Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Phiên ngoại: Thời niên thiếu của chúng ta

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Một chút ngọt ngào trước khi bước giai đoạn đường trộn thủy tinh dài dài. 🙂

Giang Trừng vừa hí hoáy viết vừa rủa xả tên sư huynh nào đó đang chơi bời ở Liên Hoa Ổ. Ngày hôm qua hắn nhận được thư của Ngụy Vô Tiện. Tên khốn đó vì đánh nhau với Kim Tử Hiên mà bị cha hắn lôi về Vân Mộng, bỏ mặc hắn ở lại cái nơi chán ngắt này. Đã thế cứ cách hai ngày tên đó lại gửi thư cho hắn, kể cho hắn nghe y ở nhà cùng các huynh đệ chơi đùa vui vẻ như thế nào. Rõ ràng là đang muốn chọc hắn tức chết. Trong giờ giảng bài của Lam tiên sinh, hắn vì nghĩ đến bức thư mà tức giận, không tập trung, thế là bị phạt chép gia quy những 200 lần. Mà bắt chép phạt thì cũng thôi đi, cho người giám sát hắn làm gì. Hắn đâu có giống tên Ngụy Vô Sĩ kia, chép phạt mà còn có tâm trạng đi trêu chọc Lam Vong Cơ. Hắn trước giờ đêù rất nghiêm túc chép phạt mà. Nghĩ vậy Giang Trừng càng thêm bực mình, lơ đễnh viết sai mất vài chữ. Hắn bực bội vò nát tờ giấy quăng qua một bên, buột miệng chửi thề một câu. Nói xong hắn mới giật mình, vội vàng che miệng lén liếc nhìn người đang giám sát hắn.

Thiếu niên bạch y ngồi im lặng đọc sách, không có vẻ gì là chú ý đến động tĩnh bên này. Giang Trừng thở phào một hơi, chống cằm nhìn y. Chậc. Dù không muốn nhưng hắn phải thừa nhận là y rất đẹp, đẹp hơn cả tất cả nữ tử hắn từng nhìn thấy. Khoác lên mình bộ bạch y càng giống khí cốt của một tiên nhân. Đến hắn là nam mà nhìn còn thấy thích nói gì đến nữ nhân chứ. Có mà xếp hàng dài từ đây ra cổng Vân Thâm Bất Tri Xứ. Bất chợt thiếu niên đó nhìn sang bên này. Giang Trừng giật mình vội vàng cúi đầu xuống hí hoáy viết tiếp.

Lam Hi Thần đang chăm chú đọc sách, cảm nhận có người đang nhìn mình nên liếc mắt nhìn qua. Bắt gặp ánh mắt của Giang Trừng, tự nhiên cũng thấy giật mình. Hai má bừng đỏ, vội quay đầu đọc sách tiếp. Việc thúc phụ bảo hắn đi giám sát Giang Trừng chép phạt hoàn toàn bất ngờ, vì việc này thông thường là do Vong Cơ làm. Hôm nay hắn có việc đến Tàng Thư Các nghiên cứu, vậy là nhân tiện bị chỉ định đi giám sát luôn. Giám sát ai thì cũng được đi, không ngờ lại là Giang Trừng. Kể từ lần bị người ta vô ý cưỡng hôn đến giờ hễ cứ chạm mặt nhau là tim hắn lại đập thình thịch liên hồi. May mà hắn trấn định tốt nên không để lộ ra ngoài. Mà nhìn thái độ của Giang Trừng thế kia có lẽ là đã quên sạch mọi thứ xảy ra đêm hôm đó rồi. Lam Hi Thần ho nhẹ một tiếng. Dù sao thì đêm đó Giang Trừng say rượu làm bậy chứ không hề cố ý. Hắn không thể vì vậy mà cứ chấp nhặt với người ta.

“ Giang công tử, nếu mệt rồi thì có thể nghỉ ngơi một chút.”

Giang Trừng dừng bút. Thật ra thì hắn chưa mệt nhưng người giám sát hắn đã có lời như thế thì tội gì ngồi chép tiếp chứ. Kể ra thì may mà người giám sát hắn là Lam Hi Thần chứ không phải đệ đệ Vong Cơ của y. Hắn không thể chịu được khi nhìn thấy bản mặt lạnh băng vạn năm không đổi của tên kia.

“ Nãy giờ ta cứ thắc mắc. Trạch Vu Quân đang đọc gì thế?”

“ À, chỗ bọn ta có một viện tử vừa được tu sửa. Ta định vẽ một bức long phụng treo ở đó. Nhưng những con vật này đều là linh thú trong truyền thuyết, ta chưa nhìn thấy bao giờ nên muốn tìm ít tư liệu về chúng để vẽ chính xác hơn.”

“ Trạch Vu Quân cũng thật dụng tâm. Long phụng là linh thú truyền thuyết nên những miêu tả về nó đều là do người ta tự tưởng tượng ra, đâu có hình dạng chính xác. Ngươi tự hình dung ra rồi vẽ không phải là được rồi sao. Ai có thể trách cứ chuyện đó chứ.”

Lam Hi Thần sờ mũi, ánh mắt ngượng ngùng nhìn đi nơi khác.

“ Ta ...ta cũng đã thử vẽ theo tưởng tượng của ta nhưng nhìn vào cứ cảm giác không đúng lắm”.

Khoé miệng Giang Trừng giật giật. Mấy cái tên thông minh quá thì thường tỉ mỉ toàn mấy cái không đâu.

“ Thế ngươi đọc nãy giờ đã hình dung ra sẽ vẽ thế nào chưa?”

Lam Hi Thần ngẩng đầu nhìn Giang Trừng, nở một nụ cười thật tươi, gật đầu đáp:

“ Được rồi.”

Giang Trừng cảm thấy tim mình như đánh thịch một cái. Đẹp muốn nghịch thiên rồi. Cười lên nhìn còn đẹp hơn. Giang Trừng ho khẽ một tiếng. Nhìn một nam nhân cười mà tim đập loạn thế này đúng là mất mặt.

“ E hèm, Trạch Vu Quân, ta ...ta nghĩ mình nghỉ ngơi như vậy là đủ rồi. Ta ...ta chép tiếp.”

“ Ừ. Giang công tử chép phạt xong có muốn cùng ta đến viện tử đó nhìn chút không?”

“ Có thể đi sao?” Giang Trừng kinh ngạc ngẩng đầu

“ Có gì mà không được. Ta còn đang muốn nhờ Giang công tử góp ý xem nên treo tranh ở đâu thì phù hợp.”

“ A, ta ...ta không giỏi về thẩm mỹ đâu. Sợ không thể giúp được Trạch Vu Quân.”

“ Không sao. Cứ qua đó nhìn một chút, xem như tham quan. Thế ngươi có muốn đi không?"

“ Đi chứ. Ta muốn đi.”

“ Vậy ta về phòng chuẩn bị một chút. Đệ chép gần xong chưa?”

Giang Trừng nhìn vào đống giấy trên bàn, mặt bỗng chốc xám xịt.

“ Không được rồi. Ta chỉ mới chép được một nửa. Trạch Vu Quân không đợi được đâu. Huynh ...đi một mình đi.”

Lam Hi Thần không biểu lộ gì, chỉ lẳng lặng đứng dậy đi về phía bàn của Giang Trừng. Hắn nhìn xấp giấy chép phạt một chút, lại nhìn gương mặt ảo não của Giang Trừng, tươi cười nói:

“ Chỗ còn lại ta giúp đệ cùng chép nhé!”
Giang Trừng kinh ngạc xém chút đã nhảy dựng lên. Hắn ngước nhìn Lam Hi Thần với vẻ mặt khó tin.

“ Làm ...làm sao có thể. Nếu Lam lão tiên sinh biết được ....”

“ Đệ không nói, ta không nói thì sao thúc phụ biết được.”

Giang Trừng nghiêng đầu nhìn Lam Hi Thần đầy nghi ngờ. Sao lại có chuyện tốt như vậy?

“ Tại sao huynh lại muốn giúp ta?”

“ Hôm này tâm trạng đệ không tốt, viết sai không ít. Nếu cứ tiếp tục ta sợ đệ cứ ngồi đây đến đêm cũng khó chép xong đó.”

Giang Trừng xấu hổ đỏ mặt, chỉ muốn kiếm một cái lỗ chui ngay xuống. Thế ra nãy giờ Lam Hi Thần vẫn thấy hết những gì hắn làm. Hắn vì tức giận mà viết sai hơn chục tờ, đã giấu hết rồi thế mà vẫn bị phát hiện. Quá mất mặt.

Lam Hi Thần nhìn những biến hoá trên mặt Giang Trừng mà mém chút bật cười. Đáng yêu thật. Từ lúc Ngụy Vô Tiện bị đưa về Vân Mộng, rất hiếm khi thấy những biểu hiện này của thiếu niên ấy. Lam Hi Thần càng không nỡ để cậu ấy chịu ủy khuất.

“ Được rồi. Chúng ta cùng nhau chép cho xong nào.”

Giang Trừng không có cách nào từ chối. Hai người ngồi đối diện nhau cùng chép gia quy. Từ lúc nào Giang Trừng đã quên mất luôn bức thư đáng ghét kia, trong lòng chỉ còn lại sự ngượng ngùng và biết ơn.

-------

Đã qua hơn hai tháng, Xạ Nhật Chi Chính đã bước vào giai đoạn cao trào. Số lượng tu sĩ tham gia vào quân đồng mình mỗi lúc một đông, số cứ điểm của Ôn thị bị hạ càng lúc càng nhiều, nhưng số lượng người chết cũng tăng lên không ít. Nhiếp Minh Quyết lo lắng, nhiều lần cùng thảo luận với Lam Hi Thần tìm một bước ngoặt nào đó khai thông tình thế bế tắc này nhưng chưa được.

“ Đệ đang nhìn gì thế? Lo lắng gì sao?”

“ Đại ca. Đệ đang lo cho Giang Tông chủ.”

“ Giang Trừng à? Đệ lo cái gì?”

“ Suốt hơn hai tháng qua, Giang Tông chủ vừa lo xây dựng lại Giang gia, vừa đi khắp nơi tìm Ngụy công tử. Thế mà Xạ Nhật không chịu vắng một cuộc chiến nào. Đệ thấy hắn càng ngày càng gầy hẳn đi nên khuyên hắn nghỉ ngơi mà hắn không nghe.”

“ Đó là lý do đệ hay cử Vong Cơ và Kim Tử Hiên đi cùng hắn, là sợ hắn xảy ra chuyện?”

“ Vâng. Nhưng đệ vẫn không hết lo. Vân Mộng Giang thị lúc này chỉ trông cậy vào một mình hắn, nếu hắn có làm sao thì ...”

“ Sẽ không sao đâu. Bao nhiêu chuyện khủng khiếp liên tiếp đổ ập lên đầu hắn còn không khiến hắn gục ngã được thì chuyện này có là gì. Hơn nữa, như đệ nói đó. Giang gia bây giờ chỉ còn trông cậy hết vào một mình hắn, hắn tự phải biết chừng mực, sẽ không để bản thân mình bị gì đâu.”

Lúc này một đệ tử Nhiếp gia vào báo quân Giang thị và Kim thị đã về tới. Cả Lam Hi Thần và Nhiếp Minh Quyết cùng đứng dậy đón đoàn quân về, nhưng đến gặp họ chỉ có một mình Kim Tử Hiên.

“ Lam Tông chủ, Nhiếp Tông chủ, ta và Giang Trừng đã chiếm cứ thành công phủ An Bình và Thượng Nghĩa. Toàn quân bị thiệt mất phân nửa.”

“ Sao Giang Tông chủ không đi vào cùng ngươi?” Nhiếp Minh Quyết nhìn quanh cũng không thấy ai khác đi cùng Kim Tử Hiên

“ Hắn bị làm sao rồi ư?” Lam Hi Thần sốt sắng hỏi gấp

“ Chuyện này ...Lúc bọn ta tấn công vào thành Thượng Nghĩa, quân Giang thị đã bị trúng bẫy của Ôn cẩu. Giang Trừng nhảy vào giải vây, đồng thời thu hút sự chú ý của bọn chúng để ta dẫn quân vào diệt thành. Hắn bị thương nhưng có vẻ không nghiêm trọng. Ta đã bảo hắn về doanh trại dưỡng thương trước rồi.”

“ Đại ca, đệ đi xem Giang Tông chủ thế nào.”

Lam Hi Thần nói xong liền lao nhanh ra ngoài. Nhiếp Minh Quyết nhìn theo, trong đầu thầm nghĩ: Hi Thần vội đến mức quên luôn gia quy rồi.

Lúc Lam Hi Thần vào doanh trại của Giang gia thì nhìn thấy Giang Trừng đang ngồi tự băng vết thương một mình. Vết thương chém bên hông chỉ được xử lý sơ qua đã vội băng lại, hắn nhìn thấy đau xót không thôi.
Đang dở tay băng bó nhìn thấy Lam Hi Thần đột nhiên xuất hiện không báo trước khiến Giang Trừng tức giận. Hắn hừ lạnh.

“ Có phải Lam Tông chủ đấy không? Vào phòng người khác không xin phép ư? Mấy tên đệ tử của ta sao không tên nào chịu báo cho ta biết có kẻ lạ đột nhập nhỉ?”

“ Là ta bảo họ không cần thông báo cho ngươi. Nếu biết ta đến có phải ngươi sẽ lại giấu nhẹm vết thương đi rồi sau đó tự chữa đúng không?”

“ Ta tự lo được. Không cần Lam Tông chủ bận tâm.”

Giang Trừng khoác áo lên nhưng vì cử động tay hơi mạnh, vết thương nhói lên. Máu chảy ra thấm ướt cả băng vải. Giang Trừng còn chưa kịp làm gì đã thấy Lam Hi Thần lao đến giữ chặt một tay hắn, tay kia kéo áo khoác của hắn xuống.

“ Lam Hi Thần, ngươi làm gì....”

“ Giang Tông chủ, xin ngồi yên.”

Lam Hi Thần nhanh chóng cởi lý y của Giang Trừng, để lộ hoàn toàn thân trên. Hắn thật nhẹ nhàng tháo băng vải quấn quanh lưng y, tránh cho y bị đau. Giang Trừng hiểu Lam Hi Thần đang làm gì cũng không ngăn cản nữa. Dù sao đây cũng không phải lần đầu. Dù sao lần nào hắn cũng không cản được.

Lam Hi Thần lấy khăn sạch nhẹ nhàng thấm máu đang chảy ra. Vết chém bên hông tuy không sâu nhưng cũng không phải nhẹ. Hắn lấy từ trong tay áo ra một lọ thuốc cầm máu rắc lên vết thương, rồi lại lấy thêm một lọ nhỏ khác đổ một ít vào khăn rồi thấm vào vết thương lần nữa. Giang Trừng đau đớn nhưng chỉ cắn môi kêu khẽ một tiếng.

“ Giang Tông chủ chịu khó một chút. Lúc đầu sẽ hơi xót nhưng một lúc sau sẽ hết thôi. Đây là linh dược thượng phẩm do y sư Lam thị bọn ta điêù chế. Đảm bảo không tác dụng phụ, vết thương mau khép miệng.”

Xử lý vết thương xong, Lam Hi Thần lấy một băng vải sạch thuần thục băng vết thương cho Giang Trừng.

“ Lam Tông chủ không cần phải bận tâm vào những việc nhỏ nhặt như thế này. Ngươi và Nhiếp Tông chủ còn phải lo sắp xếp và lên kế hoạch cho cuộc chiến mà.”

“ Giang Tông chủ, ngươi làm vậy là đang xem nhẹ bản thân đấy. Ngươi là một trong những tướng chủ lực của Xạ Nhật. Nếu bản thân xảy ra chuyện gì không chỉ ảnh hưởng đến Giang gia ngươi mà còn khiến lực tấn công của quân Xạ Nhật bị giảm nữa. Ngươi muốn vậy sao?”

Giang Trừng nghiêng đầu nghĩ hoặc nhìn Lam Hi Thần. Có phải y đang động viên hắn không? Lực lượng Giang gia góp vào quân Xạ Nhật không đông lắm vì hắn mới xây dựng lại gia tộc chưa lâu, nhân số không nhiều. Bao lâu nay hắn chỉ cố gắng làm hết sức có thể, mong được góp công vào Xạ Nhật được bao nhiêu tốt bấy nhiêu. Sao lại có thể trở thành một trong những lực tấn công chính chứ? Lam Hi Thần có lẽ đọc được suy nghĩ của hắn, vừa giúp hắn mặc lại áo vừa ôn tồn nói:

“ Tuy quân Giang gia trong liên minh Xạ Nhật không tính là nhiều nhưng lực chiến đấu thì không hề kém cạnh bất kì gia tộc nào. Tu vi của ngươi cũng không thua kém gì Vong Cơ hay Kim công tử. Quả thật bao lâu nay đã góp công rất lớn trong cuộc chiến. Đã hiểu rồi chưa? Cho nên tự bảo hộ bản thân cho tốt đi.”

Giang Trừng hơi đỏ mặt,quay đi húng hắng ho nhẹ một tiếng. Cái tên Lam Hi Thần này đúng là khéo ăn nói. Hắn chả biết phải nói gì tiếp, chỉ đành gật đầu.

“ Vết thương vậy là ổn rồi đó. Mỗi ngày ngươi bôi thuốc này lên vết thương hai lần. Sau một thời gian ngắn vết thương sẽ lành hẳn.”

“ Cảm ...cảm ơn Lam Tông chủ.”

“ Trận ngày mai ngươi tạm thời không cần đánh, tập trung nghỉ ngơi đi.”

“ Ta không sao. Vết thương nhỏ này đáng là gì.”

“ Nhỏ cũng không được xem thường. Ta là Phó chỉ huy của Xạ Nhật, ta có quyền quyết định tướng ra trận. Trước mắt ngươi hãy nghỉ ngơi một ngày đi. Nếu sau đó vết thương ổn hơn ta sẽ xem xét xem có nên để ngươi đánh trận kế không.”

Giang Trừng cắn răng nén nhịn cảm giác bực bội. Từ lúc bắt đầu mọi người đã thống nhất bầu Nhiếp Minh Quyết làm tổng chỉ huy của Xạ Nhật, còn Lam Hi Thần làm Phó chỉ huy. Dĩ nhiên hiện tại Lam Hi Thần là cấp trên của hắn, có quyền quyết định hắn có được ra trận hay không. Cho dù không thích quyết định này của y nhưng hắn cũng đành phải gật đầu chấp lệnh.

“ Còn nữa, ta biết vì sao ngươi không muốn y sư khám cho ngươi. Ngươi sợ đệ tử của mình biết Tông chủ bị thương sẽ lo lắng, ảnh hưởng không tốt đến lòng quân. Vậy lần sau nếu lại bị thương thì ngươi cứ đến tìm ta. Ta cũng biết chút ít về y thuật, dược liệu tốt chữa thương rất nhiều, có thể giúp ngươi chữa thương. Tuyêt đối không được xem nhẹ bản thân như vừa rồi nữa.”

Giang Trừng ngẩng đầu nhìn Lam Hi Thần một chút. Trong mắt vừa ngạc nhiên, vừa cảm kích. Hai má lại một lần nữa phiến hồng. Hắn cúi đầu gật nhẹ.

“ Biết ...biết rồi.”

Lam Hi Thần mỉm cười gật nhẹ đầu rồi khoan thai rời đi.

Giang Trừng hơi cử động tay thấy vết thương không việc gì. Quả nhiên thuốc Lam Hi Thần đưa cho hắn đúng là thượng phẩm. Hắn tự nhủ sau này nhất định phải hậu tạ người kia thật tốt. Hắn leo lên giường định nằm ngủ một chút. Nhưng vừa đặt lưng xuống, trong đầu lại suy nghĩ linh tinh. Cái tên họ Lam đó, cái gì cũng tốt. Người đẹp, tính cách cũng tốt. Nói chung không có chỗ nào để chê cả. Một người hoàn mỹ như thế không biết sẽ ưng ý một cô nương như thế nào. Hắn tự nhiên lại đâm ra tò mò không biết vị cô nương nào sẽ có diễm phúc lọt vào mắt xanh của đệ nhất công tử thế gia huyền môn. Mà thôi, chuyện chung thân đại sự của người ta, hắn lo nghĩ làm gì chứ. Hiện giờ hắn chỉ muốn ngủ thôi.

Lam Hi Thần sau đó đến gặp Nhiếp Minh Quyết thông bao qua tình hình thương thế của Giang Trừng, rồi đề nghị bản thân sẽ dẫn quân Lam gia thay vào vị trí của Giang Trừng. Nhiếp Minh Quyết không phản đối. Từ lúc bắt đầu Xạ Nhật Chi chính, hắn để ý thấy Lam Hi Thần đối xử rất đặc biệt đối với Giang Trừng, không giống như đối với những gia tộc khác. Có lẽ trong liên minh này không ai quan tâm đến Giang Trừng nhiều như Lam Hi Thần. Nhất cử nhất động của Giang Trừng gần như đều không qua mặt được Hi Thần. Nhiếp Minh Quyết nghĩ hắn có thể hiểu được suy nghĩ của Hi Thần. Tính ra thì Hi Thần và Giang Trừng cũng có vài điểm giống nhau về gia cảnh. Cả hai đều phải chứng kiến người thân của mình bị kẻ thù giết chết mà không thể làm được gì; họ đều bất đắc dĩ phải đảm nhiệm vị trí Tông chủ khi còn quá trẻ. Tuy cả hai lên làm Tông chủ chỉ cách nhau mấy ngày, nhưng Hi Thần đã bắt đầu xử lý Tông vụ từ mấy năm trước vì Thanh Hành Quân bế quan quanh năm, còn Giang Trừng chỉ mới gần đây. Có lẽ vì thế nên Hi Thần rất thấu hiểu, nhiều lần chiếu cố Giang Trừng. Bản thân Nhiếp Minh Quyết cũng rất khâm phục cậu thiếu niên này. Mới 16 tuổi đã phải trải qua thảm án diệt môn, huynh đệ thân thiết mất tích, phải gánh trên vai mối thù giá tộc. Nếu đổi lại là hắn, chưa chắc hắn đã kiên cường được như thế. Vì vậy đối với Giang Trừng, hắn cũng rất có hảo cảm. Thường những đề nghị của Lam Hi Thần liên quan đến Giang Trừng, hắn chưa bao giờ từ chối. Hắn cũng cử người đi khắp nơi giúp Giang Trừng tìm tung tích Ngụy Vô Tiện nhưng chưa có kết quả.

“ Đại ca, sau này dù có chuyện gì xảy ra đệ cũng sẽ bảo hộ thật tốt cho Giang Tông chủ.”

Nhiếp Minh Quyết chỉ mỉm cười không nói gì. Chuyện này không cần nói hắn cũng biết. Vì Lam Hi Thần đã bảo hộ cho Giang Trừng từ lâu rồi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top