Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

10. Bạn bè

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cuối cùng, bọn họ không có ra ngoài ăn tối. Bố mẹ của Cao Khanh Trần muốn ra ngoài gặp vài người bạn cũ. Nhiều năm qua đã không ở trong cùng một đất nước rồi, giờ đây có thời gian và điều kiện, dĩ nhiên hai người phải đánh lẻ đi chơi riêng với nhau trước đã chứ.

Chính mẹ của Cao Khanh trần đã gọi điện cho Doãn Hạo Vũ để xin lỗi. Mặc dù Doãn Hạo Vũ cảm thấy hơi tiếc nuối nhưng cậu lại nói rằng không sao, cơ hội gặp lại bạn cũ rất hiếm. Hơn nữa, bọn họ là một gia đình, sau này sẽ có nhiều cơ hội gặp nhau hơn.

Vừa đến giờ tan tầm, Cao Khanh Trần đã đứng chờ cậu ở trước cửa phòng làm việc. Doãn Hạo Vũ tắt máy, quay đầu lại liền thấy Cao Khanh Trần cúi đầu tiến vào.

"Anh xin lỗi, Paipai. Bố mẹ..."

"Không sao đâu Tiểu Cửu. Sau này chúng ta còn nhiều cơ hội nữa cơ mà. Tối nay anh muốn ăn gì?" Doãn Hạo Vũ cười tươi, cầm lên túi xách cùng áo khoác đi tới, tay còn lại dắt Cao Khanh Trần đi ra ngoài.

"A? À, anh muốn ăn tôm hùm đất." Cao Khanh Trần cảm giác được cánh tay ở eo của mình chậm rãi dùng lực, nhẹ ôm lấy anh. Trước đây, chưa từng có ai đối với anh làm như vậy cả. Cao Khanh Trần có chút run rẩy.

Doãn Hạo Vũ lập tức buông tay ra: "Được. Lát nữa lên xe dùng điện thoại của em đặt đồ đi."

Cao Khanh Trần không ghét cảm giác vừa rồi, ngược lại còn muốn gần gũi cậu hơn. Bên cạnh Doãn Hạo Vũ lúc nào cũng khiến anh cảm thấy rất an toàn.

Giây sau, Cao Khanh Trần làm ra một động tác mà đến cả chính anh cũng ngỡ ngàng - anh nắm lấy tay Doãn Hạo Vũ đặt quanh eo mình, nhìn đứa trẻ bên cạnh ngơ ngác, anh cười nói: "Nè, đang nghĩ gì đó hửm?"

Vì thế cho nên, cả hai vừa ôm eo vừa sánh bước bên nhau như những cặp đôi bình thường khác. Trên đường ra cổng còn gặp phải Mika. Đối phương nhìn thấy hai người thì sửng sốt, sau đó ngoảnh mặt lướt qua hai người, miệng lẩm bẩm "OMG OMG".

Sau khi lên xe, Cao Khanh Trần mới bĩu môi, phàn nàn: "Sao anh ấy lại ngạc nhiên chứ? Chẳng lẽ chúng ta không giống vợ chồng sao?"

Doãn Hạo Vũ liếc nhìn ra ngoài cửa sổ, giọng điệu hơi trầm xuống: "Có lẽ vì bình thường chúng ta hay giữ khoảng cách, nên anh ấy không nghĩ chúng ta lại thân thiết như vậy."

"Ồ..." Cao Khanh Trần xoa xoa mũi, "Hửm? Khoan đã, sao nghe giọng em lại thất vọng thế?"

"Không có gì." Doãn Hạo Vũ khởi động xe.

Xe vừa đến nhà thì đồ ăn cũng được mang tới. Hai người xách hai túi lớn đi vào nhà.

"Paipai, chừng này nhiều quá. Hai chúng ta ăn không hết được!" Cao Khanh Trần vừa rửa tay vừa kêu lên.

"Vậy phải làm sao bây giờ?" Doãn Hạo Vũ đang dọn bàn ăn, vốn định cho vào tủ lạnh để dành ăn hai ngày, nhưng Cao Khanh Trần lại lên tiếng.

"Gọi Gia Nguyên và AK, được không? Hai người họ sống ở tòa nhà bên cạnh đó." Cao Khanh Trần đến nhà bếp, cầm điện thoại nhìn Doãn Hạo Vũ.

"Được. Vậy anh gọi bọn họ đi." Doãn Hạo Vũ cau mày. Cậu vốn tưởng rằng hai người sẽ có khoảng thời gian tươi đẹp, nhưng không, nó đã bị phá vỡ rồi. Nhìn Cao Khanh Trần dùng ánh mắt chờ mong nhìn mình, Doãn Hạo Vũ thật sự không đành lòng từ chối anh.

Dù gì cũng đã hụt hẫng vì không được ăn cơm cùng bố mẹ của anh rồi, thêm nữa cũng vậy thôi.

"Bọn họ nói sẽ tới liền a!" Cao Khanh Trần cúp điện thoại, trên mặt mang nụ cười đi tới giúp cậu sắp xếp đồ ăn.

"Ừm." Nếu như cậu nhớ không lầm thì Lưu Chương là Alpha. Lần trước ngồi xe của gã, cậu đã nhìn thấy mấy lọ thuốc ức chế trong hộc xe.

Cậu thật sự không thích có Alpha khác đến nơi riêng tư như nhà của cậu chứ đừng nói đến ngôi nhà mà cậu chia sẻ cùng với Cao Khanh Trần. Nhưng Cao Khanh Trần lại không như vậy. Hừm, nói một hồi thì Doãn Hạo Vũ cậu đây sẽ thành kẻ nhỏ nhen mất. Một lát nữa hai người kia đến, cậu phải kìm chế không được hành động quá đáng.

Thực tế thì, có lẽ cậu đã đánh giá cao bản thân quá rồi. Lưu Chương và Trương Gia Nguyên vừa bước vào cửa đã thấy Doãn Hạo Vũ đen mặt cùng với Cao Khanh Trần ở một bên tươi cười đứng đón mình. Cả hai không còn lựa chọn nào khác ngoài việc thay dép và đi vào nhà.

Sau đó là khung cảnh một con cún lớn bám dính sau lưng Cao Khanh Trần. Cao Khanh Trần đi rửa tay, cậu đi theo. Cao Khanh Trần uống nước, cậu cũng đi theo. Trương Gia Nguyên lên tiếng trêu chọc: "Aiya, đôi trẻ này yêu nhau quá nhỉ."

"Paipai, em không cần phải vậy đâu." Cao Khanh Trần quay đầu lần thứ n và suýt nữa thì đụng phải Doãn Hạo Vũ. Đến mức này thì anh không thể không nói.

"Em... Em xem thử có gì giúp anh được không." Doãn Hạo Vũ cúi đầu, "Cái này để em cầm cho."

"Không cần a~" Cao Khanh Trần bĩu môi, "Em mà còn như vậy nữa thì bọn họ sẽ sợ đó. Sau này sẽ không ai tới nhà chơi với tụi mình nữa."

Vậy thì càng tốt chứ sao. Nhưng Doãn Hạo Vũ làm gì có gan mà nói ra câu đó.

Cậu không muốn Cao Khanh Trần nghĩ cậu là đồ xấu tính.

Trong lúc Cao Khanh Trần và Doãn Hạo Vũ loay hoay ở trong bếp, Lưu Chương thì thào nói với Trương Gia Nguyên: "Ở trường không thấy thật nha. Hóa ra Paipai rất bám Tiểu Cửu."

Trương Gia Nguyên liếc nhìn Doãn Hạo Vũ, người đang dính chặt sau lưng Cao Khanh Trần, gật đầu nói: "Ừm, không tệ. Trước đây, em luôn cảm thấy giữa hai người này có chút kì lạ, không giống một cặp vợ chồng bình thường cho lắm. Giờ thì hiểu rồi. Bọn họ là ngại ngùng thể hiện tình cảm trước mặt chúng ta."

"AK, Gia Nguyên, đồ ăn tới rồi đây." Cao Khanh Trần mang một chai nước ngọt lớn đi ra, Doãn Hạo Vũ trên tay cũng bưng một cái khay. Trên đó, có hai cái cốc khác biệt so với hai cái còn lại. Chúng trông giống như cốc tình nhân vậy đó. Một cái họa tiết mèo con, một cái họa tiết cún con. Cao Khanh Trần rót nước ngọt vào cả bốn cái cốc, Lưu Chương và Trương Gia Nguyên tự giác lấy hai cái cốc còn lại, chừa cốc tình nhân cho cặp đôi nào đó.

"Được rồi, ăn cơm thôi!" Cao Khanh Trần bưng chén lên, bốn người uống một ngụm nước, sau đó đeo găng tay bắt đầu thưởng thức đồ ăn.

Cao Khanh Trần vừa ăn vừa nói chuyện phiếm với Lưu Chương và Trương Gia Nguyên, không để ý đến việc phải lột vỏ tôm. Nhưng khi nhìn xuống, anh lại thấy một ụ tôm nhỏ đã được bóc vỏ ở trong đĩa của mình. Anh quay đầu lại, Doãn Hạo Vũ lúc này đang cúi đầu tập trung vào việc bóc vỏ tôm và đặt vào đĩa của anh.

Trương Gia Nguyên nhìn theo ánh mắt của Cao Khanh Trần, ngay lập tức cảm thấy bữa tối của mình trở nên nhạt nhẽo. Hắn huých cùi chỏ vào người Lưu Chương, cái ông anh này còn đang tranh tôm của hắn. Hắn ra hiệu cho gã nhìn xem hai cái người kia đang làm gì, nhưng Lưu Chương lại nói: "Làm sao? Mày muốn anh bóc vỏ tôm cho mày hả? Anh không phải bạn đời của mày, tự đi mà bóc đi."

Cao Khanh Trần ngay lập tức đỏ mặt, trừng mắt nhìn hai người bọn họ. Nhưng, Doãn Hạo Vũ lại thờ ơ gật gật đầu, tỏ vẻ đồng ý trong khi động tác tay vẫn không ngừng lại.

Trương Gia Nguyên híp mắt nhìn Lưu Chương cười, dường như muốn nói: "AK, anh chết chắc rồi."

Cao Khanh Trần ngay lập tức cười trừ: "Haha, Paipai. Em đặt nhầm đĩa phải không? Của em nè." Nói xong, anh đẩy đĩa của mình đến trước mặt cậu.

"Không phải. Cái này của bảo bảo đó." Doãn Hạo Vũ lại đặt đĩa trở lại vị trí cũ.

Ơ động đất à? Không phải. Đấy là tiếng trái tim Cao Khanh Trần đang đập. Bảo bảo? Cẩu lương thế này không phải là quá nhiều với hai vị đồng nghiệp trước mặt rồi sao?

Lưu Chương và Trương Gia Nguyên cười haha để che lấp đi bầu không khí ngượng ngùng lúc này.

Trời đất chứng giám, nếu như con có tội, xin hãy để pháp luật trừng phạt con đi! Sao lại để con phải nhìn tình nhân người ta thể hiện tình cảm chứ?

...

tbc.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top