân ngọc bài, tuyệt đối là chuyện vui bất ngờ. Hơn nữa còn là đệ tử trẻ tuổi như thế, tương lai tiền đồ không thể hạn lượng. Vừa mới xuất hiện dạng đệ tử thiên phú cực cao như Vi Thắng, nay lại xuất hiện thêm một tên đệ tử Luyện Khí kỳ đã có thể trích bài, bọn họ hoàn toàn đã bị kinh hỉ xung váng đầu!

Lần đầu tiên đối mặt nhiều sư thúc như thế, Tả Mạc không kìm được khẩn trương vô cùng. Đặc biệt là đôi mắt lãng quang trầm tĩnh của Tân Nham sư thúc luôn khiến hắn mất đi sức kháng cự, toàn thân như bị đông cứng.

Ngàn vạn. . . Ngàn vạn. . . Bồ yêu đừng có đảo loạn lúc này a!

Ngay khi hắn đang căng thẳng tột độ, chưởng môn Bùi Nguyên Nhiên mở miệng: "Lúc ta ta nhặt được ngươi, đối với ngươi cũng không ôm nhiều kỳ vọng, cũng không có quan chiếu nhiều, ngươi có thể đạt tới bước này tất cả đều là nỗ lực của riêng bản thân, rất là khó được. Thân ở nghịch cảnh mà không nản lòng, nghịch lưu mà lên, rất tốt! Trong bản môn chỉ cần có vài phần thực lực liền có được mấy phần đãi ngộ, ngươi chỉ cần biểu hiện ra tiềm lực chính mình môn phái cũng sẽ quan chiếu ngươi, ngươi chớ có tâm sinh oán hận."

Bùi Nguyên Nhiên nói rất thản nhiên, trong lòng Tả Mạc vốn còn mấy phần oán hận cũng tùy theo mấy câu nói của chưởng môn tiêu tán không ít.

"Đệ tử không dám." Hắn cúi đầu cung thanh nói.

Bùi Nguyên Nhiên gật gật đầu, ngữ khí ôn hòa: "Ngươi hiện nay đã lấy được ngọc bài, cũng trở thành Linh Thực phu duy nhất trong bản môn, đãi ngộ trước kia tự nhiên không còn thích hợp với ngươi. Ta nghe tứ sư cô nói, ngươi hiện tại đang phụ trách dược điền trong Lãnh Vụ cốc, việc này giờ tùy xem ngươi có hứng thú hay không. Từ hôm nay trở đi ngươi chính thức trở thành nội môn đệ tử, tinh thạch mỗi tháng cung cấp không khác các sư huynh. Trừ ra, Tây Phong cốc còn có một mảnh tam phẩm linh điền cũng chia cho ngươi. Tây Phong cốc linh khí nồng nặc, ngươi không ngại cứ dời đến cư trú trong cốc để sớm ngày Trúc Cơ. Nếu cần thứ gì, có thể hỏi tam sư thúc. Còn về linh điền trong cốc, thích trồng cái gì là việc của ngươi chúng ta tuyệt không can thiệp. Linh điền bỏ hoang trong môn phái, ngươi đều có thể dùng tự do song thu hoạch sau cùng cần nộp lên ba thành cho môn phái."

Tả Mạc mở lớn đôi mắt, ánh mắt ngốc trệ, hắn thấy chính mình cứ lâng lâng … chưởng môn cư nhiên lại đem một cái sơn cốc giao cho hắn!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top