Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

chương 7

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Giang Trừng đang ngẩn người suy nghĩ, nghe tiếng la của Ngụy Vô Tiện mới giật mình bừng tỉnh. Nhìn tình huống của Lam Hi Thần rất kinh ngạc. Giang Trừng nắm nhẹ vai Lam Hi Thần lay lay mấy cái nhưng không thấy y có động tĩnh gì.

“Tình huống này là sao?”

“Đại ca uống nhầm chén rượu ta rót cho ngươi. Say rượu ngủ rồi.”

“Mới có một chén nhỏ thế đã say rồi?” Giang Trừng cảm thấy rất buồn cười. Hắn có nghe nói người nhà họ Lam tửu lượng rất kém. Nhưng Lam Hi Thần nói cho cùng vẫn là Tông chủ, không đến mức không chịu nổi một chén rượu nhỏ như vậy chứ?

“Đúng á. Lam Trạm mà uống rượu thì cũng y chang như vậy á. Sau khi say Lam Trạm quậy lắm, trái ngược với hắn lúc bình thường. Không biết đại ca khi say sẽ thế nào.”

“Không phải hắn ngủ rồi sao? Còn có thể làm gì?”

“Lát nữa sẽ dậy a. Nhưng vẫn trong trạng thái say rượu.”

Giang Trừng “ồ” lên một tiếng, vẻ mặt khá phấn khích khi vừa phát hiện ra một điều gì đó mới mẻ.

Ngụy Vô Tiện nhìn Lam Hi Thần hoang mang một chút, chợt đôi môi nở một nụ cười quỷ dị. Lam đại ca uống nhầm thuốc thì sao? Cũng đều là thử thuốc cả. Dù hơi tiếc vì không thể cho Giang Trừng thử thuốc nhưng hắn cũng rất tò mò muốn xem Lam đại ca sau khi biến hình sẽ như thế nào. Nếu thành công hắn sẽ tìm cách để sư muội dùng thật.

“Cứ để đại ca ngồi ở đó đi. Chúng ta uống rượu đi. Nếu lát nữa huynh ấy vẫn chưa tỉnh lại thì ta sẽ sai người đưa huynh ấy về phòng.”

“Vậy cũng được.”

Hai người ngồi lại vào bàn. Ngụy Vô Tiện rót rượu ra một chén khác đưa cho Giang Trừng. Hai người cạn ly, chỉ trong một lần đã uống hết. Giang Trừng liếm nhẹ môi. Lâu rồi không uống Thiên Tử Tiếu, mùi vị qua bao năm vẫn không thay đổi.

“Ban nãy ngươi thần người cái gì vậy?”

Giang Trừng hơi khựng lại trong giây lát. Hắn lấy vò rượu rót ra chén, ngửa cổ uống tiếp. Trước khi đó Ngụy Vô Tiện vẫn nghe kịp một câu:

“Không có gì.”

“Giang Trừng, ngươi không cần giấu ta. Có phải ngươi đối với Lam đại ca chỉ là sự đồng cảm với hoàn cảnh của huynh ấy, chứ chưa thực sự xem huynh ấy là bằng hữu có phải không?”

Giang Trừng nhìn Ngụy Vô Tiện, đôi môi nhếch lên một nụ cười nửa miệng.

“Không ngờ đấy. Ngươi mà cũng có thể đọc vị được người khác.”

“Tại sao vậy? Lam đại ca là một người rất tốt. Nếu có một người như huynh ấy làm bằng hữu không phải rất tốt sao?”

“Rất tốt? Ai mà biết được. Ta đã nếm đủ đau khổ rồi, không đủ sức để chịu phản bội thêm một lần nữa đâu. Bây giờ ngươi dựa vào đâu mà bảo ta tin hắn rất tốt?”
Ánh mắt Giang Trừng nhìn Ngụy Vô Tiện vừa đau đớn, vừa giận dữ, vừa như trách cứ. Ngụy Vô Tiện sững người. Trong lòng không ngừng căm giận bản thân.

Giang Trừng đưa mắt nhìn Lam Hi Thần đang yên tĩnh ngủ say, trên môi nở một nụ cười nhu hòa. Tên ngốc này, hóa ra lâu nay vẫn luôn cố gắng kết thân với hắn.

Ngụy Vô Tiện tiến đến phía sau Giang Trừng, ôm chầm lấy sư đệ mình, thủ thỉ:

“Sự đệ, là lỗi của ta. Nhưng đừng nên vì tên sư huynh khốn nạn này mà đóng chặt cửa trái tim mình. Lam đại ca là người rất, rất tốt. Huynh ấy nói với ta là đã xem ngươi là bạn tâm giao. Mấy ngày qua huynh ấy đối với ngươi thế nào ngươi không phải không nhận ra. Nếu vì ta mà ngươi và Lam đại ca không thể kết thân được với nhau thì ta sẽ hối hận cả đời mất.”

Giang Trừng nhếch môi cười nhẹ. Mới nãy là hắn cố ý trêu Ngụy Vô Tiện một chút thôi. Đúng là chuyện của Ngụy Vô Tiện ảnh hưởng rất nhiều đến hắn, có điều con người của hắn đâu phải là kẻ quá bi lụy vì người khác như thế. Tâm ý của Lam Hi Thần hắn đã nhận ra, nhưng nỗi đau trong thâm tâm vẫn khiến hắn còn đôi chút phân vân. Hắn vẫn muốn quan sát Lam Hi Thần thêm một thời gian nữa.

“A Trừng.”

Giang Trừng kinh ngạc nhìn sang bên cạnh. Đôi mắt mở to kích động. Đã lâu lắm rồi hắn mới lại được nghe một người khác gọi mình một cách thân thương như vậy.

Lam Hi Thần không biết tỉnh dậy từ lúc nào, đang nhìn hắn bằng một ánh mắt rất buồn bã.

“A Trừng không muốn kết bạn với ta sao?”

Khi biết người gọi hắn là Lam Hi Thần, Giang Trừng khá bực bội. Hắn còn chưa cho phép y gọi hắn như thế. Nhưng nhìn nét mặt buồn rười rượi kia miệng lại không nỡ thốt câu mắng người. Hắn chỉ trách cứ nhẹ nhàng thôi.

“Này, ngươi ...”

“A Trừng, ta có điểm nào không tốt sao?” hắn nắm ống tay áo Giang Trừng kéo a kéo “A Trừng, đưa ta đi chơi đi! Ta muốn đi chơi với A Trừng.”

Giang Trừng: ...

“Sao A Trừng không nói gì? Ngươi không thích sao? Thế thì chúng ta không đi chơi nữa. Chúng ta đánh cờ đi. À, hay là chèo thuyền hái sen đi. Ta muốn ăn hạt sen.”

Giang Trừng hoang mang nhìn Ngụy Vô Tiện.

“Ta có nên dùng Tử Điện đánh hắn không? Tên này hình như bị đoạt xá rồi.”

“Ấy đừng. Huynh ấy say rượu thôi.”

Giang Trừng còn đang ngẩn người thì Lam Hi Thần đã cầm tay lôi hắn ra hồ sen đòi chèo thuyền. Giang Trừng phải nói mãi Lam Hi Thần mới chịu đưa mái chèo cho hắn. Để tên kia chèo, nếu lỡ rơi xuống nước ngạt chết thì sao. Hắn gánh không nổi đâu.

Lam Hi Thần cứ như hài tử thích thú nghịch nước ở hồ sen, rồi còn đòi hái sen, bắt Giang Trừng bóc hạt sen cho y ăn. Giang Trừng ban đầu còn sốc với bộ dạng giống trẻ con của người được gọi là Trạch Vu Quân, nhưng sau khi quan sát một lúc hắn đã hiểu. Xem ra đây là mong ước sâu bên trong của Lam Hi Thần, nhưng bị cương vị Tông chủ Lam gia đè nén không lộ ra. Nghĩ lại từ nhỏ Lam Hi Thần ở Vân Thâm đã phải tuân theo hàng ngàn điều gia quy, gò bó đủ điều, không được trải qua tuổi thơ quậy phá, nghịch ngợm giống như hắn. Nhìn Lam Hi Thần vẻ mặt ngây thơ nghịch đài sen Giang Trừng không kìm được bật cười, bỗng dưng muốn nuông chiều y một chút, ngoan ngoãn ngồi bóc hạt sen cho y. Trong đầu nghĩ không biết sau khi y bị tỉnh lại nhớ được mình đã làm những gì sẽ có biểu hiện thế nào đây. Hắn có nên thỉnh thoảng lừa y uống rượu để y có cơ hội phát tiết không nhỉ? Nghĩ đến điều này không hiểu sao trong lòng lại có chút vui vẻ, thích thú.

Chơi ở hồ sen chán, Lam Hi Thần lại đòi ra phố mua đồ ăn. Nhưng chưa kịp đi thì cả người y đột nhiên khuỵu xuống. Giang Trừng hốt hoảng lao tới đỡ Lam Hi Thần. Cả người y nóng bừng, mồ hôi túa ra như tắm. Lam Hi Thần túm chặt lấy cánh tay Giang Trừng, yếu ớt nói:

“Người ...người ta nóng quá!”

“Ngươi gắng chịu đựng. Ta đưa ngươi về phòng.”

Giang Trừng chưa kịp đỡ người đi Lam Hi Thần đã chịu không nỗi, ngã vào lòng hắn, hơi thở khó nhọc. Đúng lúc này thì Ngụy Vô Tiện và Giang Yến chạy tới. Giang Yến nhìn tình trạng của Lam Hi Thần liền hiểu ngay là có chuyện gì. Cả ba vội đỡ Lam Hi Thần nhanh chóng quay về khách phòng. Về đến nơi hắn đẩy cả Ngụy Vô Tiện và Giang Trừng ra bên ngoài. Còn cẩn thận dặn dò không được phép của hắn thì ai cũng không được vào.

“Hắn bị làm sao vậy? Đang yên đang lành sao tự nhiên lại bị như thế? Hay rượu có vấn đề?” Giang Trừng sốt ruột, lo lắng đan xen đến phát điên rồi.

“Không đâu. Ta và ngươi đều uống rượu nhiều hơn đại ca. Nếu rượu có vấn đề thì chúng ta phải là người bị đầu tiên chứ. Bình tĩnh. Giang Yến đã nói là không nguy hiểm đâu.”

Nghe Ngụy Vô Tiện nói vậy hắn mới bắt đầu bình tĩnh lại. Với y thuật của Giang Yến, nếu tên tiểu tử đó đã nói không nguy hiểm thì chắc chắn là không nguy hiểm. Không hiểu sao cứ nghĩ đến vẻ thống khổ của Lam Hi Thần lúc đó, lòng hắn lại cảm thấy nhói đau. Có phải hắn trong lúc vô thức đã xem Lam Hi Thần như một bằng hữu thân thiết rồi?

“Mà sao ngươi và Thanh Dương xuất hiện đúng lúc vậy?”

“À, tình cờ thôi. Ngươi không cần để ý.” Ngụy Vô Tiện đổ mồ hôi hột. Hắn đâu thể nói Giang Yến tính toán thời gian viên dược phát huy tác dụng nên hắn với Giang Yến mới đứng ở đó chờ sẵn.

Bỗng nhiên trong phòng vang lên tiếng đổ vỡ. Giang Trừng cùng Ngụy Vô Tiện vội lao đến đá cửa mà vào. Hai đôi mắt cùng mở to, trợn tròn.

Trước mặt họ là một thiếu nữ mặc trang phục trắng thuần của Cô Tô Lam thị, trên trán còn đeo mạt ngạch. Bộ bạch y có vẻ rất rộng và dài nên thiếu nữ đó cứ túm chặt vạt áo trước ngực của mình như sợ bị nhìn thấy bên trong.

Giang Trừng ngay lập tức lao đến chắn trước mặt Giang Yến, tay rút Tam Độc chĩa về phía nữ nhân kia. Khuôn mặt đằng đằng sát khí.

“Ngươi là ai? Tại sao vào được đây? Lam Hi Thần đâu?”

“Tông chủ, bình tĩnh. Bỏ kiếm xuống đi!”

“Thanh Dương, mau nói cho ta biết đây là chuyện gì?”

Giang Yến đang lo sợ nhìn thanh Tam Độc trên tay Giang Trừng. Hắn nói xong sẽ không bị Tông chủ đâm cho một nhát chứ?

“Giang Tông chủ, bỏ kiếm xuống đã!” thiếu nữ kia đang cố gắng trấn an “Nghe ta nói.”

“Đừng có lại gần đây!” Giang Trừng hét lên “Tiến thêm bước nữa ta sẽ giết ngươi!”

Người nữ nhân lạ mặt lập tức đứng lại, nhìn Giang Trừng lo lắng. Nàng đang rất muốn nói.

“Giang Trừng, bình tĩnh! Ngươi xem, làm con gái người ta hoảng sợ rồi. Có gì từ từ nói. Cô ta cũng có chạy đi đâu được đâu.”

Giang Trừng trợn trắng mắt nhìn Ngụy Vô Tiện. Lam Hi Thần mất tích, ngược lại có một người lạ mặt không hiểu làm cách nào xuất hiện trong phòng, bảo hắn bình tĩnh thế nào được.

“Mau nói! Lam Hi Thần đâu?” Giang Trừng vẫn tiếp tục chĩa kiếm vào người thiếu nữ nọ

“Giang Tông chủ, là ta đây.”

“Cái gì?”

“Ngươi không nhận ra bộ y phục ta đang mặc sao? Là ta.”

Bấy giờ Giang Trừng mới bình tĩnh nhìn lại nữ nhân kia. Người đó đầu đội phát quang, cài búi tóc theo kiểu nam nhân, trang phục trên người không phải bộ mà môn sinh Lam thị có thể mặc. Đó là trang phục của Tông chủ Lam gia, chính xác là y phục mà Lam Hi Thần đã mặc ngay trước khi ngất đi. Gương mặt của nữ  nhân này có rất nhiều nét giống Lam Hi Thần. Giang Trừng hạ kiếm, sửng sốt nhìn trân trân người trước mặt.

“Lam Hi Thần? Sao người lại biến thành thế này?”

“Ta cũng không rõ lắm. Sau khi tỉnh lại thì bị biến thành thế này. Trước hết khoan nói chuyện này vội. Phiền ngươi kiếm giúp ta một bộ y phục mặc tạm được không?” Lam Hi Thần níu chặt vạt áo trước ngực, tay còn lại kéo ống quần để đi không bị đạp phải.

Giang Trừng hiểu ra. Y phục hiện tại của Lam Hi Thần là của nam nhân, quá dài và rộng so với hình thể nữ nhân lúc này của y. Hắn suy nghĩ một lúc liền chạy về phòng lục tìm bộ đồ mà hắn mặc hồi thiếu niên đưa cho Lam Hi Thần. Khi Lam Hi Thần vừa ra sau bình phong thay đồ, Giang Trừng quay sang nhìn Giang Yến và Ngụy Vô Tiện bằng ánh mắt đằng đằng sát khí. Trong lúc đi tìm đồ cho Lam Hi Thần, hắn đã suy nghĩ sắp xếp lại mọi chuyện. Lam Hi Thần chắc chắn đã bị hạ dược, mà dược này chỉ có thể do tên tiểu tử Giang Yến chế ra. Giang Yến tuy nghịch ngợm nhưng vẫn có chừng mực. Nó chắc chắn không dám hạ dược Tông chủ của Cô Tô Lam thị, mà người nó hạ dược phải là hắn. Giang Trừng trước giờ đều vô cùng đề phòng những thứ mà Giang Yến đưa tới. Nhưng từ lúc trở lại Liên Hoa Ổ, hắn chưa gặp qua Giang Yến, ngược lại Ngụy Vô Tiện lại rủ hắn uống trà. Ghép lại những dữ kiện hắn đưa ra một kết luận: Giang Yến hợp tác với Ngụy Vô Tiện hạ dược trong ly rượu của hắn, nhưng Lam Hi Thần uống phải ly rượu đó. Cứ nghĩ đến chuyện nếu không phải Lam Hi Thần mà là hắn bị biến thành nữ nhân, Giang Trừng nổi giận phừng phừng, Tử Điện trên ngón tay xẹt xẹt ánh tím.

Giang Yến biết Giang Trừng đã đoán ra, chủ động quỳ xuống nhận tội.

“Tông chủ, là đệ tử nghịch dại. Mong Tông chủ bình tĩnh. Thuốc này chỉ có tác dụng trong hai ngày thôi. Sau hai ngày, Trạch Vu Quân sẽ trở lại bình thường.”

“Hay cho từ nghịch dại. Thanh Dương, bao lâu nay ta mắt nhắm mắt mở cho ngươi tự do chế thuốc, ngươi liền không xem ta ra gì. Gan ngươi cũng to quá nhỉ. Dám hạ dược ta. Hôm nay, nếu không phạt ngươi thật nặng thì về sau ngươi sẽ càng lộng hành hơn.”

Tử Điện đã thành hình cây roi dài quét đất, lửa điện phát ra tiếng loẹt xoẹt. Giang Yến xám mặt. Lần này Tông chủ nổi giận thật rồi.

“Giang Trừng, ngươi bình tĩnh đã. Dùng Tử Điện đánh có thể gây chết người đó. Dù sao sự việc cũng không nghiêm trọng. Ngươi phạt nhẹ nhàng là được rồi. Đừng dùng Tử Điện.”

“Không nghiêm trọng? Ngụy Vô Tiện, ngươi xem, đường đường là Lam gia Tông chủ lại bị các ngươi biến thành bộ dạng kia mà ngươi nói không nghiêm trọng? Nếu Lam gia trách tội Giang gia thì ta biết ăn nói thế nào đây? Ta làm sao có thể bảo vệ các ngươi?”

“À, ta không trách tội đâu. Giang Tông chủ, xin hạ hỏa.”

Một giọng nữ ôn nhu từ phía sau truyền đến. Lam Hi Thần một thân tử y bước ra từ sau bình phong. Dù mang thân thể nữ nhân, lại không phải y phục Lam gia, nhưng bước đi phong thái vẫn toát lên khí chất tiên nhân khiến người xung quanh nhìn không khỏi cảm khái. Trong lòng Ngụy Vô Tiện lúc đó chỉ có duy nhất một ý nghĩ: Nhất định phải cho Lam Nhị ca ca uống. Nhất định phải cho Lam Nhị ca ca uống.

“Thế nào, có vừa không?”

“Rất vừa vặn. Cảm ơn Giang Tông chủ.”

“Trong người ổn chứ? Có chỗ nào thấy không khỏe không?”

“Không sao. Người trừ cơ thể bị biến đổi thành nữ ra thì mọi thứ đều bình thường. Tu vi và linh lực giữ nguyên. Ta không việc gì. Ngươi cũng đừng trách phạt Thanh Dương nữa.”

“Lam Tông chủ, người đừng nên quá mềm lòng. Bị biến thành hình dáng như vậy lỡ có người nhìn thấy thì sao chứ?”

“Ha ha. Ta đang mặc trang phục của môn sinh Giang gia thì ai có thể nhận ra ta được chứ. Ngược lại, nếu giờ ngươi phạt nặng Thanh Dương sẽ khiến nhiều người chú ý, không phải sẽ khiến ta dễ bị lộ sao?”

Giang Trừng quan sát Lam Hi Thần nãy giờ thấy trên mặt y hoàn toàn không lộ ra nửa điểm lo lắng, trong lòng không khỏi ngưỡng mộ khả năng giữ bình tĩnh của y. Lam Hi Thần đã nói thế, nghĩ lại cũng có phần đúng nên hắn thu lại Tử Điện, nhìn xuống Giang Yến đang quỳ dưới đất, ra lệnh:

“Hôm nay có Lam Tông chủ xin tha cho ngươi nên ta sẽ không đánh ngươi, nhưng ngươi vẫn phải chịu phạt. Ngươi đến Từ đường quỳ một ngày cho ta. Ngụy Vô Tiện, ngươi cũng chịu phạt giống hắn.”

“Hả? Ta cũng quỳ?”

“Dám hạ dược Tông chủ, lẽ nào ta không nên phạt ngươi?”

“Đúng đúng. Là ta có lỗi. Ta đi quỳ.”

Giang Yến cùng Ngụy Vô Tiện cúi đầu cảm tạ Lam Hi Thần rồi lầm lũi đi Từ đường chịu phạt. Giang Trừng thở dài lắc đầu. Bao nhiêu năm trôi qua sư huynh của hắn vẫn chẳng thay đổi gì cả. Giờ thì hay rồi. Để hắn ở cùng với tên tiểu tử Giang Yến, không biết Liên Hoa Ổ sẽ bị biến ra cái dạng gì.

“Sao bị biến thành thế này ngươi lại có thể bình tĩnh như thế được nhỉ? Ngươi không cần phải cố kìm lòng đâu. Tức giận thì cứ xả ra.”

Lam Hi Thần khá ngạc nhiên khi nghe Giang Trừng nói thế. Hắn cười cười.

“Không. Ta không tức giận thật mà. Lúc mới tỉnh dậy Giang Thanh Dương đã quỳ xuống thỉnh tội với ta rồi, nên khi nhận thấy mình bị biến thành thế này cũng không sốc lắm. Dù sao cũng chỉ có hai ngày thôi mà, chịu khó một chút là được.”

Bị biến thành nữ mà nói nhẹ nhàng thế. Nhưng quả thật cho dù là bị biến thành nữ nhân Lam Hi Thần vẫn rất đẹp, đẹp nhất trong tất cả những nữ nhân hắn từng gặp.

Giống như tiên nữ hạ phàm, thậm chí còn hơn thế.

Lam Hi Thần nhìn sang sững người khi thấy Giang Trừng đang nhìn mình đến ngẩn ra. Hắn vẫn thường bắt gặp ánh mắt say mê này từ mọi người xung quanh mỗi lần hắn đi trên đường. Lúc đầu hắn thấy ngượng ngùng nhưng vì gặp nhiều quá hắn cũng luyện dần cho mình thái độ bàng quang đối với những ánh mắt đó. Nhưng không hiểu sao khi bắt gặp ánh mắt này từ Giang Trừng hắn lại ngượng ngùng không thôi, lại có chút hãnh diện vì mình cũng có thể khiến cho Tam Độc Thánh Thủ nổi tiếng lạnh lùng có vẻ mặt như thế. Giờ hắn mới biết hóa ra hắn cũng đẹp thật đấy chứ.

“E hèm, Giang Tông chủ.” Lam Hi Thần đỏ mặt ho nhẹ

Giang Trừng bị tiếng ho làm cho giật mình. Hắn đỏ mặt quay người đi. Thật mất mặt. Lại có thể bị vẻ đẹp của một nam nhân, ý lộn, nữ nhân làm cho thất thần như vậy. Nhưng hắn không thể phủ nhận bộ dạng nữ nhân của Trạch Vu Quân rất đẹp.

“Ta sẽ nói với mọi người ngươi là đệ tử ta mới thu nhận. Để tránh gặp rắc rối, ngươi hãy ở chung phòng với ta, không nên ở lại khách phòng nữa.”

“Được. Làm phiền Giang Tông chủ rồi.”

“Muốn ăn gì không? Ta kêu người chuẩn bị cho ngươi.”

Lam Hi Thần giờ mới chú ý thời gian đã sẩm tối. Xem ra hắn ngủ cũng không lâu lắm.

“Giang Tông chủ cùng ăn luôn nhé!”

“Ừ. Ngươi đợi ta một chút.”

Giang Trừng nói xong bước ra khỏi phòng. Lam Hi Thần cũng bước ra ngoài hỏi đường tới Từ đường Giang gia.

------------

Giang Yến và Ngụy Vô Tiện quỳ cạnh nhau ở Từ đường, tâm trạng khá thoải mái. Biến Lam Hi Thần thành nữ nhân mà chỉ bị bắt quỳ Từ đường một ngày đã là nhẹ rồi. Giang Yến hơi tiếc vì không được nhìn thấy Tông chủ của mình biến nữ. Giờ thất bại một lần rồi, Giang Trừng chắc chắn sẽ đề phòng, khó có thể thành công lại lần nữa. Đang suy nghĩ, Ngụy Vô Tiện huých khuỷu tay vào người Giang Yến.

“Sao vậy?” Giang Yến quay sang

“Ngươi còn viên dược biến nữ nào không?”

“Phải gọi là Mỹ Nhân Hoàn. Chỉ có một viên đó thôi. Chế cái này khó lắm. Nguyên liệu hiện giờ không đủ. Ngươi hỏi làm gì?”

“Ta muốn biến Lam Nhị ca ca thành nữ a.”

Giang Yến trợn mắt nhìn. Trạch Vu Quân tính ôn hòa, dễ chịu, còn dễ xin tha, chứ với tính tình của Hàm Quan Quân thì dễ bị ngài ấy xiên lắm. Hắn còn thương cái mạng mình a. Hắn chưa muốn chết.

“Đệ đúng là không sợ chết nhỉ. Còn dám cho Vong Cơ dùng thuốc đó à?”

Hai người ngạc nhiên quay ra sau. Lam Hi Thần đang bước vào. Nhìn Lam Hi Thần trong bộ dạng mới này Ngụy Vô Tiện vẫn không ngừng trầm trồ. Chẳng ngờ nữ nhân mặc tử y mà đẹp còn hơn mặc bạch y. Tâm hắn không ngừng gào thét: phải biến Lam Trạm thành nữ.

Lam Hi Thần ngồi xổm xuống cạnh Giang Yến hỏi:

“Thanh Dương, mới nãy ngươi nói nguyên liệu chế thuốc Mỹ Nhân Hoàn còn thiếu là những nguyên liệu gì vậy?”

“Dạ?” Giang Yến tròn mắt. Sao đến cả Trạch Vu Quân cũng hỏi hắn câu đó?

“Ta có thể giúp ngươi tìm giúp số nguyên liệu còn lại.”

“Lam ...Lam Tông chủ cũng muốn chế thuốc?”

Lam Hi Thần cười tươi, rất tự nhiên trả lời:

“Kế hoạch của các ngươi không phải thất bại rồi sao? Phải làm lại cho đến khi nào thành công chứ?”

Cả Ngụy Vô Tiện và Giang Yến đều nhìn Lam Hi Thần bằng ánh mắt không thể tin được. Người này không phải Lam Hi Thần. Chắc chắn không phải Trạch Vu Quân Lam Hi Thần a!
 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top