Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Hiện hữu của thần linh

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Buổi hoàng hôn đỏ rực cuối chân trời như nhuộm máu. Điều đó thật lạ lùng. Ryosuke chưa từng nhìn cảnh vật dữ dội đến vậy bao giờ. Trước phông nền như thế, đỉnh ngọn núi càng sừng sững, in đậm thành bóng đen uy nghi trên nền trời. Bóng núi như nhòe đi, rúng động. Ryosuke cảm giác mình đang nghe thấy tiếng rền của núi.

Anh hối hả bước đi trên con đường rải đá trắng tựa những bước chân của hồ ly. Kìa! Một quán trọ hiện ra như mộng ảo. Đến khu nhà tắm, anh nhảy ngay xuống suối nước nóng. Đắp chiếc khăn tắm ấm áp lên mặt, Ryosuke thầm nghĩ phải chăng thần linh đã rời bỏ mình.

- Trời có vẻ lạnh nhỉ? Anh có định ở đây lâu không?

Anh nhìn quanh và nhận ra gương mặt của người nuôi chim đã từng đến khu lữ điếm này.

- Không, tôi tính vượt núi để đi về phía Nam.

- Phía Nam đẹp lắm. Chúng tôi đã từng ở phía Nam của núi cho đến tận hai, ba năm trước nên mỗi khi mùa đông tới, chúng tôi lại muốn quay về phương Nam.

Người đàn ông không hề nhìn anh dù hai người đang nói chuyện. Ryosuke lén quan sát hành động kỳ lạ của người nuôi chim. Nhấc đầu gối ra khỏi nước nóng và nhổm dậy, anh ta muốn kỳ lưng cho người bạn đang dựa vào thành bồn tắm.

Từ đằng sau, Ryosuke chỉ thấy đôi vai gầy guộc của người bạn. Nhưng ở chiếc gáy mềm mại mà cậu nhu thuận chìa ra cho người đàn ông kia lau rửa, ta thấy một vẻ non nớt, ngây thơ. Ryosuke không rõ cậu thanh niên kia bao nhiêu tuổi, nhưng đoán chắc không quá ba mươi. Dù sao, khi quay nghiêng khuôn mặt để thì thầm cùng người đàn ông, chiếc mũi thanh tú cùng khóe miệng càng chứng tỏ cậu trông còn trẻ hơn tuổi thật rất nhiều.

- Ngài đến ngọn núi này là lần đầu ư?

- Không, tôi đã từng đi cách đây ba, bốn năm về trước rồi.

- Vậy à?

Người nuôi chim xoay nhẹ cậu thanh niên để cậu quay hẳn về hướng đối diện với mình. Vẫn với hành động cẩn trọng như đang cầm một món đồ bằng pha lê, anh ta lau rửa bọt xà phòng còn vương trên cơ thể cậu.

- Tôi có ông chú bị liệt ở quán trọ bên kia đèo. Có lẽ bây giờ vẫn còn.

Ryosuke nghĩ mình đã lỡ miệng. Hình như bạn của người nuôi chim kia cũng bị liệt đôi chân.

- Người đàn ông già ở quán trà ư? Là ai vậy nhỉ?

- Ông ấy đã mất cách đây hai, ba năm trước rồi. - Người thanh niên lên tiếng một cách bâng quơ.

- Thật sao?

Ryosuke sợ hãi. Anh tưởng chừng những cơn mơ đang đeo bám mình. Và lần đầu tiên, qua làn khói mờ ảo của hơi nước, anh mới nhìn thẳng vào gương mặt của người thanh niên.

Chỉ trong một thoáng, anh vội ngoảnh đi, giả vờ đắp khăn lên mặt.

Chính là cậu ấy.

Người thanh niên đã dẫn đường cho anh vào mùa đông năm ấy. Cũng là người bị thương và anh đã bỏ mặc lại trong lần du lịch ba, bốn năm về trước. Một nhánh cây tươi non, mơn mởn mà anh bẻ gẫy với sự chạy trốn hèn nhát. Hơi nóng của làn nước không làm nguội đi sự hối hận dâng trào. Đôi mắt khép chặt, không dám nhìn vào sự thực nhưng hiển hiện trước mắt anh vẫn là ánh cười rạng ngời, rực rỡ đến chói mắt. Và giọng nói thủ thỉ, dịu dàng: "Em không mong đợi gì cả, chỉ mong rằng anh vẫn nhớ đến em, vẫn thỉnh thoảng ngó qua nơi này đôi chút..."

Anh vẫn nhớ, vẫn nhớ mà.

Lương tâm anh đau đớn triền miên suốt mấy năm qua. Trong lòng anh vẫn nuôi dưỡng thứ tình cảm xa vời không hẹn ngày gặp mặt.

Nhưng... gặp gỡ cậu ở đây quả là sự trớ trêu của số phận.

Liệu cậu có nhận ra anh?

Nếu anh đã có thể nhớ giọng cậu đến thế sau từng ấy thời gian, biết đâu cậu lại chẳng quá rõ kẻ đang cận kề bên cạnh mình vốn là gì?

Ryosuke giật phăng chiếc khăn như thể bị nghẹt thở. Anh đã sẵn sàng phơi trần mình với quá khứ.

Nhưng người nuôi chim thôi không nói chuyện với anh nữa. Anh ta có việc cần làm hơn. Anh bước ra từ nước nóng, đứng sau lưng cậu.
- Chỉ xuống nước tí thôi nhé, - Giọng dỗ dành như âu yếm trẻ con, - Hôm nay vậy là được rồi.

Cậu nâng hai khuỷu tay và anh đón ý, xốc cậu lên rất nhẹ nhàng. Người thanh niên ngồi yên vị trên tấm khăn mềm đã trải sẵn, quy thuận như một con búp bê ngoan ngoãn. Nhìn sự nhịp nhàng của hai người, hẳn họ đã làm việc này rất nhiều lần rồi.

Người nuôi chim bay về phía kia, bắt đầu tắm gội, trong một sự vội vã khác hẳn vẻ điềm tĩnh ban nãy. Anh xối nước ào ào, để những làn nước vẫn chảy ròng ròng trên gương mặt cương nghị, mà kỳ cọ nhanh cơ thể mình.

Bồn tắm rộng đến độ có thể bơi xung quanh. Cậu dường như đang chìm vào thế giới riêng, không biết rằng Ryosuke vẫn lặn ở một góc bồn mà quan sát mình. Ngón tay cậu đập nhịp khe khẽ, theo một điệu nhạc vui vui được chủ nhân của nó ngân nga từ làn môi khép hờ.

Anh nhìn khối thân thể trăng trắng ẩn hiện trước mắt mình như một điện thờ sám hối. Sự tật nguyền của cậu biết đâu lại chẳng do lỗi của anh.

Đột nhiên, cậu ngẩng đầu, đôi mắt long lanh tựa ngọc thạch chiếu thẳng vào anh.

Ryosuke run bắn người. Anh ngỡ mình đã bị cậu đã nhìn thấu tim gan.

Không, không thể nào! Đã từ lâu, hai ngôi sao ấy chẳng còn phát sáng nữa. Cậu bị mù vĩnh viễn rồi.

Chuyện người nuôi chim đẹp trai và không vợ con gì, chấp nhận ở vậy chăm sóc một thanh niên tật nguyền đã thành chủ đề đàm tiếu của cả quán trọ. Mỗi ngày anh lại cần mẫn cõng người yêu trên lưng để đi tắm suối nước nóng. Gọi là "người yêu" bởi không có từ gì thích hợp hơn để mô tả mối quan hệ của hai người. Chẳng ai dám cười nhạo anh và người ta chăm chú ngắm nhìn anh tẩn mẩn lo lắng từng li từng tí cho cậu thanh niên còn hơn cả tình mẫu tử. Một lúc sau, người đàn ông chẳng để tâm có người lạ xung quanh nữa, anh cẩn thận lau sạch cơ thể cho cậu. Dùng chiếc lược nhỏ, anh ta chải và hong khô mái tóc ướt. Ryosuke ngẩn ngơ nhìn màu tóc óng mượt của người thanh niên. Trong trí nhớ của anh, nó hơi có màu nâu vàng trẻ trung do đi nắng nhiều, nay chỉ còn bao trùm một khối đen huyền bí ẩn như thu hết tầm ánh sáng. Mớ tóc lòa xòa gần chạm lông mày càng xui khiến người ta chú ý vào hàng mi chùng xuống mơ màng, cùng những nốt ruồi tinh nghịch nổi trên làn da trắng sứ. Ở cậu thanh niên này, ta ngỡ như thấy được cả sự tinh khiết, thanh tao của những ngọn núi ngàn năm tuyết phủ.

Người nuôi chim trải lần lượt quần áo lên bậc thềm đá, từ đồ lót cho tới áo trong, áo ngoài. Anh bắt đầu mặc đồ cho cậu. Như ôm ấp những cánh hoa mỏng manh, anh bao bọc lấy cậu bằng trang phục thơm tho trắng tinh.

Sau khi quàng xong chiếc khăn, người nuôi chim cõng cậu trên vai, lần đường về dưới ánh sáng mờ nhạt của trăng đêm. Đôi chân lỏng lẻo cứ lấp ló dưới lớp vải. Đôi chân ấy còn gầy hơn cả vòng tay hình bán nguyệt đang vòng qua cổ người đàn ông.

Tựa đầu lên vai anh, cậu mấp máy môi hỏi khẽ:
- Machin, anh cười cái gì vậy?

Vì họ vòng qua chỗ Ryosuke, anh thấy rõ rằng người nuôi chim không hề cười.

- Vị khách kia cứ nhìn em mãi, Sonnu ạ. Anh nghĩ người ta lại ngẩn ngơ vì em đẹp quá đấy.

Ryosuke xấu hổ quay mặt đi. Nhưng anh vẫn kịp liếc thấy gò má ửng hồng của cậu xua đi sắc xanh nhợt nhạt ban đầu. Cậu mỉm cười tủm tỉm. Trong khoảnh khắc, Ryosuke cảm giác như lồng ngực bị lấp đầy bởi thứ ánh sáng của thần linh.

"Akaso Eiji", anh nhấm nháp âm tiết ngọt ngào ấy nơi đầu lưỡi, nghĩ rằng từ giờ mình không xứng đáng để bật nó ra nữa. Thay vào đó, Ryosuke tự nói thật lớn giữa suối nước giờ chỉ còn riêng mình:
- Hỡi thần linh, tôi đã thua Người.

Ryosuke để một giọt mằn mặn hòa vào dòng nước. Anh hiểu mình đã quá ngạo mạn. Cái lầm tưởng cho rằng mình đã gây bất hạnh cho cậu là tội lỗi. Trong khi đòi hỏi sự tha thứ từ cậu, anh đã tự đặt bản thân lên trên với ý tưởng cao ngạo rằng hành động của mình quyết định cuộc đời của người khác. Con người vốn không thể gây bất hạnh cho con người.

Bóng người nuôi chim đã khuất xa nơi rặng cây nhưng anh vẫn có thể vọng nghe được tiếng rì rầm khi tưởng tượng những bước chân của anh ta in hằn lên tuyết.

Hiện hữu của thần linh.

....Hết....

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top