Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau sự kiện Quan Âm miếu, Lam Hi Thần bế quan hai năm không màng thế sự. Sau khi hắn xuất quan thì Lam Khải Nhân tuyên bố bế quan. Trong thời gian hai năm rồi giới huyền môn không xảy ra sự kiện gì lớn. Công việc Lam thị vốn có nhiều tiền bối giúp sức nên Lam Tông chủ khá là rảnh rỗi. Hơn nữa, Lam Hi Thần vừa mới xuất quan nên các tiền bối không nỡ giao nhiều việc cho hắn, ngược lại còn khuyến khích hắn đi đây đó để thoải mái tinh thần, thành thử Lam Hi Thần rất nhàn hạ ngồi trong đình viện uống trà, đọc sách. Nghe đám Tư Truy nói ở Vân Mộng sắp tổ chức lễ hội hoa sen kéo dài ba ngày. Đây có thể nói là lễ hội quy mô lớn nhất từ trước tới giờ. Kim Lăng rủ Tư Truy và Cảnh Nghi cùng đến Vân Mộng chơi lễ. Hai đứa liền đến xin phép Lam Hi Thần. Tông chủ của chúng không chỉ đồng ý còn chủ động muốn đi cùng.

Trong khi đang ngự kiếm, Cảnh Nghi cứ nhìn chằm chằm Lam Hi Thần, suy nghĩ gì đó liền nói: 

"Tông chủ, dáng vẻ của người quá nổi bật rồi. Nếu là công vụ thì không nói làm gì, nhưng nếu là đi chơi thì đệ tử nghĩ người nên thay đổi diện mạo một chút để tránh quá gây chú ý, như vậy vui chơi cũng thoái mái hơn."

"Tông chủ, đệ tử thấy Cảnh Nghi nói đúng đó. Người nên thay đổi một chút."

"Đúng là có hơi nổi bật." Lam Hi Thần cười khổ. "Vậy theo các ngươi ta nên thay đổi thế nào thì được?"

"Đệ tử thấy nếu Tông chủ có thể tháo mạt ngạch, đổi y phục một chút thì sẽ không ai nhận ra người đâu."

"Cảnh Nghi, mạt ngạch không thể tùy tiện tháo xuống." Tư Truy kinh hoảng

"Nhưng nếu không như vậy thì với gương mặt đẹp đến thần tiên cũng ghen tị như Tông chủ cho dù có đổi y phục đi nữa thì cũng dễ dàng bị đoán ra thân phận rồi."

Tư Truy: ...

Lam Hi Thần: ...

Nói thì cũng đúng nhưng dùng từ ngữ thế này thì có hơi ... 

"Khụ khụ" Lam Hi Thần xấu hổ ho nhẹ "Được rồi. Nếu đã xác định đến Vân Mộng để đi chơi thì phải làm sao để chơi một cách thoải mái. Ta thấy ý kiến của Cảnh Nghi rất hợp lý. Dù sao nơi chúng ta sắp đến là Vân Mộng, không phải là Vân Thâm Bất Tri Xứ. Tùy tiện chút cũng không sao."

Tư Truy đành im lặng. Tuy trái với gia quy một chút nhưng nếu có thể nhân dịp này giúp Tông chủ giải tỏa tinh thần thì như vậy cũng đáng.

"Trước mắt, chúng ta đến Liên Hoa Ổ chào Giang Tông chủ một tiếng. Sau đó hai ngươi giúp ta thay đổi diện mạo một chút để dạo chơi nhé!"

Nhìn Trạch Vu Quân trời cao trăng sáng nở nụ cười ôn nhu, lại có một chút háo hức cùng phóng túng, cả hai không nhịn được suy nghĩ nếu Trạch Vu Quân cải trang thành nữ thì sẽ như thế nào. Nghĩ cũng không dám nghĩ.

--------------

Cách đây vài năm Vân Mộng cũng đã tổ chức lễ hội hoa sen, nhưng sau đó do sự vụ quá bận rộn nên Giang Trừng không thể duy trì tổ chức thường niên được. Sau khi Kim Quang Dao chết, Kim Lăng bất đắc dĩ lên làm Tông chủ, Giang Trừng càng bận tối mắt, không có thời gian thực hiện. Chỉ mới năm ngoái lễ hội hoa sen mới được mở lại. Cảnh Nghi nói năm nay Giang Tông chủ làm rất hoành tráng. Ngoài hội chợ kéo dài liên tục trong ba ngày, còn có ca vũ thâu đêm và nhiều hoạt động ngoài lề khác, còn có những thương nhân ở ngoài Trung Nguyên đến tham gia. Lam Hi Thần nghe mà thán phục không thôi. Không ngờ quan hệ của Giang Trừng lại rộng đến vậy, mở ra tận ngoài Trung Nguyên.

Lúc cả nhóm đến Liên Hoa Ổ, môn sinh ở đó nói Giang Trừng đã ra ngoài từ sớm để giám sát việc chuẩn bị cho lễ hội.

"Đại ...À, Kim Tông chủ đã tới chưa?" Cảnh Nghi hỏi

"Tiểu Tông chủ đã đến đây khoảng một canh giờ trước liền chạy đi nói muốn hỗ trợ Tông chủ của chúng tôi rồi."

"Vậy chúng ta cũng đi thôi." Lam Hi Thần xoay người "Chúng ta đến đó dạo chơi trước, không chừng sẽ gặp hai người họ."

Ba người trước mắt đến một cửa hàng quần áo chọn đồ cho Lam Hi Thần. Theo sự tư vấn của Cảnh Nghi, Lam Hi Thần cất mạt ngạch cùng với Liệt Băng và Sóc Nguyệt vào trong túi càn khôn, ngoại bào màu trắng được thay bằng màu xanh lam nhạt. Tuy thay đổi thế này đã bớt đi nhiều khi chất thần tiên nhưng gương mặt của Lam Hi Thần vẫn là một tuyệt thế mỹ nam dễ thu hút ánh nhìn của mọi người xung quanh.

Lam Hi Thần xoay xoay chiếc phiến trong tay, vẻ mặt băn khoăn "Ta có cần thiết phải dùng thêm cái này không?"

"Cần thiết chứ ạ." Cảnh Nghi nhìn diện mạo mới của Lam Hi Thần khá hứng thú "Thêm chiếc phiến trên tay sẽ không ai có thể nhận ra người chính là Trạch Vu Quân trời cao trăng sáng mà giống một công tử đào hoa nào đó hơn. Người cũng có thể thuận tiện dùng nó che mặt bớt đi sự chú ý của người khác. Hay lắm mà. Đúng không, Tư Truy?"

"Ta ...ta cũng không biết nữa."

Lam Hi Thần phe phấy chiếc phiến rồi đưa lên che nửa mặt, bỗng nhiên có cảm giác rất vi diệu. Liếc nhìn sang Tư Truy, hắn kinh ngạc khi thấy Tư Truy đang nhìn mình chăm chăm với gương mặt ửng hồng.

"Tư Truy, sao thế? Ta ...nhìn không ổn sao?"

"Không ...không phải." Tư Truy lúng túng vội xua tay, không dám nhìn thẳng vào Tông chủ nhà mình nữa, "Chỉ là Tông chủ trông khác quá. Lần đầu tiên nhìn thấy Tông chủ trong dáng vẻ này nên ...Đệ tử đã thất lễ. Xin lỗi Tông chủ."

Đến Tư Truy cũng nói vậy thì Lam Hi Thần có thể tin rằng giờ ra ngoài không ai có thể nhận ra mình là người Lam gia chứ đừng nói đến Trạch Vu Quân. Hắn đưa chiếc phiến lên che đi nửa dưới gương mặt, tay phe phầy nhẹ. Hắn khẽ bật cười, đôi mắt sẫm màu ánh lên vẻ phấn khích hiếm có. Trải nghiệm này cũng không tệ đi.

Hiện tại đã là xế chiều, lễ hội đến giờ Thân sẽ bắt đầu nên bên ngoài lúc này vô cùng náo nhiệt. Hàng quán đều đã bày biện từ sớm. Khách đi lại rất đông. Lam Hi Thần nhận ra có vài người và vài gian hàng không phải thuộc vùng Trung Nguyên. Dù vậy tất cả các cửa hàng đều treo một chiếc đèn lồng hình hoa sen chín cánh với đủ loại màu sắc. Tuy đây không phải là lần đầu lễ hội hoa sen đang tổ chức nhưng đây là lần đầu tiên Lam Hi Thần đến đây. Lam Hi Thần không khỏi kinh ngạc và thích thú khi phát hiện hóa ra hoa sen có thể làm ra được nhiều loại sản phẩm như vậy. Nào là bánh, cài tóc, túi thơm, trà, quần áo, bông tai, ...Cảnh Nghi và Tư Truy mua rất nhiều bánh và hạt sen mang về làm quà cho các bạn đồng môn. Lam Hi Thần tay phe phẩy chiếc phiến, luôn cố ý che đi nửa gương mặt. Ban đầu hắn không quen nên động tác đôi lúc mất tự nhiên, càng về sau càng cảm thấy thuận tay, thậm chí còn rất thích thú. Những người xung quanh tò mò khi nhìn thấy một công tử vẻ ngoài nho nhã, bước đi thanh thoát, tay phe phẩy chiếc phiến vô cùng tao nhã, gương mặt lúc ẩn lúc hiện. Không ít người cố gắng tìm cách xem gương mặt thật phía sau chiếc phiến kia nhưng Lam Hi Thần rất khéo léo không để cho ai thấy được mặt mình. Dần dần không ai cố ý muốn xem mặt Lam Hi Thần nữa. Tư Truy mời Lam Hi Thần vào một quán trà uống thử trà tim sen. Đây cũng là thứ mà Lam Hi Thần chờ đợi nhất. Hắn từ nhỏ yêu thích uống trà, cũng từng thử qua các loại, nhưng lại chưa thử qua trà tim sen vì ...thúc phụ không thích đắng. Lam Hi Thần nâng chén trà lên thổi nguội rồi từ từ hớp một ngụm nhỏ. Quả có chút đắng nhưng rất thanh mát và dễ chịu. Lam Hi Thần quyết định phải mua trà này về năn nỉ thúc phụ uống thử một lần.

"Tông chủ, đệ tử cảm thấy không hảo với vị đắng của trà này lắm." Cảnh Nghi nhăn mặt, lắc đầu "Lần trước đến đây đệ tử có thử qua trà cánh sen. Nó chỉ có vị chát dịu, rất dễ uống. Tông chủ có muốn thử không?"

"Tên ngốc nhà ngươi dám chê trà nhà chúng ta. Trà tim sen tuy đắng một chút nhưng có tác dụng an thần, chống mất ngủ, giúp tinh thần sảng khoái, có biết không? Nó rất được yêu thích ở Vân Mộng đấy."

Cái giọng ngạo kiều quen thuộc đó bọn họ chẳng cần nhìn đã biết ngay là ai rồi. Cảnh Nghi lập tức bác lại theo thói quen:

"Ta đâu có chê trà nhà các ngươi. Ta chỉ nói nó đắng thôi. Đại tiểu thư ngươi không phải thích đồ ngọt sao?"

"Không được gọi ta là đại tiểu thư!" Kim Lăng cả giận, nói

Tư Truy che miệng cười, chợt hai mắt mở to kinh sợ khi nhìn thấy người đi phía sau hắn. Tư Truy vội đứng lên, cúi đầu thi lễ:

"Giang Tông chủ."

Cảnh Nghi giật mình vội vàng quay đầu lại, đứng lên thi lễ. Giang Trừng lúc này đang bận nói chuyện với chủ quán nên không chú ý đến tình hình bên này. Nghe thấy tiếng chào Giang Trừng mới quay đầu lại nhìn. Hắn gật đầu với hai tiểu bối Lam gia, ánh mắt dừng lại trên thân ảnh ở phía sau hai cậu nhóc. Đó là một người khá cao, có vẻ hơi gầy, mang một áo khoác màu xanh lam nhạt, quanh người toát lên khí chất khác thường giống một người tu tiên. "Là kẻ nào vậy?", Giang Trừng tự hỏi. Hắn đang định đi qua xem thì người kia đã tự mình đứng dậy, quay qua hành lễ với hắn, với tư cách người ngang hàng.

"Giang Tông chủ, làm phiền rồi."

Giang Trừng nhìn gương mặt vừa quen thuộc, vừa có chút lạ lẫm, do dự một chút mới cất tiếng chào.

"Lam Tông chủ. Ngươi ăn mặc thế này là ..."

"Thật ngại quá! Lần này Lam mỗ đến đây với tư cách thường dân thưởng ngoạn cho nên mới thay đổi bên ngoài một chút để không gây chú ý."

Giang Trừng nhìn Lam Hi Thần một chút. Cách đây vài hôm Lam gia có thông báo khắp nơi rằng Tông chủ nhà bọn họ đã xuất quan. Nhưng nhìn dáng vẻ tuy vẫn thần tiên thoát tục, vẫn ôn nhu dịu dàng nhưng đã khác xưa khá nhiều. Đôi mắt màu nâu đó vẫn mang một nét buồn khó giấu. Sự kiện Quan Âm miếu ngày đó đã để lại ấn tượng rất sâu trong lòng tất cả mọi người, có lẽ bị ảnh hưởng nhiều nhất là Lam Hi Thần. Nghĩ lại thì hoàn cảnh của hắn và Lam Hi Thần cũng khá giống nhau. Giang Trừng bỗng nhiên có chút đồng cảm.

"Đúng là có chút nhận không ra. Vậy Lam Tông chủ cứ ở đây dạo chơi vài ngày cho thoải mái. A Lăng, con thay ta tiếp đón Trạch Vu Quân. Ta còn nhiều việc cần làm, thứ lỗi không thể bồi ngươi được. Ta sẽ tạ tội với ngươi sau."

Lam Hi Thần hơi sững lại. Vừa nãy ánh mắt Giang Trừng nhìn y hình như rất nhu hòa phải không nhỉ?

"Giang Tông chủ đừng nói vậy. Ta biết ngươi sự vụ bận rộn. Ngươi cứ lo công việc của ngươi, để ta và bọn trẻ tự nhiên." Lam Hi Thần thi lễ

"Vậy ta xin phép đi trước."

------------------

Kim Lăng dẫn ba người Lam thị đi xem và giới thiệu tất cả các gian hàng trong lễ hội. Cậu cực kỳ hào hứng cứ như thể đang giới thiệu cho mọi người sản phầm mình làm ra vậy.

"Kim Tông chủ hẳn là bỏ không ít công sức vào lễ hội lần này đi." Lam Hi Thần cười cười

"Đúng vậy. Lan Lăng Kim thị góp vào đây hơn mười gian hàng. Ta cũng đầu tư vào gần chục cửa hàng lớn nhỏ khác. Góp vô chỉ là một chút ít thôi." Lời nói có vẻ khiêm tốn thế nhưng ánh mắt hắn đang đắc ý thấy rõ.

"Đại tiểu thư nhà ngươi cũng biết kinh doanh cơ à?"

"Thì ta cũng phải học chứ. Cữu cữu ta kinh doanh giỏi như vậy, ta không muốn mình thua kém quá nhiều."

Lam Hi Thần gật đầu tán thưởng. Chỉ hai năm không gặp mà Kim Lăng đã trưởng thành như thế này, cũng không khỏi nể phục Giang Trừng dạy quá giỏi.

"Tư Truy, nãy giờ sao ngươi cứ im lặng thế? Không khỏe à?" Kim Lăng lo lắng nhìn thiếu niên bạch y đi bên cạnh. Từ khi hắn bắt đầu đi cùng nhóm người, hắn thì thao thao không ngừng, y chỉ thi thoảng trầm trồ rồi hỏi han sản phẩm gì đó. Bình thường hai đứa đi với nhau đâu thấy y ít nói như vậy.

"Không có. Ta vẫn khỏe. Thấy ngươi vui vẻ thế ta không tiện xen vào. Ngươi cứ nói tiếp đi." Tư Truy cười ôn nhu. Dĩ nhiên đó chỉ là một phần lý do. Cả tháng rồi rồi hắn với Kim Lăng mới gặp nhau nên có chút kích động. Thấy suốt từ nãy Kim Lăng thao thao bất tuyệt với gương mặt sáng ngời nhìn rất thu hút. Hắn cứ nhìn mãi không dời mắt. Nhưng hắn dĩ nhiên sẽ không đời nào nói cho Kim Lăng biết sự thật.

Kim Lăng nhìn Tư Truy rất là không tin tưởng, cũng hết hứng nói tiếp. Cảnh Nghi nhìn hai người, vẻ mặt kì quái.

Lam Hi Thần không để ý mấy tiểu bối bên này. Hắn đang nhìn chăm chú vào đám đông tử y đang tụ tập ở khúc sông đằng xa kia.

"Bên kia đang làm gì vậy?"

Kim Lăng nhìn theo hướng Lam Hi Thần chỉ, vẻ mặt bỗng nhiên lại rạng rỡ.

"Mọi người đang chuẩn bị cho nghi thức khai mạc lễ hội."

"Nghi thức khai mạc? Như thế nào?"

"Năm nay tổ chức đặc biệt khác mọi năm. Trước khi khai mạc sẽ tổ chức một cuộc thi bơi giữa đệ tử Vân Mộng Giang thị và tất cả mọi người đến xem. Bất kì ai bơi thắng được đệ tử giỏi nhất của Vân Mộng sẽ được miễn phí hoàn toàn chi phí ăn uống vui chơi tại lễ hội, không chỉ vậy còn được thưởng thêm 1000 lượng bạc trắng."

"Giang Tông chủ cũng thật hào phóng. Phần thưởng lớn như vậy." Cảnh Nghi cảm thán. Hắn đang rất luyến tiếc. Hắn không biết bơi a.

"Điều này chứng tỏ Giang Tông chủ rất tự tin vào khả năng bơi lội của đệ tử nhà mình."

Lam Hi Thần gật đầu tán thưởng nhận xét của Tư Truy.

"Ở tu tiên giới tin chắc không nhà nào có thể bơi lội giỏi hơn nhà Giang gia. Nhưng ở nơi khác thì chưa chắc. Bất cứ nơi nào có nhiều sông hồ thì đều có những người bơi giỏi."

"Trạch Vu Quân đừng lo. Ngoài cữu cữu ra ta chưa từng thấy ai có thể bơi thắng được hắn cả. Có hắn trấn thủ phần thưởng này ai cũng không thể lấy." Kim Lăng khẳng định rất chắc chắn.

"Ngươi nói ai cơ?"

"Lát nữa các ngươi sẽ gặp. Giờ chúng ta qua bên đó đi. Cũng sắp bắt đầu rồi."

Tư Truy rất hiếu kỳ. Ngoài Giang Trừng lại có người mà khi Kim Lăng nhắc đến ánh mắt lại sáng ngời thế kia. Trong lòng bỗng dâng lên một cỗ khó chịu. Tư Truy bắt đầu hận bản thân mình trước đó không đi học bơi.

Ba người đến càng gần tiếng ồn càng lớn. Một khúc sông dài khoảng một dặm được bao quanh bởi những mảnh vải dài và dày được cột vào những cây gỗ to được đóng chắc chắn xuống mặt đất. Xung quanh người kéo đến ngày càng đông. Giang Trừng đứng chỉ đạo ở đầu khúc sông. Kim Lăng vừa nhìn thấy bóng hình cậu mình vội vàng chạy đến, vẻ mặt mừng rỡ:

"Cữu cữu."

"Chạy cái gì? Khách Lam gia còn đang ở phía sau ngươi kìa. Ra dáng Tông chủ một chút đi! Không sợ người ta cười cho hả?"

Kim Lăng xịu mặt. Ở Vân Mộng còn chẳng được tự do. Giang Trừng gật đầu chào Lam Hi Thần đang tiến tới. Lam Hi Thần cũng gật đầu chào lại. Hai người họ chào nhau không theo quy cũ thường thấy. Lam Hi Thần đã phải đổi cả trang phục vì không muốn bị người khác nhận ra nên Giang Trừng chỉ gật nhẹ chào cho có lệ. Lam Hi Thần rất tán thưởng về sự tinh tế này của hắn.

"Các ngươi đến vừa đúng lúc đấy. Chuẩn bị bắt đầu rồi."

Số người đăng ký tham gia ban đầu khá đông, nhưng khi thi đấu cách biệt quá xa với đệ tử Vân Mộng nên số lượng người thách thức dần ít đi. Cuối cùng chỉ còn lại một người duy nhất. Đó là một thanh niên cao lớn, da hơi ngăm, thân hình có vẻ hơi gầy, mặt chữ điền. Nhìn qua có vẻ là một người thật thà.

"Tại hạ tên Cổ Lạc. Mạn phép thi đấu với các vị." người đó chắp tay thi lễ. Nghe giọng không giống người Trung Nguyên.
Giang Trừng không quá chú ý đến người này cho đến khi hắn ta cởi áo để trần nửa người trên. Lông mày hắn khẽ chau lại. Với một người từ nhỏ đã sống ở vùng sông nước, học bơi từ thuở mới lọt lòng, hắn đã sớm hình thành nên nhận thức về khả năng về bơi của một người thông qua nhìn cơ thể của người đó khá chính xác. Người mới đến tuy gầy nhưng cơ thể săn chắc, tay chân đều dài hơn người thường và rất thẳng, đôi mắt sâu thẳm như biển. Giang Trừng nói nhỏ với một môn sinh:

"Bảo mấy đứa kia cẩn trọng. Không được chủ quan."

Lam Hi Thần đứng bên cạnh hắn, nhìn thấy biểu tình khác lạ liền ghé tai hỏi hắn:

 "Giang Tông chủ, chuyện gì vậy?"

"Tên này ...Hắn rất mạnh."

Lam Hi Thần hơi ngạc nhiên vì sao Giang Trừng lại biết nhưng hắn không hỏi. Hắn đoán một người thạo sông nước như Giang Trừng chắc hẳn có cách nào đó để phán đoán. Đúng như Giang Trừng lo lắng, người tên Cổ Lạc đó đánh bại môn sinh Vân Mộng được xem là bơi giỏi nhất ở đó, khoảng cách phải đến một giây. Mọi người xung quanh vỗ tay ào ào, rồi xôn xao rằng lần này người Vân Mộng thua chắc. Kim Lăng nóng mặt, kéo cổ áo một môn sinh đứng gần đó hỏi:

"Tiểu Yến đâu? Trong một ngày quan trọng như thế này tại sao không thấy mặt hắn?"

"Đại sư huynh đi ra ngoài từ sáng không biết là đi đâu, bây giờ vẫn chưa thấy về."

"Mau đi tìm hắn về. Ngoài hắn ra không ai có thể thắng được tên kia cả."

"Nhưng ...nhưng mà ...", môn sinh kia nhìn về phía Giang Trừng như hỏi ý

"Thanh Dương đi làm sự vụ ta giao cho hắn." Giang Trừng nhíu mày nhìn đám môn sinh "Đúng là quá kém cỏi. Thường ngày các ngươi suốt ngày la cà vui chơi, không lo rèn luyện. Đến cả chuyện này cũng phải phiền đến đại sư huynh của các ngươi. Xong việc này xem ta trừng phạt các ngươi thế nào."

"Tông chủ có trừng phạt chúng đệ tử cũng chịu thua. Tên này quá mạnh rồi. Chúng đệ tử đánh không lại hắn, đành phải nhờ đại sư huynh ra tay thôi a."

Lam Hi Thần quan sát nãy giờ có thể đoán được đại đệ tử của Vân Mộng Giang thị bơi rất giỏi, và còn rất được Giang Trừng tín nhiệm nên mới có thể giao cho hắn một mình đi làm nhiệm vụ.
"Đại tiểu thư có vẻ thân thiết với người tên Tiểu Yến gì đó ấy nhỉ. Gọi thân mật như thế cơ mà." Cảnh Nghi nghiêng đầu nói nhỏ với Tư Truy, không biết đã chọc cho huynh đệ mình khó chịu đến muốn nổi điên. "Này, Tư Truy, ngươi sao thế? Sao mặt đỏ phừng thế kia?"

"Không sao. Ta chỉ cảm thấy không khỏe." Lam Tư Truy đang hết sức kìm nén.

Cảnh Nghi đang định hỏi tiếp thì thấy một đệ tử Vân Mộng lạ mặt đến phía sau Giang Trừng kính cẩn cúi đầu hành lễ:

"Tông chủ, đệ tử về trễ."

"Sao vậy? Có biến?"

"Vâng. Nhưng đã giải quyết xong rồi. Tông chủ yên tâm."

Lúc này Kim Lăng chạy đến lôi tay áo của thiếu niên tử y nọ, giận dữ nói:

"Tiểu Yến, ngươi cuối cùng cũng về rồi. Mau lên! Mọi người đang chờ ngươi."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top