Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chính Tâm Sơn Trang (2)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lý Tầm Hoan nhịp nhịp cây gậy trúc bước tới. Từ trong ánh mắt của Diệp Khai hiện lên một tia lo sợ, thấy sư phụ tới gần, cậu lập tức đưa tay ra sau che mông. Ánh mắt rưng rưng nhìn sư phụ, giọng đáng thương:

- Sư phụ, Tiểu Diệp biết sai rồi, đừng đánh Tiểu Diệp mà.

Lý Tầm Hoan phút chốc liền động lòng. Ông rất yêu thương Diệp Khai, xưa nay rất ít khi dùng đòn roi để trừng phạt cậu bé. Cậu bé cũng rất ngoan. Lúc dạy võ công thì ông dùng một cây côn trúc nhưng cũng chỉ thỉnh thoảng nó mới chạm đến làn da thịt búng ra sữa ấy. Đứa trẻ trước mặt khiến ông không nỡ trừng phạt.

Nhưng ông chợt thở dài. Hôm nay nó dám làm trái điều cấm kỵ của sư phụ, cả gan vào phòng ông tìm phi đao. Nếu không răn đe, sợ rằng sau này thành quen thói sẽ khó ngăn chặn. Ông đành dằn xuống sự thương xót trong lòng.

Lý Tầm Hoan cúi xuống xốc Diệp Khai lên. Ông dùng một tay bế nó đến bên giường. Diệp Khai còn chưa kịp phản ứng gì đã thấy mình nằm sấp trên giường. Rồi thì y phục che nửa thân dưới trong nháy mắt đã bị kéo xuống. Cảm giác lạnh lẽo phả lên hai cái mông trắng trẻo, mềm mại của tiểu hài tử.

Diệp Khai run sợ trong lòng. Đầu gậy trúc lạnh toát chạm vào da thịt rợn cả người. Giọng sư phụ trầm trầm vấn tội:

- Tiểu Diệp, sư phụ đã căn dặn con như thế nào?

Diệp Khai cảm thấy như lưỡi đã cứng lại, nói không nên lời. Bỗng nhiên, "chát" một tiếng. Một cơn đau bất ngờ truyền đến, mông ngay lập tức ửng một vệt hồng hồng. Diệp Khai hết lên một tiếng, ôm mông xoa lấy xoa để.

Lý Tầm Hoan dùng đầu gậy gạt tay cậu bé ra, đẩy lưng cậu sát xuống giường. Ông lại nói:

- Sư phụ hỏi tại sao không trả lời?

Diệp Khai khụt khịt mũi, lí nhí nói:

- Dạ sư phụ dặn là không được lục loi đồ đạc của người, không được có suy nghĩ hay hành động tự ý học lén phi đao.

- Vậy con vừa mới làm gì? - Tiếng chất vấn của sư phụ kèm theo đầu gậy nhịp trên vùng da thịt đang run rẩy.

- Con... con... - Diệp Khai ấp úng không nói nên lời.

Không khí chợt trở nên căng thẳng. Lại "chát" một tiếng. Diệp Khai bật dậy, ôm lấy mông, lùi vào góc giường, ánh mắt đầy ủy khuất nhìn sư phụ.

Lý Tầm Hoan nhíu mày nhìn đồ đệ nhỏ, nghiêm giọng:

- Tiểu Diệp, bây giờ con muốn tạo phản sao?

Diệp Khai lắc đầu liên tục, giọng nói như nghẹn lại:

- Không có. Tiểu Diệp không có. Sư phụ... Tiểu Diệp chỉ muốn học phi đao thôi mà.

Cậu bò trên giường, ôm lấy sư phụ, tựa đầu vào ông, nói như trút cả ấm ức:

- Tại sao vậy sư phụ? Đồ đệ không hiểu. Tại sao con là đồ đệ của Tiểu Lý Phi Đao mà lại không được học phi đao? Con có điểm nào chưa tốt, có điểm nào không xứng học phi đao của sư phụ?

- Tiểu Diệp... - Lý Tầm Hoan đau lòng ôm lấy đứa trẻ.

Đối với Diệp Khai, cảm giác được sư phụ ôm vào lòng vô cùng ấm áp. Lý Tầm Hoan xoa đầu cậu bé, tâm tình:

- Tiểu Diệp rất ngoan, là một đứa trẻ tốt. Không phải là ta không dạy phi đao cho con mà là chưa tới lúc. Phi đao của ta học sớm một khắc cũng không được, học muộn một khắc cũng không xong, phải đúng thời đúng khắc. - Ông nhìn vào mắt tiểu đồ đệ - Tiểu Diệp, con phải nhớ một điều, đồ đệ của Lý Tầm Hoan ta không nhất định phải là kẻ thân mang tuyệt kỹ, cũng không nhất thiết phải uy chấn võ lâm, mà phải là người có một trái tim lương thiện, một tấm lòng nhân ái khoan dung, trượng nghĩa vị tha. Con phải nhớ cho thật kỹ.

Diệp Khai đón lấy ánh mắt của sư phụ. Những lời giáo huấn này từ những ngày bắt đầu biết nghe hiểu lời của người khác nói, cậu đã nằm lòng rồi. Những đạo lý ấy giống như tiếng ru đầu nôi thuở ấu thơ và sẽ theo Diệp Khai suốt cả cuộc đời. Đây chính là đạo lý cả đời Lý Tầm Hoan theo đuổi, cũng chính là đạo lý mà Diệp Khai suốt đời tôn thờ.

Diệp Khai cúi đầu nói:

- Lời giáo huấn của sư phụ đồ nhi sẽ không bao giờ quên.

Lý Tầm Hoan mỉm cười hài lòng. Đứa trẻ này luôn khiến ông thấy mát dạ. Nhưng ông chợt đổi thái độ nghiêm nghị:

- Tiểu Diệp, còn một điều nữa con cũng cần phải nhớ, đã dám làm thì phải dám chịu, như vậy mới là kẻ có dũng khí.

Diệp Khai hiểu lời sư phụ nói. Cậu nhìn ông một lúc rồi đưa tay quệt ngang mắt xóa đi vẻ ấm ức khi nãy. Cậu bé ngay ngắn nằm sấp xuống giường, điềm tĩnh lên tiếng:

- Tiểu Diệp đã làm trái lời dặn của sư phụ. Nguyện ý chịu phạt.

Lý Tầm Hoan nhìn đứa trẻ chỉ mới lên bảy trước mặt, cảm giác hân hoan rõ rệt trong lòng. Diệp Khai rất có tư chất. Thật không uổng công Lý Tầm Hoan ông đã khổ tâm uốn nắn.

Gậy trúc vung lên. Năm tiếng "chát chát" liên tục vang trong đêm tối. Diệp Khai mím môi, khóe mắt vẫn ráo hoảnh. Lý Tầm Hoan buông gậy, ôm lấy đứa trẻ vào lòng. Ông vừa xoa vết thương còn nóng hổi của Diệp Khai vừa vỗ về cậu:

- Tiểu Diệp ngoan, sau này không được như thế nữa.

Diệp Khai ôm lấy sư phụ, dạ nhỏ. Lý Tầm Hoan ra tay không nặng, hầu như không dùng chút sức lực nào. Nhưng vết thương trên da thịt trẻ con đó chắc cũng phải đau đớn vài hôm.

Lý Tầm Hoan đặt đồ đệ nằm lại giường rồi lấy thuốc bôi vết thương cho cậu. Cảm giác mơn man trên da thịt khiến cậu bé thiếp đi lúc nào không biết. Đêm nay, Tiểu Diệp say giấc trong lòng sư phụ.

Diệp Khai thức dậy trong phòng sư phụ với cơn đau ê ẩm ở mông. Hiến Tổng Quản gọi cậu dậy để ăn điểm tâm. Diệp Khai nhanh chóng rửa mặt, về phòng mình chỉnh trang lại rồi đến nhà bếp.

Lý Tầm Hoan đang uống trà sáng. Diệp Khai toe toe cười chào sư phụ. Trông cậu không có vẻ gì là đêm qua vừa bị đòn cả. Điểm tâm được dọn lên. Chỗ ngồi của Diệp Khai hôm nay có lót thêm một lớp đệm bông. Hai sư đồ ăn món cháo đậu, bữa ăn rất vui vẻ.

Những bữa cơm trong Chính Tâm Sơn Trang này luôn có tiếng cười. Mãi tận sau này, khi đã vang danh giang hồ, Diệp Khai vẫn không bao giờ tìm lại được mùi vị của những bữa ăn ngày xưa. Bước ra khỏi cánh cửa Chính Tân Sơn Trang là bước ra cõi đời đầy bão tố. Nhưng điều này phải hơn mười năm sau, Diệp Khai mới hiểu được. Bây giờ, cậu bé bảy tuổi vẫn còn đang rất hạnh phúc lớn lên trong sự bảo bọc của sư phụ.

Một ngày của Diệp Khai vẫn trôi qua như bình thường, vẫn phải luyện võ. Dù rằng mông đang bị thương nhưng cũng không được bỏ bê luyện tập. Cái mông đau đã khiến cậu bé mất nhiều sức hơn thường ngày.

Đêm tối yên bình phủ xuống rừng trúc. Lý Tầm Hoan ở thư phòng kiểm tra việc học hành của Diệp Khai. Ba tờ giấy hôm qua cậu viết, ông rất hài lòng. Hiện tại, cậu bé đang đọc cho sự phụ nghe một bài trong sách vừa học hôm trước. Diệp Khai thiên phú thông minh, sách vở chỉ cần xem qua một lần là nhớ. Sư phụ chỉ cần nói qua một lần đã hiểu. Có khi cậu còn tự mình lĩnh hội văn chương Thánh Hiền. Có một đồ đệ như vậy, Lý Tầm Hoan thật sự không thể vừa ý hơn.

Trả bài xong, Lý Tầm Hoan lại giảng thêm một bài mới cho Diệp Khai. Bên ánh nến, đỉnh trầm hương tỏa khói thơm dịu. Hai sư đồ kẻ giảng người nghe, lại cùng nhau ăn trái cây. Trông họ không khác gì một nhà phụ tử tình thân gắn bó.

Ánh nắng chiếu xuyên qua những tán lá trúc. Chính Tâm Sơn Trang lung linh như tranh. Trên chiếc xích đu gỗ, tiếng cười trẻ con rất trong trẻo. Lý Tầm Hoan đặt Diệp Khai lên xích đu, ông ở phía sau đẩy tới. Chiếc xích đu đung đưa, đung đưa khiến Diệp Khai cười ré lên không ngừng.

Chợt, bầu không khí bỗng trở nên có gì đó rất kì lạ. Chiếc xích đu dừng hẳn lại. Diệp Khai quay nhìn sư phụ, ngơ ngác hỏi:

- Sư phụ, tại sao không chơi nữa?

Sắc mặt Lý Tầm Hoan vẫn như mặt hồ phẳng lặng. Ông bất ngờ gọi: "Hiến Tục". Lão Tổng Quản lập tức từ trong nhà chạy ra. Lý Tầm Hoan bồng Diệp Khai lên, đưa cho lão Hiến, nói ngay:

- Đưa Tiểu Diệp vào trong.

Lão Hiến lập tức bồng Diệp Khai vào nhà. Lúc hai người vừa khuất bóng thì cả khu rừng trúc chợt rung chuyển dữ dội. Lá trúc bay lả tả. Từ trong những bụi trúc, ánh đao sáng ngời, có hơn mười hắc y nhân bất ngờ lao ra.

Tiếng hét ghê sợ phát ra: "Lý Tầm Hoan, nộp mạng đi!".

Lý Tầm Hoan chỉ mỉm cười thật bình tĩnh. Chỉ thấy ông xoay người một cái, nháy mắt đã tránh được những đòn tấn công bất ngờ. Đám hắc y nhân tiếp đất. Một tên có vẻ là thủ lĩnh, trỏ đao vào Lý Tầm Hoan, giọng cay độc:

- Tiểu Lý Phi Đao Lý Tầm Hoan, đã tới lúc ngươi phải đền mạng cho bang chủ bọn ta rồi.

Lý Tầm Hoan vẫn nhất mực bình tĩnh. Ông quan sát bọn chúng rồi cất lời:

- Âu Dương Trác đi theo tà giáo, mưu đồ tàn hại võ lâm đồng đạo. Cái chết của y là do ý trời. Ta không có giết y.

- Kẻ điên mới tin lời ngươi nói. - Tên thủ lĩnh hai mắt đầy tà khí - Bang chủ chết dưới phi đao của ngươi, chứng cứ rành rành.

- Ta nói ta không giết hắn là không giết. Các ngươi đi đi. - Lý Tầm Hoan quay lưng không để tâm bọn chúng.

Tiếng gió ào ào, đám hắc y nhân nhất tề xông lên. Lý Tầm Hoan không quay nhìn bọn chúng. Chỉ thấy ông phi người lên cao. Chỉ trong vài ba chiêu, đám hắc y nhân đều bị đánh rơi đao té xuống đất. Lý Tầm Hoan nhẹ nhàng đáp đất, phủi phủi y phục, tiếp tục đi vào nhà.

Đám hắc y nhân không từ bỏ, tiếp tục xông lên, khí thế càng liều mạng, hung hãn hơn. Lý Tầm Hoan tung người lên không. Cả rừng trúc vang động tiếng xào xạc. Một cơn mưa lá trúc đổ xuống. Những chiếc lá trúc nhọn đầy uy lực hướng đám hắc y nhân ào ào phóng tới. Cả đám tối tăm mày mặt, không biết chống đỡ đường nào.

Đám thích khách nằm la liệt dưới đất. Lý Tầm Hoan như cánh én đáp đất, bạch y phơi phới tung bay giữa màn lá trúc còn rơi lả tả. Mười phần ưu nhã, mười phần kỳ mỹ. Lý Tầm Hoan ngữ khí nhẹ nhàng nhưng cương quyết:

- Đã nhiều năm trôi qua rồi, các người vẫn cho là ta giết Âu Dương Trác sao? Đúng là ngu ngốc. Chuyện năm xưa nhân sĩ võ lâm đều có thể làm chứng. Lý Tầm Hoan ta đã không muốn dính líu tới ân oán giang hồ nữa. Các ngươi cút đi!

Cả đám hắc y nhân nhìn nhau rồi cùng bấm nhau chạy trốn. Lý Tầm Hoan nhìn theo chúng, bất giác thở dài. "Sư phụ", tiếng gọi của Diệp Khai ngay ở phía sau. Lý Tầm Hoan quay nhìn. Cậu bé đang chạy tới ôm sư phụ. Ông dang tay đón cậu vào lòng.

Diệp Khai tỏ ra thích thú vô cùng:

- Sư phụ, sư phụ thật lợi hại, đánh cho bọn chúng tơi tả luôn.

Lý Tầm Hoan chỉ mỉm cười xoa đầu cậu bé. Diệp Khai chợt hỏi:

- Sư phụ, nhưng sao lúc nãy người không dùng phi đao?

Nét mặt Lý Tầm Hoan chợt đanh lại. Ông đặt Diệp Khai xuống. Cậu bé đứng trên đất, ông ngồi xuống nắm lấy hai cánh tay cậu. Ông nhìn vào mắt đồ đệ, rất nghiêm túc nói:

- Tiểu Diệp, phi đao của ta một khi xuất ra phải có kẻ vong mạng, không thể tùy tiện xuất ra. Phi đao là vật cứu người, không phải thứ giết người.

Diệp Khai chớp mắt:

- Sư phụ không muốn giết họ nhưng họ muốn giết sư phụ.

- Dù là họ muốn giết ta, ta cũng không thù oán họ. - Lý Tầm Hoan thân tình giảng giải - Tiểu Diệp, con phải hiểu một điều, sống trên đời này không nên thù oán một ai. Lấy oán báo oán, oán sẽ chất chồng. Nếu hôm nay ta giết họ, ngày mai sẽ lại có người thân của họ đến tìm ta trả thù. Như vậy ta phải mãi mãi bị thù hận đeo bám hay sao? - Ánh mắt ông có một tia nghiêm khắc - Tiểu Diệp, con phải nhớ rằng, oan gia nên giải không nên kết, lấy đức báo oán, oán thành ân. Sống không thù hận, tha thứ cho người, ấy mới là một con người nhân nghĩa.

Diệp Khai cúi đầu nghe lời giáo huấn. Mấy đạo lý sâu xa này so với đứa trẻ khác thì có thể không hiểu nổi nhưng Diệp Khai hiểu. Cậu luôn ghi nhớ trong lòng. Bao nhiêu năm qua sư phụ vẫn dạy cậu như vậy. Lý Tầm Hoan trước khi dạy võ công đã dạy Diệp Khai sống nhân nghĩa, thứ tha.

Lý Tầm Hoan nói xong thì nựng má tiểu đồ đệ, bảo:

- Con vào thư phòng chép sách đi.

Diệp Khai chào sư phụ rồi đi nhanh vào nhà. Lý Tầm Hoan chắp tay sau lưng nhìn ra phía rừng trúc xa xa. Hiến Tục đã đến phía sau, bất ngờ hỏi:

- Đám người đó võ nghệ tầm thường, có gì khiến trang chủ lo lắng như vậy?

- Ta không phải lo lắng về võ công của chúng. - Lý Tầm Hoan thở nhẹ - Mà ta lo hành tung của ta đã bại lộ rồi.

Hiến Tục im lặng không nói gì. Lý Tầm Hoan giải thích:

- Có người tìm đến tận đây tức là trong giang hồ đã có kẻ biết được ta đang ở Chính Tâm Sơn Trang này. E là ngày tháng sắp tới không yên bình nữa.

Hiến Tục lại nói:

- Như vậy thì đã sao? Danh tiếng của trang chủ uy chấn bốn phương, giang hồ nhân sĩ luôn muốn tìm kiếm tung tích. Dù nay đã lộ nhưng cũng không kẻ nào có gan đến làm phiền đâu. Có kẻ dám đến cũng không động nổi một lá trúc ở đây.

Lý Tầm Hoan quay nhìn lão tổng quản:

- Ta lo cho Tiểu Diệp. Nó còn quá nhỏ, không nên để nó suốt ngày gặp mấy kẻ phiền phức. Và hơn nữa, ta không muốn người trong giang hồ biết Lý Tầm Hoan có truyền nhân.

Hiến Tục tròn mắt kinh ngạc:

- Trang chủ, truyền nhân của Tiểu Lý Phi Đao là một vinh dự lớn mà, sao lại không thể cho người khác biết? Dù trang chủ không muốn, thì sau này thiếu chủ bước ra giang hồ ắt cũng sẽ không thể che giấu.

- Đó là chuyện của sau này! - Ngữ khí của Lý Tầm Hoan nhẹ nhàng nhưng rất suy tư - Để người khác biết Lý Tầm Hoan có truyền nhân sẽ bất lợi cho nó. Ta không muốn nó bị cuốn vào những ân oán của đời trước. Ngày nào nó còn ở bên ta, ta nhất định phải bảo hộ nó thật tốt. Còn chuyện sau này nó bước ra giang hồ thì là chuyện của bản thân nó.

Hiến Tục bất giác thở dài. Ông đã hiểu tấm lòng mà Lý Tầm Hoan dành cho Diệp Khai. Một vị sư phụ luôn lo nghĩ chu toàn cho đồ đệ. Ánh nắng nghiêng nghiêng chiếu qua lá trúc, Lý Thám Hoa đang có nhiều suy nghĩ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top