Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Câu chuyện 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Giang Trừng là chủ cửa hàng bánh ngọt lớn. Hàng ngày, cậu đều tất bật đón khách. Phải nói rằng, tiệm bánh của cậu rất đẹp, tạo cho khách hàng có cảm giác đơn giản mà lại có đôi chút cầu kì. Nhẹ nhàng nhưng mang một chút tươi tắn, ba phần cổ phong pha lẫn bảy phần hiện đại. Không gian thoáng đãng thoải mái. Tầng một là tiệm bánh kiêm luôn các món ăn sáng đơn giản, tầng hai lại trưng bày hoa tươi, đồ lưu niệm. Tầng thượng thì là quán cà phê chó, xây dựng thiết kế độc đáo thu hút rất nhiều lứa tuổi.

Hôm nay cũng như mọi ngày, cậu mở cửa tiệm từ sớm, vậy mà đã có vài người xếp hàng chờ sẵn ở ngoài rồi.

Cậu niềm nở tiếp đón, sáng sớm tinh mơ, nhân viên chưa tới. Một mình cậu chạy bàn, order, bưng bê,... Nhưng cậu yêu công việc này lắm, không hề thấy mệt mỏi chán nản. Cũng may là còn quá sớm, người lui tới tiệm của cậu vẫn còn thưa thớt lắm chứ chưa đông đâu.

Leng keng

Tiếng chuông nhỏ khi khách hàng đẩy cửa vào vang lên. Cậu lại từ quầy hàng bước ra tiếp đón.

"Một phần Limburg Pie* và một ly trà xanh ít đường. Cám ơn. " người con trai có nụ cười toả dương quang hướng cậu order mà không cần menu.

(*Limburg Pie: Những chiếc bánh nhân trái cây đến từ miền Nam Hà Lan này có kết cấu mềm, đơn giản và thường làm từ hỗn hợp trứng, sữa và một ít bánh quy. Vỏ bánh Limburg Pie không giòn. Nó hơi giống với bánh mì nhưng vẫn cho ra một hương vị rất cao cấp)

Khoảnh khắc cả hai nhìn nhau, Giang Trừng chỉ thấy đầu óc trống rỗng, cứ đăm đăm nhìn người kia không chớp mắt, người ta order cái gì cũng chả nghe thấy. Hình như...cậu bị chàng trai kia hớp hồn mất rồi.

"Ờm...cậu gì ơi..."

"A...xin lỗi. Mời anh order." Giang Trừng luống cuống dời tầm mắt

Chàng trai kia không hề tức giận, nhẹ nhàng từ tốn nói lại một lần nữa.

Giang Trừng ghi ghi chép chép, nhưng mắt vẫn không kìm được mà nhìn chằm chằm gương mặt đẹp trai của người kia. Đến khi nhận ra người ta cũng đang mang đôi mắt khó hiểu nhìn mình thì mới cúi mặt đi vào quầy.

Cậu đem giấy order ban nãy đặt trên bàn để chuẩn bị,....

Giang Trừng bất lực nhìn tờ giấy với nét chữ nguệch ngoạc nhìn không ra câu ra từ kia. Phải rồi, ban nãy vừa nhìn người ta vừa ghi....không ghi bậy mới lạ. Chỉ vì một chàng trai mà đã cuống cuồng lên thế này rồi...thật không có tiền đồ!

Thôi bỏ đi, cậu tự nhớ là được rồi. Hình như có bánh Limburg Pie...rồi gì nữa? Gì nữa??? À hình như sữa tươi...Trời ơi! Sao mà quên được hay vậy nè... Bây giờ ra hỏi lại nữa thì kì quá. Thôi để tính sau.

Giang Trừng đem đĩa bánh được trang trí vô cùng đẹp mắt đặt ở trên bàn chàng trai kia. Chính vì không nhớ người ta đã gọi trà hay sữa nên sau một hồi đắn đo suy nghĩ, tính toán chi li, với trí thông minh tuyệt đỉnh của mình mà quyết định đem ly sữa tươi ra...mặc dù vị khách kia gọi trà xanh (:v)

Chàng trai kia nhìn ly sữa trên bàn mà lộ một chút vẻ khó xử.

"A...xin lỗi, tôi gọi trà xanh ít đường. "

Giang Trừng nhướn mày, suy nghĩ ba giây rồi ngồi xuống đối diện chàng khách hàng soái ca kia.

"Ăn bánh ngọt nên uống sữa. Sữa tươi rất giàu protein, chất béo, các loại vitamin và chất khoáng, đồng thời chứa hàm lượng canxi cao và phốt pho cân đối… nên uống một ly sữa kèm miếng bánh ngọt vào mỗi buổi sáng giúp hấp thụ chất dinh dưỡng tốt hơn. Và hương vị cũng rất ngon, anh nên thử a. Hơn nữa, uống trà nhiều không tốt đâu."

Chàng trai kia nghe cậu nói, hết sức thuyết phục!

Vậy là từ đó trở đi, tiệm bánh của cậu lại có thêm một vị khách hàng thân thiết.

_______

"Như cũ." chàng trai kia lại tới, nở nụ cười phun ra hai chữ.

Ừm. Quen quá rồi, chàng trai này ăn sáng một loại bánh, ăn trưa một loại thức ăn, tối cũng ghé ăn một tô hoành thánh nóng hổi. Dường như ông chủ tiệm Giang Trừng đã quen với khẩu vị người này rồi.

"Hi Thần ca, anh không thấy ngán sao? " Giang Trừng cặm cụi ở quầy bánh hỏi

"Không ngán. Bánh em làm, anh không cảm thấy ngán. "

Giang Trừng khúc khích cười. Đem tô hoành thánh nóng hổi cuối cùng đặt trước mặt anh. Bước ra cửa tiệm lật úp bảng, từ "open" thành "close"

Cậu bước tới ngồi đối diện anh, chăm chú nhìn người kia hai má phồng lên vì ngậm viên hoành thánh nóng. Nhịn không được khẽ cười. Tiếng cười êm tai đến lạ, Lam Hi Thần dừng đũa ngước mắt nhìn cậu, bâng quơ hỏi một câu.

"Tiêu chuẩn chọn bạn gái của em là gì? Tính ra cũng sắp già rồi đấy, còn chưa có gia đình thì không ổn. Nói anh nghe, anh giúp em mai mối."

Giang Trừng khóe miệng chợt cứng lại, thu liễm nụ cười, cậu cất tiếng. "Em thích người ôn nhu dịu dàng, cần kiệm quản gia, tố nhan mỹ nữ hoặc mỹ nam gì cũng được. Gia thế phải trong sạch, tính cách đừng quá mạnh mẽ, không nói nhiều, đừng nói quá lớn cũng đừng nói lí nhí. Dùng tiền đừng phung phí và hiện tại em có một đứa cháu trai, người ấy phải đối tốt với thằng nhóc đó là được rồi. " Giang Trừng nói lưu loát không vấp lấy một chữ.

Lam Hi Thần buông đũa, ngẫm nghĩ hồi lâu cũng không nghĩ ra người con gái hiện đại thời nay nào đáp ứng đúng điều kiện.

"Cái này... "

Giang Trừng che miệng cười, nghiêng nghiêng đầu nhìn anh.

"Làm sao? Khó lắm hả? "

Lam Hi Thần cứng ngắc gật đầu.

"Vậy mà có đó... Anh tin không? "

Người con trai thốt lên một câu, môi nở nụ cười sán lạn.

Khoảnh khắc đó, Lam Hi Thần như ngưng trọng. Nhìn mãi khuôn mặt sắc xảo kiều diễm không rời.

"Ai...có thể đáp ứng được cái điều kiện cao hơn trời này của em chứ? "

"Cao lắm sao...? Vậy mà có đó."

Lam Hi Thần đảo mắt, cười nhẹ "Thấy anh hiền nên lừa anh hả? Em xem, thời buổi này sẽ rất khó tìm được người như em nói. Nếu như thực sự có...vậy là ai mà hoàn hảo đến như thế? Hửm? "

"Anh cảm thấy bản thân mình như thế nào? " câu trả lời không ăn nhập gì với câu hỏi của Lam Hi Thần

"Anh hả...cảm nhận rất bình thường."

"Thật sao? Vậy mọi người xung quanh thường nói tính cách của anh thế nào? "

Lam Hi Thần nghĩ nghĩ, "Mọi người đều nói anh rất ôn nhu...rất thích cười."

"Hảo. Vậy anh thấy gia đình anh thế nào? Là trùm mafia hay là gia đình văn minh? Là tội phạm truy nã hay một gia đình tri thức? " Từ đầu đến cuối, cậu vẫn nhìn anh.

"Em đoán xem? " Lam Hi Thần chống cằm nhìn cậu

"Hmm...em đoán là gia đình tri thức, hơn nữa nhà anh rất giàu, phải không? "

Lam Hi Thần mỉm cười, gật gật đầu. Cậu biết thì cũng đúng thôi. Anh mấy lần phát hiện cậu theo anh về tới nhà, nhưng biết người này rất quan trọng mặt mũi nên giả vờ như không biết.

"Anh thích nói không? Thích ồn ào hay yên tĩnh? "

"Em biết mà. Anh giống em. "

Giang Trừng gật đầu. Mắt vẫn chưa rời khỏi anh dù chỉ một chút. Cậu cũng thích yên tĩnh...

"Vậy anh cảm thấy bản thân có soái không? "

Lam Hi Thần chợt cười, nhìn thẳng vào đôi mắt hạnh tím kia, "Cái này phải hỏi ý kiến người khác rồi. Hỏi bản thân thì câu trả lời sẽ không chính xác. Vậy anh hỏi em, anh có soái không? "

Giang Trừng khóe mắt đầy ý cười, tự nhiên cầm lấy đũa gắp viên hoành thánh trắng trắng pha chút vàng vàng, đưa đến bên miệng anh.

Lam Hi Thần không khước từ. Há miệng nhận lấy, hình như...ngon hơn hẳn.

"Hi Thần...anh không nhận ra sao? Anh là gương mặt tiêu biểu của cái điều kiện trên trời kia đó"

"A Trừng... Em có thích ai chưa? " Lại một câu nói không ăn khớp

Giang Trừng lại lần nữa cười, "Có...em thích một người. Và em biết, người đó cũng thích em."

Lam Hi Thần im lặng một lúc, vẻ mặt như sắp ngộ ra điều gì đó... Rồi bỗng, anh bật nói một câu đơn giản nhưng ý tứ sâu xa.

"Anh cũng thích một người, và anh vừa mới nhận ra rằng...người đó cũng thích anh. "

______________________________________

Sắp bận bịu trở lại rồi...

ĐỪNG ĐỌC CHÙA!!!
15/9/2019

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top