Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

07. Vạn thiên tinh thần, giai hóa vi trần

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

t/n: "Vạn thiên tinh thần, giai hóa vi trần" nghĩa là "Hàng ngàn ngôi sao hóa thành cát bụi"

Buổi tối, hai người đến một siêu thị gần đó để mua một số nguyên liệu rồi quay trở về. Doãn Hạo Vũ muốn mua một số nhu yếu phẩm hàng ngày, nhưng Cao Khanh Trần cản lại, anh nói mình đã chuẩn bị sẵn rồi.

Về nhà. Hôm nay Cao Khanh Trần đứng bếp, anh làm hai món, đó là: gà xào hành và Tom Yum Kung. Doãn Hạo Vũ vừa ăn vừa rơi nước mắt.

"Sao vậy, Paipai? Anh nấu dở đến vậy sao?" Cao Khanh Trần múc một bát canh, nếm thử một thìa, "Vẫn được mà... Hay là em ăn ở Thái vị không giống như thế này?"

"Không có. Tiểu Cửu nấu ăn ngon lắm, chỉ là em có chút nhớ nhà thôi." Doãn Hạo Vũ lấy một tờ giấy ăn xoa xoa mũi.

"Phụt..." Cao Khanh Trần che miệng cười, "Em đáng yêu quá đấy."

Doãn Hạo Vũ có chút bất lực nhìn xuống bàn, cậu cảm thấy vàng tai mình nóng ran.

"Được rồi, anh không trêu nữa đâu. Nếu em thích thì ăn nhiều một chút." Cao Khanh Trần múc thêm cho cậu một bát nữa.

"A... Ngày mai mấy giờ mẹ tới vậy? Chúng ta có cần đi đón không?"

"Sáng mai mẹ sẽ tới, không cần đón đâu. Bà ấy phải qua trường gặp bố anh trước đã. Bà ấy không muốn làm phiền tụi mình nên đã nói với anh là có thể tự mình đến."

"Ồ. Nhưng mà, sao lại đến trường để gặp bố?"

"Hửm? Vì trường do bố anh thành lập nên ngày mai bố sẽ đến xem công việc của giáo viên mới đó."

"Cái... Cái gì cơ?" Doãn Hạo Vũ sặc canh, "Bố anh?"

"Đúng vậy. Mẹ anh không nói cho mẹ em à?" Cao Khanh Trần nhanh chóng rót một cốc nước đưa tới, "Mà thật ra thì mọi người cũng không biết. Bình thường bố anh chỉ ở nhà điều hành ban giám hiệu thôi, rất ít khi lên trường..."

Doãn Hạo Vũ cố gắng điều chỉnh nhịp thở: "À, hóa ra là vậy. Vậy sao anh chỉ là..."

"Chỉ là một giáo viên thanh nhạc bình thường, hay là trưởng khoa nghệ thuật thôi, đúng không?" Cao Khanh Trần cau mày nhìn cậu, hạ giọng nói: "Bởi vì, anh là dựa vào năng lực của mình để có được những điều đó, chứ không liên quan gì đến bố cả. Anh cũng không phải là người dựa vào mối quan hệ để thăng tiến."

Doãn Hạo Vũ lập tức lắc đầu: "Em không phải có ý đó.... Em chỉ là.... Có chút kinh ngạc. Em đúng là ngốc quá mà. Tiểu Cửu, anh đừng nghĩ nhiều nha."

Cao Khanh Trần gắp một miếng thịt gà cho vào miệng: "Được rồi. Anh biết em không phải loại người như vậy. Nhưng mà, em nhớ phải giữ bí mật cho anh đó, đừng cho những người khác biết."

"Được." Doãn Hạo Vũ nghiêm túc gật đầu.

Sau bữa tối, hai người cùng nhau bên ban công hóng gió. Doãn Hạo Vũ ngồi ở ghế lười đọc sách, còn Cao Khanh Trần ngồi ở xích đu đung đưa hai chân, ngân nga một giai điệu nào đó.

"Paipai, nhìn kìa. Hôm nay trời nhiều sao quá." Cao Khanh Trần vừa nói vừa lấy điện thoại ra chụp ảnh.

Doãn Hạo Vũ đặt cuốn sách trong tay xuống, nhìn theo ánh mắt của Cao Khanh Trần.

Thật vậy. Bầu trời đêm tràn đầy những ánh sao, giống như những hạt kim tuyến nhỏ lấp lánh.

"Đẹp quá đi." Đôi mắt của Doãn Hạo Vũ di chuyển từ bầu trời đêm sang gương mặt của Cao Khanh Trần.

Cao Khanh Trần cười rộ lên như một đứa trẻ, đôi mắt anh sáng ngời như hàng vạn ngôi sao ngoài kia.

"Paipai, em biết không? Bố và mẹ anh đã gặp nhau dưới bầu trời đầy sao như thế này đó. Sau này, lúc bố cầu hôn mẹ, ông ấy đã nói rằng, sau khi gặp được mẹ anh thì hàng ngàn ngôi sao đều hóa thành cát bụi hết. Vì thế cho nên, tên tiếng Trung của anh có từ "Trần" ở trong đó đấy. Sau này, bố mở trường học cũng đặt tên là "Stardust" luôn."

Doãn Hạo Vũ đứng dậy, Cao Khanh Trần quay mặt đi chỗ khác, cười nói: "Từ bé, anh đã rất hứng thú với bầu trời đầy sao rồi, em có cảm thấy, như vậy rất lãng mạn không?"

"Rất lãng mạn. Em cũng rất thích." Doãn Hạo Vũ cười, đáp.

"Từ khi còn nhỏ, anh đã nghĩ, sau này anh sẽ ở bên cạnh một người mà chỉ cần người đó muốn cùng anh ngắm sao thôi."

Doãn Hạo Vũ trong lòng hơi chấn động, mở to mắt nhìn anh: "Nine, vậy anh đã tìm được người đó chưa?"

Cao Khanh Trần suy nghĩ một chút, sau đó kéo lại quần áo ở trên người: "Trời lạnh rồi, anh vào phòng trước đây."

Doãn Hạo Vũ vốn dĩ muốn đợi câu trả lời, nhưng cậu không ngờ người kia lại không tiết lộ ra. Doãn Hạo Vũ lắc đầu, gượng cười, đi theo anh vào phòng.

Giường trong phòng ngủ rất lớn. Cao Khanh Trần đang xếp gối ở trên giường, nhìn thấy Doãn Hạo Vũ đi vào liền vội vàng giải thích: "Chúng ta vẫn rất dễ bị tin tức tố quấy rầy nếu ở gần nhau quá. Ừm.. Làm vậy là để bảo vệ chính mình và người kia nữa..."

Doãn Hạo Vũ cứng nhắc gật đầu, tiến lên giúp đỡ: "Tiểu Cửu nói đúng."

Nhưng khi cậu nhìn xuống hai chiếc gối hình con thỏ nhỏ ở trên giường, cậu lại thấy chúng chẳng còn một chút đáng yêu nào cả.

...

"Paipai, anh đi tắm đây. Nếu em buồn ngủ thì ngủ trước đi nha." Cao Khanh Trần chơi thêm vài ván game, sau đó ậm ừ với Doãn Hạo Vũ vài câu rồi đi vào phòng tắm.

Doãn Hạo Vũ ngây người nghe tiếng nước chảy ào ào, sau đó lại quay đầu tiếp tục chỉnh sửa giáo án. Dù sao thì tuần sau, cậu cũng phải đứng trên bục giảng và giảng dạy cho các học sinh ở trên trường.

Hơn mười phút sau, Doãn Hạo Vũ nghe thấy tiếng cửa phòng tắm mở ra, sau đó là tiếng chân trần của Cao Khanh Trần chạy trên sàn nhà.

Doãn Hạo Vũ nhìn xung quanh, phát hiện dép bông của Cao Khanh Trần bỏ quên ở bên mép thảm. Doãn Hạo Vũ khẽ thở dài, lắc đầu, cầm dép lên.

"Nine, mang dép vào đi anh. Cẩn thận cảm lạnh đó." Doãn Hạo Vũ vừa nói vừa đi ra ngoài.

"A, anh đang tìm đây. Cảm ơn em, Paipai!" Cao Khanh Trần chạy nhanh đến.

Lúc này, Doãn Hạo Vũ mới nhìn rõ được dáng vẻ của Cao Khanh Trần. Mái tóc ướt nước dính trên trán, đôi mắt phủ một tầng hơi nước mỏng, gò má anh bị nhiệt độ cao hun nóng ửng hồng, cả làn da trắng nõn cũng vậy. Đôi chân thon thả lộ ra ngoài không khí không một chút che đậy. Bộ đồ ngủ của anh không thể che được gót chân trắng hồng đang giẫm lên sàn gỗ màu nâu ở bên dưới. Tất cả đối với Doãn Hạo Vũ đều có chút chói mắt.

"Của... Của anh đây, lần sau nhớ mang vào đấy." Doãn Hạo Vũ nín thở, lập tức đưa đồ cho anh.

"Em đặt nó xuống đất đi, như thế anh mới mang được chứ." Cao Khanh Trần khúc khích cười.

Doãn Hạo Vũ nghe thế liền ngồi xổm xuống, mang dép vào chân cho Cao Khanh Trần. Nhưng không biết vì dùng quá lực hay sao, cậu nắm mắt cá chân trái của Cao Khanh Trần mạnh đến nỗi khiến anh kêu lên. Doãn Hạo Vũ dường như nghe thấy, nhẹ nhàng xoa cổ chân cho anh, sau đó đi chiếc còn lại vào.

"Được rồi, Tiểu Cửu. Anh sấy tóc đi, em đi dọn phòng." Doãn Hạo Vũ không để ý đến Cao Khanh Trần đã hóa đá. Cậu chạy về phòng ngủ thu dọn giáo án mà mình vừa soạn ra.

Doãn Hạo Vũ cảm thấy vừa rồi hẳn là mình nhất định đã bị đoạt xá, chứ không tại sao tứ chi của cậu lại đột nhiên không nghe theo lời đại não điều khiển được chứ?

Cao Khanh Trần đỏ bừng mặt đứng nguyên tại chỗ bất động. Một lúc lâu sau, cảm giác mà Doãn Hạo Vũ mang lại vẫn chưa tan biến, động tác của đối phương rất nhẹ và cẩn thận, dường như sợ làm tổn thương đến anh.

Giường đã chuẩn bị xong, Cao Khanh Trần cũng trở lại phòng ngủ. Doãn Hạo Vũ đang nằm nghiêng xem điện thoại, nghe thấy tiếng anh tiến vào, lập tức đặt điện thoại xuống: "Tiểu Cửu, anh muốn ngủ chưa?"

Cao Khanh Trần gật đầu, đi đến bên cạnh cậu, nằm xuống, sau đó tắt đèn ngủ: "Paipai ngủ ngon."

Chỉ nghe thấy sột soạt ở phía bên kia, có lẽ Doãn Hạo Vũ đổi tư thế nằm.

"Tiểu Cửu ngủ ngon."

...

tbc.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top