Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Đoạn kiều tàn tuyết

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lão trang chủ bước vào phòng của Cẩn Phong. Hi Quân nhanh nhẹn kê một cái ghế mời sư phụ ngồi. Trường An khuỵu gối hành lễ. Trang chủ rất ôn hòa với nàng:

- Muộn rồi, con về ngủ sớm đi. Bên ngoài đang rất lạnh, chú ý một chút.

Trường An ngập ngừng một chút rồi hỏi:

- Bá phụ, muộn như vậy còn đến thăm Cẩn Phong ca ca sao?

- Phụ tử ta có chuyện cần nói riêng với nhau. - Trang chủ không lộ ra chút cảm xúc nào. - Ở đây không còn chuyện của con nữa, ngủ sớm đi.

Trường An chần chừ không muốn đi. Nàng biết Cẩn Phong sắp gặp chuyện, nàng không muốn bỏ đi như vậy. Nhưng nàng chưa tìm ra lý do để nán lại. Nghĩ một chút, nàng nói tiếp:

- Bá phụ, Cẩn Phong huynh ấy... huynh ấy bị thương nặng lắm.

Câu nói này của nàng là có ý cầu tình thay cho Cẩn Phong. Lão trang chủ tất nhiên hiểu rõ ý tứ của nàng. Trang chủ cảm thấy vui lòng vì tình cảm của đôi trẻ thắm thiết mặn nồng. Nhưng nàng dù sao cũng chưa phải là thiếu phu nhân của Tàng Kiếm, mà dù thật sự đã cùng Cẩn Phong nên nghĩa phu thê, trở thành tức phụ Diệp gia đi nữa thì chuyện trang chủ giáo huấn thiếu chủ, tức phụ cũng không thể xen vào.

Tàng Kiếm Sơn Trang xử sự rất rõ ràng. Gia pháp của Diệp gia chỉ đánh lên người con cháu Diệp gia, không đánh con dâu, cũng không đánh con rể. Với gia thế và địa vị của mình, Tàng Kiếm Sơn Trang cực kỳ thận trọng trong việc chọn lựa hôn ước. Có thể gả cho nam tử Tàng Kiếm nhất định phải là nữ tử có gia thế trong sạch, đức hạnh sáng ngời. Có thể cưới được nữ tử Tàng Kiếm càng phải là nam nhân ưu tú hơn người.

Tức phụ bước chân vào Diệp gia đều rất được trọng vọng, yêu thương. Con dâu trong nhà do chủ mẫu dạy dỗ, nhà nào cũng thế. Diệp gia cũng không ngoại lệ. Con dâu gả vào cửa đều sẽ nghe theo sự sắp xếp của trang chủ phu nhân. Nếu con dâu có phạm lỗi cũng do trang chủ phu nhân định đoạt. Dù là phạm lỗi gì cũng không dùng đến gia pháp. Điều này từ thời xưa đã định. Tổ sư lập phái Tàng Kiếm khi chế tạo ra gia pháp này vốn rất trân trọng phu nhân của mình. Ông cho rằng nữ tử gả vào nhà phải sinh con nối dõi, chăm sóc phu quân, đánh mất cả thanh xuân đã rất thiệt thòi rồi. Nên dù có lầm lỗi gì cũng xứng đáng được tha thứ, không nên dùng trọng hình trừng phạt. Vì thế mà Tàng Kiếm Sơn Trang có quy ước không dùng gia pháp với tức phụ.

Còn với con rể thì vốn là nữ nhi gả đi, đều về nhà người ta, nhà ngoại không thể quản. Nhưng cũng không ít trường hợp ở rể. Cùng là quan hệ hôn nhân giá thú, nếu đã không dùng gia pháp với con dâu thì cũng không nên dùng với con rể. Vì vậy, tế tử ở rể trong Tàng Kiếm Sơn Trang cũng không phải chịu qua gia pháp.

Tức phụ và tế tử Diệp gia nếu thật sự phạm lỗi nghiêm trọng đến mức không thể không phạt đánh thì cũng chỉ đánh bằng roi hoặc đại bản hay gậy gộc bình thường. Những thứ đó so với gia pháp thì đúng là một trời một vực, khoảng cách xa vời.

Trường An và Cẩn Phong vẫn chưa thành thân, chuyện của Diệp gia căn bản là không đủ danh phận để xen vào. Và dù sau này nàng có trở thành thiếu phu nhân, thì có muốn xin chịu phạt chung với phu quân cũng không thể được. Quy tắc này Trường An vẫn chưa biết. Cũng chưa cần thiết phải biết. Lão trang chủ hiện tại không muốn nàng cứ ở đây cản trở. Ông đang nghĩ cho Cẩn Phong. Nam nhân nào cũng muốn hình ảnh của mình trong mắt nữ nhân mình yêu thương luôn thật oai phong, hùng dũng. Nằm sấp chịu đòn không phải là loại chuyện tốt lành gì, càng không phải là tư thế oai hùng. Tốt nhất là không nên để nữ nhân của mình nhìn thấy. Trang chủ muốn giúp Cẩn Phong giữ hình ảnh.

Trường An chờ mãi không thấy trang chủ nói gì thì cũng hiểu là lời cầu tình của mình không có tác dụng. Nàng nhìn Cẩn Phong một cái, thấy lòng đau xót. Không còn cách nào khác, nàng không muốn chọc giận lão trang chủ nên đành cáo lui.

Gót ngọc rời đi, cửa phòng khép lại. Diệp Cẩn Phong từ nãy giờ vẫn nằm yên trên giường không nói lời nào. Vì chàng không biết nói gì. Không khí rơi vào im lặng. Mãi một lúc, Cẩn Phong mới lên tiếng:

- Phụ thân, đêm đã khuya sao người còn chưa nghỉ ngơi?

Tia hàn khí được lão trang chủ giấu đi bây giờ mới lộ ra, giọng ông thật lạnh:

- Ta không thể nghỉ ngơi được khi còn việc chưa xử lý xong. Con có cần sư huynh đích thân đến tận giường mời không?

Lời nói của lão trang chủ đầy ngụ ý và Cẩn Phong hiểu rất rõ ràng. Chàng hít sâu một hơi. Không khí này sao mà vừa lạnh vừa cay. Tay không nhịn được phải xoa nhẹ sau mông. Ta đúng là có lỗi với bản thân mình quá. Chàng thở dài, chống tay xuống giường nâng mình dậy.

Thuốc được bôi đã ngấm. Khi vừa từ buổi dạ yến về chàng cũng đã uống một bát thuốc. Đau đớn đã dịu đi vài phần nhưng bị động thương cũng không dễ chịu gì. Khó nhọc một hồi thì Cẩn Phong cũng đến được cái vị trí quen thuộc mà không bao giờ thân thiện với mình. Chàng nằm úp người lên cái ghế dài, cơ thể gần như vô lực, mi mắt khép hờ. Hơi thở phập phồng trong lồng ngực biểu thị một nội tâm đang rất hoang mang, dao động.

Lão trang chủ lúc này mới vấn tội:

- Phong Nhi, con có biết mình đã phạm sai lầm gì không?

- Con không biết. - Cẩn Phong nói ra ba từ với ngữ khí mang theo sự hờn dỗi.

Còn chưa hết một ngày đã bị phạt đến hai lần, còn là bị phạt lúc nửa đêm thế này thì khó tránh Cẩn Phong cảm thấy uất ức. Lão trang chủ bảo Hi Quân:

- Đưa cho nó tự xem đi.

Vẻ mặt Hi Quân trầm mặc không lộ cảm xúc. Chàng đưa cho Cẩn Phong một quyển sổ ghi chép. Cẩn Phong nhận ra ngay là sổ sách ghi chép công việc của lò rèn. Chàng mở ra xem. Và Cẩn Phong đã nhận ra vấn đề.

Thật sự là có vấn đề. Trong sổ sách có một sơ sót rất lớn. Cẩn Phong đọc qua liền thấy ngay. Chàng ngay lập tức hiểu rõ sự việc. Đây là vấn đề phát sinh từ tháng trước, chàng muốn tự mình xử lý nên đã không báo với ai. Nhưng trong lúc chàng đang xử lý vấn đề thì Tàng Kiếm lại xảy ra một chút trục trặc với số vũ khí mà phái Điểm Thương đã đặt hàng. Lão trang chủ giao phó cho chàng cùng Hi Quân đi đến tổng đà Điểm Thương để giải quyết. Đại thiếu trang chủ không làm mọi người thất vọng, đã xử lý mọi việc rất gọn gàng, thỏa đáng. Chưởng môn Điểm Thương còn rất tán dương chàng. Nhưng khi chàng xong việc trở về thì vấn đề kia không còn kịp để khắc phục nữa.

Cẩn Phong lúc này thật không biết nói lời gì nữa. Chàng chỉ biết một điều là mình thật sự đã gặp đại nạn rồi. Chàng đưa trả quyển sổ ghi chép cho Hi Quân. Từ trong ánh mắt sư huynh, đại thiếu trang chủ nhận được một sự cảm thông, thương xót. Lão trang chủ lại hỏi:

- Phong Nhi đã biết mình sai ở đâu rồi chứ?

- Phong Nhi biết tội. - Cẩn Phong nói trong ái ngại.

- Vậy thiếu trang chủ nói xem sai lầm này nên xử phạt thế nào mới xứng?

Ánh mắt lão trang chủ nhìn Cẩn Phong có lẽ là còn lạnh hơn khí trời nữa. Cẩn Phong cắn nhẹ vào môi. Chàng không biết nên trả lời phụ thân thế nào. Tự định đoạt hình phạt cho mình thì đúng là rất khó xử. Nếu nói ít quá phụ thân không hài lòng, còn nói nhiều quá là tự hại chính mình. Cẩn Phong cũng hiểu rõ tình trạng của mình hiện tại, e là không thể chịu thêm trọng phạt. Không biết nghĩ gì, chàng đưa hai tay ra sau che lấy cái mông đáng thương, ngập ngừng nói:

- Con... con...

Ánh mắt chàng nhìn phụ thân ẩn ẩn một tầng ủy khuất. Lão trang chủ không khỏi có sự kinh động trong lòng. Đứa con này ngọc thụ lâm phong, bây giờ mang một vẻ mỹ nam ủy khuất thế kia thì càng khiến sắt đá phải tan chảy. Trang chủ hít thở sâu, lấy lại bình tĩnh. Ông dặn mình tuyệt đối không thể vì một chút khả ái này mà mềm lòng. Trang chủ cất tiếng:

- Nếu con không nói được thì để ta nói thay con. Tự cho mình tài giỏi, giấu việc không báo nhưng lại không xử lý được làm ảnh hưởng đến việc chung, con thân là đại thiếu chủ mà lại phạm sai lầm này thì không thể dung tha. Tuy con có công xử lý việc của Điểm Thương phái nhưng công là công, tội là tội. Công kia đã thưởng thì tội này nhất định phải trừng. Nếu luận đúng tội trạng thì đánh trăm trượng cũng không oan. Nhưng ta không muốn lấy mạng con, chỉ phạt tám mươi trượng. Hôm nay chỉ đánh năm mươi. - Rất nghiêm khắc nhìn Cẩn Phong - Sự việc là do con gây ra, ngay sáng mai con phải lập tức xử lý. Xử lý tốt ta sẽ cho qua chuyện này, ba mươi trượng kia cũng không nhắc đến nữa. Còn nếu sau ba ngày vẫn chưa xử lý xong thì tự mình đến Kiếm Tâm Viện nhận gia pháp đi.

Cẩn Phong trong lòng kinh động. Năm mươi trượng không phải là chuyện nhỏ với vết thương của chàng hiện tại. Và quan trọng hơn là còn phải đích thân xử lý hậu quả. Thương tích trên người muôn phần bất tiện. Chàng thật sự không muốn bị đánh. Nhưng chàng không biết nên mở miệng thế nào. Bao nhiêu năm nay, chưa bao giờ sự cầu tình của chàng được chấp thuận. Nên từ lâu chàng đã quên mất cách cầu xin cho mình rồi.

Nhưng Cẩn Phong vẫn còn một sư huynh. Lão trang chủ vừa nói xong thì Hi Quân đã lên tiếng:

- Sư phụ, thương tích của sư đệ đã rất nghiêm trọng, e là không thể chịu thêm gia pháp. Hơn nữa việc chính vẫn quan trọng hơn. Sư phụ có thể để đệ ấy tập trung xử lý công việc trước, chờ thương tích đỡ hơn rồi phạt sau có được không?

Hi Quân đang đau lòng cho sư đệ. Tính từ lúc Cẩn Phong bị phạt bảy mươi trượng đến hôm nay cũng chưa quá mười ngày. Sáng nay lại vừa bị đánh năm mươi trượng. Trong vòng chưa quá mười ngày chịu liền một trăm hai mươi gia pháp, con số không biết đùa giỡn đâu. Nếu thật sự phải đánh thêm năm mươi trượng nữa thì chàng cũng không biết sư đệ có thể trụ được bao lâu.

Cẩn Phong tha thiết nhìn sư huynh, hi vọng lời nói hợp tình hợp lý của y sẽ khuyên được phụ thân. Nhưng đã để chàng thất vọng, lão trang chủ kiên quyết nói:

- Không được. Năm mươi trượng không được thiếu trượng nào. Đánh ngay bây giờ.

Cẩn Phong gục hẳn đầu xuống. Một chút hi vọng cũng không còn. Hi Quân nhìn thái độ cương quyết của sư phụ thì tự biết không nên nói nữa. Chàng cầm lấy trượng hình, thở dài bước đến bên cạnh Cẩn Phong. Hi Quân nhẹ nhàng vén vạt tiết y của sư đệ, xoa nhẹ cái vùng da thịt đáng thương của Cẩn Phong. Cẩn Phong bất giác có chút run rẩy. Qua lớp vải gấm, Hi Quân vẫn cảm nhận được vết thương của Cẩn Phong rất nghiêm trọng, cảm giác mông sưng căng vừa chạm vào là nhận ra ngay. Hi Quân thở dài:

- Sư đệ, chịu khổ rồi.

Cẩn Phong di di ngón tay trên ghế, nói khẽ:

- Sư huynh cứ hạ thủ đi. Cũng muộn rồi, ai cũng cần nghỉ ngơi.

Hi Quân thở hắt ra, bắt đầu nâng trượng lên.

"Bốp!", một trượng giáng xuống. Cẩn Phong bất ngờ "a" lên một tiếng. Tiếng la này khiến lão trang chủ lẫn Hi Quân đều bất ngờ. Cẩn Phong trước giờ chịu phạt đều không hề kêu la. Lần này chàng thật sự không thể khống chế mình.

Hi Quân nhói trong lòng. Cẩn Phong hét lên như vậy chứng tỏ đã quá sức chịu đựng rồi. Chàng không thể xuống tay nữa. Chàng đành buông trượng, bước đến quỳ trước lão trang chủ, lên tiếng cầu xin:

- Sư phụ, sư đệ thật sự không thể chịu thêm trừng phạt nữa. Nếu năm mươi trượng kia nhất định phải đánh thì xin cứ đánh Hi Quân đi. Hi Quân cũng không thể tránh khỏi trách nhiệm đã không giúp đỡ tốt cho sư đệ.

Lão trang chủ nhìn đồ đệ một chút rồi gật đầu:

- Được. Nếu con đã muốn vậy thì ta sẽ thành toàn cho con.

Trang chủ cất tiếng gọi thân tín vào phòng. Ông ra lệnh cho thuộc hạ:

- Đỡ thiếu trang chủ dậy đi.

Thuộc hạ y lời đỡ Cẩn Phong dậy, dìu chàng trở lại giường. Hi Quân không chậm trễ, lập tức nằm xuống cái ghế dài. Trang chủ ra lệnh cho thuộc hạ:

- Năm mươi trượng. Ra tay đi.

Hi Quân mỉm cười, không một chút lo lắng. Trượng hình vung lên cao.

"Bốp". "Một". Hi Quân cảm thấy thống khổ đêm nay có lẽ không dễ dàng vượt qua. Cơn đau do ba mươi trượng ban sáng vẫn còn rất mới. Xem ra sau khi chịu phạt xong thì chàng không thể xuống giường rồi.

"Bốp". "Năm". Chàng mím môi lại. Đã thoa thuốc rồi nhưng hình như bây giờ thuốc cũng bị vô hiệu. Cơn đau này chồng lên cơn đau kia, dày xéo cái mông đáng thương.

"Bốp". "Mười". Ánh đèn trong phòng đã phản chiếu giọt mồ hôi lấp lánh trên trán Hi Quân. Cơn đau thật sự đã càng ngấm càng sâu.

"Đừng đánh nữa!", Cẩn Phong bất ngờ lên tiếng.

Trượng thứ mười một chưa kịp giáng xuống. Cẩn Phong đã rời cái giường, lê bước đến trước mặt lão trang chủ, mặc kệ vết thương đang đau của mình. Chàng quỳ xuống. Đầu gối bị chạm bất ngờ, dư âm của hai canh giờ quỳ dưới tuyết khiến nó buốt lên. Cẩn Phong hướng lão trang chủ cầu tình:

- Phụ thân, là lỗi của Phong Nhi, Phong Nhi nguyện ý nhận gia pháp. Xin phụ thân đừng phạt sư huynh.

- Sư đệ - Hi Quân lên tiếng - Đệ như vậy làm sao có thể chịu thêm trượng chứ?

- Người nào làm người nấy chịu. - Cẩn Phong rất dứt khoát - Sư huynh không cần bận lòng vì đệ. - Níu vạt áo trang chủ - Phụ thân, Cẩn Phong là đại thiếu chủ nhưng lại phạm sai lầm như vậy, tự biết tội mình rất lớn. Tạ phụ thân đã khoan dung giảm phạt. Năm mươi trượng này Phong Nhi cam tâm nguyện ý thọ lãnh, không nửa lời oán trách.

Hi Quân tỏ ra bất mãn:

- Dù sao ta cũng bị đánh rồi. Đệ đâu cần tự mình tìm khổ chứ. 

- Sư huynh - Cẩn Phong một mực nói - Trách nhiệm của đệ vốn không thể để huynh gánh thay. Mắc sai lầm như vậy đệ thật không còn mặt mũi nhìn người của Tàng Kiếm Sơn Trang. Cho dù hôm nay có bị đánh chết cũng không oan ức chút nào. 

Lão trang chủ không tỏ thái độ gì nhưng trong lòng ông đang cảm thấy rất vừa ý. Cẩn Phong là nam nhân dám gánh vác, không vì tư lợi cá nhân mà thoái thác trách nhiệm, đây là phẩm chất cần có của một trang chủ tương lai. Lão trang chủ ra lệnh cho thuộc hạ:

- Mời Vũ công tử xuống đi. 

Tên thuộc hạ lập tức kéo Hi Quân dậy. Nói "mời" chứ thật ra là trực tiếp kéo khỏi ghế. Cẩn Phong nén đau đứng dậy, tiến đến cái ghế, quy củ nằm xuống. Chàng nằm yên trên cái ghế dài đó, mái tóc không có gì cố định rũ xuống, rèm mi buông hờ, dung mạo anh tuấn trời sinh phảng phất vẻ u buồn. Dáng vẻ lúc này của chàng có thể nói là chỉ nhìn thôi cũng khiến người ta kinh tâm động phách. Lão trang chủ ra lệnh cho thuộc hạ:

- Năm mươi trượng. - Bảo Hi Quân - Con đếm. 

Trượng hình nâng cao. Cẩn Phong nhắm mắt chờ đợi cơn đau sắp đến. Nhưng chợt... 

"Vù", một luồng gió lạnh thổi qua. Một ánh kim khí từ bên ngoài bay vào, xé toang cả lớp giấy dán cửa. Vật đó bay trúng tay người cầm trượng, cây trượng rơi xuống đất. Có tiếng kim loại rơi xuống cùng cây trượng. Mọi người đều kinh ngạc vô cùng. Hi Quân tiến đến xem tay của người thuộc hạ kia thì thấy tay y bị cắt một đường nhưng cũng không nghiêm trọng lắm. Chàng lại cúi xuống nhặt vật kim loại dưới đất lên. 

Hi Quân giơ cao cái vật đang cầm ở tay cho mọi người xem. Ai nấy đều sửng sốt. Đó là một cây tiểu đao dài ba tấc bảy phân. Là phi đao. Lão trang chủ bảo đồ đệ đưa phi đao cho ông. Soi dưới ánh đèn, trang chủ nhìn rõ bốn chữ "Tiểu Lý Phi Đao". Ông vuốt chòm râu, thốt lên: 

- Tiểu Lý Phi Đao!

Cẩn Phong và Hi Quân tròn mắt nhìn nhau. Tiểu Lý Phi Đao uy chấn võ lâm trong truyền thuyết sao? Nhưng họ chợt nghe tiếng lão trang chủ:

- Không đúng. Không thể là Lý Tầm Hoan.

Hai chàng trai chẳng hiểu gì cả. Nét kinh ngạc của lão trang chủ rất nhanh đã biến mất. Ông bước đến vỗ nhẹ vào gáy Cẩn Phong:

- Được rồi, gia pháp này để sau đi. Ngày mai con đi xử lý việc đó cho ta. Ba ngày sau đến Kiếm Tâm Viện gặp ta. - Giọng nói có phần ấm hơn - Nghỉ ngơi đi Phong Nhi.

Rồi ông ra hiệu cho Hi Quân. Hi Quân hiểu ý tiến đến đỡ Cẩn Phong về giường, cẩn thận đắp chăn cho sư đệ. Lão trang chủ dời gót. Hạ nhân trong phủ nhanh chóng đến đem gia pháp đi. Chiêu Dương Viện rất nhanh đã trở nên tĩnh lặng.

Trong đêm tối, Cẩn Phong hai tay xoa xoa cái mông đáng thương. Chàng không ngủ được. Chàng cứ mãi suy nghĩ về sự xuất hiện của phi đao kia. Lý Tầm Hoan thất tung gần hai mươi năm đã tái xuất sao? Còn đến Tàng Kiếm Sơn Trang sao? Nếu thật sự đúng là Lý Tầm Hoan thì Cẩn Phong không khỏi lo lắng. Có một bí mật giữa Tiểu Lý Phi Đao và Tàng Kiếm Sơn Trang mà chỉ có lão trang chủ và Lập tổng quản biết. Sau này lão trang chủ cũng chỉ nói cho hai người thân tín nhất của mình là trưởng tử Diệp Cẩn Phong và đồ đệ Vũ Hi Quân biết mà thôi. Có nhiều điều khiến thiếu trang chủ phải suy nghĩ.

Bình minh dần ló dạng. Diệp Khai còn đang cuộn mình trong chăn thì đã có tiếng Cẩn Thanh gọi cửa.

"Khai huynh! Mau thức dậy đi! Thức dậy đi!", Cẩn Thanh vừa đập cửa vừa gọi lớn. Cả Thính Vũ Viện vừa sáng đã náo loạn.

Diệp Khai thức giấc, đạp cái chăn ra. Chàng nhỏm dậy, dụi dụi mắt, nói vọng ra:

- Chuyện gì mà mới sáng đã ồn ào thế này?

Cẩn Thanh bên ngoài đáp:

- Ta đưa huynh đi xem cái này hay lắm. Mau ra đi.

Diệp Khai vừa đi giày vừa nói:

- Tới đây.

Đi giày xong, chàng bước ra mở cửa. Cửa vừa mở đã thấy nụ cười của Diệp Cẩn Thanh. Vừa trông thấy Diệp Khai, Cẩn Thanh liền nói:

- Huynh nhanh rửa mặt đi rồi theo ta.

A hoàn đã bê chậu nước chờ sẵn. Nhận được hiệu lệnh của thiếu gia, a hoàn tiến đến vắt khăn đưa cho Diệp Khai. Diệp Khai không nói gì, lấy khăn lau qua mặt. Độ không đến một khắc thì Diệp Khai đã xong hết mọi thủ tục buổi sáng. Cẩn Thanh liền nắm tay kéo chàng đi.

Cẩn Thanh vẫn còn rất đau. Nhưng chàng không quản chi đau đớn, kéo Diệp Khai đi băng băng. Hai người ra đến Tây Hồ. Tàng Kiếm Sơn Trang nằm ngay cạnh Tây Hồ, có thể nói ra khỏi cửa là đến.

Cẩn Thanh chậm nhanh mồ hôi trán rỉ ra vì phải nén đau, trỏ tay ra mặt hồ, nói:

- Khai huynh nhìn xem.

Diệp Khai nhìn theo hướng tay của Cẩn Thanh. Một cảnh tượng tuyệt mỹ hiện ra dưới ánh bình minh. Đêm qua tuyết rơi nhiều. Chiếc cầu trên hồ đóng đầy tuyết. Bình minh lên, băng tan dần trên mặt cầu, dưới chân cầu thì vẫn còn đóng băng. Băng tuyết lấp lánh phản chiếu nắng mai. Khung cảnh ấy trong trẻo và mỹ lệ đến kỳ lạ, cứ như là cảnh tiên.

Diệp Khai cũng phải thốt lên:

- Thật đẹp.

Cẩn Thanh cười, nụ cười cũng trong trẻo như tuyết:

- Cảnh tượng này gọi là "Đoạn kiều tàn tuyết" (tuyết tan cầu Đoạn). Mùa đông đến, đây chính là một trong những cảnh đáng xem nhất. Đêm qua tuyết rơi nhiều nên sáng nay chắc chắn cầu Đoạn sẽ rất đẹp. Ta vì thế mới kéo huynh đi bằng được.

Diệp Khai "à" lên một tiếng, nói:

- Thì ra đây là Đoạn kiều. Quả nhiên danh bất hư truyền.

Xung quanh cũng có nhiều người đang ngắm cảnh tượng này. Diệp Cẩn Thanh đột nhiên nắm tay Diệp Khai, hỏi:

- Khai huynh có biết một truyền thuyết liên quan đến Đoạn kiều này không?

- Có biết. - Diệp Khai đáp - Đây chính là nơi Hứa Tiên và Bạch Nương Tử (Bạch Xà) đã gặp nhau. Chuyện tình yêu của họ kinh diễm cả nhân gian.

Cẩn Thanh lại cười. Hình như từ ngày quen biết Diệp Khai chàng hay cười hơn trước. Chàng nói:

- Đoạn kiều này là nơi cầu phúc lứa đôi, mong nhân duyên tốt đẹp. Đại ca ta thích đưa Thái cô nương đi dạo ở đây lắm.

Diệp Khai chợt nói:

- Phải rồi, Thái cô nương và đại thiếu trang chủ là...?

Sắc mặt Cẩn Thanh thoáng chút không vui. Chẳng lẽ Diệp Khai không để ý đến ẩn ý trong lời nói của chàng sao? Nhưng chàng cũng chỉ cười cho qua rồi đem chuyện của Thái Trường An kể cho Diệp Khai nghe.

Hai người cùng nhau đi dạo ven bờ Tây Hồ. Diệp Cẩn Thanh đem gia cảnh nhà mình kể với Diệp Khai. Diệp Khai thu thập thêm được vài điều.

Tàng Kiếm lão trang chủ có bốn người con, ba trai một gái và do ba vị phu nhân sinh ra. Diệp Cẩn Phong là trưởng tử, cũng là đích tử do phu nhân đầu tiên của lão trang chủ hạ sinh. Phu nhân họ Sử, là nữ đồ đệ của trang chủ đời trước, là thanh mai trúc mã cùng lão trang chủ lớn lên. Tình cảm của hai người sâu đậm bền chặt, chính lão trang chủ đã xin phụ thân được cưới sư muội. Sử chủ mẫu gả vào cửa không lâu đã hạ sinh đích tử đầu lòng cho Diệp gia. Lão trang chủ càng yêu thương bà nhiều hơn.

Kết hôn được vài năm, lão trang chủ trong một lần đi đến Cái Bang dự đại hội trở về gặp được thiên kim của Đường Môn, là muội muội của môn chủ Đường Môn hiện tại. Đường Môn cũng là thế gia hàng đầu võ lâm, danh tiếng rất lớn, là một trong số ít những thế gia có thể sánh ngang hàng với Tàng Kiếm. Đường Môn thiên kim được lão trang chủ cứu giúp nên đã nảy sinh tình cảm. Không lâu sau đó, Tàng Kiếm Sơn Trang lại có hỷ sự. Vì thân phận của tiểu thư Đường Môn cao quý, không thể làm thiếp nên được nạp làm bình thê. Sử chủ mẫu tính khoan hòa, độ lượng, Đường phu nhân cũng là người hiểu lý lẽ nên gia môn rất bình yên, tỷ muội quý mến lẫn nhau. Đường phu nhân hạ sinh cho trang chủ nhị thiếu gia Diệp Cẩn Thanh.

Vị phu nhân thứ ba của lão trang chủ họ Cổ. Cổ phu nhân xuất thân từ phái Côn Lôn, là một cao đồ của chưởng môn đời trước. Vì có mối quan hệ làm ăn, Côn Lôn phái đặt mua vũ khí của Tàng Kiếm Sơn Trang nên Cổ cô nương cùng với các sư huynh thường xuyên gặp mặt trang chủ Tàng Kiếm. Gặp mặt thường xuyên dễ sinh tình. Cuối cùng thì Côn Lôn phái và Tàng Kiếm Sơn Trang cũng thành thông gia. Cổ phu nhân hạ sinh tam thiếu chủ Diệp Cẩn Ngôn.

Trang chủ và Sử chủ mẫu phu thê mặn nồng, ân ái vô cùng. Sau khi tam phu nhân sinh tam thiếu gia vài năm, chủ mẫu lại có tin vui. Nhưng vì sinh khó, Sử phu nhân đã qua đời sau khi hạ sinh thiên kim. Trước lúc nhắm mắt, bà đã đặt tên cho con gái là An Ca. Sự ra đi của người hiền thê yêu quý nhất khiến trang chủ vô cùng đau lòng. Diệp An Ca là thiên kim duy nhất, là kết tinh tình yêu mà Sử phu nhân đã để lại cho trang chủ nên được phụ thân yêu quý như bảo bối. Bao nhiêu tình yêu thương dành cho Sử phu nhân, trang chủ đều dành hết cho An Ca.

Nhưng ngược lại với Cẩn Phong, bao nhiêu sự nghiêm khắc có thể có của trang chủ đều dồn hết lên người trưởng tử này. Cẩn Phong là đứa con đầu tiên mà Sử phu nhân hạ sinh cho trang chủ, là người kế thừa danh chính ngôn thuận của Tàng Kiếm Sơn Trang nên từ lúc còn rất nhỏ đã được chú ý bồi dưỡng. Trước đây, trang chủ đối với trưởng tử cũng có phần nghiêm khắc nhưng có Sử phu nhân dịu dàng khuyên can. Từ ngày phu nhân qua đời, trang chủ càng nghiêm khắc với Cẩn Phong hơn nữa. Là đại thiếu trang chủ thân phận tôn quý bậc nhất nhưng người trong sơn trang đã từ lâu quen với việc Cẩn Phong nằm sấp trên cái ghế dài nhận gia pháp hay quỳ hàng mấy canh giờ trước Ngự Kiếm Đài.

Cẩn Thanh và Cẩn Ngôn sống dễ thở hơn đại ca rất nhiều. Thỉnh thoảng họ cũng bị phạt nhưng chỉ là khi phạm lỗi lớn mới phải nhận gia pháp. Họ không giống ca ca, mọi lỗi lầm của ca ca dù lớn hay nhỏ cũng chỉ có một con đường: gia pháp. Thậm chí, nếu hai đệ đệ làm sai, Cẩn Phong cũng sẽ chịu phạt chung. Đại thiếu trang chủ phải quản lý được gia môn, trông chừng đệ đệ.

Hai huynh đệ Cẩn Thanh, Cẩn Ngôn sớm hiểu điều này nên rất thương đại ca. Họ thường cố gắng không để liên lụy đến đại ca. Cả sơn trang ai cũng đều yêu quý Cẩn Phong, hết lòng bảo bọc cho chàng. Nhưng lão trang chủ vẫn một mực nghiêm khắc không đổi.

Sau khi Sử chủ mẫu qua đời, Đường phu nhân kế nhiệm chủ mẫu cho đến hiện tại. Đáng lý ra Diệp Khai sẽ gặp hai vị phu nhân trong buổi dạ yến. Nhưng trước khi Diệp Khai đến Tàng Kiếm Sơn Trang thì hai vị phu nhân nhận được lời mời của phái Nga My nên đã đến đó một chuyến, đến nay vẫn chưa về. Phụ thân đi vắng, mẫu thân cũng đi vắng nên nhị thiếu gia Diệp Cẩn Thanh mới nhân cơ hội trốn nhà đi chơi một phen. Nghe danh Lăng Ba Tiên Tử ở Kim Lăng, thiếu gia quyết định tìm đến. Và mọi chuyện diễn ra sau đó thì ai cũng biết rồi.

Hôm nay không ăn điểm tâm trong sơn trang, sẵn dịp ra ngoài, Cẩn Thanh đưa Diệp Khai đi thưởng thức hương vị Hàng Châu. Thức ăn bên ngoài không thể sánh được với Tàng Kiếm Sơn Trang nhưng chủ yếu là ăn cho biết mùi vị. Ăn điểm tâm xong, họ thong thả trở về.

Về đến sơn trang, Cẩn Thanh định đến Kiếm Tâm Viện thỉnh an. Diệp Khai đi với chàng một đoạn, sẽ chia tay ở cổng chính viện. Nhưng vừa đến cổng chính viện, Cẩn Thanh đã nhìn thấy thuộc hạ của trang chủ đang khiêng gia pháp tiến vào. Chàng thốt lên:

- Lại có chuyện gì nữa đây?

Diệp Khai tất nhiên vẫn chưa biết cái ghế dài và cây trượng kia là gia pháp Diệp gia. Nghe Cẩn Thanh nói vậy, chàng bèn hỏi:

- Có chuyện gì không ổn sao?

- Không có gì. - Cẩn Thanh cười cười - Huynh về Thính Vũ Viện trước đi. Ta thỉnh an phụ thân xong sẽ rủ Cẩn Ngôn và An Ca đến chơi với huynh.

Diệp Khai sinh nghi trong lòng nhưng không tỏ vẻ gì, gật đầu đồng ý với Cẩn Thanh. Diệp thiếu hiệp vừa xoay người đi thì nhị thiếu trang chủ liền bước nhanh vào Kiếm Tâm Viện. Diệp Khai vờ đi một đoạn rồi quay lại. Chàng âm thầm đến Kiếm Tâm Viện xem thử rốt cuộc là chuyện gì đang xảy ra.

Nói chuyện Cẩn Thanh. Chàng bước vào chính sảnh Kiếm Tâm Viện đã thấy tình cảnh không mấy tốt. Lão trang chủ ngồi trên ghế, vẻ mặt lộ rõ là không vui, Hi Quân đứng cạnh ông, Cẩn Ngôn thì đang quỳ, đầu cúi thấp. Cái ghế dài đã đặt ngay ngắn giữa sảnh, trượng hình gác lên trên. Cẩn Thanh giữ bình tĩnh hành lễ với phụ thân.

Lão trang chủ cho miễn lễ. Cẩn Thanh chào Hi Quân xong liền hỏi:

- Sư huynh, đã xảy ra chuyện gì?

Hi Quân không nói mà chỉ đánh ánh mắt xuống vị trí Cẩn Ngôn đang quỳ. Cẩn Thanh nhìn theo ánh mắt của sư huynh. Chàng thấy trước mặt Cẩn Ngôn là mấy cây tiểu đao. Chính xác là phi đao. Cẩn Thanh không hiểu chuyện gì cả. Lão trang chủ có vẻ biết thứ tử đang nghĩ gì nên lên tiếng:

- Con có thể lấy phi đao đó xem thử thì sẽ hiểu.

Cẩn Thanh cúi xuống nhặt một cây phi đao lên.

- Tiểu Lý Phi Đao?! - Cẩn Thanh sửng sốt - Là phi đao của Tiểu Lý Thám Hoa sao?

- Phải. - Lão trang chủ nói - Là Tiểu Lý Phi Đao nhưng không phải của Lý Tầm Hoan mà là của Tàng Kiếm tam thiếu gia đã rèn ra.

Thái độ của lão trang chủ rõ ràng là không chút hài lòng. Lúc này, Hi Quân mới giải thích cho Cẩn Thanh:

- Đêm qua, lúc ta và sư phụ ở Chiêu Dương Viện cùng Cẩn Phong thì có kẻ đã phóng phi đao vào phòng. Ban đầu mọi người còn tưởng là Tiểu Lý Thám Hoa ghé đến. Nhưng không ngờ sáng nay điều tra thì mới rõ ra đao là của Cẩn Ngôn. Cẩn Ngôn đã theo mẫu Tiểu Lý Phi Đao rèn ra mấy cái y hệt như vậy. Số đao này đều là tìm được ở Đình Huy Viện.

Cẩn Thanh chớp mắt:

- Nói như vậy là Cẩn Ngôn đã mạo danh Tiểu Lý Phi Đao?

Hi Quân gật đầu. Cẩn Ngôn lập tức nhìn Cẩn Thanh kêu oan:

- Không có, nhị ca. Đệ không phải có ý mạo danh Lý tiền bối. Chỉ vì đệ ngưỡng mộ ông ấy đã lâu, chỉ muốn tập theo phi đao mà thôi. Số phi đao này xưa nay chưa từng lọt ra khỏi sơn trang. - Cắn môi một cái rồi nói tiếp - Đêm qua vì nóng lòng khi thấy đại ca bị phạt nên đệ mới làm liều. Nếu không thì...

- Nếu không thì đến hôm nay con vẫn còn che giấu ta phải không? - Lão trang chủ chất vấn.

- Ngôn Nhi không dám. - Cẩn Ngôn cúi đầu nói nhỏ.

Cẩn Thanh thật không biết nói gì nữa. Tình huống này chàng cũng không biết nên gỡ cho tam đệ cách nào. Nhưng có một điều chàng thấy yên tâm là đại ca không có mặt ở đây, huynh ấy đã thoát liên lụy. Nếu muốn xử phạt luôn đại ca thì chắc chắn phụ thân đã gọi huynh ấy đến rồi.

Nhị thiếu đoán không sai. Cẩn Phong từ sớm sau khi được Trường An đút cháo tổ yến, giúp thoa thuốc xong thì đã đi đến lò rèn. Hi Quân theo lão trang chủ điều tra chuyện phi đao. Cẩn Ngôn bị phát giác. Nhưng lão trang chủ không có ý trách Cẩn Phong nên không cho gọi chàng về. Chuyện này Cẩn Ngôn giấu được cả ông thì Cẩn Phong làm sao có thể phát giác. Đúng là không thể trách chàng.

Không khí trong sảnh đang rất căng thẳng. Diệp Khai nấp bên ngoài đã nghe được câu chuyện. Chàng đang kinh động. Chuyện họ đang nói trong kia chẳng phải liên quan đến chàng rồi sao? Chàng tập trung nghe tiếp.

Trong sảnh, sau một hồi im lặng với vẻ nặng nề, lão trang chủ cất tiếng gọi:

- Diệp Cẩn Ngôn!

Cẩn Ngôn quỳ yên không nhúc nhích. Chàng không muốn nằm lên cái ghế dài đó. Trong số các huynh đệ, Cẩn Ngôn là người nhát đòn nhất. Chàng rất sợ gia pháp.

Thấy nhi tử không có động thái gì, lão trang chủ bèn gọi:

- Người đâu? Mời thiếu chủ lên ghế!

Vừa nghe trang chủ truyền gọi, hai thuộc hạ lập tức tiến vào, cầm theo một đoạn dây màu vàng. Cẩn Ngôn bị lôi lên ghế dài, trói chặt bằng dây vàng. Tam thiếu gia bây giờ như cá nằm trên thớt, không thể phản kháng được.

- Phụ thân, hài nhi biết sai rồi. Xin phụ thân tha cho lần này... - Cẩn Ngôn cất tiếng cầu xin.

Nhưng chàng không nhận được hồi đáp. Thuộc hạ của trang chủ đã cầm sẵn trượng hình chờ lệnh. Diệp Khai đến lúc này đã biết cái ghế dài và cây trượng đó chính là nguyên nhân khiến cho mấy vị thiếu gia trong buổi dạ yến có dáng vẻ kỳ lạ. Đại hồng nhân đang nghĩ đến chuyện làm sao để giải cứu vị tam thiếu sắp bị phạt đòn kia.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top