Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

6

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đợi đến khi Kim Quang Dao mở mắt ra lần nữa đã là giờ Mão, Lam Hi Thân hai hàng tóc đen rủ xuống, đang ở trước gương mặc y phục. Vừa vặn nhìn thấy Lam Hi Thần đem ngoại y mặc vào, đang đeo đai lưng. Ngoại y cọ khiến mái tóc đen rối tung, Lam Hi Thần cũng không hề nhận ra, chỉ cúi đầu rũ mắt, hơi nhíu mày, tranh đấu với cái đai lưng.

Kim Quang Dao vì bóng đè mà thức tỉnh, vốn dĩ trong lòng rất áp lực, lại tích tụ tâm sự. Nhưng nhìn thấy dáng vẻ này của Lam Hi Thần, buồn bực tích tụ bỗng tiêu tán không ít, từ trên giường ngồi dậy, tay chống cằm trêu đùa: "Nhị ca, chưa chải đầu đã mặc y phục rồi?"

Lam Hi Thần tranh đấu với cái đai lưng không hề phân tâm, trong lúc nhất thời không để ý tiếng Kim Quang Dao tỉnh dậy, lại bỗng nhiên nghe thấy tiếng cười khúc khích, liền kinh ngạc một chút, thoáng chốc vành tai lại nhuộm hồng. Âm sắc ôn nhuận có chút chần chừ: "A Dao tỉnh lại bao lâu rồi?"

Kim Quang Dao từ trên giường xoay người xuống dưới, đảo bước đến bên thân Lam Hi Thần, tiếp nhận lấy đai lưng, lại bỏ ngoại y ra, cười lên: "Không lâu, chỉ nhìn thấy nhị ca xoay sở với cái đai lưng thôi."

Vừa nói vừa đẩy Lam Hi Thần ngồi xuống ghế tròn trước gương: "Nhị ca sao không gọi ta dậy?"

Ngày trước Lam Hi Thần nghỉ ở Kim Lân đài đều là Kim Quang Dao sáng sớm thay y chuẩn bị rửa mặt chải đầu, bằng không Lam tông chủ không có môn sinh nô bộc hầu hạ, lại phải tốn công đau đầu một phen.

Năng lực tự sinh hoạt của Trạch Vu quân, Kim Quang Dao đã sớm biết. Thế gia đệ tử, dòng dõi thanh hoa, vốn cũng không cần biết chuyện này. Cho nên sau khi gặp nạn, Kim Quang Dao cũng thuận tay giúp y làm chút việc giặt quần áo nấu cơm. Sau đó, tuy rằng Trạch vu quân cũng sẽ làm, nhưng Kim Quang Dao đã quen việc nặng, lại ngại y chậm chạp không quen tay, liền ôm hết việc giặt quần áo, rửa mặt chải đầu giúp y.

Sau Xạ Nhật chi chinh, khả năng tự gánh vác của Trạch Vu quân không tăng còn giảm, đều là lỗi của đầu sỏ Kim Quang Dao.

Lam Hi Thần ngoan ngoãn ngồi trước gương, búi tóc được chải không chút cẩu thả. Tóc đen vương trên sườn má, vẫn luôn dài đến eo, tạo cảm giác rất hoà nhã. Dáng vẻ sắc bén bị suối tóc mài mòn, tựa hồ như khiến y trẻ hơn rất nhiều, một bộ ôn thuận mặc kệ Kim Quang Dao sắp xếp.

Kim Quang Dao nhìn y buông lông mi xuống, đột nhiên lại nổi lên hứng thú chơi đùa, giữ hai sợi tóc bên mái y lại, còn nắm chặt trong tay: "Nhị ca, huynh làm mặt nghiêm một chút."

Gương mặt Lam Hi Thần vốn dĩ thân thiện, nếu không thực sự xảy ra chuyện gì, y vĩnh viễn đều là một dáng vẻ ôn hoà.

Kim Quang Dao thúc giục: "Mau nghiêm mặt đi."

Lam Hi Thần không biết làm thế nào với hắn, đành phải hạ lông mày xuống, khoé miệng mím lại, gắng làm ra một vẻ không vui.

Kim Quang Dao bật cười: "Hàm Quang Quân ở đâu ra thế này."

Chính Lam Hi Thần cũng không nhịn được bật cười, mặt mày lại trở nên nhu hoà, không giống lúc trước nữa.

Kim Quang Dao đứng đắn mặc y phục giúp y, lại lấy mạt ngạch buộc ngay ngắn ở giữa trán, vừa lòng nói: "Trạch Vu quân tuấn mỹ vô song."

Lam Hi Thần luôn đau đầu với cách dùng từ của hắn, liền lắc đầu, nhẹ nhàng ôm y vào lòng, nói: "Hôm nay ta sẽ về sớm một chút."

Kim Quang Dao tự mình rửa mặt chải tóc xong, nghĩ Kim Lăng cũng sắp dậy liền đi gõ cửa phòng hắn. Gõ một lần cũng không trả lời, gõ lần nữa cũng không đáp. Hắn bèn kéo một môn sinh lại hỏi mới biết Kim tông chủ đã dậy từ sớm đi luyện kiếm rồi.

Kim Quang Dao nhìn lên sắc trời, có hơi kinh ngạc, trước kia cũng không thấy Kim Lăng chăm chỉ dậy sớm như thế. Hôm nay sao lại không cần hắn gọi, tự mình dậy đi luyện kiếm?

Nghĩ nghĩ, hắn lại tự đi đến đài luyện kiếm, quả nhiên thấy Kim Lăng một mình ở đó, chiêu thức sắc bén, nghiêm túc rèn luyện. Tròng mắt Kim Quang Dao chuyển động, cười giảo hoạt, rút Hận Sinh ra xông lên phía trước. Kim Lăng phát hiện vội vàng đỡ lấy, hai người ngươi tới ta lui, Kim Quang Dao ngoài miệng vẫn không ngừng, một bên tránh lưỡi kiếm, một bên cười hỏi: "A Lăng sao hôm nay lại không cần ta gọi, tự mình dậy thế?"

Kim Lăng một đường xoay người, Tuế Hoa chém ra một đường kiếm đẹp mắt, hắn tức giận phi một tiếng: "Sao dám làm phiền người đến gọi?"

Kim Quang Dao ngửa ra đằng sau đỡ kiếm, tỏ vẻ không hiểu gì hỏi: "Ồ? Ta lại làm gì khiến con không vừa ý rồi?"

Kim Lăng thấy đánh cũng không lại hắn, liền thu kiếm về, nhảy lui về sau mấy bước, ném kiếm lên mặt đá, ngửa đầu nâng chén uống một hớp nước trà, mới khó chịu nói: "Người ở bên kia bận rộn đến tận canh hai, làm gì có sức lực mà gọi con dậy?"

Kim Quang Dao thấy một vẻ quẫn bách xấu hổ của hắn, nhìn không được cười ra tiếng, chính mình lại cũng chẳng kiêng dè: "Chuyện này không phải con đã biết từ lâu rồi sao? Cũng không phải chỉ có mỗi chúng ta, Nguỵ công tử và Hàm Quang Quân chẳng phải cũng thế sao? Con còn chưa quen."

Kim Lăng nghe được mặt đỏ đến mang tai, lắp bắp: "Làm... làm sao giống nhau được! Bọn họ cũng không ở ngay trước mắt con!"

Kim Quang Dao liên tục mỉm cười: "Xem con nói đi, chúng ta làm gì trước mặt con sao? Con không hiểu thì thôi, đừng có nghe người ta đào góc tường."

Kim Lăng nhịn một lúc lại nói: "Thế người đừng để bọn họ ở góc tường nghe nữa! Lại còn đến trước mặt ta nói đế..." chuyện phong nguyệt của tiểu thúc.

Kim Quang Dao nhìn bộ dạng vừa giận vừa thẹn của hắn, lại không dám bật cười lên, nhịn đến đau cả bụng, khoé miệng run run nửa ngày mới nói: "Biết rồi, biết rồi."

Vừa dỗ vừa dạy bảo mới tạm thời xử lí xong việc trong nhà trước giờ cơm trưa.

Mặt trời phía tây đương lúc gay gắt, ánh nắng mùa hạ chói chang nướng khô lá phong, cũng giống mặt trời ấy, cháy bỏng một mảnh như lửa hồng.

Kim Quang Dao cầm quạt quạt cho Kim Lăng, rảnh rỗi nhìn lên bầu trời trong sân, nói chuyện phiếm vài câu: "A Lăng, một lát nữa là đến giờ cơm rồi, có muốn gọi người dọn thức ăn lên không?"

Kim Lăng gật gật đầu, "Để bọn họ tuỳ ý mang lên đi."

Đợi Kim Lăng xử lí thoả đáng tất cả sự vụ, hai người mới cùng đi đến phòng ăn. Từ xa phảng phất một mùi hương thơm ngọt, mang theo mùi trái cây dịu mát và mùi thịt thanh đạm. Hỗn hợp mùi hương nồng đậm tản ra phả vào trong mũi họ.

Đến nơi, trên bàn ăn quả nhiên bày một nồi gà nướng hạt dẻ, hầm bằng lửa nóng, mùi hương vẫn luôn không ngừng tràn ra xung quanh.

Kim Quang Dao nhìn nó, trong lòng vừa ý, Kim Lăng thích ăn những món mùi vị đậm đà như thế. Đây rõ ràng là hắn rất coi trọng vị tiểu tông chủ này, còn cố ý lấy lòng.

Có ý lấy lòng đương nhiên là tốt hơn cứ làm khó nhau.

Kim Quang Dao múc một thìa hạt dẻ đưa vào trong miệng, nhìn về phía ngọn lửa nhấp nháy trước mắt, đột nhiên thất thần. 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top