Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Tàng Kiếm Sơn Trang

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

(Bù cảnh huấn liên tục cho các tình yêu đây)

Hàng Châu cảnh sắc đẹp như tranh. Nước biếc non xanh, dương liễu buông mành, cảnh vật vô cùng tú lệ. Dân gian lưu truyền một câu nói: "Trên có thiên đàng, dưới có Tô, Hàng". Là ý muốn ca ngợi sự đáng sống của vùng đất Tô Châu, Hàng Châu miền Giang Nam mỹ lệ. Đoàn người ngựa đến Tây Hồ thì đi chậm lại. Diệp Khai được thong thả nhìn ngắm thắng cảnh trứ danh thiên hạ này. Người ta nói Hàng Châu nếu không có Tây Hồ sẽ giống như người không khuôn mặt, điều này quả là không phải nói ngoa. Qua Tây Hồ một đoạn không xa, một tòa trang viện nguy nga tráng lệ ẩn mình sau rặng tơ liễu. Đoàn người ngựa dừng ở đó. 

Bốn chữ "Tàng Kiếm Sơn Trang" lấp lánh nhũ vàng gây ấn tượng từ cái nhìn đầu tiên. Cổng chính sơn trang sừng sững đồ sộ, thâm nghiêm vô cùng. Từ ngoài cổng, sơn trang này đã gợi cho người ta cảm giác kỳ bí, thâm tàng bất lộ. Đứng trước cổng sơn trang, Diệp Khai nhận ra thái độ của đoàn người Tàng Kiếm Sơn Trang tỏ ra nghiêm chỉnh hẳn, đặc biệt là nhị thiếu trang chủ Diệp Cẩn Thanh. Cẩn Thanh chậm rãi chỉnh đốn lại y phục trên người, cởi tay nải đưa cho một thuộc hạ cầm, cẩn thận chỉnh sửa lại hai thanh kiếm mang trên lưng cho thật ngay ngắn rồi mới bước qua bức hoành môn "Tàng Kiếm Sơn Trang". 

Diệp Lập đi phía sau nhị thiếu. Diệp Khai đi cùng với ông. Toàn bộ thuộc hạ thì nối đuôi theo sau họ. Diệp Cẩn Thanh bước đi rất khoan thai, từ tốn, đầy phong thái hào môn. Lão tổng quản cũng không vội vã. Diệp Khai vì thế cũng rất thong dong bước. Vào khỏi cổng chính, mọi người đi qua một khoảng sân rộng lát đá trắng có hai hàng tráng sĩ y phục vàng canh gác nghiêm cẩn. Trong khoảng sân ấy có một hồ nước tròn khá rộng, bốn phía có cầu. Giữa hồ nước có một tiểu đình. Nhìn thấy Diệp Cẩn Thanh, hai hàng hoàng y nhân đều cúi đầu cung kính. 

Diệp Cẩn Thanh giải thích với Diệp Khai:

- Chỗ này là phòng tuyến đầu tiên của Tàng Kiếm Sơn Trang. Những người canh gác ở đây đều là thị vệ tinh nhuệ, được đào tạo rất bài bản. Tiểu đình trong hồ nước là nơi túc trực của tín sứ Tàng Kiếm. Mọi việc qua lại, trao đổi, truyền tin từ bên ngoài đến sơn trang hay từ sơn trang ra ngoài đều phải thông qua tín sứ.   

Diệp Khai gật gù. Họ đi hết khoảng sân có thị vệ thì lại đến một khoảng sân khác, xem chừng còn rộng hơn chỗ khi nãy, cũng lát đá trắng. Nhưng ở đây không có thị vệ, chẳng có một ai cả. Diệp Khai nhìn thấy giữa sân sừng sững một bức tượng lớn tạc hình một thanh kiếm mà mũi kiếm hướng thẳng lên trời xanh, khí thế lẫm liệt. Trước pho tượng còn có một lư hương bằng đá cẩm thạch rất to. Diệp Cẩn Thanh khi đến gần bức tượng đó thì lập tức cúi đầu xuống rồi mới bước ngang qua. Diệp Lập tổng quản và toàn bộ người của Tàng Kiếm Sơn Trang cũng đều như vậy. Khi đi qua khỏi bức tượng, Cẩn Thanh mới ngẩng đầu lên, giải thích tiếp:

- Nơi này là nơi để bọn ta luyện công, tập kiếm trận. Chúng ta vừa đi qua Ngự Kiếm Đài thờ phụng chi bảo tối linh của sơn trang. Là người của Tàng Kiếm Sơn Trang, khi đi qua Ngự Kiếm Đài đều phải cúi đầu tỏ lòng tôn kính. Trước khi luyện tập cũng phải hành lễ trước Ngự Kiếm Đài. 

Diệp Khai tặc lưỡi:

- Nhiều quy tắc như vậy sao? Đúng là nhà hào môn các vị không giống người thường mà. 

Cẩn Thanh chỉ cười cười. Đi thêm một lát, họ đã đến khu chính viện của sơn trang. Diệp Lập nói:

- Khu chính viện này có hai đại viện. Kiếm Tâm Viện là nơi ở của lão trang chủ. Còn Chiêu Dương Viện là của đại thiếu trang chủ. Diệp thiếu hiệp cảm phiền cùng nhị thiếu gia đi bái phỏng. 

Diệp Khai gật đầu, mỉm cười:

- Đến nhà phải chào gia chủ, đó là lễ nghĩa cơ bản mà. 

Diệp Lập cất tiếng gọi người. Một phụ nhân trung niên lập tức đến ngay. Diệp Cẩn Thanh nói với Diệp Khai phụ nhân này là cô cô phó quản sự phụ giúp Diệp Lập, ngoài việc coi sóc chuyện hậu viện còn kiêm luôn quản lý a hoàn, nhũ mẫu trong sơn trang. Diệp Lập hỏi phụ nhân:

- Lão trang chủ đã hồi sơn trang chưa?

- Vẫn chưa. 

Diệp Lập gật đầu rồi cho phụ nhân đi. Phụ nhân nói vài câu quan tâm với Diệp Cẩn Thanh rồi đi rất nhanh. Cẩn Thanh bèn nói với Diệp Khai:

- Phụ thân ta vẫn chưa về. Ta đưa huynh đi gặp đại ca trước. 

Diệp Khai cũng chỉ gật đầu mà không nói gì thêm. Đoàn người nối nhau rảo bước đi. 

Chiêu Dương Viện bày trí vô cùng trang nhã. Trước viện trồng hoa hạnh, trên lan can bày vài chậu hải đường. Có bốn hạ nhân hai nam hai nữ đứng hầu trước cửa. Diệp Cẩn Thanh bước đến, bốn hạ nhân lập tức lễ chào. Cẩn Thanh nhờ thông báo với đại thiếu trang chủ. Ngay sau đó, đã có lời mời nhị thiếu gia vào trong. 

Cẩn Thanh và Diệp Lập cùng Diệp Khai tiến vào chính sảnh. Toàn bộ tùy tùng đi theo đều đứng lại ở bên ngoài. Chính sảnh bày trí rất đẹp, không quá cầu kỳ mà vẫn đầy khí chất, có thêm hai a hoàn đang túc trực. Nơi chủ vị, một sắc áo vàng tươi sáng, tay áo rộng phiêu dật. Vóc dáng một nam nhân thẳng tắp, vững chãi ngồi trên ghế, gương mặt được quyển sách che đi. Mái tóc đen mượt được kim quan sáng ánh kim giữ gọn, đỉnh đầu còn có một sợi trang sức rất đẹp. Dù chưa nhìn thấy dung mạo nhưng chỉ nhìn qua dáng vẻ đó thì người ta cũng có thể chắc bảy tám phần nam nhân đó là một trang khôi ngô tuấn tú. 

Diệp Cẩn Thanh chắp tay hành lễ:

- Đại ca, Cẩn Thanh xin thỉnh an. 

Diệp Lập cũng hành lễ:

- Đại thiếu trang chủ. 

Diệp Khai thì vẫn đứng yên không lên tiếng. Phải chờ người ta giới thiệu thì chàng mới tiện mở lời. Quyển sách đặt xuống bàn. Dung mạo kia cuối cùng cũng đã lộ ra. Đại thiếu trang chủ của Tàng Kiếm Sơn Trang ngọc thụ lâm phong, mười phần tuấn mỹ. Ngũ quan thanh tú, đôi mày kiếm đậm nhưng không thô rất gọn gàng ôm lấy đôi mắt sâu hun hút, thâm trầm, sống mũi thẳng như dáng núi xuân, bờ môi đầy đặn tươi đỏ, dung mạo của vị thiếu trang chủ ấy là sự hoàn hảo tuyệt đối. 

Đại thiếu trang chủ mỉm cười, nụ cười tựa mây nhẹ bay trong gió, an nhiên, thư thái. Giọng nói ấm áp tựa hồ tách trà buổi sáng nhưng đầy uy lực phát ra:

- Nhị đệ, Lập thúc không cần đa lễ đâu. 

Và rồi đại thiếu trang chủ di chuyển đến gần nhị thiếu trang chủ. Đại thiếu đặt tay lên vai đệ đệ, đầy vẻ quan tâm:

- Đệ về là tốt rồi. Đại ca cứ lo cho đệ. 

- Đã để đại ca lo lắng rồi. - Cẩn Thanh cười cười - Đệ về rồi, sẽ không gây phiền phức cho đại ca. 

- Nghe nói đệ bị thương? Có sao không? Để ta gọi lang trung đến xem cho đệ. 

- Không cần. Vết thương nhỏ thôi. - Cẩn Thanh xua tay. 

Đại thiếu chủ không nói gì nữa mà chỉ nhẹ nhàng chỉnh lại kim quan trên tóc của Cẩn Thanh. Cẩn Thanh nắm tay Diệp Khai, mở lời:

- Giới thiệu với huynh, đây là người đã ba lần cứu mạng đệ. Nếu không có y e là bây giờ huynh đệ ta không thể gặp mặt rồi. 

Diệp Khai lúc này mới chắp tay chào:

- Tại hạ Diệp Khai, xin kính chào thiếu trang chủ. 

Diệp Khai vốn được dạy dỗ chu đáo, tuy tính chàng phóng khoáng nhưng khi cần lễ nghi thì cũng không ai bắt bẻ được. Đại thiếu trang chủ tỏ ra rất thân thiện với Diệp Khai, đáp lễ:

- Tại hạ Diệp Cẩn Phong, gặp qua Diệp thiếu hiệp. Xin đa tạ thiếu hiệp đã trượng nghĩa cứu giúp xá đệ. 

- Đại thiếu trang chủ xin đừng khách khí. Thấy chuyện bất bình ra tay tương trợ cũng là lẽ thường tình mà.  - Diệp Khai cởi mở nói.

Đợi hai người chào hỏi xong Cẩn Thanh mới lên tiếng:

- Đại ca, lần này đệ mời Khai huynh ở lại sơn trang chúng ta một thời gian để báo đáp ân tình. Mong đại ca giúp đệ thu xếp. 

- Chuyện nên làm mà. - Cẩn Phong nói với Diệp Lập - Lập thúc hãy thu xếp một viện phía Tây cho Diệp thiếu hiệp lưu lại, cắt cử thêm vài hạ nhân lanh lợi hầu hạ. - Chu đáo căn dặn - Diệp thiếu hiệp là ân nhân của nhị đệ, phải đối đãi vào bậc thượng khách. 

Diệp Lập cung kính:

- Lão nô tuân lệnh. 

Diệp Khai lên tiếng:

- Không cần phiền phức như vậy đâu thiếu trang chủ. Tùy ý cho ta một phòng là được, cũng không cần kẻ hầu hạ, ta quen tùy ý rồi. 

- Đạo đãi khách không thể qua loa. Xin thiếu hiệp cứ nhận. - Cẩn Phong tỏ ra rất quyết đoán. 

Diệp Khai cũng không biết nói gì hơn. Cẩn Phong lại nói tiếp:

- Lập thúc và thuộc hạ có công đi theo bảo hộ cho nhị thiếu gia đều thưởng một trăm lượng bạc. Thúc tự thu xếp nhé. 

Diệp Lập chắp tay:

- Tạ ơn thiếu trang chủ. Lão nô sẽ thu xếp. 

Đến lúc này, mọi người mới cáo từ rời khỏi Chiêu Dương Viện. Diệp Lập thu xếp cho Diệp Khai một căn viện tên là Thính Vũ Viện và đích thân dẫn đường cho chàng. Diệp Khai nói với lão tổng quản:

- Đại thiếu trang chủ còn trẻ nhưng rất có phong thái của một trụ cột gia đình. 

- Cậu ấy tuổi trẻ tài cao, được lão trang chủ tận tâm bồi dưỡng. - Diệp Lập tỏ ra rất tâm đắc. 

Thính Vũ Viện không quá lớn nhưng rất trang nhã, lại có vẻ khá yên tĩnh, trước viện còn có hai cây liễu và một bồn hoa. Lão tổng quản nói:

- Lão phu thấy thiếu hiệp có vẻ thích sự thanh tịnh nên thu xếp căn viện này cho công tử, hi vọng công tử hài lòng. 

Diệp Khai gật đầu:

- Quả là một nơi tốt. Thật đa tạ lão tổng quản. 

Diệp Lập lại dặn dò một a hoàn và một nô tài đang đứng chờ sẵn:

- Vị Diệp công tử này là đại hồng nhân (1) của sơn trang chúng ta, hai người phải hầu hạ cho tốt. 

Hai hạ nhân vâng dạ nhận lệnh. Diệp Lập lại nói với Diệp Khai:

- Không phiền thiếu hiệp nghỉ ngơi nữa. Thiếu hiệp cần gì cứ dặn dò họ. Lão phu xin cáo từ.

Diệp Khai làm động tác chào lão tổng quản. Chờ tổng quản đi khuất, Diệp Khai thong thả bước vào viện. Bày trí bên trong viện cũng khá là vừa mắt chàng. Hai hạ nhân được phân công hầu hạ đi theo sau, đứng túc trực ngay bên cạnh. Diệp Khai nhìn họ, tự nhiên thấy có chút không quen. Chàng bèn nói:

- Được rồi, ta không cần hầu hạ. Nếu hai người không có việc gì thì đừng đi theo ta. Ta muốn về phòng ngủ một chút. 

Cô a hoàn lên tiếng:

- Vậy để nô tì trải giường cho công tử. 

- Không cần! Đừng đi theo ta đó. - Diệp Khai nói rồi bước đi một hơi. 

Chàng đi đến phòng ngủ, bỏ hành lý ra rồi nhảy lên giường. Giường nệm nhà hào phú đúng là rất êm ái. Diệp Khai thật sự muốn ngủ ngay lập tức. Chàng lăn một vòng trên giường rồi nhắm mắt ngủ luôn. 

Nói trở lại Diệp Cẩn Thanh, sau khi từ chỗ Chiêu Dương Viện ra, chàng về viện của mình. Viện của nhị thiếu gia tên là Tùng Phương Viện. Hạ nhân hầu hạ trong viện nhìn thấy chủ tử về thì rất nhiệt tình chào đón. Cẩn Thanh sai người chuẩn bị nước nóng và y phục để chàng mộc dục canh y lại. Về tới sơn trang, chàng phải chỉnh trang cho mình ra vẻ của thiếu gia, không thể lôi thôi được. 

Diệp Cẩn Thanh tắm rửa xong, khoác trên người một bộ y phục sạch, cũng là một sắc vàng tươi. Y phục làm bằng loại tơ lụa mỏng nhẹ, tay áo không quá rộng vì ở nhà sinh hoạt cần thoải mái. Chàng còn khoác thêm một lớp áo choàng màu đen, cách ăn mặc rất hài hòa, đẹp đẽ. Thiếu gia của Tàng Kiếm Sơn Trang người nào cũng khôi ngô tuấn tú, tướng tá oai phong. 

Nhị thiếu gia ngồi trước gương để a hoàn thân cận giúp mình chải và búi lại tóc. Chợt, một giọng nói trong trẻo cất lên:

- Nhị ca. 

Qua hình ảnh phản chiếu trong gương, người ta thấy nụ cười của thiếu gia. Cẩn Thanh lên tiếng:

- Muội tới cũng nhanh thật đó. 

Một bóng áo vàng bước vào. Đó là một cô gái còn rất trẻ, chỉ chừng 14, 15 tuổi. Tiểu cô nương rất xinh đẹp, vẻ mặt toát lên nét hoạt bát, vui tươi. Hạ nhân đang đứng hầu trong viện nhìn thấy tiểu cô nương liền cung kính cúi chào: "Đại tiểu thư". 

Tiểu cô nương chạy đến bên cạnh Cẩn Thanh, nụ cười sáng đẹp như ánh sao:

- Nhị ca, huynh về rồi sao? Đi chơi vui vẻ quá nhỉ?

Một a hoàn mang ghế đến cho tiểu thư. Nàng tự nhiên mà ngồi xuống ngay bên cạnh Cẩn Thanh. Có vẻ như trên đời này không điều gì có thể khiến nàng thấy khó xử. A hoàn chải tóc cẩn thận chải từng lọn tóc của thiếu gia. Cẩn Thanh lên tiếng:

- Muội muội lại muốn đòi quà sao? Nhị ca là vừa thập tử nhất sinh trở về đó. 

Tiểu cô nương chu cái môi hồng tươi, phồng má đánh vào vai Cẩn Thanh, giọng hờn dỗi:

- Bổn tiểu thư giống loại người ham mê vật chất lắm sao? Người ta quan tâm ca ca thôi mà. 

Cẩn Thanh bật cười, lời nói có vẻ nghiêm cẩn nhưng ngữ khí thì bông đùa:

- Thôi được, là ngu huynh đã tùy tiện suy đoán tâm ý hiền muội, ngu huynh biết sai rồi.

Tiểu cô nương lay nhẹ cánh tay chàng, nói khẽ:

- Nhị ca, muội nghe nói huynh dẫn về nhà một vị khách. Là mỹ nhân sao?

- Là mỹ nam! - Cẩn Thanh tỏ ra rất thích thú - Là một mỹ nam tử tài ba xuất chúng, là ân nhân cứu mạng của ta. 

Đôi mắt tiểu cô nương chợt long lanh ngời sáng. Lúc này, một nô tài tiến vào bẩm báo:

- Bẩm nhị thiếu trang chủ, lão trang chủ đã về, cho gọi thiếu trang chủ. 

- Ta sẽ đến ngay. - Cẩn Thanh đáp.

Nô tài lui ra. Cẩn Thanh bảo a hoàn nhanh tay hơn. A hoàn mời chàng chọn trang sức cho mái tóc. Chàng không chọn kim quan mà chỉ chọn một dải lụa màu vàng nhạt. A hoàn chải tóc bèn dùng dải lụa cột quanh chòm tóc dong dỏng cao của thiếu gia. Nhìn Diệp Cẩn Thanh lúc này phảng phất nét lãng tử. Tóc đã chải xong, chàng rũ áo đứng dậy, nhanh chóng di chuyển về hướng chính viện. 

Diệp Cẩn Thanh đến Kiếm Tâm Viện, vì được gọi nên chàng vừa đến là vào ngay, không cần thông báo nữa. Vừa bước vào đại sảnh, chàng liền cảm thấy không khí vô cùng ngột ngạt. Lão trang chủ Tàng Kiếm Sơn Trang uy nghi lẫm lẫm, mắt sáng râu mượt, đẹp đẽ muôn phần. Trang chủ ngồi nơi chủ vị, đang nâng tách trà. Diệp Cẩn Phong đứng một bên, cúi đầu im lặng. Đứng đối diện với Cẩn Phong là một nam tử anh tuấn ngời ngời, trên người cũng mặc y phục của Tàng Kiếm Sơn Trang. Cẩn Thanh nuốt nước bọt, lấy bình tĩnh bước tới hành lễ:

- Hài nhi Cẩn Thanh kính mừng phụ thân. 

- Miễn lễ đi. - Giọng nói trầm trầm đầy nội lực phát ra. 

Lão trang chủ đặt tách trà xuống. Cẩn Thanh hướng Cẩn Phong vái chào, cũng vái chào luôn nam tử đối diện. Rồi không biết nên làm gì tiếp, chàng im lặng đứng ngây ra đó. Mãi một lúc, lão trang chủ mới lên tiếng:

- Thanh Nhi, thời gian ta đi vắng, con đã làm gì? Tự mình thú nhận đi. 

- Chuyện này... - Cẩn Thanh đưa mắt nhìn sang Cẩn Phong. 

Từ trong ánh mắt của đại ca, chàng đã hiểu ra vấn đề. Vốn dĩ, mọi chuyện lớn nhỏ trong sơn trang này không thể giấu nổi lão trang chủ. Cẩn Thanh biết là việc mình tự ý rời Hàng Châu đi Kim Lăng đã bại lộ. Và có lẽ là chuyện bị tập kích cũng không giấu được nữa. Chàng thở nhẹ, tự động hạ quỳ, cúi đầu nói:

- Thanh Nhi biết lỗi, cầu phụ thân tha thứ. 

- Ta không muốn nghe con nói mấy lời sáo rỗng. Ta cần con trả lời câu hỏi của ta. - Lão trang chủ thái độ vô cùng nghiêm khắc. 

Diệp Cẩn Thanh bèn thành thật đem chuyện mình đi Kim Lăng kể ra, kể không giấu giếm. Chàng biết có giấu cũng không được. Nghe xong, lão trang chủ chỉ cười nhẹ một cái, lạnh nhạt nói:

- Gan của con cũng lớn lắm rồi, hôm nay còn dám làm ra những chuyện như vậy nữa. - Gọi - Hi Quân, thỉnh gia pháp!

Nam tử đứng phía đối diện với Cẩn Phong có vẻ giật mình. Y bước ra, hướng lão trang chủ cung kính cất lời:

- Sư phụ, xin cho Hi Quân nói một câu. Sư đệ chỉ là tuổi trẻ ham chơi, người phạt đệ ấy tịnh tâm trong viện là được rồi, không cần dùng đến gia pháp đâu. 

Cẩn Phong lúc này cũng lên tiếng:

- Thưa phụ thân, sư huynh nói có lý lắm. Cẩn Thanh dù phạm lỗi nhưng thành khẩn hối cải, xin phụ thân khoan dung. 

- Ta còn chưa nói đến phần con! - Lão trang chủ trừng mắt nhìn Cẩn Phong - Con cũng không thoát khỏi trách nhiệm đâu. 

- Sư phụ... - Hi Quân có vẻ muốn nói tiếp. 

Nhưng lão trang chủ đã ra lệnh:

- Thỉnh gia pháp. Hoặc là Hi Quân ngươi ra Ngự Kiếm Đài sám hối đến canh ba. 

Hi Quân tới nước này không thể nói gì nữa, chỉ đành phải vâng lời. Chàng trai ra ngoài một lúc thì dẫn theo ba gia nhân vào. Hai người khiêng một cái ghế dài đặt ngay ngắn giữa sảnh. Cái ghế có chạm khắc hoa văn hình mũi kiếm rất tỉ mỉ. Một người cầm một cây trượng lớn, nước gỗ bóng loáng, cũng có chạm khắc hoa văn mũi kiếm. Cây trượng được trao cho Hi Quân. Ba hạ nhân hành lễ lui ra. Diệp Cẩn Thanh sắc mặt đã tối đen lại, chàng biết tai nạn đã giáng xuống rồi. 

Lão trang chủ nhấp cạn trách trà rồi mới lên tiếng:

- Diệp Cẩn Phong! 

Ba từ phát ra từ miệng trang chủ khiến ba chàng trai trong sảnh không khỏi giật mình. Cẩn Phong có lẽ đã quá quen với loại chuyện này, chàng không nói một lời nào, lẳng lặng bước đến cái ghế dài, nằm úp người xuống, vạt áo vén hẳn sang một bên. Diệp Cẩn Thanh kinh ngạc vô cùng:

- Phụ thân, là con phạm lỗi, liên quan gì đến đại ca?

Lão trang chủ không trả lời chàng mà chỉ nói:

- Diệp Cẩn Phong thân là đại thiếu chủ mà trị gia không nghiêm, dung túng đệ đệ, biết việc không báo, không biết làm gương, phạt năm mươi gia pháp, Ngự Kiếm Đài sám hối hai canh giờ. Hi Quân, thi hành! 

Cả Hi Quân và Cẩn Thanh đều vô cùng sửng sốt. Hi Quân vội lên tiếng:

- Sư phụ, chuyện này không thể trách Cẩn Phong. Xin sư phụ nương tay. 

- Ta bảo con thi hành thì thi hành đi. Nói nhiều làm gì? - Lão trang chủ không tỏ vẻ gì là động lòng cả. 

- Sư phụ... - Hi Quân buông trượng quỳ xuống - Hi Quân cầu xin sư phụ hãy khoan dung cho sư đệ. 

- Hi Quân! - Lão trang chủ lớn tiếng - Con muốn tạo phản sao? 

- Đồ nhi... - Hi Quân không nói nên lời. 

Cẩn Phong bất ngờ lên tiếng:

- Sư huynh, xin cứ thi hành đi. Cẩn Phong đáng bị phạt mà. - Chàng hít sâu một hơi rồi nói tiếp - Nếu như không có Diệp thiếu hiệp cứu giúp, e là Cẩn Thanh thật sự sẽ xảy ra chuyện. Lúc đó sẽ không thể cứu vãn được nữa. Là đệ không quản lý được gia môn, phụ thân trách phạt không sai. 

Hi Quân có vẻ không nỡ chút nào. Nhưng lão trang chủ đã lên tiếng thúc ép. Không còn cách nào khác, chàng đành đứng lên cầm lại trượng. Trượng nâng cao. Nhưng Hi Quân chưa kịp xuống tay thì bên ngoài đã có tiếng nói:

- Phụ thân, xin nương tay. 

Là giọng của nữ nhi. Và rồi có bốn người phá cửa chạy vào sảnh. Là Diệp Lập cùng một thanh niên dung mạo rất khôi ngô, đại tiểu thư và thêm một cô nương trạc tuổi cập kê. Cô nương đó thật nổi bật vì ba người kia đều mặc y phục sắc vàng của Tàng Kiếm Sơn Trang còn nàng thì mặc trên người một lớp thanh y, khoác áo choàng trắng. Diệp Lập hướng lão trang chủ cầu tình:

- Trang chủ, chuyện này lỗi cũng ở lão nô. Nếu phải phạt đại thiếu trang chủ thì xin phạt luôn lão nô. 

- Phụ thân... - Chàng trai đi cùng Diệp Lập chợt quỳ xuống - Nhị ca chỉ vì ham vui nhất thời, đại ca bận trăm công nghìn việc khó lòng kiểm soát hết. Huống chi nhị ca ai cũng biết là rất thông minh nhiều trò. Phụ thân, xin đừng phạt đại ca mà. 

Cô nương mặc thanh y cũng lên tiếng:

- Bá phụ, thời gian người đi vắng, Cẩn Phong thật sự đã rất vất vả. Xin người niệm tình mà tha thứ lần này. 

Tiểu thư thì chạy đến dang tay cản trước cái ghế:

- Không cho phụ thân đánh đại ca. Không ai được đánh đại ca của An Ca hết. - Liếc nhìn Hi Quân - Huynh dám động thủ thì muội sẽ cho nửa đời sau của huynh khóc ra nước biển đó.

Lão trang chủ không tỏ vẻ gì là bị dao động, uy nghiêm nói:

- Hôm nay ta thực thi gia pháp, không ai được cầu tình. - Bảo Diệp Lập - Ông đưa tam thiếu gia về. - Nhìn thanh y cô nương - Con đưa tiểu muội đi.

- Bá phụ... - Thanh y cô nương cũng quỳ xuống - Trường An cũng xem như là một nửa người của Diệp gia, cũng xem như cùng Cẩn Phong có tình nghĩa. Huynh ấy mắc lỗi, Trường An không thể vô can. Gia pháp này Trường An nguyện cùng huynh ấy chia sẻ.

- An Nhi - Cẩn Phong chợt lên tiếng - Không liên quan đến muội, đưa muội muội ta đi trước đi. Muội không cần như thế.

Thanh y cô nương cứ lắc đầu liên tục. Lão trang chủ có vẻ thiếu kiên nhẫn với tình cảnh hiện tại, nói như ra lệnh:

- Ta đếm đến ba, nếu các người vẫn còn lôi thôi ở đây thì ta sẽ nhốt Cẩn Phong vào từ đường ba tháng.

Hi Quân đưa ánh mắt ra hiệu cho Diệp Lập. Diệp Lập biết tình thế này nếu càng dây dưa càng bất lợi cho đại thiếu trang chủ nên đứng ra khuyên can mọi người. Vậy là Diệp Lập kéo tam thiếu gia còn Trường An thì kéo tiểu thư đi. Cánh cửa đóng lại mà còn nghe tiếng tiểu thư hét:

- Nếu phụ thân đánh đại ca, con sẽ nhịn ăn một tháng! Con sẽ không nói chuyện với phụ thân nữa!

Qua một lúc, mọi thứ yên tĩnh trở lại. Lão trang chủ lại bảo:

- Hi Quân đánh, Cẩn Thanh đếm. Nếu con đếm sai một số thì sẽ đánh lại từ đầu. Ta muốn con phải nhìn cho thật rõ, nhớ cho thật kỹ bài học ngày hôm nay. - Nhấn mạnh lời nói - Hành động lỗ mãng của con không chỉ gây hại cho bản thân con mà còn gây hại cho người khác nữa. Bản thân con suýt chút mất mạng không nói. Lập thúc và bao nhiêu huynh đệ ở sơn trang vì con mà chạy đôn chạy đáo. Đại ca con vì con mà phải nhận gia pháp. Con phải nhớ cho thật kỹ, sau này làm việc gì cũng phải nghĩ đến hậu quả.

Cẩn Thanh cúi đầu ân hận:

- Hài nhi biết sai. Hài nhi xin cẩn tuân giáo huấn.

Lão trang chủ ra hiệu cho Hi Quân. Hi Quân thở dài, bắt đầu nâng trượng lên.

"Bốp", âm thanh chói tai vang lên. Cơ thể của Cẩn Phong cũng có một sự rung động nhè nhẹ. Gia pháp này không phải loại gậy tầm thường, một trượng đánh xuống đau tận xương tủy. Cẩn Thanh đếm "một".

Trượng lại vung lên. Lực đánh không đổi. Trước mặt lão trang chủ, Hi Quân không dám gian dối. Cẩn Phong cũng không thể dùng nội lực hộ thân. Thành thử ra cơn đau thể xác vô cùng rõ ràng.

Mấy lớp vạt áo đều bị vén sang một bên. Trượng hình tiếp xúc hoàn toàn với lớp quần lụa màu trắng, loại lụa ấy cũng không lấy gì làm dày dặn. Cẩn Phong không tỏ ra vẻ đau đớn trên mặt. Là chàng đang cố chịu đựng.

Tiếng bôm bốp của trượng hình xen lẫn tiếng đếm. Cẩn Thanh không nỡ nhìn nhưng không thể không nhìn. Hai mươi trượng trôi qua. Cẩn Phong đã bắt đầu nhíu mày lại.

Cẩn Phong là đại thiếu trang chủ của Tàng Kiếm Sơn Trang, đã sớm luyện tập thành thục kiếm pháp độc môn. Võ công của chàng hiện tại so với những người đồng trang lứa trên giang hồ có lẽ vượt trội hơn rất nhiều. Nhưng võ nghệ cao cường cũng không giúp chàng tránh khỏi cơn đau da thịt.

"Hai mươi lăm". "Bốp". "Hai mươi sáu". Gậy cứ đánh, nhịp điệu rất đều đặn. Cảm giác nóng rát lan ra khắp mông chàng trai trẻ. Diệp Cẩn Phong xiết chặt nắm tay, môi cũng đã mím chặt lại.

"Ba mươi". Trời mùa đông lạnh nhưng mồ hôi Cẩn Phong đã bắt đầu chảy ra. Mặt chàng đã ửng đỏ. Ba mươi trượng chưa phải là nhiều nhưng vì thương mới chồng thương cũ khiến chàng đau đớn gấp bội. Phải! Cẩn Phong vẫn còn thương cũ chưa lành. Lão trang chủ rời sơn trang không lâu. Đêm trước khi lão trang chủ đi, Cẩn Phong cũng đã bị phạt. Bảy mươi trượng. Là bảy mươi trượng.

Thật ra lúc đó lão trang chủ chỉ phạt chàng bốn mươi trượng thôi nhưng vì thương tam đệ, chàng xin chịu thay y ba mươi trượng trong số năm mươi trượng của y. Bảy mươi trượng không thương tiếc đã khiến mông của đại thiếu chủ bị đánh nát. Nếu không nhờ sơn trang có thuốc quý, e là còn lâu chàng mới xuống giường được. Thuốc quý không phải thuốc tiên, không thể lành thương trong một sớm một chiều. Đến hôm nay trên mông Cẩn Phong vẫn còn lưu lại vết bầm, tuy đã giảm nhiều nhưng vẫn chưa phải là hết sưng. Bây giờ lại tiếp tục chịu phạt, thật sự chàng rất thống khổ.

"Ba mươi lăm". "Bốp". "Ba mươi sáu". Cẩn Phong cắn chặt môi, nhíu chặt mày để không phát ra tiếng rên xiết. Cơ thể của chàng không theo sự khống chế mà cứ run rẩy sau mỗi lần trượng đánh xuống. Hi Quân cầm gậy mà tay cũng run theo. Chàng biết rõ Cẩn Phong vẫn đang bị thương. Nhưng chàng không thể làm khác.

Hi Quân là đồ đệ đích truyền duy nhất của lão trang chủ. Chàng từ nhỏ sống trong Tàng Kiếm Sơn Trang, được đối xử không khác gì huynh đệ Cẩn Phong cả. Chàng hiểu tính cách của sư phụ. Nếu chàng dám làm trò gian lận thì chắc chắn người tiếp theo nằm lên cái ghế đó chính là chàng. Và quan trọng hơn nữa là Cẩn Phong chắc chắn sẽ bị phạt nặng hơn. Hi Quân không thể làm ẩu.

"Bốp". "Bốn mươi". Cơn đau dày xéo thần kinh. Cẩn Phong phải bóp tay vào chân ghế để trụ lại. Cái ghế dài này bao nhiêu năm chịu tác động của những bàn tay cầm kiếm bóp chặt mà vẫn bền bỉ không sứt mẻ. Vì nó giống như cây trượng kia, được làm bằng loại gỗ cứng cáp vô cùng, không dễ gì mà tổn hại được. Cẩn Phong cảm nhận được đằng sau lớp lụa trắng, cái mông tội nghiệp của mình lại đang sưng to lên rồi. Mông nhỏ thật đáng thương, chưa kịp lành lại thì phải chịu khổ tiếp.

"Bốp". "Bốn lăm". Dòng mồ hôi của Cẩn Phong đã tuôn ra như tắm. Lớp tiết y (2) lẫn trung y (3) đều đã bết mồ hôi. Mông đau đến sắp hỏng rồi. Chàng không biết phải mất bao lâu mình mới có thể xuống giường đây.

"Bốp". "Năm mươi". Tiếng đếm vừa tròn thì Hi Quân liền buông gậy. Chàng hướng lão trang chủ nói:

- Hồi sư phụ, năm mươi trượng đã đủ.

Lão trang chủ gật đầu. Lúc này, Hi Quân lập tức cúi xuống kéo lại vạt áo cho Cẩn Phong. Đỡ sư đệ dậy, chàng ôn nhu cất lời:

- Cẩn Phong, đệ không sao chứ?

Cẩn Phong hít thở sâu, lắc đầu, gượng cười:

- Đệ không sao.

Chàng lại hướng lão trang chủ nói:

- Hài nhi xin lui ra Ngự Kiếm Đài sám hối.

- Sư phụ - Hi Quân lập tức cầu xin - Sư đệ đã bị thương rồi, hai canh giờ đó xin để khi đệ ấy khỏi có được không?

- Không được. - Lão trang chủ rất dứt khoát.

- Vậy... - Hi Quân thở dài - vậy xin cho phép con dìu đệ ấy một đoạn.

Lão trang chủ đồng ý. Hi Quân quàng tay qua người Cẩn Phong, dìu chàng đi. Mông bị đánh nặng, Cẩn Phong đi một bước là thống khổ một phen. Chật vật lắm họ mới ra đến Ngự Kiếm Đài.

Diệp Cẩn Phong thận trọng quỳ xuống trước tượng kiếm linh. Dù rất đau nhưng chàng vẫn cố quỳ ngay ngắn. Tuyết lạnh dưới sân buốt cả đầu gối. Hi Quân động viên sư đệ, lắc đầu ngao ngán. Nhưng chàng cũng phải nhanh chóng trở lại sảnh chính.

Trượng hình là hình phạt thể xác, là trừng phạt thật sự. Còn sám hối nơi Ngự Kiếm Đài chẳng qua cũng chỉ là đánh vào tâm lý, đánh vào thể diện mà thôi. Quỳ ở Ngự Kiếm Đài, người người qua lại nhìn thấy, sẽ rất mất mặt. Người khác mất mặt một thì Cẩn Phong mất mặt gấp đôi gấp ba vì chàng là đại thiếu trang chủ, trong sơn trang này dưới một người trên mọi người. Trước kiếm linh, kẻ phạm lỗi cũng có cơ hội tự mình phản tỉnh. Tuy nói là phạt tinh thần nhưng phải quỳ sau khi chịu đòn đau, còn là giữa trời đông lạnh lẽo này thì với Cẩn Phong hiện giờ cũng là một loại khổ hình.

Tuyết bắt đầu rơi. Cẩn Phong hơi kéo lại áo choàng của mình. Chợt có một tán ô từ phía sau che cho chàng. Chàng quay nhìn. Đôi mắt phượng long lanh nhìn chàng đầy thương xót. Là Trường An. Trường An mỉm cười như động viên chàng. Cẩn Phong thấy lòng ấm áp hơn, nỗi đau da thịt cũng dịu đi rất nhiều.

Bên trong sảnh chính, Cẩn Thanh đã nằm lên ghế, chờ đợi hình phạt của mình. Chàng không còn lòng dạ mà cầu xin. Ngược lại, chàng càng mong muốn bị đánh đau một chút để vơi bớt cảm giác có lỗi với đại ca. Hi Quân cầm trượng, hướng lão trang chủ chờ lệnh.

-----

Chú thích:

(1) Đại hồng nhân: có thể hiểu là người được yêu quý, được trọng vọng.

(2) Tiết y: lớp y phục mặc trong cùng, đồng nghĩa lớp áo lót. Là cái bộ đồ màu trắng trong phim hay thấy đó.

(3) Trung y: lớp y phục ở giữa, ngoài tiết y nhưng ở bên trong lớp áo ngoài cùng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top