Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Phiên ngoại: Tương lai của chúng ta

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thuyền vừa mới cập bến, một cô bé tầm năm, sáu tuổi mặc gia phục trắng thuần đặc trưng của Cô Tô Lam thị ngay lập tức nhảy xuống, chạy vèo vào trong mặc cho tiếng cha của nó kêu thất thanh phía sau: “ A Hiên, chạy chậm thôi!”

Cô bé chạy khá nhanh nhưng không quá vội vàng để không bị vấp. Xuyên qua cây cầu gỗ băng qua hồ sen rộng lớn, phớt lờ mùi hương dịu ngọt của những bông sen nở rộ, chạy một lèo vào trong viện tử có cánh cửa được chạm khắc hình cánh sen.

“ Ui da.” Cô bé va phải một người từ bên trong đi ra, súyt nữa té ngã ra sau nếu không người kia đỡ kịp.

“ A Hiên (tên thật của Lam Ngọc Cẩn), đã nói bao nhiêu lần rồi. Không được chạy nhanh.”

“ Giang bá bá, con xin lỗi!” cô bé xịu mặt
Nhìn cô bé như thế Giang Trừng thoáng cái mềm lòng. Hắn xoa đầu đứa nhỏ, nói: “ Lần sau đi bình thường thôi. Không được chạy. Thật là, ngươi mang họ Lam sao tính cách lại y như thằng cha ngươi vậy hả?”

“ Này, Giang Trừng, đừng có nói xấu ta trước mặt con bé chứ?” . Hắn còn chưa thấy mặt đã nghe thấy tiếng người vang lên.

Giang Trừng vỗ vai bảo Ngọc Cẩn vào bên trong. Đợi con bé đi khuất mới quay qua mắng cái tên kia xa xả: “ Tên khốn nhà ngươi, ngươi còn không xem lại thành quả dạy dỗ của mình đi. A Hiên họ Lam, họ Lam đó. Ngươi có thấy con bé có chút gì giống với người Cô Tô Lam thị không ngoài cái gia phục ra?”

“Ngươi mắng ta làm gì chứ? Con cũng đâu phải do một mình ta dạy a?”

“Ngươi còn giảo biện. Lam Vong Cơ không thể dạy A Hiên thành như vậy. Chắc chắn là ngươi đã dạy hư nó.”

Ngụy Vô Tiện nhìn trời. Đồng ý là hắn thi thoảng vẫn trốn Lam Trạm dẫn Ngọc Cẩn đi bắn chim, bẫy thú, bắt gà nhưng cũng đều bị Lam Trạm bắt về giữa chừng mà. Đâu có ảnh hưởng gì lắm đến tính cách con bé chứ. Rõ ràng là nó sinh ra giống cha nó a.

“Ngươi còn có mặt mũi mắng ta. Nhóc Giang Tĩnh nhà ngươi có điểm nào giống người Vân Mộng không? Lúc nào cũng thấy học với luyện kiếm, chẳng biết trộm sen, bắt gà là gì. Ngươi dạy con thay cho Lam thị sao?”

Giang Trừng cứng họng nhưng vẫn cố sức phản bác: “Con ta sau này sẽ kế thừa gia nghiệp, chăm chỉ học hành là chuyện đương nhiên. Hơn nữa, ai bảo A Tĩnh không biết chơi mấy trò ở Vân Mộng chứ. Nó trộm sen còn giỏi hơn ngươi.”

Vừa nghe đến đây Ngụy Vô Tiện liền bật cười lớn: “Á ha ha ha. Ta biết rồi nhé. Tông chủ Vân Mộng Giang thị dạy con trai hái trộm sen. Ha ha ha!”

Biết mình bị gài hàng, Giang Trừng giận dữ muốn nổi điên, vung tay đánh Ngụy Vô Tiện một cái. Ngụy Vô Tiện nghiêng người né được, tay kia vung lên đánh trả lại. Hai người vung tay vung chân đánh nhau loạn xạ một hồi. Lam thị Song Bích đi tới từ phía sau chỉ biết lắc đầu chào thua. Hai người này gặp không đánh nhau thì không chịu được thì phải.

Hiện tại Lam Hi Thần và Giang Trừng tuy đã thành thân được năm năm nhưng vẫn là Tông chủ một phương, vẫn không thể ở bên nhau mọi lúc mọi nơi. Bọn họ giao hẹn cứ một tháng người này sẽ đến chỗ người kia ở lại một tuần. Hôm nay là đến lượt Lam Hi Thần đến ở tại Vân Mộng.

Ngụy Vô Tiện tuy là gia phó Giang gia nhưng tính thích đi đây đó, du ngoạn khắp nơi vốn là ước mơ từ lâu, nên y ở Vân Mộng được một hai tháng là ôm con cùng Lam Vong Cơ đi chơi tận đâu nửa tháng mới về. Về rồi thì ở lai Vân Thâm mấy ngày rồi mới chịu quay về Vân Mộng. Giang Trừng từ trước kia đã luôn phải lo liệu toàn bộ công việc của Giang gia, đối với tính cách này của sư huynh cũng không có ý ngăn trở. Dù sao hiện tại trong nhà hắn hiện đã có thêm một con hồ ly rỗi việc, thích bám dính lấy đệ tử Giang Yến của hắn.

Nói đến chuyện của Giang Yến và Bạch Chân, Giang Trừng rất ngạc nhiên không ngờ hai người này lại phải lòng nhau tự lúc nào. Ban đầu hắn còn nghĩ Bạch Chân sẽ cho lão bà của y uống máu kì lân đề mang thai giống như Giang Trừng hắn, nhưng không. Bạch Chân nói Giang Yến không muốn sinh con. Giang Yến nói chứng kiến hai vị Tổng chủ và phó Tông chủ vượt cạn đau đớn dữ dội như thế hắn không muốn mình cũng phải chịu đựng nỗi đau như vậy. Bạch Chân cũng không ép hắn.

Giang Thiên Phúc đang ngồi trong phòng chăm chú luyện chữ thì một bàn tay nhỏ nhắn bịt kín đôi mắt trong veo của nó.

“ A Hiên, muội làm xong bài tập lão tiên sinh giao cho chưa mà có thời gian chạy đến đây?”

Tiểu nha đầu chán nản buông tay, ngồi xuống cạnh thằng bé, chống cằm thở dài nói: “Huynh không thể giả vờ như không nhận ra muội một lần được sao? ”

Thiên Phúc cất hết giấy bút đặt ngay ngắn qua một bên rồi mới quay sang tiểu muội mỉm cười ôn nhu nói: “ Trò đó có gì vui chứ khi muội vừa bước chân vào cửa ta đã biết rồi. Không phải muội lại lén đến đây đó chứ?”

“ Không có a. Lần này muội theo cha và phụ thân đến đây nha.”

Đôi mắt Giang Thiên Phúc khẽ động, vẻ mặt không giấu nổi sự hồi hộp, hỏi : “ Hai vị thúc thúc? Vậy có ....”

“ Trạch Vu Quân cũng đến.” Ngọc Cẩn gật đầu đáp

Thiên Phúc kích động đứng bật dậy, có vẻ muốn chạy ra thì Ngọc Cẩn nắm lấy cổ tay giữ lại. Cô bé làm mặt ủy khuất nói: “ Ca ca, lâu lắm muội mới được đến Liên Hoa Ổ chơi thoải mái thế này, vậy mà huynh cứ thế bỏ mặc muội ở đây mà đi sao?”

Thiên Phúc nhìn dáng vẻ của cô bé. Đôi mắt to tròn mở lớn, đồng tử long lanh muốn ướt nước, đôi môi nhỏ hơi chu lên đáng yêu đến cực điểm. Thiên Phúc ôm mặt. Giờ nó đã hiểu tại sao cả hai nhà Lam, Giang lại chiều con bé đến như thế. Ngọc Cẩn có làm gì sai cũng dễ dàng được bỏ qua. May mà con bé chưa bao giờ đi quá giới hạn cả. Chỉ là nhìn hành động của nó, mọi người đều nghĩ con bé đáng lẽ phải mang họ Giang mới đúng.

“ Được rồi. Ta không đi nữa. Chúng ta ra hồ sen chơi nhé.”

“ Đi hái trộm sen.”

“ Ừ thì hái trộm sen. Nhưng nói nhỏ thôi.”

Giang Trừng đứng phía xa liếc thấy hai đứa bé dắt tay nhau lén lút ra cửa, khoanh tay im lặng. Đôi mắt mông lung không hiểu đang nghĩ gì. Lam Hi Thần nhẹ nhàng ôm hắn từ phía sau, gác cằm lên vai hắn, ôn nhu hỏi: “ Lại đang nghĩ gì vậy?”

Giang Trừng im lặng một lúc mới trả lời: “ Tuy ta chưa bao giờ ép buộc hay đặt nặng áp lực về việc kế thừa gia nghiệp với A Tĩnh, nhưng thằng bé dường như tự ý thức được vị trí của nó trong tương lai nên luôn rất chăm chỉ. Nhìn nó ta lại nghĩ đến mình lúc nhỏ. Ta thực sự muốn cho nó có một tuổi thơ đúng nghĩa, được tự do làm những gì mình thích mà không phải lo lắng. Nhưng mà nó hiện tại ...”

“ Cha mẹ sinh con, trời sinh tính mà. Tất cả những việc A Tĩnh làm cho đến giờ đều do nó tự mình lựa chọn. Chúng ta chưa hề ép buộc. Ngươi đừng nên tự trách bản thân nữa.”

Giang Trừng tựa đầu vào Lam Hi Thần, thở dài: “ Nhiều lúc ta thực sự mong nó giống A Hiên một chút. Hai đứa nó cũng thật lạ. Tính cách bị đổi cho nhau hay sao ấy. Ngươi không dạy hư nó đấy chứ?”

“ Ha ha. Ngươi đang nói A Tĩnh không giống người Vân Mộng sao? Ngươi chẳng lớn tiếng nói nó trộm sen giỏi lắm mà?”

“ Đó ...đó là ta nghe Thanh Dương nói thế.”

“ Vãn Ngâm, ngươi đã luôn cố gắng cho A Tĩnh một cuộc sống thật hạnh phúc. Ta biết mấy lần ngươi dung túng để Thanh Dương và Bạch Chân dẫn thằng bé đi quậy tanh bành khắp Vân Mộng còn gì. Ta nghe nói A Tĩnh rất tinh quái.”

Giang Trừng lườm mắt nhìn: “ Sao ta thấy bề ngoài thì ra vẻ thanh tao, nho nhã, nhưng khuất cái là biến thành bộ dạng tinh quái, gian manh, giống ai đó ấy nhỉ?”

“ Ngươi đang khen ngợi vi phu?”

“ Ai là vi phu?”

“ Đến giờ ngươi còn không chịu thừa nhận? Không phải ta thì không lẽ ngươi?”

Giang Trừng đỏ mặt không thèm nói nữa. Ai bảo năm năm rồi hắn vẫn không đổi được vị trí khi ở trên giường chứ. Lam Hi Thần ngoài mặt ôn nhu, hiền lành như thỏ, nhưng lên giường thì liền hoá sói. Hắn trị không nổi a.

--------

Ngụy Vô Tiện cùng Lam Vong Cơ đến Từ đường. Hai người bọn họ mấy ngày trước vừa kết thúc chuyến hành trình gần nửa tháng ở Nam Cung Sơn cùng con gái cưng Ngọc Cẩn. Sau đó ở lại Vân Thâm ba ngày rồi giờ mới cùng con đến Liên Hoa Ổ chào mọi người. Nhìn trên bàn thờ hương khói nghi ngút, Ngụy Vô Tiện biết Giang Trừng vẫn giữ thói quen mỗi ngày đều đến đây tâm sự, hơn nữa còn không đi một mình. Cuộc sống của Vân Mộng Song Kiệt hiện tại có thể nói là viên mãn. Chỉ tiếc là tỷ tỷ và phu thê Giang thúc không còn sống để cùng hưởng chung.
Lam Vong Cơ nhìn sang đôi mắt chăm chú đang hướng đến bài vị của Ngụy Vô Tiện, từ đầu đến cuối vẫn chưa hề lên tiếng. Hắn chờ cho đến khi Ngụy Vô Tiện quay sang cười với hắn, nói: “ Ta đi thôi.” mới gật đầu đứng dậy.

“ Lam Trạm, ta thấy chúng ta có một mình A Hiên có vẻ hơi buồn nhỉ. Ta có nên xin Bạch Chân thêm ít máu kì lân để sinh thêm đứa nữa không?”

Lam Vong Cơ ánh mắt đầy dịu dàng nhìn hắn: “ Tùy ngươi.”

“ Nhưng mà sinh nở đau quá đi. Ta không muốn lại chịu đau lần nữa. Nhưng ta vẫn muốn có thêm đứa nữa. Làm sao bây giờ? Lam Trạm, hay ngươi thay ta sinh đi?”

Lam Vong Cơ hai mắt đơ ra đến nửa ngày, dường như không biết nên nói gì. Ngụy Vô Tiện không nhịn được phá lên cười ngặt nghẽo. Hắn vỗ vai Lam Vong Cơ, khó khăn lắm mới nói tròn câu: “ Ha ha. Ta ...ta đùa ngươi thôi. Làm ...làm sao để ...ngươi a ha ha ngươi sinh được. Tưởng tượng cảnh ngươi nằm ha ha nằm dưới ta ...ta thật không nhịn được. Ha ha ha!”

Lam Vong Cơ đen mặt, lập tức vác tên kia đi thẳng về phòng

--------

Hai bé Thiên Phúc và Ngọc Cẩn lên một chiếc thuyền nhỏ. Thiên Phúc ngồi một bên chèo thuyền, động tác nhẹ nhàng nhưng cũng đầy nội lực. Thuyền nhỏ trôi từ từ trên mặt hồ rộng lớn. Phía trước mặt chúng, tầm trăm mét chính là khu vực trồng sen của một lão già tóc bạc. Xưa kia, đời cha của chúng vẫn hay trộm sen của nhà lão. Hôm nay là lần đầu tiên chỉ có duy nhất hai đứa nhỏ bọn chúng mon men đến đây. 

“ Ca ca, huynh nghĩ sao về những lời của Lăng ca ca khi đó?”

Thiên Phúc ngẩn người. Cách đây một tháng, hai đứa theo Giang Yến và Bạch Chân đến Kim Lân Đài. Kim Lăng lúc ấy bận túi bụi với sự vụ vì sắp tới Kim gia sẽ tổ chức Thanh Đàm Hội. Ngọc Cẩn nhìn Kim Lăng chạy đông chạy tây, nở nụ cười nói: “ Thật may vì muội là con gái, tương lai sẽ không phải gánh mấy thứ này chứ muội thấy Lăng ca ca như vậy, muội nhắm làm không nổi rồi đó.”

“ Ai bảo là muội không phải làm. Muội không biết Lam gia từng có Tông chủ là nữ à?” Kim Lăng nghe vậy liền nói

Ngọc Cẩn lập tức giảy nảy lên: “ Gì chứ? Em không làm Tông chủ đâu. Em không làm được.”

“ A Hiên, muội không được nói như thế!” Thiên Phúc mắng

Ngọc Cẩn xụ mặt. Tự dưng lại bị ca ca mắng. Cô bé chỉ nói ra suy nghĩ của mình thôi mà. Ngày nào cũng nhìn hai vị bá bá bận bù đầu với công việc gia tộc, cô bé đã sợ lắm rồi. Bé chỉ muốn đi chơi khắp nơi như cha và phụ thân thôi.

Kim Lăng tạm gác công việc, kéo ghế ngồi cạnh Ngọc Cẩn, rồi vẫy tay gọi Thiên Phúc lại gần, nói: “ Công việc của cửu cửu và Trạch Vu Quân đang làm vô cùng quan trọng và thiêng liêng. Hai đứa chắc chắn không hiểu được bọn họ để đứng được vị trí này đã phải trải qua những gì đâu. Ta đoán họ chưa hề kể cho hai đứa.”

Cả hai đồng loạt lắc đầu. Thiên Phúc đã từng hỏi nhưng Giang Trừng luôn từ chối nói với nó. Theo ý Giang Trừng, Thiên Phúc còn quá nhỏ chưa cần hiểu những chuyện này. Để thằng bé lớn hơn chút nữa thì sẽ kể tường tận cho nghe. Nhưng Kim Lăng hiểu cửu cửu là không muốn tạo áp lực lên Thiên Phúc. Thằng bé tuy tuổi còn nhỏ nhưng suy nghĩ lại chín chắn, bình tĩnh hơn những đứa trẻ cùng lứa. Kim Lăng không nghĩ thế. Đặc biệt là khi nghe những suy nghĩ của Ngọc Cẩn hôm nay, hắn nghĩ ít ra nên cho con bé hiểu rõ hơn ý nghĩa của công việc mà hai người kia và cả hắn đang gánh trên vai.

“ Vậy để hôm nay ta thay hai người họ kể cho các ngươi nghe về quá trình lên làm Tông chủ đứng đầu một phương của họ nhé.”

Kim Lăng đã kể cho hai đứa nhỏ nghe về Xạ Nhật Chi Chinh, về lịch sử vực dậy hoành tráng của Vân Mộng Giang thị từng bị diệt tông dưới tay cửu cửu hắn, về sự vất vả gánh lấy gia tộc của hai vị Tông chủ khi còn quá trẻ. Hai đứa trẻ nghe say sưa, đôi mắt chúng long lanh, xúc động. Câu chuyện vừa kết thúc, Ngọc Cẩn đã nắm lấy cánh tay Kim Lăng, kích động nói: “ Lăng ca ca, muội muốn giống như Giang bá bá, vừa giỏi vừa ngầu như thế.”

“ Nói vậy muội không sợ làm Tông chủ nữa rồi à?”

Ngọc Cẩn đỏ mặt cúi đầu nói nhỏ: “ Muội chỉ nói thế thôi mà. Đâu có nghĩa là sau này muội sẽ không làm chứ.”

Kim Lăng mỉm cười nhìn sang Thiên Phúc. Thằng nhóc từ lúc nghe câu chuyện vẫn luôn bảo trì im lặng. Gương mặt lãnh đạm, hai bàn tay đang đặt trên đùi khẽ siết lại. Kim Lăng xoa đầu cả hai đứa, bình đạm nói: “ Ta kể cho hai đứa nghe những chuyện này không phải mong muốn hai đứa sau này có thể giống như hai vị Tông chủ hùng cứ một phương. Ta chỉ muốn các đệ có thể hiểu được để có cuộc sống như ngày hôm nay hai người họ đã phải vất vả, phải liều mạng như thế nào. Cho nên dù tương lai hai đứa có phải là Tông chủ hay không cũng phải biết trân trọng thành quả của họ. Nhất định phải cố hết sức bảo vệ cho gia đình của mình.”
--------

Thiên Phúc im lặng một chút rồi hỏi lại cô bé: “ Muội có kể cho cha và phụ thân của muội nghe không?”

“ Không có a, nhưng phụ thân chắc là đoán được rồi dù từ đầu đến cuối chỉ nhìn muội chăm chăm.”

Thiên Phúc gật đầu. Vong Cơ thúc và phụ thân của nó rất hiểu nhau mà không cần nói một lời. Với một người cảm xúc gì cũng lộ hết trên mặt như biểu muội kiểu gì chả đoán được. Còn cha nó, sau khi nó trở về từ Kim Lân Đài đã gặng hỏi xem nó đã xảy ra chuyện gì, sao cứ mãi trầm tư. Lúc ấy nó chỉ ôm lấy cha không nói một lời. Nó chỉ muốn nói thật to với cha rằng: cảm ơn cha vì tất cả. Cảm ơn vì đã cho con cuộc sống tuyệt vời này. Phụ thân ngày đó vẫn luôn ở Vân Thâm đến hôm nay mới tới Vân Mộng. Nó cũng xúc động muốn đến ôm phụ thân và nói chuyện với người.

“ Ta không biết muội định sẽ thế nào nhưng ta đã quyết định lớn lên sẽ giống như cha và phụ thân, trở thành một Tông chủ hết lòng vì tộc nhân, bảo vệ và phát triển Giang gia ngày càng lớn mạnh.”

“ Huynh làm Tông chủ Giang gia rồi vậy thì muội sẽ làm Tông chủ Lam gia. Nếu Hi Thần bá bá không cho muội cũng sẽ quyết tâm làm. Muội không muốn thua hai vị bá bá và Lăng ca ca. Muội cũng không muốn thua huynh.”

Thiên Phúc nhìn cô bé, gật gù nói: “ Ừ. Nhưng trước tiên muội cứ thực hiện đúng hết bốn ngàn gia quy Lam gia đi. Tông chủ mà gia quy cũng không thực hiện hết được thì không làm được đâu.”

Con bé lập tức xụ mặt gào lên: “ Muội mà lên làm Tông chủ điều đầu tiên sẽ là đập bỏ cái đá gia quy đó đi.”

“ Muội cứ làm Tông chủ cái đã rồi nói sau.”

“ Huynh cứ đợi đó xem!”

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top