Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 10


Ngụy nguyên trứ hướng, chủ Hi Trừng, cữu sanh thân tình hướng, ooc thận nhập.

10

Kim Lăng không còn là thiếu niên của năm đó nữa, sẽ không vì một câu khen ngợi của Giang Trừng mà khóc ngay tại chỗ, nhưng viền mắt vẫn là đỏ bừng không gì sánh được, sợ mình thực sự mất mặt chảy nước mắt ròng ròng, ánh mắt liền không tự chủ được loạn phiêu.

Ánh mắt vô tình nhìn thấy cổ áo của Giang Trừng đang mở rộng ra có mấy đốm nhỏ hồng ngân, cả khuôn mặt đều không tự chủ được đỏ lên, tựa hồ như nhìn thấy một cảnh tượng không thể nói.

Giang Trừng vẫn chưa phát hiện ra suy nghĩ của hắn, nhưng thật ra Lam Hi Thần hiểu rõ nở nụ cười, đi về phía hai người họ, vươn tay thay Giang Trừng khép lại vạt áo, nói: "Sắc trời cũng dần tối, về nhà trước rồi mới ôn lại chuyện cũ ba."

Nghe vậy, Giang Trừng vỗ đầu một cái, cư nhiên cũng nở nụ cười: "Ngươi coi ta, chuyện này cũng đã quên."

Ánh mắt của Kim Lăng phảng phất giống như dính vào Giang Trừng trên người, hắn bây giờ tự mình nhớ lại, hắn chưa từng nhìn thấy Giang Trừng cười sáng lạng đến như vậy, giờ khắc này, hắn nghĩ, cậu buông xuống Giang gia, ngày xưa vờn quanh ở khắp người hung ác nham hiểm tàn nhẫn phảng phất đều đã biến mất, hắn hôm nay nhìn lại cậu như là một thiếu niên vô ưu vô lo.

Theo Giang Trừng trở về ngôi nhà tranh nơi họ đang tạm trú, Kim Lăng trong lòng ngũ vị tạp trần, sau khi Giang Trừng phục hưng Giang gia cũng chưa từng chịu khổ như vậy.

Trong lòng hắn khổ sở không ngớt, nhưng Giang Trừng lại tựa hồ như có chút hưởng thụ cuộc sống như vậy, thấy hắn nhiều lần nhíu mày, ngược lại trấn an hắn nói: "Biểu tình này là sao?"

Kim Lăng trầm mặc hồi lâu, mới khàn giọng nói: "Thương cậu."

Giang Trừng trợn to hai tròng mắt, hơi ngẩn ra, tiếp theo liền thấp giọng nở nụ cười, thanh âm của hắn vốn trầm thấp êm tai, hôm nay tiếng cười khẽ dẫn theo một chút ôn nhu ý tứ hàm xúc, càng lộ vẻ êm tai: "Chỗ tâm an là nhà của ta, có thể che mưa che gió cũng được, vả lại nói đến, qua một thời gian dài ta liền muốn đi, thì cần gì phải tìm một chỗ ở hoa lệ ni?"

Kim Lăng xem xét Giang Trừng cẩn thận một phen, đang nướng cá hắn sắc mặt dị thường ôn nhu, nhớ tới Vân Di trước khi chết nói những lời này, đột nhiên than thở: "Cậu hôm nay bộ dáng này, thực là cực kì giống mẹ ta."

"A tỷ là nữ tử ôn nhu nhất trên đời, ta thì như thế nào có thể cùng nàng so sánh." Giang Trừng vẫn chưa ngẩng đầu, chỉ đem cá lật lại, rắc một chút gia vị, sau khi lẩm nhẩm một lần, lại nói: "A Lăng, ngươi có một mẫu thân tốt nhất trên thế giới."

Kim lăng ngẩng đầu đối diện Giang Trừng ôn nhu mặt mày, thấp giọng nói: "Ta không có cơ hội nhìn thấy mẫu thân tốt nhất trên thế giới, nhưng ta biết ta có một người cậu tốt nhất trên đời."

Kim Lăng đột nhiên dỗ ngon dỗ ngọt Giang Trừng khiến hắn động tác ngừng lại một chút, lúc này mới ngẩng đầu lên, quả nhiên Kim Lăng trong hốc mắt đã tích tụ một chút nước mắt, chỉ là hắn quật cường cắn môi cứng rắn kìm nén lại.

Ngửi được một cổ mùi khét, Giang Trừng vội vàng lật lại xiên cá: "Ngươi còn chưa nói thế nào lại đến Tầm Châu."

Hắn trong lúc nói chuyện không hề đề cập đến Lam Hi Thần, Kim Lăng trong lòng đã sớm có suy đoán, hiển nhiên là cũng không hỏi, hắn hít sâu một hơi, hỏi: "Cậu còn trách ta?"

Giang Trừng một trận không hiểu, lại nhớ tới trước khi rời đi những chuyện kia, thở dài: "Quả nhiên như thế."

Kim Lăng chưa kịp hỏi rõ, liền nhìn thấy Lam Hi Thần mang theo một bình trà đi tới, thay hai người bọn họ mỗi người rót một chén đặt ở trước mặt hai người bọn họ,chậm rãi mở miệng nói: "Vãn Ngâm nhìn ngươi lớn lên, thì như thế nào chả biết ngươi tính tình, Vô Tiện cũng có thể đọc được suy nghĩ của ngươi, huống chi là Vãn Ngâm."

Lời này Ngụy Vô Tiện cũng đã nói, nhưng lần này là Lam Hi Thần ở ngay trước mặt Giang Trừng nói ra, khiến cho Kim lăng xấu hổ vô cùng, cũng không quản Giang Trừng tay vẫn đang cầm cá nướng, trực tiếp nhào vào trong lòng ngực của hắn ôm chặt lấy hắn.

Lam Hi Thần thấy thế vội vàng tiếp nhận Giang Trừng trong tay xiên cá, dở khóc dở cười nhìn Kim Lăng một chút, hắn giống như một tiểu hài tử bị ủy khuất nhào vào Giang Trừng trong lòng không tiếng động rơi lệ, đâu còn có là một tiên thủ uy nghiêm.

Kim Lăng từ sau khi lớn lên liền không bao giờ có loại hành động này, Giang Trừng trong khoảng thời gian ngắn hai tay cũng không biết nên sắp đặt thế nào, cho đến khi cảm nhận được ngực một trận ẩm ướt, hắn mới vươn tay đặt ở trên lưng Kim Lăng nhẹ nhàng vỗ lên.

Hồi lâu chưa cảm nhận được ấm áp làm cho Kim Lăng rất nhanh liền ở trong lòng Giang Trừng khóc ngủ mất, Giang Trừng đưa hắn ôm đến bọn họ trên giường thay hắn đắp chăn lên, một lần nữa đi đến bên đống lửa tiếp nhận xiên cá trong tay Lam Hi Thần, nhẹ giọng nói: "Quả nhiên bị ngươi nói trúng rồi."

Lam Hi Thần một lần nữa thay hắn rót chén trà: "Hài tử này những việc trải qua quá nhiều, tất nhiên không bỏ xuống được việc ngươi đột nhiên rời đi."

Mùi vị thơm ngát của cá đều đã tỏa ra, Giang Trừng nếm nếm, có chút hài lòng với mùi vị này, đắc ý không ngớt, trực tiếp đưa tới trước mặt Lam Hi Thần.

Lam Hi Thần nhợt nhạt cười, liền ở chỗ Giang Trừng vừa cắn cắn một miếng, thở dài nói: "Vãn Ngâm tay nghề quả nhiên không tồi."

Giang Trừng chả biết suy nghĩ cái gì, vẫn chưa thu hồi lại xiên cá, đến lúc Lam Hi Thần cắn một miếng nữa, hắn mới trách mắng: "Ngươi thế nào ăn vụng?"

Lam Hi Thần cười mặt mày cong cong, cũng không che giấu, lại cầm lấy con cá kia cắn một miếng: "Vãn Ngâm nếu không hoàn hồn, ta cũng đã ăn xong rồi."

Giang Trừng hừ một tiếng, dứt khoát buông tay ra, đem con cá kia hoàn toàn giao cho Lam Hi Thần, trầm ngâm chốc lát, hắn mới ngẩng đầu lên: "Bây giờ nên trở về một chuyến."

Lam Hi Thần nhẹ giọng nở nụ cười, phụ họa nói:  "Nên để hai đứa bé kia làm tông chủ chính thức."

Giang Trừng cùng Lam Hi Thần sau khi xuất quan quyết định đem chức tông chủ chình thức truyền cho đời kế tiếp, khiến tu tiên giới thực tại náo nhiệt một phen.

Những năm trước đây Giang Trừng cùng Lam Hi Thần vẫn chưa từ chức tông chủ, này tiểu tông tộc hiển nhiên không dám làm khó dễ Giang gia và Lam gia, bây giờ Giang Phụng và Lam Hân Nguyệt chính thức tiếp nhận chức vụ tông chủ, bọn họ nhưng cũng không dám làm khó.

Chỉ vì mấy năm nay bản lĩnh của hai người họ đều là đã hiển lộ ra, hai thiếu niên này, còn hơn trưởng bối của bọn họ, cũng không thua kém bao nhiêu, thiếu niên tông chủ có thể làm đến mức nào, nhìn vị Kim gia tông chủ kia liền biết.

Trong lúc nhất thời, nhiều tông chủ gần năm mươi tuổi cũng bắt đầu than vãn rằng họ không có những thế hệ tiếp theo tài năng và thông minh như vậy.

Sau khi kết thúc lễ kế nhiệm, Giang Trừng lại ở Liên Hoa Ổ mấy ngày, lúc này hắn gửi đến Kim Lân Đài một phong thư, đợi Kim Lăng nhận được tin tức tới rồi mới cùng mọi người nói lời tạm biệt.

Kim lăng trong lòng biết hôm nay Giang Trừng tâm tình đại biến, cũng không ích kỉ lưu lại hắn, chỉ mong hắn có thể cùng Lam Hi Thần hạnh phúc vượt qua quãng đời còn lại, nhưng lại rất sợ chuyến đi này của Giang Trừng sẽ để cho hắn tìm không thấy bóng, liền hỏi: "Cậu, ngươi còn có thể trở về sao?"

Giang Trừng dù bận vẫn ung dung nhìn Giang Phụng và Kim Lăng một cái, cười nói: "Đương nhiên, ngươi và A Phụng nếu là lấy vợ sinh con, ta tự nhiên liền sẽ trở về."

Hai người đều không tự chủ được đỏ mặt, Giang Trừng nghĩ có chút thú vị, hai hài tử này, đề cập đến cưới vợ sinh con quả nhiên là ngượng ngùng xấu hổ: "Yên tâm, ta đến nơi, chắc chắn sẽ cho các ngươi biết tin tức."

Giang Phụng cùng Kim Lăng không hẹn mà cùng chắp tay hướng hắn thi lễ một cái bái biệt, Giang Phụng trên ngón tay mang Tử Điện ở dưới ánh mặt trời hiện ra một chút hào quang lóa mắt.

Lần trước hắn ở Thải Y trấn chờ Lam Hi Thần đến, lúc này Giang Trừng lại còn mua một chút tuyết phiến cao liền đi thẳng đến Vân Thâm Bất Tri Xử.

Đi được nửa đường, hắn lại lấy ra lá thư mà Lam Hi Thần gửi đến, cười khẽ một tiếng, này từ chức Lam tông chủ, đúng là nổi lên tính tình đùa giỡn của tiểu hài tử.

Trên người hắn có thông hành ngọc lệnh, tự nhiên sẽ không có ai ngăn cản, chỉ bất quá mới tiến vào Vân Thâm Bất Tri Xử, liền cùng Ngụy Vô Tiện đối mặt đường nhìn.

Lúc Lam Hi Thần quay về Vân Thâm Bất Tri Xử, mọi người Lam gia đã biết việc của hắn và Giang Trừng, hôm nay nhìn thấy Giang Trừng cũng không lộ ra vẻ kinh ngạc, chỉ có Ngụy Vô Tiện lúc nãy vẫn còn tươi cười rạng rỡ đang cùng với Lam Cảnh Nghi Lam Tư Truy giảng thuật kinh nghiệm săn đêm sau khi nhìn thấy Giang Trừng có chút lúng túng hướng hắn nở nụ cười.

Sau khi biết được Giang Trừng từng vì hắn làm qua cái gì, hắn còn nhớ sau khi mình sống lại đối với Giang Trừng oán hận, trong lòng liền tràn đầy đau khổ.

Đáp ứng chuyện Giang Phụng, hắn nghĩ là làm được, thế nhưng hắn thực sự không có cách nào quên được năm đó hắn và Giang Trừng thân thiết như thế nào.

Giang Trừng gật đầu còn mỉm cười.

Hắn tự nhiên cũng biết quan hệ của hắn và Lam Hi Thần hôm nay đã không còn là bí mật, liền thoải mái hỏi: "Các ngươi có nhìn thấy Lam Hi Thần không?"

Câu hỏi của hắn rất hào phóng, nhưng mấy người lại trả lời không được, Giang Trừng thấy bọn họ hai mặt nhìn nhau, liền cũng không có ý định làm khó dễ, đang chuẩn bị xoay người định tự đi tìm, liền nghe được thanh âm quen thuộc truyền tới: "Vãn Ngâm, ngươi đến rồi."

Ngụy Vô Tiện liền nhìn thấy Giang Trừng thần sắc trong nháy mắt nhu hòa hẳn lên, chỉ thấy hắn đem cái túi trong tay kia ném vào Lam Hi Thần trong lòng: "Mua cho ngươi tuyết phiến cao, thế nào, sao lại cứ muốn ta đi đến đây?"

Lam Hi Thần hướng ba người kia nhợt nhạt cười, cũng không tị hiềm, trực tiếp liền dắt tay của Giang Trừng, nhẹ giọng nói: "Ngươi đi theo ta."

Đợi hai người họ đi xa chút, Ngụy Vô Tiện thở dài một câu: "Nguyên lai là đại ca thích ăn."

Lam Cảnh Nghi Lam Tư Truy hai người không hiểu, quay đầu lại nhìn Ngụy Vô Tiện đang định hỏi, lại thấy hắn sắc mặt có chút kì quái lắc đầu liền rời đi.

Giang Trừng trong lòng không hiểu, nhưng cũng tùy ý Lam Hi Thần ở Vân Thâm Bất Tri Xử từ từ dắt đi, đến lúc nhìn thấy Lam gia từ đường, hắn mới để ý tới, cười nói: "Thế nào đột nhiên dẫn ta tới đây?"

Nắm tay Giang Trừng thật chặt, Lam Hi Thần chậm rãi nói: "Gặp qua cha mẹ rồi đi không muộn."

Giang Trừng nhĩ khuếch hơi đỏ lên, vào từ đường, nhìn thấy một người đang quỳ gối trên bồ đoàn, càng không giải thích được.

Lam Hi Thần lại vào lúc này thu hồi nụ cười trên mặt, dường như trấn an tay vỗ vỗ lưng của Giang Trừng, thản nhiên nói: "Ngươi đã quỳ một ngày, không cần quỳ lại, trở về đi."

Lam Vong Cơ nghe vậy xá một cái, mới đứng dậy, xoay người hướng Giang Trừng chắp tay nói: "Ngày xưa có nhiều lần đắc tội, huynh tẩu chớ nên trách tội."

Huynh tẩu hai chữ khiến Giang Trừng không tự chủ được liếc mắt.

Lam Hi Thần tựa hồ đoán được phản ứng của hắn, nói tiếp: "Ngươi đi đi."

Việc đã đến nước này, Giang Trừng cũng đoán được, hắn trước đây gạt chuyện, sợ là Lam Hi Thần đã biết, than nhẹ một tiếng nói: "Ngươi làm sao biết được?"

"Ngươi vẫn không chịu nói rõ ngày ấy ngươi vì sao bị thương, ta liền ở ngày kế nhiệm của Giang Phụng hỏi hắn."

Lam Hi Thần lấy ba nén hương đưa cho hắn, hai người cùng quỳ xuống, lạy ba lạy, lại đem hương cắm vào trong lư hương.

Lúc đứng lên, Giang Trừng mới xoay người chủ động nắm tay của Lam Hi Thần, ôn thanh nói: "Ngươi không cần phạt hắn, đây hết thảy bất quá nguyên vu tình chỗ chung bốn chữ, ta cũng có lỗi, sau này bất quá đều tự mạnh khỏe mà thôi."

Ánh mắt của Lam Hi Thần càng thêm ôn nhu, trong lòng may mắn nói ngoại nhân sợ là vĩnh viễn không thấy được Giang Trừng như vậy.

Ly khai từ đường, hai người lại nói bái biệt Lam Khải Nhân, mới bởi Lam Hân Nguyệt đưa ly khai Vân Thâm Bất Tri Xử.

Lam Hi Thần đem một bao tuyết phiến cao Giang Trừng mang tới chia cho hai Lam gia đệ tử đi theo tiễn bọn họ, sau khi cùng Giang Trừng cất bước ly khai Vân Thâm Bất Tri Xử, liền cũng không quay đầu lại nữa.

Trên hai người xiềng xích đều đã không còn, quãng đời còn lại, bất quá chỉ cần ở bên cạnh người này mà thôi.

------------------------------------------------------------------------

_Hoàn_



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top