Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

chương 6

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lễ hội hoa sen được tổ chức thành công vượt cả mong đợi. Trong ba ngày diễn ra lễ hội, Vân Mộng đón một lượng khách tham quan rất lớn, lợi nhuận thu được cũng rất nhiều, không chỉ vậy có rất nhiều thương nhân ở những nơi xa khác liên hệ muốn kinh doanh trên đất Vân Mộng. Song Bích và Ngụy Vô Tiện nhìn mà không khỏi ngưỡng mộ tài kinh doanh của Giang Trừng. Cũng sau lễ hội hai ngày, Giang Trừng cho thông báo khắp nơi rằng Ngụy Vô Tiện được phép trở lại Giang gia, còn làm chức gia phó. Tin tức này đã dấy lên một trận xôn xao khắp tu tiên giới. Cho dù tiếng xấu của Di Lăng Lão Tổ đã vơi không ít sau khi sự thật hắn bị Kim Quang Dao hãm hại được công bố ra, nhưng 15 năm trước hắn chống lại tu chân giới bảo vệ Ôn gia, gây ra một trận gió tanh mưa máu là thật. Năm đó ai cũng biết Giang Trừng dẫn đầu bách gia tiên môn tiến đánh lên Loạn Táng Cương dẫn đến Ngụy Vô Tiện bị phản phệ mà chết. Giang Trừng cực kỳ căm ghét quỷ đạo. Suốt 13 năm trước khi Ngụy Vô Tiện được hiến xá sống lại, Giang Trừng điên cuồng lùng bắt những kẻ tu ma đạo về tra tấn đến thừa sống thiêu chết, ai ai cũng rõ. Vậy mà giờ hắn để Di Lăng Lão Tổ về lại Giang gia, còn giữ bên người giao cho một chức vụ quan trọng như gia phó, khiến nhiều người đặt nghi vấn, thêu dệt đủ mọi chuyện. Trong khi đó, hai nhân vật chính trong chuyện này thì chẳng mảy may quan tâm. Sau khi Ngụy Vô Tiện tiếp nhận chức vụ, Giang Trừng không do dự giao cả một đống việc cho y khiến y xém chút hối hận.

“Bình thường Giang Trừng hắn phải làm hết cái đống này sao?” Ngụy Vô Tiện tay run run chỉ vào đống sổ sách mà môn sinh mới mang đặt lên thư án của hắn

“Đây chỉ mới là một phần ba trong tổng số công việc mà Tông chủ phải giải quyết hàng ngày thôi. Ngươi không cần phải xúc động quá thế.” Giang Yến nhìn vị gia phó mới đến bằng vẻ khinh thường

“Chỉ mới một phần ba thôi á? Làm cả đống việc như thế thì hắn nghỉ ngơi vào lúc nào?”

“Làm gì có thời gian mà nghỉ ngơi chứ. Tông chủ suốt ngày bận bù đầu, có khi còn chẳng có thời gian ăn uống nữa. Đêm thức khuya, sáng thì dậy sớm, lúc nào cũng chạy đông chạy tây. Đó là chưa kể đôi khi còn phải đến Kim Lân Đài giúp Kim tiểu Tông chủ giải quyết công việc nữa.”

Chả trách lúc ôm hắn lại thấy Giang Trừng gầy như vậy. Bao nhiêu năm qua y đã vì Giang gia mà hi sinh quá nhiều. Ngụy Vô Tiện không nói nữa mà bắt đầu lấy sổ sách lật ra xem. Mới đầu nhìn thấy chữ số quá nhiều hắn có hơi choáng, nhưng Giang Yến ở bên cạnh giải thích sơ qua hắn cũng hiểu và bắt đầu nắm bắt công việc tốt hơn.

“Ngươi có vẻ cũng biết nhiều quá nhỉ? Cũng từng giải quyết đống sổ sách này sao?”

“Cũng gần như thế. Lúc Tông chủ phải đến Kim Lân Đài hay phải ra ngoài trong vài ngày, chủ sự không thể đảm đương hết công việc thì ta sẽ hỗ trợ giúp. Tuy không thường xuyên làm công việc này nhưng tính ra cũng nắm khá rõ.”

“Vậy bình thường ngươi làm công việc gì?”

“Công việc chủ yếu của ta là thay Tông chủ huấn luyện cho các sư đệ ở Thử Kiếm Đường, dẫn họ ra ngoài săn đêm, cũng có đôi lúc hộ tống A Lăng đi đâu đó.”

“Ngươi thân thiết với Kim Lăng quá nhỉ? Đến mức gọi tên nó một cách thân mật như thế.”

“Lúc còn nhỏ A Lăng thường sống ở Liên Hoa Ổ. Ta với A Lăng bằng tuổi nên chơi khá thân. Chủ sự nói nếu không phải A Lăng là người Kim gia thì bọn ta chắc chắn sẽ trở thành một Vân Mộng Song Kiệt mới của Giang gia.”

Đột nhiên nghe nhắc đến “Vân Mộng Song Kiệt”, Ngụy Vô Tiện xúc động đến sững người. Xong hắn chú ý đến Giang Yến nhìn mình nhướng mày đầy ẩn ý, Ngụy Vô Tiện liền hiểu thằng nhóc cố tình nhắc đến cụm từ đó với hắn là ý muốn nhắc nhở hắn không được quên lời hứa với Giang Trừng. Ngụy Vô Tiện hiểu điều đó. Lần này hắn đã tự thề với lòng mình sẽ không thất hứa lần nữa. Ngụy Vô Tiện nhìn Giang Yến, khẽ cười trong lòng. Giang Trừng có được một thuộc hạ trung thành như thế này thật may mắn.

“Ngươi cười cái gì? Ta có gì buồn cười à?” Giang Yến nhíu mày

“Này, từ nãy giờ ta vẫn thắc mắc muốn hỏi ngươi. Nếu ta nhớ không nhầm thì lần đầu gặp mặt ngươi rõ ràng rất ghét ta. Sao bây giờ lại có vẻ quan tâm ta như vậy?”

Giang Yến nhìn Ngụy Vô Tiện một chút, không hiểu đang suy nghĩ gì. Đôi mắt nhìn Ngụy Vô Tiện như trách cứ, nhưng sau đó lại dịu dàng, nhu hòa khiến hắn ngẩn người.

“Ta theo Giang Tông chủ đã nhiều năm. Có thể nói ngoài chủ sự ra thì ta là người tiếp xúc với Tông chủ nhiều nhất, cũng đã nhìn thấy Tông chủ cô đơn và đau khổ như thế nào suốt nhiều năm. Chính vì vậy mà ta mới không thích ngươi. Nhưng giờ Tông chủ đã cho ngươi về đây, làm việc bên cạnh người, trở lại làm Vân Mộng Song Kiệt như trước kia. Ngươi nhất định không được phản bội lòng tin của ngài ấy lần nữa.”

Ngụy Vô Tiện nhìn thấy trong đôi mắt Giang Yến vừa như khẩn cầu, vừa như đe dọa hắn như kiểu: nếu ngươi khiến Tông chủ khổ sở, ta và các đệ tử Vân Mộng sẽ không tha cho ngươi. Đến lúc này thì Ngụy Vô Tiện không thể nhịn được nữa. Hắn gục đầu xuống hai tay cười khùng khục khiến Giang Yến kinh ngạc, mắt mở to đứng chết lặng. Ngụy Vô Tiện ngẩng đầu, tiếp tục cười nắc nẻ, tay vỗ xuống bàn rầm rầm. Giang Yến đứng nhìn mà mặt tức đến đỏ au, đang định mở miệng mắng người thì Ngụy Vô Tiện đứng dậy. Hắn vỗ vai Giang Yến, gắng nén cười nói:

“Nhìn mặt ngươi ta nhịn không nổi. Ngươi soi thử mặt ngươi trên gương xem. Thiệt là, sao phải làm mặt nghiêm túc như thế. Ta là người cầu xin Giang Trừng cho trở về đây, cũng là người cầu xin hắn cho phép ta được thực hiện tiếp lời hứa khi xưa thì sao có thể nỡ phản bội hắn lần nữa. A Yến, yên tâm. Lần trở về này ta sẽ bám riết lấy Liên Hoa Ổ, dù Giang Trừng hắn có đuổi đánh thế nào ta cũng nhất quyết không rời đi. Ngươi cũng phải giúp ta đừng để Giang Trừng tức giận đuổi ta đi. Được chứ?”

Nghe Ngụy Vô Tiện nói vậy Giang Yến cũng bật cười. Kim Lăng từng nói với hắn, tính tình của hắn và Ngụy Vô Tiện giống hệt nhau. Ban đầu hắn còn bán tin bán nghi nên mấy ngày nay lân la bên cạnh Ngụy Vô Tiện, tiếp xúc thêm với y để xác minh thử. Giờ thì hắn đã tin. Hai người bọn hắn không chỉ tính cách giống nhau mà bên trong ngực trái cũng rất giống. Đều rất yêu thương và muốn bảo vệ Giang Trừng vĩnh viễn.

"Phải rồi. Ngươi chắc biết uống rượu chứ? Muốn làm vài chén không?"

"Vớ vẩn. Giờ đang làm việc không uống rượu."

"Uống vài chén thôi, không say được đâu. Hay là tửu lượng ngươi quá kém?"

"Uống thì uống, nhưng chỉ được vài chén thôi đấy. Sau đó phải làm việc. Ngươi mà không xong việc Tông chủ sẽ mắng ta."

------------

Từ sáng Giang Trừng đã ra ngoài để giám sát việc kinh doanh của mấy thương nhân mới đến hợp tác làm ăn với Vân Mộng. Hôm trước những đối tác này đã đến Liên Hoa Ổ trình bày kế hoạch kinh doanh với hắn, hôm nay lại đã chở hàng hóa tới, dựng sạp, bày hàng, treo biển khai trương luôn rồi. Thế là hắn phải cấp tốc đến tận nơi xem thế nào. May mà mấy tên này làm ăn uy tín, hoặc cũng có lẽ là sợ hắn nên không dám làm bậy. Ngày trước Giang Trừng từng phá tan nát một cửa hiệu buôn vì tên chủ dám qua mặt hắn mà cố ý vi phạm cam kết đã ký trước đó. Chuyện này được đồn đại khắp nơi nên mấy thương nhân sau này sợ chết khiếp. Ai nấy khi đến Vân Mộng kinh doanh đều cẩn cẩn dực dực mà làm việc. Sau khi xem xét xong xuôi, Giang Trừng thủng thẳng đi đến một trà quán sang trọng nằm ngay trung tâm của Vân Mộng. Tiểu nhị nhìn thấy hắn vội vàng cúi đầu kính cẩn hành lễ, định dẫn hắn lên lầu thì hắn phất tay ý nói để hắn tự mình đi lên. Trà lâu này là một trong những trà lâu đắt nhất ở Vân Mộng. Giá dùng bữa ở đây rất cao, đặc biệt là lầu hai. Giá cả trên này phải nói là cực kỳ đắt đỏ, chỉ những kẻ có nhiều tiền mới dám lên đây ăn uống. Lúc Giang Trừng lên đến nơi, cả căn lầu hai rộng lớn chỉ có duy nhất một người ngồi. Người đó chọn vị trí cái bàn nằm cạnh cửa sổ lớn, nơi có tầm nhìn bao quát Liên Hoa Ổ, cũng là vị trí mà Giang Trừng yêu thích nhất mỗi lần đến đây. Giang Trừng không chút do dự đi thẳng đến chỗ chiếc bàn đó. Bạch y nhân nhìn thấy Giang Trừng liền rót một chén trà nóng đẩy về vị trí đối diện với mình. Giang Trừng ngồi xuống, khẽ gật đầu chào.

"Lam Tông chủ."

"Giang Tông chủ, vất vả rồi."

Mấy ngày gần đây hắn và Lam Hi Thần thường xuyên đi cùng nhau, chạm mặt nhiều đến mức hắn cảm thấy việc hành lễ chào theo quy cũ quá phiền phức nên đôi lúc chỉ gật đầu chào cho có lệ. Lam Hi Thần không có ý kiến gì, ngược lại còn bắt chước theo hắn một cách rất tự nhiên. Dần dần hắn cũng lười hành lễ với Lam Hi Thần, gặp mặt nhau chỉ gật đầu chào đơn giản như vậy. Lam Hi Thần thì lại nghĩ Giang Trừng làm thế là vì đã coi y là bằng hữu nên rất vui. Y đã từng nghĩ đến chuyện thử đổi cách xưng hô cho thân thiết hơn nhưng lại sợ Giang Trừng nổi giận nên không dám thử.

"Công việc thế nào rồi?" chờ Giang Trừng uống xong chén trà Lam Hi Thần mới từ tốn hỏi

"Rất tốt. Mấy hôm nữa sẽ có thêm mấy cửa hiệu được dựng lên. Ta sẽ tranh thủ thời gian đi xem thử."

"Đến lúc đó ta có thể cùng đi với ngươi không?"

"Đã đáp ứng ngươi thì dĩ nhiên ngươi có thể đi chung rồi. Lát nữa trên đường về có một hiệu buôn vải mới mở trong thời gian diễn ra lễ hội. Ta đưa ngươi đi thực hành trước. Dám thử không?"

"Ha ha. Vậy thì còn gì bằng. Nhờ Giang Tông chủ chỉ dẫn."

Cả hai cùng cười cười tiếp tục uống trà bàn chuyện nhân sinh. Cảnh tượng này trước đó mấy hôm Giang Trừng có nằm mơ cũng không tưởng tượng ra. Lễ hội hoa sen đã kết thúc năm ngày nhưng Lam Hi Thần vẫn ngụ tại Liên Hoa Ổ, không có ý định trở về hay đi thăm thú nơi khác. Trong khi đó đệ đệ hắn đã trở về Vân Thâm Bất Tri Xứ thay hắn lo liệu sự vụ Lam gia từ ba ngày trước rồi. Giang Trừng đã mấy lần muốn hỏi nhưng cảm thấy làm vậy quá lỗ mãng nên lại thôi. Thế mà hôm trước Lam Hi Thần tìm hắn chủ động nói ra nguyên nhân vẫn ở lại Vân Mộng là muốn theo hắn học kinh doanh. Y nói rất muốn sau khi trở về có thể xây dựng Cô Tô trở nên phồn thịnh như Vân Mộng. Đi bày cho người ngoài chiêu trò kinh doanh của mình chẳng khác nào tạo thuận lợi cho đối thủ cạnh tranh. Thương nhân bình thường chẳng ai làm thế. Nhưng Giang Trừng lúc đó lại nghĩ Lam Hi Thần vừa xuất quan không lâu, tâm trí còn nặng nề chuyện xưa, nếu có thể chú tâm vào việc kinh doanh thì dần dần tâm trạng sẽ tốt lên giống như hắn ngày trước vậy. Hắn cũng không định chỉ dạy cho Lam Hi Thần nhiều, chỉ bày cho y vài mánh khóe mà đám thương nhân hay dùng thôi. Dù không thực sự tin vò khả năng kinh doanh của Lam Hi Thần nhưng ít nhất hắn không muốn tạo cho Kim Lăng đối thủ cạnh tranh quá mạnh. Lam Hi Thần cũng tỏ vẻ rất ngoan ngoãn đi theo Giang Trừng học tập. Thi thoảng y còn mua cái này cái kia nói là muốn hậu tạ ơn chỉ dạy của Giang Tông chủ. Dù gì cũng thân phận ngang hàng, được Lam Hi Thần tặng quà như thế Giang Trừng da mặt dày cũng thấy phát ngại. Hắn chỉ nhận mấy lần đầu, sau này nhất quyết không cho Lam Hi Thần mang quà đến tặng nữa.

Giang Trừng và Lam Hi Thần thường xuyên đi cùng nhau bàn luận công việc, không để ý ở Liên Hoa Ổ, Ngụy Vô Tiện và Giang Yến ngày càng thân thiết. Hai người thậm chí còn đang bí mật bàn nhau một kế hoạch trêu ghẹo Giang Trừng.

Giang Yến có thiên phú tu tiên, nhưng từ nhỏ ốm yếu, lại hay bệnh tật nên lúc mới nhặt thằng bé ở ngoài đường về, Giang Trừng đã tốn rất nhiều tiền và đan dược để tẩm bổ cho cơ thể suy nhược của nó được tốt lên. Khi Giang Yến kết được kim đan thì nó đã không còn hay ốm vặt như trước nữa. Cơ thể cũng bắt đầu phát triển bình thường, nhưng vì chậm hơn nên dù bằng tuổi trông Giang Yến vẫn thấp hơn Kim Lăng. Tuy bắt đầu khá trễ nhưng thiên phú của Giang Yến rất cao. Tính trong số các đệ tử thế gia huyền môn hiện tại, tu vi của nó nằm trong nhóm những đệ tử top đầu. Giang Yến không chỉ giỏi kiếm pháp, còn có hứng thú đặc biệt với y thuật. Hắn từng xin Giang Trừng cho theo học y sư số một của Vân Mộng, Phùng Hằng hai năm. Sau hai năm, chính Phùng Hằng phải thừa nhận, y gần như chẳng còn gì để dạy cho Giang Yến nữa. Chính vì vậy những lúc Phùng Hằng không có mặt tại Giang Yến được xem là y sư số một Giang gia. Giỏi y thuật là thế nhưng Giang Yến có một tật xấu không phải ai cũng biết. Hắn thường lúc rảnh rỗi đi chế tạo thuốc hoặc đan dược có công hiệu “chẳng ra sao” rồi lén đem cho đám sư đệ mình thử thuốc. Vậy là lâu lâu trong Liên Hoa Ổ lại đột nhiên xuất hiện những hiện tượng kì quái, kiểu như: một nữ đệ tử trong một đêm tóc bỗng dài chấm gót; hay như thập nhị sư đệ mới mười tuổi sau khi uống một ly nước râu tự nhiên mọc ra xồm xoàm; có khi đột ngột một buổi sáng ra vườn nhìn thấy một bầy gà gần chục con trụi hết lông nhưng lông đuôi lại mọc dài ra như chim công; thậm chí Tiên Tử đã từng phải sủa tiếng mèo trong suốt một tuần liền. Giang Trừng Trừng dĩ nhiên biết những chuyện đó do đệ tử yêu quý của mình làm nhưng hắn vẫn mắt nhắm mắt mở cho qua. Dù gì thì những thứ thuốc vớ vẩn của Giang Yến cũng chẳng gây hại gì cho sức khỏe, còn khiến cho Liên Hoa Ổ một phen cười vỡ bụng. Giang Trừng cũng thi thoảng mượn thuốc của hắn để trừng trị mấy tiểu gia tộc không biết nghe lời. Giang Yến được nước làm tới. Lần này hắn nhờ Ngụy Vô Tiện giúp hắn thực hiện một “ước mơ vốn chỉ là mơ ước”: cho Tông chủ nhà hắn thử thuốc.

Ngụy Vô Tiện thì khỏi nói. Hắn vừa nghe Giang Yến nói ra kế hoạch “động trời” kia không chút do dự gật đầu cái rụp, còn hùng hổ tuyên bố “Có chuyện gì cứ đẩy hết trách nhiệm lên ta”,  vì hắn tin rằng mình đủ sức gánh chịu thịnh nộ của Giang Trừng.

 Hôm đó, khi Lam Hi Thần và Giang Trừng về đến Liên Hoa Ổ đã nghe môn sinh nói Ngụy Vô Tiện mời bọn họ ra đình viện uống trà. Giang Trừng không khỏi nghi hoặc. Tự dưng khi không lại mời uống trà. Nhưng hắn vẫn quyết định cùng Lam Hi Thần đến đấy. Hắn muốn xem tên sư huynh kia của hắn định giờ trò gì.

Sau khi trùng kiến lại Liên Hoa Ổ, Giang Trừng cho xây thêm vài cái đình viện nhỏ xung quanh. Trong đó có một đình viện nằm hoàn toàn giữa hồ sen. Muốn đến đó nhất định phải bay qua, hoặc đạp lên những lá sen nằm rải rác trên mặt hồ. Ngụy Vô Tiện đang thơ thẩn ngồi đó ngắm cảnh, nhìn thấy Giang Trừng và Lam Hi Thần liền đứng dậy, giơ tay vẫy vẫy cực kỳ nhiệt tình. Giang Trừng nhún người một cái bay vút sang đình viện. Lam Hi Thần nối gót theo sau. Hai thân ảnh vô cùng tiêu sái, tuấn dật khiến ai nhìn thấy cũng phải ngẩn người.

"Hai người cuối cùng đã về. Ta chờ khá lâu đó."

"Ngươi rảnh rỗi quá nhỉ. Công việc ta giao đã làm xong chưa?"

"Dĩ nhiên xong rồi mới dám ra đây ngồi chơi chứ. Sư đệ à, ngươi đừng nên đánh giá thấp sư huynh."

"Vậy hả? Thế để ta bảo chủ sự giao toàn bộ công vệc tính toán sổ sách trong ngày cho ngươi nhé!" Giang Trừng nhếch môi cười

"Ấy, đừng đừng! Chỉ mới xem sổ sách của mấy chục cửa hiệu thôi mà ta nhìn đã muốn lòi hết cả con mắt ra rồi. Ngươi có thể giao thêm việc cho ta nhưng bớt lại mấy cái tính toán sổ sách gì đó đi."

"Không có tiền đồ."

"Ha ha. Không có tiền đồ như ta vẫn làm được gia phó cho ngươi là được rồi."

"Da mặt ngươi càng ngày càng dày lên không ít nhỉ."

"Ta chỉ có mỗi điểm mạnh đó thôi đấy. Phải tận lực mà phát huy chứ."

Nghe hai người họ đối đáp qua lại, Lam Hi Thần che miệng cười thầm, trong lòng cảm thấy vô cùng vui vẻ. Đây đúng là hình ảnh mà hắn thường thấy ở Vân Mộng Song Kiệt ngày trước.

"Sao lại nổi hứng rủ uống trà vậy?"

"Ta nói uống trà là với Lam đại ca thôi. Hai chúng ta thì phải uống rượu mới hợp với phong cảnh." Ngụy Vô Tiện vừa nói vừa lôi 1 vò Thiên Tử Tiếu từ trong túi càn khôn ra. Giang Trừng tán thành. Ngắm hoa sen thì phải uống rượu chứ.

Lam Hi Thần ngửi thấy mùi thơm nhàn nhạt dễ chịu từ chén trà mà Ngụy Vô Tiện vừa rót ra, cảm giác quen thuộc. Hình như đã từng uống ở đâu đó.

"Trà này là ..."

"Đây là trà Bách Hoa Ngưng. Trà này được ướp từ hàng trăm loại hoa khác nhau đem phơi khô, ngưng hương. Hoa phải hái từ sáng sớm khi vẫn còn đọng hạt sương, đem phơi khô dưới ánh nắng dịu trong ba ngày. Nước trà để pha phải lấy nước suối thật trong. Càng trong thì khi pha trà mới dậy được mùi thơm tinh khiết đặc trưng. Giang Trừng phải nhờ người đi khắp nơi mới mua được loại trà quý này đấy."

"Ra vậy. Cách đây khá lâu ta đã từng uống qua lại trà này, nhưng nó đậm mùi hơn một chút, cũng không có cảm giác nhẹ dịu, tinh khiết như vậy. Giang Tông chủ, ta thấy ngươi hay uống rượu, không ngờ lại có lòng yêu thích với trà như vậy."

"Cái đó ...Thực ra ta ..." Giang Trừng ấp úng muốn nói gì đó nhưng lại thôi

"Đại ca, huynh nói đúng lắm. Giang Trừng hắn không yêu thích trà đến như vậy đâu. Hắn tìm mua thứ này là cho huynh."

Lam Hi Thần kinh ngạc nhìn Giang Trừng. Giang Trừng lườm Ngụy Vô Tiện cảnh cáo, rồi che miệng ho khụ khụ mấy tiếng, mắt nhìn sang hướng khác, đỏ mặt giải thích:

"Cũng không có gì. Ngươi tặng ta nhiều đồ như vậy, ta cũng nên có quà đáp lễ"

“Giang Tông chủ, đó là quà cảm ơn những ngày qua người đã tận tâm chỉ dẫn cho ta. Ngươi không cần phải làm thế này.”

“Ta chỉ là tiện thể chỉ thêm vài cái cho ngươi, không tính là tận tâm gì.”

“Vẫn là ngươi có ơn với ta. Ta tặng quà là điều hiển nhiên mà.”

Thấy hai người cứ cảm ơn qua lại mãi Ngụy Vô Tiện nghe mà chóng hết cả mặt. Hắn vỗ vai hai người, nói sang sảng:

“Được rồi. Không cần cảm ơn qua lại nữa. Đã là bằng hữu thì câu nệ mấy tiểu tiết này làm gì.”

Lam Hi Thần sững lại, lo lắng nhìn qua Giang Trừng ngồi bên cạnh. Lời Ngụy Vô Tiện nói cũng là lời hắn muốn nói với Giang Trừng từ lâu nhưng không dám. Con người Giang Trừng trước giờ lãnh đạm, cô độc, không muốn gần gũi bất kỳ ai. Hắn khó khăn lắm mới có thể khiến Giang Trừng chấp nhận cho hắn thường xuyên ở bên cạnh, để cho y quen với sự hiện diện của hắn. Bây giờ trong lòng Giang Trừng, hắn có địa vị thế nào, hắn không dám chắc nên vẫn luôn chần chừ chuyện đề nghị kết giao bằng hữu với y. Giờ bị đột ngột nói ra luôn thế này Giang Trừng liệu có còn cho hắn ở bên cạnh nữa không?

Thấy Giang Trừng chỉ nhìn chăm chăm vào cái bàn, không nói gì khiến Lam Hi Thần càng thêm căng thẳng. Hắn với tay lấy chén trà ngẩng đầu uống cạn.

“Đợi đã! Đại ca!” Ngụy Vô Tiện mở miệng cản nhưng không kịp

Lam Hi Thần vừa uống xong, cả người đột nhiên đờ ra. Tay gác lên bàn chống đỡ một bên đầu, hai mắt từ từ nhắm lại, hơi thở đều đều. Tĩnh lặng.

Ngụy Vô Tiện cảm khái. Song Bích đến tư thế ngủ cũng giống nhau. Nhưng có một việc xảy ra ngoài dự kiến đang khiến hắn sợ đến đổ mồ hôi hột. Viên dược mà hắn cho vào chén rượu định lừa Giang Trừng uống thì Lam đại uống mất rồi.
 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top