Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Tàng Kiếm thiếu gia

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Diệp Cẩn Thanh thức dậy thấy miệng khô lưỡi đắng, đầu thì choáng váng. Đó là trạng thái sau khi trúng mê dược. Y nặng nhọc mở mắt và sau khi nhận ra nơi mình đang nằm, y vô cùng ngạc nhiên. Diệp Khai đang nằm bên cạnh. Cẩn Thanh lay tay áo Diệp Khai, gọi khẽ:

- Khai huynh...

Bờ mi rậm khẽ chớp, Diệp Khai thức giấc. Diệp Cẩn Thanh hỏi:

- Tại sao chúng ta lại ở đây vậy?

Diệp Khai mỉm cười, dụi mắt rồi ngồi thẳng người dậy. Chàng đem sự việc tối qua kể cho Diệp Cẩn Thanh nghe. Nghe xong, Cẩn Thanh lộ rõ vẻ áy náy trên mặt:

- Khai huynh, ta đã làm liên lụy huynh nhiều quá.

Diệp Khai phất tay, cười xòa:

- Huynh không cần thấy ngại đâu. Giúp người giúp cho trót, tiễn Phật tiễn đến Tây Thiên mà. Ta không cứu huynh thì thôi, nếu đã cứu thì không thể để huynh bị hại khi ở cạnh ta được.

Cẩn Thanh cười cười. Y cảm thấy con người của Diệp Khai thật sự rất dễ khiến người khác yêu mến. Diệp Khai lại nói:

- Bây giờ nên tìm một chỗ tá túc khác thôi.

Cẩn Thanh lên tiếng:

- Đến quán trọ mà ta đã ở khi mới đến Kim Lăng đi. Hành lý và ngân lượng ta vẫn còn để ở đó.

Diệp Khai hỏi:

- Huynh không sợ bọn chúng lại tìm tới sao?

Cẩn Thanh thái độ đầy tin cậy:

- Có huynh ở đây ta há còn sợ chúng sao? - Bật cười - Vả lại vết thương của ta cũng không nghiêm trọng lắm, có thể tự lo được.

Diệp Khai gật đầu đồng ý. Vậy là hai người cùng nhau đi về quán trọ mà Cẩn Thanh đã chọn.

Đó là một khách điếm thượng hạng, nằm ở vị trí có địa thế rất đẹp của thành Kim Lăng. Thấy Diệp Cẩn Thanh trở lại, lão bản rất vui vẻ chào đón. Có lẽ y đã tiêu khá nhiều tiền ở đây. Cẩn Thanh đặt thêm một phòng cho Diệp Khai, ngay cạnh bên phòng của y. Lúc đi nhận phòng, thấy cách bày trí, Diệp khai phải tự nhủ trong lòng đúng là cuộc sống của người có tiền có khác. Diệp Khai vịn tay vào tấm màn lụa, bật cười nhìn Cẩn Thanh:

- Xem ra lúc ở cùng với ta đã để thiếu gia chịu thiệt rồi.

Cẩn Thanh xua tay:

- Đừng nói vậy. Ta đa tạ huynh còn không hết, huynh mới vì ta mà chịu thiệt. - Trìu mến nhìn Diệp Khai - Hy vọng huynh sẽ thấy thoải mái, thức ăn ở đây cũng rất ngon. Mọi việc cứ để ta lo.

Diệp Khai tỏ ra rất cởi mở:

- Con người ta không có biết e dè đâu, thiếu gia đã nói vậy thì ta sẽ không khách khí nữa.

Hai chàng trai họ Diệp cùng bật cười. Cẩn Thanh sau đó lại dặn dò quán trọ chuẩn bị điểm tâm. Sắp xếp xong, thiếu gia Tàng Kiếm Sơn Trang đi tắm rửa thay y phục mới rồi mới dùng bữa sáng. Thiếu gia đã lăn lộn vất vả rồi. Ăn điểm tâm sáng xong, Diệp Cẩn Thanh nhờ người đưa tin về Tàng Kiếm Sơn Trang. Đêm qua không nghe ý kiến của Diệp Khai vì sợ bị người nhà bắt trở về, nhưng hôm nay Cẩn Thanh đã nghĩ lại. Y cảm thấy cứ để Diệp Khai gánh nặng mình như vậy cũng không hay nên y quyết định báo tin về để gọi thêm vài người đến bảo vệ lẫn hầu hạ. Hơn nữa, đã biết có người nhắm đến thiếu gia Tàng Kiếm Sơn Trang thì Cẩn Thanh cũng muốn tra cho rõ kẻ chủ mưu là ai nên cần gọi thêm người đến.

Người của Tàng Kiếm Sơn Trang trong một ngày một đêm đã đến. Diệp Khai và Diệp Cẩn Thanh đang ăn điểm tâm sáng ở khách điếm thì có một đoàn người rất khí thế tiến vào. Người nào cũng đều một thân hoàng y sặc sỡ, đeo hai thanh kiếm, cách phục sức rất giống Diệp Cẩn Thanh nhưng không sang trọng bằng. Dẫn đầu là một hán tử trung niên phong phạm ưu nhã khác thường. Họ tiến vào khách điếm, vừa trông thấy Cẩn Thanh đều đồng loạt hành lễ:

- Tham kiến nhị thiếu trang chủ.

Cẩn Thanh buông đũa nhìn họ, mỉm cười:

- Lập thúc thúc và mọi người đến rồi à? Miễn lễ đi, đang ở ngoài mà.

Nam nhân trung niên lúc này mới tỏ ra sốt sắng:

- Nhị thiếu trang chủ vẫn ổn chứ? Được tin của cậu, đại thiếu trang chủ vô cùng lo lắng nên sai lão nô đến đây ngay. Nhị thiếu đã chịu thiệt thòi ròi.

- Lập thúc thúc à ta vẫn ổn mà.- Cẩn Thanh cười cười - Mọi người ngồi xuống ăn chút gì đó đi rồi mọi chuyện nói sau.

Trung niên nhân ngồi xuống cái bàn của hai chàng trai còn nhóm thủ hạ đi theo thì tìm bàn khác để ngồi. Lúc này Cẩn Thanh mới quay sang Diệp Khai giới thiệu:

- Giới thiệu với Khai huynh, đây là Tổng Quản Tàng Kiếm Sơn Trang, ta xem ông ấy như thúc thúc ruột vậy đó. - Nói với Tổng Quản - Còn vị huynh đài này Diệp Khai, Diệp thiếu hiệp, nhờ huynh ấy cứu mạng ta mới có thể vô sự ngồi ở đây.

Lão tổng quản nghe giới thiệu liền lập tức đứng dậy, hướng Diệp Khai cung kính cất lời:

- Lão phu Diệp Lập xin tạ ơn thiếu hiệp đã cứu giúp nhị thiếu trang chủ.

Diệp Khai mỉm cười đứng đậy đỡ lão tổng quản:

- Diệp Tổng Quản đừng đa lễ, tại hạ nhận không nổi. Đều là đồng đạo giang hồ, ra tay tương trợ nhau cũng là chuyện bình thường thôi mà.

Cẩn Thanh lên tiếng nói Diệp Lập cứ ngồi xuống. Tiểu nhị dọn thêm đồ ăn lên. Diệp Khai nhìn cái sắc vàng rực trong quán, chép miệng nói:

- Tàng Kiếm Sơn Trang quả không hổ danh là một trong những thế gia hàng đầu võ lâm, khí thế như vậy đúng là khiến tại hạ mở mang tầm mắt.

Cẩn Thanh cười cười:

- Khai huynh quá lời rồi. Lần này ta xảy ra chuyện như vậy, khiến huynh vì ta vất vả hết mấy ngày, thật sự rất hổ thẹn.

- Chuyện qua rồi thì đừng nhắc nữa. - Diệp Khai lấy một cái bánh bao trong đĩa - Người nhà huynh đến thì tốt rồi.

Diệp Khai nói đến đây thì đưa bánh bao lên miệng cắn. Tàng Kiếm Sơn Trang bao thuê toàn bộ khách điếm. Sau khi ăn điểm tâm xong, Diệp Khai đi thẳng ra phố. Mấy ngày qua vì lo bảo vệ Diệp Cẩn Thanh nên chàng chẳng đi đâu cả. Bây giờ người của Tàng Kiếm Sơn Trang đã tới, Diệp Khai đã hết lo nghĩ, có thể vui vẻ dạo chơi.

Diệp Khai khoác một chiếc áo choàng trắng chấm gót, là loại áo choàng dành cho mùa đông nhưng không quá dày vì khí hậu Giang Nam cũng không lạnh lắm. Chàng bước lần qua những dãy phố, các gian hàng bày biện những thứ đồ mua bán chuẩn bị cho Nguyên Đán rực rỡ sắc màu trông đẹp mắt vô cùng.

Có tiếng sáo du dương bên vệ đường. Diệp Khai ghé vào xem thì thấy là một chàng trai mù đang thổi sáo, trước mặt là một chậu sành. Tiếng sáo rất điêu luyện nhưng phảng phất nỗi buồn. Diệp Khai thở nhẹ, chờ dứt khúc nhạc thì lặng lẽ bỏ vào cái chậu sành một nén bạc rồi rời đi.

Diệp Khai đang đi thì có bóng người cản trước mặt. Chàng dừng lại. Một giọng vui mừng chợt cất lên:

- Cuối cùng ta cũng tìm được huynh rồi!

Diệp Khai nhìn người vừa nói trước mặt. Hóa ra là người chàng gặp ở thanh lâu lần trước. Người đó xem chừng rất vui khi gặp lại Diệp Khai.

- Ta tìm huynh suốt mấy ngày nay. - Y tỏ ra rất nhiệt tình - Hôm đó nhiều việc quá vẫn chưa kịp chào hỏi huynh.

Diệp Khai chỉ cười nhẹ rồi nói:

- Ta đang đi dạo. Huynh có nhã hứng thì có thể đi cùng.

Người đó gật đầu, tránh sang bên nhường lối. Hai chàng trai đi song song nhau. Người kia mở lời trước:

- Ta tên Lăng Thiếu Sơn, nhà vốn có một cửa hiệu buôn bán nhỏ. Hôm đó may mà có huynh, nếu không ta không bị ngã chết cũng thành tàn phế.

Diệp Khai đáp lời:

- Chuyện tiện tay thôi, huynh không cần để tâm. Ta tên Diệp Khai. "Diệp" lá cây, "Khai" là mở ra.

- Hình như huynh là người nơi khác đến? - Thiếu Sơn hỏi.

Diệp Khai gật đầu xác nhận:

- Phải, ta cũng vừa mới đến thôi.

Lăng Thiếu Sơn gật đầu rồi chợt không biết nói gì thêm nữa. Im lặng đi một đoạn, Diệp Khai chợt hỏi:

- Lăng huynh, ta muốn tìm một đoạn trúc ngắn. Không biết có thể tìm ở đâu a?

- Huynh tìm trúc để làm gì?

- Ta làm một cây sáo.

Nghe Diệp Khai nói đến đây, Thiếu Sơn chợt vui ra mặt:

- Nếu vậy thì huynh không cần tìm. Đến nhà ta đi, nhà ta vốn bán nhạc cụ đây. Huynh có thể đến chọn sáo.

- Vậy à? - Diệp Khai cười cười - Trùng hợp vậy? Đa tạ ý tốt của huynh nhưng ta muốn tự mình làm hơn. Dù sao thời gian này ta cũng rảnh rỗi.

Lăng Thiếu Sơn lại nói:

- Nhà ta cũng có nguyên liệu làm nhạc cụ mà. Huynh cứ đến, ta sẽ lấy trúc cho huynh chọn.

- Nếu vậy thì xin đa tạ Lăng huynh. Phiền dẫn đường a. - Diệp Khai chấp thuận yêu cầu của Lăng Thiếu Sơn.

Lăng Thiếu Sơn dẫn Diệp Khai đi qua mấy ngõ phố rồi dừng lại ở một cửa hiệu. Nhìn từ ngoài vào đã thấy trưng bày đủ loại nhạc cụ. Cửa hiệu khá lớn, nằm ở khu chợ sầm uất. Thì ra đây là cửa hiệu nhạc cụ nổi tiếng nhất Kim Lăng. Phụ thân của Lăng Thiếu Sơn là một nghệ nhân chế tạo nhạc cụ trứ danh.

Lăng Thiếu Sơn đưa Diệp Khai vào cửa hiệu. Cửa hiệu cũng đang đông khách. Thiếu Sơn đưa Diệp Khai đến kho nguyên liệu để chàng chọn trúc. Có đủ loại trúc từ bình dân đến thượng phẩm, tất cả đều được cắt thành từng đoạn gọn gàng, đẹp đẽ vừa đủ chiều dài cần thiết để làm các loại tiêu, sáo.

Diệp Khai nhìn qua một lượt để chọn lựa. Thiếu Sơn đi bên cạnh cũng góp vài lời nhận xét. Hơn nửa canh giờ, Diệp Khai chọn được một đoạn trúc rất ưng ý. Nhưng đến khi chàng muốn trả tiền thì Lăng Thiếu Sơn kiên quyết đòi tặng. Không còn cách nào khác, Diệp Khai đành nhận lấy đoạn trúc và hẹn tối đến sẽ cùng Thiếu Sơn uống rượu.

Sau khi tìm được trúc, Diệp Khai không đi dạo nữa mà trở về khách điếm. Chàng muốn bắt tay vào làm sáo. Trở về khách điếm, chàng gọi người mang cho mình vài bình rượu ấm, đốt một ít hương rồi bắt đầu công việc.

Đoạn trúc thật sự rất đẹp. Diệp Khai lau qua cho nó thật sạch sẽ. Rồi chàng lấy ra một cây tiểu đao. Chính là phi đao của chàng. Diệp Khai dùng phi đao khoét thân trúc làm sáo. Phi đao sắc bén vô cùng, khoét thân trúc vốn không thành vấn đề. Bình thường Lý Tầm Hoan khắc tượng gỗ chính là dùng phi đao mà khắc. Đó cũng xem như một cách để luyện tay. Nhưng tất nhiên là khắc lúc không có mặt Diệp Khai.

Khi Diệp Khai bắt đầu học phi đao thì vẫn phải ngày ngày khắc gỗ, là dùng phi đao để khắc. Đến khi kỹ thuật phi đao của chàng tương đối thuần thục thì sư phụ mới không bắt buộc khắc gỗ mỗi ngày nữa mà để chàng tự rèn luyện. Diệp Khai phải khổ luyện ngày đêm, ròng rã suốt mấy năm mới thấm nhuần tâm pháp của sư phụ, đạt đến cảnh giới "lệ bất hư phát" của phi đao.

Một thân võ công hiện tại của Diệp Khai cũng không dễ dàng gì mà có. Tuy chàng bẩm sinh có tư chất lại được một sư phụ giỏi dạy dỗ bài bản nhưng để có thể trong vòng mười mấy năm trở thành một cao thủ thì cũng vất vả vô cùng. Ở đời, không có thành tựu nào mà không phải bỏ công sức.

Diệp Khai cẩn thận, tỉ mỉ khoét từng đường trên thân trúc. Thanh tiểu đao trong tay đã quá quen thuộc với chàng. Không gian chỉ có tiếng khoét gỗ khe khẽ. Toàn bộ sự chú ý của chàng đều đặt vào ngọn đao khoét trên thân trúc. Chốc chốc chàng lại uống một ít rượu. Từng khắc giờ cứ chậm rãi, an tĩnh trôi qua.

Làm đến trưa, Diệp Khai nghe Cẩn Thanh giục đi ăn cơm thì đành dừng lại. Ăn trưa xong, chàng ngay lập tức về phòng cặm cụi làm tiếp. Chàng khoét lỗ sáo xong lại thổi thử, rồi lại điều chỉnh, chăm chút vô cùng. Mất cả ngày trời cũng hoàn thành cây sáo. Khi Diệp Khai ngừng tay cũng là lúc trời đã sụp tối.

Nhớ lời hẹn với Lăng Thiếu Sơn, Diệp Khai rời khách điếm đi uống rượu. Diệp Cẩn Thanh biết chàng đi uống rượu thì muốn đi cùng. Và Tàng Kiếm thiếu gia đã hào phóng mời mọi người đến "Đệ Nhất Vị" cùng đánh chén.

Ở tửu quán, một bàn đầy món ngon được dọn ra. Ba chàng trai uống rượu rất vui vẻ. Thiếu Sơn hỏi Diệp Khai:

- Huynh làm xong sáo chưa?

- Cũng vừa xong. - Diệp Khai nâng chén rượu đáp.

Cẩn Thanh sau khi rõ chuyện thì góp lời:

- Nếu được nghe Khai huynh thổi một khúc thì hẳn là tuyệt lắm.

Diệp Khai bật cười:

- Ta chẳng dám múa rìu qua mắt thợ trước mặt Lăng huynh đâu.

Thiếu Sơn phẩy tay:

- Ta không giỏi như vậy đâu, cũng chỉ học được chút ít từ gia phụ thôi.

Ba người chuyện trò rất cởi mở, tình bằng hữu đã bồi đắp thêm vài phần. Tửu quán đang lúc đông đúc thì đám người của Bối công tử lại kéo đến. Vẫn như thường lệ, bọn chúng lại giở trò ức hiếp kẻ yếu. Vì không muốn sinh sự phiền phức nên người ta bỏ đi nhường chỗ cho chúng.

Diệp Khai nhìn đám người đó thấy chướng mắt vô cùng. Chàng hỏi Thiếu Sơn:

- Nhà họ Bối đó là thế nào mà tên thiếu gia lại hống hách như vậy?

Lăng Thiếu Sơn giải thích:

- Họ Bối đó là thương nhân giàu có nhất Kim Lăng này, có sức ảnh hưởng lớn trong giới kinh thương. Bối Đại Gia đều đặn hiếu kính với Ôn Dực Vương, được vương phủ che chở nên quyền thế càng thêm lớn.

Diệp Khai tỏ ra hiếu kỳ, hỏi tiếp:

- Ôn Dực Vương là ai?

- Ôn Dực Vương là tam hoàng tử của tiên đế, là hoàng đệ của đương kim hoàng thượng, vương phủ ở Kim Lăng. - Thiếu Sơn nói thêm - Mà không riêng gì Ôn Dực Vương Phủ, toàn bộ quan binh ở đây, cả mấy phủ Quốc Công Gia, phủ Hầu Gia,... đều được Bối Đại Gia hiếu kính, đồng lòng bênh vực ông ta. Nên Kim Lăng này không ai dám đụng đến nhà họ Bối cả.

Diệp Khai nghe xong chuyện thì cũng chỉ cười một cái, mở thêm bình rượu. Cẩn Thanh tỏ ra bất bình:

- Một bọn cấu kết làm bậy, còn gì đạo lý nữa?

Diệp Khai nhấp một hớp rượu, trên mặt chợt có một vẻ kỳ lạ:

- Xem ra ta đến Kim Lăng chuyến này đúng là trúng vụ làm ăn lớn rồi.

Hai người kia tỏ ra khó hiểu. Chàng ra hiệu cho họ ghé lại gần, nói khẽ:

- Ta muốn trêu đùa bọn chúng một trận cho bớt thói ngang ngược. Hai người muốn tham gia không?

Hai ánh mắt sáng rực lên, hai cái đầu gật liên tục. Diệp Khai cười không ngớt. Ba người uống rượu trong hào hứng. Diệp Khai đã nghĩ ra một kế hoạch trong đầu.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top