Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 18

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

“Bạch cô nương tìm ta có chuyện gì?”
Bạch Lộ đứng ngoài cửa, ăn mặc trang điểm đẹp hơn bình thường. Mặt nàng đỏ bừng, trên tay cầm một đĩa bánh rất đẹp. Nàng dịu dàng nói:

“Lam công tử, tiểu nữ mới làm chút điểm tâm muốn mời công tử nếm thử.”

“Cảm ơn Bạch cô nương. Tại hạ đã nói không cần cô nương mỗi ngày nhọc công như vậy rồi. Tại hạ đã ổn nhiểu, có thể tự nấu cho mình được.”

“Công tử đừng khách sáo. Đây là tấm lòng của tiểu nữ muốn bày tỏ sự ngưỡng mộ của mình với công tử. Hay là công tử chê tiểu nử nấu nướng quá dở?”

“Ấy, không phải. Ta là sợ làm phiền đến cô nương thôi.”

“Không phiền. Tiểu nữ rất vui.”

Giang Trừng ở trong phòng nghe mà nóng hết cả mặt. Biết vậy hắn ở lại phòng Bạch Chân cho rồi, nghe Lam Hi Thần qua bên đây rồi nằm nghe hai tên này ân ái. Hay lắm Lam Hi Thần, thế ra ngày nào ngươi cũng ăn đồ người ta nấu cho ngươi. Vậy ngươi cứ suốt ngày lảm nhảm đòi ăn món ta nấu thì có nghĩa lý gì? Giang Trừng tung chăn định ngồi dậy thì nghe tiếng chân ai đó chạy rất nhanh đến. Người đó chặn cửa phòng Lam Hi Thần, gấp gáp hỏi:

“Ta không thấy Giang Trừng ở trong phòng. Có phải ngươi đưa hắn đến đây rồi không?”

“Đúng vậy. Ngươi đã đồng ý cho ta đưa hắn về.”

“Thì ...thì đúng là như thế nhưng ...nhưng ta đã nói đợi một chút rồi mà. Sao lại đi vội như vậy?”

“Không phải ngươi đã tìm đến đây rồi thôi.”

“Giang Trừng đâu rồi? Hắn đang ở trong đó phải không? Gọi hắn ra đây. Ta có chuyện muốn nói với hắn.”

“Cái gì? Giang Trừng ở trong đó?” Bạch Lộ kinh ngạc đến sốc

Lam Hi Thần còn đang định từ chối thì đã thấy Giang Trừng từ bên trong xông ra đứng trước mặt Bạch Chân, giọng gắt gỏng:

“Ngươi tìm ta có việc gì?”

“Không thể ở đây nói. Ngươi đi cùng ta.”

Nói rồi Bạch Chân nắm lấy tay Giang Trừng kéo ra ngoài phòng. Lam Hi Thần định đuổi theo thì Bạch Lộ giơ tay cản lại.

---------

Bạch Chân kéo Giang Trừng đi xa một chút đảm bảo để người phía sau không thể nghe thấy được mới buông tay.

“Ngươi muốn nói chuyện gì mà không thể nói ở đó?”

“Ta mới hỏi được cách để ngoại tộc như ngươi có thể có được máu của Ngọc Như Ý. Nhưng sẽ hơi ủy khuất cho ngươi một chút.”

“Ủy khuất cái khỉ gì? Cách nào? Mau nói!”

“Trên ngọn núi cao nhất kia có một cái động rất sâu, tên gọi là động “Nữ Thần”. Nữ tử vào động phải vượt qua tất cả thử thách mới có được tư cách sở hữu máu Ngọc Như Ý.”

“Ngươi nói với ta chuyện này làm gì? Cái này là dành cho nữ tử mà.”

“Bọn ta chỉ có cách này thôi. Nam tử hoàn toàn không được thử thách mà phải kết hôn với một người trong tộc ta. Nhưng điều đó cũng đồng nghĩa với việc nam nhân đó hoàn toàn trở thành người của Bạch thị, vĩnh viễn không thể rời khỏi Thanh Khâu.”

“Sao lại có sự phân biệt vô lý như vậy?”

“Ngươi không biết đấy thôi. Hồ ly bọn ta rất khó sinh nở. Mà những đứa trẻ sinh ra đa phần đều là nữ. Nếu cứ tiếp tục như vậy bọn ta sẽ thực sự bị tuyệt diệt. Cách này là để đảm bảo tỷ lệ nam nữ, duy trì dòng giống Bạch thị của bọn ta thôi.”

“Vậy ...ta phải làm sao chứ? Ta không muốn làm người Bạch thị.” Giang Trừng nhíu mày. Điều kiện gì quái gở hết sức.

“Cũng không phải là không có cách. Nếu ngươi có thể biến thành nữ nhân trong một khoảng thời gian, rồi tham gia thử thách trong động Nữ Thần thì có thể ...”

“Biến thái.”

“Nhưng đó là cách duy nhất. Tuy sẽ ủy khuất cho ngươi, nhưng ít ra ngươi còn có thể được trở về nhà. Dù sao, sau khi ngươi dùng máu Ngọc Như Ý xong, ký ức của ngươi vẫn sẽ bị bọn ta phong bế.”

Giang Trừng mím môi. Bắt hắn biến nữ sao? Chuyện vô lý hết sức. Hắn đang định hỏi xem Bạch Chân lấy cái gì để hắn tin đây là sự thật, thì nghe có tiếng đổ vỡ phía sau.

---------

Nhìn thấy Giang Trừng bị kéo đi, Lam Hi Thần định đi theo thì Bạch Lộ ngăn lại. Gương mặt nàng tỏ vẻ không vui. Tại sao Lam Hi Thần lại tỏ ra thân thiết với Giang Trừng quá như vậy?

“Công tử đợi đã. Không phải A Chân đã nói có việc muốn nói riêng với Giang Trừng sao? Ngươi chạy theo làm gì?”

“Có việc gì mà phải nói riêng với A Trừng mà không thể cho ta biết? Nhất định là có chuyện gì đó. Ta phải đi theo xem.” Lam Hi Thần nóng hết cả mặt. Tôn nghiêm lễ nghi gì đó quăng hết qua một bên.

“Công tử nói vậy là không tin tưởng A Chân sao? Nó đã chăm sóc cho Giang Trừng bao lâu nay nên chắc chắn sẽ không làm hại đến hắn. Ngươi việc gì phải căng thẳng quá thế? Ta còn chưa hỏi ngươi. Tại sao Giang Trừng lại ở đây?”

“Là ta đưa hắn đến ở chung cho tiện chăm sóc. Ta bây giờ sức khỏe đã tốt hơn rất nhiều rồi, có thể chăm sóc được cho hắn.”

“Vậy thì cũng đâu cần phải ở chung phòng. Bọn ta có khách phòng dành riêng cho hắn mà.”

“Ta đã nói chuyện với Bạch Chân về chuyện này. Ở chung sẽ tiện cho việc chăm sóc hơn. Và hắn cũng đã đồng ý rồi.”

“Nhưng ta còn chưa đồng ý.”

Giờ thì Lam Hi Thần nổi giận thật sự. Bao nhiêu lâu nay vẫn luôn nhẫn nhịn sự tiếp cận nhiều lúc hơi quá đáng của Bạch Lộ, không quan tâm được nhiều tới Giang Trừng, rốt cuộc vô tình tạo điều kiện để Bạch Chân tiếp xúc nhiều hơn với Giang Trừng, rồi phải lòng y. Bây giờ Bạch Chân đang kéo Giang Trừng của hắn đi, thế mà nàng ta ngang nhiên chặn hắn lại, rồi còn nói nhiều lời vớ vẩn kiểu như không cho phép hắn và Giang Trừng ở cùng nhau. Nàng ta có quyền sao?

“Bạch cô nương, ta hiện giờ là khách của Thanh Khâu, không phải tù nhân của các ngươi. Các ngươi quản chế bọn ta cũng nên có chừng mực. Chuyện ta muốn ở cùng ai, muốn chăm sóc cho ai, các người không có quyền can thiệp. Bấy lâu nay ta nhịn không nói gì không có nghĩa là để cô nương muốn làm gì thì làm.”

Bạch Lộ bị ánh nhìn giận dữ của Lam Hi Thần làm cho giật mình, hoảng sợ. Đĩa điểm tâm trên tay bị rơi xuống đất. Bạch Chân và Giang Trừng đang đứng nói chuyện cách đó không xa, bị tiếng động bên này làm cho chú ý.

Lam Hi Thần sửng sốt khi biết mình vừa không kìm được mà nổi nóng với Bạch Lộ, nhưng hắn không hối hận. Những gì hắn nói lúc nãy đều đúng với những suy nghĩ trong lòng hắn. Nếu hắn không cho nàng biết một phần suy nghĩ của mình, nàng lại hiểu nhầm rằng hắn cũng có cảm tình với nàng mà càng lúc càng lấn tới thì chỉ thêm rắc rối.

“A tỷ, có chuyện gì xảy ra vậy?” Bạch Chân chạy lại về phía này. Giang Trừng đi tới từ phía sau.

Bạch Lộ lo lắng, ánh mắt vẫn còn chút sợ hãi nhìn Bạch Chân rồi lại nhìn sang Lam Hi Thần.

“Lam Hi Thần, ngươi vừa làm gì tỷ tỷ ta?”

“Không có. Bọn ta chỉ đang nói chuyện thôi.” Lam Hi Thần quay sang nhìn Bạch Lộ, chắp tay kính cẩn cúi đầu, rồi nói: “Bạch cô nương, ban nãy là những gì trong lòng tại hạ nghĩ. Nếu có gì mạo phạm mong cô nương tha lỗi. Nhưng tại hạ cũng có cái khó của mình. Mong cô nương có thể hiểu và thông cảm cho tại hạ.”

Ban đầu Bạch Lộ bị ánh nhìn giận dữ của Lam Hi Thần dọa sợ. Sau khi nghe Lam Hi Thần kính cẩn trình bày, tâm lý của nàng càng thêm phức tạp. Nàng nhận ra là do mình sai trước. Lam Hi Thần là khách của Thanh Khâu. Theo lý mà nói nàng không có quyền can thiệp vào cuộc sống riêng của hắn. Cùng lắm thì chỉ lấy tư cách chủ nhà mà khống chế một phần nào đó thôi. Hắn muốn chăm sóc cho ai, muốn ở cùng phòng với ai là chuyện của hắn. Nàng vốn không có quyền ngăn cản. Nhưng ...nàng là nữ nhân mà. Nàng không có quyền ghen khi nam nhân mà mình thích quá quan tâm đến một nam nhân khác, trong khi lại làm lơ mọi sự quan tâm của nàng hay sao? Nàng sao lại không tức giận. Ngày nào nàng cũng dậy sớm vào bếp nấu ăn cho hắn, mà nguyên liệu nấu toàn là sơn hào hải vị. Nhưng Lam Hi Thần lại lén đưa nó cho Bạch Chân hoặc phụ thân của nàng. Lúc nàng phát hiện ra hỏi Lam Hi Thần, hắn nói chỉ ăn đồ thanh đạm. Nhưng hắn lại xuống bếp nấu đồ ăn mang cho Giang Trừng. Nàng biết nhưng nàng nén nhịn. Nam nhân mà dễ thu phục quá thì còn gì thú vị. Vậy là nàng kiên nhẫn học nấu món ăn thanh đạm, rồi ngày ngày mang đến cho hắn., còn phải ngồi nhìn hắn ăn mới đi. Lam Hi Thần cũng ngồi ăn dù nàng biết hắn không thật sự tình nguyện. Sau đó hắn gần như trốn tránh nàng. Lúc nào cũng qua phòng chăm sóc cho Giang Trừng, không thì xuống bếp nấu ăn cho y. Nàng theo xuống bếp muốn ăn thử món của Lam Hi Thần nấu. Nhưng hắn không đồng ý, nói rằng hắn mới học nấu ăn không lâu, nấu không được ngon nên không dám cho nàng ăn sợ nàng chê dở. Nhưng nàng kiên quyết muốn ăn thử, nàng nói chỉ cần là món Lam Hi Thần nấu thì nàng đều muốn ăn thử. Lam Hi Thần nhìn nàng, giọng nói nhẹ nhàng nhưng kiên quyết: “Xin lỗi. Món của ta nấu chỉ người mà ta muốn mới có thể ăn.” Bạch Lộ tức đến phát khóc. Nàng còn chẳng bằng được một phần của Giang Trừng. Vì cớ gì mà một người xinh đẹp như nàng lần đầu tiên theo đuổi một nam nhân lại khổ sở thế này. Đáng lẽ ra hắn phải là người quỳ gối, lẽo đẽo đi theo cầu xin nàng chấp nhận hắn mới đúng. Vậy mà ...vậy mà hết lần này đến lần khác hắn khiến nàng ê chề vì bị từ chối. Giờ phút này nghĩ về bao chuyện đã qua, bao nhiêu uất ức dồn nén trong lòng mấy ngày qua bị lời nói và hành động của Lam Hi Thần làm cho bung hết ra. Nàng vừa khóc vừa chỉ vào Giang Trừng mà gào lên:

“Tại sao? Tại sao chàng lại đối xử với ta như vậy? Ta có chỗ nào không bằng hắn chứ? Ta đẹp hơn, tu vi cũng cao hơn, cái gì ta cũng hơn hắn, ta còn từng cứu mạng chàng. Tại sao chàng chỉ nhìn hắn mà không bao giờ nhìn ta? Tại sao chứ?”

Giang Trừng đứng bên cạnh nghe mà tức giận, cũng lớn tiếng nói lại:

“Liên quan gì đến ta. Lam Hi Thần  chỉ đơn giản là không thích ngươi.”

Bạch Chân đứng bên cạnh nắm lấy tay áo Giang Trừng giật giật, đầu lắc lắc ra hiệu không nên nói thế. Bạch Lộ mà nổi giận thì việc lấy máu Ngọc Như Ý càng thêm khó khăn. Giang Trừng sao không hiểu ý của Bạch Chân nhưng thấy Bạch Lộ lớn tiếng với Lam Hi Thần, lại còn lôi hắn vào khiến hắn bực mình không thôi.

“Ta biết trong lòng chàng đã có người khác, nhưng người đó hiện giờ đâu có ở đây. Nơi này chỉ có ta ở bên cạnh chăm sóc cho chàng. Chàng cho dù từ chối ta cũng không nên dùng hắn làm lá chắn. Chàng làm như vậy có ý nhục mạ ta phải không? Nói ta còn không bằng một góc của một gã đàn ông?”

“Ta không có ý như vậy. Cô nương không nên so sánh mình với A Trừng. Hắn là một người rất đặc biệt đối với ta. Không ai có thể so sánh với hắn.”

“Được. Ta không so với hắn. Dù sao hắn cũng chỉ là một gã đàn ông thô kệch, không đáng so với ta.”

Giang Trừng tức lộn ruột, tính cãi tay đôi thì Bạch Chân bịt mồm lại.

“Vậy ta hỏi chàng, người trong lòng chàng là ai? Đang ở đâu? Ta muốn xem xem cô ta có gì hơn được ta lại có thể khiến chàng một lòng một dạ, cứ vậy bỏ qua ta như thế.”

Lam Hi Thần mỉm cười đưa mắt nhìn Giang Trừng một cách dịu dàng và ấm áp khiến y ngẩn người, rồi quay lại nhìn Bạch Lộ, trả lời:

“Người đó nếu ở hình dạng nữ nhân có thể không xinh đẹp bằng cô nương, tu vi cũng kém một bậc. Nhưng trong lòng ta, người đó là đặc biệt và duy nhất. Ai cũng không thể so được, cho dù đó có là Bạch cô nương.”

“Chàng ...”

Bạch Lộ tức giận đỏ bừng mặt, quay đầu chạy về phòng. Bạch Chân vội vàng đuổi theo. Trước khi đi, hắn vẫn cố nán lại nói với Giang Trừng vài câu: “Chuyện ta nói ngươi cứ suy nghĩ kỹ. Tối ta sẽ lại tìm ngươi.”

Nghe thấy Bạch Chân nói thế, Lam Hi Thần rất không vui. Hắn nắm lấy cánh tay Giang Trừng kéo lại gần mình, lạnh lùng hỏi:

“Nãy giờ hai người nói chuyện gì vậy?”

Trước kia Giang Trừng đã đáp ứng Lam Hi Thần sẽ không giấu y chuyện gì nữa, nhưng những lời của Bạch Chân đã khiến hắn phải suy nghĩ. Lam Hi Thần rất quan tâm đến chuyện của hắn, có thể vì hắn mà làm những chuyện không ai ngờ tới. Nếu Lam Hi Thần biết về động Nữ Thần kia, rất có thể sẽ vì hắn mà uống Nữ Nhân Hoàn mà bước vào trong đó. Hắn không thể để Lam Hi Thần làm thế. Đây là chuyện của hắn. Hắn không thể liên lụy Lam Hi Thần thêm nữa. Những gì mà y đã làm vì hắn trong mấy ngày qua, nếu còn sống trở về hắn sẽ đền đáp tất cả. Nghĩ vậy Giang Trừng lắc đầu, trả lời:

“Không có gì quan trọng.”

“Nếu không quan trọng sao hắn phải nói riêng với ngươi như thế? Còn bảo ngươi phải suy nghĩ kỹ.”

“Dù sao cũng không liên quan đến ngươi. Ngươi không cần biết.”

Giang Trừng giằng tay khỏi Lam Hi Thần, lạnh lùng bước vào phòng. Lam Hi Thần vội vàng đi theo. Hắn đóng chặt cửa, vừa quay vào thì nhìn thấy Giang Trừng đang sửa soạn đồ, cầm lên Tam Độc định đi đâu đó. Lam Hi Thần giật mình.

“A Trừng, ngươi định đi đâu?”

“Dọn sang phòng bên cạnh. Nếu chúng ta tiếp tục ở chung phòng sẽ gây phiền phức cho ngươi.”

“Không có gì phiền phức cả. Ta muốn chăm sóc cho ngươi.”

“Không cần. Ta bây giờ đã có thể đi lại được, có thể tự lo cho mình. Ngươi nên lo cho bản thân trước đi. Ngươi làm Bạch Lộ nổi giận rồi, e là sắp có phiền phức. Giờ sức khỏe ngươi đã tốt hơn, bọn họ sẽ không ngần ngại ép hôn ngươi. Ngươi nên chuẩn bị trước phương án ứng phó đi.”

“A Trừng nếu đã lo cho ta như vậy tại sao không ở lại cùng ta nghĩ cách mà lại vội vàng đi như vậy?”

Giang Trừng vốn đã nghĩ ra cách. Hắn sẽ tham gia thử thách để lấy Ngọc Như Ý, cứu Lam Hi Thần không phải bị ép hôn nữa. Nhưng sao hắn có thể nói cho Lam Hi Thần chuyện đó.

“Chuyện hôn nhân đại sự của ngươi vẫn nên để ngươi tự giải quyết. Ta can thiệp vào sẽ không hay.”

Lam Hi Thần có cảm giác Giang Trừng đang cố giấu hắn chuyện gì đó. Y dường như đang cố tách mình ra xa hắn.

“Ngươi không có ở bên cạnh ta rất khó suy nghĩ. Ta sợ nếu bị ép quá ta có thể sẽ nhận lời thành thân ...”

Giang Trừng nghe vậy liền nổi giận:

“Ngươi điên à? Không muốn cưới thì cưới cái gì? Nếu ngươi cưới cô ta, ngươi sẽ trở thành người Bạch thị, phải vĩnh viễn ở lại đây, không thể trở về nữa. Lúc đó người mà ngươi tâm duyệt sẽ phải làm sao?”

“Nếu ta cưới sẽ phải ở lại đây à? Làm sao ngươi biết?” Lam Hi Thần kinh ngạc

Giang Trừng tỏ ra lúng túng. Thế mà hắn lại lỡ mồm nói ra.

“Bạch Chân nói cho ta biết.”

“Hắn còn nói với ngươi những gì nữa?”

“Không còn nữa.”

“Thật sự?”

Lam Hi Thần đang nhìn thẳng vào mắt Giang Trừng mà hỏi cực kỳ chân thành khiến hắn lúng túng. Giang Trừng quay mặt đi né tránh ánh mắt của Lam Hi Thần, đáp lại:

“Cho dù có cũng không liên quan đến ngươi.”

Lam Hi Thần siết chặt bàn tay. Bạch Chân đã nói gì với Giang Trừng vậy? Tại sao y phải giấu hắn? Nơi Thanh Khâu xa lạ này chỉ có mình hắn và y. Tại sao y thà tin Bạch Chân cũng không tin hắn? Chẳng lẽ hắn thật sự mất Giang Trừng rồi? Không. Không thể nhanh như vậy. Nhất định có chuyện gì đó. Lam Hi Thần thở dài. Phải rồi. Sao hắn có thể quên mất Giang Trừng lâu nay vẫn luôn áy náy vì làm liên lụy đến hắn. Vẻ mặt và thái độ kỳ lạ của Giang Trừng giống như lại muốn tự mình làm chuyện gì đó. Hắn phải làm thế nào với con người này bây giờ?

“A Trừng, ngươi thực sự không muốn biết người mà Hi Thần ta tâm duyệt là ai sao?”

Giang Trừng nhìn hắn kinh ngạc. Sao tự nhiên lại đề cập đến chuyện đó?

“Đừng nói với ta là ngươi không quan tâm. Ta không tin.”

“Cứ cho là ta quan tâm thì có gì lạ. Đạo lữ của Trạch Vu Quân thì cả tu chân giới này ai chẳng muốn biết.”

“Người này vô cùng thân thuộc với ngươi đó.”

Giang Trừng chớp mắt. Thời gian gần đây hắn có thấy Lam Hi Thần thân thiết đặc biệt với ai đâu, ngoại trừ suốt ngày bám theo hắn. Xem ra giấu cũng kỹ quá.

“Ngươi có muốn biết không?” Lam Hi Thần mỉm cười nhìn Giang Trừng, ánh mắt rất chú ý đến biểu hiện của hắn.

Giang Trừng dĩ nhiên là muốn biết. Chuyện liên quan đến Lam Hi Thần mà, hơn nữa hắn lại còn thân thuộc với đạo lữ của y thì lại càng khiến hắn tò mò. Nhưng nhìn vẻ mặt háo hức hóng chuyện kia của Lam Hi Thần khiến hắn rất không muốn thừa nhận. Hắn lạnh lùng đáp: “Không.”

Lam Hi Thần sao không nhìn ra suy nghĩ đó của Giang Trừng. Hắn càng cảm thấy vững tin hơn vào cảm nhận của bản thân, tự tin bày tỏ tấm lòng mình.

“Ngươi không muốn biết nhưng ta muốn nói. Người mà ta tâm duyệt vẫn luôn ở ngay bên cạnh ta. Bọn ta biết nhau từ rất nhỏ nhưng chỉ mới trở nên thân thiết khoảng một tháng gần đây. Hắn bên ngoài là một Tông chủ lạnh lùng, ác miệng, không ai không sợ, nhưng bên trong lại là người vô cùng giàu tình cảm, sẵn sàng hi sinh bản thân để bảo vệ người mà mình quan tâm. Hắn lúc nào cũng cô độc, tự mình làm mọi thứ, chưa từng dựa dẫm vào ai. Ta lúc nào cũng ở bên hắn, mong hắn có thể dựa dẫm vào mình một chút, để ta có cơ hội được bảo vệ, được yêu thương hắn.”

Lam Hi Thần vừa nói vừa bước chầm chậm lại gần Giang Trừng. Còn Giang Trừng thì từng bước từng bước lùi lại, cho đến khi lưng chạm phải bức tường. Hắn cho dù có là tên đầu gỗ đi chăng nữa Lam Hi Thần đã nói rõ đến như thế sao hắn lại không hiểu người Lam Hi Thần đang nói đến là ai chứ. Cảm xúc của hắn hiện giờ đang rất hỗn loạn.

Lam Hi Thần thích hắn. Cư nhiên người y thích lại là hắn.

Hắn tự biết mình rất xấu tính, dễ nóng giận, hay đánh người, thích thì mắng chửi, chẳng nể mặt ai. Người như hắn vốn chẳng ai thích. Hắn đã đi xem mắt ba lần. Các cô gái đều nhanh chóng rời đi chỉ sau khi nói chuyện với hắn có vài câu. Vậy thì tại sao một người hoàn mĩ, nhiều cô gái mơ ước như Lam Hi Thần lại thích hắn chứ? Hắn cảm thấy mặt mình đang dần nóng lên, tim đập rất mạnh. Cảm giác này là gì đây?

“Ta đã nhiều lần bóng gió với ngươi về tình cảm của ta, nhưng ta không biết là ngươi không hiểu thật hay cố tình không hiểu. Nhưng Hoán đã định đời này chỉ thích mình ngươi thì mãi mãi sẽ không thay đổi. A Trừng, Vãn Ngâm, ngươi có đồng ý cùng ta kết thành đạo lữ không?”

Tim Giang Trừng đập rất mạnh, đến mức hắn nghe rõ mồn một. Khuôn mặt Lam Hi Thần gần quá. Đẹp quá. Hắn luôn bị gương mặt đẹp đến nghịch thiên này làm cho vô phương từ chối không biết bao nhiêu lần. Giang Trừng thừa nhận hắn thích mùi của Lam Hi Thần. Mùi đàn hương trên cơ thể y rất dễ ngửi. Hắn cũng không khó chịu khi Lam Hi Thần ở cạnh bên (một việc mà chỉ có người thân của hắn mới có thể). Không chỉ vậy, trong thời gian Lam Hi Thần làm khách ở Liên Hoa Ổ, lúc nào cũng ở bên chăm sóc cho hắn khiến hắn dần hình thành nên thói quen dựa dẫm vào y. Đến tận bây giờ nếu không có Lam Hi Thần ở bên cạnh lại cảm thấy không được thoải mái. Nhưng điều đó có phải là hắn thích Lam Hi Thần hay không thì hắn không biết. Cảm xúc này quá mức lạ lẫm.

“Lam Tông chủ, trước hết mời ngươi đứng cách ra một chút.”

Nụ cười trên môi Lam Hi Thần dần tắt. Giang Trừng quay mặt đi chứ không nhìn hắn, nét mặt trầm lặng. Hắn hoàn toàn không đoán được y đang nghĩ gì. Lam Hi Thần lùi lại một bước.

“Xin lỗi. Có lẽ ta đã quá vội vàng.”

“Nếu không còn chuyện gì nữa thì ta đi đây. Từ giờ nếu không có chuyện gì quan trọng thì đừng tìm ta.”

Giang Trừng lách mình qua người Lam Hi Thần, rất bình tĩnh mở cửa ra ngoài, rồi đóng sầm lại.
 
Lam Hi Thần thẫn thờ ngồi phịch xuống ghế. Là hắn đoán sai sao? Giang Trừng thật sự không có tình cảm với hắn nhiều như hắn nghĩ. Một giọt nước từ khóe mắt đột ngột lăn xuống.

Hắn có lẽ ...đã bị người đó ghét rồi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top