Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Tập kích trong đêm

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Diệp Khai đưa vị công tử kia về quán trọ. Chàng đưa y về phòng, để y nằm trên giường. Diệp Khai mới bước ra giang hồ, kinh nghiệm kể như là chưa có nhưng được sư phụ dạy dỗ cẩn thận nên kiến thức thì không ít. Chàng rút mũi tên ra, xem qua vết thương của người đó, nói:

- Có lẽ là không có độc đâu. Nhưng ngày mai ta sẽ tìm đại phu cho huynh.

Người đó nhíu mày, khẽ nói:

- Xin đa tạ thiếu hiệp.

Diệp Khai giúp y băng vết thương xong thì nói tiếp:

- Ngươi cứ yên tâm ngủ đi. Đừng lo gì cả.

Vị công tử áo vàng đó lúc này mới đứng dậy vòng tay cảm tạ:

- Xin đa tạ thiếu hiệp đã cứu mạng.

- Chuyện nhỏ ấy mà. - Diệp Khai mỉm cười - Nhìn công tử nho nhã lịch thiệp không giống người có nhiều kẻ thù. Sao lại ra nông nổi thế này?

Vị công tử áo vàng thở dài, ngồi lại xuống giường rồi nói:

- Tuy ta không có kẻ thù nhưng vẫn có nhiều kẻ nhìn ngó đến địa vị của gia đình ta nên chuyện thế này cũng khó tránh.

- Xin hỏi công tử là...?

Người kia cũng không giấu giếm mà thành thật trả lời:

- Tại hạ là Diệp Cẩn Thanh.

Diệp Khai quan sát kỹ người đó rồi nói:

- Nếu ta đoán không nhầm thì công tử đây chính là nhị thiếu gia Hàng Châu Tàng Kiếm Sơn Trang?

Người đó có vẻ ngạc nhiên:

- Thiếu hiệp biết ta sao?

Diệp Khai cười rồi nói:

- Nhìn công tử đây y phục trên người là loại thượng hạng, người bình thường sẽ không mặc nổi. Công tử đeo hai thanh kiếm, đều là kiếm tốt, võ công lại rất cao cường, một thân chính khí. Điều này chứng tỏ công tử phải có xuất thân võ lâm thế gia. Ta vừa đến đây đã nghe nói Diệp nhị thiếu gia của Tàng Kiếm Sơn Trang đã đến Kim Lăng. Từ đó mà ta suy đoán ra thôi.

Ánh mắt người đó nhìn Diệp Khai có vẻ vô cùng thán phục. Diệp Khai kéo cái ghế ngồi cạnh giường, nói tiếp:

- Mà đừng gọi thiếu hiệp gì đó. - Pha trò - Chúng ta chắc có cùng nguồn gốc nhưng khác tổ tiên, ta cũng họ Diệp. Ta tên Diệp Khai. "Diệp" là lá cây, "Khai" là mở ra.

Diệp Cẩn Thanh bật cười:

- Thì ra huynh cũng họ Diệp sao? Tên của huynh rất đặc biệt. Vậy nên xưng hô thế nào đây?

- Gọi tên là được. - Diệp Khai nói rất ngắn gọn.

Cẩn Thanh gật gật đầu. Diệp Khai đi ra đóng cửa sổ lại. Cẩn Thanh có vẻ như muốn ngủ. Diệp Khai quay lại nói với y:

- Huynh đã mệt rồi, cứ ngủ đi, chuyện gì để mai hãy nói.

Cẩn Thanh nói tiếng đa tạ. Y rất ý tứ nằm nép vào một góc giường chừa chỗ cho Diệp Khai. Diệp Khai lục hành lý lấy ra một bộ y phục. Cẩn Thanh thắc mắc:

- Khai huynh còn định đâu sao?

- Đi tắm đó. - Diệp Khai bật cười - Ta không tắm gội mấy ngày rồi. Sợ ngủ cùng huynh sẽ ảnh hưởng đến huynh. Dù sao huynh cũng là công tử thế gia mà.

Diệp Khai nói xong thì ôm y phục đi thẳng. Quán trọ đã chuẩn bị nước nóng cho chàng. Diệp Khai sống với Lý Tầm Hoan từ nhỏ, thừa hưởng nhiều đức tính của ông nhưng vẫn có những sự khác biệt rất lớn. Lý Tầm Hoan trầm ổn, điềm đạm. Diệp Khai thì lém lỉnh, sôi nổi. Lý Tầm Hoan một vẻ ngoài tao nhã, tiêu sái. Diệp Khai thì lôi thôi, tùy tiện. Chàng thường không để ý đến ngoại hình của mình, không trau chuốt việc ăn mặc. Thậm chí Diệp Khai cũng không phải là nam nhân ưa sạch sẽ.

Lúc còn ở Chính Tâm Sơn Trang mỗi ngày đều có Hiến Tục nhắc nhở chàng việc mộc dục canh y. Còn bây giờ tự do rồi, từ lúc xuống núi đến nay thì hầu như chàng chưa từng thay y phục. Nếu không phải thấy ngại với Diệp Cẩn Thanh thì chắc chàng cũng chưa chịu đi tắm đâu. Nhưng trời sinh chàng lại quá ư khôi ngô, dung mạo hoàn hảo vô cùng nên dù chàng có lôi thôi đến đâu thì vẻ đẹp vẫn không che giấu được. Có lẽ đây là luật bù trừ. Trời không cho ai tất cả. Nếu Diệp Khai biết chăm chút ngoại hình thì có lẽ người trong thiên hạ đều điên đảo hết.

Diệp Khai tắm rửa xong quay trở lại phòng. Diệp Cẩn Thanh vẫn chưa ngủ. Nghe tiếng mở cửa, y hướng mắt nhìn. Trong khoảnh khắc nhìn thấy Diệp Khai, Cẩn Thanh sững sờ cả người. Diệp Khai mộc dục canh y, rũ bỏ đi lớp phong sương dặm trường, dung mạo càng mười phần ngời sáng. Ánh đèn trong phòng soi hình ảnh của Diệp Khai vài phần hư ảo càng khiến người nhìn thêm say đắm. Diệp Cẩn Thanh nhìn không chớp mắt. Xuất thân võ lâm thế gia, Cẩn Thanh gặp qua không ít nam thanh nữ tú nhưng chưa từng thấy qua người nào có vẻ đẹp như Diệp Khai. Vẻ đẹp ấy thật khó diễn tả thành lời.

Thấy Cẩn Thanh cứ nhìn mình, Diệp Khai đánh tiếng gọi. Cẩn Thanh vội quay đi vờ như không có chuyện gì. Diệp Khai cởi giày, nhảy lên giường. Hai gương mặt đối diện nhau. Nhưng rồi cả hai cùng quay đi. Diệp Khai bâng quơ nhìn lên trần nhà. Chàng không biết sắp tới là phúc hay họa. Nhưng cứu người thì vẫn phải cứu. Chàng mỉm cười không nghĩ nữa. Đã bước vào giang hồ rồi, phúc hay họa cũng đều phải đối mặt.

Diệp Khai đã ngủ. Diệp Cẩn Thanh dù mệt mỏi nhưng không thể ngủ. Chàng cứ trằn trọc nhưng không dám trở mình. Chàng nhìn miên man vào bóng tối, chốc chốc lại nhìn sang người bên cạnh. Một cảm giác lạ lẫm nhen lên trong lòng mà Cẩn Thanh cũng không thể lý giải nổi.

"Vút... chát... chát... chát...", ngọn roi da tàn nhẫn quất lên cơ thể những hắc y nhân. Cả đám người cắn răng chịu đựng không một lời van xin. Đám hắc y nhân đều quỳ thẳng tăm tắp không dám động đậy. Một kẻ mặc y phục đen đeo mặt nạ cũng màu đen đầy vẻ tức giận, thẳng tay quất roi vào những tấm lưng đã chằng chéo vết máu.

"Chát chát chát....", tiếng roi lạnh lùng vang vọng trong căn mật thất chỉ lờ mờ ánh sáng. Đám hắc y nhân người nào người nấy đều cắn chặt môi ngăn không cho mình run rẩy. Trận đòn khốc liệt kéo dài hơn một canh giờ mới dừng lại. Ngọn roi da đã sậm vết máu. Giọng nói khàn khàn sau lớp mặt nạ:

- Thật là vô dụng! Chỉ một tên tiểu tử cũng không đối phó được. Bây giờ hắn thoát rồi, nếu hắn báo tin về Tàng Kiếm Sơn Trang thì chúng ta làm sao còn cơ hội nữa?

Đám hắc y nhân đều cúi đầu nín lặng. Kẻ đeo mặt nạ kia nói tiếp:

- Có biết kẻ cứu hắn đi là ai không?

Một tên có vẻ là thủ lĩnh đám hắc y nhân đáp:

- Hồi chủ thượng, kẻ đó không rõ lai lịch. Có lẽ cũng chỉ là vô danh tiểu tốt.

- Vô danh tiểu tốt? - Ngữ khí kẻ đeo mặt nạ có phần phẫn nộ - Hắn chỉ tùy tiện ra vài chưởng đã đánh bại các ngươi, nếu hắn là vô danh tiểu tốt thì các ngươi là gì?

Đám hắc y nhân không dám lên tiếng nữa. Người đeo mặt nạ vỗ tay mấy cái. Hai kẻ cũng mặc hắc y, bịt kín mặt. Người chủ đeo mặt nạ ra lệnh:

- Hãy theo dõi hành tung của hai tên tiểu tử đó. Chúng chưa rời khỏi Kim Lăng đâu.

Hai tên bịt mặc nhận lệnh thi hành ngay. Đám hắc y nhân kia cũng được cho lui. Chủ thượng đeo mặt nạ cứ trầm tư trong mật thất.

Diệp Khai thức dậy khá sớm. Cẩn Thanh gần sáng mới ngủ nên khi chàng dậy y vẫn còn ngủ. Chàng đi gọi một ít điểm tâm ăn rồi sau đó rời khỏi quán trọ. Chàng đã hỏi ông chủ quán trọ đường đi đến y quán gần nhất. Chàng đến y quán mời đại phu về quán trọ xem mạch cho Diệp Cẩn Thanh.

Đại phu đến xem mạch, vết thương tuy sâu nhưng không có độc. Đại phu xử lý lại vết thương cho Diệp Cẩn Thanh rồi bảo Diệp Khai theo mình đi lấy thuốc. Nhưng Diệp Khai bảo đại phu về hốt thuốc trước, chàng sẽ cử người đến sau. Diệp Khai tiễn đại phu đến cửa quán trọ. Chàng gọi một đứa trẻ ăn xin bên đường đến, cho nó ít tiền, sai nó đi theo đại phu lấy thuốc rồi chàng quay trở về phòng. Diệp Cẩn Thanh lúc này mới ăn xong điểm tâm. Thấy Diệp Khai quay lại, Cẩn Thanh hỏi:

- Tại sao huynh không theo đại phu đi hốt thuốc?

Diệp Khai đáp:

- Ta lo cho huynh thôi. Ta đi tìm đại phu e là đã để lộ hành tung của huynh. Nếu bây giờ ta rời khỏi đây, huynh có thể sẽ gặp nguy hiểm.

Cẩn Thanh gật gù:

- Huynh thật sự suy nghĩ rất chu đáo. Vậy huynh đã nhờ ai đi lấy thuốc?

- Một đứa trẻ lang thang. - Diệp Khai từ tốn giải thích - Trẻ con không biết nói dối, rất khó che đậy cảm xúc. Nếu trên đường nó mang thuốc đến đây có kẻ nào giở trò thì nhìn thái độ của nó ta sẽ đoán ra được.

Diệp Cẩn Thanh tỏ ra vô cùng khâm phục. Diệp Khai chẳng những thông minh mà suy nghĩ cũng rất chu đáo. Đứa nhỏ Diệp Khai sai đi rất nhanh chóng đã trở về. Có vẻ như không có chuyện gì bất thường cả. Thuốc có hai loại thoa và uống. Vì vết thương sau vai rất khó với tới nên Diệp Khai giúp Cẩn Thanh thoa. Sau đó, chàng lại đi sắc thuốc cho y.

Cẩn Thanh nhận bát thuốc từ tay Diệp Khai mà cảm thấy cảm động lắm. Hai kẻ bình thủy tương phùng mà Diệp Khai lại ân cần với y như vậy. Cả ngày hôm đó Diệp Khai ở trong quán trọ cùng với Diệp Cẩn Thanh. Hai người chuyện trò qua lại rất hợp ý nhau. Nhưng Diệp Cẩn Thanh thật sự không biết gì về kẻ đã cứu mình ngoại trừ cái tên Diệp Khai cả.

Một ngày yên bình vốn dĩ là trôi qua rất nhanh. Đêm mùa đông rất lạnh. Diệp Khai nhen lò sưởi cho ấm. Diệp Cẩn Thanh lau chùi hai thanh kiếm của mình. Diệp Khai chợt nói:

- Ngày mai ta giúp huynh đưa thư về Tàng Kiếm Sơn Trang để người nhà huynh đến đón huynh được không?

Cẩn Thanh tỏ ra vô cùng kinh ngạc:

- Khai huynh là đang muốn đuổi ta đi sao?

- Ta không phải có ý đó. - Diệp Khai giải thích - Huynh ở đây sẽ rất nguy hiểm. Đám người kia sẽ không để huynh thoát như vậy đâu. Vẫn nên quay về tốt hơn.

- Ta không về đâu. - Cẩn Thanh lắc đầu - Không dễ gì mới ra khỏi sơn trang được. Nếu huynh chê ta phiền thì sáng mai ta đi là được chứ gì.

Diệp Khai lắc đầu bất lực. Chàng không nói thêm lời nào nữa. Mấy vị công tử thế gia này tâm ý đúng là rất khó chiều chuộng. Diệp Khai hơ tay trên lửa, chợt cảm thấy buồn chán. Chàng bước đến mở cửa sổ phòng nhìn xuống đường phố. Nhìn màn đêm nhộn nhịp thành Kim Lăng, Diệp Khai chạnh nhớ sự thanh tịnh, yên bình của Chính Tâm Sơn Trang. Giờ này chắc sư phụ đang khắc tượng gỗ, bên cạnh là một bình rượu. Xuất đạo chưa lâu mà Diệp Khai đã thấy nhớ sơn môn rồi. Chàng nén tiếng thở dài trong lòng. Chàng khẽ cười, tự trách mình:

"Diệp Khai ơi Diệp Khai, không phải ngươi muốn hạ sơn xông pha giang hồ sao? Buồn bã như vậy làm gì?"

Chàng khép cửa sổ lại, đến bên giường nằm xuống. Cũng chẳng biết Diệp Cẩn Thanh ngủ hay chưa, Diệp Khai cứ khép mắt để đó. Tiếng mõ khô khốc báo hiệu canh ba. Diệp Cẩn Thanh đã ngủ say. Diệp Khai thì cũng lim dim vào giấc. Bên trên quán trọ, những bóng đen di chuyển không thinh không động. Diệp Khai tỉnh giấc. Dù rằng những kẻ đột nhập không gây ra tiếng động nào nhưng người luyện võ đến trình độ cao thủ như Diệp Khai thì mọi giác quan lẫn trực giác đều nhạy bén phi thường. Diệp Khai đã biết có "khách không mời". Chàng chỉ cười khẽ rồi vẫn nhắm mắt nằm yên.

Đám hắc y nhân nhảy xuống trước căn phòng của hai chàng trai. Chúng thầm thì với nhau:

"Chủ thượng dặn chỉ cần bắt sống Diệp Cẩn Thanh, tên kia giết không cần hỏi."

Một làn khói trắng phả vào phòng. Là mê dược. Diệp Khai bịt mũi để không hít phải thứ đó. Đám người đó phun mê dược xong, ở bên ngoài chờ một lúc thì mới cạy cửa xông vào. Chúng thận trọng tiến đến bên giường. Cái chăn bị lật lên. Nhưng trên giường chẳng có một ai cả. Cả đám hắc y nhân tá hỏa. Chúng nhìn ra cửa sổ mở. Và chúng hiểu là hai chàng trai đã thoát thân ngay trước mũi chúng. Đám hắc y nhân vừa phẫn nộ vừa kinh hãi. Không ngờ trên đời lại có người có khinh công lợi hại đến vậy.

Diệp Khai đưa Diệp Cẩn Thanh bị trúng thuốc mê tìm một nơi nghỉ tạm. Tiền trọ Diệp Khai đã thanh toán trước nên muốn đi liền đi ngay. Hành lý và hai thanh kiếm Diệp Khai cũng đã lấy theo, không để lại bất cứ thứ gì. Giữa canh ba thanh vắng không biết đi đâu, chàng bèn ghé vào một ngôi miếu ngủ tạm qua đêm. Đây là ngôi miếu thờ Thập Bát La Hán. Nhìn Diệp Cẩn Thanh mê man ngủ say, Diệp Khai chặc lưỡi:

- Chậc... không biết kiếp trước ta mắc nợ gì huynh đây?

Chàng nói vậy nhưng cũng lấy thêm áo đắp lên người Diệp Cẩn Thanh. Chàng nghĩ y là công tử thế gia, không quen ăn gió nằm sương. Sắp đặt xong xuôi, Diệp Khai tựa vào bệ thờ định chợp mắt một lát. Nhưng sự đời nào có dễ dàng như vậy. Diệp Khai chợp mắt chưa lâu thì phải bừng tỉnh. Trước mặt là lưỡi đao sáng ngời. Chàng trở mình tránh lưỡi đao rồi ra chiêu đánh trả. Đám thích khách quả nhiên lợi hại, dù bị Diệp Khai cắt đuôi nhưng vẫn lần ra dấu vết.

Diệp Khai một mình đánh hết bọn thích khách. Bất kể bọn chúng kẻ nào cũng đao bén sáng choang, hung hăng trấn áp nhưng Diệp Khai vẫn rất linh hoạt tránh né, phá giải từng chiêu thức. Hầu như bọn thích khách không có cơ hội chạm vào người chàng. Ngôi miếu trong phút chốc trở nên bừa bộn, đổ bể khắp nơi. "Bịch bịch bịch" mấy tiếng, cả đám thích khách đều bị Diệp Khai đánh nằm dưới đất. Diệp Khai nhìn bọn chúng, lạnh mặt nói:

- Ta không giết người. Các ngươi biết khôn thì rút đi. Về nói với chủ các ngươi từ bỏ ý định với Diệp Cẩn Thanh đi.

Đám thích khách nhìn nhau rồi cùng hối nhau bỏ chạy. Bọn chúng chạy xa rồi, Diệp Khai nhìn cái hiện trường bừa bộn thì phải lắc đầu. Chàng hướng những bức đang bị nghiêng lệch, chắp tay vái:

- Các vị Tôn Giả xin thứ lỗi đã mạo phạm. Cũng vì tình huống nguy cấp thôi a.

Chàng vái rồi thì quay ra sắp xếp lại các bức tượng. Rồi chàng lại lăng xăng dọn dẹp lại ngôi miếu. Trái cây cúng trong miếu còn rất tươi. Diệp Khai khấn xin một tiếng rồi lấy trái cây vừa ăn vừa dọn dẹp. Diệp Cẩn Thanh thuốc mê chưa tan hết nên vẫn không hay biết gì. Diệp Khai dọn đến tầm canh năm thì xong. Chàng bèn chợp mắt một chút chờ trời sáng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top