Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 22

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nhóm Ngụy Vô Tiện đến vùng núi Tây Vực, địa bàn của Thanh Khâu, từ 2 ngày trước. Như thường lệ, tất cả những người lạ mặt đặt chân đến vùng núi này đều bị dân Thanh Khâu thả thú dữ ra đuổi. Nhưng Hàm Quang Quân và Di Lăng Lão Tổ danh xưng nào phải cho vui. Chỉ mất chưa đầy 1 canh giờ, hai người đã khiến đám thú dữ hoảng sợ phải bỏ chạy. Bạch Chân nghe báo lại mới tò mò đến xem thử. Hắn nhìn thấy dáng vẻ cùng trang phục của Lam Vong Cơ, đoán được là người nhà của Lam Hi Thần nên nhảy xuống núi trò chuyện vài câu.

"Ngươi có phải người Thanh Khâu Bạch thị?" đó là câu đầu tiên Ngụy Vô Tiện hỏi khi nhìn thấy Bạch Chân

"Đó là ai? Ta không biết."

Ngụy Vô Tiện nhìn người trước mặt, đánh giá từ trên xuống dưới rồi cảm khái nói:

"Quá soái. Không phải người Thanh Khâu thì khó mà tin được. Vậy ngươi có thấy qua hai người tu tiên nào cũng soái như ngươi đi ngang qua đây không?"

"Theo ngươi mô tả thì hình như là có hai người như vậy."

"Ở đâu?" Ngụy Vô Tiện vội hỏi

"Chẳng phải đang đứng trước mặt ta đây sao?" Bạch Chân cười cợt chỉ tay vào Lam Vong Cơ và Ngụy Vô Tiện

Câu nói vừa dứt mũi kiếm Tị Trần đã chĩa tới trước mặt. Bạch Chân lộn nhào né một cách nhẹ nhàng. Ngụy Vô Tiện đứng bên cạnh giật mình, không ngờ Lam Trạm lại manh động như vậy. Người Thanh Khâu đều là những người tu vi gần như đắc đạo, đâu dễ khống chế. Thậm chí cả đám ở đây còn chưa phải là đối thủ. Thực tế đã chứng minh như thế. Bạch Chân vô cùng nhẹ nhàng tránh thoát những đòn tấn công sắc bén của Lam Vong Cơ, nhưng cũng không có ý muốn tấn công. Lam Vong Cơ cũng nhìn thấy điều đó nên chủ động dừng lại.

"Có phải ngươi có gì đó muốn hỏi bọn ta?" Ngụy Vô Tiện đoán thử

"Ha ha. Thông minh lắm."

“Ngươi muốn hỏi gì cứ hỏi nhưng có qua cũng phải có lại chứ.”

“Được. Ngươi cũng có thể hỏi ta.”

Ngụy Vô Tiện xem chừng người này cũng không có ý định dấu giếm gì, rất khảng khái. Hắn ra hiệu cho Lam Trạm lui về sau mới hỏi:

“Ngươi có từng gặp qua Lam Hi Thần và Giang Trừng không?”

“Có gặp.”

Nhóm người Ngụy Vô Tiện nhìn nhau. Ánh mắt tỏ vẻ vui mừng vì cuối cùng đã hỏi ra tin tức.

“Cữu cữu ta đang ở đâu?” Kim Lăng vội hỏi. Tư Truy níu tay Kim Lăng lắc đầu ra hiệu đừng vội.

“Giờ đến phiên ta hỏi, các ngươi là ai?”

Ngụy Vô Tiện giới thiệu lần lượt tất cả mọi người. Bạch Chân cũng thành thật nói rõ thân phận bản thân không dấu giếm. Sau đó hắn đột ngột hỏi:

“Có phải ngươi là người đã phẫu đan cho Giang Trừng?”

Ngụy Vô Tiện kinh ngạc. Làm sao tên này lại biết? Là Giang Trừng hay Lam đại ca nói cho hắn?

“Mau trả lời ta. Có phải chính là ngươi?”

“Phải, là ta. Nhưng chuyện đó thì có liên quan gì đến ngươi?”

“Có chứ. Rất liên quan đến ta.”

Câu nói vừa dứt, Bạch Chân đã lao đến tấn công Ngụy Vô Tiện. Lam Vong Cơ đứng gần đó kịp thời cản lại. Bạch Chân dễ dàng gạt Lam Vong Cơ qua một bên lại tiếp tục lao đến tấn công Ngụy Vô Tiện. Lập tức Tư Truy, Cảnh Nghi, cả Kim Lăng cũng lao lên cản. Bạch Chân nhíu mày. Hắn muốn đánh một người cũng phiền phức tới vậy sao?

“Tại sao ngươi lại muốn tấn công ta?” Ngụy Vô Tiện nhận ra người này chỉ muốn đánh hắn chứ không định giết hắn. Nếu y muốn giết thật thì tất cả những người ở đây ai cũng không cản nổi.

“Ta chỉ muốn xem Ngụy Vô Tiện rốt cuộc là kẻ nào lại có thể khiến Giang Trừng liều mạng như vậy. Hắn vì muốn cứu ngươi mà xém nữa thì đi chầu Diêm Vương rồi.”

Nghe vậy tất cả mọi người đều giật mình thảng thốt. Ngụy Vô Tiện và Kim Lăng đồng thời tóm lấy tay Bạch Chân hỏi:

“Giang Trừng/cữu cữu hiện giờ đang ở đâu? Hắn hiện giờ thế nào?”

“May mà được cứu kịp thời nên hắn chưa chết được. Hiện tại đang hôn mê, chưa biết khi nào mới tỉnh lại.”

“Hắn ở đâu? Đưa bọn ta đến gặp hắn.”

“Không được. Thanh Khâu không được phép đón tiếp người ngoài.”

“Nhưng rõ ràng Lam đại ca và Giang Trừng đang ở Thanh Khâu còn gì.”

“Ngươi nên cảm ơn ta vì lần đó đã cứu bọn họ mà đưa về Thanh Khâu chữa thương, nếu không đã chết từ đời nào rồi. Ngươi còn dám chất vấn ta?”

“Trước tiên, ta cảm ơn ngươi đã cứu hai người họ. Sau đó ngươi làm ơn đưa bọn ta đến gặp hắn được không?”

“Đã nói không được. Thứ thuốc mà Giang Trừng liều cả tính mạng để cứu ngươi, Lam Hi Thần sẽ sớm mang về cho ngươi. Giờ phiền mấy người đi cho. Đừng để ta phải dùng biện pháp mạnh.”

Quanh người Bạch Chân toát lên khí thế bức người, rõ ràng không muốn nhân nhượng thêm. Kim Lăng thấy nói chuyện không thu được kết quả càng thêm nóng vội. Hắn chắn trước mặt Ngụy Vô Tiện, nói:

“Hắn không được, chẳng lẽ ta cũng không được. Ta là cháu ruột của y.”

“Ai cũng không được.”

“Ngươi mới nói cữu cữu hôn mê còn chưa tỉnh. Vậy gặp người nhà chẳng phải sẽ mau tỉnh hơn sao? Chẳng lẽ ngươi không muốn cứu cữu cữu ta?”

Bạch Chân nhìn Kim Lăng một chút, sau đó gật đầu nói: “Được. Ta cho ngươi vào.”

Ngụy Vô Tiện thấy vậy vô cùng kinh ngạc. Hắn liền hỏi:

“Ngươi đã cho Kim Lăng vào thì tại sao lại không để ta vào?”

“Thằng nhóc này là cháu hắn, có lợi cho việc chữa trị của hắn. Còn ngươi là nguyên nhân ...”

“Đúng. Vì cứu ta nên Giang Trừng mới bị thương thế nên ngươi càng nên để ta vào. Ngươi biết rõ ta rất quan trọng đối với hắn đúng không? Ta rõ ràng cũng rất có lợi cho việc tỉnh lại của hắn, không phải sao?”

Bạch Chân nheo mắt nhìn Ngụy Vô Tiện nửa canh giờ, rốt cuộc cũng đồng ý. Nhưng hắn chỉ cho phép thêm Lam Vong Cơ cùng vào vì y là đệ đệ của Lam Hi Thần. Ba đệ tử còn lại được sắp xếp ở dưới chân núi. Hắn lại tạo thêm cấm chế bao xung quanh đề phòng ai đó muốn gửi tin ra ngoài.

----------

Ngụy Vô Tiện kể xong chuyện cũng là lúc y sư khám xong cho Giang Trừng. Bạch Chân ngay lập tức kéo y sư ra ngoài để không làm phiền đến bọn họ nói chuyện.

“Vậy là A Lăng cũng ở đây? Thế nó đâu?”

“Thằng bé thức canh bên cạnh ngươi suốt 2 ngày 2 đêm, cộng thêm trước đó không được nghỉ ngơi đầy đủ nên gần như mệt lả. Ta thuyết phục mãi nó mới chịu đi ngủ. Ngươi có muốn ta kêu nó dậy?”

“Không cần. Cứ để nó ngủ thêm chút đi.”

Giang Trừng quay sang nhìn Lam Hi Thần đang ngồi cạnh bên. Ánh mắt nhìn hắn đầy yêu thương, ấm áp khiến hắn đỏ mặt. Giang Trừng ho nhẹ, kín đáo kéo ống tay áo Lam Hi Thần ra hiệu y tém tém lại.

“Chuyện của hai người đại ca đã nói cho ta biết rồi. Ai chứ đại ca thì ta hoàn toàn yên tâm giao ngươi cho huynh ấy. Thật không ngờ đó Giang Trừng. Ngươi suốt ngày nói căm ghét đoạn tụ, thế nào mà chính mình cũng thành đoạn tụ luôn rồi.”

“Ngươi câm ngay cho ta!” Giang Trừng mặt đỏ gay, chỉ muốn trốn xuống đất. Chợt hắn nghĩ đến điều gì đó, lo lắng hỏi: “Chuyện này ...A Lăng cũng biết rồi?”

“Ta vẫn chưa nói gì cho A Lăng, nhưng lúc nhìn thấy ta chăm sóc cho ngươi, ánh mắt A Lăng rất lạ. Có thể nó đã đoán ra được phần nào rồi.”

Giang Trừng im lặng, vẻ mặt lo lắng nhưng không quá nhiều. Trải qua sinh tử lần này hắn không ngại bất cứ ai biết hắn đoạn tụ, thậm chí hắn đã sẵn sàng bày tỏ cùng Lam Hi Thần. Nhưng việc Kim Lăng xuất hiện ở đây là điều hắn chưa từng nghĩ đến nên không tránh khỏi lo lắng. Không biết Kim Lăng sẽ có thái độ như thế nào về hắn. Ngụy Vô Tiện không khó để nhìn ra suy nghĩ của hắn, cười cười nói:

“Ngươi đừng lo lắng quá. Kim Lăng lớn rồi, đã hiểu biết nhiều hơn. Chuyện của ta và Lam Trạm, nó cũng đã chấp nhận thì chuyện của ngươi chắc cũng không khó đâu. Dù sao Kim Lăng cũng luôn muốn được nhìn thấy cữu cữu nó được hạnh phúc mà.”

Nghe Ngụy Vô Tiện nói vậy, thêm Lam Hi Thần ở bên động viên, Giang Trừng cũng thấy trong lòng nhẹ nhõm đôi chút. Đúng lúc này thì Bạch Chân mở bước vào. Trên tay cầm theo một đơn thuốc đưa cho Lam Hi Thần.

“Vết thương bên ngoài của Giang Trừng đang lành rất tốt, nhưng nội tạng bên trong bị tổn thương rất nghiêm trọng. Có hai dược liệu rất quý hiếm chỗ bọn ta không có. Ngươi xem có thể kiếm được ở đâu?”

“Chỉ có Băng Linh Thảo thì ở Lam gia bọn ta có. Ta sẽ cho người về Vân Thâm lấy. Còn Địa Tâm Quả thì rất hiếm gặp. Ta không có nhưng ta biết tìm nó ở đâu.”

“Chỉ cho đệ. Đệ và Lam Trạm sẽ đi tìm.” Ngụy Vô Tiện vội nói

“Ngươi ở lại. Mình ta đi.” Lam Vong Cơ đột nhiên đi vào, nói

Giang Trừng trợn mắt nhìn y. Nãy giờ tên này ở bên ngoài nghe lén à?

“Đúng đó, Vô Tiện. Sức khỏe đệ không tốt. Cứ để mình Vong Cơ đi là được.”

“Vậy ...ngươi đi cẩn thận.” Ngụy Vô Tiện áy náy nói

“Ừm.” Lam Vong Cơ gật đầu đáp lại

Lam Hi Thần dặn dò đệ đệ vài câu rồi tiễn y ra ngoài.

“Làm thế nào mà ta còn sống? Ta cứ nghĩ mình đã xong rồi. Còn Lam Hi Thần? Tại sao lại....?”

“Ngươi chính xác là phải chết rồi. Lúc bọn ta đưa được ngươi ra khỏi Động, nội tạng ngươi bị hủy hoại rất nghiêm trọng, không thể sống nổi. Tỷ tỷ đã cho ngươi uống máu Ngọc Như Ý mới miễn cưỡng giữ được tính mạng. Sau đó ta và Lam Hi Thần truyền linh lực vào cho ngươi liên tục trong vòng một ngày một đêm hỗ trợ y sư phục hồi phần nào nội tạng bị tổn thương. Nhưng ngươi bị thương quá nặng nên hôn mê suốt. Y sư nói ngươi có thể sẽ không tỉnh lại nữa. Ngươi đúng là làm bọn ta lo gần chết.”

“Dùng máu Ngọc Như Ý cứu ta? Vậy phần máu Ngọc Như Ý của ta ...”

“Ngươi yên tâm. Ngươi đã vượt qua thử thách trong Động, lẽ dĩ nhiên sẽ có phần thưởng máu Ngọc Như Ý. Hiện tại Ngụy Vô Tiện đang giữ nó.”

Ngụy Vô Tiện nắm lấy bàn tay Giang Trừng, hốc mắt đã đỏ lên từ lúc nào.

“Ngươi đã liều mạng lấy thứ này cho ta, sao ta có thể để mất chứ.”

“Vậy ...vậy ngươi còn không mau dùng đi? Đừng để phí công sức của ta.” Nhìn Ngụy Vô Tiện như vậy Giang Trừng cũng thấy lúng túng

“Dùng chứ. Ta là muốn ngươi tận mắt nhìn thấy ta uống thuốc.”

Ngụy Vô Tiện lấy một bình thuốc trong tay áo ra mở nắp uống cạn. Hắn vừa uống xong mặt bỗng nhiên trắng bệch, ngã quỵ xuống đất. Cả người hắn cuộn tròn, mồ hôi túa ra như tắm. Giang Trừng nằm trên giường không thể cử động, hốt hoảng đưa mắt nhìn Bạch Chân đứng cạnh đó, nhưng y vẫn điềm nhiên như không. Lúc này Lam Hi Thần từ bên ngoài đi vào, nhìn thấy vậy hốt hoảng chạy lại đỡ Ngụy Vô Tiện dậy. Cả người Ngụy Vô Tiện nóng rực, gương mặt nhăn nhó đầy đau đớn. Răng y cắn chặt. Dường như y đau đến mức không kêu lên nổi. Miệng chỉ phát ra tiếng ư ư kéo dài.

“Chuyện này là sao vậy? Sao Vô Tiện lại bị thế này?” Lam Hi Thần bắt mạch cho y, cảm giác mạch đập rất yếu

“Bạch Chân, hắn sao vậy? Ngươi có chắc là đưa đúng thuốc cho hắn không?” Giang Trừng vội hỏi, mặt hoảng sợ thấy rõ

“Bình tĩnh đi. Hắn không sao đâu. Máu tỳ hưu mang tính Hỏa cho nên khi vừa vào dạ dày sẽ thiêu đốt toàn bộ linh lực của hắn, sau đó sẽ tái tạo lại. Từ đó mới dần kết kim đan. Lúc đầu thì rất đau đớn nhưng một lúc sau sẽ ổn thôi.”

Lam Hi Thần ôm chặt Ngụy Vô Tiện một lúc thì người y bắt đầu thả lỏng. Người cũng không còn nóng nữa. Lam Hi Thần bắt mạch thử cho Ngụy Vô Tiện thì thấy mạch đã đập bình thường trở lại. Bên trong một cỗ linh lực cuồn cuộn không ngừng sản sinh ra chảy tràn khắp cơ thể. Chính giữa lồng ngực linh lực đang dần kết lại. Đây rõ ràng là đang kết kim đan.

“Đấy, ta nói không sai đúng không?”

Đến lúc này Giang Trừng mới thở phào. Gánh nặng trong lòng về viên kim đan trong cơ thể đã vơi đi rất nhiều. Lam Hi Thần ôm Ngụy Vô Tiện lên giường, đắp chăn cẩn thận rồi quay lại chỗ Giang Trừng.

“Ta vẫn chưa nói lời cảm ơn với ngươi và Bạch cô nương. Cả Lam Hi Thần nữa. Cảm ơn mọi người rất nhiều. Đợi khi nào khỏe lại, ta nhất định sẽ ...”

“Ta biết ngươi định nói gì. Khỏi cần báo đáp.”

Lam Hi Thần nhíu mày nhìn Bạch Chân. Hắn vừa bị tên kia cướp lời.

Giang Trừng hướng mắt nhìn Lam Hi Thần, tay muốn nhấc lên nhưng không cử động được. Hắn mím môi muốn gọi y nhưng lại ngượng. Chẳng hiểu sao Lam Hi Thần lại đọc được suy nghĩ của hắn, đẩy Bạch Chân ra, lao tới ngồi xuống cạnh hắn.

“A Trừng, ngươi gọi ta phải không?”

Mi mắt Giang Trừng giật giật. Lam Hi Thần vừa mới làm gì thế kia? Nhã chính của y bay đâu mất rồi?

“Ừm.” Giang Trừng ngại ngùng đáp. “Ta muốn hỏi ...”

“Có phải ngươi muốn hỏi tại sao ta vẫn còn ở đây phải không?”

Giang Trừng gật nhẹ đầu. Ánh mắt không che giấu được xúc động. Hắn cứ ngỡ mình không còn được gặp lại Lam Hi Thần nữa.

“Là tỷ đệ Bạch Lộ lén giữ ta lại. Nhờ vậy mà ta mới có cơ hội gặp lại ngươi.”

Bạch Lộ. Ban đầu hắn không có ấn tượng tốt về nữ nhân này. Nhưng bây giờ xem ra phải nhìn nàng ấy bằng ánh mắt khác rồi.

“Vậy Bạch cô nương đâu? Ta muốn cảm ơn cô ấy.”

“Mấy ngày gần đây Bạch cô nương thường xuyên ở cùng Bạch gia chủ, cố gắng che giấu cho chúng ta. A Trừng, chúng ta mang ơn cô ấy rất nhiều.”

Giang Trừng gật đầu. Ơn cứu mạng của tỷ đệ Bạch gia hắn không biết phải làm sao mới có thể đền đáp được hết.

“E hèm. Nói chuyện xong chưa? Xong rồi thì mời đi ra cho Giang Trừng nghỉ ngơi. Hắn chỉ mới tỉnh mà nói lắm thế?” Bạch Chân khó chịu ra mặt. Hắn chưa nói được bao nhiêu với Giang Trừng đã bị tên kia giành hết.

“Ừm. Ta sơ suất quá. A Trừng, ngươi nghỉ ngơi đi. Mọi chuyện đều qua rồi. Đừng suy nghĩ nhiều nữa.” Hắn cúi xuống nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên trán Giang Trừng khiến y đỏ mặt. Bạch Chân bên kia thì tức đến dậm chân.

Lam Hi Thần định đứng dậy nhưng bất ngờ bị Giang Trừng nắm tay giữ lại.

“A Trừng, ngươi thấy chỗ nào không khỏe sao?”

“Sau khi ta dậy có còn được nhìn thấy ngươi không? Có phải sau khi ta ngủ ngươi sẽ đi không?”

Lam Hi Thần nhìn đôi mắt tím của người kia đong đầy nỗi lo sợ, bất an, cùng cả nhớ nhung, lo lắng dành cho hắn. Ai có thể từ chối nổi khi bị người khác nhìn như vậy chứ. Hơn nữa tình hình sức khỏe Giang Trừng như vậy hắn cũng không an tâm mà rời đi được.

“Còn chứ. Ta vẫn sẽ ở đây chờ ngươi tỉnh dậy. Ngoan, yên tâm ngủ đi.”

Lúc này Giang Trừng mới chịu buông tay, thả lỏng người, nhắm mắt lại. Có lẽ do trong người đang mệt nên hắn đi vào giấc ngủ rất nhanh. Hai người nhẹ nhàng kéo nhau ra ngoài, đóng cửa lại. Bạch Chân nín nhịn từ nãy, vừa ra ngoài đã nổi nóng với Lam Hi Thần:

“Ngươi còn định dây dưa tới bao giờ? Ngươi ở đây càng lâu thì càng nguy hiểm cho bọn ta và cả các ngươi nữa. Cha ta có thể phát hiện ra bất cứ lúc nào.”

“Xin lỗi đã làm phiền tỷ đệ hai người. Nhưng A Trừng chỉ vừa tỉnh lại, sức khỏe còn rất yếu. Ta không thể yên tâm rời đi. Ta muốn chờ cho sức khỏe hắn ổn hơn chút sẽ lập tức đi ngay.”

“Còn chờ đến ổn hơn nữa hả? Ngươi rõ ràng muốn giết bọn ta mà. Ngươi có biết cha ta mà nổi giận thì hậu quả sẽ khủng khiếp như thế nào không?”

“Đệ biết vậy còn la lớn thế. Sợ không ai biết đệ phạm tội?”

Bạch Lộ không biết đến từ lúc nào, cắt ngang cuộc nói chuyện của bọn họ. Nàng nhìn đệ đệ vẻ mặt rất không hài lòng.

“Tất cả đều là do đệ tình nguyện. Ta cũng tình nguyện. Ta chấp nhận chịu phạt. Đệ sợ thì trốn đi. Ta không ngại gánh luôn tội của đệ đâu.”

“Tỷ, tỷ biết đệ không có ý đó. Đệ chỉ là …”

“Chỉ là gì? Đệ chỉ ghen tức với Lam Hi Thần thôi chứ gì?”

Bị nói trúng tim, Bạch Chân đỏ mặt khó chịu quay đi, miệng vẫn lầm bầm: “Đệ ban đầu cũng là vì muốn cứu hắn mà.”

Lam Hi Thần mỉm cười. Hắn dĩ nhiên hiểu những suy nghĩ trong lòng y. Nếu hắn là y ở trong tình huống như vậy chắc chắn cũng rất khó chịu. Nhưng đó là chuyện của Bạch Chân, hiện tại Giang Trừng đang như vậy hắn cũng không thể yên tâm đi được.

“Xin lỗi hai người. Ta biết ta đang làm khó tỷ đệ hai người nhiều lắm. Nhưng tình trạng hiện tại của A Trừng vẫn chưa qua nguy hiểm. Hơn nữa, vừa nãy ta đã nhân lời hắn sẽ ở lại chờ hắn tỉnh dậy rồi. Ta không đi được.”

“Hừ. Nếu không phải vì như thế ngươi nghĩ tại sao ta còn để ngươi đứng ở đây cho đến giờ chứ?” Bạch Chân nghiến răng

“Ta biết A Chân rất tốt bụng mà. Cảm ơn ngươi.”

“Được rồi. Ngươi cứ yên tâm ở lại. Không cần phải lo gì cả.” Bạch Lộ mỉm cười, khoác tay đệ đệ kéo lại sát gần mình, “Ngươi thấy rồi đó. A Chân lớn tiếng vậy thôi chứ trong lòng không nghĩ vậy đâu. Sức khỏe của Giang Trừng hiện tại là quan trọng nhất. Cứ tập trung chữa cho y trước rồi tình sau.”

Lam Hi Thần cúi thập đầu với tỷ đệ bọn họ.

“Đa tạ hai người. Ơn cứu giúp của các vị không biết bao giờ bọn ta mới trả hết được. Xin nhận của tại hạ một lễ.”

Bạch Chân còn đang sững người khi nhìn thấy hành động đó của Lam Hi Thần thì Bạch Lộ đã vội vàng đến ngăn y lại. Đôi mắt nàng ánh lên nét nhìn dịu dàng, đầy thâm tình dành cho Lam Hi Thần.

“Đừng làm vậy. Ta không nhận đâu. Ta thực sự mong huynh và Giang Trừng được hạnh phúc. Thật đáng tiếc là ta chỉ có thể giúp được đến đây thôi.”

“Thế này đã là quá nhiều rồi. Tại hạ chỉ xin tá túc ở đây thêm một thời gian ngắn nữa. Chỉ cần sau khi A Trừng dùng xong đơn thuốc sức khỏe ổn hơn ta nhất định sẽ đi ngay. Nếu chưa chắc chắn về A Trừng ta không thể yên tâm ra đi được.”

Bạch Chân nguýt dài quay đi. Vẻ mặt như kiểu: ngươi làm như ta sẽ tin ấy. Ngược lại Bạch Lộ cười rất tươi đáp lại:

“Ta hiểu mà. Ngươi và bọn họ cứ ở lại đi. Ta sẽ cố gắng che giấu giúp mọi người.”

Bạch Chân liếc nhìn tỷ tỷ mình, khó hiểu tại sao nàng lại nhiệt tình đến như vậy. Hoàn toàn không giống tính cách của nàng chút nào.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top