Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 32

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Giang Trừng đang ngồi xem sổ sách chợt nhớ ra có chuyện cần làm liền mở cửa ra ngoài, vừa đúng lúc nghe câu “ Ngươi có thai rồi.” của Bạch Chân. Hắn kinh ngạc không thôi, vội vàng lao tới túm lấy vai Bạch Chân kéo lại. Gần như cùng lúc cả hắn và Ngụy Vô Tiện cùng thốt lên: “ Ngươi nói cái gì?”

Bạch Chân hơi bất ngờ khi Giang Trừng đột nhiên xuất hiện. Hắn điềm tĩnh nhìn hai người, nói lại một lần nữa: “ Ta nói là Ngụy Vô Tiện có thai rồi.”

Hai người kinh ngạc không thôi. Mắt mở to đến không thể mở to hơn được nữa. Ngụy Vô Tiện chỉ vào chính mình, giọng nói đã muốn lạc đi, nói cũng rành mạch: Ta ...ta sao có thể có thai chứ? Ngươi có nhầm không?”

“ Không nhầm đâu. Khám thai là điều căn bản mọi đại phu đều biết. Ngươi thực sự có thai. Ta cũng rất ngạc nhiên là tại sao ngươi lại có.”

‘ Chuyện này thật hoang đường. Nam nhân sao có thể có thai chứ?!"

“ Ngươi không tin có thể đợi A Yến về khám lại. Ta đi tìm y.”

Bạch Chân liếc sang nhìn Giang Trừng một cái rồi đứng dậy. Hắn vỗ vai Ngụy Vô Tiện, nói: “ Nghỉ ngơi đi. Tĩnh dưỡng cho tốt. Nam nhân mang thai không giống nữ nhân, chắc chắn khó khăn hơn nhiều. Cái thai của ngươi đã được hơn một tháng rồi. Có gắng chịu đựng thêm hai tháng nữa tình trạng nôn ói của ngươi sẽ hết. “

“ Phải hai tháng nữa ư? Không thể ngắn hơn sao?”

“ Thế là ngắn nhất rồi. Nữ nhân mang thai đều nghén như vậy cả. Ngươi chịu khó đi.”

Ngụy Vô Tiện xụ mặt, thở ngắn than dài liên tục. Giang Trừng nhìn Bạch Chân. Hắn có cảm giác tên này bình tĩnh quá thì phải. Chuyện nam nhân mang thai vốn rất kinh thiên động địa, sao thái độ của hắn cứ như đã từng thấy qua chuyện này rồi vậy? Đến bây giờ hắn còn tưởng những gì mình thấy nãy giờ chỉ là mơ. Dù thế nào hắn cũng phải đợi Giang Yến quay về khám lại rồi tính tiếp.

“ Giang Trừng, giờ ta phải làm sao? Ta sắp có bảo bảo rồi. Ta sắp làm cha rồi. Không được. Ta phải báo cho Lam Trạm biết.”

“ Không được. Chuyện này ngươi không được nói cho hắn biết, cũng không được cho bất cứ ai biết.”

“ Nhưng ...nhưng ta sắp có bảo bảo. Nó là con của Lam Trạm a.”

“ Ta không bảo ngươi giấu hắn hoàn toàn, chỉ là tạm thời lúc này không nên cho hắn biết. Lam lão đầu đã nói chỉ cần một trong hai huynh đệ bọn họ có con thì sẽ không can dự vào chuyện hôn sự của bọn họ nữa. Giờ lão già đó mà biết ngươi có thai thì kế hoạch ta chuyển bị suốt bao lâu đều đi tong cả. Ta không muốn lão chấp nhận ta chỉ vì ngươi đã có thai chứ?"

Ngụy Vô Tiện ngẩn người trong một chốc rồi gật đầu. Hắn cũng không muốn sư đệ của mình vào được Lam gia chỉ vì có bảo bảo của hắn. Hắn nhất định phải khiến Lam lão đầu toàn tâm toàn ý chấp nhận Giang Trừng.

--------

Bạch Chân đến mấy cửa hàng Bạch thị đứng tên không mấy khó khăn đã tìm thấy Giang Yến. Chỉ có điều, vừa nhìn thấy mặt Bạch Chân, Giang Yến đã lao đến tấn công hắn không kiêng nể gì. Bạch Chân hốt hoảng vừa né vừa chặn.

“ Ngươi bị điên à? Tại sao lại tấn công ta?”

“ Ngươi dám hạ dược Tông chủ ta. Chẳng lẽ ta lại không thể tấn công ngươi?”

Bạch Chân nhướng mày ngạc nhiên: “ Chuyện này là ai nói với ngươi?”

“ Tên khốn nhà ngươi, ta tin tưởng để ngươi ở nhà chăm sóc cho Tông chủ, ngươi lại dám hại ngài ấy. Không thể tha thứ được.”

Giang Yến lại tiếp tục tấn công không ngừng nghỉ. Bạch Chân bắt đầu thấy bực mình. Hắn cố tình dẫn dụ Giang Yến đến chỗ vắng người rồi ra tay áp chế, ép chặt người lên tường. Giang Yến cố đẩy người nhưng hai tay bị giữ chặt không thoát ra được.

“ Con hồ ly chết tiệt kia, mau thả ta ra!”

“ Đã biết rõ ta là hồ ly, ngươi đánh không lại ta còn cứ cố đánh làm gì chứ?”

“ Vâỵ thì sao? Ta vẫn muốn đánh ngươi.”

“ A Yến, bình thường ngươi thông mình lắm mà, sao giờ lại trở nên hồ đồ như vậy? Chúng ta quen nhau bao lâu rồi? Ngươi biết ta yêu A Trừng nhiều như thế nào, sao có thể làm hại hắn chứ?”

“ Vậy sao ngươi lại hạ dược?”

“ Ta hạ dược thì cũng là để hắn ngủ với Lam Hi Thần, cũng đâu có thiệt cho hắn.”

“ Đang yên đang lành ngươi hạ dược làm quái gì? Ngươi giở trò gì trong viên dược đó phải không?”

“ Ngươi ...” Bạch Chân thở dài một hơi. Tên nhóc này thật khó bảo. Hắn gằn giọng: “ Đúng. Là ta giở trò đó thì sao? Nhưng ta sẽ không hại hắn. Ngươi chẳng lẽ không tin ta?”

“ Ta biết. Ta biết rõ ngươi sẽ không hại ngài ấy. Nhưng ngươi dám qua mặt ta làm thế với ngài ấy là không được.”

Bạch Chân ngớ người, nhìn cái mặt đỏ bừng vì tức giận của Giang Yến mà phá lên cười. Hắn cười không ngừng, tay xoa đầu Giang Yến khiến y khó chịu gạt tay ra. Y lườm mắt cảnh cáo: “ Ngươi cười cái gì?”

“ Bình thường ta vẫn luôn cho rằng ngươi so với những đệ tử cùng lứa khác hiểu chuyện và trưởng thành hơn, không ngờ còn có mặt trẻ con thế này.” Bạch Chân cười đến chảy nước mắt. “ Được rồi. Hết giận chưa? Nếu chưa thì ta cho ngươi đánh. Ta sẽ không phản kháng.”

Hắn vừa nói xong đã nhận ngay một đấm vào giữa ngực. Hắn lùi lại, ôm ngực ho sù sụ, hướng mắt nhìn thủ phạm vừa đánh hắn vẫn điềm nhiên xoay cổ tay, lắc lắc cổ, mỉm cười nói với hắn: “ Cảm ơn. Vậy ta không khách sáo.”

Bạch Chân vừa tức vừa buồn cười. Hắn tu vi cao hơn Giang Yến rất nhiều nên bị đánh cũng không đau mấy, hơn nữa Giang Yến vốn không dùng quá nhiều lực đánh hắn. Hắn chỉnh lại y phục, cười cười hỏi: “ Thế nào? Đánh xong đã hết giận chưa?”

“ Chưa. Cho đánh thêm mấy cái chắc sẽ hết.” Giang Yến lạnh lùng đứng bẻ khớp ngón tay.

Bạch Chân hết hồn liền tới bóp vai cho Giang Yến, nắn nắn xoa xoa cố gắng làm hoà: “ Được rồi mà, tiểu bằng hữu. Đừng giận nữa! Ngươi mà còn đánh nữa ta sẽ chết thật đó.”

“ Vớ vẩn.”

“ Giang Trừng bảo ta đến thay ngươi. Hắn nói cần ngươi về làm vài việc.”

“ Hừm. Tạm tha cho ngươi.”

Giang Yến hất tay Bạch Chân ra rồi bỏ đi. Bạch Chân nhìn theo chỉ đành thở dài. Tên tiểu tử này khó chiều y như chủ nhân nó vậy. Một chút cũng không đáng yêu.

------

Giang Yến hớt hải chạy về thì bị lôi đi khám cho Ngụy Vô Tiện. Sau khi bắt mạch xong y giật bắn người cứ như vừa bị doạ một trận. Nhìn thái độ đó của y, Giang Trừng và Ngụy Vô Tiện đều đã hiểu những gì Bạch Chân nói trước đó đều là thật. Ngụy Vô Tiện vừa lo lắng vừa sợ hãi. Hắn rất thích trẻ con. Mỗi lần nhìn thấy chúng đều khiến hắn nhớ đến A Uyển ngày xưa. Sẽ càng tuyệt vời hơn nếu đó là con của hắn và Lam Trạm, là kết tinh cho tình yêu của hai người. Nhưng ... chuyện này xảy đến cũng quá đột ngột, hơn nữa hắn lại là nam nhân. Cảm giác lúc này khó mà diễn tả hết bằng lời.

“ Ngụy tiền bối lúc này cơ thể vẫn còn khá yếu ớt vì đang trong giai đoạn kết đan. Để đệ tử kê cho hắn vài tháng thuốc bổ. Trước hết cứ phải bồi bồ cơ thể hắn cho tốt đã rồi mới tính tiếp được.”

“ Cứ vậy đi. Đợi con hồ ly đó về đây ngươi bắt hắn đến gặp ta. Tên đó chắc chắn là nguyên do của toàn bộ chuyện này.”

“ Vâng. Đệ tử cùng giúp người trả hỏi hắn.”

Nhưng họ còn đợi chưa được người kia về thì Giang Trừng có khách đến tìm. Đó là Tông chủ của Thiên Minh An thị. Lúc Giang Trừng và Ngụy Vô Tiện vào đại sảnh đã thấy rất kinh ngạc khi nhìn thấy bộ dạng lúc này của Tông chủ An thị. Y phục rất lôi thôi, đôi chỗ còn rách bướm, khắp người toàn bùn đất và máu trộn lẫn vào nhau, ông ta còn bị cụt mất một cánh tay, nhìn giống như là bị chém đứt. Vừa nhìn thấy Giang Trừng bước vào, ông ta đã quỳ sụp xuống, nước mắt lưng tròng mà la lớn: “ Giang Tông chủ, cầu xin ngài cưú bọn ta với!”

Giang Trừng và Ngụy Vô Tiện vội vã dìu ông ta dậy, trấn an: “ An Tông chủ, xin bình tĩnh đã. Có chuyện gì hãy kể cho bọn ta nghe.”

An Tông chủ ngồi yên vị rồi, nước mắt vẫn không ngừng rơi. Cứ nghĩ đến những chuyện vừa xảy ra mà không khỏi rùng mình sợ hãi. Ông ta hít ra hít vào mấy lần rồi bắt đầu kể:

“ Chuyện bắt đầu từ hai ngày trước, khi đệ tử của ta vào núi mà không thấy quay về. Hôm nay ta mới dẫn theo người vào núi tìm, thì ...Bọn ta gặp phải hai con quái vật rất lợi hại. Nó giết tất cả đệ tử của ta, còn ...còn cắn đứt một phần cánh tay ta. Nhưng răng của chúng có độc, ta phải chặt đứt cánh tay này ngay lập tức trước khi độc kịp lan ra. Ta khó khăn lắm mới giết được một con, còn để một con chạy mất. Ta vưà thoát khỏi đó, vội vàng chạy đến đây xin ngài cưú giúp.”

Giang Trừng liếc thấy cánh tay bị đứt lìa của An Tông chủ chỉ được băng bó sơ quá, hăn quay sang nói với Giang Yến: “ Thanh Dương, chăm sóc vết thương cho An Tông chủ, bố trí cho ông ta chỗ nghỉ ngơi thật tốt. Cho người liên hệ với Phùng Hằng gọi y quay về.”

“ Tông chủ, người định đến đó?”

“ Phải đến xem tình hình thế nào đã. Núi nào vậy? Ở đâu?”

“ Cách đây khoảng 300 dặm, là núi Hạ Thiên. Giang Tông chủ, ngài phải thật cẩn thận. Con quái vật nhìn giống như thằn lằn nhưng rất to lớn. Nó có thể phun độc làm tê liệt toàn thân. Cái đó ...”

“ Ta hiểu rồi. Ngươi nghỉ ngơi đi.”

“ Ta đi cùng ngươi.” Ngụy Vô Tiện bước đến bên cạnh.”

“ Không được. Ngươi đang trong giai đoạn kết đan, sức khỏe vốn đã không ổn định, đi chỉ làm vướng chân ta.” Ngụy Vô Tiện còn đang định phản đối thì hắn vỗ vai y, tiếp lời: “ Hơn nữa, giờ ngươi không phải chỉ có một mình. Hiểu không?” vừa nói vừa kín đáo liếc xuống bụng y. Ngụy Vô Tiện đành im lặng.

“ Nhưng để ngươi đi một mình như vậy ta không yên tâm. Để ta viết thư báo cho Lam đại ca ...”

“ Không được. Còn chưa nắm rõ tình hình, báo cái gì. Đợi Phùng Hằng quay về, ta cùng Thanh Dương và vài đệ tử nữa đi xem xét tình hình là được.”

“ Không cần đâu. Để ta đi cùng ngươi.” Bạch Chân đột ngột bước vào bên trong.” Có ta đi cùng thì Ngụy huynh an tâm rồi chứ?”

Ngụy Vô Tiện gật đầu lia lịa. Chưa bao giờ hắn lại cảm thấy sự xuất hiện của Bạch Chân lại quý giá đến thế này. Tu vi của Bạch Chân thì khỏi phải bàn, có hắn đi cùng dĩ nhiên là an tâm. Giang Trừng nhìn Bạch Chân đầy khó chịu nhưng cùng không phản đối. Hắn quay qua nói với Ngụy Vô Tiện: “ Vậy ta sẽ đi cùng Bạch Chân đến Hạ Thiên xem xét tình hình. Mọi chuyện ở đây giao lại cho ngươi. Thanh Dương, trước khi có tin của ta, tuyệt đối không được hành động lỗ mãng!”

“ Vâng, Tông chủ.” Giang Yến liếc mắt nhìn Bạch Chân. Bạch Chân hiểu ý hắn, mỉm cười gật đầu. Y nhất định sẽ bảo hộ thật tốt cho Giang Trừng.

Hai người chuẩn bị sơ quá một chút rồi xuất phát đến Hạ Thiên. Suốt đường đi Giang Trừng không nói gì, vẻ mặt rất căng thẳng. Bạch Chân ngự kiếm ngay bên cạnh, không khó để nhìn ra vẻ mặt này của hắn.

“ Sao vậy? Ngươi biết gì về ngọn núi đó phải không?”

“ Không hẳn. Ta đã từng đến ngọn núi đó, nhưng đã là một năm trước rồi. Không hiểu sao ta cứ có cảm giác số lượng không đơn giản chỉ có hai con.”

“ Ý ngươi là có thể chúng có nguyên một đàn?”

“ Đó là tình huống tệ nhất. Một con quái vật thôi đã lợi hại như vậy, nếu có nguyên một đàn chẳng phải sẽ diệt luôn một tộc, thậm chí một thành sao? Hơn nữa, quái vật lợi hại như thế tại sao trước đây ta chưa từng nghe nói đến? Giờ lại tự nhiên xuất hiện. Đúng là kỳ lạ.”

Hai người không nói chuyện nữa mà tăng tốc ngự kiếm. Tầm môt giờ sau thì đến nơi. Núi Hạ Thiên không cao lắm, quanh núi cây cối mọc rậm rạp, sông hồ nước chảy trong vắt, vì vậy mà hệ sinh thái ở đây khá phong phú làm Giang Trừng liên tưởng tới Thanh Khâu. Hai người ngự kiếm đến một khoảng đất trống do cây đổ ngổn ngang thì dừng lại. Nơi này vẫn còn lưu lại dấu vết rõ ràng của một cuộc hỗn chiến ác liệt. Máu me văng đầy đấy, thân cây bị chém nhiều chỗ, có cây bị chém đứt. Nhưng lại không thấy xác con quái vật mà An Tông chủ đã giết. Hai người đi quanh khu vực xem xét thật kỹ.

“ Con vật nào mà dấu chân lại lớn như thế? Trông còn to hơn cả hổ.”

Giang Trừng quan sát dấu chân phán đoán kích cỡ của con vật này cũng phải to bằng một người trưởng thành, nhưng cái dấu chân này nhìn sao lại giống kỳ nhông vậy? Bạch Chân nhìn những dấu vết này mà nhíu mày, trông rất căng thẳng. Trên đất có nhiều dấu chân hỗn loạn và giấu vết kéo lê. Có khả năng con vật đó đã bị đồng loại kéo đi. Hai người men theo dấu vết để lại đi tầm 500m thì bắt gặp một cảnh tượng kinh khủng: trên một khoảng đất rộng tầm 200m vuông la liệt những mảnh thịt tươi còn vương vải, máu văng ướt hết một khoảng đất rộng, nhìn rõ ràng là dấu tích của một màn cắn xé thức ăn của một đàn thú vật, chỉ không biết có phải là đồng loại của nó làm thế hay không. Nếu vậy thì quá kinh khủng. Bạch Chân tiến đến xem xét chiếc đầu không còn lành lặn nằm lăn lóc gần gốc cây. Đầu của nó bị cắn nát răng môi lẫn lộn. Giang Trừng đứng phía sau sờ cằm suy nghĩ.

“ Ngươi có phải đã từng nhìn thấy qua con quái vật này?”

“ Ừ. Nhưng ta không chắc lắm. Lần cuối ta nhìn thấy nó cách đây đã hai trăm năm. Loài vật này vốn đã tuyệt chủng rồi.”

Giang Trừng nhíu mày. Đã tuyệt chủng cách đây hai trăm năm sao giờ lại xuất hiện? Không chỉ một còn có những mấy con? Chúng từ đâu ra?

“ Vậy ngươi xem nãy giờ đã xác định được chưa? Có đúng là nó không?”

Bạch Chân đứng dậy quay lại nhìn Giang Trừng, gật đầu.

“ Vậy con quái vật này là thứ gì?”

“ Đây là loài vật tồn tại từ thời viễn cổ. Bọn ta gọi chúng là “ Sát Thần”, vì hiểm hoạ chúng gây ra mỗi lần xuất hiện.”

“ Sát Thần?”

“ Mỗi nơi nó đi qua xác người chết thành đống. Đây là loài kỳ nhông đầu chó khổng lồ. Một con trưởng thành to bằng một người lớn bình thường. Khí độc nó phun ra có thể khiến đối thủ tê liệt. Răng nanh của nó chứa chất kịch độc. Nếu bị cắn phải trong vòng mười phút nếu không mau chóng lấy độc ra ngoài thì sẽ bị thất khếu mà chết. Nhưng trước giờ Sát Thần không chủ động tấn công con người. Nó luôn ở trong hang động, chỉ khi nó cần kiếm ăn mới chui ra ngoài.”

“ Vâỵ thức ăn của chúng là gì? Chúng có ăn thịt đồng loại không?”

“ Ta chưa từng nghe tới điều này. Theo ta biết Sát Thần chỉ hay ăn động vật nhỏ.”

“ Ngươi nói chúng sống trong hang động. Vậy chúng ta cùng đi xem thế nào.”

Hai người tiếp tục men theo dấu vết để lại đi sâu hơn vào trong rừng. Đi thêm trăm mét nữa thì bọn họ đến một hẻm núi nhỏ, xung quanh có rất nhiều hang động. Giang Trừng hơi sửng sốt. Chỗ này nhiều hang động như vậy từ lúc nào? Có nhiều cái giống như mới được đào ra. Hắn có dự cảm không tốt lắm về chuyện này.

“ Dấu vết đến đây thì dừng lại rồi.” Bạch Chân quan sát những vệt máu nhỏ đọng lại trên cỏ cây trên đường. Ngó thấy Giang Trừng phóng Tử Điện, hắn hơi giật mình, vội hỏi: “ Ngươi tính làm gì vậy?”

“ Ngươi nói Sát Thần sống trong hang động còn gì. Nơi này nhiều hang như thế, ta muốn xác nhận một chút.”

“ Ngươi ... không phải ngươi tính lôi hết bọn chúng ta đấy chứ?”

“ Tại sao không? Ta muốn xem thử quái vật mà ngươi nói đáng ra phải tuyệt chủng có bao nhiêu con?”

“ Ngươi ...” Bạch Chân hơi sửng sốt nhưng không ngăn lại, vì có ngăn cũng vô ích. Hắn biết Giang Trừng dám làm điều này là bởi có Bạch Chân hắn đi cùng. Tin tưởng hắn đến thế sao? Bạch Chân mỉm cười khoanh tay đứng quan sát. Dù sao giờ mà hắn nhảy vào kiểu gì cũng bị ăn mắng. Cứ đứng bên ngoài xem, cần thì vào hỗ trợ.

Giang Trừng ngự kiếm bay lên cao quan sát một lúc rồi truyền linh lực vào Tử Điện, giáng một cú thật mạnh xuống đất. Lập tức trong vòng bán kính năm trăm mét đất rừng chuyển mạnh. Chim muông thú rừng bỏ chạy toán loạn. Xung quang ầm ầm như thế nhưng Giang Trừng và Bạch Chân vẫn đứng vững như bàn thạch, gương mặt lạnh lùng không chút biến đổi. Ánh mắt họ đang chăm chú quan sát vào những hang động nằm sâu trong núi.

Một lúc sau, từ trong một cái hang động gần nhất, một cái đầu chó ló ra nhìn xung quanh. Sau đó là cả người con vật cũng chui ra ngoài. Giang Trừng hơi sững lại. Sau khi quan sát hiện trường và nhớ lại lời miêu tả của Bạch Chân, hắn đã tự vẽ trong đầu đại khái hình dáng của con quái vật này. Nhưng khi tận mắt nhìn thấy nó vẫn khiến hắn không khỏi sững sờ. Đây chính là Sát Thần. Đại bộ phận cơ thể gần giống một con kỳ nhông khổng lồ nhưng mang cái đầu của một con chó dữ tợn. Thân người nó rất to, tính ra còn to hơn Giang Trừng một chút. Toàn thân nó bao phủ bởi một lớp vảy cứng. Cái lưỡi đỏ máu của nó luôn thè ra để đánh hơi. Giang Trừng thầm cảm thấy may mắn vì lần này Ngụy Vô Tiện không thể đi cùng, nếu không vừa nhìn thấy con vật này tên kia đã sợ chết rét đến không thể đi chuyển.

“ A Trừng, cẩn thận. Đây còn chưa phải con trưởng thành.” Bạch Chân bước lại gần, thì thầm. Giang Trừng trợn mắt nhìn y. Không phải lúc đầu y bảo đây là kích cỡ của con trưởng thành mà. Nhưng hắn còn chưa hỏi thêm được câu nào thì đột nhiên hắn phát hiện phía sau có động tĩnh. Sau đó Bạch Chân lôi hắn cùng bay lên một cái cây gần đó. Bạch Chân ra hiệu cho hắn che mũi lại.

Cách bọn họ chừng hai mươi mét xuất hiện một con Sát Thần to gần gấp đôi con ban nãy. Trên đầu nó có một cái sừng, phía sau có những hai cái đuôi dài đang ngoe nguẩy. Xem ra đây mới là con trưởng thành. Nói vậy An Tông chủ và đệ tử của ông ta đều là bị hai Sát Thần con giết sao?

Con Sát Thần trưởng thành dường như phát hiện ra vị trí của hai người họ. Nó phóng chạy về phía cái cây mà họ đang đứng rồi húc đầu thật mạnh vào thân cây. Chấn động mạnh khiến họ suýt ngã. Sát Thần liên tục húc thêm mấy cái nữa. Đến khi cây bị húc cho gãy đổ thì Giang Trừng nhảy xuống, vừa nhảy vừa vung Tử Điện trói chặt thân người của Sát Thần. Con quái vật này không chỉ thân hình to lớn mà sức cũng vô cùng lớn. Giang Trừng rất vất vả mới kìm chế được sự di chuyển của nó. Đúng lúc này thì con Sát Thần con ban nãy đột nhiên kêu lên những âm thanh rất khó nghe.

“ Gì vậy?”

“ Không ổn. Nó đang kêu đồng bọn.”

Hai người bắt đầu nghe thấy những tiếng rục rịch xung quanh, tiếng động càng lúc càng lớn. Họ thâý những con Sát Thần khác xuất hiện bao vây họ. Có đến mười con nhỏ và sáu con trưởng thành. Giang Trừng giật mình, có hơi chấn kinh. Số lượng nhiều hơn so với tưởng tượng của hắn. Vẻ mặt Bạch Chân còn căng thẳng hơn.

“ Rút. Chúng ta phải rút ngay!"

Thấy thái độ khẩn trương của Bạch Chân như vậy Giang Trừng đoán sự tình có vẻ nghiêm trọng. Nhưng hắn hiện tại đang khống chế một con Sát Thần trưởng thành, nếu thả ra thì bọn họ sẽ gặp rắc rối lớn.

“ Để ta khống chế nó. Sau đó chúng ta phải rút nhanh, trước khi Sát Thần Vương tìm đến.”

Tuy không hiểu chuyện lắm nhưng Giang Trừng cũng không ý kiến gì. Hắn thu Tử Điện lại, ngay lập tức Bạch Chân tạo ra chiếc đuôi cáo vô hình trói chặt Sát Thần lại. Cả hai lập tức ngự kiếm bay lên. Nhưng đây là rừng rậm nên tốc độ ngự kiếm của họ không nhanh được, cũng khó lên cao. Bên dưới, đàn Sát Thần chạy ầm ầm đuổi theo, còn phun cả khí độc. Họ dùng khăn bịt chặt mũi, cố gắng tránh đi nhưng mãi vẫn không thoát khỏi phạm vi bao vây của chúng. Giang Trừng vung Tử Điện quật ngang làm đổ sạp hàng loạt cây lớn ngã đè lên đàn Sát Thần phía dưới, đồng thời mở cho cả hai một lối đi. Đột nhiên đang bay Giang Trừng té ngã khỏi bội kiếm, rơi thẳng xuống đàn Sát Thần bên dưới. May mà Bạch Chân kịp thời lao tới ôm người mang đi.

“ Ngươi làm sao vậy?”

“ Ta không biết. Đột nhiên linh lực biến mất”. Giang Trừng vừa nói vừa thử triệu hồi Tử Điện lần nữa nhưng không được.

Bạch Chân nhíu mày, ôm chặt Giang Trừng tăng tốc ngự kiếm về phía trước. Giang Trừng rất khó chịu khi bị một nam nhân khác mà không phải Lam Hi Thần ôm cứng như vậy nhưng Bạch Chân ngự kiếm lao vù vù như xé gió, hắn không ôm chắc chắn sẽ rớt nên đành nín nhịn. Ngay lúc này một vật thể lạ từ đâu phóng thẳng về phía hai người họ. Bạch Chân nhanh trí né kịp trong gang tấc. Giang Trừng ở trong lòng Bạch Chân nhìn thấy đó là một con Sát Thần trưởng thành, chỉ khác là nó có cánh, là hai cánh màu đen giống cánh đại bàng. Bạch Chân nhíu mày, tay ôm Giang Trừng chặt hơn.

“ Là Sát Thần Vương. Chúng ta đi không kịp rồi.”

PS: song song với fic này tui có viết một truyện khác đăng bên mangatoon tên là "Xuyên vào tiểu thuyết làm thái giám". Mấy bạn bớt chút thời gian vào đó đọc rồi like giúp tui nha. Tui năn nỉ đó. Ko có ai đọc tui hết động lực để viết a.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top