Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

chương 8

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

 “Đại ca, huynh nói thật đấy à? Huynh thực sự muốn biến Giang Trừng thành nữ nhân?”

Lam Hi Thần nhìn chăm chăm Ngụy Vô Tiện và Giang Yến một hồi rồi đột nhiên bật cười.

“Dĩ nhiên là không rồi. Ta chỉ đùa thôi. Cho dù ta có lòng cũng không dám. Giang Tông chủ biết rõ Mỹ Nhân Hoàn là do Thanh Dương chế ra. Nên dù là ai cho hắn uống thì Thanh Dương cũng không thoát khỏi liên quan. Lần này là ta xin tha cho hai ngươi, nếu còn tái diễn lần nữa, e rằng kết cục Thanh Dương sẽ rất thảm đó.”

Chắc chắn là như vậy rồi. Giang Yến chỉ tưởng tượng thôi cũng thấy rùng mình.

Ngụy Vô Tiện thở phào vuốt ngực. Từ khi nào mà Lam Hi Thần biết đùa như vậy?

“Vậy mà hồi nãy huynh làm đệ hết hồn. Đệ còn tưởng huynh bị đoạt xá rồi chứ.”

Lam Hi Thần cười nhẹ. Kì thật hắn cũng rất tiếc vì không có cơ hội được nhìn thấy Giang Trừng biến thành nữ nhân. Giang Trừng có khuôn mặt rất đẹp, nếu biến thành nữ nhân chắc hẳn cũng rất đẹp đi. Một tiểu thư ngạo kiều, tay cầm Tử Điện lúc nào cũng trong tư thế sẵn sàng đánh người. Tưởng tượng thôi cũng thấy kích thích.

“Ta sợ các ngươi vẫn chưa từ bỏ ý định, muốn tiếp tục hạ dược Giang Tông chủ nên ta đến ngăn lại. Đặc biệt là đệ đó, Vô Tiện. Đừng nghĩ đến chuyện hạ dược Vong Cơ nếu đệ không muốn nằm liệt giường mấy ngày. Bất quá, Mỹ Nhân Hoàn này vẫn là một loại thuốc có ích trong việc ngụy trang. Thanh Dương, ngươi vẫn nên chế một ít phòng khi sau này cần dùng đến.”

“Vâng. Xin nghe Trạch Vu Quân.”

“Hai người chịu phạt thế này vẫn còn nhẹ đấy. Chịu khó đi. Lần sau đừng dại dột trêu chọc hắn nữa, nếu không ta cũng chẳng cứu được các ngươi đâu.”

Lam Hi Thần nói xong, lễ phép kính cẩn cúi chào bài vị các vị tiền bối trong Từ đường rồi bước ra ngoài.

“Ngươi đã nghe rồi đấy. Đừng nghĩ đến chuyện xin thuốc từ chỗ ta nữa.”

“Biết rồi.” Ngụy Vô Tiện xịu mặt, thở dài

Giang Yến nghĩ đến dáng vẻ của Lam Hi Thần trong lòng không ngừng cảm khái. Còn nhớ lúc ngồi trên thuyền với đám Kim Lăng đi chơi chợ nổi, hắn đã nói rằng “Giá như Trạch Vu Quân mà là nữ nhân thì nhất định các đệ tử Vân Mộng sẽ tìm cách kéo ngài ấy về Liên Hoa Ổ làm chủ mẫu Giang gia.” Chẳng ngờ lời nói lúc ấy giờ đã ứng nghiệm rồi. Trạch Vu Quân biến thành nữ dù chỉ trong hai ngày.

-------

Từ sau khi đưa Ngụy Vô Tiện trở lại Giang gia, bữa cơm của Giang Trừng thường có đến năm, sáu người. Ngoài hắn và Ngụy Vô Tiện, còn có Giang Yến và Song Bích, thi thoảng thêm Kim Lăng hoặc đám tiểu bối Lam gia. Lúc nào cũng rất đông vui. Hôm nay là bữa ăn đầu tiên chỉ có hắn và Lam Hi Thần. Không khí bàn ăn có chút ngượng vì Lam Hi Thần là nữ nhân. Một bàn ăn chỉ có một nam và một nữ, nhìn thế nào cũng giống một bữa ăn của cặp phu thê. Lam Hi Thần tìm cách thay đổi không khí.

“Ta chợt nhớ ra mình đã say rượu trước khi ngất đi. Ta hiện tại không nhớ chút gì những gì mình đã làm trong lúc say. Nếu có gì mạo phạm xin Giang Tông chủ tha thứ.”

Giang Trừng nhướng mày nhìn Lam Hi Thần. Nữ nhân khi nói chuyện với hắn chẳng ai dám nhìn thẳng mặt hắn như thế. Lòng bỗng nhiên sinh ra tia ác ý muốn trêu chọc. Hắn dùng giọng điệu bình thản, bàng quang đáp lại:

“Cũng không có gì. Lam Tông chủ lúc đó túm chặt ta lôi đi đòi chèo thuyền hái sen. Bản thân thì không biết chèo, nhưng nhất quyết cầm chắc cái mái chèo không buông. Ta phải khó khăn lắm mới đoạt đi được. Ngươi cứ như thể hài từ, tay thò xuống nước đập tứ tung, còn đòi nhảy sông bắt cá. Còn chưa hết a. Ngươi hái trộm đài sen rồi đưa cho ta, bắt ta bóc vỏ hạt sen cho ngươi ăn. Còn có ...”

“Giang Tông chủ!” Lam Hi Thần nâng tay ôm trán, mặt mũi đỏ bừng “Không cần kể nữa đâu.” Hắn quá mất mặt rồi.

Giang Trừng còn đang định kể tiếp “Ngươi liên tục gọi ta là A Trừng, bám riết lấy ta như tiểu hài tử bám phụ thân vậy.” Nhưng thấy Lam Hi Thần mặt đỏ như gấc, không dám ngẩng đầu lên nhìn mình, hắn không nỡ chọc ghẹo thêm nữa.

Đợi đến khi bình tĩnh lại, Lam Hi Thần vẫn chẳng dám nhìn thẳng Giang Trừng, chỉ nhỏ giọng hỏi:

“Mấy chuyện này ...ngoài Giang Tông chủ có ai biết nữa không?”

“Thật may cho ngươi, chỉ có ta biết thôi.”

Lam Hi Thần thở nhẹ. May quá. Hắn ngước mặt nhìn Giang Trừng, vẻ mặt lo lắng như thể muốn năn nỉ “Người sẽ không nói cho người khác biết chứ?” Giang Trừng nhìn vẻ mặt đó của Lam Hi Thần mà không nén được buồn cười, cảm thấy rất đáng yêu. Hắn vừa cố gắng để không bật cười, vừa xua tay, nói:

“Yên tâm. Ta sẽ không nói cho ai khác biết đâu.”

Nghĩ đến mình là người duy nhất biết những chuyện xấu hổ này của Lam Hi Thần, Giang Trừng tự nhiên cảm thấy có chút tự hào. Hắn có thể dùng chuyện này thi thoảng trêu chọc y, cũng thú vị đấy chứ. Mà bản thân hắn lại không biết cái vẻ mặt nén cười của hắn đều thu hết vào mắt Lam Hi Thần không sót một mảnh. Y vừa khó khăn lắm mới lấy lại được bình tĩnh, giờ trái tim lại đập thình thịch liên hồi.

“Đã bình tĩnh lại chưa? Bình tĩnh rồi thì ăn tiếp nào. Đồ ăn sắp nguội rồi.”

“Mời ...mời Giang Tông chủ.”

Sau đó hai người chẳng ai nói gì mà chỉ chuyên tâm dùng bữa. Lam Hi Thần thì do quá ngượng ngùng, lại thêm gia quy nghiêm cấm nói chuyện khi đang ăn, nên im lặng. Còn Giang Trừng thì do buốn cười quá nên không tiện nói. Hắn còn đang cố để không phun cơm ra ngoài kìa.

Sau khi ăn xong, hai người cùng ngồi uống trà. Giang Trừng nhìn Lam Hi Thần một chút, tay chống cằm mỉm cười ôn nhu hỏi y:

“Ngươi rất muốn kết giao bằng hữu với ta phải không?”

Giang Trừng hỏi đột ngột nên Lam Hi Thần hơi sững lại một chút, rồi mỉm cười gật đầu.

“Đó đúng là ý muốn của ta. Chẳng hay ý ngươi thế nào?”

“Tại sao? Ngươi nghe người đời nói về ta như thế nào rồi đấy. Tam Độc Thánh Thủ tàn nhẫn, ngoan độc, hở tí là đánh người. Ta với ngươi hoàn toàn không có điểm chung, kết giao bằng hữu có phải quá khiên cưỡng?”

“Không khiên cưỡng. Ai bảo chúng ta không có điểm chung chứ. Người khác nói ngươi thế nào ta không quan tâm. Mấy ngày nay ở bên cạnh ngươi, ta cảm thấy nói chuyện với ngươi rất hợp. Tuy ta không thể dùng từ để nói rõ hợp như thế nào nhưng ta là thật lòng muốn làm bằng hữu với ngươi. Nếu ...nếu ngươi cảm thấy không thích thì ta cũng không ép.”

Giang Trừng nhíu mày nhìn nữ nhân tử y trước mặt. Hắn vẫn chưa thể quen được với dáng vẻ này của Lam Hi Thần. Hắn trước giờ rất ít tiếp xúc với nữ nhân. Một cuộc nói chuyện đơn giản cũng chỉ kéo dài chưa được chục câu thì mấy cô gái đã bị hắn chọc giận bỏ đi mất. Cuộc nói chuyện với nữ tử trước mặt có lẽ cuộc nói chuyện dài nhất của hắn, và đến giờ người ta vẫn chưa bị hắn chọc giận đến mức bỏ đi. Người ta còn đang nói với hắn muốn kết giao bằng hữu với hắn kìa. Nhưng mà lời nói đó nghe từ miệng một nữ nhân, lại còn với giọng nhẹ nhàng, tha thiết thế kia, nghe cứ như lời cầu hôn vậy. Giang Trừng vỗ trán. Hắn đang nghĩ vớ vẩn gì thế này? Lam Hi Thần là nam a. Là nam bị biến nữ.

Nghĩ lại những gì Lam Hi Thần nói, Giang Trừng có thể cảm nhận được sự thật lòng của y. Nhưng hắn đã cô độc quá lâu. Ngay cả khi Ngụy Vô Tiện trở lại Giang gia, ngày ngày ở bên nghịch ngợm, chọc phá hắn, đôi lúc hắn vẫn nghĩ đây là mơ. Lam Hi Thần đối tốt với hắn, hắn nghĩ Lam Hi Thần là đang đồng cảm với hoàn cảnh cô độc của hắn. Kể từ khi Ngụy Vô Tiện chết, hắn chưa từng nghĩ cuộc đời của mình sẽ có một người bạn đồng hành. Hắn đã độc lai độc vãng suốt mười lăm năm. Mà Lam Hi Thần kia, y có hai người anh em kết nghĩa vô cùng thân thiết. Rốt cuộc tam đệ lại lợi dụng y để giết chết đại ca. Đây khác gì một sự phản bộ khủng khiếp, phá vỡ tâm tính thiện lương của Lam Hi Thần. Lam Hi Thần có lẽ cũng như hắn, đã chẳng dám tin vào một ai khác nữa. Trong đáy mắt Lam Hi Thần nhìn hắn, phảng phất trong đó là một sự cô đơn. Hắn có thể nhìn thấy Lam Hi Thần đang đánh cuộc niềm tin cuối cùng của mình vào hắn. Y tin rằng kẻ đã từng trải qua sự phản bội, sẽ không bao giờ phản bội lại y. Hắn cũng muốn thử tin một lần. Chí ít con người và nhân cách của Lam Hi Thần đảm bảo cho điều đó. Dù sao có người bạn là Tông chủ Cô Tô Lam thị rất có lợi cho Giang thị. Giang Trừng cầm chén trà hướng về phía Lam Hi Thần, mỉm cười nói:

“Vậy được. Sau này nhờ Trạch Vu Quân chỉ bảo thêm.”

Lam Hi Thần nở nụ cười tươi, tròng mắt dường như hơi run vì kích động. Y cầm chén lên, cụng nhẹ vào chén của Giang Trừng, gật đầu, nở nụ cười đáp lại.

“Được. Ta cũng xin nhờ ngươi giúp đỡ.”

------------

Đến đêm, tại phòng ngủ của Giang Trừng.

Lam Hi Thần hiện là môn sinh Giang gia nên lẽ dĩ nhiên không thể ở khách phòng. Hơn nữa, nói gì thì y cũng là Tông chủ, đâu thể để ở chung phòng với môn sinh (chưa kể đến dáng vẻ đặc biệt nên không thể ở chung phòng với bất kể là nam hay nữ) nên Giang Trừng mới đề nghị Lam Hi Thần ở chung phòng với hắn.

Phòng ngủ Giang Trừng có sẵn một chiếc giường lớn, hắn cho mang thêm vào một chiếc giường nhỏ nữa. Từ chỗ này rắc rối bắt đầu phát sinh. Giang Trừng cho là Lam Hi Thần làm khách thì không thể ngủ giường nhỏ nên nhường giường lớn cho y. Nhưng Lam Hi Thần lại nhất quyết ôm chăn gối ra giường nhỏ nằm.

“Làm gì có cái lý chủ để khách nằm giường nhỏ chứ?” Giang Trừng bắt đầu thấy bực mình cái tính ương bướng của Lam Hi Thần

“Ta với A Trừng giờ đã là bằng hữu, câu nệ chủ khách làm gì.”

“Nhưng ta cũng không thể để ngươi nằm ở đó. Người ngoài biết được Tam Độc Thánh Thủ ta lại bắt con gái nhà người ta nằm giường nhỏ, còn mình nằm giường lớn thì danh dự của ta để ở đâu?”

Lam Hi Thần trố mắt nhìn. Giang Trừng biết mình vừa lỡ lời, quay mặt đi húng hắng ho nhẹ. Lam Hi Thần dở khóc dở cười nói: “A Trừng, ngươi có thể đừng xem ta là nữ nhân mà đối đãi được không?”

“E hèm. Nhìn hình dáng ngươi lúc này quả thật khiến ta đôi lúc quên mất giới tính thật của ngươi. Xin lỗi. Nhưng ý ta đã quyết. Ngươi là khách, ta là chủ. Ngươi qua giường ta nằm, để cái giường bên đó cho ta.”

“Nhưng ...”

“Lam Hi Thần, ngươi còn phản đối, ta lập tức bế ngươi đưa qua đó đấy. Hình dáng hiện giờ của ngươi có chắc cự lại được cho ta không?” Giang Trừng khoanh tay, nhìn Lam Hi Thần trêu chọc

“Được được. Lần này ta nghe ngươi.”

Mặt Lam Hi Thần đỏ lựng. Không phải hắn cho rằng mình đánh không lại Giang Trừng. Cho dù hắn bây giờ bị biến thành nữ nhân nhưng lực tay của hắn vẫn rất mạnh, đâu dễ dàng bị người ta khi dễ. Chỉ là ...nếu thật sự bị Giang Trừng bế lên ...Hắn cảm thấy vô cùng mất mặt. Thế là đành khó chịu ôm chăn gối qua giường lớn. Trong lòng tự nhủ đợi sau khi trở lại hình dáng trước kia xem ai khi dễ ai, mà quên mất rằng hắn mà trở về hình dáng nam nhân thì làm gì còn chung phòng với người ta nữa.

-------------

Việc Lam Hi Thần ở chung phòng với Giang Trừng, tuy Giang Trừng đã khéo léo không cho ai nhìn thấy, nhưng việc ở Liên Hoa Ổ đột nhiên xuất hiện một nữ tử xinh đẹp như thiên tiên, lại còn hay ở cùng chỗ với Tông chủ nhà mình đã gây nên một trận xôn xao giữa các môn sinh. Các đệ tử kháo nhau rằng Tông chủ nhà họ cuối cùng đã tìm được chủ mẫu rồi, thế là tìm mọi cách nhìn mặt bằng được chủ mẫu tương lai.

Từ lúc bị biến thành nữ nhân, Giang Trừng bắt Lam Hi Thần ở trong phòng hắn, không cho đi đâu, nói là để tránh rắc rối. Nhưng Lam Hi Thần nghĩ mình đã bị biến thành thế này rồi thì chẳng ai có thể nhận ra y được. Vậy là nhân lúc Giang Trừng rời Liên Hoa Ổ đi lo sự vụ y rời khỏi phòng đi loanh quanh tham quan. Mấy ngày vừa rồi y đa phần cùng Giang Trừng đi dạo Vân Mộng để lo sự vụ, về Liên Hoa Ổ thì tới đình viện hoặc ngồi ở đại sảnh uống trà, có một số nơi y chưa đi qua hoặc chưa nhìn kỹ. Suốt đường đi Lam Hi Thần luôn cảm thấy có vài cái đuôi bám theo mình. Y biết đó là các môn sinh Giang gia. Y im lặng định xem đám nhóc tính làm gì, nhưng ngoài đi theo ra chúng chẳng làm gì khác. Y đứng lại, tính gọi chúng ra hỏi chuyện thì Giang Yến ở đâu chạy tới đuổi chúng đi.

“Xin lỗi Trạch Vu Quân. Do lần đầu nhìn thấy Tông chủ đưa một nữ tử về Liên Hoa Ổ nên đám sư đệ hơi tò mò, làm phiền đến ngài. Xin ngài đừng trách chúng.”

“Không sao. Ta thấy chúng dễ thương mà. Vừa nãy ngươi nói Giang Tông chủ chưa từng đưa nữ nhân nào về nhà?”

“Vâng. Không tính mấy tiểu muội mồ côi được Tông chủ nhặt về thì các cô gái đến đây đều là tự mình đến cầu cạnh, hoặc là bà mối dẫn đến xem mắt. Tuyệt chưa từng thấy Tông chủ dắt ai về.”

“Giang Tông chủ từng đi xem mắt?” đột nhiên Lam Hi Thần cảm thấy hứng thú với đề tài này “Ta vẫn luôn tự hỏi tại sao hắn còn chưa lập gia thất. Đối tượng xem mắt không vừa ý hắn sao?”

“Haiz. Ngài thấy tính cách của Tông chủ bọn ta rồi đấy. Tính tình ngài ấy khó chịu như thế cô gái nào mà chịu nổi chứ. Không hiểu phong tình, ăn nói thì cộc cằn, thô lỗ, nói chuyện với con gái người ta mấy câu đã chọc cho người ta sợ chạy mất dép rồi. Xem chừng lão thiên muốn cho Tông chủ độc thân cả đời rồi. Trừ khi ... ”

Giang Yến nhìn sang Lam Hi Thần tính nói gì đó nhưng rồi lại thôi. Nó khiến Lam Hi Thần tò mò.

“Trừ khi gì cơ?”

“Không có gì. Dù sao cũng không thể xảy ra được.” Giang Yến thở dài, lắc đầu

Lam Hi Thần: ???

“Điều kiện tìm đạo lữ của Tông chủ cao lắm a. E là có tìm khắp tu tiên giới này cũng chẳng tìm được nữ tử nào như thế.”

“Ngươi biết điều kiện tìm đạo lữ của Giang Tông chủ sao?”

Giang Yến chớp mắt mấy cái. Có phải hắn mới thấy mắt Lam Tông chủ sáng lấp lánh không?

“Cái này là do Ngụy tiên sinh nói. Hắn nói Giang Tông chủ thích nữ tử có sắc đẹp tự nhiên. Gia thế trong sạch, dịu dàng nghe lời, cần kiệm đảm đang, tu vi không quá cao, tính tình không quá chủ động, nói không quá nhiều, giọng không quá to, tiêu tiền không quá phung phí. Ngài xem điều kiện đủ thứ như thế tìm đâu ra người chứ?”

Lam Hi Thần che miệng cười nhẹ. Điều kiện quả nhiên nhiều thật. Hắn quả thật chưa từng gặp qua một nữ tử nào thỏa mãn hết những điều kiện đó. À, cũng không phải không có. Hình như có một người. Nhưng người đó ...đã không còn nữa rồi. Trong cổ họng cảm thấy nghẹn đắng. Hắn đã cùng Giang Trừng kết giao bằng hữu, hắn sẽ thay người thân của y tìm cho y một chủ mẫu thật tốt, một người thỏa đủ các điều kiện của y.

“Không nói chuyện này nữa. Trạch Vu Quân đang định đi đâu đó?”

“Ta định đi Thử Kiếm Đường tham quan việc tập luyện của các ngươi chút. Thế nào?”

“Được chứ ạ. Mời ngài.”

Lúc vừa thấy mặt Lam Hi Thần xuất hiện ở Thử Kiếm Đường, tất cả đệ tử ở đó đều dừng việc luyện tập, nhao nhao cả lên. Họ cùng vây xung quanh Lam Hi Thần, hỏi mấy câu đại loại như:

“Tỷ tỷ xinh đẹp. Tỷ tỷ tên gì vậy?”

“Tỷ tỷ quen biết Tông chủ lâu chưa?”

“Làm thế nào mà hai người kết đôi được vậy?”

“Khi nào thì hai người thì thành thân a?”

Lam Hi Thần khá sốc. Làm thế nào mà hắn và Giang Trừng lại bị đồn thành quan hệ thế này?

“Sao các đệ lại nghĩ rằng ta và Giang Tông chủ là đạo lữ chứ?”

“Hai người một nam một nữ ở chung phòng không phải đạo lữ thì là gì?”

“Sao đệ lại cho rằng bọn ta ở chung phòng? Đệ nhìn thấy sao?” hắn nhớ lúc hắn vào phòng Giang Trừng thì đâu thấy ai xung quanh.

“Cái này dễ đoán mà. Tỷ tỷ là môn sinh nhưng đâu có ở chung phòng với nữ đệ tử ở đây. Ở khách phòng cũng không có, phòng bếp hay nhà kho đều không. Các nơi bọn đệ đã tìm hết rồi, chỉ riêng phòng Tông chủ là chưa dám tìm thôi. Tỷ tỷ không ở đó thì có thể ở đâu a?”

Lam Hi Thần: ...

Đám đệ tử này tinh ranh hơn hắn và Giang Trừng nghĩ rồi. Hắn biết giải thích thế nào bây giờ?

“Ây da. Tỷ tỷ đến đây là muốn xem các đệ luyện tập, chứ không phải để các đệ tra khảo người ta nha. Quay về luyện tập đi!” Giang Yến xua tay giải tán đám đông

Đám môn sinh nghĩ rằng chủ mẫu đến đây giám sát chúng luyện tập thay cho Tông chủ, thế là lập tức quay về xếp hàng thẳng lối, nghiêm túc luyện tập. Lam Hi Thần dở khóc dở cười nhìn Giang Yến như ý muốn hỏi: giờ ta phải làm sao?

“Ngài đừng nên giải thích gì cả. Cứ để chúng muốn nghĩ gì thì nghĩ. Dù sao chỉ còn một ngày. Ngài chịu khó một chút.”

Lam Hi Thần nghĩ một chút, đành gật đầu. Giờ đúng là chỉ còn cách thuận theo tự nhiên thôi.

“Phải rồi. Vô Tiện đâu? Từ sáng đến giờ ta không thấy hắn.”

“Vừa mới quỳ xong lại phải lao đầu vào làm việc rồi a. Tông chủ mới giao thêm một đống sổ sách cho hắn. Chắc phải đến chiều mới ra được khỏi phòng.”

Lam Hi Thần cười thầm. Vong Cơ mà biết Vô Tiện ở đây bị “hành” thế này hẳn sẽ tìm Giang Trừng đánh nhau một trận. Hắn vẫn nên xem như không biết chuyện gì thì hơn.

Giữa trưa Giang Trừng trở về. Lam Hi Thần vừa nghe môn sinh báo đã lập tức sai người mang thức ăn lên. Giang Trừng ngạc nhiên khi thấy Lam Hi Thần không chỉ ra khỏi phòng còn gặp gỡ, nói chuyện với người khác. Lông mày nhíu lại. Tên này rất không biết nghe lời. Lam Hi Thần nhìn thấy thái độ của Giang Trừng, sợ hắn giận liền vội vàng giải thích:

“Trong thời gian ngươi rời khỏi, ta đã suy nghĩ kỹ. Dù gì thì hết ngày mai ta sẽ trở lại bình thường, với hình dáng hiện tại này cho dù có khiến người khác nghi ngờ thân phận nhưng đâu có gì chứng thực, cũng chẳng thể gây nên sóng gió gì. Ngươi thấy ta nói đúng không?”

Giang Trừng ngẫm lại thấy Lam Hi Thần nói cũng có lý. Xem ra hắn đã nghĩ quá nhiều rồi?

“Được rồi. Chắc ngươi đi về cũng đã mệt. Vào ăn đã. Có gì nói sau.”

Giang Trừng nhìn bàn ăn một chút rồi quay sang vẫy tay gọi một môn sinh ở gần đó.

“Ngươi qua phòng Ngụy Vô Tiện xem hắn xong việc chưa thì gọi qua đây.”

“Vâng.”

Lam Hi Thần mỉm cười. Giang Trừng ngoài mặt thì giận dữ, trừng phạt có vẻ nặng nhưng thực lòng rất thương yêu sư huynh của hắn. Con người này trong nóng, ngoài lạnh. Thật thú vị.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top