Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Đại thiếu trang chủ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau mấy ngày Tết vui chơi thong thả, tuy không khí trong sơn trang vẫn còn như ngày hội nhưng lò rèn đã sớm khai trương trở lại. Ngày đầu năm công việc đặc biệt nhiều vì có nhiều đơn đặt hàng phải hoàn thành. Cẩn Phong vì thế mà bận rộn suốt ngày. Lão trang chủ thì bận rộn với các mối giao tiếp. Đầu năm lễ tiệc rất nhiều, chúc tụng khắp nơi. Dù Tàng Kiếm Sơn Trang hạn chế lộ diện với bên ngoài nhưng mối quan hệ làm ăn thì không thể giao tiếp. Hơn nữa, dù sao cũng là đại thế gia võ lâm, cũng không thể nào không giữ quan hệ với giang hồ. Thành thử ra lão trang chủ vô cùng bận. Khách khứa đến Tàng Kiếm Sơn Trang chúc tụng cũng có, lão trang chủ đi đến nơi khác dự lễ tiệc cũng có. Hi Quân tất nhiên phải ở bên cạnh sư phụ. Thành thử ra Cẩn Phong phải một mình lo trong lo ngoài. Những ngày như vậy, lão trang chủ cũng sai Cẩn Thanh và Cẩn Ngôn phụ giúp ca ca. Nhưng hiển nhiên là hai vị thiếu gia này cũng chỉ có thể làm theo chỉ dẫn của đại ca, mọi việc chính yếu vẫn phải do đại thiếu trang chủ coi sóc. Ngày nào Cẩn Phong cũng làm việc từ sáng sớm đến tận khuya mới nghỉ ngơi.

Diệp Khai nhận lời Cẩn Thanh sẽ ở lại sơn trang đến qua lễ Nguyên Tiêu nên chưa vội đi ngay. Tuy mấy ngày này Cẩn Thanh bận rộn công việc, không có nhiều thời gian dành cho Diệp Khai nhưng đại hồng nhân cũng không thấy buồn chán. Các vị thiếu gia bận rộn thì sơn trang vẫn còn một tiểu thư. Diệp An Ca cảm thấy vô cùng hứng thú với Diệp Khai, lại thêm chẳng có vị ca ca nào rảnh rỗi chơi với nàng nên nàng cứ bám riết lấy đại hồng nhân, suốt ngày theo bên cạnh chàng.

Hôm nay, Cẩn Phong đang ở lò rèn thì Diệp Lập đến báo có khách đến sơn trang hỏi mua vũ khí, lão trang chủ vừa đi ra ngoài nên mời đại thiếu trang chủ về gấp. Cẩn Phong dặn dò Cẩn Thanh lo chút việc chờ chàng quay lại rồi nhanh chóng trở về sơn trang. Vừa đến sơn trang, Cẩn Phong đã thấy có một đoàn quân sĩ, người nào cũng quân phục chỉnh tề, xếp hàng rất nghiêm cẩn, ngay ngắn. Cẩn Phong bèn hỏi Diệp Lập:

- Là khách nào đến vậy?

Diệp Lập nói khẽ vào tai chàng. Cẩn Phong chỉ mỉm cười, chàng chỉnh đốn lại y phục rồi khoan thai bước vào đại sảnh. Trong sảnh, một nam nhân trẻ tuổi đang dùng trà. Y mặc giáp phục rất chỉnh tề, ngũ quan tuấn mỹ, khí chất đường đường. Diệp Lập mở lời trước:

- Tướng quân, vị này chính là đại thiếu trang chủ của Tàng Kiếm Sơn Trang.

Cẩn Phong quy củ lễ chào:

- Tại hạ Diệp Cẩn Phong gặp qua tướng quân.

Vị tướng quân kia nhìn chàng. Y dường như có chút kinh ngạc trong ánh mắt. Rồi y phất áo choàng đứng dậy, cùng thiếu chủ đáp lễ:

- Tổng Binh Hàng Châu Khúc Dĩnh Hy kính chào thiếu trang chủ.

Cẩn Phong và y phân ngôi chủ khách cùng ngồi. Diệp Lập sai người dâng trà mới rồi lui xuống. Khúc Dĩnh Hy là một tướng quân trẻ, còn rất trẻ, anh tuấn vô cùng. Nâng tách trà thơm, Cẩn Phong mở lời trước:

- Tổng Binh Đại Nhân quân vụ bận rộn lại bỏ thời gian quang lâm sơn trang, không biết có điều chi chỉ dạy?

- Tàng Kiếm Sơn Trang vang danh thiên hạ, ta làm sao dám chỉ dạy thiếu trang chủ chứ. - Quan Tổng Binh nhìn Cẩn Phong có vẻ rất hòa nhã - Nghe danh Tàng Kiếm thiếu trang chủ đã lâu, hôm nay gặp tận mắt quả thật lời đồn không sai. Thiếu trang chủ anh tuấn khí chất, khiến người bội phục.

Cẩn Phong giữ lễ đúng mực:

- Tổng Binh quá lời rồi. Tướng quân tuổi trẻ tài cao, là bậc lương đống triều đình. Phận thường dân bá tánh như tại hạ đây không thể sánh kịp.

- Thiếu trang chủ thật khiêm tốn. - Quan Tổng Binh nhấp một ngụm trà, gật gù - Trà ngon, đúng là trà ngon.

Tổng Binh Hàng Châu Khúc Dĩnh Hy là một tướng tài đương nổi danh. Tuổi trẻ đắc ý, tài mạo song toàn, là công thần của triều đình, khắp miền Giang Nam không ai không biết đến tên. Cẩn Phong cũng không phí thời gian, sau vài ngụm trà thì trực tiếp vào vấn đề:

- Tổng Binh Đại Nhân thứ lỗi Cẩn Phong ngu muội vẫn chưa rõ dụng ý đại nhân hạ cố đến sơn trang.

Dĩnh Hy mỉm cười, nụ cười tỏa nắng, đáp lời Cẩn Phong:

- Không giấu gì thiếu trang chủ. Ta nghe danh Tàng Kiếm Sơn Trang là lò rèn vũ khí bậc nhất thiên hạ nên hôm nay muốn đến bàn một chuyện làm ăn với các vị.

- Cẩn Phong xin rửa tai lắng nghe.

Nhấp thêm ít trà, Tổng Binh rất từ tốn trình bày:

- Ta cảm thấy là trang bị của quân Hàng Châu không được tốt lắm nên muốn hợp tác với Tàng Kiếm Sơn Trang các vị. Ta muốn các vị cung cấp vũ khí cho quân doanh. Quân doanh cũng chỉ dùng những loại vũ khí cơ bản. ta sẽ cung cấp mẫu mã cho các vị. Vũ khí tốt thì khả năng chiến đấu sẽ tăng. Mà trong thiên hạ này còn có nơi nào rèn được vũ khí tốt hơn Tàng Kiếm Sơn Trang?

Cẩn Phong nghe đề nghị này thì phải nghĩ ngợi một chút. Làm việc với triều đình không dễ dàng như với giang hồ. Nhất nhất phải cẩn trọng. Cẩn Phong nhìn Dĩnh Hy, hỏi thẳng:

- Tổng Binh Đại Nhân, quân doanh thuộc triều đình, chuyện trang bị quân giới quan trọng như vậy còn Tàng Kiếm Sơn Trang vốn trong giang hồ, Tổng Binh sao lại đề ra ý này?

- Người trong giang hồ thì cũng là con dân Đại Minh mà. - Khúc Tổng Binh tỏ ra rất thiện ý - Quân giới trong quân doanh vốn là đặt mua từ những lò rèn lân cận, chi phí do triều đình chu cấp. Nếu đã là tự đặt mua thì sao không mua loại tốt nhất? Ở Hàng Châu này còn lò rèn nào qua được Tàng Kiếm Sơn Trang của các vị chứ? - Mỉm cười với Cẩn Phong - Thiếu trang chủ không cần lo, ta không phải kẻ không nói lý lẽ, tuyệt không dùng danh nghĩa triều đình mà ép giá. Chỉ cần các vị rèn ra binh khí tốt nhất, ta nhất định sẽ trả đủ không mặc cả một xu.

Cẩn Phong chậm rãi suy tính. Chàng và quan Tổng Binh còn nói thêm vài câu nữa. Cuối cùng, đôi bên hiểu tâm ý nhau. Đại thiếu trang chủ ra quyết định:

- Chuyện này xem như ta nhận lời Tổng Binh. Khí giới quân doanh của Tổng Binh sẽ do Tàng Kiếm Sơn Trang cung cấp, tuyệt đối đảm bảo chất lượng. - Vén tay áo nâng tách trà -Tổng Binh lo nghĩ cho dân cho nước, tấm lòng này khiến tại hạ vô cùng cảm kích. Binh sĩ cũng cần phải ăn. Thế này đi, ta sẽ đặc biệt giảm giá cho quân doanh, chỉ lấy đủ tiền nguyên liệu thôi. Xem như là cùng đóng góp cho xã tắc vậy.

Cẩn Phong nói đến đây thì nhấp một ngụm trà. Khúc Dĩnh Hy tỏ ra vô cùng vui mừng:

- Xin đa tạ tấm lòng của thiếu trang chủ. Thiếu trang chủ quả thật là người trượng nghĩa.

- Chỉ là chuyện nhỏ thôi. Đại nhân nói phải, Tàng Kiếm Sơn Trang cũng là thần tử của Đại Minh. Hơn nữa, Cẩn Phong khâm phục khí độ của Tổng Binh, một lòng lo nghĩ cho ba quân. - Cẩn Phong thái cẩn trọng - Nhưng mong là các vị kín kẽ giúp, Tàng Kiếm Sơn Trang còn phải làm ăn trên giang hồ, mấy chuyện giá cả này rất dễ gây ra tranh chấp không đáng có. Người trong giang hồ vốn không thân thiện với triều đình, để chuyện này truyền ra ngoài e lại không hay.

Dĩnh Hy gật đầu rất quyết đoán:

- Điều này ta hiểu mà. Thiếu trang chủ xin cứ yên tâm. Thiếu trang chủ đã có lòng như vậy, ta tuyệt đối không làm ảnh hưởng đến các vị.

Cẩn Phong khẽ gật đầu, tỏ thái độ đồng thuận với quan Tổng Binh. Dĩnh Hy phất áo choàng đứng dậy, cất lời:

- Đã quấy rầy thiếu trang chủ rồi. Ta còn việc quân chưa xong, xin cáo từ trước. Về chuyện này ta sẽ cử người đến cùng các vị lập khế ước và đưa mẫu binh khí.

Cẩn Phong cũng đứng dậy chào:

- Không dám phiền việc quân của đại nhân. Xin cung tiễn đại nhân.

- Nếu thiếu trang chủ không chê, khi rảnh rỗi mời ghé qua doanh trại của ta. - Dĩnh Hy đưa lời mời.

Cẩn Phong tỏ ra niềm nở:

- Nhất định, nhất định.

Và rồi Cẩn Phong đích thân tiễn Dĩnh Hy ra đến cổng lớn sơn trang. Quan Tổng Binh lên ngựa về lại doanh trại nhưng trong lòng cứ có một cảm giác khó tả. Khúc Dĩnh Hy không ngừng cảm thán: "Tàng Kiếm đại thiếu trang chủ đúng là mê hoặc nhân tâm quá chừng!".

Đoàn người của Khúc Tổng Binh đi khỏi chưa lâu thì tín sứ bên ngoài đã vào báo tin có khách đến xin gặp chủ sơn trang bàn việc. Cẩn Phong bèn cho mời vào. Một đoàn người ai nấy đều khí giới hiên ngang, khí thế hừng hực được dẫn đầu bởi một cô nương ăn mặc không giống kiểu cách của Minh triều tiến vào sơn trang. Vị cô nương được mời vào chính viện còn lại tùy tùng đều phải chờ ở bên ngoài.

Trong đại sảnh, Cẩn Phong chậm rãi nhấp tách trà mới được thay chờ khách đến. Có tiếng lục lạc khẽ ngân. Cô nương bước vào. Đó là một cô nương còn trẻ, chỉ trạc tuổi của Trường An. Nàng đội mũ lông, trang phục theo lối du mục thảo nguyên. Cô nương mặt hoa da phấn, mắt phượng môi hồng, dung mạo vô cùng xinh đẹp. Nàng không mang vẻ kiêu sa đài cát mà lại đẹp một nét đẹp phóng khoáng, ẩn ẩn nét hoang dã.

Cẩn Phong bỏ tách trà xuống. Cô nương đó cứ đứng giữa sảnh nhìn thiếu trang chủ. Cẩn Phong bèn mở lời trước:

- Tại hạ Diệp Cẩn Phong, là thiếu trang chủ của Tàng Kiếm Sơn Trang. Xin hỏi cô nương là...?

Cô gái cất tiếng, giọng nói như tiếng họa mi chốn núi rừng:

- Thoại Chiêu Quận Chúa Mông Cổ.

Cẩn Phong có một chút kinh ngạc. Nhưng chàng vẫn giữ lễ đúng mực:

- Thì ra là quận chúa. Không biết quận chúa giá lâm, đã thất lễ rồi. - Nâng tay hướng ghế - Xin mời quận chúa an tọa.

Nàng quận chúa rất tự nhiên tiến đến ghế ngồi. Hạ nhân dâng trà. Cẩn Phong còn chưa kịp nói gì đã nghe quận chúa hỏi:

- Có phải sơn trang của các người là nơi rèn vũ khí tốt nhất Trung Nguyên không?

Cẩn Phong an ổn ngồi rồi mới đáp:

- Quận chúa quá lời. Tàng Kiếm Sơn Trang đúng là có lò rèn gia truyền.

Thoại Chiêu quận chúa lại nói:

- Tốt! Vậy thì chúng ta bắt tay hợp tác đi. - Nhìn thẳng Cẩn Phong - Ta muốn các người cung cấp vũ khí cho đại quân Mông Cổ bọn ta.

Cẩn Phong nhíu mày nghĩ ngợi rồi cười khẽ, rất bình thản nói:

- Tạ quận chúa xem trọng. Nhưng thứ lỗi Tàng Kiếm Sơn Trang không thể nhận vụ làm ăn này.

Quận chúa hất mặt:

- Ta trả cho các người gấp đôi.

Cẩn Phong cười đạm bạc:

- Tiền chính là thứ sơn trang ta không thiếu nhất.

Quận chúa liền tỏ ra tức giận, nàng đứng dậy, lớn tiếng với Cẩn Phong:

- Thế ngươi muốn sao?

- Tại hạ không muốn sao cả. - Cẩn Phong bình thản nhấp một ngụm trà rồi đặt tách xuống - Không bán chính là không bán. Phiền quận chúa về cho.

- Tại sao không bán? - Quận chúa có vẻ rất khó hiểu.

Nụ cười của Cẩn Phong tựa như gió nhẹ:

- Nếu ta bán vũ khí cho Mông Cổ khác nào tiếp tay cho can qua? Quận chúa hãy đến mua chỗ khác thì hơn.

- Ngươi...- Quận chúa trợn mắt tức giận.

Cẩn Phong thì bình thản uống trà xem như không có chuyện gì xảy ra. Trong nháy mắt, ánh kiếm chớp sáng. Một thanh kiếm bén kề lên cổ Cẩn Phong. Quận chúa đầy nộ khí nói với chàng:

- Hôm nay ngươi phải chết!

Cẩn Phong chợt cười nhàn nhạt. Chỉ thấy chàng phất tay áo một cái, kiếm của quận chúa bị hất ra. Quận chúa hung hăng đâm kiếm tới tấp. Đại thiếu trang chủ nhẹ nhàng nâng mình dậy, lách người né kiếm. Không lâu sau đó, Thoại Chiêu Quận Chúa bị đánh rơi kiếm, tay bị bẻ ngoặc ra sau. Cẩn Phong giữ chặt tay nàng, ngữ khí lạnh nhạt:

- Có lẽ quận chúa mới đến Trung Nguyên nên không biết, trong hiên hạ này không có kẻ nào dám làm càn ở Tàng Kiếm Sơn Trang đâu.

Quận chúa giận đỏ cả mặt nhưng nàng đâu phải đối thủ của thiếu trang chủ. Cẩn Phong nói xong thì thả tay nàng ra, phất tay áo quay lưng đi, chỉ buông lại một câu:

- Lập thúc, tiễn khách!

Lúc Cẩn Phong quay đi, Thoại Chiêu đã nhặt thanh kiếm lên, bất thình lình từ phía sau chàng đâm tới. Nhưng Cẩn Phong đã lách người tránh được, kiếm chỉ phớt qua tóc chàng. Có vẻ như đại thiếu trang chủ đã hết kiên nhẫn. Chàng xoay người bắt lấy thanh kiếm, đoạt nó trên tay quận chúa. Rồi bằng một động tác dứt khoác, thiếu trang chủ đem thanh kiếm bẻ làm ba đoạn. Tiếng kim loại rơi xuống sàn loảng xoảng. Cẩn Phong lời nói vừa áp đảo nhưng cũng vừa có ý trêu đùa:

- Quận chúa nên tìm một thanh kiếm tốt hơn.

Rồi chàng lại quay lưng đi. Thoại Chiêu biết mình không thể làm gì được vị thiếu trang chủ này nên chỉ còn biết ấm ức kéo thủ hạ ra về. Diệp Lập tiễn xong đám người phiền phức kia mà trong lòng còn không hết kinh động: "Đại thiếu trang chủ thật uy vũ quá!".

Nói chuyện Diệp Khai. Chàng đi loanh quanh trong sơn trang. Vừa mới tách khỏi tiểu thư được một lúc, chàng tranh thủ khám phá một chút. Tàng Kiếm Sơn Trang này thật sự quá rộng. Diệp Khai đi lần lượt qua các khu biệt viện của người Diệp gia rồi đến thiện phòng, hoa viên,... chỗ nào cũng có khí chất nhà đại phú. Người trong sơn trang đã biết mặt Diệp Khai, biết chàng là thượng khách nên đối với chàng vô cùng nể mặt.

Diệp Khai vừa đi vừa nhìn ngó xung quanh. Chợt, giọng nói trong trẻo vang lên:

- Diệp Khai đại ca!

Diệp Khai đã biết là ai rồi. Chàng dừng lại, quay ra sau, mỉm cười. Bóng áo vàng di chuyển rất nhanh, An Ca đến trước mặt chàng, cười cười:

- Huynh định đi đâu đấy?

- Đi tham quan một chút cho đỡ buồn chán thôi.

An Ca lại cười:

- Nếu vậy thì không nên đi một mình. Sơn trang có rất nhiều cạm bẫy, mai phục, huynh đi không khéo sẽ dính bẫy đó.

Diệp Khai chỉ biết cười trừ. An Ca vui vẻ nói:

- Để muội dẫn huynh đi.

- Thế thì tốt quá, đa tạ muội.

Diệp Khai dứt lời bèn đi theo đại tiểu thư. An Ca dẫn Diệp Khai đi một vòng sơn trang. Nơi này thật sự vô cùng rộng lớn. Sau khi đi hết khu vực sinh hoạt bình thường, qua luôn cả mấy khu hoa viên được xây cất đẹp đẽ của sơn trang, họ đi đến một khu trông có vẻ rất lạ. Ở đây có rất nhiều con đường trải gạch trắng, chẻ nhánh ra khắp nơi, nhìn không rõ đích đến. Diệp Khai nhìn tổng thể trông cứ như một mê cung. An Ca giải thích:

- Nơi này chính là Liên Hoàn Sào, là con đường nơi dẫn đến các yếu địa của sơn trang. Chỗ này cạm bẫy trùng trùng, người ngoài bước vào mất mạng như chơi.

Diệp Khai tò mò:

- Thế ta có thể vào không?

- Tất nhiên được. - An Ca nhiệt tình nói - Muội sẽ dẫn huynh đi, có muội đi, cạm bẫy sẽ không khởi động.

Diệp Khai không nói thêm lời nào. An Ca dẫn Diệp Khai tiến vào Liên Hoàn Sào. Họ đi qua rất thuận lợi. Con đường bên trong chằng chịt như mạng nhện. Diệp Khai cứ đi theo phía sau An Ca. An Ca vừa đi vừa nói:

- Thật ra ở đây có ám vệ canh gác. Nếu thấy người lạ đột nhập, họ sẽ khởi động mai phục. Nếu huynh đi một mình e là không chết cũng bị thương.

Diệp Khai chỉ cười. Họ đi hết Liên Hoàn Sào, đến một rừng trúc bao la xanh mát. An Ca giải thích:

- Rừng trúc này đánh dấu khu vực yếu địa của sơn trang. Cạm bẫy ở đây còn lợi hại hơn Liên Hoàn Sào nữa. Trong rừng trúc là Tàng Kiếm Các, là nơi cất giữ bảo vật của sơn trang. Còn phía sau rừng trúc chính là Kiếm Chủng - cấm địa của Tàng Kiếm Sơn Trang.

Diệp Khai hiếu kỳ:

- Cấm địa sao?

- Phải! - An Ca gật đầu xác nhận - Kiếm Chủng thật ra chính là lò rèn của nhà muội. Lò rèn là sơn trang cấm địa, người không phận sự không được đặt chân đến.

Diệp Khai gật gật đầu:

- Nếu vậy ta đi đến đây là được rồi. Dù sao ta cũng là khách, tránh để người ta dị nghị.

An Ca cười tươi:

- Huynh đúng là rất tử tế nha. Vậy chúng ta trở vào trong thôi. Chúng ta ra Tây Hồ chơi đi.

Diệp Khai gật đầu. An Ca dẫn chàng trở lại. Diệp Khai trong lòng đang có một ý định.

Buổi tối mùa xuân khí trời dịu mát. Nhưng không khí trong đại sảnh Kiếm Tâm Viện thì không dịu mát chút nào. Lão trang chủ trầm mặc uống trà. Ánh nến soi rõ gương mặt trang chủ hiện một tầng nộ khí. Hi Quân yên lặng quỳ dưới đất, đầu cũng cúi thấp.

Ba huynh đệ Cẩn Phong lúc này cũng không biết nên nói thế nào. Ba chàng từ lò rèn về đã thấy cảnh này. Lão trang chủ và Hi Quân đi lo việc bên ngoài đã trở về và có lẽ Hi Quân đã làm sai chuyện gì đó.

Không khí căng thẳng một lúc, Cẩn Phong bèn hỏi:

- Phụ thân, sư huynh, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy?

Hi Quân không đáp, cũng không nhìn chàng. Lão trang chủ uống một ngụm trà rồi nói, nhưng cũng không phải nói với Cẩn Phong mà là nói với Hi Quân:

- Tâm tình ta đang rất không tốt. Ta không muốn vô ý trút giận lên con. Chuyện này để mai hãy xử. Đêm nay, con hãy sám hối một đêm ở Ngự Kiếm Đài, tự suy xét lại hành vi của mình đi.

Hi Quân nhỏ giọng:

- Đồ nhi tuân lệnh.

Cẩn Phong lập tức nói đỡ:

- Phụ thân, nếu đã là mai xử thì để mai xử. Phạt sư huynh quỳ cả đêm như vậy cũng không tốt lắm.

Cẩn Thanh nói tiếp:

- Phải đó phụ thân. Người để sư huynh ở trong viện tịnh tâm là được rồi.

- Hai ca ca nói phải. Xin phụ thân khai ân. - Cẩn Ngôn tiếp lời.

Lão trang chủ một sắc nghiêm nghị:

- Nếu ba đứa con thấy hứng thú thì có thể quỳ chung. Bốn huynh đệ cùng hàn huyên qua đêm.

Không ai nói được tiếng nào nữa. Hi Quân không chậm trễ, nhanh chóng dời gót ra Ngự Kiếm Đài. Lão trang chủ cho ba chàng quý tử lui hết. Kiếm Tâm Viện hôm nay rất vắng lặng.

Gió xuân thổi nhè nhẹ. Ánh trăng đã lên cao. Hi Quân quỳ nghiêm chỉnh nơi Ngự Kiếm Đài. Chàng rất nghiêm túc nhưng không khí xung quanh chàng chẳng nghiêm túc một chút nào.

Bốn huynh muội Diệp gia cùng với Trường An và Diệp Khai đang dọn tiệc rượu với thịt nai nướng. Thịt nai nướng ăn lúc uống rượu buổi tối thì đúng là rất hưởng thụ. An Ca đưa thịt nai, Cẩn Ngôn đưa rượu, Hi Quân không cự tuyệt được nên cũng phải tham gia cùng. Dù là vừa quỳ vừa ăn.

Mọi người vừa ăn thịt nai vừa gạn hỏi nguyên nhân vì sao lão trang chủ lại nổi giận. Chuyện hóa ra là Hi Quân tháp tùng theo lão trang chủ đi dự yến tiệc. Trong buổi tiệc xảy ra một vài sự việc không mấy vui vẻ. Và Hi Quân đã xảy ra tranh chấp với một nhóm đệ tử Cái Bang. Trong lúc tranh chấp, vô tình làm bị thương một vị đại hiệp phái Võ Đang. Dù rằng sự việc được giải quyết êm đẹp nhưng lão trang chủ vô cùng tức giận. Về đến sơn trang, ông liền phạt Hi Quân sám hối một đêm.

Nghe chuyện xong, Cẩn Ngôn không nhịn được lên tiếng:

- Cái bọn đáng ghét ấy! Hại sư huynh bị phạt! Huynh nói đi, bọn chúng ở đâu? Đệ phải đi chửi bọn chúng.

Cẩn Thanh nhét miếng thịt nai vào miệng tam đệ, nói:

- Đệ nói ít vài câu đi.

Diệp Khai thắc mắc:

- Cái Bang là bang phái vang danh giang hồ. Người của Cái Bang thường rất trượng nghĩa hào hiệp. Sao lại xảy ra chuyện như vậy chứ?

Cẩn Phong xé một miếng thịt nai đưa cho Hi Quân rồi nói:

- Bàn tay còn có ngón ngắn ngón dài, huynh đệ một nhà còn chẳng giống tính nhau, nói gì là cùng một môn phái. Thành phần bại hoại trong các chính phái tuy ít nhưng không phải không có.

- Chỉ hại sư huynh chịu khổ. - Cẩn Thanh nhấp rượu - Dù là huynh đúng nhưng cũng thành sai rồi.

Cẩn Ngôn lúc này đã nuốt xong miếng thịt nai trong miệng. Chàng vớ bình rượu uống rồi đứng bật dậy. Tam thiếu gia hiên ngang, lớn tiếng mắng chửi đám người đó. Chàng mắng từ trên xuống dưới, mắng không ngại miệng. Võ mồm của Tàng Kiếm tam thiếu đúng là rất lợi hại.

Ai nấy đều phải lắc đầu. Hi Quân thở dài:

- Ta quỳ ở đây đã đủ thảm rồi. Tam đệ đừng ồn nữa có được không? Đệ mắng thì ai nghe?

An Ca chợt cười mị, nói:

- Trường hợp này cứ để cho muội.

Và rồi người ta thấy tiểu thư đuổi tam thiếu gia chạy vòng quanh sân. Cả một khoảng sân náo động cả lên. Những người còn lại thì đều không thể nhịn cười.

Trời sáng, sau giờ điểm tâm, lão trang chủ cho thỉnh gia pháp đến đại sảnh Kiếm Tâm Viện. Cẩn Phong rất muốn đến cầu tình giúp sư huynh nhưng lão trang chủ đã sớm ngăn cản, bảo chàng hãy ra lò rèn. Cả Cẩn Thanh và Cẩn Ngôn cũng vậy. Diệp Lập mang cho Hi Quân ít điểm tâm sáng. Chàng vừa ăn xong thì cũng có thuộc hạ của lão trang chủ đến truyền.

Hi Quân cắn môi đứng dậy. Quỳ cả đêm khiến hai chân chàng tê cứng, khó khăn lắm mới nhấc nổi bước. Lê chân vào đến chính sảnh, nhìn thấy những thứ được bày biện sẵn, Hi Quân chờ nhắc nhở, tự giác nằm úp người lên cái ghế dài.

Lão trang chủ nhấp một ngụm trà rồi mới bắt đầu vấn tội:

- Nói đi, con đã làm sai chuyện gì?

- Con... - Hi Quân ngập ngừng một chút rồi đáp - Con không nên tranh chấp với người ta, còn làm bị thương đại hiệp phái Võ Đang nữa.

Lão trang chủ hỏi tiếp:

- Tại sao vậy Quân Nhi? Con đâu phải là kẻ tháo thắng ưa thị phi. Tại sao lần này lại hành động như vậy?

Hi Quân thành thật đáp:

- Sư phụ, con nhìn thấy hành vi của bọn bại hoại Cái Bang kia thì rất chướng mắt. - Có chút bất bình - Con làm việc nghĩa cũng sai hay sao?

- Con... - Lão trang chủ ra lệnh cho thuộc hạ - "Thưởng" cho công tử hai mươi gia pháp đi.

Lời lão trang chủ vừa dứt thì trượng hình liền giáng xuống. "Bốp". Hi Quân theo phản xạ đếm "một". Một chuỗi thanh âm "bốp bốp" đều đặn vang lên. Cơ thể Hi Quân chỉ hơi run nhẹ. Hai mươi trượng chỉ mới khiến mông chàng cảm thấy có cảm giác nóng rát, thoảng đau.

Hi Quân nhận trượng xong, trang chủ nói tiếp:

- Con làm việc nghĩa không sai. Nhưng sai ở hành động. Bọn chúng đã là bại hoại, con tranh chấp với chúng chỉ hại cho mình. Dù sao chúng cũng là đệ tử Cái Bang, chuyện của họ để họ giải quyết. Cái Bang là danh môn võ lâm, họ lẽ nào không biết tự quản lý môn đồ? Con làm như vậy chỉ khiến người không biết chuyện nghĩ là con cố ý sinh sự, thanh danh của con bị ảnh hưởng mà Tàng Kiếm Sơn Trang cũng mang tiếng. - Nhấp thêm trà rồi nói tiếp - Hậu quả trước mắt, đại hiệp Võ Đang bị thương ngoài ý muốn. Dù con tình có ngay thì lý cũng đã gian, khó thoát trách nhiệm. May mắn là sự việc được giải quyết tốt đẹp. Nếu lớn chuyện thì chúng ta và Võ Đang không phải sẽ trở mặt sao? Con muốn làm việc nghĩa nhưng hành động của con đã khiến việc nghĩa thành bất nghĩa. Con tự nói xem có sai hay không.

Hi Quân cúi đầu nín lặng. Sư phụ giáo huấn rất đúng. Mãi một lúc chàng mới lên tiếng:

- Sư phụ dạy dỗ chí phải. Đồ nhi biết tội.

Lão trang chủ thở dài, giọng rất uy nghiêm:

- Trước nay ta luôn tin tưởng con nhưng xem ra có lẽ việc ta buông lỏng quản thúc đã khiến con không còn kỷ cương nữa. Con đã phạm sai lầm rất nghiêm trọng. Vi sư không thể không phạt nặng. - Tuyên án - Hi Quân hành vi không kiểm điểm, hành sự lỗ mãng, làm ô nhục môn phong Tàng Kiếm, phạt bảy mươi trượng, gây tổn hại đến người khác, phạt thêm năm mươi trượng. Một trăm hai mươi trượng chẵn.

Hi Quân nghe xong bản án thì trong lòng có chút nao núng. Chịu một trăm hai mươi trượng trong một lần không phải là chuyện đùa. Chỉ e là chàng chỉ còn nửa cái mạng. Nhưng lão trang chủ bất chợt nói tiếp:

- Nhưng niệm tình con trước giờ luôn cẩn trọng chu đáo, hơn nữa nếu thật sự đánh đủ một trăm hai mươi gia pháp này thì e là vi sư sẽ mất luôn đồ đệ. Nên hôm nay ta chỉ đánh bảy mươi trượng. Năm mươi trượng còn lại ta sẽ để đó, mỗi lần con phạm lỗi sẽ chia nhỏ ra cộng vào hình phạt. - Nghiêm khắc nhìn chàng - Nên tốt nhất là con đừng phạm bất cứ sai lầm nào. Nếu trong vòng ba tháng con không sai phạm gì thì ta sẽ miễn hẳn năm mươi trượng đó cho con. Con nghe rõ chưa?

Hi Quân không khỏi xúc động. Sư phụ dù giận nhưng vẫn rất thương chàng. Chàng nói khẽ:

- Quân Nhi đã rõ. Tạ sư phụ khai ân.

Thuộc hạ nhận được hiệu lệnh từ lão trang chủ. Trượng hình được nâng cao.

"Bốp!". "Một". Hi Quân thận trọng đếm. Hình phạt này âu cũng thích đáng. Sư phụ đã khoan dung như vậy, chàng cũng không còn lời nào để nói nữa.

Chuỗi bôm bốp giòn tan. Mười trượng đã trôi qua. Cơn đau nhẹ do hai mươi trượng ban đầu đã được cộng hưởng. Cảm giác đau đớn đã thấm vào da thịt.

"Bốp!". "Mười lăm!". Từng mảng da thịt như bị phỏng rộp. Cơn đau nhức nhối ngày một rõ ràng hơn. Hi Quân bắt đầu nhìu mày lại.

"Hai mươi". "Bốp". "Hai mốt". Trượng hình loạn xạ không biết sẽ đánh vào vị trí nào. Toàn bộ vùng da thịt đang chịu khổ kia cũng không còn chỗ nào lành lặn nữa. Hi Quân nhíu mày thật chặt, môi mím lại.

"Ba mươi". Chuỗi âm thanh trượng gỗ đánh vào da thịt khiến ai cũng phải xót lòng. Mồ hôi đã chảy ướt cả trán. Hi Quân gồng chặt hai tay để chống chọi với cơn đau. Hình phạt đã trôi qua được gần một nửa rồi.

"Bốp". "Ba mươi lăm". Cảm giác cái mông bị đánh đã sưng lên mấy lần. Đau đớn như châm chích. Dù đã cố gồng người nhưng cơ thể chàng vẫn không thể tránh được cơn run rẩy. Mồ hôi đã ướt đẫm mấy lớp y phục. Cái ghế dài như cũng nhớp mồ hôi.

"Bốn mươi". Phần mông có lẽ đã bị đánh nát rồi. Mỗi lần trượng giáng xuống là toàn bộ da thịt đều như muốn rơi ra khỏi xương cốt. Cơn đau kịch liệt đã tàn phá tâm can. Hi Quân tắm mình trong mồ hôi. Chàng đã cảm thấy miệng khô lưỡi đắng.

"Chỉ còn ba mươi trượng nữa thôi. Phải cố chịu đựng.", Hi Quân tự nhủ với mình.

Chàng hít thở sâu, cố gắng điều hòa nhịp thở. Hai bàn tay chàng nắm chặt hai cái chân ghế. Chàng dùng lực bóp chặt hai tay để ngăn nó đưa ra phía sau che mông.

"Bốn mươi lăm". Nhưng không có trượng thứ bốn mươi sáu. Hình như đã có chuyện gì đó xảy ra. Hi Quân đang lả đi với cơn đau. Chàng chỉ nghe bên tai có giọng nói.

"Lão trang chủ, đánh như vậy đủ rồi. Huynh ấy đã thảm như vậy."

Hi Quân nhận ra là tiếng của Diệp Khai. Lão trang chủ tỏ ra không hài lòng:

- Diệp thiếu hiệp, cậu can dự vào chuyện nhà ta hơi nhiều rồi đó. Chỗ ta dạy dỗ đồ đệ, phiền cậu tránh ra.

Diệp Khai vẫn cầu tình:

- Lão trang chủ, nếu tính từ đầu thì đã đánh hơn sáu mươi trượng rồi. Trang chủ đừng đánh nữa. Huynh ấy cũng đã quỳ cả đêm rồi.

Trước khi bước vào can ngăn, Diệp Khai đã kịp hỏi thăm tình hình nên mới biết rõ Hi Quân đã bị đánh bao nhiêu. Chàng dù tới trễ nhưng xem ra vẫn không quá muộn.

Lão trang chủ không phải là người ai muốn lung lay cũng được. Ông nể mặt Diệp Khai một lần không có nghĩa là sẽ có lần hai. Lần này Hi Quân phạm lỗi nghiêm trọng, ông không thể bỏ qua dễ dàng như vậy. Trang chủ ra lệnh cho thuộc hạ:

- Mời Diệp thiếu thiếu hiệp tránh qua.

Ngay lập tức, hai nam tử áo vàng đến kéo Diệp Khai ra xa Hi Quân. Bốn thanh kiếm nằm trong bao chặn ngay trước mặt cản chàng lại.

- Tiếp tục đánh. - Trang chủ yêu cầu.

Trượng lại được nâng lên. "Bốp". "Bốn mươi sáu".

Diệp Khai không thể đứng nhìn. Chàng nói khẽ:

- Đắc tội rồi.

Và trong nháy mắt chàng đã hất văng cả bốn thanh kiếm. Hai thuộc hạ của lão trang chủ vốn không thể cản nổi Diệp thiếu hiệp. Diệp Khai lao đến cái ghế dài, dứt khoát kéo Hi Quân một cái.

"Cạch!", trượng thứ năm mươi mốt đánh mạnh vào cái ghế dài. Hi Quân đã được Diệp Khai cõng trên lưng. Diệp Khai nói với lão trang chủ:

- Trang chủ, tại hạ đành đắc tội vậy. Chuyện thất lễ ngày hôm nay tại hạ sẽ tạ tội với tiền bối sau.

Diệp Khai nói xong liền nhắm Thính Vũ Viện mà đi. Hi Quân cứ luôn miệng bảo "Thả ta xuống. Ta chưa chịu phạt xong mà...". Nhưng Diệp Khai không để tâm, cứ một đường mà bước.

Lão trang chủ cũng không nói lời nào. Ông không còn giận Hi Quân nữa. Dù sao cũng chỉ còn hai mươi trượng, Hi Quân đã bị đánh tổng cộng bảy mươi gia pháp, cũng đã là quá nhiều rồi. Trang chủ cũng không tức giận vì Diệp Khai. Ngược lại, ông lại thấy tính cách của chàng rất đặc biệt, cũng có chút yêu thích. Trang chủ nghĩ thầm trong lòng:

"Diệp Khai này rốt cuộc là môn đệ nhà nào?".

Xuất thân của Diệp Khai vốn dĩ trang chủ không quan tâm. Nhưng bây giờ ông lại có chút hứng thú. Lão trang chủ đang nghĩ đến chuyện sẽ tìm cách thử võ công của chàng. Chỉ cần Diệp Khai lộ ra võ công, lão trang chủ có thể căn cứ vào chiêu thức mà luận ra xuất thân của chàng.

Diệp Khai không thể biết lão trang chủ nghĩ gì. Chàng đã đưa Hi Quân về đến Thính Vũ Viện.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top