Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 76

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Đêm yến tiệc trung thu, vợ chồng An Dương vương có thể nói là vui như tết, nhưng đối với những ánh mắt nghi hoặc quăng tới chỗ mình, hai vợ chồng đều chỉ có thể thẫn thờ nhìn lại, sau đó quay đầu lại quan sát đứa con vô học vô pháp của bọn họ cùng với con dâu vẫn cho bọn hắn một loại ấn tượng yếu ớt bệnh tật.

Nhưng là, trong bọn họ giờ cũng tồn tại một sự hoài nghi thật lớn, con của họ thật vô học vô pháp vậy sao? Con dâu thật sự yếu ớt bệnh tật sao?

Nhi tử vô học vô pháp, bọn họ rất rõ ràng điều này, cũng biết hắn biến thành như vậy là do họ vô cùng cưng chiều cộng thêm hoàng đế dung túng, trong mắt người ngoài hắn là công tử bột quần áo lụa là bóng bẩy, mà những năm gần đây hắn không có thừa tước cũng không có quan chức, ra ngoài chơi bời lêu lổng, gây chuyện sinh sự, bị người trong kinh xưng thành ác bá một phương, danh tiếng rất tồi tệ.

Con dâu càng không cần phải nói, trước khi chưa lấy chồng, chỉ là một tiểu thư của Liễu gia không có tiếng tăm gì, quý nữ trong kinh đông đảo như vậy, tùy tiện cũng có thể kiếm ra người có gia thế mạnh hơn nàng. Hơn nữa sau khi gả vào phủ thì ba ngày hai bữa đều xảy ra chuyện ngoài ý muốn gây nên những vết thương to nhỏ không ngừng, thường xuyên phải nghỉ ngơi lấy lại sức, người cũng rất mảnh mai. Hai người mặc dù trong lòng cũng thông cảm vì nàng gặp chuyện không may, nhưng đối với thể chất mảnh mai này của nàng họ vẫn có chút lo lắng bất mãn.

Nhưng tối nay, tại bữa tiệc trung thu, nhi tử cùng con dâu bọn họ làm nên kỳ tích, chứng minh thực lực của mình khiến họ thật vui mừng. Cho nên, đối mặt với ánh mắt nghi ngờ của đông đảo quan viên, chính bọn họ cũng có chút buồn bực a.

Vợ chồng An Dương vương tuyệt đối tin tưởng, nhi tử mặc dù thường gây chuyện thị phi trong kinh thành, tụ tập đánh nhau, nhưng sử sụng bạo lực tuyệt đối đều là mười tên thị vệ kia, hắn chỉ có ở một bên vênh váo tự đắc, liều mạng kêu gào đánh đánh đập đập. Bọn họ thật không biết từ đâu mà nhi tử mình lại có bản lĩnh như vậy, võ nghệ thật làm cho người ta kinh ngạc. Thấy hắn lại lần nữa bạo ngược đối với hoàng tử Nam Di khiến bọn họ vừa vui mừng vừa lo lắng, chỉ sợ chọc giận người Nam Di, hoàng thượng sẽ trách tội.

Con dâu càng không cần phải nói, kể từ ngày cưới vào cửa tới nay, quy củ, hiếu thuận cha mẹ chồng, biết tiến biết lùi lại hiểu lễ nghi, chưa bao giờ làm ra chuyện gì đáng trách, vừa nhìn chính là mệnh phụ đoan trang hiền huệ, ai mà biết được nàng có thể hạ nữ võ sĩ Nam Di võ công không tầm thường chỉ trong nháy mắt? Chuyện này thật không có cách nào giải thích, hơn nữa hình như sức lực còn rất lớn.

Mà càng làm cho vợ chồng An Dương vương có chút không hiểu nổi vì sao những quan viên kia đều cho rằng con của bọn họ nhất định đánh không lại con dâu, nhất định là sợ vợ? Rõ ràng con dâu vẫn lấy phu quân là trời, nhi tử cũng hếch mặt lên, nhìn chính là bộ dáng đại nam nhân phách lối kia, làm sao có thể là người sợ vợ a?

Dạ tiệc kết thúc, trăng đã lên giữa trời, mọi người ra về.

Vợ chồng An Dương vương khách khí cùng đồng liêu rối rít chào nhau, trong đó là mấy lời nói khách sáo ứng phó với mấy đại thần thường ngày giao hảo, khuôn mặt cứng ngắc tươi cười kêu nhi tử cùng con dâu lên xe trở về vương phủ.

Trở lại đại sảnh trong vương phủ, nha hoàn dâng trà xong liền nhẹ nhàng thối lui, nhường lại không gian cho bốn người bọn họ.

Trở lại nơi ở quen thuộc, vợ chồng An Dương vương cũng cảm thấy cả người mệt mỏi, chủ yếu là tối nay tâm tình vui vẻ, cũng đến tuổi trung niên rồi, còn bị chuyện này kích thích, lại là đến từ đứa con trai duy nhất cùng con dâu, khiến cho bọn bị hưng phấn hơi quá. Cho nên vào lúc này, vừa buông lỏng tâm tình liền uể oải ngay tức khắc.

An Dương vương cùng vương phi an tĩnh uống trà, trong lúc lơ đãng ánh mắt luôn lướt qua hai vợ chồng nhi tử. Nhi tử vẫn như cũ, không nhìn ánh mắt người khác, hắn muốn làm gì thì sẽ làm cái đó, con dâu trầm tĩnh uống trà, tư thế ngồi đoan chính. Chỉ là, thấy nhi tử vuốt vuốt một miếng ngọc như ý trong tay thì khóe miệng An Dương vương không khỏi co rút. Ba cuộc tỷ thí tối nay đều thắng cả ba, hoàng đế đều có ban thưởng, mặc dù ban thưởng chỉ mang tính chất thể hiện, nhưng đây là vinh dự lớn lao, cũng rửa sạch được những ảnh hưởng xấu từ chuyện Sở Khiếu Thiên bị hoàng đế cách chức đi đất phong. Tin là từ tối nay, không còn người nào dám lôi quá khứ ra, dùng cái loại ánh mắt miệt thị "Con nhà giàu làm phách" để đối đãi con trai hắn rồi.

An Dương vương vốn nên cảm thấy vui mừng, nhi tử đem lại mặt mũi cho hắn, đây là chuyện chưa từng có trong quá khứ, không khỏi cảm thấy mặt mũi có chút tươi sáng, có người nối nghiệp, lão cũng không phải lo lắng nữa. Nhưng là, bây giờ nhìn đến hành động nhi tử đem đồ được ban tặng ra thể hiện như thế, trong lòng không nhịn được tức miệng mắng to.

Đây chính là ngự tứ vật, nhi tử khốn kiếp này không xem vào trong mắt, không sợ hoàng thượng biết sẽ tức giận sao?

Chỉ là, An Dương vương nghĩ tới hắn thật đúng là không sợ, cơn giận không khỏi hơi kìm lại, thật là không có cách nào với hắn. Trong kinh, con cháu họ Sở rất nhiều, vì sao hoàng thượng cố tình sủng ái con trai hắn, thậm chí còn đem cưng chiều thành như vậy đây? Nếu là bởi vì hắn có công hộ giá lên làm vua thì cũng qua rồi, dù sao hộ giá có công cũng không chỉ có một mình hắn, còn có những đại thần vương gia khác, nhưng lại không thấy hoàng thượng đi tin chìu những đời sau của bọn họ? Thật chẳng lẽ là nhìn trúng tính cách của con trai hắn? Con trai hắn gây chuyện thị phi bên ngoài, nhưng lại không bị quyền thế làm mờ mắt, nếu không nhiều năm như vậy, tiểu tử khốn kiếp này đã sớm ỷ được hoàng đế sủng ái mà lập bang kết đảng ở trong triều, làm xằng làm bậy rồi, làm gì mà bây giờ chỉ lăn lộn làm chỉ huy sứ binh mã Đông Thành?

Bên này, An Dương vương trăm mối vẫn không có cách giải, Sở Khiếu Thiên bên kia cảm giác mình không thể nhịn được nữa.

"Cha, nương, chúng ta là đang làm cái gì đây a?" Sở Khiếu Thiên buồn bực hỏi, thấy trên bàn có một đĩa hột đào, tùy tiện đặt ngọc như ý lên bàn, cầm hột đào đưa cho Liễu Hân Linh.

An Dương vương nghe tiếng vang của ngọc như ý bị đặt lên bàn, gân xanh trên trán cũng theo âm thanh kia mà nhảy lên, đang muốn mở miệng, ngay sau đó liền bị một động tác của con dâu dọa sợ. Chỉ thấy nàng dùng ngón trỏ cùng ngón cái cầm cái hột đào đó, rắc rắc một tiếng, cả hột đào bể ra, sau đó con dâu xưa nay vốn thong dong trầm tĩnh lại xuất hiện vẻ ảo não trên mặt, cảm thấy ánh mắt của hắn nhìn qua, không khỏi lộ ra một nụ cười xấu hổ, bộ dáng hình như thật ngại ngùng.

An Dương vương ngổn ngang trong gió rồi, trong lòng rốt cuộc xác định, con dâu chính là có quái lực đó a a a a a!!!!

Biểu hiện của An Dương vương phi so với An Dương vương vẫn tốt hơn nhiều, khóe miệng chỉ là có chút cứng đờ co rút đôi chút, cuối cùng có chút không đành mà dời mắt đi, đối với hành động của con dâu không nói gì. An Dương vương phi cũng biết trượng phu vì sao bị hù dọa thành như vậy, bởi vì trong lòng hắn, nữ nhân trời sanh nên nhu nhược, phụ thuộc nam nhân mà sống, con dâu tối nay lộ ra điểm này, làm sao không khiến cho hắn khiếp sợ? Chỉ là hắn khiếp sợ cũng không liên quan tới nàng, đó cũng là chuyện của nhi tử.

"Tại sao lại làm nó nát vụn như thế?" Sở Khiếu Thiên mất hứng hỏi, nghĩ đến chuyện như vậy đã xảy ra rất nhiều lần rồi, dùng khăn đem bã vụn trong tay nàng lấy đi, lại lấy một hột đào khác thả vào trên tay nàng, dặn dò: "Ta biết rõ nàng hơi sức lớn, nhưng không được cứ luôn bóp nát như vậy, phải khống chế được mình!"

Liễu Hân Linh gật đầu tỏ vẻ đã hiểu, không biết vì sao a, đối với loại hạt đào này, nàng luôn không khống chế được mà trực tiếp bóp vỡ. Lúc này nàng thật cẩn thận khống chế lực, chỉ làm vỡ một nửa, còn có một nửa có thể ăn, liền đem nó đưa cho một vị thế tử gia.

Liễu Hân Linh nhìn hắn, khóe mắt liếc về phía hai người rõ ràng cứng ngắc, đột nhiên cảm thấy có chút áy náy. Không phải áy náy chuyện nàng giấu giếm mình có quái lực, mà là cảm thấy hành động này của Sở Khiếu Thiên rõ ràng là muốn hù dọa vương gia —— cũng thành công hù sợ hắn, ngược lại năng lực tiếp nhận của vương phi còn tạm được. Hành động của Sở Khiếu Thiên muốn nàng bóp vỡ hột đào, có lẽ muốn nói cho hai người bọn họ biết là nàng đặc biệt, hắn đã biết, muốn cho hai người không cần bởi vì nàng giấu giếm mà tức giận, có thể cũng có chút tư vị tức giận phát tác bên trong. Mà cử chỉ này của Sở Khiếu Thiên khiến cho nàng vừa cảm thấy uất ức, lại cảm thấy thật xin lỗi hai người họ.

Sở Khiếu Thiên miễn cưỡng nhận lấy nửa hột đào không bị vỡ, trưng ra một vẻ mặt đại gia, sau đó ngẩng đầu nhìn về phía cha mẹ, "Cha mẹ, hai người muốn ăn hột đào ăn?"

Vợ chồng An Dương vương chần chừ, đồng thời lắc đầu một cái, bọn họ vẫn chưa phục hồi tinh thần từ chuyện này cho nên còn có chút sững sờ.

Sở Khiếu Thiên lại uống hớp trà, cảm thấy không có việc gì nữa, nói: "Cha mẹ, nếu như không còn việc gì, con cùng Hân Linh về Lãm Tâm viện trước, cả một ngày mệt mỏi rồi, hai người cũng đi nghỉ sớm thôi." Nói xong, kéo Liễu Hân Linh đứng dậy.

"Đợi đã nào... !" An Dương vương vội vàng gọi hắn lại, chần chờ một chút, rốt cuộc không nhịn được hỏi: "Khiếu Thiên a, con...Con hôm nay sao lại lợi hại như vậy rồi chứ? Từ lúc con mười tuổi về sau, chúng ta cũng chưa từng gặp con luyện võ công nữa, con luyện được bản lĩnh như vậy bao lâu rồi?"

Sở Khiếu Thiên bình thản nói: "A, cái này a, là mấy tháng trước, hoàng thượng ban cho con một thị vệ đại nội có võ nghệ tốt nhất, con cảm thấy để như vậy cũng lãng phí, cho nên con liền học một ít công phu quyền cước từ hắn. Như thế nào, cha, nhi tử hôm nay không có làm người bẽ mặt chứ?" Nói xong, trên khuôn mặt anh tuấn rốt cuộc lộ ra hài lòng giống như trẻ con muốn được người lớn khích lệ.

Chuyện này vợ chồng An Dương vương cũng biết, dù sao trong cung ban thưởng tới một người cũng phải được chủ nhân của vương phủ nhìn qua. Bọn họ khi đó cho là hoàng thượng cưng chiều con nhà mình, cho nên mới đưa tới một thị vệ đại nội để bảo vệ hắn, thật không có suy nghĩ nhiều, không nghĩ đến lại là thầy dạy võ cho hắn.

An Dương vương phi thấy nét mặt này của nhi tử, đột nhiên có chút chua xót trong lòng. Trong lòng bà, nhi tử vẫn là tốt nhất, coi như bọn họ cưng chiều hắn đến vô pháp vô thiên, cũng là con trai quý giá nhất của bà, không cho phép người khác ghét bỏ tổn thương hắn. Nhưng không biết từ lúc nào, nhi tử không hề mong đợi phụ thân quan tâm, không cần phụ thân khen ngợi nữa, trở nên không tốt, cái gì cũng làm sai. Nhưng là, trong lòng hắn thật ra thì vẫn là muốn phụ thân đồng tình với hắn, mà không phải thường thường dùng một nét mặt "Chỉ tiếc rèn sắt không thành thép" đối với hắn.

An Dương vương khóe miệng cười khích lệ biến thành thói quen mắng mỏ, "Đắc chí cái gì! Con cho rằng học vài ngày công phu quyền cước như vậy liền là nhất hả? Tối nay nếu không phải hoàng tử Nam Di này coi thường mà mất cảnh giác cũng sẽ không thua như vậy! Con còn phải học nhiều a!" Không còn cách nào khác, hắn thất vọng nhiều năm rồi, hiện tại nhất thời vẫn chưa thể tiếp nhận nhi tử cho hắn mặt mũi, trong lúc nhất thời lại nghiêm nghị trách cứ.

Sở Khiếu Thiên có chút thất vọng, có thể nói theo thói quen đều không thèm để ý, chỉ là thu hồi nụ cười, khóe mắt treo lên, khinh thường nói: "Hừ, mặc dù hiện tại con học võ hơi chậm một chút, nhưng con có thể thắng được tên hoàng tử chó má kia là dựa trên sức lực của chính bản thân, hắn còn lâu mới có khả năng thắng được con!"

Đối với sức mạnh bản thân, Sở Khiếu Thiên cảm thấy ngoài việc thua kém thê tử của mình ra, cực ít nam nhân trong thiên hạ có thể thắng được hắn, dù sao một đại nam nhân ngày ngày bị ném xuống giường thế nào cũng phải tìm kiếm chút đối sách để phản kháng, kết quả làm hắn rất vui vẻ, hắn dùng áp bức phản áp bức, thành tích của hắn vô cùng đáng yêu, hơi sức tăng vùn vụt.

"Chậc, vừa nói vừa lên mặt! Tiểu tử thúi!" An Dương vương chính là không ưa vẻ mặt này của hắn, không khỏi lên tiếng đả kích hắn, tránh cho hắn quá cuồng vọng, nhận thức về mình không đúng.

"Đó là bản lĩnh chân thật của con, con lên mặt làm gì?"

"Ngươi..."

Mắt thấy đôi phụ tử oan gia này lại muốn cãi vã, An Dương vương phi cảm thấy nhức đầu, nói: "Được rồi được rồi, trong đêm trung thu đoàn viên này, có cái gì hay ho mà đấu khẩu? Khiếu nhi con câm miệng, không được phép chọc cha con tức giận. Vương gia người cũng vậy, mấy ngày nữa nhi tử sẽ phải đi đất phong rồi, cũng không biết lúc nào thì trở lại, hai người không thể bớt tranh cãi một chút sao?"

Nói đến đây, tâm tình An Dương vương phi vốn vẫn còn vui mừng vì nhi tử đột nhiên trở nên bi thương, thanh âm bất tri bất giác phai nhạt xuống. An Dương vương cũng nhớ tới chuyện này, mặc dù nhi tử tối nay lập được công cho Đại Sở, nhưng thánh chỉ đã ban, hoàng thượng không thể nào thu hồi lại thánh lệnh, chỉ ngóng trông hoàng thượng nể tình nhi tử lập được công mà qua một hai năm liền gọi hắn trở về. Đất phong có tốt hơn nữa cũng không thể so với kinh thành phồn vinh thuận tiện, mà lại còn là trung tâm quyền lực của Đại Sở, rời đi một hai năm, cũng không biết triều đình sẽ xảy ra bao nhiêu biến hóa nữa, dù là một khắc thôi cũng rất quan trọng rồi. Đây cũng là lý do vì sao nhiều con cháu họ Sở mong muốn lập được công đến vậy, hy vọng có thể cầu xin hoàng thượng ban ân điển được ở lại kinh thành.

"Được rồi, đêm đã khuya, hai đứa trở về phòng nghỉ ngơi đi." An Dương vương phi phất phất tay, vô lực nói.

Sở Khiếu Thiên vốn còn muốn nói điều gì, Liễu Hân Linh âm thầm kéo lấy ống tay áo của hắn, đối với hai người thi lễ một cái, kéo vị thế tử long bá vương đi ra ngoài.

Vợ chồng An Dương vương đều thấy nàng mờ mờ ám ám, nhìn nhi tử xưa nay tánh khí nóng nảy thế nhưng lại ngoan ngoãn bị nàng kéo xuống, không khỏi nhìn nhau cười khổ.

"Vương gia, người xem con dâu." An Dương vương phi muốn nói lại thôi.

An Dương vương liếc bà một cái, nói: "Nàng không phải nói cái gì cả, mặc dù nàng che giấu chúng ta, nhưng nàng chưa từng có tổn thương nhi tử. Hơn nữa nàng xem hành động của nhi tử tối nay, nói lên rõ nó muốn che chở nàng, nếu bởi vì chút chuyện này mà cùng con dâu xa cách thì thật không đáng."

Nữ nhân đều hành xử tho cảm tính, để ý người khác, lý trí cũng không nhịn được liền suy nghĩ nhiều hơn, An Dương vương phi cũng không ngoại lệ, "Thiếp chỉ là cảm thấy nàng có phải quá lợi hại hay không? Thiếp lo lắng Khiếu nhi sẽ bị nàng bắt bí. Người cũng biết bản tính Khiếu nhi thuần túy, thích một người liền móc tim móc phổi đối với nàng thật tốt, thiếp thấy Khiếu nhi thành thân tới nay đối với nàng luôn nhiệt tình như vậy. Hiện tại cứ cho là hoàn hảo, nếu lòng của Khiếu nhi không còn dành cho nàng, nàng sẽ nghĩ sao? Ai, khi đó còn không biết sẽ như thế nào đây."

An Dương vương nghe được ẩn ý trong lời nói của vương phi, suy nghĩ một chút, hắn lại cảm thấy vấn đề không lớn, "Nàng cũng nói bản tính Khiếu Thiên thuần túy, nếu hiện tại Khiếu Thiên cưng chiều nàng như vậy, tin tưởng con dâu cũng không phải là người tuyệt tình. Hơn nữa, ta thấy phẩm tính nàng hiền lương, cũng không phải là không thể bao dung người khác, nàng không cần phải lo lắng nhiều như vậy. Còn nữa, nam tử xưa này đều tam thê tứ thiếp, con dâu có lợi hại hơn nữa cũng không thể phản đối, nàng cứ an tâm đi."

Nghe hắn nói, trong lòng An Dương vương phi vô cùng không thoải mái, cái gì gọi là "Nam tử xưa nay đều tam thê tứ thiếp"? Nếu không phải thứ này trói buộc nữ nhân phải nghe theo, nữ nhân sẽ dễ dàng tha thứ cho trượng phu tam thê tứ thiếp sao? Nghĩ tới đám nữ nhân đông đảo trong hậu viện này, An Dương vương phi lạnh mặt, không nói một lời, trực tiếp đứng dậy rời khỏi đại sảnh.

"Aiz, cái người này tức cái gì a!"

An Dương vương vừa thấy bà cứ đi như vậy, trong lòng cũng tức giận, cảm thấy bà là mẹ chồng mà toàn đem tâm trí đặt ở trong hậu viện của nhi tử, chỉ vì chút ít chuyện liền quan tâm cái này để ý cái kia, không có việc gì cũng lấy chút chuyện vặt vãnh ra nói, thật là phiền chết người. An Dương vương kêu một tiếng, thấy vương phi cũng không quay đầu lại, chỉ có thể giương mắt nhìn bà đi mất. Sau một lát, dưới ánh mắt quái dị của người làm, bất đắc dĩ đuổi theo.

Tối nay là 15, phải ở cùng với chính thê, hắn là người rất trọng quy củ, tự nhiên sẽ không bởi vì giận dỗi mà không cho thê tử mình mặt mũi. Hơn nữa, thời gian này bởi vì phải dưỡng thương nên hắn vẫn ở Lạc Tiên viện, nếu đột nhiên không ở đó, không biết người làm sẽ nghĩ hắn thế nào.

************

Liễu Hân Linh khéo léo để cho nam nhân nào đó dắt nàng đi, mượn ánh đèn ven đường quan sát gò má nam nhân anh tuấn. Dưới ánh đèn, gò má hắn kiên nghị, đường cong tuyệt đẹp, tựa như một bức tượng Hy Lạp, hoàn mỹ đến mê người.

Chỉ là, có thể ánh sáng quá mơ hồ, nàng đột nhiên cảm thấy tâm tình của nam nhân này cũng không phải rất tốt, vẻ hưng phấn qua đi, chỉ còn lại bình thản, còn có nhàn nhạt mất mát.

Lúc này, đi qua hành lang thì Sở Khiếu Thiên đột nhiên ngừng bước, ngẩng đầu nhìn về phía ánh trăng sáng trong trên bầu trời.

Có câu nói, 15 trăng sáng 16 trăng tròn, tiết trung thu trăng sáng thật ra thì cũng không coi là sáng lắm, trong lòng cũng biết rõ hôm nay là ngày đoàn viên, nhưng lắng nghe tiếng dế kêu, nhìn lên trên trời an tĩnh một vành trăng tròn treo cao, trong lòng không thể khống chế dâng lên một loại cảm giác cô độc.

Sở Khiếu Thiên đột nhiên quay đầu lại, nghiêng đầu nhìn về phía nữ nhân của hắn, đột nhiên trong lòng dâng lên ôn nhu cẩn thận ôm nàng vào ngực, cúi đầu hôn cánh môi mềm mại của nàng.

Thấy thế, người làm cách đó không xa đều cúi đầu.

Liễu Hân Linh nhón chân lên, đưa tay vòng qua cổ hắn, hé miệng mặc hắn tùy ý hôn, lưỡi đối phương cực nóng dò vào miệng nàng liếm hôn một lát, từ từ dụ dỗ để cho nàng duỗi đầu lưỡi đến trong miệng hắn, cẩn thận mút. Lặp đi lặp lại một lát, cuối cùng khi cảm thấy khó thở vì không kịp lấy hơi, hắn mới buông nàng ra.

Nàng hít thở trong ngực hắn, vùi mặt vào lòng hắn, ngửi mùi vị của hắn, trái tim có một loại an tâm yên tĩnh chưa từng có, còn có nhu tình mật ý thoáng hiện, nghĩ sẽ bao dung người nam nhân này cả đời.

Mặc kệ là tốt hay xấu, nàng đều nguyện ý bao dung hắn hơn nữa còn muốn cùng hắn chia sẻ mọi chuyện.


Chương77

Hai người tại đây im lặng đêm trăng tròn lẳng lặng ôm nhau, hưởng thụ đưa tình ôn nhu.

Không biết qua bao lâu, đột nhiên có tiếng bước chân truyền đến, Liễu Hân Linh nguyên bản nhớ tới đến, nhưng vòng eo bị nhân giam cầm trụ, liên tưởng đến hắn mới vừa rồi khác thường, tâm mềm nhũn, rốt cuộc không có đưa hắn đẩy ra.

Người tới đứng ở cách đó không xa, đại khái là nhìn đến hành lang gấp khúc tiền ôm nhau hai người, biết chính mình đột ngột xuất hiện quấy rầy hai vị chủ tử, sợ hãi thế tử gia tức giận chính mình không hay ho, rồi nảy ra chút không dám lại đây.

"Có chuyện gì?" Sở Khiếu Thiên không hờn giận hỏi.

Nghe được hắn lạnh lùng thanh âm, người tới có chút nơm nớp lo sợ, nhưng là biết được nhà mình thế tử gia tính tình, chạy nhanh đáp: "Thế tử, thế tử phi, là Quý thái y đã trở lại."

Sở Khiếu Thiên vừa nghe, có chút nheo lại ánh mắt. Bóng đêm sâu nặng, Liễu Hân Linh nâng mâu nhìn hắn, chỉ nhìn thấy hắn trong mắt lạnh lùng sắc, còn có một loại không hiểu hưng phấn.

"Đi, Linh nhi, chúng ta đi nhìn một cái hắn!"

Nói xong, Sở Khiếu Thiên lôi kéo nàng liền hướng sương khách viện đi đến.

Quý Uyên Từ ở yến hội trên đường liền tiêu thất, bởi vì tọa xa, thả lại có chút cận thị, Liễu Hân Linh không có như thế nào chú ý tới. Nhưng mỗ cái trong lòng nhất bụng ý nghĩ xấu thế tử gia đã sớm phát hiện hắn rời đi thân ảnh, biết hắn tất nhiên đi làm sự tình gì. Cho nên, hắn hiện tại rất ngạc nhiên vị này thái y chạy tới phạm cái gì, hy vọng không phụ hắn kỳ vọng mới tốt.

Thực khéo là, hai người vừa mới chuyển cái phương hướng, còn chưa đi ra hành lang gấp khúc khi, liền nhìn thấy nghênh diện đi tới Quý Uyên Từ. Mấy người dừng lại cước bộ, cho nhau nhìn nhìn, sau đó không hẹn mà cùng cười rộ lên.

"Bây giờ còn sớm, lại là đêm trăng tròn, không bằng đến trong viện đi uống rượu ngắm trăng đi." Sở Khiếu Thiên cười nói.

"Tốt ~" Quý Uyên Từ vui vẻ đáp ứng, tươi cười ôn hòa.

Liễu Hân Linh đột nhiên cảm thấy này hai người cười đến thực kia gì, làm cho nàng cảm thấy có chút sợ hãi, cảm thấy nàng khả năng muốn làm không hiểu này hai người. Bất quá, vẫn là quay đầu phân phó nha hoàn đi lấy dưa và trái cây điểm tâm trà rượu linh tinh đến trong viện lương đình đi.

Sở Khiếu Thiên sở lựa chọn ngắm trăng địa phương ở Lãm Tâm Viện sấu ngọc bên cạnh ao lương đình trung, chung quanh trên cây lộ vẻ đèn lồng, ánh trăng như nước, bên cạnh ao dương liễu ở trong gió đêm nhẹ lay động mạn vũ, nước gợn ở ánh trăng trung nổi lên lân lân tam quang, không khí mê người.

Nha hoàn rất nhanh đem một bàn tử đồ ăn mang lên, sau đó yên lặng lui ra, đình lý chỉ có ba người.

Liễu Hân Linh chấp tay áo, vì hai người rót rượu, chính mình cái chén thêm thượng trà hoa.

Sở Khiếu Thiên phủ ngồi xuống hạ, liền mở miệng hỏi nói: "Hôm nay đi làm sự tình gì, nói đến nghe một chút." Biên nói xong biên cầm khối lòng đỏ trứng hãm bánh trung thu đưa cho Liễu Hân Linh, sau đó chính mình lại cầm khối vui cắn đứng lên, chính là biểu tình thực đứng đắn, không quen tất người của hắn sẽ không biết vị này thế tử gia vẫn là cái đồ ngọt ham giả.

Liễu Hân Linh không thích ăn đồ ngọt, nhưng đối với hắn mỗi lần đánh của nàng danh nghĩa làm cho phòng bếp làm món điểm tâm ngọt chuyện tình, nàng đã muốn bình tĩnh. Hơn nữa vì tỏ vẻ hắn hoàn toàn là vì nàng mà chuẩn bị, cho nên mỗi lần khai ăn phía trước, vị này thế tử gia đều đã trước đưa cho nàng một khối món điểm tâm ngọt, cái khác ngay tại của nàng nhìn chăm chú hạ, bay nhanh giải quyết.

Nhìn đến Sở Khiếu Thiên hành vi, Quý Uyên Từ cũng cầm khối bánh trung thu cắn đứng lên, biên cắn biên nói: "Đi cấp vị kia Nam Di vương tử trị thương."

Liễu Hân Linh ngắm mắt mỗ vị thái y, vị này cũng là cái đồ ngọt ham giả, hơn nữa là cái điểm tâm ham giả, phàm là điểm tâm loại thực phẩm, chỉ cần làm được có thể vào khẩu, hắn đều thích.

Chẳng trách có thể tiến đến một khối, bởi vì đều có loại này không làm người nói tiểu ham. Chẳng qua là một cái thực thản nhiên, một cái giả đứng đắn thôi.

"Thế nào?" Sở Khiếu Thiên biểu tình thực bình tĩnh, hoàn toàn không có nguyên nhân vì Quý Uyên Từ đi vì kia Vương tử Nam Di quốc trị liệu mà tức giận.

"Ân, tình huống thật không tốt, khả năng muốn tĩnh dưỡng một năm rưỡi tái đi, dù sao xương cốt không phải nhanh như vậy dài tốt. Bất quá cũng không tính nghiêm trọng, quá vài ngày bọn họ là có thể nhích người hồi Nam Di." Quý Uyên Từ một hơi ăn mấy tháng bánh, sau đó không nhìn Liễu Hân Linh trợn mắt há hốc mồm biểu tình, bưng lên chén rượu chậm rãi nhấp một ngụm, vừa cười nói: "Ngươi làm cho Sở Thập xuống tay đi, ta ở đàng kia nhìn thấy hắn."

Sở Khiếu Thiên lên tiếng, "Ngu ngốc mới có thể ở tỷ thí tràng cao thấp thủ!" Hắn cũng không có quên Quý Uyên Từ kia dược, căn bản là chẳng phân biệt được địch ta, chỉ cần dính người trên đều đã trúng chiêu, hắn cũng không tưởng một tháng thời gian không cương được.

Nghĩ, Sở Khiếu Thiên lại có chút hoài nghi nhìn hắn, "Ngươi sẽ không tốt như vậy tâm địa riêng đi cho hắn chữa bệnh đi?"

"Ách..." Quý Uyên Từ có chút ngượng ngùng địa điểm đầu, "Ta tự nhiên là có khác mục đích, bất quá ta không hại nhân, chính là cùng bọn họ trao đổi dạng này nọ thôi."

"Cái gì vậy?" Nhìn hắn kia biểu tình, chỉ biết cái gọi là "Trao đổi" không phải làm người Nam Di vui.

Quý Uyên Từ lắc đầu, "Hiện tại không thể nói, ta đáp ứng rồi hoàng thượng muốn bảo bí, không thể để cho người khác biết."

Nghe được ngay cả hoàng đế đều sảm cùng vào được, Liễu Hân Linh nhất thời ánh mắt có chút cổ quái, nhưng xem này hai người thần sắc, thế nhưng cảm thấy thập phần đương nhiên. Liễu Hân Linh âm thầm lắc đầu, nàng xem không hiểu cổ đại đế vương, nhưng nàng xem không hiểu trước mắt này hai cái nhị hóa, không lên tiếng thì thôi, nhất minh tuyệt đối hội tức chết nhân cái loại này, xem ra người Nam Di lần này tuyệt đối hội tổn thất thảm trọng.

Quý Uyên Từ không nói, Sở Khiếu Thiên cũng không có buộc hắn, hai người bắt đầu vừa ăn bánh trung thu biên uống khởi rượu đến.

Liễu Hân Linh chỉ nước ăn quả cùng mứt, như là nho, ngọt tảo, quả táo, lê, của nàng ăn tướng thập phần văn nhã thanh tú, so với đối hai cái cắn bánh trung thu cắn khóe miệng đều dính thượng bánh tiết nam nhân, nàng quả thực là cái mô phạm đại biểu. May mắn hạ người đã bị khiển cách, bằng không nhìn đến này hai nam nhân bộ dáng này còn có thể xem sao.

Đột nhiên, Liễu Hân Linh nhớ tới ở trong cung khi mỗ cái cung nữ đưa cho của nàng hà bao, chạy nhanh lấy ra nữa, đưa cho Quý Uyên Từ, "Quý thái y, ngươi xem một chút này này nọ. Đây là trước vòng tỷ thí thứ ba, một cái xa lạ cung nữ cho ta, nói là ngươi làm cho nàng giao cho ta."

"Ta không có a!" Quý Uyên Từ trực giác lắc đầu.

Sở Khiếu Thiên vừa nghe, như thế nào không biết có nhân hãm hại, hồi tưởng khởi người Nam Di khi đó tin tưởng vững chắc trên người nàng mang theo có dược hành vi, đã muốn tin tưởng đây là người Nam Di âm mưu. Nhưng là, hắn tin tưởng người Nam Di bàn tay không được như vậy dài, như vậy, tuyệt đối là có người âm thầm liên hợp người Nam Di, sau đó tưởng hãm hại bọn họ.

Quý Uyên Từ tiếp nhận hà bao ngửi khứu, sau đó nhíu mày, nói: "Đây là một loại dùng phượng lĩnh hoa cùng kỳ tràng thảo chế thành dược, nếu là trực tiếp đụng chạm đến, sẽ làm nhân thân thể như nhũn ra, tứ chi vô lực, nói không nên lời, chỉ có nhâm nhân bị đánh phần. Ai nha, ta nhớ rõ nghe sư phó nói qua, Nam Di quốc nhiều sơn mạch, trong đó dược liệu cũng là rất nhiều, này phượng lĩnh hoa nhiều sinh trưởng ở Nam Di quốc, Đại Sở tuy rằng cũng có, nhưng hẳn là không nhiều lắm."

Sở Khiếu Thiên oán hận vỗ hạ cái bàn, "Sớm biết rằng đã đem kia Vương tử Nam Di quốc đánh cho tàn phế, nhìn hắn như thế nào tác quái! Còn có, Uyên Từ, ngươi hôm nay ở trong cung có phát hiện cái gì khác thường sao?" Sở Khiếu Thiên đã muốn ở trong lòng yên lặng bài trừ hung thủ chọn người, cuối cùng định vị ở Lộ Văn Tổ kia mấy người trên người.

Quý Uyên Từ suy nghĩ hạ, sau đó vỗ tay hoan nghênh nói: "Ai nha, ta đi cấp Vương tử Nam Di quốc trị liệu khi, ở trên đường đụng tới Lộ Văn Tổ, hắn hẳn là cũng là trên đường cách tịch. Khi đó ta ngửi được hắn trên người có phượng lĩnh hoa hương vị, còn tưởng rằng là ta cái mũi không nhạy đâu. Dù sao phượng lĩnh hoa ta tiếp xúc không nhiều lắm, cho nên khi đó cũng không xác định." Kỳ thật phượng lĩnh hoa nếu là một mình sử dụng trong lời nói, nhưng là một mặt vô cùng tốt hương liệu đâu, vị thanh nhã mà thanh u, rất nhiều trong kinh công tử cũng thích dùng nó làm hương liệu huân quần áo.

"Khá lắm Lộ Văn Tổ, xem ra hắn là rất thanh nhàn, bản thế tử khiến cho hắn thanh nhàn không đứng dậy!" Sở Khiếu Thiên đằng đằng sát khí nói.

Quý Uyên Từ cùng Liễu Hân Linh nhìn hắn này phó hung thần ác sát bộ dáng, đều vì kia Lộ Văn Tổ bi ai, khả năng hắn sau này hội không hay ho thật lâu, tin tưởng không cương được vẫn là nhẹ.

"Ai, tẩu tẩu, khi đó Nam Di quốc thánh tử vì sao không có ở ngươi trên người tìm được dược đâu?" Quý Uyên Từ nhớ tới này tra, vừa ăn vừa hỏi, "Còn có ta lúc trước đưa cho ngươi dược, ngươi cũng không có mang sao? Chẳng lẽ ngươi trước biết người Nam Di sẽ có động tác? Bất quá tẩu tẩu ngươi thật lợi hại a, thế nhưng lập tức liền đả bại kia Nam Di nữ nhân, của ngươi khí lực hẳn là rất lớn đi? Ta trước kia còn lo lắng về sau ngươi cùng Sở huynh cãi nhau, ngươi hội chịu thiệt. Hiện tại xem ra, vẫn là có vẻ Sở huynh làm cho người ta lo lắng đâu, dù sao hắn tính cách táo bạo, làm việc lỗ mãng, thực dễ dàng chọc người tức giận a. Còn có, nếu là Sở huynh chọc giận ngươi tức giận, tẩu tẩu ngươi nhất định phải thủ hạ lưu tình, làm cho hắn chống được ta đi cứu hắn a..."

"Câm miệng!" Sở Khiếu Thiên mặt đỏ lên, ánh mắt hung hăng oan hướng này sẽ không xem nhân sắc mặt nhị hóa thái y.

Quý Uyên Từ hướng miệng tắc khối bánh trung thu, ý bảo hắn câm miệng, sau đó lại nhìn phía Liễu Hân Linh, chờ của nàng giải đáp.

Liễu Hân Linh thực ôn hòa cười, xem nhẹ hắn câu nói kế tiếp, trả lời phía trước nghi vấn, "Ân, ta không biết Nam Di Quốc sẽ có cái gì động tác, bất quá cảm thấy kia cung nữ hành vi có chút cổ quái, bởi vì kia hà bao cùng ngươi lúc trước cho ta hà bao thực hiện không giống với, cho nên ta đem chúng nó giao cho những người khác cầm."

"Vẫn là cô nương gia thận trọng." Quý Uyên Từ tán thưởng, sau đó nhịn không được nhìn mắt trong tay hà bao, lại yên lặng đối lập chính mình lúc trước đưa cho bọn họ kia hai cái hà bao, nhất thời mặt đỏ.

Liễu Hân Linh đối lời này bảo trì trầm mặc, yên lặng cầm lấy trên bàn cái chén uống trà, chờ vào khẩu, phương phát hiện này trà dĩ nhiên là vi ngọt nhuốm đào hương, thập phần cam thuần, uống rất ngon.

Liễu Hân Linh ngẩng đầu, nhìn đến mỗ vị thế tử gia mang cười mặt, giải thích nói: "Nương tử, đây là hoa quế nhưỡng ngọt rượu, nữ tử uống lên dưỡng thân mỹ dung, ngươi uống nhiều hai chén." Nói xong, lại đi của nàng cái chén lý thêm hai chén rượu.

Một trận gió đêm thổi tới, Điềm Điềm rượu hương ở trong không khí tỏ khắp.

Quý Uyên Từ nhìn nhìn, nói: "Sở huynh, ta cũng uống một ly."

Sở Khiếu Thiên đá hắn một cước, "Đi, đây là cấp cô nương gia uống hoa nhưỡng rượu, ngươi một đại nam nhân, uống cái gì uống! Này không phải món điểm tâm ngọt nước trái cây, không cho phép theo ta nương tử thưởng."

Quý Uyên Từ biểu tình có chút tham, nhưng nghe đến Sở Khiếu Thiên trong lời nói cũng không có miễn cưỡng, chính là biểu tình có chút thất vọng. Không biết có phải hay không của nàng ảo giác, tựa hồ cảm thấy này nam nhân trên đầu mấy căn ngốc mao đều so với bình thường không có gì tinh thần.

Liễu Hân Linh mân trụ môi, miễn cưỡng ngừng đến bên miệng tươi cười, cũng không lại kháng cự bắt đầu cái miệng nhỏ cái miệng nhỏ uống.

Chính là, xem ra đêm nay không khí lực, thật đúng là không thói quen đâu.

Nghĩ, Liễu Hân Linh vừangắm mắt bên cạnh đắm chìm trong ánh trăng trung, có vẻ tuấn mỹ vô chú nam nhân,rũ mắt xuống tiệp, hy vọng đêm nay không cần quá tệ.     

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top