Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

01. Tìm thấy kho báu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

27 tuổi. Chỉ còn một năm nữa là đến độ tuổi kết đôi theo yêu cầu của Chính phủ đối với Omega. Cao Khanh Trần thực sự không muốn để hệ thống chọn ngẫu nhiên một bạn đời Alpha cho mình.

Vì vậy cho nên, sau lần thứ ba trên đường về nhà bị người lạ theo đuôi phải nhờ bạn bè giúp đỡ và dưới sự gợi ý nhiệt tình của Lâm Mặc, giáo viên nhiếp ảnh của trường, Cao Khanh Trần đã quyết định rằng mình ít nhất cũng phải tìm một Alpha vừa mắt để kết hôn.

Đúng! Chính là kết hôn!

Giáo viên trong trường đều là Beta. Bạn tốt của anh cũng vậy. Có vài người đã có cặp đôi cho nên Cao Khanh Trần đương nhiên sẽ không chọn Beta ở trong trường.

Cách hiệu quả nhất bây giờ chính là - xem mắt.

Cao Khanh Trần không nghĩ rằng, với số lượng người theo đuổi anh đếm không xuể từ khi còn niên thiếu đến giờ, ở cái tuổi này anh phải dùng đến cách đó để tìm một nửa kia cho mình.

Sau khi Cao Khanh Trần nói chuyện điện thoại với mẹ ở quê nhà, mẹ của anh đã ủng hộ quyết định đấy và nói sẽ giúp anh để ý một chút.

"Sao mẹ lại để ý được chứ? Mẹ có ở đây đâu." Cúp điện thoại xong, Cao Khanh Trần lẩm bẩm nói với chính mình.

Bất ngờ làm sao, Cao Khanh Trần đã nhận được cuộc gọi đúng như lời hứa của mẹ vào lúc tan ca ngày thứ sáu.

"Cục cưng ơi. Con trai của một người bạn của mẹ cũng đang sống ở đấy. Thằng bé là Alpha, 23 tuổi, không đến hai năm nữa cũng sẽ bị ép cưới. Nhưng thằng bé có vẻ không tình nguyện gì cho cam, giống con đấy. Con có muốn gặp thằng bé vào cuối tuần này không?" Trước khi Cao Khanh Trần kịp phản ứng, giọng nói của mẹ lại vang lên một lần nữa, "Mẹ đã gửi cho con thông tin liên lạc của đứa nhỏ đó. Chúc hai đứa cuối tuần vui vẻ!"

Cao Khanh Trần còn chưa nói câu nào thì điện thoại đã cúp. Anh nắm chặt điện thoại, ngơ ngác nhìn tin nhắn của mẹ. Anh không khỏi nhếch mép, có vẻ như ngày mai phải ra ngoài rồi.

...

Quá trình thuận lợi hơn rất nhiều so với dự kiến. Cả hai đều đến nhà hàng vào thời gian đã hẹn. Cao Khanh Trần chỉ liếc mắt một cái đã đưa ra được kết luận - Đây là một anh chàng đẹp trai, rất đẹp trai, vô cùng đẹp trai.

Nghe thấy người kia nói mình vừa mới tốt nghiệp đại học, sắp làm giáo viên ở ngôi trường nào đó, Cao Khanh Trần không khỏi mỉm cười, xem ra, nghề nghiệp của đối phương giống anh rồi.

Doãn Hạo Vũ cũng bị sốc. Dù sao thì cậu chính là kiểu người cho rằng những người cần đi xem mắt nhất định là không tìm được người nào để yêu. Cậu đồng ý đến đây bởi vì mẹ cậu nói đó là con trai của bạn bà ấy.

Nhưng mà người đối diện rõ ràng là quá xinh đẹp. Lời nói, cử chỉ cũng đầy tao nhã. Nụ cười như mặt trời nhỏ, nhìn không ra là lớn hơn cậu tận 4 tuổi.

Đã là con người thì chắc chắn sẽ bị nhan khống. Câu này được thể hiện rõ ràng bởi cả Cao Khanh Trần và Doãn Hạo Vũ.

Không cần nhiều lời. Hai người đến đây là để tìm đối tượng kết hôn. Sau khi bàn bạc xong trong bữa tối, cả hai quyết định ngay ngày hôm sau sẽ đi lấy giấy chứng nhận.

Mọi người muốn hỏi tại sao lại nhanh như vậy à? Cưới là phải cưới liền tay. Sớm hay muộn gì cũng vậy cả mà.

Cao Khanh Trần nghĩ Doãn Hạo Vũ dù sao cũng chỉ mới 23 tuổi, sẽ rất tệ nếu như cậu bé bị rằng buộc bởi tờ giấy đăng ký kết hôn này. Vì vậy, trước khi rời đi, anh đã lên tiếng: "Anh nghĩ thế này, nếu chúng ta gặp được người mình thích thì có thể tách ra bất kỳ lúc nào."

Nói xong, anh liền nhìn đối phương. Doãn Hạo Vũ cụp mắt gật đầu: "Cứ theo lời anh đi."

"Được. Vậy anh sẽ gọi điện cho mẹ anh còn em cũng nói chuyện với mẹ em đi nhé." Cao Khanh Trần mỉm cười lấy điện thoại ra, mở danh bạ đưa cho Doãn Hạo Vũ, "Đây, lưu số của em vào đi."

Khoảnh khắc Doãn Hạo Vũ nhận lấy điện thoại, cậu cảm thấy đầu ngón tay mát lạnh của Cao Khanh Trần chạm vào lòng bàn tay mình.

Cậu thật sự muốn nắm lấy tay anh.

Doãn Hạo Vũ cứ nghĩ như vậy trong khi nhập số của mình, hoàn toàn không biết rằng mình đã ngẩn ra.

"Patrick?" Cao Khanh Trần vẫy tay trước mặt Doãn Hạo Vũ, "Em có ổn không?"

"À, em không sao. Sáng mai tám giờ em sẽ đón anh. Một lát nữa anh gửi địa chỉ cho em là được." Doãn Hạo Vũ ho nhẹ một tiếng, cố gắng để giảm bớt đi sự xấu hổ.

"Được, vậy phiền em rồi." Cao Khanh Trần cười, nhận lại điện thoại. Anh gõ vào màn hình, "Địa chỉ của anh đây nhé."

Doãn Hạo Vũ liếc nhìn địa chỉ mà anh vừa gửi đến, ngạc nhiên khi thấy rằng nó rất gần với cơ quan của cậu, nhưng cậu cũng không hỏi nhiều. Dù sao thì, cậu cũng không thể nào để Cao Khanh Trần nghĩ rằng cậu là một đứa trẻ tọc mạch được.

...

Bên trong cục dân chính.

"Được rồi. Cậu trai bên trái cười lại nào, rồi..."

"Đẹp trai lắm. Hai người là một cặp hoàn hảo đấy."

Sau khi cầm trên tay hai cuốn sổ nhỏ màu đỏ, Cao Khanh Trần nhẹ nhàng thở ra một hơi. Doãn Hạo Vũ thấy được liền hỏi: "Anh rất vui sao?"

Cao Khanh Trần cẩn thận đặt cuốn sổ vào túi xách, gật đầu mạnh mẽ: "Đương nhiên rồi!"

Nói xong, anh còn mở to mắt ra, mỉm cười thật lớn: "Gả cho một người đẹp trai như vậy, anh hời to ấy chứ!"

Nghe được điều này, Doãn Hạo Vũ cũng mỉm cười: "Vậy thì em cũng hời rồi."

Cao Khanh Trần không ngờ mình lại bị đứa trẻ này làm cho cứng họng. Anh đỏ mặt nói: "Thôi nha! À, một lát nữa, anh đăng ảnh giấy chứng nhận kết hôn lên mạng xã hội, có được không?"

Doãn Hạo Vũ gật đầu: "Đương nhiên. Hai chúng ta là bạn đời hợp pháp mà. Anh không cần phải hỏi em mọi thứ đâu."

"Hiểu rồi a..." Cao Khanh Trần bĩu môi.

Sau đó, Wechat của Cao Khanh Trần tràn ngập tin tức chúc mừng trong vòng một ngày. Cao Khanh Trần gửi hai trái tim vào khu vực bình luận coi như một câu cảm ơn tới tất cả mọi người.

Lâm Mặc cũng rất ngạc nhiên vì Cao Khanh Trần hành động nhanh như vậy. Sau khi biết được bạn của mình không bị lừa gạt, đối tượng kết hôn lại còn là một anh chàng đẹp trai, y cảm thấy Cao Khanh Trần tìm được kho báu rồi.

Cao Khanh Trần mỉm cười và gửi lại cho bạn mình một câu "chết tiệt", nhưng anh cũng cảm thấy bên kia nói rất đúng.

Anh tìm thấy kho báu thật rồi.

...

tbc.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top