Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

11

Lam Tư Truy bưng một bát thuốc vào trong Hàn thất, nhìn thấy cốc nến Tỏa Hồn đặt trên đầu giường, còn tông chủ đang ngồi bên cạnh Tiểu Trừng đang say ngủ, gương mặt của Lam Hi Thần đã ưu tư đang suy nghĩ về điều gì đó. Cậu to gan khuyên nhủ y:" Tông chủ, ngươi linh lực hao tổn rất nhiều xin hãy nghỉ ngơi sớm."

Lam Hi Thần đưa tay nhận lấy bát dược, y nhìn cậu hỏi:" Mọi chuyện vẫn là thúc phụ ta sắp xếp êm xuôi phải không?" y bất giác lại thở dài, vậy mà lại khiến thúc phụ nhọc lòng rồi.

Lam Tư Truy nói:" Lam tiên sinh đã dặn dò kĩ mọi người, chuyện hôm nay tuyệt đối không được phép truyền ra ngoài nửa chữ. Tông chủ người đừng có lo lắng, Lam tiên sinh nhắn nhủ với người rằng người hãy chú ý sức khỏe của mình."

Lam Hi Thần nhìn bát dược nói:" Còn chuyện của Ngụy công tử thì như thế nào rồi?"

" Hàm Quang Quân đang trấn an Ngụy tiền bối." Lam Tư Truy chỉ đành đáp vậy.

Lam Hi Thần khuấy khuấy chén thuốc, định uống thì lại thấy nến Tỏa Hồn sắp cháy hệt nên thắp tiếp một ngọn khác." Ngày mai trước khi cuộc họp của ba nhà bắt đầu, ngươi truyền ý của ta đến Vong Cơ rằng: chuyện của Giang gia và Ngụy công tử, phải để bọn họ giải quyết, không được nhúng tay vào. Giữ trọn hòa khí ba nhà là điều ưu tiên." Đây có lẽ là lần đầu tiên y răn dạy Vong Cơ theo cách này. " Ngươi đi nghỉ ngơi sớm đi."

" Vâng tông chủ." Lam Tư Truy nhanh chóng lui ra.

Lam Hi Thần nhìn chăm chăm chén thuốc vẫn chưa uống, " Mời công tử vào trong phòng nghỉ ngơi." Nói xong y mới chậm rãi uống thuốc, y vừa uống xong đã thấy trước mắt xuất hiện một thiếu niên. Thiếu niên nhìn như mười bảy, mười mấy tuổi, mi dài, mắt hạnh, trên cổ có xăm hai chữ ' Tam Độc '. Lam Hi Thần bất giác đem Giang Trừng lúc còn đang học ở Vân Thâm ra so sánh với Tam Độc.

" Lam tông chủ, làm sao phát hiện được ta chứ?" Tam Độc đứng khoanh tay, nghiêng đầu hỏi.

Lam Hi Thần vút ve Sóc Nguyệt bên cạnh người, chậm rãi nói:" Không phải là ta mà là Sóc Nguyệt. Chắc là cùng là linh kiếm nên nhận ra nhau đi. " Nhìn Tam Độc gật gù như vậy thì y lại hỏi tiếp:" Tam Độc công tử đến tìm Tiểu Trừng à?"

Tam Độc ngồi xuống bên giường, hai tay bám trên mép giường, cẩn thận nhìn Tiểu Trừng đang nằm ngủ, giải thích:" Đúng vậy, Tiểu Trừng giống như ta, là vật tùy thân của chủ nhân. Tiểu Trừng chính là thanh tâm linh, bên trong có chứa một phần hồn thể của chủ nhân. Ta đoán một phần hiện giờ đang ở Giang gia, còn một phần đã bị Bạch Phù gán bên Ngụy công tử."

Lam Hi Thần nghe Tam Độc nói như vậy liền nhíu mày, Tam Độc liền kiên nhẫn giải thích tiếp:" Hơn một năm rưỡi trước, chủ nhân bị kẻ trong nhà phản bội, trúng phải kịch độc, có thể đến mùa đông năm nay thì có lẽ không qua khỏi, mọi chuyện hậu sự thì người đã chuẩn bị sẵn sàng hết rồi." chén thuốc trong tay Lam Hi Thần đã bị vỡ làm hai mảnh, Tam Độc vội dịch mông xê ra y một chút mới nói tiếp:" Một tuần trước chủ nhân đã tìm đến chỗ rừng Trúc Nguyệt, ở đó từ lâu đã truyền ra một tin đồn, có một con hồ ly vạn năm có thể biến điều ước thành sự thật."

Lam Hi Thần khẽ nói:" Sao hắn có thể tin lời đó được." Giang Trừng sao lại ngốc như vậy, lỡ như hắn bị con hồ ly kia ăn thịt thì sao? Khoan đã không lẽ Giang Trừng đã bị con hồ ly kia ăn mất hồn phách, ba hồn bảy vía chỉ còn mấy mảnh thoát khỏi.

Tam Độc vỗ đùi y mấy cái cho hoàn hồn," Hồ ly ấy không ngờ là Ái Ái mà chủ nhân ta từng nuôi năm xưa."

Cho nên nó muốn lấy thân báo đáp sao? Giữa người và yêu không có kết quả. Lam Hi Thần vẫn suy nghĩ lại, xem ra con hồ ly kia muốn câu hồn Giang Trừng mất, Ái Ái nào chứ? Tam Độc nói tiếp, quả thật nó muốn lấy thân báo đáp, Lam Hi Thần muốn nín thở, theo lý mà nói có thể ngày mai, hai nhà Kim Giang sẽ xách đuốc châm lửa đốt sạch rừng Trúc Nguyệt.

" Hồ ly ấy tên là Bạch Phù, nàng ta đã đồng ý với điều kiện với: dùng mạng đổi mạng. Chủ nhân ban đầu không biết nàng là Ái Ái, vốn nghĩ như thế sẽ lừa được nàng ta một mạng nhưng không ngờ người bị chính Bạch Phù lừa gạt luôn. Nàng ấy dùng chính tu vi của bản thân tạo thành tu vi cho Ngụy Vô Tiện, lấy mất một phần kí ức của chủ nhân... nhưng không ngờ lại bị kẻ thù của Bạch Phù đánh úp, con chim lông lá kia muốn ăn cắp Bỉ ngạn lưu ly đang chứa hồn thức của chủ nhân, trong lúc giao chiến thì Bỉ ngạn lưu ly bị vỡ, một vài mảnh ở đây. Ta đã chạy ra đây chỉ còn mỗi Tử Điện đang bảo vệ chủ nhân cùng Bạch Phù."

Lam Hi Thần hỏi:" Có phải ngươi đã giải thích cho Ngụy công tử và Lam Vong Cơ nghe rồi phải không?"

Tam Độc ầm ừ:" Vẫn chưa có nói."

Lam Hi Thần nghĩ là họ đã xảy ra mâu thuẫn, nhìn Tam Độc lẩm bẩm," Tên kia như vậy còn có người thương an ủi, bây giờ cũng chỉ có chủ nhân nhà ta một mình, bọn ta chỉ có thể tận mắt chứng kiến hắn sống suốt ba mươi mấy năm qua như thế nào, thấy hắn viết sẵn di chúc, lập bài vị cho bản thân. " Tam Độc đưa tay vút ve Tiểu Trừng, nói:" Đi theo chủ nhân lâu nhất chính là thanh tâm linh, bao nhiêu ưu phiền hay hỉ nộ của chủ nhân đều cổng hưởng cùng nó, có thể nói, thứ thanh tâm linh thích nhất chính là thứ chủ nhân thích nhất."

" Như vậy sao?" Lam Hi Thần trái tim cũng bị làm cho ê ẩm nhìn Tiểu Trừng đang ngủ say.

Tam Độc nhìn Lam Hi Thần nói:" Đây chính là chân tâm của chủ nhân ta, hắn không như vẻ âm u, gai góc bên ngoài, ác nghiệt mà thiên hạ quy chụp lên người hắn. Hắn thật sự sạch sẽ từ trong xương cốt. Thứ hắn muốn rất đơn giản nhưng là thứ xa vời nhất, thế gian này có thể không còn ai trao cho hắn nữa."

Lam Hi Thần hỏi:" Là thứ gì? "

" Chính là gia đình, có cha, mẹ, tỷ tỷ, huynh đệ. " Tam Độc ngậm ngùi nói. " Không còn ai trao trả cho hắn những thứ này."

Ban đêm ở Vân Thâm Bất Tri Xứ tuyệt nhiên không có một tiếng động, tất cả chỉ có âm thanh của gió vờn với những đóa ngọc lan trắng muốt.

Những ngọn gió mang theo những cánh hoa ngọc lan ấy không ngừng thổi về một hướng, đó chính là hướng về rừng Trúc Nguyệt.



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top