Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Phần 30

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lần đầu tiên làm chuyện đó không tránh khỏi sơ suất. Mong các thím thông cảm đừng ném đá tui. Trước khi đọc đề nghị mấy thím chưa tới 18 tua nhanh xuống đoạn dưới nha. Dặn trước ai không nghe ráng chịu nha.

__________

“ Ha ah...ưm ưm...”

Giang Trừng vừa được thả xuống giường đã bị người đè xuống hôn tới tấp. Y phục trong mấy chốc bị cởi sạch sẽ, chỉ còn mỗi tiết khố. Giang Trừng cũng túm lấy vạt áo ngoài của Lam Hi Thần mà kéo xuống. Nhưng chỉ mới kéo được một nửa thì người hắn bỗng run lên, miệng thoát ra tiếng rên rỉ ám muội. Lam Hi Thần đang ngậm cắn đầu ngực hắn.

“ Ah ..tên hỗn đản ...ah ah ...buông...”

Giang Trừng túm tóc Lam Hi Thần nhưng cũng không thể khiến người kia buông hắn ra được. Thật kì lạ. Chỉ nghịch hai đầu ngực thôi mà lại khiến hắn có cảm giác vừa tê vừa sướng như thế này? Là xuân dược khiến cơ thể hắn trở nên mẫn cảm như thế? Lam Hi Thần cũng nhận ra sự mẫn cảm bất thường của ái nhân, trong đầu hiện lên ý nghĩ muốn trêu chọc. Một tay hắn tiếp tục trêu đùa đầu ngực, tay kia bắt đầu sờ soạng khắp người Giang Trừng. Tay đi đến đâu Giang Trừng cảm giác ngứa ngáy đến đó. Phần bụng dưới khó chịu không thôi. Phân thân hắn cương cứng, đã muốn rỉ ra bạch trọc. Lam Hi Thần mỉm cười, nắm lấy phân thân của hắn mà vuốt lộng.

“ Ah ah ...Hi Thần ...Không ...ưm...buông tay...”

“ Vãn Ngâm, đừng kìm nén. Giao cho ta. Ta sẽ làm ngươi thoả mãn.”

Thoả mãn cái đầu ngươi. Lão tử đang bị ngươi trêu đùa muốn chết đây. Giang Trừng hiện tại đang rất muốn đánh người.

Giang Trừng túm chặt ra giường, hai cẳng chân run run hơi co lên. Đại não bị những màn quấy nhiễu của Lam Hi Thần mà trở nên trống rỗng, trong mắt chỉ ngập tràn dục vọng. Hắn vừa tức vừa ngượng. Để chuẩn bị cho chuyện này hắn đã xem qua mấy tranh Long Dương, cũng đã muối mặt đi hỏi Ngụy Vô Tiện. Tên đó hùng hồn nói với hắn: người Lam gia chẳng biết gì về chuyện ân ái. Toàn bộ quá trình đều là hắn chỉ dạy cho Lam Vong Cơ. Mẹ nó, toàn là dối trá. Nhìn xem những gì Lam Hi Thần đang làm có giống một người không biết gì đâu chứ!

Tiểu Giang Trừng bị vuốt lộng càng ngày càng nhanh, cộng thêm đầu ngực bị trêu chọc, môi bị ngậm lấy khuấy đảo dữ dội. Hắn bị kích thích đến cực điểm, rốt cuộc bắn đầy tay Lam Hi Thần. Giang Trừng nằm xụi lơ trên giường, hai mắt mờ mịt, khoé mắt ngân ngấn nước, cả cơ thể bao phủ một màu phấn hồng vô cùng câu nhân. Hai mắt Lam Hi Thần trầm đục. Y bắt đầu cởi y phục mình.

Tính ra từ lúc quen nhau, Giang Trừng chưa lần nào thực sự nhìn thấy rõ cơ thể của Lam Hi Thần. Nhìn y cởi từng lớp áo, tim hắn đập càng ngày càng nhanh, người càng thêm rạo rực. Hắn cảm thấy thật quái lạ. Đều là nam nhân với nhau, tại sao lại xấu hổ như thiếu nữ vậy chứ? Khi nhìn thấy kích cỡ thứ kia của Lam Hi Thần, trong đầu Giang Trừng lập tức có suy nghĩ nhất định không thể để thứ đó đâm vào người mình. Hắn nhất định phải là người dành quyền chủ động. Nhưng hắn còn chưa kịp làm gì cơ thể Lam Hi Thần đã áp xuống đè chặt người hắn. Y hôn một cái lên môi hắn, cười cười nói:

“ Ta biết ngươi nghĩ gì, nhưng đây là lần đầu tiên của chúng ta, cứ để ta thử nghiệm trước cho nhé!”

“ Không cần. Để ta ưm ...”

Lam Hi Thần dùng miệng chặn hắn lại, từ trong y phục lấy ra một lọ cao nhỏ. Hắn lấy ngón tay quệt một ít cao rồi đâm vào hậu huyệt của Giang Trừng. Giang Trừng mở to mắt. Cảm giác dị vật bên trong cơ thể không quá khó chịu, mà lành lạnh lại hơi ngứa, tư vị hết sức khó tả. Hai ngón, rồi ba ngón lần lượt đâm vào khuấy đảo vách tràng bên trong. Giang Trừng có thể nghe rõ mồn một tiếng lép nhép của ngón tay ra ra vào vào bên dưới hắn. Cảm giác ngứa ngáy khó chịu càng lúc càng lớn.

“ Hi Thần, ngươi ...dùng cái gì ưm ...khó chịu...”

“ Là Vong Cơ tặng cho ta. Nói dùng cái này sẽ không đau.”

Giang Trừng thật muốn nguyền rủa tổ tiên mười tám đời nhà Lam gia. Cô Tô Song Bích không phải nổi tiếng thanh tâm quả dục sao? Không phải là trước giờ đều ăn chay sao? Đi trao đổi với nhau chuyện như vậy không thấy xấu hổ à? Liêm sỉ của mấy người đều vứt cho cẩu gặm hết rồi?

Khi ba ngón tay ra vào thông thuận, Lam Hi Thần rút tay ra, đưa phân thân của mình thế vào. Hai mắt Giang Trừng trợn trừng, hai chân co quắp run run. Đau, đau quá. Hai hàng nước mắt chảy dài. Lam Hi Thần hôn nhẹ lên trán hắn, trấn an:

“ Không sao, Vãn Ngâm. Một lúc nữa sẽ hết đau thôi. Ta sẽ không động. Ngươi thả lỏng một chút. Ngoan.”

Giang Trừng tận lực thả lỏng người. Giờ đã đến thế này rồi hắn chẳng thể nào thay đổi được. Để tên ngốc kia chiếm tiện nghi một lần vậy. Một chốc sau hắn quả thật không còn thấy đau nữa, ngược lại chỗ bị đâm lại thấy ngứa ngáy. Là do lọ cao kia hay do xuân dược?

Mắt thấy vẻ mặt Giang Trừng thay đổi, Lam Hi Thần bắt đầu động thân. Vách tràng thắt chặt bao bọc lấy phân thân khiến Lam Hi Thần thoải mái không thôi. Đôi mắt lúc này nhìn như đã chìm vào bể dục. Lam Hi Thần ôm lấy vòng eo hữu lực của Giang Trừng, bên dưới gia tăng tốc độ, mặc cho Giang Trừng đang rên rỉ kêu loạn lên:

‘ Ah ah ...nhanh ...nhanh quá rồi. Hỏng mất...ah ah ...chậm ...ưm chậm lại ...uh ah ah ...”

Từ lúc nào mạt ngạch cột trên trán đang quấn lấy tay Giang Trừng. Lam Hi Thần nhìn thấy nó, ý cười trên môi càng sâu. Tốc độ hắn lại càng nhanh hơn, như muốn nuốt trọn lấy người bên dưới. Giang Trừng không ngừng rên rỉ những âm thanh đứt quãng. Cảm giác tê dại cùng cực lạc, trướng đau mà phóng túng, cùng lúc đổ ập vào cơ thể hắn, kéo dài từ xương cụt lên đến toàn thân. Khoái cảm kì diệu, tay chân bủn rủn, cơ thể khát cầu người đối diện đối với mình thêm mãnh liệt, vùi dập. Lam Hi Thần kéo một chân Giang Trừng gác lên vai khiến phân thân đâm vào càng sâu. Hắn phát hiện bên trong Giang Trừng có một điểm mẫn cảm. Mỗi lần hắn đỉnh vào chỗ đó, cơ thể y lại run lên, tiếng rên rỉ càng thêm mê người. Vậy là mỗi lần hắn đều cố tình đỉnh vào chỗ đó của y với tốc độ chưa một lần chậm lại.

“ Ah ah ...Hi Thần ...sướng quá...ah ah ...ưm chậm ...chậm lại ...ưm ...sẽ hỏng ...uh ah ah ..”

“ Vãn Ngâm, gọi tên ta. Mau gọi tên ta!”

“ Ưm ư ...” Giang Trừng phát khóc vì bị kích thích quá độ. Lực đạo phía dưới không vì thế mà chậm lại. Hắn lắc đầu kêu loạn: “ Dừng ...dừng lại, Hoán! Ư hức ...ta không được ...ah ah.. uh...”

Lam Hi Thần bị tiếng gọi này làm cho bắn. Hắn gầm lên một tiếng rồi ngã gục xuống người Giang Trừng. Người dưới thân hắn lúc này đã bị rút cạn sức lực, cơ thể mềm nhũn, miệng thở hổn hển một cách yếu ớt. Ánh mắt y khó chịu nhìn hắn. Sao tên kia vẫn chưa chịu rút cái thứ đó ra khỏi người mình?

“ Vãn Ngâm, cuối cùng ngươi cũng trở thành người của ta rồi.”

Giang Trừng nghe vậy tâm trở nên mềm nhũn. Hắn đưa tay xoa nhẹ mái tóc dài lúc này đã ẩm ướt của Lam Hi Thần, thì thầm bên tai y: “ Ta đã trao tất cả cho ngươi. Cả đời này ngươi đừng hòng bỏ mặc ta.”

Lam Hi Thần bị những lời này làm cho kích động, phân thân vẫn đang chôn trong cơ thể Giang Trừng căng cứng lần nữa. Giang Trừng hết hồn vội đẩy hắn, miệng lắp bắp la lên:

“ Sao ...sao lại lên nữa vậy hả? Mau ...ngươi mau rút ...”

Lam Hi Thần ngược lại ánh mắt tràn ngập tiếu ý, càng ôm chặt người dưới thân, hông nhẹ nhàng đung đưa, cười cười hôn nhẹ lên môi hắn, nói: “ Thật ngại quá, Vãn Ngâm. Chúng ta làm thêm một lần nữa đi.”

“ Không không. Ta mệt lắm rồi. Khoan ...ưh ah ah ...tên khốn ...ah ah ưm ...”

------

Ngoài Lam Khải Nhân, những người thân cận với huynh đệ Lam gia đều không khó để nhận ra màn tráo đổi kinh thiên động địa kia. Ngay sau khi buổi họp kết thúc, nhóm Kim Lăng và Tư Truy kín đáo vào Tĩnh Thất gặp Hàm Quang Quân. Dĩ nhiên Ngụy Vô Tiện cũng đang ở đó. Hắn kể lại cho các cậu nghe những chuyện xảy ra trong thời gian gần đây.

“ Vậy là cậu không đi Thanh Đàm hội là vì không muốn Lam lão tiên sinh thêm sinh khí. Còn Trạch Vu Quân hẳn là lúc này đang ở Liên Hoa Ổ gặp cậu rồi?”

“ Ừm. Đây vốn là kế hoạch của bọn ta, Giang Trừng không biết gì cả. Giờ chắc là hắn đang ngạc nhiên lắm.”

“ Không ngờ lão tiên sinh lại phản ứng gay gắt với chuyện của hai vị Tông chủ như thế. Ngày xưa Hàm Quang Quân và Ngụy tiền bối cũng khó khăn như vậy sao?” Cảnh Nghi vừa ngạc nhiên vừa lo lắng.

“ Không. Huynh trưởng khó hơn.”

“ Ngày mà Lam Trạm biểu lộ ra là thích ta thì lúc đó ta đã chết rồi, ông ta có muốn làm khó cũng không được. Sau này ta trọng sinh, xảy ra bao nhiêu chuyện như thế sao có thể lại gay gắt với bọn ta. Nhưng đúng như Lam Trạm nói, đại ca vẫn khó hơn vì huynh ấy là Tông chủ. Nhưng các ngươi yên tâm. Đến lượt các ngươi chắc chắn sẽ dễ dàng hơn rất nhiều.” Ngụy Vô Tiện vừa nói vừa liếc nhìn ai đó đầy ẩn ý.

Tư Truy đó mặt cúi đầu. Ngụy Vô Tiện nói đúng ý mà hắn đang lo lắng, lại còn bị tiền bối nhìn bằng ánh mắt thế kia khiến hắn xấu hổ không thôi. Tư Truy kín đáo nhìn qua Kim Lăng đang đứng bên cạnh. Tình cảm của hắn dành cho y bị Ngụy tiền bối nhìn ra dễ dàng như vậy. Còn Kim Lăng thì sao? Y có nhận ra tình cảm của hắn không? Thật ra thì Tư Truy lo lắng lúc này cũng vô ích, vì Kim Lăng lúc này chỉ đang lo lắng cho cậu của mình thôi. Ngụy Vô Tiện nhìn ra suy nghĩ của Kim Lăng, vỗ vai y nói:

“ Không sao. Chính vì vậy bọn ta mới sắp xếp để Lam đại ca gặp mặt Giang Trừng, giải toả tâm lý cho cả hai. Sau hôm nay bọn họ sẽ ổn thôi.”

Giang Yến đứng nghe nãy giờ không nói gì. Hắn đang mải lo lắng cho Bạch Chân. Không biết con hồ ly kia ở nhà có phá đám gì hai vị Tông chủ không. Nếu hắn phát hiện ra nhất định sẽ cho tên kia một trận.

------

Giang Trừng tỉnh lại đã là sáng ngày hôm sau. Nhìn sang bên cạnh đã không thấy Lam Hi Thần đâu, chỗ nằm cũng đã lạnh, xem chừng người đã rời đi khá lâu. Giang Trừng chống tay ngồi dậy thì một cơn đau tê dại truyền đến từ thắt lưng khiến hắn phải nằm xuống. Giang Trừng lầm rầm chửi rủa tên nào đó đêm qua lăn đi lăn lại hắn đến ba lần. Nếu không phải hắn mệt quá ngất đi thì không biết tên kia còn định hành hắn thêm bao lâu nữa. Quả nhiên không thể xem mặt mà bắt hình dong. Lũ Lam gia đều là cầm thú.

Đúng lúc này thì Lam Hi Thần cầm khay cháo mở cửa bước vào. Giang Trừng liếc thấy lập tức hừ lạnh, quay mặt đi không nhìn. Lam Hi Thần mỉm cười, đặt khay cháo xuống bàn rồi bước đến bên giường, ôn nhu hỏi:

“ Eo còn đau không?”

Lập tức một cái gối bay thẳng vào mặt hắn. Lam Hi Thần nhanh tay chụp kịp, cười cười nói: “ Xem chừng vẫn còn khoẻ lắm.”

“ Khoẻ cái đầu ngươi!” Giang Trừng tức giận mắng: “ Xem chuyện tốt ngươi làm đi!”

“ Vãn Ngâm, ta xin lỗi. Lần đầu tiên ta có hơi kích động. Lần sau sẽ không thế nữa.”

“ Ngươi còn dám nghĩ đến lần sau sẽ tiếp tục hả? Lần tới lão tử sẽ thượng ngươi!”

Lam Hi Thần nghe vậy ban đầu có hơi bất ngờ nhưng rất nhanh đã cười tươi, tiến tới dỗ dành hắn: “ Được rồi. Nghe ngươi hết. Giờ dậy ăn chút cháo nhé. Chắc ngươi đói rồi. “

Lam Hi Thần nghe lời thế khiến hắn khá bất ngờ. Đêm qua tên kia như bị trúng xuân dược, đè hắn ra làm đến mức hắn mệt quá ngất đi. Thế mà cũng chịu để lần tới nằm dưới hắn? Giang Trừng không hề biết rằng suy nghĩ lúc này của Lam Hi Thần chính là: cứ dỗ dành cho qua hôm nay đã. Lần tới ai thượng ai còn chưa biết đâu.

Lam Hi Thần đỡ Giang Trừng ngồi dậy, còn cẩn thận kê một cái gối sau lưng y, sau đó mới đưa cháo cho y dùng. Giang thúp một thìa cháo nóng hổi, cảm thấy hương vị không giống như nhà bếp hay làm. Hắn nhìn Lam Hi Thần lúc này đang mỉm cười ngắm nhìn hắn ăn, nghi ngờ hỏi: “ Cháo này ...ngươi nấu?”

Lam Hi Thần nghe hỏi có chút chột dạ. Hắn lo lắng gật đầu trả lời: “ Đúng vậy. Lần đầu tiên nên chắc hẳn không được ngon. Ngươi nể mặt ta chịu khó ăn. Lần sau ta sẽ làm tốt hơn.”

“ Không phải. Ta thấy rất vừa miệng.” Giang Trừng mỉm cười đáp rồi chuyên tâm vào húp cháo. Sao hắn có thể chê chứ. Chỉ cần là Lam Hi Thần nấu cho hắn, cho dù dở hắn cũng tình nguyện ăn hết, huống chi bát cháo này y nấu rất ngon.

Lam Hi Thần nhìn ái nhân ăn tô cháo mình nấu một cách ngon lành như thế lòng cảm thấy thật ấm áp. Càng ngày hắn càng cảm thấy mình yêu chết người này rồi. Đợi đến khi Giang Trừng ăn xong, Lam Hi Thần lấy khăn giúp y lau miệng, lại lấy trà cho y uống. Được phục vụ chu đáo đến tận răng thế này khiến Giang Trừng phát bực.

“ Ngươi có thôi đi không? Ta không phải người bệnh.”

“ Đúng rồi. Ngươi không bệnh, nhưng hiện tại ngươi không xuống giường được nên hãy để ta chăm sóc cho ngươi.”

Giang Trừng tức điên. Tử Điện lẹt xẹt thành hình muốn đánh người. Hắn bị thế này là do ai chứ? Còn không phải do tên khốn kia không biết tiết chế? Lam Hi Thần nín cười, tìm cách chuyển chủ đề:

“ Người hạ dược ngươi có phải A Chân?”

“ Không hắn thì còn ai vào đây chứ?” Giang Trừng thủ lại sát khí, ngã người hẳn ra sau

“ Ngươi có đoán được tại sao hắn lại làm thế không?”

Giang Trừng chỉ lắc đầu. Hắn thực không hiểu tại sao Bạch Chân lại phải đi hạ dược hắn, lại có cố tình lựa lúc Lam Hi Thần tới. Cho dù y muốn tác thành cho hắn và Lam Hi Thần thì cũng đâu cần phải làm trò này chứ. Hay xuân dược mà Bạch Chân cho hắn uống có vấn đề? Lam Hi Thần cũng có cùng suy nghĩ như thế, tình cờ mắt hai người chạm nhau.

“ Tên hồ ly đó đâu rồi?”

“ Không còn ở đây nữa. Giang quản sự nói sau khi giăng kết giới quanh phòng của chúng ta xong thì hắn rời đi, nói là ra ngoài chơi mấy ngày. Hắn còn nhắn lại nếu ngươi muốn tìm hắn thì cứ theo phương thức cũ.”

Giang Trừng có thể hiểu tại sao Bạch Chân lại bỏ đi, nhưng không thể đoán được hành động khi đó của hắn. Nếu hắn đã muốn đi chơi cho khuây khỏa thì cứ để hắn đi. Sau này hỏi tội cũng chưa muộn.

“ Vãn Ngâm.” Lam Hi Thần đột nhiên ôm chầm lấy hắn, giọng ủy khuất: “ Ngươi ở với ta lại nghĩ đên nam nhân khác ta sẽ khó chịu.”

Giang Trừng có chút kinh ngạc khi Lam Hi Thần đột nhiên làm nũng hắn như thế. Dù sao thì từ ngày hai bên xác nhận tình cảm liêm sỉ của tên này càng lúc càng chẳng còn mấy nữa rồi. Hắn cũng vờ giận lẫy, nói: “ Chúng ta đã làm đến thế này rồi ngươi còn ghen cái gì. Hơn nữa, ta vốn không có hứng thú với nam nhân, chỉ bởi ngươi ...” nói đến đây Giang Trừng đỏ mặt im bặt.

Lam Hi Thần hạnh phúc không nói nên lời. Hắn lúc ôm Giang Trừng trong tay đã biết xuân dược này công hiệu không mạnh. Nếu vận công cưỡng ép vẫn có thể giải được. Nhưng Giang Trừng vẫn quyết định cùng hắn kết hợp. Như vậy cũng đủ để hắn hạnh phúc một đời.

“ Được rồi, Hi Thần. Buông ta ưm ...”

Giang Trừng chưa nói hết câu miệng đã bị bịt lại. Chỉ là một nụ hôn nhẹ nhàng, yêu thương, sủng nịnh nhưng khiến người lưu luyến không thôi. Nụ hôn vậy mà cứ dây dưa không dứt. Cho đến khi Giang Trừng cảm thấy phía dưới Lam Hi Thần có biểu hiện khó nói mới vội đẩy người ra.

“ Ngươi ...trước cách xa ta một chút.”

Lam Hi Thần mỉm cười bất đắc dĩ lùi lại góc giường. Hắn đang tận lực kìm nén cảm xúc muốn đè người ta ra làm lần nữa.

“ Giờ ngươi có thể nói cho ta biết ngươi đến đây để làm gì rồi chứ?”

Lam Hi Thần cười ngượng. Xém chút nữa thì quên mất.

“ Mấy ngày vừa rồi ta bị cấm túc trong phòng không đi đâu được, cũng không thể gửi thư nói rõ mọi chuyện được với ngươi nên ta phải đến đây một chuyến.”

“ Nói rõ cái gì?”

“ Vãn Ngâm, ta đã nghĩ ra cách có thể giải quyết chuyện này. Chỉ cần ta đào tạo ra người thừa kế xứng đáng thì thúc phụ sẽ không còn lý do gì để ngăn cản ta đến với ngươi nữa.”

“ Vậy sao? Ngươi tìm được ai rồi?”

“ Ngươi cảm thấy Cảnh Nghi thế nào? Trong đám đệ tử Lam gia hiện tại nó và Tư Truy là hai đứa có tu vi cao nhất. Tuy tính cách Cảnh Nghi có hơi lỗ mãng, tùy tiện nhưng bản chất rất tốt, nếu chịu khó chỉ dạy vẫn có thể sửa đổi được. Hơn nữa,ta cho rằng nếu Tông chủ đời sau của Lam gia là người có tính cách như nó thì đệ tử Lam gia sẽ có cuộc sống thoải mái hơn.”

“ Ừm. Cũng là một cách nghĩ. Mới đầu ta còn tưởng ngươi sẽ chọn thằng nhóc Tư Truy kia. Tính cách của nó có vài phần giống ngươi, so với những đứa trẻ cùng lứa cũng trưởng thành hơn.”

“ Tư Truy dĩ nhiên là phù hợp, nhưng có một số nguyên nhân ta không thể chọn nó.” Lam Hi Thần cười cười. Hắn đâu thể nói với Giang Trừng rằng Truy cũng là đoạn tụ, lại còn đoạn tụ với chính cháu của y chứ. Hơn nữa, Tư Truy cũng không có huyết thống Lam gia, thúc phụ sẽ chẳng đời nào đồng ý.

“ Nguyên nhân gì? Không thể nói?”

“ Ha ha. Hiện tại ta quả thật không thể nói. Sau này ta nhất định sẽ cho ngươi biết, được không?’

“ Hừ. Không nói thì thôi. Dù sao cũng là chuyện của Lam gia các ngươi, không liên quan đến ta.”

“ Ừ thì không liên quan. Vãn Ngâm, ta nói chuyện này với ngươi là muốn ngươi tin tưởng và chờ đợi ta. Nhất định không được quá nôn nóng mà làm gì ngu ngốc.”

Giang Trừng nhìn Lam Hi Thần một chút. Sao hắn không biết người kia vì lo lắng cho hắn mới bất chấp tất cả để đến đây gặp hắn. Một người như thế cho dù phải trả giá thế nào để có được y, hắn cũng chấp nhận.

“ Ngươi xem ta là hài tử sao? Còn phải dặn dò như vậy.”

“ Ta là yêu thương Vãn Ngâm mà.”

“ Ngươi tự lo cho bản thân mình trước đi. Lần này ngươi và Lam Vong Cơ gây ra chuyện lớn như vậy, thúc phụ ngươi không chỉnh chết các ngươi mới lạ.”

Lam Hi Thần thu lại vẻ mặt làm nũng, trở lại với dáng vẻ tiên phong đạo cốt, điềm đạm, ôn hoà của mình. Hắn đứng dậy cất chén vào khay, chỉnh trang lại y phục. Sâc mặt nghiêm túc, nói: “ Ta đã quyết định đến đây thì còn lo ngại gì chuyện đó nữa chứ. Bao lâu nay ta nhượng bộ như vậy là quá đủ rồi. Mang danh là Tông chủ một đại thế gia huyền môn mà đến chuyện hôn sự của mình cũng không được tự quyết định thì đúng là nực cười. Lam gia cần phải được thay đổi.”

Giang Trừng mỉm cười ngắm nhìn vẻ mặt nghiêm túc xem lẫn tức giận hiếm có lúc này của Lam Hi Thần. Thái độ kiên quyết của y phần nào khiến hắn cảm thấy nhẹ lòng hơn. Cảm giác tội lỗi với tổ tiên, phụ mẫu cũng vơi đi ít nhiều. Lam Hi Thần nói không sai. Thân là Tông chủ một trong Tứ đại gia tộc mà không thể quyết định được hôn sự của bản thân ...đúng là rất nực cười.

---------

Lam Hi Thần trở về ngay sáng hôm đó, đến chiều tối thì tới nơi. Ngày hôm sau, Lam Hi Thần và Lam Vong Cơ cùng nhau chủ trì ngày cuối cùng của Thanh Đàm hội. Lam Khải Nhân nhịn suốt ba ngày đã muốn nghẹn chết, rốt cuộc cũng đợi được đến lúc kết thúc Thanh Đàm hội liền gọi hai thằng cháu vào phòng riêng sạc cho một trận. Hai người quỳ trước mặt thúc phụ, từ đầu đến cuối mang bộ mặt ngoan ngoãn không nói năng gì. Lam Khải Nhân vừa mệt vừa chán cũng hết muốn mắng nữa.

“ Xem ra ta có nói gì thì Hi Thần ngươi cũng sẽ không nghe phải không? Mấy ngày ta bảo ngươi ở trong phòng suy ngẫm có vẻ cũng không thấy đổi được suy nghĩ của ngươi?”

“ Thúc phụ, con xin lỗi. Con không thể bỏ Vãn Ngâm được.”

Lam Khải Nhân thở dài một hơi. Kiếp này của ông đúng là quá nhọc rồi. Sao sư huynh lại để cho ông hai đứa cháu đều là đoạn tụ cả thế này chứ?

“ Ta cũng hết cách với các ngươi. Vậy thế này đi. Hai đứa làm thế nào thì làm, sinh cho ta một đứa cháu. Ta sẽ không can thiệp vào chuyện hôn sự của các ngươi nữa.”

“ Không thể được.” cả hai cùng đồng thanh

“ Không bàn thêm gì nữa. Đây là điều kiện cuối cùng của ta. Nếu các ngươi không làm được thì Vong Cơ cũng đừng nghĩ qua lại với tên họ Ngụy đó nữa.”

Nói xong Lam Khải Nhân bỏ đi. Lam Vong Cơ vẻ mặt uất ức nhìn huynh trưởng. Lam Hi Thần cũng rất ái ngại nhìn đệ đệ, vỗ vai: “ Xin lỗi. Là ta liên lụy đệ rồi.”

“ Không sao. Giờ huynh tính thế nào?”

“ Hừm. Chuyện đó nói sau. Ta với đệ trước mắt phải đi lãnh phạt đã.” Lam Hi Thần đứng dậy khẽ vươn người, quay sang đệ đệ cười tươi hỏi: “ Vong Cơ, bị đánh bằng giới tiên đau đến mức nào?”

“ Lát nữa thì biết thôi.”

“ Ha ha. Đệ thật nhẫn tâm, không chịu tiết lộ với ta chút nào. Ta sợ mình chịu không nổi.”

Lam Vong Cơ mỉm cười nhẹ, tay kéo Hi Thần khoan thai đi lãnh phạt.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top