Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Người được gọi là “Tiểu Yến” đó còn rất trẻ, dáng người hơi gầy, thấp hơn Kim Lăng khoảng một phân, đôi mắt sáng trong, gương mặt tinh nghịch, trông như một thiếu niên dương quang. Hắn quay qua nhìn Kim Lăng khó chịu nói:

“Kim Tông chủ a, ta với ngươi tính ra cũng bằng tuổi, ngươi đừng cứ mở miệng là “Tiểu Yến”, “Tiểu Yến” . Nghe như đang gọi nữ nhân.”

“Thế thì đã sao? Ngươi là nam nhân mà nhỏ xíu, còn thấp bé hơn cả ta, so với nữ nhân khác biệt là bao chứ?”

Cảnh Nghi đứng gần đấy nghe mà mí mắt giật giật. Sao hắn cứ có cảm giác Kim Lăng đang nói hắn nhỉ.

Bên kia “Tiểu Yến” cũng không chịu kém cạnh, vặc lại:

“Nói vậy thế cái biệt danh “đại tiểu thư” kia của ngươi là từ đâu ra? Còn không phải do ngươi giống nữ nhân ư?”

“Ngươi ...” Kim Lăng tức điên, quắc mắt lườm Cảnh Nghi. Cái biệt danh chết tiệt đó là do tên khốn đó đặt.

Cảnh Nghi bị lườm đột ngột có chút giật mình, nhưng chỉ một khắc sau liền quay lại mặt đối mặt nhìn Kim Lăng nở nụ cười như thách thức. Vốn đang bực bội trong lòng nhìn một màn đấu mắt qua lại của ba người này Tư Truy cũng bị chọc cho cười.

“Tiểu Yến” quay qua nhìn người vẫn đứng cạnh Giang Trừng từ nãy. Lúc mới đến hắn chưa kịp nhìn kỹ mặt, giờ nhìn thấy diện mạo của người đó, hắn rất bất ngờ, vội cúi đầu thi lễ:

“Giang Yến, tự Thanh Dương, đại đệ tử của Vân Mộng Giang thị yết kiến Trạch Vu Quân.”

Lam Hi Thần nhìn thiếu niên trước mặt, đánh giá một chút rồi mỉm cười hỏi:

“Hai năm không gặp ngươi đã trưởng thành lên không ít.”

“Đa tạ Trạch Vu Quân đã khen.”

Lam Hi Thần gật đầu. Hắn đối với thiếu niên này có ấn tượng rất tốt. Đúng lúc này bên kia bắt đầu ồn ào dữ dội. Sau thời gian nghỉ ngơi, Cổ Lạc tiếp tục thách thức các đệ tử Vân Mộng. Những đệ tử kia nhìn thấy Giang Yến liền mừng rỡ không ngừng, vẫy tay gọi: “Đại sự huynh! Đại sư huynh về rồi!”

“Còn thi đấu được không?”Giang Trừng hỏi, mắt quan sát đại đệ tử nhà mình từ đầu đến chân xem có bị thương không. Khi xác định chỉ là xây xát nhẹ không đáng kể, hắn mới thở nhẹ một tiếng.

“Tông chủ yên tâm. Dư sức. Tông chủ, ngài xem đệ tử mang về danh dự cho Liên Hoa Ổ như thế nào.” Giang Yến vỗ ngực tự tin.

“Nhiều lời. Không thắng được thì đi dọn nhà xí một tháng.”

“Tông chủ à, như vậy cũng quá đáng rồi đi.” Giang Yến khóc không ra nước mắt “Vậy đệ tử không thể không thắng rồi a.”

Tuy là than thở thế nhưng trên mặt Giang Yến chẳng có nửa điểm nào lo lắng. Cả ánh mắt của Giang Trừng và Kim Lăng khi nhìn thiếu niên nọ dường như cũng rất tin vào chiến thắng của hắn.

Giang Yến và Cổ Lạc cùng thi lễ chào nhau trước khi thi đấu. Lúc Giang yến cởi áo mọi người đều ồ lên rồi xôn xao một trận. Vì tiểu tử đó dáng người thấp bé, lại nhỏ nhắn thì làm sao mà đấu lại với Cổ Lạc tay chân dài thế kia. Nhưng mấy đệ tử Vân Mộng dường như chẳng để tâm đến điều đó, cùng nhau nhiệt tình cỗ vũ cho đại sư huynh nhà mình. Giang Yến cũng rất phối hợp giơ tay vẫy vẫy. Ai nấy đều cho rằng người Vân Mộng tự tin thái quá, cho đến khi thi đấu thì tất cả đồng loạt im miệng như bị cấm ngôn.

Giang Yến tuy nhỏ nhắn nhưng thân thủ cực kỳ nhanh nhẹn. Chỉ riêng động tác đạp chân lấy đà lúc đầu của hắn đã rướn cả người đi xa đến cả mét. Mọi người đứng ở hai bên không khỏi trầm trồ thán phục. Cổ Lạc cũng bị sự nhanh nhẹn đáng sợ này làm cho giật mình, hoảng sợ, động tác vì vậy mà trong một khắc đã chùng xuống. Dù việc đó chỉ diễn ra trong tíc tắc nhưng cũng đủ để Giang Yến vượt lên và giành chiến thắng trong tiếng reo hò không ngớt của mọi người xung quanh.

Khỏi nói cũng biết đệ tử Vân Mộng vui mừng reo hò lớn đến như thế nào. Chúng cùng nâng sư huynh tung lên trời, vừa tung vừa la hét. Giang Trừng nở một nụ cười hãnh diện. Dù nụ cười chỉ diễn ra trong một khắc nhưng Lam Hi Thần vẫn kịp thu hết vào mắt. Giang Trừng lớn tiếng yêu cầu đám đệ tử yên lặng. Khách khứa còn đang đứng đầy xung quanh mà đệ tử nhà hắn la ó ồn ào như thế còn ra thể thống gì. Giang Trừng định quay qua xin lỗi Lam Hi Thần vì hành vi thất lễ của đệ tử nhà mình thì thấy y đang ngẩn người nhìn hắn chăm chăm.

“Ngươi nhìn ta làm gì?” Giang Trừng nhíu mày. Hắn không thích bị người khác nhìn chằm chằm mình như vậy.

Lần đầu tiên nhìn thấy Tam Độc Thánh Thủ nổi tiếng ngoan độc, người người e sợ, lại có thể nhìn đệ tử của mình mà nở nụ cười dịu dàng, ôn nhu, lại có phần dung túng như thế. Nụ cười đó đẹp đến mức làm Lam Hi Thần ngơ ngẩn. Mãi đến khi bị Giang Trừng khó chịu hỏi thì y mới bừng tỉnh. Nhận ra mình vừa có hành động thất thố Lam Hi Thần đỏ mặt, hung hắng ho nhẹ một tiếng, phe phẩy quạt mà cười cười:

“Không có gì a. Ta đang nghĩ người Vân Mộng quả nhiên bơi giỏi nhất. Không một ai có thể đánh thắng được.”

Giang Trừng cảm thấy Lam Hi Thần có gì đó là lạ, nhưng lúc này hắn không rảnh để bận tâm. Giang Trừng hướng các môn sinh phất tay. Lập tức đám đông tử y vốn đang chụm lại một chỗ đột ngột tách ra, rồi xếp thành ba hàng dọc thẳng tắp một cách rất trật tự như thể đã tập luyện từ trước. Mỗi đứa đứng đầu hàng cầm trên tay một cái biển đỏ hình vuông, ghép lại với nhau thành dòng chữ: “Lễ hội hoa sen Vân Mộng. Chào mừng!” Sau tiếng đếm nhỏ của Giang Yến, tất cả đệ tử Vân Mộng cùng đồng thanh hô lớn:

“Tông chủ Giang gia uy vũ nhất! Sen Vân Mộng đệ nhất thiên hạ!”

Tư Truy, Cảnh Nghi: ...

Cái này có được gọi là Tông chủ khống không?

Mọi người xung quanh nghe mà cười ha hả, vỗ tay rào rào. Kim Lăng thì tỏ ra rất phấn khích, còn hét to theo: “Còn có Vân Mộng bơi lội đỉnh nhất thiên hạ.”

Lam Hi Thần cầm chiếc phiến che miệng cười, bỗng giật mình khi phát hiện sát khí ngùn ngụt phát ra từ người bên cạnh. Mặt Giang Trừng biến đen, Tử Điện trên tay xoẹt xoẹt như muốn đánh người. Hắn chỉ dặn Giang Yến sắp xếp cho lễ chào mừng thật hoành tráng, đâu bảo hắn chỉ dạy đám sư đệ hô lớn lung tung làm mất mặt hắn. Giang Trừng đang định đi lên quật cho bọn chúng một trận thì trên trời đột ngột vang lên tiếng pháo nổ đùng đùng. Tất cả mọi người vội ngẩng đầu nhìn lên. Trên bầu trời đã sẩm tối hàng trăm quả pháo hoa đủ màu sắc được bắn lên xếp thành hình bông hoa tử liên chín cánh khổng lồ rực rỡ. Giang Trừng không khỏi ngỡ ngàng. Sự giận dữ ban nãy bỗng chốc bay mất đi năm phần.

“Xem chừng màn pháo hoa hoành tráng này mới thể hiện đúng ý định thực sự của Giang Tông chủ đi.” Lam Hi Thần tiến sát lại gần, ghé tai nói thầm với Giang Trừng “Vì chuyện này Giang Tông chủ đừng giận đám môn sinh của ngươi nữa. Chúng chẳng qua chỉ muốn thể hiện sự sùng bái của chúng đối với ngươi thôi. Nếu ngươi vẫn còn giận thì xem như nể mặt Lam mỗ mà tha cho chúng. Có được không?”

Giang Trừng không nghe rõ lắm những lời Lam Hi Thần nói vì mùi đàn hương toát ra trên người y tràn ngập khoang mũi hắn. Giang Trừng không thích có người đứng quá gần mình nhưng khi Lam Hi Thần đến gần, ngửi thấy mùi hương trên cơ thể y, hắn lại có suy nghĩ mùi của người này thật dễ ngửi, còn dễ ngửi hơn mùi của mấy nữ nhân mà hắn từng gặp (dĩ nhiên là trừ mẫu thân và tỷ tỷ hắn ra), hắn bất giác ghé lại gần một chút. Khi Lam Hi Thần ngừng nói hắn mới giật mình phát hiện ra mình có những suy nghĩ kỳ quái kia. Hắn bước chân qua một bên cách xa Lam Hi Thần một chút, cố gắng che giấu đi đôi tai đỏ bừng.

Lam Hi Thần thấy Giang Trừng đột nhiên giữ khoảng cách với mình mới nhận ra y ban nãy không để ý đã đến quá gần hắn. Lam Hi Thần ngượng ngùng cúi mặt.

“Xin lỗi Giang Tông chủ. Là ta thất lễ.”

“Không sao.” Giang Trừng xua tay, gương mặt nhanh chóng quay lại vẻ lạnh lùng, khó ở thường thấy. “Cũng không phải ngươi cố ý. Về phần mấy tên kia, nếu Lam Tông chủ đã có lời thì Giang mỗ sẽ không trách phạt chúng.”

“Cảm tạ Giang Tông chủ.”

Màn pháo hoa kết thúc nhưng tràng pháo tay vẫn kéo dài một lúc lâu mới dừng. Ngay sau đó, tất cả đèn lồng được treo cao dọc trên các con đường đồng loạt được thắp sáng. Vân Mộng bỗng chốc chìm trong ánh sáng rực rỡ của ánh đèn khiến trong lòng mỗi người tự nhiên cũng thấy nhộn nhạo. Kim Lăng ngay lập tức kéo Tư Truy và Cảnh Nghi, cả Giang Yến đi chơi hội. Giang Trừng thực sự rất muốn đánh gãy cái chân của cái tên đồ đệ tùy tiện đó của hắn, hắn còn đang định giao việc cho tên kia. Nhưng vì Lam Hi Thần còn đang đứng cạnh nên hắn đành phải nuốt cơn giận vào trong.

“Giang Tông chủ có thời gian cùng ta đi dạo chứ?”

Giang Trừng hơi ngạc nhiên khi Lam Hi Thần lại chủ động mời mình đi dạo, nhưng nghĩ chắc y có chuyện gì muốn nói nên gật đầu. Hai người đi với nhau một lúc khá lâu nhưng ngoài những lời nhận xét về lễ hội, về gian hàng thì không thấy Lam Hi Thần nói điều gì khác, khiến Giang Trừng bắt đầu nghi ngờ.

“Ngươi ...ngươi bảo ta đi cùng ngươi không phải chỉ để nói mấy chuyện này đấy chứ?”

“À, không. Ta chỉ muốn Giang Tông chủ có thời gian nghỉ ngơi, tận hưởng lễ hội một chút. Ngài đã vất vả rồi.”

Giang Trừng kinh ngạc tròn mắt nhìn Lam Hi Thần. Đổi lại hắn chỉ nhận được cái mỉm cười ôn nhu, tay y vẫn cầm chiếc phiến phe phẩy nhẹ nhàng.

Tại sao xảy ra bất cứ chuyện gì y vẫn luôn có thể cười ôn nhu như thế? Ngay cả sau chuyện Quan Âm Miếu, lòng rõ ràng còn đau buồn như vậy, tại sao vẫn nở nụ cười? Hắn cảm thấy rất giả tạo. Vì vậy hắn đặc biệt căm ghét.

“Lam Hi thần ngươi quả thật rảnh rỗi, luôn thích lo chuyện bao đồng nhỉ? Ta nhớ đã từng nhắc nhở ngươi đừng nên quá quan tâm vào những người không có quan hệ gì với ngươi sao? Hay là lâu quá ngươi quên mất rồi?”

Lam Hi Thần không ngờ lại làm Giang Trừng nổi giận. Y vội nói:

“Dĩ nhiên là ta nhớ rõ. Nhưng Giang Tông chủ, ngươi hiểu lầm rồi. Ta quả thật thấy ngươi sự vụ bận rộn có ý muốn giúp ngươi, nhưng ta biết ngươi không thích nên không làm. Hiện giờ ta muốn dạo chơi quanh Vân Mộng nhưng ta bế quan đã lâu, xung quanh khá lạ lẫm, ta không biết nhờ cậy ai bồi ta đi, nên là ...Xin lỗi vì khiến ngươi hiểu lầm.”

Lam Hi Thần miệng nói tâm thì áy náy tự nói với lòng mình sau khi trở lại Vân Thâm phải vào Tàng thư các chép phạt vì tội nói dối.

Giang Trừng ngẩn người suy nghĩ. Y nói cũng có lý. Quanh đây y quả thật chỉ biết mỗi mình hắn. Giang Trừng thở dài. Thôi thì nghỉ ngơi một lúc vậy. Dù sao công việc cũng đã giao hết cho đám đệ tử rồi.

“Xin lỗi, là ta tiếp đón không chu đáo. Để ta bồi ngươi đi.”

Lam Hi Thần mỉm cười gật đầu                      

--------

Kim Lăng kéo đám tiểu bối đến gian hàng trò chơi, còn Giang Trừng đưa Lam Hi Thần đi xem mấy gian hàng của những thương nhân ngoài Trung Nguyên. Nó khiến Lam Hi Thần rất thích thú, đặc biệt là trà. Mỗi loại hắn thấy hứng thú đều bỏ tiền mua về kha khá, định bụng chia cho đệ đệ và đệ tức một ít. Suốt đường đi, Lam Hi Thần không ngừng cầm phiến che mặt khiến Giang Trừng cảm thấy rất là không thuận mắt.

“Này, sao ngươi cứ phải che mặt như vậy?”

“Thật ngại quá. Vì ngoại hình của ta có hơi bắt mắt cho nên...Cái này chỉ là để tránh rắc rối.”

“Ngươi dùng chiếc phiến đó thuận tay quá nhỉ? Càng ngày càng thấy giống Nhiếp Hoài Tang rồi đó.”

Lam Hi Thần xấu hổ. Hắn đúng là có hơi thích cái vụ này. Nhưng mục đích chính vẫn là muốn đi chơi một cách thoải mái hơn. Dù vậy đây quả thật không phải phong cách của một Tông chủ nên có. Nãy giờ hắn vẫn luôn tránh né chuyện đó, nhưng Giang Trừng đã nói thẳng như vậy ...Hắn vẫn là nên bỏ chiếc phiến xuống.

“Đi bên cạnh ta thì ai dám làm phiền ngươi chứ?”

Lam Hi Thần kinh ngạc nhìn Giang Trừng. Y vẫn giữ khuôn mặt lạnh lùng bước qua người hắn. Bỗng nhiên hắn cảm thấy trong lòng rất vui vẻ, ngay lập tức cất chiếc phiến đi, sóng vai đi bên cạnh y. Quả thật, mọi người ai cũng trầm trồ khi thấy đi bên cạnh Giang Tông chủ là một nam nhân tuấn mỹ như tiên hạ phàm nhưng tuyệt nhiên không dám đến gần bắt chuyện. Lam Hi Thần chưa bao giờ đi dạo chơi lại cảm thấy thoải mái đến vậy.

Đi dạo một lúc, Giang Trừng kéo Lam Hi Thần đi chợ nổi.

“Chợ nổi so với hội chợ trên bờ phong phú và thú vị hơn nhiều. Bảo đảm ngươi có đi suốt ba ngày cũng chưa hết chán.”

“Vâng. Lam mỗ đúng là được mở rộng tầm mắt.”

Chợ nổi của Vân Mộng vốn diễn ra hàng ngày nhưng trong thời gian lễ hội, Giang Trừng tổ chức thêm vào ban đêm với quy mô hoành tráng hơn nhiều lần. Trên các thuyền hàng đều treo đèn lồng hình hoa sen chín cánh giống các gian hàng trên bờ. Số thuyền trên sông lúc này lên đến hàng trăm chiếc nhưng qua lại đều rất trật tự, không có cảm giác lộn xộn hay rối loạn. Ánh đèn lồng phản chiếu vào lòng sông khiến cả mặt sông rộng lớn sáng lấp lánh hệt như một bầu trời đầy sao dưới mặt nước. Lam Hi Thần nhìn khung cảnh tuyệt đẹp này mà ngưỡng mộ không thôi. Giang Trừng ngồi bóc hạt sen cho Lam Hi Thần, còn cẩn thận bóc tách tim sen ra rồi mới đưa cho y. Lam Hi Thần nhìn tim sen trên tay Giang Trừng, lông mày nhíu nhíu có vẻ khó nói.

“Tim sen đắng hơn nhiều so với vị trà tim sen mà ngươi đã uống đấy.” Đôi mắt Giang Trừng ánh lên ý cười hiếm thấy “Trạch Vu Quân vẫn muốn thử sao?”

Lam Hi Thần do dự một chút rồi gật đầu. Dù sao cũng nên thử một lần cho biết. Giang Trừng đưa tim sen cho y, còn cẩn thận dặn dò:

“Ta đã báo trước rồi đó nha. Ăn xong đừng hối hận.”

Giang Trừng cảnh báo với vẻ mặt hết sức nguy hiểm, lại như thách thức khiến Lam Hi Thần có chút khó chịu. Chuyện nhỏ nhặt này có gì mang tính thách thức chứ? Lam Hi Thần nhận lấy tim sen, đưa lên miệng cắn thử.

Đắng thật.

Lam Hi Thần ho sặc sụa. Bỗng nhiên hắn nghe có tiếng cười nhẹ. Ngẩng đầu lên, hắn thấy Giang Trừng cầm ly nước đưa cho mình, ánh mắt tràn đầy nhu hòa, lại thêm phần tiếu ý. Một lần nữa khiến Lam Hi Thần ngơ ngẩn.

“Ta nói đúng chứ? Thế nào? Lam Tông chủ còn muốn ăn nữa không?”

“Không. Không cần đâu.” Lam Hi Thần xua tay

Giang Trừng nhìn Lam Hi Thần rõ ràng là miệng đắng thế mà uống nước vẫn từ tốn, nho nhã thế kia. Thầm thở dài. Đúng là Trạch Vu Quân trời cao trăng sáng trong bất kỳ tình huống nào cũng nhã chính được. Giang Trừng mở vò rượu bên cạnh uống một mạch hết nửa bình. Mắt nhìn một lượt bờ sông cùng các thuyền hàng xem hắn còn bỏ sót cái gì không. Tuy đã giao việc đâu ra đó nhưng đám đệ tử nhà hắn đứa nào cũng ham chơi. Lễ hội lớn thế này hắn vẫn không thể an tâm mà giao cho chúng không quản được.

Lam Hi Thần uống xong nước nhưng không cất ly đi mà vẫn cầm trên tay. Hắn nhớ rất rõ biểu cảm của Giang Trừng lúc đưa cho hắn cái ly này. Y quả thật đã cười, cười một cách tự nhiên, dịu dàng, ôn nhu. Hăn dám chắc rằng ngày hôm nay Giang Trừng không chỉ một lần đối với hắn ôn nhu như thế. Từ sau chuyện lần đó, hắn và y xa cách hẳn. Hắn đã nghĩ sẽ chẳng bao giờ hai người có thể ngồi cạnh nhau nói chuyện ôn hòa như thế này.
Thời thiếu niên còn đi cầu học ở Vân Thâm, Lam Hi Thần rất có thiện cảm với Giang Trừng dù tiếp xúc không nhiều. Giang Trừng tuy cùng Ngụy Vô Tiện và Nhiếp Hoài Tang suốt ngày bày trò quậy phá nhưng rất có chừng mực. Nếu không ở bên Ngụy Vô Tiện thì tính ra cũng là một người khá ngoan ngoãn. Thời điểm Xạ Nhật chi chinh, Giang Trừng vừa một tay gây dựng Liên Hoa Ổ, vừa chỉ huy Giang gia tham chiến, lại vừa đi tìm Ngụy Vô Tiện khắp nơi, gần như chẳng lúc nào ngồi yên. Lam Hi Thần thấy vậy rất thương cảm, có vài lần đưa cho y đan dược chữa thương hoặc bổ khí, có đôi lúc còn xem bệnh, trò chuyện cùng y, cũng vài lần sát cánh bên nhau chiến đấu. Cứ vậy quan hệ của bọn họ tính ra không thân thiết nhưng cũng không quá lạnh nhạt. Nhưng sau khi Ngụy Vô Tiện bị phản phệ mà chết ở Loạn Táng Cương, Giang Trừng trở nên âm trầm hẳn, suốt ngày vùi đầu vào công việc, rất ít khi giao thiệp cùng người khác. Nhưng đối với Lam Hi Thần vẫn luôn nhu hòa một chút, cõ lẽ vì Lam Hi Thần vẫn luôn đối tốt với y. Cho đến một hôm ...
 
Lần ấy Giang Trừng có việc đến Vân Thâm Bất Tri Xứ gặp Lam Khải Nhân bàn công việc. Nhưng lão tiên sinh đang bận nên chưa thể tiếp hắn ngay. Thế là hắn dạo bộ xung quanh một chút, vốn định tìm đình viện uống trà. Cũng đã vài năm không lui đến nên hắn có chút lạ lẫm. Đi một lúc thì nhìn thấy đình viện thấp thoáng sau mấy tảng đá lớn cách đó không xa. Giang Trừng định bước tới thì nghe có giọng nói quen thuộc gần đó. Hắn nhanh chóng nhận ra đó là giọng của Lam Hi Thần. Giang Trừng lùi lại nấp sau một tảng đá lớn ngay bên cạnh. Đi cùng Lam Hi Thần còn có một cô gái. Vốn dĩ việc Lam Hi Thần đi cùng ai hắn cũng không quan tâm, nhưng cô gái đó rất quen mắt. Đó chẳng phải là Dung Yến của An Bình Dung Thị, cách đây hai tháng được mợ hắn đưa đến Liên Hoa Ổ xem mắt sao? Giờ đến đây xem mắt Lam Hi Thần à? Ngày đó, sau khi buổi xem mắt thất bại, người nhà bên Mi Sơn cứ hay trách cứ hắn suốt, nói hắn mãi mới tìm được một cô gái tốt như thế, lại còn có ý với hắn, vậy mà hắn nói mấy câu để người ta tức giận bỏ đi mất. Giờ lại thấy cô ta ở đây, hắn tò mò muốn biết lần xem mắt này với Lam Hi Thần sẽ như thế nào. Lam Hi Thần có tính cách trái ngược với hắn. Y đứng đầu bảng thế gia công tử huyền môn, tính tình lại ôn nhu, điềm đạm, cô gái nào mà chả thích y chứ. Chính vì vậy nên Giang Trừng mới càng thấy lạ. Người như y tại sao hơn 30 tuổi rồi mà vẫn chưa lập gia thất?

“Dung cô nương, đi có mỏi không? Qua đình viện ngồi một chút nhé!”

“Cảm ơn Lam Tông chủ.”

Hôm nay Dung Yến  mặc trang phục xanh lam, bên ngoài khoác một áo dài màu trắng, nhìn rất thanh nhã. Nhưng Giang Trừng nhìn thế nào vẫn thấy cô ta mặc không đẹp bằng tỷ tỷ mình. Nhìn xem mặt cô ta hí hửng như thế nào khi được Lam Hi Thần rót trà cho kìa. Nhìn không ăn nhập với bộ đồ cô ta đang mặc.

“Không biết Dung cô nương thích uống trà gì. Biết cô nương đến đây Lam mỗ đã cho người chuẩn bị Trà Bích Loa Xuân. Trà này rất hợp cho các thiếu nữ như Dung cô nương đây. Hương vị rất thơm, cũng rất dễ uống, rất tốt cho tiêu hóa.”

Dung Yến nâng chén trà lên uống một hớp nhỏ rồi cười rất tươi, gật đầu nói:“Trà rất ngon. Rất hợp khẩu vị. Đa tạ Lam Tông chủ.”

“Hợp khẩu vị là được rồi.”

Dung Yến ngẩng mặt nhìn Lam Hi Thần. Hai má hơi ửng đỏ. Phong thái ngài ấy uống trà nhìn mới thần tiên thoát tục làm sao. Trong lòng thầm nghĩ nam nhân này nếu có thể trở thành người của mình chắc chắn sẽ khiến tất cả nữ nhân trên thiên hạ này đểu phải ghen tị với mình đến chết mất.

“Đúng là háo sắc!” Giang Trừng nhìn cô ta mà tặc lưỡi.
 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top