Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 19

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Giang Trừng rất bình tĩnh vào căn phòng bên cạnh, đóng cửa lại. Rồi để Tam Độc lên bàn, cởi giày ngồi lên giường. Hắn nằm xuống, đắp chăn lên ngang ngực, cố nhắm mắt ngủ.

Lam Hi Thần. Lam Hi Thần

Gương mặt thẫn thờ của y cứ hiện mãi lên trong đầu khiến hắn không sao ngủ được. Hắn không ghét Lam Hi Thần là đoạn tụ, hơn nữa lại thích hắn. Hắn không cảm thấy ghê tởm chuyện đó như hồi đầu nhìn thấy Ngụy Vô Tiện và Lam Vong Cơ ân ái với nhau. Ngược lại, trong lòng hắn lại có chút gì đó ...vui. Người như hắn thế mà lại được Lam Hi Thần thích. Thậm chí Lam Hi Thần còn tâm duyệt hắn, nói sẽ ở bên hắn cả đời. Một kẻ suốt nhiều năm cô độc như hắn lại có một người tình nguyện ở bên chăm sóc, che chở cho hắn, sao trong lòng lại không vui vẻ được. Nhưng mà, sao tên đó lại ngốc như vậy? Một nam nhân hoàn mĩ như hắn thiếu gì người theo đuổi, cớ gì lại chọn hắn? Hắn và Lam Hi Thần tính cách trái ngược nhau hoàn toàn, chẳng có chút điểm chung. Người như hắn ai cũng nể sợ, ai cũng ghét, có điểm gì hấp dẫn một người tuyệt vời như Lam Hi Thần? Hắn không xứng. Hắn cảm thấy y thật ngốc. Rất ngốc. Lam Vong Cơ đã đoạn tụ rồi, Lam gia đang đặt hết hi vọng vào y, mong y sẽ cho bọn họ một đứa con nối dõi. Còn hắn, Giang gia chỉ còn một mình hắn. Phía sau hắn vẫn còn có Kim Lăng. Nếu hắn chấp nhận đến với Lam Hi Thần vậy thì Giang gia, Kim Lăng phải làm sao? Cứ cho là hắn giao lại Giang gia cho Giang Yến, vì hắn đã xác định rằng hắn sẽ sống độc thân như vậy cả đời, nhưng còn Kim Lăng thì sao? Kim Lăng liệu có chấp nhận cậu hắn sống cùng một nam nhân hay không? Lam gia liệu có chịu để Tông chủ của bọn họ đến với hắn? Hắn cảm thấy hắn và Lam Hi Thần đến với nhau sẽ không có kết cục tốt đẹp. Nếu đã biết trước là không tốt thì thà cắt đứt luôn từ bây giờ cho rồi.

-------

Như đã hẹn từ trước, buổi tối Bạch Chân đến phòng tìm Giang Trừng. Nhưng Giang Trừng không cho hắn vào phòng mà chỉ đứng ở ngoài nói chuyện. Bạch Chân rất ngạc nhiên.

“Tại sao lại không cho ta vào? Chuyện này vốn không thể cho người ngoài nghe được mà.”

Khi đã biết rõ tình cảm của Lam Hi Thần đối với mình, Giang Trừng cũng tự nhiên hiểu được tại sao Lam Hi Thần lại khó chịu với Bạch Chân như thế. Cho nên hắn không muốn cho Bạch Chân vào, sợ Lam Hi Thần lại nghĩ lung tung. Nhưng sau đó lại nghĩ nếu đã muốn cắt đứt với Lam Hi Thần thì để y nghĩ lung tung càng tốt chứ sao. Rốt cuộc, trong đầu lại hiện ra hai luồng suy nghĩ trái chiều nhau hùng hồ tranh đấu, không bên nào thua bên nào.

Thấy Giang Trừng mãi không trả lời Bạch Chân cũng không hỏi thêm. Hắn nghĩ có thể Giang Trừng vẫn chưa thực sự tin tưởng hắn. Bạch Chân nhìn xung quanh xem có ai khác không, liền giăng một tầng kết giới xung quanh hai người.

“Ngươi vẫn không tin những lời ta nói?”

“Có một phần. Ngày mai ta sẽ đi gặp Trưởng tộc của các ngươi. Có thật hay không sẽ kiểm chứng được thôi.”

Bạch Chân thất vọng, xụ mặt.

“Ngươi có cần phải lạnh lùng quá vậy không? Còn phải đến gặp cha ta để kiểm chứng. Ta không đáng tin đến vậy sao?”

“Không phải. Ta muốn gặp Trưởng tộc Bạch thị là có lý do khác. Ta có chuyện muốn thương lượng với ngài ấy.”

“Có phải chuyện liên quan đến Lam Hi Thần?”

“Ừm.”

Rốt cuộc vẫn là vì Lam Hi Thần. Bạch Chân thở dài, không giấu nổi ganh tị.

“Cách để ngươi biến nữ ta sẽ hỏi y sư xem sao. Y thuật của hắn rất cao minh, có lẽ sẽ không khó.”

“Không cần. Đệ tử của ta là một thần y, đã sớm chế ra một viên dược hoàn như vậy rồi.”

“Thật vậy? Nhưng có an toàn không? Ta không phải khoe nhưng y sư của bọn ta rất giỏi, dù sao kinh nghiệm cũng cao thâm hơn, không bằng ...”

“Rất an toàn. Có người đã thử qua rồi.”

Trong một khắc, hình ảnh Lam Hi Thần trong hình dáng nữ nhân xuất hiện trong đầu hắn. Không ít lần hắn mong có thể nhìn thấy hình dáng ấy một lần nữa. Không ít lần hắn ước giá như Lam Hi Thần mà là nữ nhân thật thì tâm trạng hắn đã chẳng rối rắm thế này. Con người Lam Hi Thần cái gì cũng tốt. Sai lầm lớn nhất của y chính là dính phải một kẻ như hắn.

“Nếu ngươi đã nói thế thì được rồi. Ngươi dưỡng bệnh cho tốt. Khi nào khỏe hoàn toàn rồi hẵng đi. Thử thách trong động Nữ Thần rất khắc nghiệt. Trước kia cũng đã từng có người chết trong đó.”

“Ừm. Cảm ơn ngươi.”

Bạch Chân ngẩn người. Giang Trừng đã nói với hắn câu đó rất dịu dàng, còn mỉm cười nữa.

“Giang Trừng, ngươi cười như thế có phải đã chấp nhận ta là bằng hữu của ngươi?”

Giang Trừng vốn không phải cười với y. Hắn là nghĩ đến chuyện của mình và Lam Hi Thần, môi không tự chủ khẽ nhếch lên, không biết rằng mình đã cười. Nhưng nhìn vẻ mặt Bạch Chân vui như thế hắn không nỡ nói thật. Dù sao người ta đã giúp hắn như vậy, cũng nên đáp lại chút gì đó.

“Trước mắt, ta chấp nhận kết giao với ngươi. Ngươi nếu dám phản bội lòng tin của ta, ta sẽ ...”

“Không bao giờ. Chắc chắn. Ta trước giờ chưa từng kết giao bằng hữu với ai. Nhưng một khi đã đồng ý kết giao rồi thì tuyệt đối sẽ không phản bội.”

“Vậy thì ta có chuyện muốn nhờ bằng hữu đây.”

“Chuyện gì cần ta giúp ngươi cứ nói.”

-------

Bạch Chân đứng chờ cho đến khi Giang Trừng vào phòng mới quay người trở về. Lúc đi được một đoạn, hắn đột nhiên đứng lại, bật cười nói:

“Đã đến rồi thì ra đi!”

Từ góc khuất phía sau, một bóng trắng nhẹ nhàng xuất hiện. Bạch Chân quay người lại, môi nở nụ cười như chế giễu:

“Ta đã thấy lạ là tại sao Giang Trừng lại đột nhiên chuyển khỏi phòng của ngươi. Ngươi chọc tức hắn rồi phải không? Giờ đến gặp hắn mà ngươi cũng không dám.”

“Còn không phải do tên khốn nhà ngươi giở trò quỷ. Hồi chiều ngươi nói với hắn những gì?”

Bạch Chân à một tiếng. Quả nhiên Giang Trừng không nói gì cho Lam Hi Thần biết. Đây quả thật là cơ hội hiếm có mà ông trời ban cho hắn.

“Lạ thật. Không phải ngươi và hắn thân nhau lắm sao? Hắn không nói gì cho ngươi biết sao?”

“Đừng vòng vo nữa. Nói thắng ra đi!” gương mặt Lam Hi Thần đã biến đen lộ rõ sự giận dữ

“Giang Trừng không nói cho ngươi biết hắn là có lý do riêng. Ta khó khắn lắm mới lấy được lòng tin từ hắn, ta không thể phản bội lại hắn được.”

Gương mặt Lam Hi Thần giận dữ đến đáng sợ, nhìn không khác gì Tu La. Bạch Chân nhớ lại lần hắn và đám Giang Trừng giao tranh dưới núi, khi hắn đâm Giang Trừng ngất xỉu vì mất máu, gương mặt Lam Hi Thần cũng đáng sợ y như thế. Lúc đó nhìn Lam Hi Thần như bước ra từ địa ngục, khí thế rất bức người. Bạch Chân phải bung hết sức mới hạ được y. Bây giờ nhìn Lam Hi Thần cũng y chang như vậy, làm hắn nảy sinh nghi ngờ.

“Ngươi nói lại một lần nữa xem. Ngươi lấy lòng tin từ hắn? Ngươi lấy bằng cách nào?”

“Ta không việc gì phải trả lời câu hỏi đó của ngươi. Ngược lại, ta có chuyện muốn hỏi ngươi. Người mà ngươi nói tâm duyệt chính là Giang Trừng phải không?”

“Đúng. Là y.”

“Khốn kiếp! Ta biết ngay mà. Tại sao từ đầu ngươi không nói?”

“Ta vốn định nói, chỉ là ngươi không muốn nghe thôi. Giờ thì mau nói cho ta biết, ngươi đã nói với Giang Trừng những gì?”

“Nếu ta không nói thì sao?”

“Thế thì đừng trách ta không nói trước. Ngươi không nói, ta sẽ ...”

Lam Hi Thần chưa kịp nói hết câu đã bị một khí lực mạnh mẽ áp chế hắn quỳ sụp xuống đất, không gượng dậy nổi. Bạch Chân đứng nhìn Lam Hi Thần từ trên xuống, cười khinh khỉnh:

“Ngươi nghĩ mình bây giờ có tư cách ra điều kiện với ta sao? Đừng quên ta đã hạ ngươi như thế nào?”

“Bạch Chân, ngươi nói rằng mình thích Giang Trừng vậy mà lại để hắn lao vào nguy hiểm sao?”

“Ta để mặc hắn nguy hiểm lúc nào?” Bạch Chân nhíu mày

“Ngươi không nhìn thấy dáng vẻ của hắn sao, rõ ràng là chuẩn bị lao đi chịu chết. Ta quen biết hắn đã lâu, sao lại không nhìn ra dáng vẻ đó của hắn?”

“Vớ vẩn. Bước vào Động đó, thử thách tuy là khó khăn nhưng cũng đâu đến mức đi vào đường chết. Nếu vậy ta đã không ...”

Bạch Chân vội bịt chặt miệng. Hắn vừa lỡ mồm nói lộ ra. Lam Hi Thần dĩ nhiên không bỏ qua sơ hở đó, hỏi ngay:

“Ngươi nói Động gì? Giang Trừng định đi đâu?”

Bạch Chân tức giận chửi thầm. Lam Hi Thần vốn có tiếng ôn hòa, nhã nhặn, rất đáng tin cậy, thế mà vừa rồi dám giở thủ đoạn dụ hắn nói ra.

“Được lắm, Lam Hi Thần. Xem như lâu nay lão tử nhìn nhầm ngươi. Ngươi muốn biết chứ gì? Được. Ta nói cho ngươi. Dù sao thì việc ta đã hứa đáp ứng Giang Trừng là không để ngươi tiếp cận hắn cho đến lúc hắn rời đi. Ta đã nói với Giang Trừng biết có một cách để ngoại nhân như các ngươi có thể sở hữu máu của Ngọc Như Ý. Đó là Giang Trừng phải biến thành nữ nhân rồi bước vào Động Nữ Thần vượt qua tất cả thử thách là có thể có được thứ hắn muốn. Đợi thương thế trên người tốt hơn hắn sẽ đi.”

“Đó là cách an toàn mà ngươi nói? Bước vào Động, một mình vượt qua thử thách? Làm sao ngươi chắc những thử thách đó sẽ không hại đến tính mạng của hắn?”

“Ta không hề nói là chắc chắn an toàn, nhưng đó là cách duy nhất. Bằng không hắn sẽ phải kết hôn với người Thanh Khâu bọn ta và vĩnh viễn ở lại nơi này. Mà hắn thì dĩ nhiên không muốn thế.”  Bạch Chân tự nhủ thầm trong lòng, nếu Giang Trừng không muốn ở lại thì chính hắn sẽ đi tìm Giang Trừng và trở thành người Giang gia.

Lam Hi Thần nuốt từng chữ Bạch Chân nói, trong lòng không ngừng lo lắng, bất an. Giang Trừng quyết định mạo hiểm như vậy chắc chắn không chỉ vì lý do đó, phải còn ý định gì khác.

“Hắn còn nói gì khác không?”

“Nói gì chứ?”

“Ngoài tham gia thử thách trong Động, hắn còn nói gì nữa không?”

Bạch Chân nhíu mày. Tên này dai như đỉa đói vậy. Hắn còn lâu mới nói cho y biết Giang Trừng định cầu xin cha hắn buông tha cho Lam Hi Thần. Con người của y nếu biết việc này nhất định sẽ liều mạng cản trở đến cùng.

“Không. Hắn còn có thể nói gì chứ? À, cũng không hẳn là không có. Hắn nói với ta từ giờ cho đến lúc hắn đi đừng để hắn nhìn thấy mặt ngươi.”

Đôi mắt Lam Hi Thần mở to bàng hoàng, sắc mặt trắng bệch.

Thì ra Giang Trừng đã chán ghét hắn đến thế.

Mặc kệ cho Lam Hi Thần thất thần, Bạch Chân thu lại khí lực áp chế quay người bỏ đi. Hắn hả hê khi nhìn thấy Lam Hi Thần như thế. Lam Hi Thần có gì hơn hắn chứ? Tu vi còn chẳng bằng hắn. Ờ thì y có đẹp trai hơn nhưng Giang Trừng đâu phải là người dễ bị vẻ đẹp làm cho hấp dẫn đến mức mất cả lí trí. Thứ duy nhất hắn thua Lam Hi Thần, đó là quen biết Giang Trừng muộn hơn y. Hắn tin nếu Giang Trừng gặp hắn trước y, Giang Trừng chắc chắn sẽ thích hắn.

---------

Giang Trừng nhìn hai viên Mỹ Nhân Hoàn trên tay, mi tâm không ngừng nhăn nhó. Ban đầu hắn vốn không định mang thứ này đi, nhưng Lam Hi Thần và Giang Yến cứ nhất quyết nhét vào tay hắn, nói là phòng ngừa vạn nhất. Không ngờ bây giờ lại phải dùng đến nó. Thuốc này đã được Giang Yến cải tiến, có thể biến đổi nhanh hơn, thời gian công hiệu cũng dài hơn. Mỗi viên có thể duy trì hình dạng trong năm ngày. Dù tác dụng của nó hơi biến thái, nhưng phải thừa nhận Mỹ Nhân Hoàn rất hữu dụng trong trường hợp phải trốn chạy hoặc thám thính.

Giang Trừng biết chắc Lam Hi Thần sẽ nổi giận nếu biết những gì hắn sắp làm, nhưng vì tương lai của Lam Hi Thần, hắn chấp nhận hi sinh. Có thể vì người khác làm đến mức này, ngoài người thân của hắn ra thì Lam Hi Thần là trường hợp đầu tiên. Giang Trừng nhận ra hắn xem trọng Lam Hi Thần nhiều hơn hắn nghĩ. Vì không muốn Lam Hi Thần bị ép hôn với người mà y không yêu, hắn đã suy nghĩ mọi cách, thậm chí không màng bất cứ thứ gì. Hắn không chịu được khi nhìn Lam Hi Thần bị tổn thương. Nhiều lúc hắn suy nghĩ về những hành động của mình, cảm thấy khó hiểu và mông lung. Nó không giống như tình huynh đệ giữa hắn và Ngụy Vô Tiện. Với Ngụy Vô Tiện, hắn không màng tính mạng bảo vệ y như cái cách mà hắn dụ Ôn gia cứu y. Nhưng chắc chắn sẽ không vì y bị ép hôn mà khó chịu không thôi, đến mức bỏ hết sĩ diện tự biến mình thành nữ; cũng sẽ không vì không có y bên cạnh mà làm gì cũng không thoải mái; sẽ không vì thấy y cười mà hạnh phúc đến tim đập rộn ràng. Những cảm xúc này đúng là kì quái, kì quái đến khó chịu. Nó gieo vào trái tim lạnh giá của hắn những hạt mầm xanh mơn mởn, từng ngày từng ngày lớn lên, đâm chồi nảy lộc. Dây leo cuốn quanh trái tim mang lại cảm giác ấm áp, tuyệt diệu, và cả khó thở. Giờ đây tưởng tượng về những chuyện sắp xảy ra, nghĩ đến sắp tới có lẽ sẽ không bao giờ được gặp mặt Lam Hi Thần nữa, ngực bỗng nhiên trở nên quặn đau, cổ họng như có gì mắc nghẹn, không nói nên lời.

Lam Hi Thần.

Hắn cũng rất muốn gặp Lam Hi Thần.

Hắn cũng muốn ở bên Lam Hi Thần cả đời này.

-------

Sáng hôm sau, Bạch Chân dẫn Giang Trừng đến gặp phụ thân hắn. Lam Hi Thần đứng ở phía xa dõi theo, không dám lại gần. Hắn thực sự nghĩ rằng Giang Trừng không muốn nhìn thấy hắn. Tối qua, sau khi nói chuyện xong với Bạch Chân, Lam Hi Thần có đến phòng Giang Trừng thì phát hiện ra xung quanh phòng đã bị giăng kết giới. Tu vi hiện tại của hắn không thể xuyên qua. Hắn nhận ra dù có muốn Bạch Chân cũng sẽ không để cho hắn tiếp cận Giang Trừng. Đây cũng là ý muốn của Giang Trừng nên hắn đành nén nhịn chờ khi nào y hết giận.

Lúc Giang Trừng đến phòng gặp Trưởng tộc, thì gặp Bạch Lộ ở đó. Bạch Lộ nhìn Giang Trừng, ánh mắt đầy chán ghét. Thời gian qua, Lam Hi Thần bỏ lơ nàng mà chỉ chăm chăm lo cho Giang Trừng, thử hỏi không ghét sao được chứ. Từ hôm qua tới giờ nàng tức không ngủ được. Lam Hi Thần là cái gì chứ? Lại dám nói nàng không đẹp bằng đạo lữ hắn. Nực cười. Trên thế gian này không có nữ tử nào có thể đẹp hơn nàng cả. Để xem hắn kiên trì được bao lâu. Hắn không lấy nàng thì cũng đừng hòng có được Ngọc Như Ý.

“Bạch gia chủ.” Giang Trừng kính cẩn hành lễ

“A Chân nói ngươi có chuyện muốn tìm ta?”

“Thưa vâng. Vãn bối biết tộc của ngài có luật lệ nếu như nữ tử có thể hoàn tất thử thách ở Động Nữ Thần thì có thể sở hữu máu của Ngọc Như Ý?”

Bạch Trưởng tộc lườm mắt nhìn Bạch Chân cảnh cáo. Ông biết thừa chuyện này chỉ có thể do tên tiểu tử đó nói. Những chuyện liên quan đến Ngọc Như Ý sao có thể tùy tiện đi nói với người ngoài như vậy? Bạch Chân thấy cha nhìn thì giả lơ, đưa mắt nhìn ngó xung quanh làm bộ như không thấy.

“Đúng là có luật lệ đó. Không biết Giang Tông chủ hỏi cái này là để làm gì?”

“Vãn bối có một viên dược có khả năng biến một nam nhân thành nữ nhân trong một khoảng thời gian. Vãn bối định sẽ tự biến mình thành nữ nhân rồi bước vào Động ...”

“Hoang đường! Luật lệ của tộc ta sao có thể để các ngươi làm loạn như vậy? Có phải ngươi biết nếu nam nhân muốn lấy Ngọc Như Ý thì buộc phải trở thành người Bạch thị, còn nữ tử thì được cho về nên cố tình làm trò này phải không? Đừng hòng!”

“Xin tiền bối bớt giận. Ý ta không phải vậy. Trong hai người bọn ta chắc chắn sẽ có người phải ở lại Thanh Khâu. Ta chỉ cần máu Ngọc Như Ý để cứu người, còn chuyện đi hay ở không quan trọng. Vãn bối hôm nay đến đây là muốn xin Bạch tiền bối hãy để Lam Hi Thần mang máu Ngọc Như Ý trở về, vãn bối nguyện ở lại đây, trở thành một phần của Bạch thị.”

----------

Sức khỏe của Ngụy Vô Tiện không tốt lắm nên Lam Vong Cơ không dám đưa hắn ngự kiếm quá lâu và cũng không thể đi quá nhanh. Thành ra sau năm ngày cả hai chỉ mới đi được nửa chặng đường. Đi cùng họ còn có một đệ tử Nhiếp gia và một đám tiểu tử.

Ban đầu Ngụy Vô Tiện đến Bất Thịnh Thế nghĩ sẽ phải khó khăn lắm mới có thể bắt Nhiếp Hoài Tang mở miệng. Ai ngờ còn chưa bắt đầu truy hỏi y đã nói thẳng luôn: “Muốn biết chuyện của Giang Trừng thì đi theo ta.” Sau đó, Nhiếp Hoài Tang đưa Lam Vong Cơ và Ngụy Vô Tiện vào phòng rồi kể lại đầu đuôi mọi chuyện từ đầu đến cuối một cách rất chi tiết. Đôi mắt Ngụy Vô Tiện không ngừng mở lớn vì sốc, trái tim bị bóp chặt đến ngạt thở. Đến Lam Vong Cơ cũng không giữ được vẻ băng lãnh thường thấy, mi tâm nhíu lại, bàn tay siết chặt muốn bật máu.

“Xin lỗi vì đã không kể cho huynh nghe chuyện từ trước, bởi vì ta đã thề độc với Giang huynh là không được nói cho bất cứ ai biết. Nhưng đã mấy hôm rồi không có tin tức gì của Nhị ca và Giang huynh, ta rất lo lắng. Ta đã định đi Liên Hoa Ổ nói hết với huynh thì huynh và Hàm Quang Quân đã đến đây rồi.”

“Bản đồ đâu?” Ngụy Vô Tiện lạnh lùng hỏi

“Bản đồ chỉ có một tấm duy nhất đã đưa cho Giang huynh rồi. Nhưng trước đó ta đã vẽ lại một tấm bản đồ đơn giản hơn đề phòng bất trắc. Ta sẽ đưa nó cho huynh.”

Ngụy Vô Tiện vừa cầm được nó trên tay đã lập tức lôi Lam Vong Cơ đi. Nhưng Nhiếp Hoài Tang đã nhanh tay giữ lại.

“Bản đồ này ta chỉ vẽ sơ qua, ngươi không quen đường sẽ xem không hiểu. Để ta phái người ta dẫn đường cho ngươi.”

Vậy là đi cùng hai người họ còn có thêm một đệ tử Nhiếp gia, một trong số những đệ tử đã theo chân Giang Trừng và Lam Hi Thần đến địa phận Thanh Khâu. Nhưng không chỉ dừng lại ở đó, khi Ngụy Vô Tiện vừa ra khỏi cửa Bất Thịnh Thế đã gặp Kim Lăng, Tư Truy và Cảnh Nghi đứng đợi sẵn. Hỏi ra mới biết Kim Lăng vẫn luôn nhờ những người bạn của mình ở Vân Thâm và Liên Hoa Ổ chú ý đến nhất cử nhất động của Ngụy Vô Tiện và Lam Vong Cơ. Vừa được báo tin hai người họ đến Thanh Hà, Kim Lăng lập tức ngự kiếm đuổi theo. Tư Truy và Cảnh Nghi cũng đi theo. Giang Yến vì phải trông chừng Liên Hoa Ổ và Kim Lân Đài nếu không cũng đã đi cùng rồi.

“Mấy đứa ở lại đi. Chuyến đi này rất nguy hiểm.”

“Cửu cửu ta gặp chuyện, sao ta có thể yên tâm ở lại chứ?”

“Ngụy tiền bối, Hàm Quang Quân, lần này Trạch Vu Quân cũng gặp chuyện, bọn đệ tử đều rất lo lắng. Xin hãy để bọn đệ tử đi cùng.”

“Bọn con hứa sẽ không làm vướng chân hai người.”

Ngụy Vô Tiện thở dài, lấy tay day trán. Hắn quá mệt cãi nhau với tụi nhỏ này.

“Muốn đi thì được thôi. Thế nhưng tuyệt đối phải nghe lời. Còn nữa, nếu không đuổi kịp bọn ta thì phải quay về đó.”

“Vâng.”

Tốc độ ngự kiếm của Lam Vong Cơ thì khỏi phải bàn. Ngụy Vô Tiện tin chắc có thể dùng nó để bắt đám trẻ phải bỏ cuộc. Nhưng hắn đúng là đã quá tự tin vào sức khỏe của bản thân. Lam Vong Cơ ban đầu dùng tốc độ rất nhanh để ngự kiếm, thậm chí còn kéo theo cả đệ tử Nhiếp gia mà tốc độ vẫn không đổi, khiến đám Kim Lăng đuổi theo muốn ná thở. Nhưng chỉ kéo dài chưa đầy một nén nhang (tầm 40 đến 60 phút), Ngụy Vô Tiện đã chịu không nổi, bắt đầu thấy khó thở nên Lam Vong Cơ buộc phải giảm tốc. Một lúc sau thì hạ xuống đất tìm một khách điếm nghỉ ngơi. Đám tiểu tử bị bỏ xa cũng đuổi kịp tới.
 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top