Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

24. Sắc dục cấm kỵ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Patttt: Tiểu Cửu.

NINE: Lớp em xong chưa?

Patttt: A, mới vừa tan. Nhớ anh quá đi.

NINE: Anh cũng nhớ em.

NINE: Cùng nhau đi ăn trưa nào.

Patttt: Nghe theo bảo bảo.

Patttt: [hôn]

Patttt: Quần áo có che được không?

NINE: Che cái gì cơ?

Patttt: "Dâu tây" í.

NINE: ...

NINE: Không nói chuyện với em nữa!

Doãn Hạo Vũ đặt điện thoại xuống, khúc khích cười. Ban nãy ở văn phòng trước khi vào lớp, Châu Kha Vũ còn hỏi sao trông cậu hạnh phúc thế. Cậu cũng chỉ cười, không nói gì. Bá Viễn đùa, "Là do sức mạnh của tình yêu đấy." Cậu xấu hổ, gãi đầu đi tới lớp 9.

Nếu cả hai mà biết đối phương cũng thích mình thì đã không lâu đến vậy. Doãn Hạo Vũ nghĩ.

Trở lại văn phòng sau giờ dạy, Doãn Hạo Vũ đã thấy Tinh nhiễm đứng gần chỗ ngồi của mình. Nhưng văn phòng của cô lại không phải ở khu vực đó, có lẽ là đang chờ cậu.

"Tinh Nhiễm? Tìm mình có chuyện gì vậy?" Doãn Hạo Vũ đi tới, đặt giáo án lên bàn.

"Ừm..." Tinh Nhiễm đặt điện thoại xuống, "Mộng Hàm không đi làm sao? Hôm qua mình không gặp được cậu ấy."

"Không phải cậu là người yêu của cậu ấy sao? Sao lại hỏi mình?" Doãn Hạo Vũ đột nhiên khó chịu thay cho Mộng Hàm.

"Mình.. Cậu ấy đã rất lâu rồi không để ý đến mình. Mình sợ cậu ấy không vui cho nên cũng không đi tìm." Tinh Nhiễm cúi đầu, tựa hồ như làm sai chuyện gì đó.

"Cậu ấy bị thương khi tập nhảy. Hôm qua đã nhập viện rồi." Doãn Hạo Vũ liếc mắt nhìn cô gái cao gần bằng mình, không nói nên lời: "Dù sao thì, chúng ta cũng vẫn là bạn của nhau. Hôm qua cậu ấy bị thương rất nặng. Cậu ấy muốn gọi cho cậu nhưng lại sợ làm phiền cậu đấy."

"Nghiêm trọng lắm không? Cậu ấy thế nào rồi...?"

"Không sao. Hôm nay có thể về nhà rồi."

"Ừm."

"Vấn đề tình cảm thì người ngoài không thể xen vào, nhưng chúng ta đã quen biết với nhau lâu vậy rồi, với tư cách là bạn bè, mình thấy hai người vẫn còn tình cảm với nhau, cậu ấy cũng... cần cậu nữa." Doãn Hạo Vũ nói.

"Nhưng, cậu ấy có lẽ là giận mình rồi." Tinh Nhiễm ngẩng đầu nhìn Doãn Hạo Vũ, "Mình sợ nếu mình hỏi thì cậu ấy sẽ không trả lời. Lỡ như cậu ấy càng tức giận hơn thì sao?"

Doãn Hạo Vũ trưng ra biểu cảm khó hiểu, "Cậu nói cái gì vậy? Hai người không phải là một cặp à? Điều hai người cần nhất là giao tiếp với nhau đấy."

"Ừm, nhưng mà mình vẫn... sợ cậu ấy gặp rắc rối."

"Vì không nói chuyện với nhau cho nên hai người đang rơi vào tình cảnh như hiện tại đó."

"Mình hiểu rồi." Tinh Nhiễm cụp mắt, "Mình... Mình sẽ nói chuyện với cậu ấy khi nào cậu ấy khỏe hơn."

Doãn Hạo Vũ biết, với tính cách của cô có lẽ sẽ mất rất nhiều thời gian. Nhưng đó là tất cả những gì cậu có thể làm để giúp hai người bọn họ.

Hai người rõ ràng là thích nhau, nhưng trong lòng lại sợ đối phương tổn thương, sau đó lại lựa chọn tổn thương chính mình. Thật vô nghĩa.

Cậu lại nghĩ đến Cao Khanh Trần. Sau khi hai người thổ lộ tình cảm với nhau, quan hệ càng ngày càng khăng khít hơn. Nhưng cậu không chắc được rằng sau này liệu có phát sinh xung đột gì không, có phải rơi vào hoàn cảnh như hai người bạn của cậu hay không. Cậu cũng sợ Cao Khanh Trần sau khi bị mình đánh dấu sẽ không muốn nhìn thấy mình nữa cho nên đã chọn không ở cạnh anh trong vài ngày, và rồi bỏ lỡ thời gian nâng cao tình cảm với Cao Khanh Trần. Cậu đã học được một bài học và đã nói ra tất cả.

Nghĩ đến đây, cậu bắt đầu nhớ Cao Khanh Trần. Mở điện thoại di động lên, tìm ứng dụng đặt đồ ăn, gọi hai cốc trà sữa. Nghĩ đến việc lấy lý do giao trà sữa cho anh ở khoa nghệ thuật, Doãn Hạo Vũ liền vui vẻ. Mà, trùng hợp làm sao. Thực đơn dành cho cặp đôi của quán mới tung ra lại là trà chanh muối cùng với bánh Daifuku hương chanh muối. Doãn Hạo Vũ chụp màn hình lại gửi cho Cao Khanh Trần.

Patttt: [hình ảnh]

Patttt: Tiểu Cửu, nhìn nè. Là mùi vị của tụi mình đó.

Đối phương không trả lời lại, chắc vẫn đang còn trong giờ dạy. Lúc đồ ăn được mang tới vừa vặn cũng là giờ tan học. Doãn Hạo Vũ ra cổng trường nhận đồ, trực tiếp mang đi.

"Bảo bảo ơi!" Doãn Hạo Vũ đẩy cửa phòng làm việc đi vào, nhìn thấy Cao Khanh Trần và Mika ngồi cùng nhau, chụm đầu vào không biết là đang học cái gì.

"Hở?" Cao Khanh Trần ngước mắt lên nhìn, nụ cười trên gương mặt vẫn chưa thu lại, "Sao em lại tới đây?"

"Ôi! Thôi nhá, Nine. Anh đi trước đây." Mika gãi đầu, đứng dậy lập tức rời đi.

Cửa vừa đóng thì sắc mặt của Doãn Hạo Vũ cũng tối sầm lại. Cậu đặt đồ ăn lên bàn rồi đi đến cạnh Cao Khanh Trần, giam anh lại giữa người cậu và chiếc ghế xoay không thể nhúc nhích.

"Paipai..." Cao Khanh Trần cảm thấy tim mình đập nhanh hơn. Hai người bọn họ quá gần nhau. Nếu có ai đó đến đây và nhìn thấy cảnh này, chắc là anh phát điên mất.

"Ừm." Doãn Hạo Vũ lại cúi đầu xuống một chút.

"Mika hát rất hay cho nên anh nhờ anh ấy dạy anh một ít kỹ thuật phát âm thôi." Cao Khanh Trần thăm dò nói, anh cũng không biết tại sao mình phải giải thích nữa.

"Ừm." Doãn Hạo Vũ tựa đầu vào vai Cao Khanh Trần. Cậu đưa mũi đến gần tuyến thể của đối phương, hít vào một hơi.

"Làm sao vậy?" Cao Khanh Trần xoa đầu cậu. Mái tóc mềm mềm sờ rất tốt.

"Sao anh không trả lời tin nhắn của em?" Doãn Hạo Vũ ủy khuất nói.

"A, anh không thấy." Cao Khanh Trần vươn tay mở Wechat, lúc này mới nhìn thấy tin nhắn của Doãn Hạo Vũ.

"Hừ. Vừa rồi anh và anh ấy rất gần nhau."

"Haha, tụi anh không để ý nữa." Cao Khanh Trần xoa lưng cậu, ra hiệu cậu đứng dậy, "Em ghen à?"

"Không." Doãn Hạo Vũ đứng thẳng người lên, bày đồ ăn ra bàn.

"Nè. Mùi chanh của em chua quá đó." Cao Khanh Trần nhăn mũi.

Doãn Hạo Vũ không trả lời. Cao Khanh Trần thấy cậu vẫn không vui, anh liền đứng lên, ôm lấy cậu.

"Ôm rồi nên em đừng tức giận nữa."

"Không tức giận." Doãn Hạo Vũ hôn Cao Khanh Trần. Nụ hôn này rất mãnh liệt. Cậu dùng lưỡi cạy mở hàm răng của đối phương, mút mạnh lấy đầu lưỡi không có chỗ trốn của Cao Khanh Trần sau đó liếm lên khoang miệng. Cao Khanh Trần rên rỉ, muốn đẩy ra nhưng lại bị cậu ôm chặt hơn.

Doãn Hạo Vũ hôn đủ rồi mới buông anh ra, lại rải thêm nụ hôn xuống khóe mắt đỏ hoe của người yêu.

"Em không tức giận nữa sao?" Cao Khanh Trần lại thăm dò.

"Được rồi. Không tức giận nữa. Anh mau uống đi." Doãn Hạo Vũ rốt cuộc cũng nở nụ cười. Cậu cắm ống hút vào trà sữa đưa qua cho anh. Đối phương cẩn thận nhận lấy, lại càng khiến cậu muốn làm chuyện đen tối hơn.

KHÔNG ĐƯỢC! Đang trong giờ làm việc, chuyện sắc dục là tuyệt đối cấm kỵ! Doãn Hạo Vũ tự gõ vào đầu mình, bất lực nhìn người yêu ở trước mặt.

...

tbc.

Tiểu kịch trường:

Pai: Em có ghen không hả? KHÔNG.

Mi: Haha, ừ ừ, em không ghen đâu.

Nai: Hôn nhau là có thể giải quyết mọi chuyện! (Pai: Ừm... Không hẳn đâu anh.)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top