Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 28

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

" Chuyện đó ta tự có dự tính. Không cần ngươi phải nhọc lòng."

" Dự tính? Ngươi dự tính thế nào? Đợi thúc phụ ngươi nguôi giận rồi dùng lời lẽ thuyết phục? Ngươi có chắc nó sẽ thành công? Cho dù có cơ hội thành công đi nữa thì A Trừng sẽ phải đợi ngươi bao lâu đây? Ta có thể thấy Lam lão tiên sinh kì vọng vào ngươi rất nhiều nên chuyện này đối với ông ấy là một sự đả kích rất nghiêm trọng. Không chỉ vậy ngươi có từng nghĩ đến đệ tử Lam gia sẽ như thế nào nếu biết Lam thị Song Bích đều là đoạn tụ?"

Nắm tay Lam Hi Thần siết chặt. Tất cả những gì Bạch Chân nói đều là những gì hắn đã nghĩ qua, cũng là những điều hắn trăn trở nhất. Mấy ngày qua thúc phụ không thèm nhìn mặt, cũng không nói chuyện với hắn. Tất cả đều thông qua Vong Cơ truyền lời. Không những vậy người còn đi điều tra xem suốt thời gian qua hắn giao thiệp với những ai nhằm mục đích gì hắn quá rõ. Hắn chỉ lo nếu tìm ra được thúc phụ định sẽ làm gì? Hắn không dám tưởng tượng, cũng không muốn nghĩ. Đã có lần hắn quỳ trước cửa phòng thúc phụ liền hai ngày hai đêm xin gặp. Người truyền lời ra nói hắn còn không trở về thì một tiếng thúc phụ này cũng không cần gọi nữa. Hắn cảm thấy tiếp tục làm căng cũng không hiệu quả nên quyết định im lặng một thời gian. Qua việc này có thể nhận thấy rằng muốn dùng lời thuyết phục thúc phụ là chuyện vô cùng khó khăn. Hắn hoang mang không biết cách thức của mình chọn liệu đúng hay sai. Giờ những lời Bạch Chân nói càng khiến hắn cảm thấy hắn dường như đã đi sai cách rồi. Lam Hi Thần ngẩng đầu nhìn Bạch Chân, cố gắng bình tĩnh hỏi y:

" Ngươi nói với ta những điều này có mục đích gì?"

" Có thể là mục đích gì chứ? Dĩ nhiên là muốn ngươi buông tay A Trừng ra."

" Ngươi theo đuổi Vãn Ngâm không được nên đến đây khuyên ta buông tay? Ngươi bị ấu trĩ sao?"

" Thời gian trôi qua chưa đầy một tháng, sao ta phải sốt sắng làm cái việc thừa thãi này chớ. Ta đến đây đơn giản chỉ muốn xác nhận xem ngươi có khả năng thành công trong thời gian ngắn hay không thôi. Thời gian càng kéo dài thì càng có lợi cho ta. Không phải sao?"

Nắm tay Lam Hi Thần siết chặt. Bạch Chân nói không sai. Thời gian càng kéo dài hắn càng bất lợi. Hắn cần phải nghĩ một cách khác giải quyết chuyện này thật nhanh.

" Có chuyện này ta nghĩ chắc ngươi chưa biết đâu. Lúc ta mới đến đây, Lam lão tiên sinh cũng định đến Liên Hoa Ổ gặp A Trừng. Ngươi chắc không phải đã nói cho ông ấy biết việc ngươi thích A Trừng đấy chứ?"

Lam Hi Thần hoảng hốt đứng bật dậy.

" Ngươi nói cái gì? Thúc phụ ta đi Liên Hoa Ổ?"

" Đúng. Ta gặp lão tiên sinh ở cửa. Ông nói muốn đi tìm Giang Tông chủ."

Bạch Chân đến đây được một lúc lâu. Tính thời gian thì thúc phụ ngự kiếm chắc cũng đã được nửa đoạn đường rồi. Hắn giờ đuổi theo chắc chắn không kịp. Tâm trạng của hắn lúc này vừa lo sợ, vừa bối rối, lo lắng không biết thúc phụ đột nhiên đi tìm Giang Trừng làm gì. Liệu có phải đã phát hiện ra quan hệ đặc biệt của hắn và Giang Trừng?

" Tại sao ngươi biết chuyện này mà không nói sớm với ta?"

" Nói với ngươi để làm gì? Ngươi sẽ chặn lão tiên sinh lại sao? Lần này cứ xem như ngươi chặn được, nhưng còn lần tới thì sao? Thậm chí tiên sinh đi lúc nào ngươi còn không biết."

" Ta. .."

" Nhìn thái độ của ngươi xem ra ngươi chưa hề nói cho lão tiên sinh biết chuyện của ngươi và A Trừng. Vậy có khi là tiên sinh đã tự mình đoán ra được rồi. Chuyện này đâu có khó đoán. Cứ tìm hành tung trong thời gian gần đây của ngươi là biết thôi."

Lam Hi Thần nhíu mày nhìn dáng vẻ đang xem trò vui của Bạch Chân, lười muốn tranh cãi với y. Hắn còn đang bận nghĩ xem sắp tới nên làm thế nào. Nếu thúc phụ đã đoán được người mà hắn tâm duyệt là ai, vậy thì việc người đến Liên Hoa Ổ lúc này tám phần là muốn ngăn trở Giang Trừng đến với hắn. Giang Trừng sẽ có thái độ như thế nào? Hắn sẽ phải làm sao đây?

" Ngươi cứ ngồi đây mà ngẫm nghĩ đi. Ta đi xem mấy cửa hiệu của Bạch thị thế nào. Chúc may mắn nhé, Hi Thần!"

Bạch Chân chắp tay sau lưng cười lớn bước ra khỏi phòng. Lam Hi Thần nóng ruột rời đi tìm đệ đệ. Hắn không đi được đành phải nhờ Vong Cơ đi một chuyến đến Liên Hoa Ổ xem tình hình.

------------

Thời tiết ở Vân Mộng lúc này không được tốt lắm. Mấy ngày này trời âm u, mưa thường xuyên, tuy không lớn nhưng mỗi cơn mưa lại kéo dài đến mấy tiếng đồng hồ khiến Vân Mộng suốt mấy ngày nhiều nơi trong tình trạng trũng nước. Giang Trừng nhìn trời thở dài. Thật may là mưa không quá lớn nếu không Vân Mộng đã ngập nước rồi. Lúc ấy hắn lại có thêm khối việc để làm. Giang Trừng chợt nghĩ không biết Lam Hi Thần lúc này đang làm gì. Cách đây hai ngày hắn có nhận được thư của Lam Hi Thần. Trong thư y nói hắn đừng nên lo lắng quá, thúc phụ khó thuyết phục nhưng không phải không có khả năng. Cho nên bảo hắn kiên nhẫn đợi thêm một thời gian. Nghe thì rất có lý nhưng hắn cảm thấy mọi việc không đơn giản như thế. Hắn cứ có cảm giác Lam Hi Thần đang giấu hắn chuyện gì đó."

Tông chủ, Lam lão tiên sinh của Cô Tô Lam thị xin gặp."

Thúc phụ của Lam Hi Thần đến gặp hắn? Giang Trừng không khỏi sửng sốt.

" Cho mời tiên sinh vào. Ta sẽ đến ngay."

Lam Khải Nhân tìm hắn vào thời điểm nhạy cảm như thế này khiến hắn lo lắng. Phải chăng tiên sinh đã phát hiện ra quan hệ bí mật của hắn và Lam Hi Thần nên đến đây để cảnh cáo hắn? Cứ mãi suy nghĩ bước chân của hắn đã đi vào đại sảnh từ lúc nào. Lam Khải Nhân đang đứng quay lưng về phía hắn. Dù khoác trên người y phục Lam gia bao phủ cả cơ thể nhưng Giang Trừng vẫn có thể nhìn thấy được bóng lưng gầy gò, khắc khổ của ông. Thời trẻ thay ca ca bế quan quản lý sự vụ trong tộc. Đến khi có tuổi lại phải thay chất nhi bế quan lo sự vụ. Cả tuổi thanh xuân kinh qua bao nhiêu thăng trầm với tộc Lam gia, lão tiên sinh cũng thật vất vả.

" Tiên sinh đợi lâu rồi." Giang Trừng kính cẩn hành lễ

" Giang Tông chủ đừng nói vậy. Lão phu chỉ vừa mới đến."

" Tiên sinh,mời ngồi."

Giang Trừng kêu người chuẩn bị trà ngon thượng hạng của Vân Mộng mang đến. Đợi sau khi Lam Khải Nhân uống xong tách trà ấm bụng, Giang Trừng mới từ tốn hỏi:

" Lam tiên sinh bất chấp thời tiết xấu như vậy đến Liên Hoa Ổ gặp ta phải chăng là có chuyện gì gấp?"

" Không phải việc gấp gì. Ta có việc đi ngang qua Vân Mộng nên tiện thể ghé vào chào hỏi Giang Tông chủ một tiếng."

" Vâỵ à? Chuyện gì mà phải làm phiền Lam tiên sinh đích thân đi giải quyết vậy? Hàm Quang Quân đâu?"

" Hắn đang bận việc khác rồi..."

Giang Trừng hơi nghiêng đầu, ánh mắt nhìn chăm chăm Lam Khải Nhân như kiểu: ngươi nghĩ nói vậy ta sẽ tin? Lam Khải Nhân làm như không nhìn thấy. Sau khi hớp một ngụm trà, ông chầm chậm nói tiếp:

" Giang Tông chủ là bằng hữu khá thân với Hi Thần nhà ta, vậy có biết dạo gần đây Hi Thần có đặc biệt thân thiết với nam nhân nào không?"

Mắt Giang Trừng chớp nhẹ. Hắn đưa tay sờ cằm ra chiều suy nghĩ một lúc rồi trả lời:

" Xin lỗi tiên sinh. Ta bình thường sự vụ bận rộn, dạo gần đây không có nhiều thời gian ở bên trò chuyện với Lam Hi Thần nên không rõ lắm. Tại sao tiên sinh lại hỏi vậy?"

" Nói ra khiến Giang Tông chủ chê cười. Hi Thần từ lúc xuất quan hay đi đây đó, không thường xuyên ở nhà. Mỗi lần trở về đều rất bận rộn khiến ta và nó không có nhiều thời gian trò chuyện với nhau. Cho nên ta muốn thông qua Giang Tông chủ hiểu rõ về Hi Thần hơn một chút."

" Tiên sinh khách khí rồi. Nếu tiên sinh đã có lời như vậy ta sẽ dành thời gian để ý đến Hi Thần giúp tiên sinh."

" Cảm ơn Giang Tông chủ. Cũng cảm ơn ngươi thời gian qua đã chiếu cố Hi Thần nhà ta. Hi Thần trời sinh tính tình ôn hòa, hữu lễ, đối xử với ai cũng hết lòng hết dạ, đặc biệt là với những người nó xem là huynh đệ. Cho nên khi biết mình bị lừa dối, nó đã rất sốc. Đóng cửa bế quan suốt hai năm. Hi Thần nói là nhờ ngươi mà nó mới có thể gạt bỏ u buồn mà sống vui vẻ như bây giờ. Ngươi có thể xem như là một bằng hữu quan trọng của Hi Thần. Ta già cả rồi, sống không được bao lâu nữa. Hi vọng lớn nhất và duy nhất lúc này là có thể nhìn thấy Hi Thần cưới được một thê tử thật tốt, sinh cho ta những đứa cháu thật khoẻ mạnh. Ta sẽ dùng phần đời còn lại của mình dạy cho những đứa bé đó thật tốt, đào tạo nó trở thành một Tông chủ tương lai tốt như cha nó. Thế mà Hi Thần gần đây lại nói với ta là nó không muốn thành thân. Ta cảm thấy ước mong này của mình thật quá xa vời."
Giang Trừng nhíu mày. Khỏi nói cũng biết Lam Khải Nhân nói với hắn những lời như vậy là có ý gì. Rõ ràng đã phát hiện ra mối quan hệ không bình thường giữa hắn và Lam Hi Thần. Lần này đến đây là để khuyên nhủ hắn rời xa Lam Hi Thần. Nằm mơ. Từ bao giờ mà chuyện tình duyên của hắn phải phụ thuộc vào mong muốn của người khác chứ.

" Giang mỗ rất thông cảm cho nỗi khổ của trưởng bối ngài, nhưng ta không thể giúp được gì. Chuyện gia thất của Lam Hi Thần chỉ có thể do hắn quyết định. Ta không thể xen vào được, cho dù ta có là bằng hữu của hắn."

" Chuyện này ta hiểu. Nhưng đối với Hi Thần, Giang Tông chủ không phải là một bằng hữu bình thường. Ngài chính là người đã khai thông tư tưởng đang bế tắc của Hi Thần, là ân nhân của nó. Vì vậy ta hi vọng ngươi có thể giúp ta khuyên nhủ Hi Thần. Tất cả là vì muốn tốt cho nó."

Giang Trừng bắt đầu thấy bực mình nhưng vẫn giữ thái độ từ tốn tiếp chuyện.

" Nếu tiên sinh đã nói đến như vậy tại hạ sẽ thử xem. Nhưng nếu tại hạ không khuyên được Lam Hi Thần thì sao? Tính tình của hắn không phải tiên sinh không biết. Nếu hắn đã kiên quyết điều gì thì khó lòng thay đổi được."

" Cái gì cũng có giới hạn của nó. Chuyện này liên quan trọng đại đến tương lai của gia tộc. Có đôi lúc chúng ta cần phải hi sinh lợi ích cá nhân vì đại cục. Ta tin Hi Thần hắn tự biết cân nhắc thiệt hơn."

Bàn tay Giang Trừng siết chặt. Hay cho câu hi sinh lợi ích cá nhân vì đại cục.

" Ta vẫn hay nghe Lam Hi Thần nói thúc phụ hắn luôn rất yêu thương hai huynh đệ hắn. Việc gì cũng luôn nghĩ cho hạnh phúc của bọn hắn. Nhưng hôm nay nghe những lời này của tiên sinh ta nghĩ là hắn nhầm rồi. Ngươi vì cái gọi là lợi ích gia tộc chết tiệt kia mà sẵn sàng hi sinh hạnh phúc của cháu mình."

Lam Khải Nhân nghe xong tức giận đứng bật dậy.

" Ngươi ...ngươi đường đường là Tông chủ một trong Tứ đại gia tộc sao có thể nói năng thiếu suy nghĩ như vậy? Hi sinh lợi ích cá nhân vì giá tộc là niềm tự hào và cũng là trách nhiệm của một Tông chủ. Nếu chỉ chăm chăm nghĩ cho riêng mình thì không xứng ngồi ở vị trí đó."

Chết tiệt. Lần đầu tiên Giang Trừng cảm thấy đuổi lý đến như vậy. Hắn không tìm được lý do gì để phản bác.

" Lam tiên sinh, ngài đến đây rốt cuộc là vì chuyện gì? Sao không nói rõ ra luôn đi?"

" Ta muốn nói chuyện gì chẳng lẽ đến giờ Giang Tông chủ vẫn chưa nhận ra?"

" Vậy ngài đến đây là ý muốn khuyên ta buông tay?"

" Đúng là như vậy. Bởi vì ta sẽ không bao giờ đồng ý chuyện của hai người các ngươi." Lam Khải Nhân ngồi xuống ghế, bình tĩnh đáp

" Lý do? Vì lợi ích gia tộc mà ngươi vừa nói?"

" Đúng. Hi Thần là Tông chủ của Lam gia. Trách nhiệm của nó không chỉ là quản lý gia tộc, làm gương cho đệ tử, mà còn phải sinh con nối dõi tông đường nữa. Là một trưởng bối, sao ta có thể để cho hắn làm càn như vậy?"

" Con cháu Lam gia các người đâu hết rồi? Sao cứ phải bắt hắn sinh con nối dõi?"

" Con cháu dòng chính chỉ còn lại hai anh em Hi Thần thôi. Vong Cơ đã đoạn tụ rồi, ta không thể để Hi Thần nối gót theo đệ đệ nó. Còn ngươi, Giang gia chỉ còn lại một mình ngươi, vậy mà cũng muốn đoạn tụ. Ngươi định để Vân Mộng Giang thị đến thế hệ của ngươi thì đoạn tử tuyệt tôn sao?"

Đến lúc này thì Giang Trừng không kìm nén nổi nữa. Hắn đứng bật dậy, hai mắt đỏ ngầu nhìn Lam Khải Nhân mà gằn giọng nói từng từ một:

" Cảm ơn Lam tiên sinh đã nhắc nhở. Chuyện của Vân Mộng Giang thị bọn ta không đến lượt tiên sinh phải lo. Còn chuyện trước đó tiên sinh nhờ ta, xin lỗi ta không làm được và ta cũng không muốn làm. Bây giờ ta còn có việc bận, không thể tiếp tục bồi tiên sinh được. Mời tiên sinh về cho."

Lam Khải Nhân phất tay áo đứng dậy, vẻ mặt khó chịu thấy rõ. Ông quay nhìn Giang Trừng đầy tức giận, nói:

" Giang Tông chủ có ý đuổi người,ta dĩ nhiên sẽ đi. Nhưng trước khi đi, ta vẫn muốn nói với Tông chủ ngài mấy câu. Tốt nhất ngài nên chấm dứt mối quan hệ không bình thường với Hi Thần, bởi vì Lam gia sẽ không bao giờ chấp nhận chuyện này. Ngươi càng chấp mê bất ngô thì chỉ càng thiệt thòi cho ngươi, càng không có lợi cho Giang gia. Ta chỉ nói vậy thôi. Ngươi tự mình suy nghĩ đi!"

" Cảm ơn. Không tiễn."

Lam Khải Nhân phất áo đi thẳng. Người vừa ra khỏi cửa vài khắc, Giang Trừng đã kìm nén không được, cầm chén trà trên bàn ném thẳng xuống đất vỡ toang. Ngụy Vô Tiện và Giang Yến hớt hải chạy vào, nhìn thấy gương mặt đã biến đen cùng sát khí bức người không ngừng tỏa ra xung quanh, kinh hoảng vô cùng.

"'Giang Trừng, bình tĩnh đã! Chúng ta cùng ngồi xuống bàn bạc. Nhất định sẽ nghĩ ra cách tốt để giải quyết chuyện này."

" Đúng đó, Tông chủ. Giận dữ chỉ tổ hại người thôi. Lão già đó không đáng để ngài phải sinh khí như vậy. Bình tĩnh lại đã, được không?"

Giang Trừng ngồi phịch xuống ghế. Một cánh tay chống lên bàn đỡ một bên đầu đang gục xuống. Hắn hiện tại cảm thấy rất mệt mỏi, khí huyết không thông. Hai bên lỗ tai ong ong cảm giác như bị tra tấn. Hắn gầm lên: " Im lặng đi!"

Một câu này của hắn khiến hai người kia đứng hình. Giang Trừng thấy sắc mặt hắn tái nhợt, định lại gần xem rõ hơn thì chợt nghe hắn nói:

" Thanh Dương, còn mấy ngày nữa thì đến Thanh Đàm hội?"

" Còn mười ngày nữa."

" Thảo cho ta một phong thư gửi đến Vân Thâm Bất Tri Xứ, nói rằng gần đây sức khỏe ta không tốt, cần bế quan một thời gian. Thanh Đàm hội lần này sẽ do gia phó Ngụy Vô Tiện đại diện Vân Mộng Giang thị tham dự."

Mặt hai người kia đều biến sắc. Đây là lần đầu tiên kể từ khi Giang Trừng nắm giữ vị trí Tông chủ Giang thị, hắn để người thay mình đi dự Thanh Đàm hội. Giang Yến cẩn trọng quan sát Giang Trừng. Tông chủ tuy có vẻ mệt mỏi nhưng đâu có yếu đến vậy. Hơn nữa, Thanh Đàm hội còn tới mười ngày đã tính chọn người đi thay rồi?

" Giang Trừng, ngươi làm vậy là có ý gì? Chẳng lẽ chỉ vì những lời đó của lão tiên sinh mà ngươi muốn tránh mặt đại ca rồi?"

" Vậy ngươi muốn ta phải làm sao? Ông ta đã nói thẳng với ta rằng sẽ không bao giờ chấp nhận chuyện của ta và Lam Hi Thần. Ngươi nghĩ ông ta nói chơi sao? Con người ông ta trước giờ thế nào ngươi đâu phải ngươi không rõ."

" Nhưng ...nhưng chẳng lẽ ngươi đành chấp nhận bỏ cuộc như vậy?"

" Không phải là bỏ cuộc. Nhưng xem vẻ cương quyết của ông ta thế kia trước mắt không thể làm căng được, phải nhún nhường một chút. Lam Hi Thần không dám nói rõ tình hình của hắn với ta hẳn cũng vì nguyên nhân này. Hắn nghĩ làm vậy thì ta sẽ không lo lắng hay sao? Đúng là tên ngốc."

" Vâỵ để ta viết một phong thư giải thích cho đại ca để tránh huynh ấy lo lắng."

" Tùy ngươi. Ta mệt rồi. Ta muốn đi nghỉ."

" Để ta đưa ngươi về phòng."

" Không cần. Ta không yếu. Ngươi lo giải quyết giúp ta đống công vụ kia là được rồi."

" Cứ yên tâm giao cho ta."

Giang Trừng phất phất tay rồi rời đi. Giang Yến không yên tâm, quay người đến dược phòng dự định làm một chén thuốc tẩm bổ mang cho Tông chủ.

Giang Trừng không về phòng ngay mà đi đến Từ đường lặng lẽ ngồi một lúc lâu. Trước kia, mỗi ngày dù công việc có bận rộn đến mấy hắn đều dành thời gian đến đây nói chuyện với cha mẹ và tỷ tỷ. Trừ bỏ những hôm hắn phải đi xa không về kịp thì Giang Trung sẽ thay hắn thắp hương tạ tội. Từ ngày Ngụy Vô Tiện trở lại Giang gia thì mỗi ngày hắn và Ngụy Vô Tiện đều cùng nhau đến đây. Hôm nay cũng vậy. Buổi sáng hắn cùng tên kia đã tới một lần, nhưng giờ hắn lại muốn đến lần nữa.

Khi nhận ra mình có tình cảm với Lam Hi Thần, hắn đã đến trước linh vị của cha mẹ và tỷ tỷ quỳ suốt một ngày một đêm để tạ tội. Hắn biết Vân Mộng Giang thị chỉ còn lại mình hắn. Hắn cần phải thành thân, phải sinh hài tử để nối dõi, nhưng ...Trời xui quỷ khiến thế nào lần đầu tiên trong đời hắn biết yêu thì đối tượng lại là một nam nhân. Hắn đã phụ sự kì vọng của mọi người dành cho mình nhưng hắn không còn cách nào khác. Ngoại trừ Lam Hi Thần, hắn không muốn dành cả đời còn lại gắn bó với một người nào khác. Vì Lam Hi Thần, hắn có thể không màng bất cứ điều gì. Vì muốn sống cùng Lam Hi Thần, hắn chấp nhận cả đời này không có hài tử. Huyết thống Giang gia giao cả lại cho Kim Lăng. Hắn đã quỳ thỉnh tội rồi. Giờ đây, khi nghe Lam Khải Nhân nói những lời đó khiến tâm hắn bị chấn động mạnh. Hắn đúng là đứa con bất hiếu. Giang gia chỉ còn lại một mình hắn, vậy mà hắn lại chẳng thể hoàn thành trách nhiệm của một người con Giang gia, không thể cho dòng tộc một người nối dõi. Hắn đúng là tội quá nặng. Cha mẹ và tỷ tỷ ở trên trời liệu có trách hắn, có thất vọng về hắn không?

Những gì hắn đang làm bây giờ liệu có đúng không?

Bạch Chân đã trở về được một lúc, lặng lẽ đứng bên ngoài Từ đường nhìn vào trong. Tuy Giang Trừng không nói gì nhưng hắn có thể cảm nhận được những suy tư trong lòng y. Sau khi rời khỏi Vân Thâm Bất Tri Xứ, vốn định ra ngoài xem mấy cửa hàng mà Lam gia cho mượn đứng tên, nhưng vì lo lắng cho Giang Trừng mà quay về Vân Mộng luôn. Tu vi của Bạch Chân cao hơn Lam Khải Nhân nên tốc độ ngự kiếm cũng nhanh hơn rất nhiều. Hắn lặng lẽ tiến vào Liên Hoa Ổ không một ai hay biết, cũng nghe lén gần như toàn bộ cuộc nói chuyện của Giang Trừng và Lam Khải Nhân. Lẽ ra thấy chuyện của Lam Hi Thần và Giang Trừng bị cấm cản kịch liệt như thế hắn phải thấy vui mới đúng. Ngược lại, hắn cảm thấy trong lòng như có gì đè nặng, khó chịu không thôi.

--------

Lam Khải Nhân trở về Vân Thâm, khi sắc rất không tốt. Ông không ngờ Giang Trừng vậy mà không biết điều. Ông đã khéo léo nhắc hắn nghĩ đến với vị trí Tông chủ của hắn mà suy xét lại chuyện với Hi Thần, thế mà hắn thẳng thừng ném qua một bên. Hi Thần cũng thật là, sao lại có thể u mê yêu thương một kẻ ích kỷ như thế. Đám trẻ thời này quá nông cạn, chỉ biết suy nghĩ cho bản thân, không suy xét cho gia tộc gì cả. Lam Khải Nhân bực bội, chân băng băng bước một mạch về phòng. Chợt ông thấy ngay trước cửa vào Tư thất của mình, Hi Thần đang lặng lẽ đứng đó. Sắc mặt y âm trầm nhìn không khác Vong Cơ là mấy. Lam Khải Nhân hừ lạnh. Lúc này nhìn thấy y chỉ càng khiến ông thêm bực bội.

" Thúc phụ". Lam Hi Thần kính cẩn hành lễ: " Người đi đường vất vả rồi. Có việc gì sao không để con hay Vong Cơ đi thay?"

" Hừ. Chuyện này các ngươi đi không được."

Lam Khải Nhân đi vào phòng, bình thản ngồi xuống uống trà. Ngoài mặt trông điềm tĩnh vậy nhưng thực chất nội tâm đang kìm nén cảm giác tức giận.

" Có phải người đi tìm Giang Tông chủ không?"

Lam Khải Nhân ngẩng đầu nhìn Hi Thần một cái rồi rũ mi, lạnh nhạt đáp:

" Đúng. Có chút việc cần nói."

" Người không cần phải vòng vo với con. Người đã nói những gì với Vãn Ngâm?"

Chén trà đang cầm trên tay Lam Khải Nhân đột nhiên thả xuống bàn cái cạch khá mạnh. Lam Hi Thần có thể nhìn thấy trên đĩa xuất hiện vết nứt.

" Vãn Ngâm? Goi thân mật đến thế rồi cơ à? Các ngươi bắt đầu có quan hệ thế này từ bao giờ? Nếu ta không tự mình tìm ra các ngươi còn định giấu diếm bao lâu? Có ý định muốn làm gì?"

" Bọn con không có ý muốn giấu người, chỉ là cần thêm chút thời gian. Con biết người hi vọng rất nhiều vào con. Nhưng đời này con đã nhận định Vãn Ngâm thì nhất định sẽ không lấy ai khác. Nếu người lo lắng về người thừa kế, con sẽ tìm và đào tạo một hậu bối Lam gia thật tốt để hắn sau này có thể thay con làm Tông ..."

" CHÁT!!!"

Lam Hi Thần còn chưa nói xong đã bị ăn một cái tát thật mạnh vào mặt. Gương mặt Lam Khải Nhân đã đen lại càng đen hơn.

" Làm càn! Ngươi dám vì tên Giang Trừng kia mà đến vị trí Tông chủ cũng không cần. Đúng là nghịch tử!" tay ông run run chỉ vào Hi Thần, vẻ mặt rõ ràng đã không còn giữ nổi bình tĩnh nữa: " Ngươi làm đi! Ngươi cứ làm thử xem! Nếu ngươi dám ta lập tức tự sát để tạ tội với tổ tiên Lam gia."

Lam Hi Thần sốc cực độ, vội vàng quỳ xuống dập đầu kêu lên:

" Thúc phụ, còn xin người đừng làm như vậy! Xin đừng ép con!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top