Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

06. Đồ ngốc

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Việc chuyển nhà chưa kịp đợi đến cuối tuần thì sáng thứ 4, mẹ của anh đã gọi điện thoại đến và thông báo rằng bà sẽ cùng bố của anh đến đây vào ngày hôm sau.

"Paipai! Lát nữa dạy xong, em nhớ chuyển đồ sang đây nhanh nhanh nha, ngày mai mẹ anh tới rồi!!!!" Sáng sớm, Cao Khanh Trần vừa ngồi lên xe của Doãn Hạo Vũ đã nắm lấy cánh tay của người kia mà cật lực hét lên.

"A? Nhưng mà không phải dì biết hai chúng ta mới gặp mặt nhau sao?" Doãn Hạo Vũ không vội khởi động xe.

"Nhưng mà dù sao hai chúng ta cũng đã là bạn đời rồi, với cả..." Thanh âm của Cao Khanh Trần càng ngày càng nhỏ, "Anh nói với mẹ anh rằng chúng ta kết hôn là bởi vì yêu thích lẫn nhau."

Doãn Hạo Vũ cười nhẹ: "Được rồi. Đồ đạc của em cũng thu dọn gần xong rồi. Buổi trưa em sẽ xin phép tổ trưởng nghỉ một buổi. Anh đưa chìa khóa nhà cho em đi."

Cao Khanh Trần lập tức lấy từ trong túi ra một chùm chìa khóa, đưa cho cậu: "Vậy trưa nay anh cùng em trở về, dù gì hai người cũng nhanh hơn một người. A, quên mất. Ngày mai gặp mẹ anh đừng gọi là dì nha, phải gọi là mẹ đó."

Doãn Hạo Vũ nhìn chìa khóa trong tay, trên đó có một cái móc khóa hình con thỏ nhỏ, gật đầu nói: "Được."

"Vậy thì lái xe đi lẹ nào, sắp trễ rồi!" Cao Khanh Trần lẩm bẩm không hài lòng.

"Haha, được rồi, được rồi. Sao anh lại trông lo lắng hơn cả em thế nhỉ?" Doãn Hạo Vũ không cho Cao Khanh Trần cơ hội phản bác, đạp ga lái xe đi thẳng.

Thực tế, Doãn Hạo Vũ chỉ mới chuyển đến kí túc xá của giáo viên gần đây, đồ đạc cũng không có gì nhiều. Hai người chỉ cần một buổi trưa là đã thu dọn xong. Trong khoảng thời gian đó, Cao Khanh Trần cũng gặp phải Mộng Hàm đi ngang qua tỏ ý giúp đỡ. Nhưng Cao Khanh Trần lại nghĩ cô là con gái không nên làm việc nặng như thế này, thế là anh xua tay bảo cô về nghỉ ngơi.

Doãn Hạo Vũ vừa chuyển thùng đồ cuối cùng từ trên lầu xuống. Cậu thấy Mộng Hàm rời đi, liền hỏi Cao Khanh Trần: "Vừa rồi hai người có nói chuyện với nhau không?"

Cao Khanh Trần cúi đầu, chất đồ lên xe: "Ừm. Có nói qua."

"Nói gì vậy?"

"Cô ấy muốn giúp, anh nói không cần. Sao, có vấn đề gì không?"

Doãn Hạo Vũ rõ ràng là bị giọng điệu của Cao Khanh Trần dọa sợ, vội vàng xua tay: "Không, không có gì. Nếu là em, em cũng sẽ làm vậy mà."

Cao Khanh Trần khẽ hừ một tiếng: "Lên xe. Về nhà!"

...

"Tiểu Cửu, phòng của em ở đâu?" Doãn Hạo Vũ sau khi vào cửa đã nhìn xung quanh. Không gian ở đây rất rộng, vừa đủ chỗ ở cho hai người.

"Phòng đầu tiên bên trái." Cao Khanh Trần lấy ra hai đôi dép bông ở trong nhà, đặt xuống ở lối ra vào. Sau khi Doãn Hạo Vũ đã thay dép, anh mới xách túi của mình bước vào.

"Tiểu Cửu? Anh có nhầm không? Phòng này của anh mà?"

"Đúng rồi. Chúng ta không nên ở chung với nhau sao?" Cao Khanh Trần dựa vào cửa phòng nhìn Doãn Hạo Vũ, nghiêm túc nói.

"À, được... Nhưng mà chúng ta là AO, ở cùng nhau không phải hơi bất tiện sao?"

"Chúng ta không phải kết hôn rồi à?" Cao Khanh Trần khó hiểu nhìn đứa trẻ trước mặt không biết đang lo lắng điều gì.

Doãn Hạo Vũ còn muốn nói gì đó, nhưng lại nuốt xuống: "Ừm. Anh nói đúng. Chúng ta đã kết hôn rồi."

Cao Khanh Trần lại tưởng rằng Doãn Hạo Vũ sợ phiền lòng Mộng Hàm, muộn màng phản ứng lại: "A, nếu như em sợ người khác hiểu lầm, vậy em đổi sang phòng đối diện cũng được."

Doãn Hạo Vũ có chút bối rối, lắp bắp nói: "Không, không sao ạ. Em ở đây cũng được, nếu anh thấy phiền thì em sang phòng đó."

"Anh không sao. Vậy em soạn đồ tiếp đi, anh sẽ giúp em dọn mấy thứ còn lại." Nói xong, Cao Khanh Trần nhanh chóng chạy ra ngoài.

Doãn Hạo Vũ mở tủ quần áo ra, nhìn thấy bên trong đa số quần áo của Cao Khanh Trần đều là mẫu mã của nữ. Chắc chắn dáng người của Cao Khanh Trần phải rất đẹp mới mặc được những loại quần áo này rồi.

Đang vẩn vơ suy nghĩ, cậu đột nhiên nghe thấy tiếng gõ cửa dồn dập, Doãn Hạo Vũ lập tức đi ra mở cửa.

"Em sao vậy? Anh gõ cửa lâu lắm rồi đó." Cao Khanh Trần bĩu môi đi vào.

"A, xin lỗi anh. Em đang dọn quần áo nên không để ý lắm." Doãn Hạo Vũ cố gắng xua đi suy nghĩ vừa rồi ở trong đầu, ánh mắt vẫn vô thức nhìn về eo của Cao Khanh Trần.

Cao Khanh Trần xua tay, nói: "Mọi thứ đã được mang lên rồi. Em dọn mau mau lên a~"

Doãn Hạo Vũ lập tức thu hồi ánh mắt, mặt đỏ bừng nói: "Được. Trong nhà có chỗ nào không được động vào không?"

Cao Khanh Trần lắc đầu: Không có. Anh không có bí mật nào cả. Nhưng nếu em mà làm hỏng thứ gì đó, một là phải sửa, hai là mua cái khác. OK?"

Doãn Hạo Vũ gật đầu: "Được, em biết rồi."

"À, đúng rồi. Buổi chiều, chúng ta không cần lên trường nữa đâu, anh không có tiết dạy. Buổi tối cùng nhau đi mua sắm đi. Ngày mai anh sẽ nói mẹ nấu cơm cho chúng ta. Mẹ nấu ăn ngon lắm đó!!!" Cao Khanh Trần thay đồ ngủ ra.

Doãn Hạo Vũ gật đầu, ánh mắt liếc sang nhìn Cao Khanh Trần. Bộ đồ ngủ rộng rãi như đang treo lủng lẳng trên người Cao Khanh Trần vậy. Anh chỉ cần nhẹ cử động một cái sẽ lộ ra vòng eo nhỏ, cổ áo cũng hơi trễ một chút, lộ ra một mảng ngực lớn trắng nõn nà.

"Paipai! Em đang nhìn ở đâu đó hả????" Cao Khanh Trần che cổ áo mình lại, hét toáng lên với Doãn Hạo Vũ.

"A! Xin lỗi Tiểu Cửu, em..."

"Hỗn đản..." Cao Khanh Trần thả tay ra, xoay người về phía nhà bếp rót một ly nước.

"Không phải, em không..."

"Anh chuẩn bị đồ ngủ cho em rồi đó. Lát nữa sẽ đưa em."

"À... Được..."

Doãn Hạo Vũ dọn đồ xong thì đi tắm, sau đó mặc vào bộ đồ ngủ do Cao Khanh Trần chuẩn bị. Lúc này, cậu mới phát hiện ra, đồ ngủ của mình và Cao Khanh Trần chính là phong cách đồ đôi! Nhưng mà, cậu mặc vào thì lại không đẹp bằng Cao Khanh Trần... Hừm. Bạn đời của cậu đúng là câu nhân mà!

Doãn Hạo Vũ vừa lau tóc vừa đi ra ngoài. Cao Khanh Trần đang ngồi trên ghế sofa chơi game, nhẹ liếc mắt nhìn Doãn Hạo Vũ một giây rồi hỏi: "Thế nào? Vừa người không? Anh không biết em mặc size gì cho nên đã mua áng chừng như vậy thôi."

Doãn Hạo Vũ gật đầu: "Rất vừa."

Doãn Hạo Vũ đứng ở phòng tắm sấy tóc, khóe mắt có thể nhìn thấy được Cao Khanh Trần ngồi trong phòng khách. Anh khoanh chân, cuộn tròn lại thành một quả bóng nhỏ. Sự chú ý của anh hoàn toàn bị thu hút bởi trò chơi điện tử, miệng vẫn liên tục nói.

Cậu mỉm cười.

Có vẻ như cuộc sống chung sau này sẽ rất tốt đây.

...

tbc.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top