Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 13

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sáng hôm sau, Lam Hi Thần cùng Lam Vong Cơ và Ngụy Vô Tiện tiễn Giang Trừng trở về. Ngụy Vô Tiện ra sức giữ người nhưng Giang Trừng kiên quyết về bằng được, hơn nữa cũng không ép Ngụy Vô Tiện cùng về. Lý do Giang Trừng đưa ra thế này:

"Ngươi cứ ở đây chơi thong thả một tuần đi. Sau đó về lại Liên Hoa Ổ, trong vòng một tháng đừng nghĩ rời khỏi phòng."

Câu nói đó khiến Ngụy Vô Tiện đang có ý định cùng về lập tức câm nín, không dám nói gì nữa. Lam Hi Thần hiểu rõ ý của Giang Trừng nên không đề cập đến chuyện giữ người lại, chỉ dặn dò y giữ gìn sức khỏe. Một tuần sau hắn sẽ đến Vân Mộng tìm người.

Trong suốt một tuần liền Giang Trừng lao đầu vào làm việc như muốn liều mạng, khiến ai nhìn thấy cũng thất kinh. Chủ sự và Giang Yến nhiều lần tìm cách khuyên bảo nhưng không được. Vốn còn đang định gửi thư đến Vân Thâm cầu cứu Lam Hi Thần và Ngụy Vô Tiện, nhưng ý định chỉ mới kịp nhen nhóm đã bị Giang Trừng đánh gãy.

"Các ngươi dám phiền đến hai người họ, lập tức thu dọn đồ đạc rời khỏi Liên Hoa Ổ cho ta!"

Vì thế chẳng ai dám ho he gì nữa, chỉ cầu thời gian trôi thật nhanh, vì họ biết một tuần nữa Lam Hi Thần sẽ đến.

Thật ra ban đầu cũng không có quá nhiều việc như vậy. Hai ngày đầu Giang Trừng còn ăn uống nghỉ ngơi điều độ, nhưng càng ngày hắn càng cảm thấy không ổn. Cứ lúc nào hắn không để ý lại đột nhiên mà gọi tên Lam Hi Thần một cách vô thức. Không chỉ thế, hắn dùng bữa đều thấy không ngon, cứ thấy thiếu thiếu gì đó, ngủ cũng thấy không yên ổn. Giang Trừng cảm thấy mình đúng là có bệnh. Chỉ mới hai tuần ở chung với Lam Hi Thần mà đã quen với sự hiện diện của y, đến mức giờ nhìn đâu cũng liên tưởng đến bóng dáng bạch y quen thuộc kia. Hắn đã quen mỗi sáng có người đến bên giường gọi dậy, đến bữa có người gọi ra ăn, đến đêm sẽ có người lo cho hắn mà giục hắn đi ngủ. Giang Trừng không ngừng rủa xả: Lam Hi Thần ơi là Lam Hi Thần. Tất cả đều là lỗi tại ngươi. Ai bảo ngươi không an phận làm khách, suốt ngày đi chăm sóc cho bản Tông chủ, để giờ ngươi đi rồi khiến ta khổ sở thế này. Bởi vậy Giang Trừng mới tự ép mình làm việc để không rảnh mà nghĩ đến Lam Hi Thần.

----------------

Một tuần trôi qua nhanh chóng, Lam Hi Thần và Ngụy Vô Tiện đúng hẹn mà cùng về Liên Hoa Ổ. Đến nơi Ngụy Vô Tiện mới bàng hoàng khi biết Lam Hi Thần và Giang Trừng chuẩn bị đi xa, ước chừng khoảng một tháng.

"Sao ngươi quyết định đi mà không báo trước với ta?"

"Ta nói rồi đó thôi. Bảo ngươi sau một tuần thì về, rồi ở lại một tháng."

"Đó mà là dặn? Ta cứ nghĩ ngươi ép ta làm việc."

"Ngươi ngây thơ như vậy từ lúc nào thế?"

Ngụy Vô Tiện ấ khẩu. Đúng vậy. Sao hắn lại ngốc như thế? Giang Trừng nói vậy mà cũng tin, không chút nghi ngờ về lời nói đầy ẩn ý của sư đệ hắn. Thậm chí cả việc Lam Hi Thần cùng hắn đến Liên Hoa Ổ, hắn cũng chỉ nghĩ đơn thuần là đại ca đến thăm Giang Trừng mà thôi.

"Ta không thể đi cùng ngươi sao?"

"Ngươi mà cũng đi thì Liên Hoa Ổ phải làm sao? Thanh Dương còn quá trẻ, chưa đủ sức để gánh vác Vân Mộng Giang thị trong thời gian dài. Phải có ngươi ở bên cạnh bảo hộ ta mới yên tâm."

"Thôi được rồi." Ngụy Vô Tiện thở dài. Hắn biết bây giờ mình có thuyết phục nữa cũng chẳng ích gì. Chí ít Giang Trừng cũng đã đáp ứng hắn, sẽ không đi một mình. Có đại ca ở bên cạnh, Giang Trừng nhất định sẽ không việc gì. "Giang gia cứ giao cho ta. Hai người đi cẩn thận. Nhớ thường xuyên viết thư về."

Ngụy Vô Tiện nhìn nhìn Lam Hi Thần ý muốn nói gì đó. Y mỉm cười gật đầu, nói chắc nịch:

"Yên tâm. Ta nhất định bảo hộ A Trừng thật tốt."

"Ai cần ngươi bảo hộ chứ?" Giang Trừng quắc mắt "Ngươi im ngay cho ta!"

Giang Trừng dặn dò Giang Yến và chủ sự thêm vài việc, sau đó đứng tần ngần nhìn về xa xăm như đang đợi ai đó. Ngay lúc này trên bầu trời xuất hiện một cái bóng màu hoàng kim. Cái bóng đó phóng rất nhanh về phía này. Giang Trừng nhìn mà nhíu mày. Cậu nhóc trong y phục hoàng kim, phía trên thêu đóa kim tinh tuyết lãng nhảy xuống khỏi Tuế Hoa, nhào thẳng vào ngực Giang Trừng.

"Cữu cữu, sao lại đột ngột đi như vậy? Trước đó không thấy người nói gì với con."

"Thì bây giờ nói cũng đâu muộn. Ta đi tầm một tháng thôi. Ở nhà phải tự bảo hộ bản thân. Nếu gặp chuyện gì không tự mình giải quyết được thì phải nói cho Ngụy Vô Tiện hoặc Hàm Quang Quân, nghe không?"

"Con biết rồi. Người không cần mỗi lần đi xa cứ dặn mãi chuyện này. Con cần biết cửu cửu và Trạch Vu Quân định đi đâu?"

"Không nói được."

Kim Lăng ỉ ôi năn nỉ một hồi cũng không ép được Giang Trừng nói ra địa điểm, cảm thấy bất lực vô cùng. Ngụy Vô Tiện cười cười vỗ vai cậu nhóc an ủi. Nhóm người bịn rịn tiễn ra đến cổng thì đành phải luyến tiếc mà để cho Lam Hi Thần và Giang Trừng đi.

Một ngày trước ngày hẹn, Giang Trừng đã dừng tất cả công việc, hảo hảo nghỉ ngơi thật tốt nên hiện tại sức khỏe của hắn đã hồi phục hoàn toàn sau gần một tuần liều mạng làm việc. Còn Lam Hi Thần, sau khi bàn giao công việc lại cho đệ đệ, đã nói chuyện với Lam Khải Nhân. Hắn không nói địa điểm sắp đến, mà chỉ nói muốn giúp Giang Trừng đi tìm một đồ vật quan trọng. Lão tiên sinh vốn cực kỳ có hảo cảm với Giang Trừng, nghe Lam Hi Thần nói vậy liền vui vẻ đồng ý, còn cẩn thận dặn dò Lam Hi Thần trên đường đi phải chiếu cố Giang Trừng thật tốt. Lam Hi Thần vui còn không kịp.

Giang Trừng theo tấm bản đồ mà Nhiếp Hoài Tang đưa cho, cùng Lam Hi Thần ngự kiếm bay một đường ra khỏi địa giới Trung Nguyên, đến một vùng núi hoang vắng ở Tây Vực. Chuyến đi của họ kéo dài hơn năm ngày. Địa điểm hai người dừng chân là một dãy núi gồm hơn chục ngọn núi cao chót vót nhìn lên không thấy đỉnh. Bao quanh là rừng cây rậm rạp, thú dữ nhan nhản. Thật lạ là suốt đường đi bọn họ lại không chạm mặt con thú dữ nào dù phát hiện khá nhiều dấu chân của chúng. Họ cũng xác nhận quanh đây đích thực không có người ở. Theo thông tin Nhiếp Hoài Tang ghi lại, trước kia cũng có một nhóm người đến khai hoang ở vùng đất này. Nhưng chỉ trong một thời gian ngắn sinh sống, hơn một nửa số người dân phát điên; con nít hay bệnh tật, mà đều là những bệnh khó chữa; thỉnh thoảng còn bị thú rừng quấy phá. Khiếp sợ, cho là nơi đây có ma quỷ nên tất cả kéo nhau bỏ sang nơi khác. Từ đó chẳng ai dám sống ở đây nữa. Lúc Giang Trừng đọc dòng thông tin đó đã đoán biết nơi này chắc chắn có vấn đề. Nhiều khả năng là bị ai đó động tay động chân, có thể là muốn che giấu thứ gì đó. Hoặc cũng có thể là người Thanh Khâu Bạch thị đang che giấu nơi ở của mình. Sở dĩ Nhiếp Hoài Tang đoán Thanh Khâu ở trong vùng núi này vì hắn điều tra được một thông tin: có người từng nhìn thấy bóng một con cửu vĩ hồ ly xuất hiện ở đấy, lại thêm những thông tin kì lạ xuất hiện quanh khu vực đó nên Nhiếp Hoài Tang mới dám khẳng định như vậy.

Giang Trừng đứng ở trên cao, nhìn địa hình xung quanh nửa ngày, mắt muốn hoa lên. Thanh Khâu hẳn được bao trong kết giới, lại ẩn trong địa hình rộng lớn và hiểm trở. Phạm vi khoanh tròn của Nhiếp Hoài Tang lớn đến như vậy, muốn tìm hết từng nơi e một tháng cũng không đủ chứ chưa nói đến chuyện tìm Ngọc Như Ý. Giang Trừng định chia ra cùng tìm nhưng Lam Hi Thần không đồng ý. Sức mạnh của Bạch thị không thể xem thường, sao Lam Hi Thần có thể để Giang Trừng đi một mình được. Đó là chưa kể, mỗi người tìm một nơi, khoảng cách xa như vậy, nếu xảy ra chuyện gì rất khó để hỗ trợ nhau. Hai người còn đang xem bản đồ, suy nghĩ xem nên làm thế nào thì bất chợt xung quanh chỗ họ đứng xuất hiện sương mù. Không phải sương mù bình thường. Nó màu xanh. Cả hai ngay lập tức che mũi lại. Ẩn trong làn sương mù đó xuất hiện một bóng người. Sương quá dày, họ không thấy rõ, cùng không phân biệt được là nam hay nữ.

"Kẻ nào?" Giang Trừng lên tiếng hỏi

"Bước vào địa phận của bọn ta còn dám hỏi ta trước sao? Trước tiên khai báo tên tuổi đi. Các ngươi đến đây làm gì?"

Nghe giọng thì có vẻ là một nam nhân. Uy áp của người này rất mạnh. Chưa kể màn sương mù kì lạ khiến cả hai không thể nhúc nhích, đừng nói gì đến chuyện thi pháp. Lam Hi Thần và Giang Trừng là hai Tông chủ đứng đầu hai gia tộc được xem là mạnh nhất tu tiên giới. Bản thân tu vi của họ trong giới tu tiên cũng ít người sánh kịp. Vậy mà bị một kể lạ mặt khống chế đến không thể nhúc nhích. Mạnh đến nghịch thiên như vậy vẫn là lần đầu họ nhìn thấy.

"Tiền bối, xin lỗi đã mạo phạm. Tại hạ tên Lam Hi Thần đến từ Cô Tô Lam thị, bên cạnh là Giang Vãn Ngâm từ Vân Mộng Giang thị. Xin hỏi quý danh của tiền bối?"

Bóng đen đó bỗng cười rộ.

"Ha ha. Thật bất ngờ. Lam Tông chủ, Giang Tông chủ. Hai người các ngươi đang yên đang lành đến địa phận của ta làm gì?"

"Bọn ta không biết đã xâm phạm đến địa bàn của tiền bối. Xin tiền bối nhẹ tay!"

Giang Trừng mang một bụng tức, bình thường chắc chắn đã mở miệng mắng người, nhưng hắn hiểu tình thế hiện tại của bản thân. Người hắn đang đối mặt là kẻ mà dù hắn có hợp lực với Lam Hi Thần cũng chưa chắc thắng được. Hắn không thể mất bình tĩnh, phải kiềm chế. Hắn nói:

"Vùng núi này theo ta biết là một nơi hoang vu không có người ở, chưa từng nghe nói có một vị tiên nhân nào cư ngụ ở đây. Tiền bối nói chúng ta xâm phạm, rõ ràng là đổ oan cho chúng ta. Xin tiền bối thả bọn ta ra. Chúng ta cùng hảo hảo nói chuyện. Thế này không phải đạo đãi khách."

"Khách? Ta khi nào gọi các ngươi là khách?"

Uy áp đột nhiên tăng cao đem hai người họ áp chế triệt để. Đầu gối xém chút đã chạm đất. Lam Hi Thần vỗ nhẹ bàn tay Giang Trừng, ý bảo giao mọi chuyện cho y.

"Tiền bối, xin bớt giận! Xin dành chút thời gian để vãn bối có thể cùng ngài trò chuyện một chút. Chúng ta đến đây hoàn toàn không có ý xấu."

Có vẻ thấy Lam Hi Thần ăn nói nhẹ nhàng, có lý nên người kia dần thu uy áp lại. Lam Hi Thần và Giang Trừng cũng dễ hoạt động hơn một chút.

"Dám hỏi quý danh tiền bối?" Lam Hi Thần kính cẩn hành lễ

"Ta họ Bạch."

Hai người hít một ngụm khí lạnh. Giang Trừng run giọng hỏi:

"Ngươi ...ngươi có phải người Thanh Khâu?"

"Thanh Khâu? Thanh Khâu nào? Chưa nghe bao giờ."

Sắc mặt Giang Trừng ảm đạm, nắm tay siết chặt thành quyền.

"Tiền bối, có thể cho chúng ta nhìn mặt hay không? Hà cớ gì cứ phải ẩn trong sương mù?" Lam Hi Thần kiên nhẫn đề nghị

"Ta bình sinh không thích bị người khác nhìn thấy mặt, có được không? Cứ như thế này nói chuyện cũng không phiền phức gì."

"Ta thấy rất phiền, được không? Ngươi bao tuổi rồi mà như một tiểu hài tử vậy? Sợ xấu không dám để người khác nhìn mặt á? Ấu trĩ."

Lam Hi Thần nghe tiếng thở của người kia, đoán chừng y đã bị câu nói của Giang Trừng chọc cho sinh khí.

"Giang Tông chủ Giang Vãn Ngâm phải không? Ta nhớ mặt ngươi rồi. Ha ha. Từ khi sinh ra cho đến giờ ngươi là kẻ đầu tiên dám nói ta ấu trĩ đấy. Để ta cho ngươi biết ai mới là kẻ ấu trĩ."

Hắn vừa dứt lời sương mù vây quanh hai người nãy giờ bỗng tụ lại thành hình dáng một cái đuôi cáo quấn chặt cả người Giang Trừng, thít chặt. Lam Hi Thần đứng bên cạnh có thể nghe thấy tiếng khớp xương kêu răng rắc. Lam Hi Thần khiếp sợ vội vàng rút Liệt Băng, nhưng chưa kịp đưa lên miệng thổi đã bị một sức mạnh vô hình áp chế đến không thể cử động. Lam Hi Thần hoảng hốt la lên:

"Tiền bối, xin bớt giận! Hắn không có ý đồ xấu."

"Không cố ý? Ta thấy hắn chính là muốn tìm chết."

Từ trong sương mù, bóng người kia tiến dần đến chỗ họ. Hình ảnh cũng dần rõ ràng hơn. Đó là một nam tử tuấn mỹ, vẻ ngoài nhìn như mới 20, mặc y phục màu xanh dương, áo khoác ngoài màu lục. Hắn khoan thai bước qua mặt Lam Hi Thần, đến trước mặt Giang Trừng, nở nụ cười đắc ý hỏi:

"Ngươi nói lại xem, ai mới ấu trĩ?"

Lam Hi Thần và Giang Trừng có hơi ngạc nhiên khi nhìn thấy diện mạo của vị "tiền bối" bí ẩn kia. Y rất mạnh. Mạnh đến không lường được. Tu vi nhường này chắc hẳn phải tu luyện trăm năm chứ không ít. Nhưng người tu tiên vốn trẻ lâu. Ngay như Giang Trừng và Lam Hi Thần tuy tuổi đã hơn 30, nhưng vẻ ngoài trông chỉ hơn 20, thậm chí Giang Trừng nếu nở nụ cười thì nhìn còn trẻ hơn nữa (cái này là Lam Hi Thần nghĩ như thế). Cho nên khi nhìn thấy dáng vẻ trẻ trung đến nghịch thiên kia cũng chỉ hơi ngạc nhiên.

"Ngươi xem vì một câu nói của ta đã phải tức giận lộ mặt rồi. Ngươi nói mình không phải ấu trĩ?"

Họ Bạch kia bị chọc tức tới tối sầm mặt. Hắn giơ tay định bóp cổ Giang Trừng. Tay còn chưa kịp chạm đến đã phát hiện có kiếm khí phát ra từ phía sau. Hắn nghiêng người né qua một bên. Lưỡi kiếm Sóc Nguyệt xẹt qua gây nên một vết xước nhỏ trên mặt hắn. Họ Bạch nhảy sang một bên kinh ngạc nhìn Lam Hi Thần đang ra sức tấn công mình. Hắn nhớ rõ mình đã khống chế tốt Lam Hi Thần, không cho y động đậy. Thế nào mà y có thể thoát ra nhanh như vậy được? Lam Hi Thần cố ý tấn công đẩy họ Bạch cách xa Giang Trừng. Trong lúc đó, Giang Trừng để Tử Điện quấn quanh cơ thể, dùng dòng điện kích cho nóng rực lên khiến chiếc đuôi cáo bị đánh tan. Đổi lại hắn cũng bị bỏng một mảng trước ngực. Giang Trừng cứ như không hề gì, cầm Tam Độc cùng Lam Hi Thần tấn công gã họ Bạch. Họ Bạch kia nhìn thấy Giang Trừng cũng thoát được khống chế thì rất đỗi kinh ngạc. Lam Hi Thần và Giang Trừng phối hợp với nhau, một trước một sau cùng tấn công gã họ Bạch, từng bước một áp chế gã. Đột ngột phía sau gã xuất hiện hai cái đuôi hồ ly lớn hất cả hai người qua một bên.

"Hai người các ngươi khá lắm. Giả vờ bị khống chế để buộc ta ra mặt ư? Nhưng cho dù là vậy các ngươi nghĩ có thể đánh bại được ta sao?"

"Này là do tiền bối ép bọn ta."

Bên cạnh, Giang Trừng nở nụ cười, vẻ mặt rất phấn khích.

"Thanh Khâu Bạch thị. Ta còn đang không biết làm sao tìm được các ngươi thì ngươi tự mình dẫn xác đến. Rất hay."

"Tìm bọn ta? Ồ? Đã bao lâu rồi lại có kẻ không biết trời cao đất dày mà tìm tới đây."

"Bạch tiên sinh, chúng ta muốn tìm Bạch thị của ngài là có việc muốn thương lượng. Chúng ta có thể nói chuyện chút được không? Đừng động thủ!"

"Thương lượng? Không cần. Đám tu tiên các ngươi tìm bọn ta chả có mục đích nào tốt đẹp cả. Nếu không muốn chết thì để yên cho bọn ta xóa ký ức rồi biến khỏi đây."

Giang Trừng và Lam Hi Thần nhìn nhau. Đó là lý do mà rất nhiều người từng đi tìm Thanh Khâu Bạch thị nhưng đều không có kết quả.

"Ta đến đây là có việc. Chưa xong việc thì sẽ không rời khỏi."

"Ồ, tốt thôi. Ta cũng không ngại cho các ngươi biết cả dãy núi này là địa bàn của Thanh Khâu Bạch thị bọn ta. Nếu đã không chịu ngoan ngoãn rời đi thế thì cũng đừng nghĩ toàn mạng mà rời khỏi đây."

Hắn vừa nói xong sau lưng đã mọc ra chín cái đuôi hồ ly. Uy áp cũng tăng lên gấp bội.

---------

Ngụy Vô Tiện bước vào phòng của Giang Trừng. Đã qua gần một tuần từ sau khi Giang Trừng và Lam Hi Thần rời đi. Hôm qua hắn nhận được bức thư báo bình an của Giang Trừng gửi về, lòng cũng nhẹ nhõm đôi chút. Kể từ lúc Giang Trừng đi, ngày nào hắn cũng cảm thấy không yên. Bất kỳ lúc nào rảnh hắn đều vào phòng của Giang Trừng và ngồi thẫn thờ một lúc. Gần đây hắn hay nằm mơ thấy lại những cảnh trong quá khứ thời niên thiếu của hắn và Giang Trừng. Nhớ ra được những ngày đó Vân Mộng Song Kiệt đã thân thiết với nhau như thế nào. Cũng ngồi ngẫm lại tại sao họ lại bước đến bước đường này.

"Ngụy tiên sinh, biết ngay là ngài đang ở đây."

Ngụy Vô Tiện nhìn ra ngoài cửa thấy Giang chủ sự đứng bên ngoài hành lễ, liền vội vàng chạy ra cửa đỡ ông ấy vào. Chủ sự Giang Thanh đã hơn 50 tuổi, từng đảm nhận công việc giấy tờ thời Tông chủ Giang Phong Miên. Ngày Liên Hoa Ổ bị thiêu rụi Giang Thanh đang trong thời gian nghỉ phép ở quê nhà nên thoát nạn. Nhưng bản thân ông luôn tự trách mình tại sao không có mặt lúc đó để cùng Giang gia trải qua hiểm nguy.

"Thúc, ta đã nói thúc không cần phải gọi ta như vậy, cũng đừng hành lễ. Ta sẽ tổn thọ mất."

"Giang Tông chủ nếu biết ngày nào ngươi cũng ở đây nhớ ngài ấy, hẳn sẽ vui lắm."

"Ha ha. Thúc không nên nói cho hắn biết. Ta đảm bảo hắn nghe xong mặt sẽ đỏ như quả cà chua chín cho mà xem. Sau đó sẽ không chấp nhận được sự thật mà cầm Tử Điện quật chết ta."

"Chắc là vậy rồi."

Giang Thanh nhìn Ngụy Vô Tiện. Y không cười nữa, đôi mắt y mông lung , mơ hồ tựa như đang nhớ lại chuyện gì đó.

"Ngươi đang có tâm sự sao?"

"Thúc, gần đây ta chợt nhớ lại một chuyện, càng nghĩ càng cảm thấy không thông. Thúc là người ngoài cuộc, hắn sẽ nhìn sự việc thấu đáo hơn ta. Thúc giúp ta được không?"

"Ngươi nói đi."

"Mười lăm năm trước, thời điểm sau khi Giang gia bị diệt môn, lúc ta và Giang Trừng chạy trốn sự truy đuổi của bọn Ôn gia, có đi qua một thôn nhỏ. Lúc đó bọn ta vừa đói vừa mệt. Ta để Giang Trừng ngồi đợi còn mình chạy đi mua bánh bao. Nhưng khi ta quay trở lại thì đã không thấy Giang Trừng đâu nữa. Sau đó ta mới biết hắn bị Ôn cẩu bắt được, bị tra tấn, còn bị hóa đan. Từ sau đó dẫn đến rất nhiều bi kịch sau này. Ngày đó ta hỏi hắn tại sao lại làm như vậy? Hắn nói là chạy về Liên Hoa Ổ để tìm thi thể cha nương đem về. Ta cũng tin như thế." Ngụy Vô Tiện thở dài, nắm tay siết chặt lại "Giờ có nhiều thời gian hơn ngẫm lại ta cảm thấy có gì đó không đúng. Sau khi phát hiện Giang Trừng biến mất, ta đã lập tức chạy về Liên Hoa Ổ. Ta nhớ lúc đó hắn không có cái gì bỏ bụng, còn ta thì vừa gặm mấy cái bánh bao vừa chạy, thế mà đuổi kiểu gì cũng không kịp hắn. Có phải là trước kia ta suy nghĩ quá đơn giản hay là Giang Trừng hắn đang giấu ta cái gì? Thúc, thúc nói xem."

Câu cuối Ngụy Vô Tiện hỏi, giọng khẽ run, ánh mắt kích động, sợ hãi, nửa muốn biết, nửa lại không dám nghe.
Giang Thanh thở dài một hơi, khẽ mỉm cười, nhìn Ngụy Vô Tiện ôn nhu nói:

"Ngụy Anh, cuối cùng thì ngươi cũng nhìn ra rồi."

Đôi mắt Ngụy Vô Tiện mở lớn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top